4.
Chiếc taxi tôi đặt mãi vẫn chưa đến. Tôi bắt đầu lên cơn hạ đường huyết kèm theo đau dạ dày, đành ôm bụng ngồi thụp xuống vỉa hè. Bàn tay vừa bị giẫm lên ban nãy đã sưng đỏ, rớm máu, đau buốt đến không thể chạm vào.
Giang Tâm, đối với Lục Thời Phong, thật sự rất đặc biệt.
Tôi quen Lục Thời Phong đã lâu. Từ nhỏ anh đã là công tử nhà họ Lục, lớn lên càng nổi danh với vô số scandal tình ái, nhưng người duy nhất được anh công khai thừa nhận là bạn gái… chỉ có Giang Tâm.
Chuyện gương vỡ lại lành, suy cho cùng cũng là điều dễ hiểu.
Đột nhiên, tiếng còi xe vang lên ngay trước mặt. Tôi theo phản xạ ngẩng đầu — một chiếc xe đen dừng lại trước mắt, cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc mang vẻ uể oải của Lục Thời Phong. Ngón tay anh gõ nhịp nhè nhẹ lên vô lăng.
“Lại đau dạ dày à?”
Hàng mi tôi khẽ run lên.
Anh cười khẩy, ánh mắt đầy giễu cợt và chán ghét:
“Đáng đời.”
Tôi cụp mắt xuống.
Mọi thứ giống hệt như hai năm trước — thời điểm anh đối xử với tôi tệ nhất. Khi đó anh từng nói:
“Loại người như cô, còn sống được đến giờ đã là ân huệ.”
Mãi đến giờ tôi mới hiểu — tất cả dịu dàng sau này của anh chỉ là giả. Anh sợ tôi bỏ đi, vì lúc đó… sẽ chẳng còn ai chăm sóc anh nữa.
Nghĩ vậy, tôi không buồn để ý đến anh nữa. Phía sau vang lên tiếng giày cao gót. Giang Tâm đi vòng qua tôi, leo lên ghế phụ, giọng nũng nịu:
“A Thời, em đến trễ rồi, đám phóng viên cứ bám riết lấy em. Lẽ ra không nên để anh đi trước, ít ra anh còn có thể chắn bớt cho em.”
Đang cài dây an toàn, cô ấy nghiêng đầu nhìn thấy tôi. Câu nói bỗng nghẹn lại, sắc mặt tái đi rõ rệt.
Cô vội vàng thúc giục:
“A Thời, đi thôi, không thì trễ tiệc mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Thời Phong nhíu mày, có vẻ không để tâm, nhưng vẫn không nói gì.
Tôi cố chịu cơn đau, ngẩng mặt nhìn anh, nghĩ có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện.
“Tôi xem livestream lễ đính hôn rồi. Cảnh thật còn đẹp hơn cả bản phác thảo anh từng vẽ.”
Chỉ là… không có hoa lan dạ hương. Ngoài điều đó ra, mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Tôi ngập ngừng một chút rồi nói thêm:
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Lục Thời Phong không còn cười nữa. Bàn tay đang đặt trên cửa xe chợt siết chặt lại, các khớp xương trắng bệch — cứ như thứ anh vừa nghe không phải là lời chúc phúc.
Trên tay anh, chiếc nhẫn đính hôn lặng lẽ ánh lên dưới ánh đèn. Tôi cụp mắt, bỏ lỡ ánh nhìn của anh dành cho mình.
Giang Tâm trầm mặc một lát, rồi dịu dàng nói:
“A Thời, không còn sớm nữa. Đừng phí thời gian vào người chẳng liên quan.”
Trên đỉnh đầu tôi, giọng nói trầm thấp vang lên.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Lục Thời Phong nói:
“Đàm Tịch, đừng có mà hối hận.”
Anh đợi trong chốc lát, không nhận được lời đáp, chỉ cười lạnh một tiếng, rồi khởi động xe, nhấn ga rời đi thẳng tắp.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ còn thấy bóng chiếc xe đen dần khuất xa.
Dáng vẻ ấy… giống hệt lúc anh từng lái siêu xe lướt qua tôi năm nào.
Chỉ cần là lời chúc phúc thốt ra từ miệng tôi, Lục Thời Phong đều sẽ nổi giận vô cớ.
Anh đúng là có bệnh.
Nhưng tôi thì không hối hận.
Chiếc taxi tôi đặt mãi vẫn chưa đến. Tôi bắt đầu lên cơn hạ đường huyết kèm theo đau dạ dày, đành ôm bụng ngồi thụp xuống vỉa hè. Bàn tay vừa bị giẫm lên ban nãy đã sưng đỏ, rớm máu, đau buốt đến không thể chạm vào.
Giang Tâm, đối với Lục Thời Phong, thật sự rất đặc biệt.
Tôi quen Lục Thời Phong đã lâu. Từ nhỏ anh đã là công tử nhà họ Lục, lớn lên càng nổi danh với vô số scandal tình ái, nhưng người duy nhất được anh công khai thừa nhận là bạn gái… chỉ có Giang Tâm.
Chuyện gương vỡ lại lành, suy cho cùng cũng là điều dễ hiểu.
Đột nhiên, tiếng còi xe vang lên ngay trước mặt. Tôi theo phản xạ ngẩng đầu — một chiếc xe đen dừng lại trước mắt, cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc mang vẻ uể oải của Lục Thời Phong. Ngón tay anh gõ nhịp nhè nhẹ lên vô lăng.
“Lại đau dạ dày à?”
Hàng mi tôi khẽ run lên.
Anh cười khẩy, ánh mắt đầy giễu cợt và chán ghét:
“Đáng đời.”
Tôi cụp mắt xuống.
Mọi thứ giống hệt như hai năm trước — thời điểm anh đối xử với tôi tệ nhất. Khi đó anh từng nói:
“Loại người như cô, còn sống được đến giờ đã là ân huệ.”
Mãi đến giờ tôi mới hiểu — tất cả dịu dàng sau này của anh chỉ là giả. Anh sợ tôi bỏ đi, vì lúc đó… sẽ chẳng còn ai chăm sóc anh nữa.
Nghĩ vậy, tôi không buồn để ý đến anh nữa. Phía sau vang lên tiếng giày cao gót. Giang Tâm đi vòng qua tôi, leo lên ghế phụ, giọng nũng nịu:
“A Thời, em đến trễ rồi, đám phóng viên cứ bám riết lấy em. Lẽ ra không nên để anh đi trước, ít ra anh còn có thể chắn bớt cho em.”
Đang cài dây an toàn, cô ấy nghiêng đầu nhìn thấy tôi. Câu nói bỗng nghẹn lại, sắc mặt tái đi rõ rệt.
Cô vội vàng thúc giục:
“A Thời, đi thôi, không thì trễ tiệc mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Thời Phong nhíu mày, có vẻ không để tâm, nhưng vẫn không nói gì.
Tôi cố chịu cơn đau, ngẩng mặt nhìn anh, nghĩ có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện.
“Tôi xem livestream lễ đính hôn rồi. Cảnh thật còn đẹp hơn cả bản phác thảo anh từng vẽ.”
Chỉ là… không có hoa lan dạ hương. Ngoài điều đó ra, mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Tôi ngập ngừng một chút rồi nói thêm:
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Lục Thời Phong không còn cười nữa. Bàn tay đang đặt trên cửa xe chợt siết chặt lại, các khớp xương trắng bệch — cứ như thứ anh vừa nghe không phải là lời chúc phúc.
Trên tay anh, chiếc nhẫn đính hôn lặng lẽ ánh lên dưới ánh đèn. Tôi cụp mắt, bỏ lỡ ánh nhìn của anh dành cho mình.
Giang Tâm trầm mặc một lát, rồi dịu dàng nói:
“A Thời, không còn sớm nữa. Đừng phí thời gian vào người chẳng liên quan.”
Trên đỉnh đầu tôi, giọng nói trầm thấp vang lên.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Lục Thời Phong nói:
“Đàm Tịch, đừng có mà hối hận.”
Anh đợi trong chốc lát, không nhận được lời đáp, chỉ cười lạnh một tiếng, rồi khởi động xe, nhấn ga rời đi thẳng tắp.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ còn thấy bóng chiếc xe đen dần khuất xa.
Dáng vẻ ấy… giống hệt lúc anh từng lái siêu xe lướt qua tôi năm nào.
Chỉ cần là lời chúc phúc thốt ra từ miệng tôi, Lục Thời Phong đều sẽ nổi giận vô cớ.
Anh đúng là có bệnh.
Nhưng tôi thì không hối hận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương