Mỗi một người hầu ở Cố trang đều được chọn lựa kỹ càng. Đại bộ phận là cha truyền con nối tiếp nhận công việc này, cho nên rất trung thành. Trong mắt những người thế hệ trước, bốn người con của Cố trang chủ là họ nhìn chúng lớn lên; trong mắt những người cùng thế hệ thì là chơi đùa từ nhỏ cho đến lớn, đương nhiên sẽ có cảm tình.
Vì thế mà Hỉ Mi mới có thể nhìn thấy được một màn cảm động đó, nàng hoàn toàn rung động.
Âm Cố dắt Hỉ Mi, xuyên qua ánh mắt của hơn trăm người đang kích động. Nàng phát hiện Hỉ Mi hành động cứng ngắc, trên mặt cũng dại ra. Tay nàng nắm chặt hơn tay Hỉ Mi hơn, âm thầm dùng ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay Hỉ Mi, cùng Hỉ Mi sóng vai đi tới.
Đi qua một dàn cố ý nghênh đón Âm Cố quay về, tiếp đó là một đám nhỏ hơn Âm Cố. Nữ có nam có, thập phần cung kính hành lễ. Xưng hô cũng loạn, "Tam cô cô ", "Tam tỷ tỷ" liên tiếp.
Âm Cố thấp giọng ở bên tai Hỉ Mi giới thiệu nói: "Mấy đứa này là cháu họ của Cố gia, ở đây tập võ."
Hỉ Mi cứng ngắc gật đầu.
Địa thế Cố trang thập phần trống trải, nàng chỉ biết đi theo Âm Cố mà thôi. Phía sau cũng có không ít người đuổi theo, mặc dù không lớn tiếng nói chuyện nhưng cước bộ đồng đều, Hỉ Mi nghe cũng kinh hoảng.
Quản lý của Âm Cố giới thiệu qua vẫn theo sát, bảo trì một khoảng cách nhất định. Hắn thấp giọng phân phó gì đó. Vì thế mà thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua, nhưng đều phục tùng hành lễ rồi mới đi. Lễ nghi đó là dành cho Âm Cố.
Hỉ Mi được dẫn đi lòng vòng.
Những căn phòng rơi vào mắt Hỉ Mi không những làm cho nàng giật mình mà thậm chí còn có sợ hãi.
Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa được thấy phòng nào mà lớn như vậy. Dài rộng chỉ sợ còn lớn hơn cả phủ của nàng ở Thanh thành. Đây chắc chắn không thể tính là phòng bình thường, cung điện chắc cũng không đủ! Hỉ Mi kinh nghi nhìn Âm Cố. Tuy rằng chưa biết chỗ hoàng đế ở đâu nhưng nghe nói chắc cũng tương tự nơi đây.
Nha hoàn đang cởi giày cho Âm Cố, sau đó nàng chỉ Hỉ Mi, nha hoàn cởi giày cho Hỉ Mi, sau đó mới lui ra.
Toàn bộ nơi đây đều làm bằng gỗ, kể cả sàn, bóng loáng, giẫm lên mát lạnh. Tuy phòng lớn, nhưng hành lang nhỏ. Ngoại trừ sa man tầng tầng lớp lớp ra thì không còn bài trí gì khác. Hỉ Mi cũng chỉ có thể luống cuống theo sát Âm Cố tiếp tục đi vào trong.
Quản lý Cố Phi đã bước vào trước, đứng chờ ở một bên. Hắn đang bưng một bộ xiêm y, tinh khiết hoàn mỹ, phía trên còn đặt một đai lưng màu xanh chỉnh tề, dây tơ đính trân châu. Nhìn thấy Âm Cố đến, Cố Phi mới khẽ cười nói: "Đây là sa y tân chế, nhưng không biết tiểu thư hai năm nay như thế nào, không biết có hợp hay không." Cố Phi dừng một lát, "Được chứ ạ?"
Âm Cố cũng không thèm để ý.
Cố Phi xoay người, bên cạnh hắn có một nha hoàn, đang bưng sa y màu đỏ: "Đây là chuẩn bị cho khách, cũng không biết lớn nhỏ, nhưng thỉnh mặc đỡ. Đến chiều sẽ có người đến may ạ."
Âm Cố gật đầu, nói với Hỉ Mi: "Chúng ta đi tắm trước."
Hỉ Mi bây giờ là làm người câm, không biết nên nói cái gì. Từ khi bước vào Cố trang, trong đầu nàng hoàn toàn rối bời. Khi vào đến đây, cả người nàng cũng vô lực, không còn suy nghĩ được điều gì.
Từng lớp sa man trước mắt được xốc lên, đằng sau lớp sa man chính là thanh trì. Không biết có con gì đang đứng giữa thanh trì, chỉ thấy có bốn viên dạ minh châu cực lớn được nạm lên nó. Từng hạt châu tròn trĩnh, được hơi nước bao trùm, trông như báu vật. Hỉ Mi ngẩng đầu, mới nhìn đến nàng vẫn còn đứng ở bên trong. Nhưng mà, hình như nóc nhà có cao quá rồi không? Đến gần hơn, mới nhìn thấy có vài nha hoàn đang cầm bình bạc đổ cái gì đó vào trong hồ. Bọn họ thấy các nàng vào, đứng dậy thu bình bạc rồi lui ra.
"Thêm một ít dầu vừng, có thể giải tỏa một ít mỏi mệt đi đường." Cố Phi đặt sa y vào cái rổ ở bên cạnh hồ, rồi duỗi tay xuống nước, nói, "Nước đủ ấm rồi ạ." Dứt lời, có nha hoàn đến thay Âm Cố cởi áo.
Hỉ Mi né ra đứng trước nha hoàn, sau đó trừng mắt Cố Phi. Sao người này có thể vô sỉ như thế, dám nhìn Âm Cố sao!? Âm Cố cũng cảm giác được ánh mắt Hỉ Mi, phất tay:
"Các ngươi lui ra ngoài hết đi."
Cố Phi gật đầu, lại do dự: "Một người ở lại hầu hạ cũng không cần ạ?"
Âm Cố nhìn hắn. Cố Phi đành phải sai người chuẩn bị khăn đầy đủ rồi lui ra: "Vậy Phi sẽ đứng ở bên ngoài, có cần gì chỉ cần gọi là được." Hắn thấy Âm Cố có vẻ rất không kiên nhẫn, xoay người đi ngay.
Mấy nha hoàn đi theo lui ra ngoài rồi, ngươi xem ta ta xem ngươi. Trong đó có một người mân mê cái miệng nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ cô nương kia là nha hoàn Tam tiểu thư mua ở bên ngoài? Vậy chẳng phải là muốn cướp vị trí chúng ta?"
Cố Phi tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng ta, thầm nghĩ trong lòng: Nha hoàn nào dám kêu tên đầy đủ tiểu thư? Hai người đó sợ là có quan hệ cực kỳ thân đi. Đáng tiếc, tiểu thư không cho hắn đi theo nên hắn không biết gì. Làm bây giờ hắn rất ngạc nhiên . . .
Lúc này, Âm Cố đã xõa tóc, xiêm y trên người đều bỏ. Nàng quay đầu vừa thấy, Hỉ Mi vừa đỏ bừng vừa suy nghĩ, ngơ ngác nhìn nàng.
Thân không một vật - Âm Cố chọn mi: "Sao vậy?"
Hỉ Mi chỉ chỉ Âm Cố, lại chỉ chỉ thanh trì: "Chúng ta. . . Phải cùng tắm sao?"
"Bằng không?" Âm Cố cười, đã đến gần Hỉ Mi.
Không phải chưa từng thấy cả người Âm Cố. Nhưng chỉ một lần duy nhất là ở trên giường. Lúc đó cũng chỉ nhìn từ từ, từ mặt, rồi mới xuống cổ, rồi đến xương quai xanh, rồ xuống chút nữa. . . Chứ không phải như bây giờ lập tức thu hết vào mắt. Huyết khí Hỉ Mi xông thẳng đỉnh đầu, mà nàng đang đứng ở nơi chỉ có tác dụng duy nhất là tắm rửa, cho nên xung quanh không có gì cả, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
Không đợi Hỉ Mi rối rắm xong, Âm Cố đã đưa tay ra.
Thật ra, lúc nàng quyết định muốn dẫn Hỉ Mi xem toàn trang thì nhớ đến thanh trì này.
Âm Cố ôn nhu nói: "Mau tắm đi, mọi người còn chờ đấy."
Hỉ Mi bị Âm Cố bức lui hai bước, Âm Cố cũng đã rút ra châu hoa trên đầu nàng, sau đó giải khai vạt áo của nàng.
Động tác thuần thục, mặt Hỉ Mi càng đỏ hơn. Nàng nghiêng người qua một chút, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ việc đã đến nước này, đành phải tắm thôi. Huống chi trì này lớn như vậy, chắc không đến mức phải tắm cùng nhau. Nàng vừa run rẩy trút xiêm y, vừa bất an hỏi:
"Nó không sâu chứ, ta không bơi đâu."
Âm Cố nghe xong đi xuống nước trước, trầm mình xuống sau đó đứng lên, ngẩng đầu nói: "Không sâu, cô xem, chưa đến ngực."
Hỉ Mi theo bản năng cúi đầu nhìn. Chỉ thấy tóc Âm Cố di động trên mặt nước, uốn lượn. Xuống chút nữa, bọt nước lướt qua khuôn mặt, từng giọt trong suốt rơi xuống mặt nước. Vài giọt nước hai bên má cũng không lăn xuống cằm, mà rơi hẳn xuống nước. Hỉ Mi miệng khô lưỡi khô, nhìn nửa người ở trong nước, nửa người trên mặt nước. . . Hỉ Mi nhắm chặt hai mắt lại, trong tai phảng phất có tiếng phù phù. Hơn nửa ngày nàng mới kịp phản ứng, đó là tiếng thở dốc của nàng. Hỉ Mi không dám ngẩng đầu, cắn răng cởi đi chiếc yếm cuối cùng, sau đó rảo bước tiến vào trong nước.
"Nhìn từ đây, " Tiếng Âm Cố chợt vang lên, "thật sự là. . . xuân sắc đã mắt. . ."
Do từ nhìn dưới lên, nơi tư mật của Hỉ Mi vừa tầm mắt.
Âm Cố lời này làm cho Hỉ Mi trượt chân rơi vào trong nước, nàng bơi ngay đến, ôm người thất hồn lạc phách từ khi bước vào gia môn vào lòng.
"Nhìn ta." Âm Cố nắm cằm Hỉ Mi, đưa Hỉ Mi đến chỗ nước sâu.
Hỉ Mi không bơi, hoàn toàn tín nhiệm Âm Cố mới không chút do dự bước vào hồ. Lúc này nàng đạp không thấy đáy hồ, bị dọa, chỉ phải liều mạng ôm Âm Cố, sau đó cầu xin: "Ta sẽ không bơi, thật sự sẽ không!"
"Nhìn ta." Âm Cố lại nói, dời tay đi, hai người như đang ôm nhau.
Hỉ Mi vội tập trung tinh thần: "Ta nhìn, ta nhìn."
"Ta là ai?" Âm Cố hỏi, cái tay dưới nước chậm rãi vuốt ve bên hông Hỉ Mi.
"Là Âm Cố." Hỉ Mi vội kêu lên, thân mình đã mềm yếu vô lực.
"Đúng. Cho nên nàng chỉ phải nhớ kỹ. Mặc kệ nàng ở đâu, ta đều ở bên cạnh nàng." Âm Cố mỉm cười, sau đó cúi người xuống, dùng môi vuốt ve Hỉ Mi. Sau đó thở dài nói, "Ta tưởng nàng sẽ gọi tên đầy đủ của ta chứ. Nhưng mà. . ."
Gọi hay không gọi cũng như nhau. Hỉ Mi muốn nói cái gì đều bị Âm Cố nuốt vào.
Đến khi Hỉ Mi lấy lại tinh thần, nàng mới phát hiện mình đã ngồi ở trong nước. Mà nước, quả thật không tới ngực.
Âm Cố buông tha môi Hỉ Mi, đỡ nàng ngồi giữa trì. Ở giữa cao hơn xung quanh, hai người cách bốn hạt châu rất gần.
Hỉ Mi thần hồn chưa định không thở được, trong đầu lại chỉ có vài lời bá đạo Âm Cố vừa nói.
"Ta sẽ không nhiều lời, " Âm Cố đan tay sau đầu, vừa nói, "ta chỉ hy vọng nàng nhìn đến nơi ta lớn lên. Nàng phải nhớ kỹ..." Âm Cố nghiêng người, lật mặt Hỉ Mi qua, một chút một chút hôn môi Hỉ Mi, "nàng là của ta, ta là của nàng."
Hỉ Mi run rẩy ôm lấy Âm Cố, trong lòng có gì đó bốc lên, cuối cùng "Oa" một tiếng khóc lên: "Cô làm ta sợ muốn chết, ta thật sự sẽ không bơi, vừa rồi dọa dọa chết ta!"
"Vậy đừng quên lời ta nói." Âm Cố mỉm cười mặc Hỉ Mi nén giận. Sau đó ở trong nước bắt lấy chân Hỉ Mi, nhẹ nhàng chen vào.
Bốn viên dạ minh châu cũng không phải như Hỉ Mi nghĩ, nó chỉ là ngọc trai ngàn năm ở dưới biển mà thôi. Ngọc trai sáng bóng nhu nhuận, bao dung hai người, cho nên, ở trong mắt Âm Cố thì Hỉ Mi hiện tại càng có vẻ mềm mại đáng yêu hơn. So với bốn viên ngọc trai trên kia thì càng thêm quý trọng hơn. Nàng chỉ có thật cẩn thận âu yếm, không dám dùng quá nhiều lực, sợ bóp nát Hỉ Mi.
Hỉ Mi nhìn Âm Cố đột nhiên động tình, không thể tránh được. Nhưng đáy lòng nàng quả thật trống trơn, và cũng cần Âm Cố quý trọng đối đãi như vậy. Nàng nhắm mắt lại, cảm thụ Âm Cố dụng tâm an ủi. Trong mắt có lệ chảy xuống, nhưng trong lòng đã chiếm được yên ổn và vui sướng.
Đến khi hai người ra khỏi hồ nước, Hỉ Mi vẫn đỏ hết người, hai mắt ngầm có ý xuân tình, khóe môi cũng không dấu được ngượng ngùng. Nàng cái gì cũng không cần làm. Âm Cố thay nàng lau người, thay nàng mặc xiêm y, sau đó buộc thắt lưng bằng tơ có đính trân châu cho nàng.
Mặc sa y xong, Âm Cố kéo Hỉ Mi ra ngoài. Nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa mở ra. Hỉ Mi cũng không hề ngẩng đầu.
Hiện tại cả người vẫn còn nóng, làm sao có thể để cho người khác nhìn. Hơn nữa còn có nam nhân xa lạ chờ ở bên ngoài, tuy rằng. . . hắn quen biết Âm Cố đến thân thuộc. Hỉ Mi trộm mắt nhìn Cố Phi, thấy hắn đang đánh giá Âm Cố, nhíu mày nói:
"Tiểu thư gầy."
Âm Cố mỉm cười: "Dĩ nhiên không giống ở nhà, nhưng, " nàng nhìn Hỉ Mi, "bây giờ ta vui hơn."
Cố Phi dời mắt, ánh mắt lại bị dây lưng bằng tơ của Hỉ Mi hấp dẫn. Hắn giật mình, cực nhanh dời tầm mắt: "Thưa, hãy đổi y phục khác, Đại tiểu thư Nhị tiểu thư đang chờ."
"Hửm?" Âm Cố hỏi, "Phụ thân mẫu thân ta đâu, lão Tứ nữa?"
"Trang chủ đã rời bến ngày hôm qua, nói là phụ cận xuất hiện cá lớn. Phu nhân cũng đi theo xem náo nhiệt. Tứ thiếu gia ở bên ngoài vẫn chưa trở về ạ."
Âm Cố trầm ngâm, cũng không thèm nhắc lại, chỉ xoay người đi. Đương nhiên, tay kia của nàng vẫn nắm tay Hỉ Mi.
Khi trở lại phòng Âm Cố, Hỉ Mi mới biết xiêm y này chỉ là mặc tạm.
Dường như Cố trang sợ người ta chê nhỏ cho nên phòng nào cũng lớn kinh người. Phòng Âm Cố cũng vậy. Nếu bỏ đi cũng đủ để người ta làm thêm mấy viện.
Trong phòng cũng đã bày ra xiêm y thay thế. Trang sức cũng vậy. Đều chờ Âm Cố đến chọn. Âm Cố tùy ý nhìn, chỉ vào: "Không cần rườm rà, chỉ là gặp tỷ tỷ mà thôi." Dứt lời nàng vung tay lên.
Mọi người đều lui ra ngoài, Âm Cố giúp Hỉ Mi đổi xiêm y trước. Khi rời Thanh thành, Vị Ương đã chuẩn bị cho Hỉ Mi mấy bộ y phục. Tuy Âm Cố nói không cần rườm rà, nhưng đó là tỷ tỷ của nàng nha, làm sao là có thể có lệ cho được! Cho nên Hỉ Mi cắn môi mà chọn lựa. Lúc này mới chọn được bộ khinh sam màu hồng, nhìn có vẻ vui mừng.
Âm Cố mỉm cười mặc thay Hỉ Mi, xong rồi lại nhịn cười. Không biết Vị Ương làm cái quỷ gì mà chọn màu ám muội như vậy. Mà nó cũng xứng với nàng mới vừa động tình từ trong nước đi ra, thấy thế nào cũng chạy không khỏi chữ 'Mị'.
Nhưng như vậy lại vừa ý Âm Cố. Lời nói luôn không thể thuyết phục hơn sự thật. Chỉ tiếc phụ thân mẫu thân chạy mất rồi. Về phần lão Tứ, nó cũng không phải có sức nặng đến thế.
Bận rộn một hồi, Âm Cố mới dẫn Hỉ Mi đến gặp hai vị tỷ tỷ.
Nhưng mà mọi chuyện luôn luôn ngoài ý muốn.
Các nàng vừa mới bước vào một phòng khách, nghênh diện là một chưởng phong đánh úp lại. Hỉ Mi hoa mắt. Chỉ thấy người đang dắt tay mình, nhẹ nhàng bay đi. Khoảnh khắc tiếp theo là cùng một thân ảnh màu xanh dây dưa đến.
Này, làm gì vậy? Hỉ Mi bất lực đứng đó, thất kinh.
Cố Phi ở bên cạnh nhẹ giọng giải thích: "Tỷ muội các nàng thường xuyên đùa giỡn như vậy."
Vài chậu hoa ở bên tường bể nát trong tiếng giải thích của Cố Phi, từng tiếng thanh thúy giòn nát vang lên. Hỉ Mi mở to hai mắt nhìn. Lại thấy hai cái ghế tan nát. Đó cũng là đùa giỡn sao...
Hai thân ảnh tựa hồ khó phân thắng bại, Hỉ Mi không hiểu võ công, nhưng nhớ rõ Âm Cố dễ dàng đuổi sơn tặc ra sao, nhất thời xem mà khẩn trương, chầm chậm đi về phía trước.
Hỉ Mi đột nhiên bước đi, Cố Phi không kịp ngăn lại. Chỉ thấy Hỉ Mi bị cuốn vào giữa sân hai vị tiểu thư đang đánh nhau. Thân ảnh màu xanh phát hiện ra, né tránh tiến công của Âm Cố, đánh về phía Hỉ Mi.
Biến hóa chính là ngay lúc đó. Hỉ Mi không thể nào kịp phản ứng, mà không đợi nàng ngây người, Âm Cố đã bắt được cổ chân thân ảnh màu xanh, sau đó mượn lực chắn trước mặt Hỉ Mi.
Nhưng Âm Cố vẫn là chậm. Hoặc thân ảnh màu xanh quá nhanh. Một chưởng đã tung ra từ phía sau.
"Phốc!" Âm Cố phun ra một búng máu, miễn cưỡng rơi xuống đất. Mà khẩu huyết, lại chiếu vào y phục của Hỉ Mi.
"Tiểu thư!"
"Tam tiểu thư!"
Vô số tiếng kinh hô vang lên, mà Hỉ Mi không nghe được gì cả, trong mắt chỉ có nhanh nhanh nhìn Âm Cố, môi nàng thậm chí vẫn còn máu.
Phía sau Âm Cố có tiếng nói mềm mại vang lên, mang theo vô cùng mê hoặc lại cực kỳ ủy khuất, còn có một chút vô tội.
"Âm Âm, muội nhường ư?"