9.
Phu nhân nhà họ Lục cũng muốn có người đồng trang lứa bên cạnh để “trông chừng” Lục Thời Phong, thế là giữ tôi lại, giao cho tôi nhiệm vụ làm "cái đuôi" của cậu thiếu gia, giúp bà ấy theo dõi, ngăn cản anh làm mấy chuyện bốc đồng.
Khi ấy Lục Thời Phong đang ở độ tuổi nổi loạn, tính cách bướng bỉnh, nên ghét tôi ra mặt, luôn cho rằng tôi là tai mắt của mẹ anh cài bên cạnh.
Anh hay bắt nạt tôi, còn tôi thì lau nước mắt xong… vẫn kiên trì theo sát phía sau anh.
Lâu dần, anh cũng mặc kệ.
Theo lời của Lục Thời Phong thì — "Phiền c.h.ế.t đi được."
Mọi người đều biết, dù Lục Thời Phong đào hoa đến mấy, bên cạnh anh vẫn luôn có một cô gái giản dị, gần như vô hình, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng ra ngăn anh mỗi khi anh nổi loạn.
Tôi vẫn luôn nỗ lực học hành, nỗ lực hoàn thành mọi yêu cầu của phu nhân, và… nỗ lực đi theo sau Lục Thời Phong.
Bám theo như vậy, suốt bảy tám năm.
Chỉ là… trong lòng tôi giấu một bí mật.
Năm tôi thi đại học xong, đứng dưới gốc cây hoa bằng lăng tím, Lục Thời Phong tựa người vào lan can trong sân.
Anh nói câu ấy với vẻ nhẹ nhàng, nhưng như thể một nhát cắt đ.â.m thẳng vào tim tôi, phơi bày toàn bộ bí mật tôi giấu bao năm. Anh nói:
"Em thích tôi à?"
Tôi cứng đờ tại chỗ, rất lâu không thể động đậy.
Cánh hoa tím rơi lả tả trên vai áo. Tôi phải mất một lúc mới nghe được giọng mình, khản đặc, nghèn nghẹn:
"Vâng… Em thích anh."
Lục Thời Phong khẽ cười, rồi quay người rời đi.
Tối hôm đó, khi tôi đến tìm anh, khoảnh khắc đẩy cửa phòng bao ra, điều đầu tiên tôi nghe thấy là tiếng cười phóng túng của cậu ấm nhà họ Lục, ngả người trên sofa, cười đến vô tư, sảng khoái.
Giọng anh không lớn, nhưng tôi cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Tai tôi ù đi, tim đau như thắt lại.
"Ai mà thèm thích Đàm Tịch?"
"Tôi chỉ thích kiểu như Giang Tâm."
Đó là lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên ấy.
Tôi nhỏ hơn Lục Thời Phong hai khóa. Để kịp vào đại học cùng trường với anh, tôi đã cố gắng học vượt, nhảy lớp từ cấp ba.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhận ra — Có những thứ… không phải cứ cố gắng là có thể chạm tới.
10.
Cô bé Đàm Tịch mười lăm tuổi lần đầu gặp Lục Thời Phong năm ấy, chắc chắn không thể ngờ rằng nhiều năm sau, mối quan hệ giữa chúng tôi… vẫn tệ như thế.
Đến mức ngay cả tại tiệc tối của người khác, cũng có thể nổ ra tranh cãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhất là lần này — buổi tiệc đầu tiên sau khi Lục Thời Phong hồi phục.
Anh và Văn Yến vốn đã không ưa gì nhau, vừa bước vào đã trở thành tâm điểm. Giờ phút đối đầu này, tất cả khách mời trong sảnh tiệc đều ngấm ngầm dõi theo — như đang xem kịch.
Tôi khẽ kéo tay áo Văn Yến, nhẹ giọng:
“Đi thôi.”
Lông mi Lục Thời Phong khẽ run lên, tôi tránh né ánh mắt anh.
Đây là lần đầu tiên sau bao năm, có anh ở đó… mà tôi lại nói với người khác: “Đi thôi.”
Đi thật xa rồi, tôi mới quay đầu lại.
Lục Thời Phong vẫn đứng yên tại chỗ, đầu hơi cúi xuống. Dáng vẻ ấy khiến tôi bất chợt nhớ đến khoảnh khắc hai năm trước, khi anh tỉnh lại sau tai nạn — mong manh, lạnh lẽo, gần như sụp đổ. Khi ấy, người cùng xe với anh — phu nhân nhà họ Lục — đã vĩnh viễn không còn.
Giang Tâm xách váy chạy đến định chạm vào anh, nhưng chỉ với một cái liếc mắt lạnh lùng của anh, cô đã khựng lại tại chỗ.
Tôi khẽ bật cười.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Văn Yến liếc mắt sang, nhướng mày:
“Cười gì vậy?”
Tôi nhẹ nhàng đáp:
“Chỉ là chợt nhận ra… không phải ai cũng làm được như vậy.”
Không phải ai cũng chịu được cái không khí áp lực và tính khí ngông cuồng của Lục Thời Phong.
Không phải ai cũng có thể thấy được một mặt khác của anh, rồi vẫn chọn ở lại bên cạnh.
Nhất là trong quãng thời gian anh bị liệt.
Lục Thời Phong từng là đứa con cưng của số phận, làm sao có thể chấp nhận được việc mình trở thành người tàn phế?
Anh không còn cười, ánh hào quang cũng tắt.
Huống hồ, người thân duy nhất còn lại của anh — phu nhân nhà họ Lục — cũng đã mất trong chính vụ tai nạn đó.
Thời điểm ấy, anh chẳng còn chút ham sống nào, từng nhiều lần tìm cách tự sát.
Tôi từng đập vỡ cốc thủy tinh, cầm mảnh vỡ cứa lên cổ tay mình, m.á.u tràn ra:
“Anh muốn c.h.ế.t cũng được… tôi sẽ đi cùng.”
Lần đầu tiên, Lục Thời Phong thấy tôi như vậy — ánh mắt u tối nhìn tôi rất lâu, gần như nghiến răng nghiến lợi, thốt ra lời hứa:
“Đàm Tịch, tôi nhất định sẽ khỏe lại.”
Từ ngày hôm đó, anh bắt đầu hợp tác điều trị với bác sĩ.
Và cuối cùng, sau hai năm, anh đã đứng dậy được.
Rồi… chính tay anh vứt bỏ chiếc xe lăn của mình.
Phu nhân nhà họ Lục cũng muốn có người đồng trang lứa bên cạnh để “trông chừng” Lục Thời Phong, thế là giữ tôi lại, giao cho tôi nhiệm vụ làm "cái đuôi" của cậu thiếu gia, giúp bà ấy theo dõi, ngăn cản anh làm mấy chuyện bốc đồng.
Khi ấy Lục Thời Phong đang ở độ tuổi nổi loạn, tính cách bướng bỉnh, nên ghét tôi ra mặt, luôn cho rằng tôi là tai mắt của mẹ anh cài bên cạnh.
Anh hay bắt nạt tôi, còn tôi thì lau nước mắt xong… vẫn kiên trì theo sát phía sau anh.
Lâu dần, anh cũng mặc kệ.
Theo lời của Lục Thời Phong thì — "Phiền c.h.ế.t đi được."
Mọi người đều biết, dù Lục Thời Phong đào hoa đến mấy, bên cạnh anh vẫn luôn có một cô gái giản dị, gần như vô hình, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng ra ngăn anh mỗi khi anh nổi loạn.
Tôi vẫn luôn nỗ lực học hành, nỗ lực hoàn thành mọi yêu cầu của phu nhân, và… nỗ lực đi theo sau Lục Thời Phong.
Bám theo như vậy, suốt bảy tám năm.
Chỉ là… trong lòng tôi giấu một bí mật.
Năm tôi thi đại học xong, đứng dưới gốc cây hoa bằng lăng tím, Lục Thời Phong tựa người vào lan can trong sân.
Anh nói câu ấy với vẻ nhẹ nhàng, nhưng như thể một nhát cắt đ.â.m thẳng vào tim tôi, phơi bày toàn bộ bí mật tôi giấu bao năm. Anh nói:
"Em thích tôi à?"
Tôi cứng đờ tại chỗ, rất lâu không thể động đậy.
Cánh hoa tím rơi lả tả trên vai áo. Tôi phải mất một lúc mới nghe được giọng mình, khản đặc, nghèn nghẹn:
"Vâng… Em thích anh."
Lục Thời Phong khẽ cười, rồi quay người rời đi.
Tối hôm đó, khi tôi đến tìm anh, khoảnh khắc đẩy cửa phòng bao ra, điều đầu tiên tôi nghe thấy là tiếng cười phóng túng của cậu ấm nhà họ Lục, ngả người trên sofa, cười đến vô tư, sảng khoái.
Giọng anh không lớn, nhưng tôi cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Tai tôi ù đi, tim đau như thắt lại.
"Ai mà thèm thích Đàm Tịch?"
"Tôi chỉ thích kiểu như Giang Tâm."
Đó là lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên ấy.
Tôi nhỏ hơn Lục Thời Phong hai khóa. Để kịp vào đại học cùng trường với anh, tôi đã cố gắng học vượt, nhảy lớp từ cấp ba.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhận ra — Có những thứ… không phải cứ cố gắng là có thể chạm tới.
10.
Cô bé Đàm Tịch mười lăm tuổi lần đầu gặp Lục Thời Phong năm ấy, chắc chắn không thể ngờ rằng nhiều năm sau, mối quan hệ giữa chúng tôi… vẫn tệ như thế.
Đến mức ngay cả tại tiệc tối của người khác, cũng có thể nổ ra tranh cãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhất là lần này — buổi tiệc đầu tiên sau khi Lục Thời Phong hồi phục.
Anh và Văn Yến vốn đã không ưa gì nhau, vừa bước vào đã trở thành tâm điểm. Giờ phút đối đầu này, tất cả khách mời trong sảnh tiệc đều ngấm ngầm dõi theo — như đang xem kịch.
Tôi khẽ kéo tay áo Văn Yến, nhẹ giọng:
“Đi thôi.”
Lông mi Lục Thời Phong khẽ run lên, tôi tránh né ánh mắt anh.
Đây là lần đầu tiên sau bao năm, có anh ở đó… mà tôi lại nói với người khác: “Đi thôi.”
Đi thật xa rồi, tôi mới quay đầu lại.
Lục Thời Phong vẫn đứng yên tại chỗ, đầu hơi cúi xuống. Dáng vẻ ấy khiến tôi bất chợt nhớ đến khoảnh khắc hai năm trước, khi anh tỉnh lại sau tai nạn — mong manh, lạnh lẽo, gần như sụp đổ. Khi ấy, người cùng xe với anh — phu nhân nhà họ Lục — đã vĩnh viễn không còn.
Giang Tâm xách váy chạy đến định chạm vào anh, nhưng chỉ với một cái liếc mắt lạnh lùng của anh, cô đã khựng lại tại chỗ.
Tôi khẽ bật cười.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Văn Yến liếc mắt sang, nhướng mày:
“Cười gì vậy?”
Tôi nhẹ nhàng đáp:
“Chỉ là chợt nhận ra… không phải ai cũng làm được như vậy.”
Không phải ai cũng chịu được cái không khí áp lực và tính khí ngông cuồng của Lục Thời Phong.
Không phải ai cũng có thể thấy được một mặt khác của anh, rồi vẫn chọn ở lại bên cạnh.
Nhất là trong quãng thời gian anh bị liệt.
Lục Thời Phong từng là đứa con cưng của số phận, làm sao có thể chấp nhận được việc mình trở thành người tàn phế?
Anh không còn cười, ánh hào quang cũng tắt.
Huống hồ, người thân duy nhất còn lại của anh — phu nhân nhà họ Lục — cũng đã mất trong chính vụ tai nạn đó.
Thời điểm ấy, anh chẳng còn chút ham sống nào, từng nhiều lần tìm cách tự sát.
Tôi từng đập vỡ cốc thủy tinh, cầm mảnh vỡ cứa lên cổ tay mình, m.á.u tràn ra:
“Anh muốn c.h.ế.t cũng được… tôi sẽ đi cùng.”
Lần đầu tiên, Lục Thời Phong thấy tôi như vậy — ánh mắt u tối nhìn tôi rất lâu, gần như nghiến răng nghiến lợi, thốt ra lời hứa:
“Đàm Tịch, tôi nhất định sẽ khỏe lại.”
Từ ngày hôm đó, anh bắt đầu hợp tác điều trị với bác sĩ.
Và cuối cùng, sau hai năm, anh đã đứng dậy được.
Rồi… chính tay anh vứt bỏ chiếc xe lăn của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương