7.
Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một buổi tiệc thương mại như thế này. Bao năm đi bên cạnh Lục Thời Phong, bạn đồng hành của anh chưa từng là tôi.
Tôi và Văn Yến đến khá muộn. Ngay trước khoảnh khắc bước vào sảnh tiệc, tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh đèn từ đại sảnh chợt hắt xuống gương mặt anh, xương hàm sắc nét, góc nghiêng rực rỡ đến chói mắt.
Những tiếng xì xào kinh ngạc vang lên xung quanh, kéo tôi trở lại thực tại.
“Cô gái đi cùng Tổng Giám đốc Văn là ai vậy? Thật đẹp đôi…”
“Nghe nói Văn tổng trước giờ chưa từng dẫn theo bạn gái mà, đúng không?”
Bên cạnh có một người quen thân với Lục Thời Phong, nhìn tôi một lúc rồi bỗng buột miệng chửi thề:

“Đệt… chẳng phải là trợ lý bình thường như cốc nước lọc của Lục ca sao?!”
Vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy tiếng ly rượu rơi vỡ chan chát.
Tôi nhìn theo âm thanh phát ra.
Lục Thời Phong đang đứng không xa, ly rượu vang đỏ đã rơi xuống đất, chất lỏng đỏ thẫm loang khắp tà váy của Giang Tâm đang kéo dài chạm đất. Cô ấy thét khẽ lên một tiếng.
Nhưng anh chẳng buồn để tâm. Ánh mắt anh chỉ dán chặt vào tôi, như thể lần đầu tiên nhìn thấy tôi vậy — sững người, vừa kinh ngạc vừa xa lạ.
Tôi bây giờ khiến anh cảm thấy vừa rực rỡ, vừa xa cách.
Giang Tâm cũng ngẩng đầu lên, nhìn tôi một lúc mới nhận ra, vẻ mặt đầy khó tin.
Tôi chỉ lịch sự gật đầu nhẹ, rồi cùng Văn Yến bắt đầu chào hỏi, xã giao với các vị khách xung quanh.
Mãi đến lúc đó, Lục Thời Phong mới chú ý đến người đàn ông đứng cạnh tôi. Đôi mắt đào hoa dần trở nên lạnh lẽo, anh sải bước về phía tôi, vừa đi vừa đưa tay ra định kéo tôi lại.
Văn Yến phản ứng nhanh, lập tức giơ tay chắn trước mặt anh, vòng tay giữ tôi lại phía sau lưng mình.
Lục Thời Phong nhìn vượt qua Văn Yến, ánh mắt khóa chặt lấy tôi:

“Đàm Tịch, qua đây.”
Tôi chưa từng đứng về phía bất kỳ ai trước mặt anh, càng chưa từng nép sau lưng một người đàn ông khác.
Trước đây, mỗi lần anh gọi tên tôi, dù đứng xa đến đâu, tôi cũng sẽ chạy đến cạnh anh ngay lập tức.
Nhưng bây giờ khác rồi. Tôi không hề lùi bước, vẫn bình tĩnh và nhẹ nhàng như bao lần từng nói chuyện với anh:

“Bấy nhiêu năm qua, những gì tôi làm… đã là quá đủ rồi.”
Gió giữa mùa hạ khẽ lướt qua từ ô cửa sổ, mát lành mà dứt khoát.
“Lục Thời Phong… chúng ta, hết thật rồi.”
Sắc mặt anh lập tức tái nhợt.
8.
Mùa giữa hạ là thời khắc thích hợp để gặp gỡ một người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi là đứa trẻ được nhà họ Lục bảo trợ nuôi lớn. Không chỉ riêng tôi, mà kể từ sau trận động đất năm đó, cả huyện chúng tôi đều do mẹ của Lục Thời Phong đứng ra hỗ trợ tái thiết.
Lần đầu tiên tôi đến nhà họ Lục là vào năm tôi mười lăm tuổi. Khi ấy, tôi là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp cấp hai của huyện. Tôi theo chân các cán bộ địa phương, mang theo đặc sản quê nhà đến cảm ơn phu nhân nhà họ Lục.
Phu nhân nhà họ Lục đúng như tôi tưởng tượng — dịu dàng và nho nhã. Bà trò chuyện với các cô chú về kế hoạch phát triển cho năm tới, giữa chừng còn liên tục nhận các cuộc điện thoại, trông rất bận rộn.
Tôi đứng im ở bên, tình cờ nhìn thấy bức ảnh đặt trên bàn làm việc của bà. Trong ảnh là một thiếu niên trạc tuổi tôi, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt đầy vẻ bực dọc khi nhìn vào ống kính. Ngạo nghễ như một hoàng tử nhỏ.
Lúc đó, quản gia gõ cửa bước vào, gương mặt trông không mấy vui vẻ:

“Phu nhân, thiếu gia lại đi đua mô tô rồi ạ.”
Phu nhân vẫn bận bịu xử lý công việc, chỉ khẽ gật đầu:

“Đi gọi nó về đi.”
Nhưng vẻ mặt của quản gia lại đầy khó xử — dường như đây không phải là việc dễ dàng gì.
Người lớn bên cạnh đẩy tôi một cái, cười xòa:

“Phu nhân, để bé Tịch đi cùng nhé, con bé rất biết cách giao tiếp với bạn cùng tuổi.”
Lúc ấy, ánh mắt phu nhân nhà họ Lục mới dừng lại nơi tôi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tôi khẽ co ngón tay lại, lấy hết can đảm gật đầu:

“Cháu có thể đi.”
Dù không thể… cũng phải có thể.
Tôi đi theo quản gia đến đường vòng quanh núi phía tây — nơi Lục Thời Phong đang đua xe. Khi ấy anh chỉ mười bảy tuổi, dáng người đã cao lớn, vững chãi. Chiếc mô tô đen đỏ lao vun vút trong gió, đến khi sát bên tôi mới phanh lại. Anh nâng tay tháo mũ bảo hiểm, để lộ đôi mắt dài mệt mỏi nhưng lười biếng.
Anh nhìn tôi, hờ hững hỏi:

“Con nhỏ nhà quê, mày là ai?”
Tôi nhắm mắt lại, mặt tái nhợt. Suýt nữa tôi tưởng mình sắp bị tông c.h.ế.t rồi.
Một lúc sau mới mở miệng:

“Em là Đàm Tịch.”
Ánh mắt anh thoáng hiện chút hứng thú.
Tôi nói câu thứ hai:

“Phu nhân bảo em đến đưa anh về.”
Gương mặt Lục Thời Phong lập tức lạnh xuống.
Anh không phải kiểu người dễ bảo. Nhưng tôi cũng chẳng phải người dễ từ bỏ. Anh không chịu đi, tôi cũng ở lại. Tôi cứ đứng bên vệ đường chờ. Anh vòng xe một vòng, thấy tôi còn ở đó. Vòng thứ hai, tôi vẫn đứng nguyên.
Đến vòng thứ ba, có lẽ anh bắt đầu thấy mất mặt, bèn ném xe xuống đầy bực bội, rồi dẫn tôi quay về.
Tôi lặng lẽ bước theo sau anh, cảm thấy bóng lưng anh thật cao lớn.
Gió mùa hạ nhẹ lướt qua làn tóc, man mác mùi cây cỏ và hơi đất.
Tôi ngẩng đầu, trong lòng lặng lẽ gọi tên anh — Lục Thời Phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện