Sắc mặt Trang Noãn Thần hơi ngớ ra, vốn đang mỉm cười, sau khi Cát Na vừa dứt lời, nụ cười bên môi đông cứng lại, thế nhưng lại kinh ngạc nhiều hơn.
Người đàn ông ngồi đối diện có vẻ tức giận, mặt tỉnh bơ nói một câu, “Em rãnh quá đúng không?”
Ý tứ cảnh cáo quá rõ ràng.
Đổi lại là người khác có lẽ đã sớm sợ hãi, nhưng Cát Na lại mỉm cười, mím môi nhìn chằm chằm Trang Noãn Thần rồi mới nói với Giang Mạc Viễn, “Chỉ là muốn nhìn thử xem tâm lý của chị dâu em có bao nhiêu vững vàng thôi mà. Noãn Thần, không ngại em gọi chị như thế chứ?”
Trang Noãn Thần lắc đầu, nhất thời lại thông cảm với Giang Mạc Viễn vì bị chính em gái mình bán đứng.
“Anh trai em trước kia rất tốt với Michelle đó.” Cát Na càng tùy tiện.
Trang Noãn Thần nhìn cô gái ngồi đối diện, vóc dáng chuẩn đến ấn tượng, còn có giương mặt đẹp đẽ chuẩn mực tuyệt đối có thể khiến đàn ông mê đắm, Michelle đã phá vỡ quan niệm của cô về người tình, về tiểu tam; trang phục của cô ấy không quá khoa trương, nhìn ra được là để mặt mộc, thời buổi này, mấy cô nàng có nền tảng tốt đều đi lên bằng đường tắt.
Làn da của cô ấy dưới ánh nến càng thêm sáng bóng, Trang Noãn Thần không nói gì, ở trước mặt người yêu cũ của Giang Mạc Viễn, cô ngược lại trông như chú vịt xấu xí.
Giang Mạc Viễn giương mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, đầu chân mày hơi nhíu, khóe môi hơi nhếch, chiếc cằm gợi cảm có chút căng cứng.
Michelle bên cạnh nhiệt tình quấn lấy cánh tay anh, hơn nửa thân trên dán sát vào người anh, “Mạc Viễn, cô ta nhìn chẳng xứng với anh chút nào, anh vì loại phụ nữ tầm thường thế này mà không cần em sao?”
Cô ấy nói tiếng Anh, Trang Noãn Thần nghe hiểu hoàn toàn, tâm tư vốn tĩnh lặng liền bị câu nói này làm bốc hỏa!
Giang Mạc Viễn không để ý đến Michelle, ngược lại lạnh lùng nói với Cát Na, “Dẫn người của em đi đi, nếu không em đừng mong làm công việc này nữa!”
“Trời ạ, em sợ chết mất thôi.” Cát Na ra vẻ kinh ngạc, lại cười hì hà nói, “Anh sẽ không nhẫn tâm như vậy với em chứ, em là em gái anh đó.”
Michelle bên cạnh vẫn đang tiếp tục trình diễn tiết mục dịu dàng triền miên, cộng thêm bộ dạng đáng yêu, “Mạc Viễn, anh lạnh lùng thế làm gì? Vì cô gái này sao? Đồ đáng ghét.” Nói xong lại quay đầu nhìn Trang Noãn Thần, trực tiếp khởi xướng công kích, “Cưng à, không ngại tôi mượn ông xã của cưng vài ngày chứ? Tôi với Mạc Viễn lâu rồi không gặp nhau, muốn yên tĩnh ôn lại chuyện cũ một chút.”
Cơ thể cô ta hệt như con rắn quấn lấy người anh, nói ra ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Giang Mạc Viễn vẫn ngồi yên không nhúc nhích, không hùa theo Michelle, nhưng cũng không đẩy cô ta ra, cả quá trình chỉ nhìn chằm chằm Trang Noãn Thần, vẻ mặt hờ hững chẳng biết đang nghĩ gì.
Chiếc nĩa bạc bị Trang Noãn Thần siết trong tay, cô không đáp lời, trong lòng ít nhiều thấy kinh ngạc, thời buổi này đúng là loại người nào cũng có.
Không khỏi nhớ đến tiểu tam của Lục Quân, ít nhất người ta còn biết tránh né, còn cô gái trước mặt này thì ngược lại, trực tiếp ở trước mặt cô khơi mào cuộc chiến tranh đoạt đàn ông, cộng thêm cô em gái của chồng ở bên châm ngòi thổi gió.
Đây là thói đời gì thế này? “Xin lỗi nha, mọi người cứ tiếp tục đi, tôi đi vệ sinh.” Đặt nĩa ăn xuống, cô đứng lên, mỉm cười.
Khóe môi Giang Mạc Viễn đột nhiên đình trệ.
Xoay người, tiếng nói hấp dẫn của Michelle lại vang lên, “Mạc Viễn à, đêm nay ở cùng với em nhé? Người ta nhớ anh lắm đó…”
Vẫn còn một màn nằm ngoài dự đoán thế này ư?
Trang Noãn Thần đột nhiên dừng bước, cô đổi ý rồi, cô nàng Michelle này chết tử tế không muốn lại hoàn toàn kích thích ý chí chiến đấu của cô. Vốn định mắt nhắm mắt mở cho qua, vì tối thiểu cô và Giang Mạc Viễn kết hôn cũng không phải có nền tảng tình yêu, nhưng là tình nhân cũng được mà tiểu tam cũng được, ít ra cũng phải có ‘đạo đức nghề nghiệp’ chứ nhỉ? Vợ lớn là cô đây còn chưa đi khỏi đã công nhiên vượt quá quyền hạn của tiểu tam!
Cô có tật xấu thế đấy, người ngoài tuyệt đối đừng khiêu khích cô.
Xoay gót chân, bổ sung thêm vài câu.
Ánh mắt bình tĩnh đầy ý cười, cũng trực tiếp nhìn Giang Mạc Viễn.
“Ông xã à, thức ăn ở nhà hàng này không ngon lắm nên đổi nhà hàng khác đi, em đi vệ sinh trước, còn anh giải quyết mấy người tạp nham xong đợi em có được không?” Ngữ điệu cực kỳ dịu dàng, rót vào tai nghe rất thích.
Giang Mạc Viễn ngẩn ra, lát sau mới có phản ứng, liên tục gật đầu, “Được, được.” Đây là lần đầu tiên anh nghe cô gọi ông xã, cảm giác này… thoải mái và thỏa mãn không thể diễn tả nổi.
Bên cạnh, Cát Na mở to mắt nhìn cô, trong mắt lộ vẻ thích thú.
Nụ cười của cô càng đậm, đáy mắt gần như dịu nhẹ đến nổi trên mặt nước, giọng nói càng nhẹ hơn, “Vậy thì đêm nay?”
Nhất thời anh chưa kịp phản ứng, lại nhìn cô.
Trang Noãn Thần lại cười chúm chím, “Không phải muốn đi mua sắm cùng với em sao? Nhưng mà, hôm nào cũng được, anh bận mà.”
“Không bận, ăn cơm xong anh đi cùng em, đi dạo mấy tiếng cũng được.” Giang Mạc Viễn bỗng nhiên có phản ứng, nhìn Trang Noãn Thần, trong mắt lóe sáng.
Michelle cùng Cát Na bên cạnh ngây người, rất dễ nhận thấy, Giang Mạc Viễn mà các cô biết làm gì đi dạo phố cùng phụ nữ?
“Vậy xin lỗi nhé, là cô Michelle phải không?” Trang Noãn Thần cười khẽ, đối diện với vẻ trợn mắt há mồm của cô ta, “Chị cũng nghe rồi đó, không phải tôi không thấu tình đạt lý, tôi thật sự rất cảm thông cho tâm trạng đã lâu không gặp ông xã tôi của chị, nếu không cũng sẽ không dùng chuyện mua sắm để giải khuây buổi tối cô quạnh đâu, đáng tiếc là, anh ấy muốn đi cùng tôi, ai da, xem ra, chị chỉ có thể tiếp tục cùng Cát Na đi mua sắm dạo phố rồi.”
“Cô, cô…” Michelle trừng mắt với cô, tức giận đến mặt mày trắng bệch, lại nhìn về phía Giang Mạc Viễn ra vẻ ấm ức, “Sao cô ấy lại nói vậy chứ?”
“Ông xã à, em nói sai gì sao?” Trang Noãn Thần cũng kinh ngạc, ra vẻ vô tội.
Tâm tư của Giang Mạc Viễn đều chìm đắm trong tiếng gọi ông xã của cô, nghe vào tai thiếu điều trái tim bị tan chảy mất rồi, làm gì còn thời gian để đáp lại Michelle, trong mắt chỉ chứa nụ cười của cô, khẽ nói, “Đi vệ sinh đi, anh đi tính tiền.”
“Mạc Viễn…” Vẻ mặt Michelle tổn thương.
Trang Noãn Thần cười nhẹ, lúc này mới xoay người rời đi.
Trong mắt Cát Na lóe lên sự tán thưởng.
***
Trong nhà vệ sinh, ánh nến vàng nhạt lan tràn.
Trong gương, hiện lên gương mặt trắng bệch của cô gái.
Trong lòng có chút chua chát, như uống phải giấm, thiêu đốt trong lòng, trong dạ dày thậm chí là thực quản cũng khó chịu.
Trong gương giống như hiện lên hình ảnh Michelle kề sát vào Giang Mạc Viễn, cô gái mềm mại như rắn, nhẹ nhàng trườn lên cơ thể cao lớn của anh, Trang Noãn Thần nhìn thấy mà nhíu mày.
Thực sự cô đã sớm đoán được chính là như vậy.
Ưu tú như anh, làm gì mà không có người yêu?
Nếu không, chuyện giường chiếu lão luyện thế này sao mà có?
Như là giải quyết tâm tình, nhưng lại nghĩ, chuyện này có liên quan gì đến cô? Cô có tư cách gì xen vào chuyện của anh? Cho dù là vợ chồng, quan hệ hôn nhân này cho tới bây giờ cũng mông lung không chân thật.
Cô trong gương lắc mạnh đầu, đưa tay, dòng nước ấm áp chảy vào bàn tay cô.
Lại ngẩng đầu, trong gương hiện ra thêm một gương mặt u oán không vui.
Cô quả thực hoảng hồn, quay đầu nhìn cô ta, cô nàng này là quỷ sao? Đi đường không có tiếng.
Hiển nhiên, Michelle đặc biệt đến tìm cô, vẻ phong tình trên mặt đã sớm không còn nữa, tất cả đã bị biểu hiện lạnh lùng thay thế.
Trang Noãn Thần rút khăn lau tay, nở nụ cười.
Được lắm, rốt cục cũng đến màn tiểu tam không dằn nổi chủ động đến khiêu chiến.
Hình như, mấy tình tiết thế này chưa từng thay đổi.
Quả nhiên, Michelle nhìn cô chằm chằm, gọn gàng dứt khoát nói, “Tôi là tình nhân của Mạc Viễn đã hơn một năm rồi, tôi rất yêu anh ấy.”
Trang Noãn Thần đặt khăn xuống, cười nhạt, “Tôi vừa mới kết hôn với Giang Mạc Viễn không bao lâu, nhưng lại muốn dắt tay nhau cả đời.”
“Cô…” Michelle cắn răng, “Tôi thực sự là tình nhân của anh ấy.”
“Tôi tin mà.” Cô cười, “Người đàn ông như anh ấy, sẽ có rất nhiều phụ nữ bên cạnh.”
“Mạc Viễn trước giờ chỉ chơi đùa với phụ nữ thôi, tôi mới là người phụ nữ bên cạnh anh ấy thời gian lâu nhất.” Michelle siết nắm tay, “Cô không biết đâu, Mạc Viễn đối với tôi rất tốt, ở trên giường anh ấy có bao nhiêu nhiệt tình với tôi.”
“Anh ấy đối với chị rất tốt à?” Trang Noãn Thần nghe mà trong lòng kích động, “Vậy tại sao không cưới chị?”
Một câu đánh trúng yếu điểm của Michelle?
Thấy cô ta im lặng, Trang Noãn Thần lạnh nhạt nói tiếp, “Đàn ông luôn phân biệt thích và yêu rất rạch ròi, gặp dịp thì chơi là căn bệnh chung của đại đa số đàn ông, đàn ông mây mưa trên giường với chị cũng không hẳn là muốn kết hôn với chị.”
“Tôi chỉ muốn tình yêu của Mạc Viễn, không quan tâm đến những thứ khác.” Michelle bị tổn thương.
“Yêu à? Giang Mạc Viễn từng nói với chị rằng anh ấy yêu chị sao?” Trang Noãn Thần tựa người vào bồn rửa mặt, nhướn mày nhìn cô ta.
Michelle cắn chặt môi, hiển nhiên là không có.
“Là chị tự mình nhập vai quá thôi, cũng đừng trách đàn ông làm tổn thương chị.” Sau khi thấy thế, cô thở dài, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy phiền muộn.
“Cô cũng đừng quá đắc ý! Cô cho rằng trong lòng Mạc Viễn có cô sao?” Michelle bắt đầu phản kích, “Cô hiểu anh ấy được bao nhiêu? Nói cách khác, Mạc Viễn là người tình hoàn mỹ nhất, nhưng cũng là một người tình rất tuyệt tình, đừng tưởng rằng anh ấy cưới cô thì sẽ yêu cô cả đời.”
“Cám ơn lời nhắc nhở của chị, tôi sẽ chú ý.” Trang Noãn Thần bình tĩnh, “Nhưng tôi nghĩ, cho dù có một ngày anh ấy không yêu tôi nữa, tôi vẫn là bà Giang danh chính ngôn thuận, ít nhất, tôi giữ được danh hiệu này, sẽ tốt hơn nhiều so với công dã tràng.”
Michelle trừng mắt liếc cô, sau hồi lâu cực kỳ tức giận nói, “Tôi đã biết tin Mạc Viễn muốn kết hôn, mấy năm trước đã biết rồi, nhưng năm nay anh ấy mới lấy cô, ngẫm lại xem trong thời gian đó anh ấy còn có biết bao nhiêu người tình, cô cho là, anh ấy cam tâm tình nguyện cưới cô à?”
Những lời này khiến Trang Noãn Thần sửng sốt.
“Mấy năm trước chị đã biết anh ấy muốn kết hôn? Có ý gì?”
“Hừ.” Michelle hừ lạnh, “Lúc tôi làm người tình của Mạc Viễn, chỉ biết anh ấy có một vị hôn thê, nhưng mà hai người bây giờ mới kết hôn, có vẻ làm cho có hình thức thôi, sao nào? Ghen tuông ư? Tôi yêu anh ấy, cho nên chẳng quan tâm chuyện anh ấy đã kết hôn hay chưa. Tôi biết tình nhân của Mạc Viễn không ít, nhưng tôi chẳng để ý, còn cô có thể làm được thế không? Mạc Viễn chính là tình nhân đại chúng, cô biết có bao nhiêu phụ nữ khát khao ở bên anh ấy không?”
Trang Noãn Thần hoàn toàn không nghe vào lời nói của Michelle nữa, trong đầu chỉ quanh quẩn lời nói lúc nãy của cô ta, Giang Mạc Viễn có vị hôn thê, là người muốn kết hôn…
Rất hiển nhiên, Michelle tưởng cô chính là vị hôn thê đó, nhưng cô không phải.
Như vậy thì vị hôn thê của Giang Mạc Viễn là ai? Hiện giờ đang ở đâu?
Thấy cô im lặng, Michelle còn tưởng đã đả kích được cô, ý cười càng đậm, bước lên trước, giọng nói mờ ám, “Muốn biết Giang Mạc Viễn ở trên giường làm sao yêu thương tôi không? Chắc chắn anh ấy chẳng hứng thú nổi với cô đâu nhỉ?”
Trang Noãn Thần lặng thinh.
Hết chương 18
Người đàn ông ngồi đối diện có vẻ tức giận, mặt tỉnh bơ nói một câu, “Em rãnh quá đúng không?”
Ý tứ cảnh cáo quá rõ ràng.
Đổi lại là người khác có lẽ đã sớm sợ hãi, nhưng Cát Na lại mỉm cười, mím môi nhìn chằm chằm Trang Noãn Thần rồi mới nói với Giang Mạc Viễn, “Chỉ là muốn nhìn thử xem tâm lý của chị dâu em có bao nhiêu vững vàng thôi mà. Noãn Thần, không ngại em gọi chị như thế chứ?”
Trang Noãn Thần lắc đầu, nhất thời lại thông cảm với Giang Mạc Viễn vì bị chính em gái mình bán đứng.
“Anh trai em trước kia rất tốt với Michelle đó.” Cát Na càng tùy tiện.
Trang Noãn Thần nhìn cô gái ngồi đối diện, vóc dáng chuẩn đến ấn tượng, còn có giương mặt đẹp đẽ chuẩn mực tuyệt đối có thể khiến đàn ông mê đắm, Michelle đã phá vỡ quan niệm của cô về người tình, về tiểu tam; trang phục của cô ấy không quá khoa trương, nhìn ra được là để mặt mộc, thời buổi này, mấy cô nàng có nền tảng tốt đều đi lên bằng đường tắt.
Làn da của cô ấy dưới ánh nến càng thêm sáng bóng, Trang Noãn Thần không nói gì, ở trước mặt người yêu cũ của Giang Mạc Viễn, cô ngược lại trông như chú vịt xấu xí.
Giang Mạc Viễn giương mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, đầu chân mày hơi nhíu, khóe môi hơi nhếch, chiếc cằm gợi cảm có chút căng cứng.
Michelle bên cạnh nhiệt tình quấn lấy cánh tay anh, hơn nửa thân trên dán sát vào người anh, “Mạc Viễn, cô ta nhìn chẳng xứng với anh chút nào, anh vì loại phụ nữ tầm thường thế này mà không cần em sao?”
Cô ấy nói tiếng Anh, Trang Noãn Thần nghe hiểu hoàn toàn, tâm tư vốn tĩnh lặng liền bị câu nói này làm bốc hỏa!
Giang Mạc Viễn không để ý đến Michelle, ngược lại lạnh lùng nói với Cát Na, “Dẫn người của em đi đi, nếu không em đừng mong làm công việc này nữa!”
“Trời ạ, em sợ chết mất thôi.” Cát Na ra vẻ kinh ngạc, lại cười hì hà nói, “Anh sẽ không nhẫn tâm như vậy với em chứ, em là em gái anh đó.”
Michelle bên cạnh vẫn đang tiếp tục trình diễn tiết mục dịu dàng triền miên, cộng thêm bộ dạng đáng yêu, “Mạc Viễn, anh lạnh lùng thế làm gì? Vì cô gái này sao? Đồ đáng ghét.” Nói xong lại quay đầu nhìn Trang Noãn Thần, trực tiếp khởi xướng công kích, “Cưng à, không ngại tôi mượn ông xã của cưng vài ngày chứ? Tôi với Mạc Viễn lâu rồi không gặp nhau, muốn yên tĩnh ôn lại chuyện cũ một chút.”
Cơ thể cô ta hệt như con rắn quấn lấy người anh, nói ra ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Giang Mạc Viễn vẫn ngồi yên không nhúc nhích, không hùa theo Michelle, nhưng cũng không đẩy cô ta ra, cả quá trình chỉ nhìn chằm chằm Trang Noãn Thần, vẻ mặt hờ hững chẳng biết đang nghĩ gì.
Chiếc nĩa bạc bị Trang Noãn Thần siết trong tay, cô không đáp lời, trong lòng ít nhiều thấy kinh ngạc, thời buổi này đúng là loại người nào cũng có.
Không khỏi nhớ đến tiểu tam của Lục Quân, ít nhất người ta còn biết tránh né, còn cô gái trước mặt này thì ngược lại, trực tiếp ở trước mặt cô khơi mào cuộc chiến tranh đoạt đàn ông, cộng thêm cô em gái của chồng ở bên châm ngòi thổi gió.
Đây là thói đời gì thế này? “Xin lỗi nha, mọi người cứ tiếp tục đi, tôi đi vệ sinh.” Đặt nĩa ăn xuống, cô đứng lên, mỉm cười.
Khóe môi Giang Mạc Viễn đột nhiên đình trệ.
Xoay người, tiếng nói hấp dẫn của Michelle lại vang lên, “Mạc Viễn à, đêm nay ở cùng với em nhé? Người ta nhớ anh lắm đó…”
Vẫn còn một màn nằm ngoài dự đoán thế này ư?
Trang Noãn Thần đột nhiên dừng bước, cô đổi ý rồi, cô nàng Michelle này chết tử tế không muốn lại hoàn toàn kích thích ý chí chiến đấu của cô. Vốn định mắt nhắm mắt mở cho qua, vì tối thiểu cô và Giang Mạc Viễn kết hôn cũng không phải có nền tảng tình yêu, nhưng là tình nhân cũng được mà tiểu tam cũng được, ít ra cũng phải có ‘đạo đức nghề nghiệp’ chứ nhỉ? Vợ lớn là cô đây còn chưa đi khỏi đã công nhiên vượt quá quyền hạn của tiểu tam!
Cô có tật xấu thế đấy, người ngoài tuyệt đối đừng khiêu khích cô.
Xoay gót chân, bổ sung thêm vài câu.
Ánh mắt bình tĩnh đầy ý cười, cũng trực tiếp nhìn Giang Mạc Viễn.
“Ông xã à, thức ăn ở nhà hàng này không ngon lắm nên đổi nhà hàng khác đi, em đi vệ sinh trước, còn anh giải quyết mấy người tạp nham xong đợi em có được không?” Ngữ điệu cực kỳ dịu dàng, rót vào tai nghe rất thích.
Giang Mạc Viễn ngẩn ra, lát sau mới có phản ứng, liên tục gật đầu, “Được, được.” Đây là lần đầu tiên anh nghe cô gọi ông xã, cảm giác này… thoải mái và thỏa mãn không thể diễn tả nổi.
Bên cạnh, Cát Na mở to mắt nhìn cô, trong mắt lộ vẻ thích thú.
Nụ cười của cô càng đậm, đáy mắt gần như dịu nhẹ đến nổi trên mặt nước, giọng nói càng nhẹ hơn, “Vậy thì đêm nay?”
Nhất thời anh chưa kịp phản ứng, lại nhìn cô.
Trang Noãn Thần lại cười chúm chím, “Không phải muốn đi mua sắm cùng với em sao? Nhưng mà, hôm nào cũng được, anh bận mà.”
“Không bận, ăn cơm xong anh đi cùng em, đi dạo mấy tiếng cũng được.” Giang Mạc Viễn bỗng nhiên có phản ứng, nhìn Trang Noãn Thần, trong mắt lóe sáng.
Michelle cùng Cát Na bên cạnh ngây người, rất dễ nhận thấy, Giang Mạc Viễn mà các cô biết làm gì đi dạo phố cùng phụ nữ?
“Vậy xin lỗi nhé, là cô Michelle phải không?” Trang Noãn Thần cười khẽ, đối diện với vẻ trợn mắt há mồm của cô ta, “Chị cũng nghe rồi đó, không phải tôi không thấu tình đạt lý, tôi thật sự rất cảm thông cho tâm trạng đã lâu không gặp ông xã tôi của chị, nếu không cũng sẽ không dùng chuyện mua sắm để giải khuây buổi tối cô quạnh đâu, đáng tiếc là, anh ấy muốn đi cùng tôi, ai da, xem ra, chị chỉ có thể tiếp tục cùng Cát Na đi mua sắm dạo phố rồi.”
“Cô, cô…” Michelle trừng mắt với cô, tức giận đến mặt mày trắng bệch, lại nhìn về phía Giang Mạc Viễn ra vẻ ấm ức, “Sao cô ấy lại nói vậy chứ?”
“Ông xã à, em nói sai gì sao?” Trang Noãn Thần cũng kinh ngạc, ra vẻ vô tội.
Tâm tư của Giang Mạc Viễn đều chìm đắm trong tiếng gọi ông xã của cô, nghe vào tai thiếu điều trái tim bị tan chảy mất rồi, làm gì còn thời gian để đáp lại Michelle, trong mắt chỉ chứa nụ cười của cô, khẽ nói, “Đi vệ sinh đi, anh đi tính tiền.”
“Mạc Viễn…” Vẻ mặt Michelle tổn thương.
Trang Noãn Thần cười nhẹ, lúc này mới xoay người rời đi.
Trong mắt Cát Na lóe lên sự tán thưởng.
***
Trong nhà vệ sinh, ánh nến vàng nhạt lan tràn.
Trong gương, hiện lên gương mặt trắng bệch của cô gái.
Trong lòng có chút chua chát, như uống phải giấm, thiêu đốt trong lòng, trong dạ dày thậm chí là thực quản cũng khó chịu.
Trong gương giống như hiện lên hình ảnh Michelle kề sát vào Giang Mạc Viễn, cô gái mềm mại như rắn, nhẹ nhàng trườn lên cơ thể cao lớn của anh, Trang Noãn Thần nhìn thấy mà nhíu mày.
Thực sự cô đã sớm đoán được chính là như vậy.
Ưu tú như anh, làm gì mà không có người yêu?
Nếu không, chuyện giường chiếu lão luyện thế này sao mà có?
Như là giải quyết tâm tình, nhưng lại nghĩ, chuyện này có liên quan gì đến cô? Cô có tư cách gì xen vào chuyện của anh? Cho dù là vợ chồng, quan hệ hôn nhân này cho tới bây giờ cũng mông lung không chân thật.
Cô trong gương lắc mạnh đầu, đưa tay, dòng nước ấm áp chảy vào bàn tay cô.
Lại ngẩng đầu, trong gương hiện ra thêm một gương mặt u oán không vui.
Cô quả thực hoảng hồn, quay đầu nhìn cô ta, cô nàng này là quỷ sao? Đi đường không có tiếng.
Hiển nhiên, Michelle đặc biệt đến tìm cô, vẻ phong tình trên mặt đã sớm không còn nữa, tất cả đã bị biểu hiện lạnh lùng thay thế.
Trang Noãn Thần rút khăn lau tay, nở nụ cười.
Được lắm, rốt cục cũng đến màn tiểu tam không dằn nổi chủ động đến khiêu chiến.
Hình như, mấy tình tiết thế này chưa từng thay đổi.
Quả nhiên, Michelle nhìn cô chằm chằm, gọn gàng dứt khoát nói, “Tôi là tình nhân của Mạc Viễn đã hơn một năm rồi, tôi rất yêu anh ấy.”
Trang Noãn Thần đặt khăn xuống, cười nhạt, “Tôi vừa mới kết hôn với Giang Mạc Viễn không bao lâu, nhưng lại muốn dắt tay nhau cả đời.”
“Cô…” Michelle cắn răng, “Tôi thực sự là tình nhân của anh ấy.”
“Tôi tin mà.” Cô cười, “Người đàn ông như anh ấy, sẽ có rất nhiều phụ nữ bên cạnh.”
“Mạc Viễn trước giờ chỉ chơi đùa với phụ nữ thôi, tôi mới là người phụ nữ bên cạnh anh ấy thời gian lâu nhất.” Michelle siết nắm tay, “Cô không biết đâu, Mạc Viễn đối với tôi rất tốt, ở trên giường anh ấy có bao nhiêu nhiệt tình với tôi.”
“Anh ấy đối với chị rất tốt à?” Trang Noãn Thần nghe mà trong lòng kích động, “Vậy tại sao không cưới chị?”
Một câu đánh trúng yếu điểm của Michelle?
Thấy cô ta im lặng, Trang Noãn Thần lạnh nhạt nói tiếp, “Đàn ông luôn phân biệt thích và yêu rất rạch ròi, gặp dịp thì chơi là căn bệnh chung của đại đa số đàn ông, đàn ông mây mưa trên giường với chị cũng không hẳn là muốn kết hôn với chị.”
“Tôi chỉ muốn tình yêu của Mạc Viễn, không quan tâm đến những thứ khác.” Michelle bị tổn thương.
“Yêu à? Giang Mạc Viễn từng nói với chị rằng anh ấy yêu chị sao?” Trang Noãn Thần tựa người vào bồn rửa mặt, nhướn mày nhìn cô ta.
Michelle cắn chặt môi, hiển nhiên là không có.
“Là chị tự mình nhập vai quá thôi, cũng đừng trách đàn ông làm tổn thương chị.” Sau khi thấy thế, cô thở dài, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy phiền muộn.
“Cô cũng đừng quá đắc ý! Cô cho rằng trong lòng Mạc Viễn có cô sao?” Michelle bắt đầu phản kích, “Cô hiểu anh ấy được bao nhiêu? Nói cách khác, Mạc Viễn là người tình hoàn mỹ nhất, nhưng cũng là một người tình rất tuyệt tình, đừng tưởng rằng anh ấy cưới cô thì sẽ yêu cô cả đời.”
“Cám ơn lời nhắc nhở của chị, tôi sẽ chú ý.” Trang Noãn Thần bình tĩnh, “Nhưng tôi nghĩ, cho dù có một ngày anh ấy không yêu tôi nữa, tôi vẫn là bà Giang danh chính ngôn thuận, ít nhất, tôi giữ được danh hiệu này, sẽ tốt hơn nhiều so với công dã tràng.”
Michelle trừng mắt liếc cô, sau hồi lâu cực kỳ tức giận nói, “Tôi đã biết tin Mạc Viễn muốn kết hôn, mấy năm trước đã biết rồi, nhưng năm nay anh ấy mới lấy cô, ngẫm lại xem trong thời gian đó anh ấy còn có biết bao nhiêu người tình, cô cho là, anh ấy cam tâm tình nguyện cưới cô à?”
Những lời này khiến Trang Noãn Thần sửng sốt.
“Mấy năm trước chị đã biết anh ấy muốn kết hôn? Có ý gì?”
“Hừ.” Michelle hừ lạnh, “Lúc tôi làm người tình của Mạc Viễn, chỉ biết anh ấy có một vị hôn thê, nhưng mà hai người bây giờ mới kết hôn, có vẻ làm cho có hình thức thôi, sao nào? Ghen tuông ư? Tôi yêu anh ấy, cho nên chẳng quan tâm chuyện anh ấy đã kết hôn hay chưa. Tôi biết tình nhân của Mạc Viễn không ít, nhưng tôi chẳng để ý, còn cô có thể làm được thế không? Mạc Viễn chính là tình nhân đại chúng, cô biết có bao nhiêu phụ nữ khát khao ở bên anh ấy không?”
Trang Noãn Thần hoàn toàn không nghe vào lời nói của Michelle nữa, trong đầu chỉ quanh quẩn lời nói lúc nãy của cô ta, Giang Mạc Viễn có vị hôn thê, là người muốn kết hôn…
Rất hiển nhiên, Michelle tưởng cô chính là vị hôn thê đó, nhưng cô không phải.
Như vậy thì vị hôn thê của Giang Mạc Viễn là ai? Hiện giờ đang ở đâu?
Thấy cô im lặng, Michelle còn tưởng đã đả kích được cô, ý cười càng đậm, bước lên trước, giọng nói mờ ám, “Muốn biết Giang Mạc Viễn ở trên giường làm sao yêu thương tôi không? Chắc chắn anh ấy chẳng hứng thú nổi với cô đâu nhỉ?”
Trang Noãn Thần lặng thinh.
Hết chương 18
Danh sách chương