Chương 122
Khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Vân Thành vẫn không ngừng phóng to trước mắt cô, môi của anh dần dần dán sát lên đôi môi cô.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai khiến người ta hít thở không thông đang không ngừng phóng đại trước mắt, trái tim Thư Tình giống như nai con nhảy loạn, không ngừng bịch bịch loạn nhịp.
“Anh họ!” Bất thình lình vang lên một giọng nói phá vỡ bầu không khí mập mờ này.
Thư Tình vội đẩy Hoắc Vân Thành ra, ngồi ngay ngắn.
Trong lòng âm thầm ảo não, sao mặt cô lại nóng như vậy?
Vừa nãy sao cô không đẩy Hoắc Vân Thành ra? Đây là bị sắc đẹp làm cho mờ mắt rồi hả?
Cô ngước mắt lên nhìn một chút, khách không mời đột nhiên xông đến chính là Hoắc Thiến.
Thư Tình không khỏi nhíu mi, Hoắc Thiến lại muốn tới đây bày trò gì?
Hoắc Thiếm dẫm trên giày cao gót cộp cộp cộp đi tới, cô ta trừng mắt nhìn Thư Tình, sau đó nhìn về phía Hoắc Vân Thành, đè nén sự đố kị trong lòng, nói: “Anh họ, em không làm phiền anh đó chứ?”
Hoắc Vân Thành hơi nhăn mày, lửa nóng hừng hực trong mắt khi nãy lập tức biến mất, đôi con người khôi phục lại vẻ trong trẻo lạnh lùng như thường ngày.
Anh liếc mắt nhìn Hoắc Thiến: “Sao em lại đến đây?”
“Anh họ, tay anh thế nào rồi? Em mua thuốc mỡ cho anh này, hiệu quả tốt lắm.” Hoắc Thiến nói rồi lấy ra một tuýp thuốc mỡ từ trong túi xách đưa cho Hoắc Vân Thành.
“Không cần.” Hoắc Vân Thành không dấu vết đẩy Hoắc Thiến ra, lạnh nhạt mở miệng: “Anh có thuốc mỡ rồi.”
Thấy ánh mắt Hoắc Thiến hiện lên vẻ thất vọng, Thư Tình bổ đao: “Vân Thành chỉ dùng thuốc mỡ tôi mua cho anh ấy thôi, đúng không hả chồng?”
Hoắc Vân Thành lạnh nhạt ừ một tiếng.
Chồng?
Gọi thân mật như vậy, Thư Tình đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổ!
Hoắc Thiến âm thầm cắn răng, tự nói với bản thân là phải nhẫn nhịn.
“Chị Tình, chị vẫn giận em sao?” Hoắc Thiến rũ mi, cố ý làm ra vẻ đáng thương.
“Chị nhất định là hiểu lầm em rồi, hôm qua dì cứ một mực đòi tới công ty tìm chị, em khuyên thế nào cũng không nghe, dì cũng chỉ là quan tâm quá hóa loạn thôi, dù sao thì anh họ bị thương, hơn nữa là còn vì cứu chị mới bị, dì tức giận cũng là hợp lẽ, chị Tình chị đừng tức giận nữa.”
Thấy Hoắc Thiến tự tẩy trắng cho bản thân, khóe môi Thư Tình khẽ nhếch lên một đường cong đầy châm chọc, lạnh lùng mở miệng, nói trúng tim đen: “Vậy sao? Ngày hôm qua hình như là cô nói cho dì cô biết chuyện Hoắc Vân Thành bị thương mà nhỉ?”
“Em không có…” Hoắc Thiến cắn môi, còn đang muốn nói tiếp thì bị Hoắc Vân Thành cắt ngang.
“Được rồi, Hoắc Thiến, em mau trở về trường học đi, về sau không có việc gì thì đừng tới Hoắc Thị.” Giọng nói Hoắc Vân Thành mang theo vài phần lạnh nhạt, không khách sáo ra lệnh đuổi khách.
Trái tim Hoắc Thiến hẫng một nhịp, không cam lòng nói: “Anh họ, người ta cố ý mang thuốc bôi cho anh mà.”