Chúng ta đều sai rồi, thời gian cũng sai rồi. Cứ tưởng rằng duyên phận tới thì có thể yên tâm, tưởng rằng nghiêm túc thì có thể giữ chặt, tưởng rằng đôi bên chịu quá nhiều thương tổn thì có thể cảm động ông trời, tưởng rằng dung cảm quên đi tất cả là được. Chúng ta đều sai rồi, đôi khi bỏ lỡ vẫn là bỏ lỡ…

***

Tới sở cảnh sát, Tô Nhiễm mới biết “anh Đông” tên đầy đủ là Trình Nhật Đông, cũng tới sở cảnh sát, Tô Nhiễm mới biết vụ án này cảnh sát sắp xếp xử lý bí mật. Nói cách khác, cô chỉ cần nhận mặt là được, không cần ra toà làm chứng. Bao nhiêu đây cũng đủ giúp cô yên tâm hơn, dù sao đi nữa loại chuyện này nếu ầm ĩ ra toà an, tất cả mọi người đều chú ý đến cô.

Nhưng đồng thời điều này lại bất lợi với Diệp Lỗi. Diệp Lỗi vì cô mà đánh người, một khi cô không ra toà làm chứng, tội danh của Diệp Lỗi sẽ thành lập. Lệ Minh Vũ bảo vệ cô, song cũng đẩy Diệp Lỗi vào chỗ chết, giống như dùng giáo của cô đâm vào khiên chắn của cô, phải làm sao đây?

Quá trình nhận thức chính là khơi gợi hồi ức. Khi cô đứng yên ngoài tấm kính quan sát vài người đàn ông, cảnh tượng hung bạo hôm đó lại vụt lên trong đầu, cô bất giác thở nhanh hơn, tay cô run rẩy.

“Bà Lệ yên tâm, chúng tôi sẽ bảo mật toàn bộ tư liệu. Trình Nhật Đông phạm tội nhiều lần, dù không có vụ cưỡng dâm chưa thành lần này, chúng tôi vẫn đủ chứng cứ khởi tố anh ta.” Một nữ cảnh sát bên cạnh trấn an cô. “Vì vậy, bà Lệ cứ yên tâm nhận mặt”. Tô Nhiễm gật đầu, bước lên trước, nhắm nghiền mắt, nụ cười dữ tợn và hơi thở đàn ông ập lần nữa vào mặt cô, khiến cô run rẩy không thôi.

Bờ vai cô chợt ấm áp, mở mắt ra lại gặp Lệ Minh Vũ không biết đến từ lúc nào, tay anh vịn vai cô, thấy đôi mắt cô mở to ngây ngốc nhìn bản thân, đáy mắt anh thấp thoáng ý cười nhè nhẹ, “Đừng khẩn trương, em cứ quan sát kỹ lưỡng.”

Bàn tay anh tràn ngập sức mạnh, khoảng khắc này mang đến cho cô cảm giác an toàn và ấm áp vô tận. Cô gật đầu, xoay đầu nhìn về phía tấm kính, chốc lát sau cô chỉ một người đàn ông trong số đó, “Số hai”.

Nữ cảnh sách lướt mắt qua Lệ Minh Vũ rồi đến Tô Nhiễm, che giấu ước ao trong mắt, nhẹ giọng hỏi, “Chắc chắn?”.

Tô Nhiễm gật nhẹ đầu “Chắc chắn”.

Nữ cảnh sát gật đầu, cầm bộ đàm, “Số hai, bước lên trước một bước”.

Người đàn ông số hai được dẫn lên trước, tuy gương mặt chằng chịt vết thương, nhưng Tô Nhiễm vẫn có thể xác nhận gương mặt khiến cô giật mình bừng tỉnh từ giấc mơ một cách chính xác…

***

Tô Nhiễm được sắp xếp vào phòng nghỉ ngơi, nữ cảnh sát vừa nãy đi đến, đưa cô một ly nước ấm, Tô Nhiễm nhận lấy, uống một ngụm, cảm xúc hoảng loạn và khẩn trương lúc này mới vơi bớt.

“Cám ơn”

Nữ cảnh sát cười cười, “Chúng tôi phải cám ơn cô và bộ trưởng Lệ mới đúng, nhờ hai người mà bên cảnh sát chúng tôi không bị động. Cô yên tâm, cảnh sát đã nắm đủ bằng chứng khởi tố Trình Nhật Đông, chỉ cần lát nữa ghi chép thêm vài chi tiết là hoàn tất.”

Tô Nhiễm gật đầu, nhưng lòng cô thấp thỏm bất an.

Nữ cảnh sát không định rời đi, nhìn khuôn mặt có có vẻ tái nhợt, nữ cảnh sát tưởng cô sợ Trình Nhật Đông trả thù, vội vàng trấn an, “Bà Lệ, cô yên tâm. Có ông xã giống bộ trưởng Lệ bên cạnh, dù là ai cũng không thể thương tổn cô.”

Một câu nói thốt ra bất ngờ khiến Tô Nhiễm sửng sốt, cô ngước mắt nhìn nữ cảnh sát, hồi lâu sau mới yếu ớt trả lời, “Cô gọi tôi là Tô Nhiễm được rồi”. Cách xưng hô của bốn năm trước sao cứ phải lấy ra dằn vặt cô làm gì?

“Bà Lệ bình dị gần gũi giống bộ trưởng Lệ quá.” Nữ cảnh sát hiểu sai ý hoàn toàn, cười tươi hơn, “Phải công nhận bộ trưởng Lệ là một người chồng gương mẫu, khi anh ấy báo án dặn đi dặn lại chúng tôi không được để việc cô đến sở cảnh sát nhận dạng tiết lộ ra ngoài. Đồng thời, anh ấy cũng nói với chúng tôi rằng cô không ra toà làm chứng. Chúng tôi hiểu lý do anh ấy làm vậy. Công nhận bộ trưởng Lệ đúng là một người chu đáo.”

Tô Nhiễm càng nghe càng bối rối, đôi khi sự việc giống như thế này, nhận thứ trước kia bị phủ định, tự nhiên sẽ sản sinh nghi vấn. Chính như cô bây giờ đã phân biệt không rõ Lệ Minh Vũ vì suy nghĩ cho cô thật, hay vì mục đích khác.

“Ừm..” Cô ngập ngừng, nhưng vẫn hỏi, “Trình Nhật Đông tố cáo người đàn ông tên Tiêu Diệp Lỗi phải không?”

Nữ cảnh sát không hề nghĩ ngợi, gật đầu ngay. “Đúng vậy, anh ta tố cáo vết thương trên người đều do Tiêu Diệp Lỗi gây nên.”

“Nhưng Tiêu Diệp Lỗi vì cứu người mà.” Tô Nhiễm lỡ lời.

Nữ cảnh sát sửng sốt, “Cứu người?” Rồi lại cười, “Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi thì phải? Chuyện này chỉ là tình huống đánh nhau tranh giành địa bàn mà thôi. Đánh người biến thành cứu người, điều này có buồn cười không?”

Vẻ mặt của nữ cảnh sát giúp Tô Nhiễm hiểu thấu đáo, Lệ Minh Vũ vốn dĩ không tiết lộ tình huống của Tiêu Diệp Lỗi với cảnh sát, mà trình nhật đông đương nhiên cũng không nói thật, do đó sở cảnh sát sẽ coi Tiêu Diệp Lỗi đồng dạng côn đồ.

Suy nghĩ chốc lát, cô vừa muốn nói thẳng ra, điện thoại của nữ cảnh sát đột nhiên đổ chuông, nữ cảnh sát cười nói với cô: “Cô ở đây chờ bộ trưởng Lệ một chút, anh ấy đang nói chuyện với cục trưởng, chắc cũng sắp xong rồi”. Nói xong, nữ cảnh sát hấp tấp đi ra ngoài nghe điện thoại.

Tô Nhiễm sốt ruột, đứng dậy đi đi lại lại, suy tư hồi lâu cô quyết định cần phải mời luật sư giúp Tiêu Diệp Lỗi.

***

Phòng thẩm vấn vang vọng tiếng kêu thảm thiết, hành lang không bóng người, trước cửa sổ chỉ có Lệ Minh Vũ đứng một mình ở đó. Ánh mắt anh dõi theo điếu thuốc lá đang kẹp chơi giữa ngón tay, vẻ mặt anh trầm tĩnh hiền hậu. Đối với tiếng kêu bi thảm bên trong, anh mắt điếc tai ngơ.

Một lúc sau, bên trong mới yên lặng dần, cửa mở, cục trưởng đích thân đi ra, trông thấy Lệ Minh Vũ liền cười, “Đã xong xuôi hết rồi, mấy thằng nhóc này ngứa ngáy, gãi cho nó đỡ ngứa thì cái gì cũng nhận.”

Nụ cười trên môi Lệ Minh Vũ ấm áp hiền hoà, anh bắt tay với cục trưởng, “Làm phiền anh phải đích thân ra tay.”

“Nào có, vụ án có thể khiến bộ trưởng Lệ tự mình mở miệng, tôi sao dám chậm trễ?” Cục trưởng nắm chặt tay anh, cười toe toét, thả ra đã cầm một tờ chi phiếu mà Lệ Minh Vũ nắm trong tay từ lâu, không mang xem xét liền giấu ngay vào túi, rồi ngó nghiêng xung quanh, không thấy ai mới hoàn toàn yên tâm.

“Còn phải nhờ cậy anh cực nhọc thẩm tra thêm hai người nữa. Yên tâm…” Lệ Minh Vũ vỗ vai cục trưởng, đáy mắt đầy ý cười, hơi nhướng người lên trước, tỏ vẻ như hời hợt, “Số tiền này đủ giúp anh tha hồ làm lão Hạ xấu mặt.”

Cục trưởng nghe vậy, cười càng xảo trá, “Phải, phải”

Lệ Minh Vũ cũng cười, đáy mắt đen như mực lọ, khiến không ai dám dòm ngó thế giới nội tâm của anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện