Tay Tô Nhiễm bị nắm đến đỏ tấy, cô gỡ tay Hoà Vy, cảm thấy Hoà Vy kỳ lạ, cô lật đật hỏi, “Chị nói gì vậy?”

Hoà Vy cài tay vào tóc, ánh mắt uể oải, “Khi em đi, Lệ Minh Vũ cũng dọn khỏi Bán Sơn. Mấy hôm nay, chị không đi làm, chỉ dồn sức chăm sóc anh ấy, nhưng càng lúc chị càng không chịu nổi hành vi của anh ấy.” Hoà Vy bất giác quơ tay, chứng tỏ lòng Hoà Vy đang hết sức rối bời.

“Hoà Vy, chị từ tử kể em biết đi, rốt cuộc anh ta làm gì chị?” Tô Nhiễm vô cớ khẩn trương, không biết đang quan tâm Lệ Minh Vũ hay Hoà Vy.

“Anh ấy…” Hoà Vy ngập ngừng, nói một chứ rồi dừng lại. Hoà Vy nhìn dáo dác trái phải, thấy không ai đến gần, cô cởi một cúc áo trước ngực, “Đây lạ mọi thứ anh ấy làm với chị.”

Tô Nhiễm nhìn theo Hoà Vy, bỗng nhiên cô ngạt thở, như bị nện mạnh vào đầu. Cô trông thấy dấu vết đó, nó là vết hôn. Dấu vết trước mặt cô là vết hôn. Lẽ nào anh…

“Ban ngày, anh ấy nhốt chị trong phòng không cho ra ngoài. Buổi tối, anh ấy mới thả chị về nhà. Nhưng đôi khi đến tối anh ấy cũng không tha cho chị, anh ấy giữa chặt chị trên giường, như dã thứ điên cuồng chiếm hữu chị hết lần này đến lần khác…” Hoà Vy túm cổ áo, ánh mắt khủng hoảng nhìn Tô Nhiễm, “Em biết không? Anh ấy ở trên giường rất đáng sợ, mỗi ngày chị đều bị anh ấy giày vò cho đến chết.”

Tô Nhiễm ngây người, hồi lâu sau mới thốt ra, “Không…”

“Em không tin? Vừa nãy em cũng thấy mà.” Hoà Vy vội vàng đáp.

Đầu óc Tô Nhiễm nổ tung. Cô nhớ Lệ Minh Vũ từng khẳng định với cô, anh chưa bao giờ chạm vào Hoà Vy, nhưng chỉ trong thời gian vài ngày, anh…

“Tiểu Nhiễm, kể chuyện này ra không phải để em lo lắng cho chị. Chị muốn nói với em, Lệ Minh Vũ không còn là người đàn ông mà em yêu bốn năm trước. Anh ấy bây giờ đã trở nên cầm thú, chuyện gì cũng có thể gây ra. Em đừng tiếp tục dính dáng gì đến anh ấy, vì em mà cũng là vì chị, em đừng gặp mặt anh ấy nữa.” Hoà Vy nhẹ nhàng nắm tay Tô Nhiễm, nhưng lời nói của cô chứa đầy ngụ ý.

Tô Nhiễm vô thức dõi mắt về Hoà Vy.

“Chị đã là người của anh ấy. Anh ấy đối xử với chị thế nào, chị cũng cam tâm tình nguyện.” Hoà Vy thở dài, “Tiểu Nhiễm, em khác chị. Bên cạnh em còn nhiều người đàn ông đáng giá để em yêu, miễn là em cho họ cơ hội, họ sẽ mang hạnh phúc vô tận đến với em. Chị chỉ có Lệ Minh Vũ, chỉ có một mình anh ấy…”

Hoà Vy nói thêm rất nhiều, nhưng đều không lọt vào tai Tô Nhiễm.

Đầu óc Tô Nhiễm ngổn ngang, còn trái tim cô đau đớn, nát tan thành từng mảnh vụn.

***

Đến bữa tối, Bạch Sơ Điệp đích thân xuống bếp nấu canh đậu đỏ. Bà ta đợm bưng canh lên lầu, Hoà Quân Hạo mặc quần jean, áo thun tuỳ ý bước xuống.

Thấy Bạch Sơ Điệp, anh nói, “Mẹ, tối nay con có hẹn, không ăn cơm nhà.” Nói xong, liền đi ngay.

“Đứng lại.” Bạch Sơ Điệp đặt canh đậu đỏ sang bên, cau mày khó chịu, “Chuyện gì xảy ra với con vậy? Tại sao lúc nào cũng đòi ra ngoài?”

Hoà Quân Hạo xoay đầu, đành đến gần ôm Bạch Sơ Điệp, “Con không phải con nít, đi xã giao với bạn bè là chuyện bình thường mà mẹ.”

“Hẹn hò? Con cái nhà ai?” Bạch Sơ Điệp vội hỏi.

Hoà Quân Hạo chán chường than thờ, lắc đầu, “Không phải.”

“Vậy thì đừng ra ngoài suốt như vậy, có thời gian nên đến công ty học hỏi.” Bạch Sơ Điệp bực bội đánh anh một cái.

“Con không có hứng thú với chuyện kinh doanh của công ty.” Anh nhún vai.

“Vậy con có hứng thú với cái gì?”

Hoà Quân Hạo trầm tư giây lát, cười nói, “Chụp ảnh. Mẹ, mẹ không nhớ à, con từng đoạt giải quán quân trong cuộc thi chụp ảnh…”

“Con thôi đi. Hễ nhắc đến chụp ảnh là luôn mồm luôn miệng. Con nên nghĩ đến tương lai sau này của mình đúng không? Chụp ảnh có thể ăn no bụng? Phấn đấu làm nhiếp ảnh gia nổi tiếng có thể tự mình quản lý công ty hoạt động ổn định không?” Bạch Sơ Điệp có chút tức giận, kéo Hoà Quân Hạo ngồi xuống, “Con là con trai duy nhất của nhà họ Hoà. Sau này, mọi thứ của nhà họ Hoà đều thuộc về con. Bây giờ con còn chưa tranh thủ tìm hiểu cơ cấu hoạt động của công ty, chẳng lẽ đợi đến khi bị đuổi ra khỏi nhà mới làm ư?”

“Mẹ, không phải công ty còn chị hai sao? Hơn nữa, cậu cũng làm trong công ty mà.” Hoà Quân Hạo thật sự không hiểu bà ta.

“Con ngốc vừa thôi. Họ có thể so sánh với con ư? Con mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoà.” Bạch Sơ Điệp gắt giọng.

Hoà Quân Hạo chống trán, mấy lời nhàm tai này làm anh đau đầu, đứng bật dậy, “Mẹ, con nghe riết chai tai rồi. Hay là vậy đi mẹ, để hôm nay con dự tiệc của bạn xong xuôi, rồi về nhà học kinh doanh công ty, OK?”

“Thằng con này, mẹ nói chưa xong?” Bạch Sơ Điệp kéo anh.

“Mẹ, mẹ muốn gì nữa?” Hoà Quân Hạo xem giờ, cất giọng bất đắc dĩ.

Bạch Sơ Điệp lôi anh đến bên cạnh, hạ thấp giọng, “Mẹ hỏi con, hôm bữa con đến Bán Sơn làm gì?”

“Mẹ, nghe trộm con nói chuyện điện thoại.” Hoà Quân Hạo kinh ngạc nhìn bà ta.

“Cái gì mà nghe trộm? Hơn nữa, con là con của mẹ, chẳng lẽ mẹ không thể quan tâm con đi đâu, làm gì à?”

“Được rồi mà mẹ.” Hoà Quân Hạo đầu hàng. “Bữa đó không có chuyện gì đâu.”

“Không nói thật phải không? Con có gặp Tô Nhiễm không? Có phải Tô Nhiễm và Lệ Minh Vũ xảy ra chuyện gì không?” Bạch Sơ Điệp hỏi.

“Mẹ muốn biết?” Vẻ mặt Hoà Quân Hạo khổ não.

Bạch Sơ Điệp lườm anh.

Hoà Quân Hạo thở dài, “Haizz, con nghĩ nếu mẹ muốn biết chuyện này, tốt nhất là hỏi chị hay. Con không tiện kể đâu mà.”

“Quân Hạo, mẹ là mẹ của con…”

“Con biết rồi. Mẹ, con sắp trễ rồi. Chuyện này nói sau đi.” Hoà Quân Hạo hấp tấp cắt lời bà ta, hôn má bà ta một cái, đi vội ra cửa.

Bạch Sơ Điệp thở dài thườn thượt, lắc đầu.

Hồi lâu sau, ánh mắt bà ta loé vẻ tự hỏi. Chẳng lẽ Lệ Minh Vũ có động tĩnh gì? Tô Nhiễm thường không làm phiền Hoà Quân Hạo, sao đột nhiên gọi Hoà Quân Hạo đến Bán Sơn? Bà ta khó hiểu, nghĩ đến chuyện tô nhiễ bất ngờ vào phòng Bạch Lâm, lòng bà ta càng nảy sinh nhiều nghi vấn. Có khi nào… Tô Nhiễm hay Lệ Minh Vũ hoài nghi chuyện gì không?

Chuyện này không thể phớt lờ. Bà ta ngẫm nghĩ, cầm ngay điện thoại, bấm lưu loát một dãy số đã thuộc nằm lòng từ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện