5.
Chờ mãi vẫn không thấy taxi đâu, tôi bắt đầu có chút cam chịu. Đúng lúc ấy, điện thoại bất ngờ rung lên.
Một tin nhắn hiện ra, ngắn gọn, rõ ràng:

 "Em đang ở đâu?"
Tôi do dự vài giây, rồi vẫn gửi vị trí của mình qua.
Nửa tiếng sau, tôi đã ngồi trong xe thương vụ, bàn tay hơi cứng đờ đưa ra phía trước. Người thanh niên trước mặt cúi đầu, lặng lẽ xử lý vết thương cho tôi.
Văn Yến ngẩng đầu lên:

“Đau không?”
Tay anh vừa chạm vào, tôi đã khẽ căng người, lắc đầu.
Anh cúi xuống, thổi nhẹ một hơi lên mu bàn tay tôi — mát lạnh, khiến tôi rụt tay lại bản năng. Tôi mở to mắt, lặp lại:

“Em nói là không đau.”
Văn Yến lúc này mới buông tay ra, chậm rãi nói:

“Nghe không rõ.”
Khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác mình như một kẻ phản bội đang thông đồng với người ngoài. Suốt bao năm qua tôi vẫn luôn là người của Lục Thời Phong, là cánh tay phải bên anh. Mười lần anh gây sự thì mười một lần đối đầu đều là với Văn Yến — từ thời học sinh cho đến thương trường, hai người vẫn luôn là đối thủ không đội trời chung.
Đặc biệt là trong hai năm Lục Thời Phong bị liệt, Văn Yến gần như đã nuốt trọn một nửa sản nghiệp của anh.
Dù hiện tại tôi đã không còn liên quan gì đến Lục Thời Phong nữa, nhưng cảm giác quen thuộc đó vẫn chưa dễ gì xóa bỏ.
Văn Yến tựa người vào ghế, giọng lười biếng:

“Tối nay có một buổi tiệc, tôi còn thiếu một người đi cùng.”
Tôi cụp mắt xuống, vết thương đã được băng bó cẩn thận:

“Lục Thời Phong cũng sẽ đến sao?”
Anh khẽ "ừ" một tiếng.
Tôi không nhìn anh, mãi sau mới khẽ nói:

“Nếu anh định dùng tôi để khiến Lục Thời Phong khó chịu… có thể anh sẽ thất vọng đấy. Anh ấy sẽ chẳng bận tâm đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giọng tôi nhẹ nhàng, chỉ là một lời nói thật không chút gợn sóng.
Văn Yến đang nghịch chiếc bật lửa trong tay. Một tia lửa loé lên, chiếu sáng các khớp ngón tay thon dài của anh. Anh nói:

“Chuyện đó… chưa chắc.”
Tôi quay mặt sang nhìn cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ, khẽ cười.
Tôi bỗng nhớ về Lục Thời Phong năm mười bảy tuổi.
Trước mặt bao bạn bè, anh cười lớn đầy ngạo mạn, trong mắt không hề có tôi.
Anh nói:

 “Đàm Tịch?”

 “Tôi tuyệt đối không thể nào thích Đàm Tịch.”
6.
Lúc tôi bị đưa đi làm tóc và thử váy, Văn Yến vẫn luôn có mặt từ đầu đến cuối. Ánh mắt anh rất kén chọn, thử cả chục bộ váy cao cấp mà vẫn chưa vừa ý.
Thật ra tôi cũng chẳng muốn tham dự buổi tiệc đó. Nhưng đã là yêu cầu của Văn Yến, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Nửa tháng trước, khi tôi rời khỏi nhà họ Lục, đến một món đồ cá nhân cũng không được phép mang theo. Là bà cụ nhà họ Văn đã tạm thời thu nhận tôi.
Nên những gì Văn Yến muốn, tôi đều cố gắng đáp ứng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tôi thử đến một chiếc váy dạ hội màu bạc, tà váy buông nhẹ như dải ngân hà, lúc ấy ánh mắt Văn Yến cuối cùng cũng dừng lại, yết hầu khẽ chuyển động:

“Chính là bộ này.”
Tôi quay sang nhìn vào gương, bất chợt sững sờ. Người con gái trong gương vừa xa lạ vừa quen thuộc, đẹp đến choáng ngợp.
Tựa như cô gái năm xưa từng lặng lẽ đứng phía sau Lục Thời Phong, luôn làm nền cho ánh sáng của người khác — trầm lặng, nhạt nhòa. Giờ đây lại nổi bật đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Là một phiên bản tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm khẽ vào mặt gương lạnh buốt.
Văn Yến bước đến phía sau tôi, đầu ngón tay lặng lẽ buông xuống một sợi dây chuyền.
Anh nghiêng đầu, đeo nó lên cổ tôi, hơi thở nóng rực, giọng nói lười nhác mà bất cần:
“Đàm Tịch. Không phải để em đến đó chọc tức họ.”
“Chỉ là để Lục Thời Phong biết — anh ta không chỉ từng bị liệt, mà còn là một kẻ mù.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện