17.
Mười ngày ấy, có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Trên mạng, ban đầu mọi người đều nguyền rủa tôi không tiếc lời, mong tôi sớm bị tử hình. Nhưng rồi, từng đợt tin tức mới liên tiếp xuất hiện.
Đợt đầu tiên gây chấn động là loạt ảnh Giang Tâm đi du học ở Milan bị tung ra, hoàn toàn bóc trần lời nói dối mà cô ta đã dệt nên suốt bao năm. Mọi người cuối cùng cũng biết, khi Lục Thời Phong xảy ra tai nạn, cô ta đã lập tức bỏ anh bay sang Milan.
Cô ta tận hưởng những ngày tháng yên bình, còn anh thì gồng gánh tất cả trong im lặng. Hai thế giới không liên quan gì nhau.
Tình yêu của họ được tung hô suốt thời gian qua, phần lớn cũng vì cái danh “đồng cam cộng khổ”. Nào ngờ hóa ra chỉ là công cụ để cô ta tô vẽ, lừa dối — khiến dân mạng phẫn nộ đến mức phát chán.
Tin thứ hai là đoạn video ngày xưa — cảnh Giang Tâm tát tôi, cũng bị ai đó tung lên mạng.
Video rất rõ ràng. Có thể thấy tôi bị sỉ nhục đến mức nào: một tay ôm nửa bên mặt đỏ ửng, vẫn cố chắn trước cửa văn phòng Lục Thời Phong, rồi lại bị cô ta đẩy ngã xuống đất.
Giang Tâm luôn xây dựng hình tượng dịu dàng, rạng rỡ — thế mà trong đoạn video ấy, cô ta dữ tợn đến đáng sợ.
Hình ảnh “nữ doanh nhân giỏi giang hoạt bát” mà cô ta gây dựng qua các show truyền hình, mạng xã hội… hoàn toàn sụp đổ. Nghe nói mấy hôm đó cô ta không dám nghe điện thoại, tin nhắn mắng chửi dày đặc.
Rồi càng ngày càng nhiều chuyện bị bóc, thật giả lẫn lộn… Cho đến khi cảnh sát chính thức công bố kết luận: Tôi vô tội.
Và người bị truy nã, ngoài tổ chức tội phạm đứng sau vụ tai nạn, còn có thêm một cái tên: Giang Tâm.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Cảnh sát đã trả lại tôi sự trong sạch.
Ngay lập tức, các nhà tuyển dụng từng từ chối tôi nay đồng loạt liên hệ lại. Tôi từ chối hết.
Cả nhà họ Văn, tôi cũng không định quay lại nữa.
Tôi nhận được cuộc gọi từ quê nhà, là cô hiệu trưởng cấp hai cũ, một người phụ nữ nghiêm khắc mà tôi luôn kính trọng như phu nhân nhà họ Lục. Cô hỏi tôi có muốn về quê dạy học, giúp phát triển giáo dục địa phương không.
Tôi đã gật đầu.
Trước khi rời đi, tôi trở lại nhà họ Lục một chuyến. Lần này, không ai còn có thể ngăn cản tôi.
Những đồ đạc tôi từng để lại vẫn chưa lấy. Tôi nghĩ căn phòng hẳn đã phủ bụi đầy, nhưng khi mở cửa ra — lại thấy sạch sẽ lạ thường. Ánh nắng xuyên qua khung cửa, rọi lên bình hoa mới cắm trên bàn.
Tôi thu dọn rất nhanh. Đến khi mở ngăn kéo cuối cùng, tôi dừng lại một chút.
Cuối cùng, tôi vẫn lấy ra một bức ảnh từ lớp ngăn bí mật — một tấm hình cũ, chụp bằng máy ảnh từ lâu.
Trong ảnh, chàng trai ấy rạng rỡ, gió chiều thổi tung mái tóc, đang đùa giỡn với bạn bè, bỗng nhiên quay đầu lại như muốn chắc chắn rằng người phía sau có đang theo kịp hay không.
Đó là năm tôi mười bảy tuổi — bức ảnh tôi lén chụp Lục Thời Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi ấy, tôi đã nghĩ: Không ai có thể giữ lại cơn gió giữa mùa hạ. Nhưng tôi có thể chụp lại khoảnh khắc ấy.
Tôi không mang theo bức ảnh. Tôi để nó lại trên bàn, là giữ, hay vứt, đó là lựa chọn của anh.
Cây bằng lăng ngoài sân lại đang nở hoa, tán hoa rũ xuống, mềm mại dịu dàng. Tôi đứng đóngắm nhìn một lúc.
Lục Thời Phong xuất hiện phía sau tôi, nhẹ nhàng gọi:
“Đàm Tịch…”
Giọng anh rất nhẹ, như sợ đánh thức một giấc mộng.
Tôi quay lại, mỉm cười bình thản.
Gương mặt anh hốc hác, mắt quầng thâm, cằm lởm chởm râu, vẻ ngạo nghễ, tự cao từng có đã tan biến sạch.
Tôi chưa từng thấy Lục Thời Phong — với tư cách con trai cả nhà họ Lục — lại trở nên nhỏ bé, dè dặt đến vậy.
Anh run nhẹ mi mắt, giọng khàn khàn:
“Từ lúc gần hồi phục, anh đã bắt đầu điều tra vụ tai nạn. Khi lần đầu phát hiện có liên quan đến em, anh… không dám tra tiếp nữa.”
“Anh nhìn những bằng chứng đó, cảm giác như không thể thở được. Anh chưa từng nghĩ em sẽ phản bội. Nhưng khi ý nghĩ đó xuất hiện rồi… không dập tắt được nữa.”
Anh cười khổ, tự giễu:
“Em hiểu mà. Với bọn anh, bị đ.â.m sau lưng là chuyện thường. Nhưng chỉ cần là em… anh không chịu nổi.”
“Lúc đọc tài liệu, anh đã nghĩ… lẽ ra nên c.h.ế.t luôn trong tai nạn ấy thì hơn.”
“Sau đó, anh không kiểm soát nổi mình… đã làm ra những chuyện sai lầm đó. Cái gọi là cầu hôn thế kỷ… tất cả, đều là diễn cho em xem.”
Anh nói rất nhiều, kể hết mọi dằn vặt.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt trong veo, rồi khẽ ngắt lời:
“Không phải.”
Lục Thời Phong khựng lại.
Tôi mím môi, khẽ cười:
“Thật ra… khi anh làm những việc đó, trong lòng anh đã biết mình sai rồi. Nhưng anh nghĩ không sao cả.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Dù em có bị hiểu lầm, dù em có bị tổn thương… anh tin rằng, em sẽ tha thứ. Mãi mãi không rời xa anh.”
Mười ngày ấy, có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Trên mạng, ban đầu mọi người đều nguyền rủa tôi không tiếc lời, mong tôi sớm bị tử hình. Nhưng rồi, từng đợt tin tức mới liên tiếp xuất hiện.
Đợt đầu tiên gây chấn động là loạt ảnh Giang Tâm đi du học ở Milan bị tung ra, hoàn toàn bóc trần lời nói dối mà cô ta đã dệt nên suốt bao năm. Mọi người cuối cùng cũng biết, khi Lục Thời Phong xảy ra tai nạn, cô ta đã lập tức bỏ anh bay sang Milan.
Cô ta tận hưởng những ngày tháng yên bình, còn anh thì gồng gánh tất cả trong im lặng. Hai thế giới không liên quan gì nhau.
Tình yêu của họ được tung hô suốt thời gian qua, phần lớn cũng vì cái danh “đồng cam cộng khổ”. Nào ngờ hóa ra chỉ là công cụ để cô ta tô vẽ, lừa dối — khiến dân mạng phẫn nộ đến mức phát chán.
Tin thứ hai là đoạn video ngày xưa — cảnh Giang Tâm tát tôi, cũng bị ai đó tung lên mạng.
Video rất rõ ràng. Có thể thấy tôi bị sỉ nhục đến mức nào: một tay ôm nửa bên mặt đỏ ửng, vẫn cố chắn trước cửa văn phòng Lục Thời Phong, rồi lại bị cô ta đẩy ngã xuống đất.
Giang Tâm luôn xây dựng hình tượng dịu dàng, rạng rỡ — thế mà trong đoạn video ấy, cô ta dữ tợn đến đáng sợ.
Hình ảnh “nữ doanh nhân giỏi giang hoạt bát” mà cô ta gây dựng qua các show truyền hình, mạng xã hội… hoàn toàn sụp đổ. Nghe nói mấy hôm đó cô ta không dám nghe điện thoại, tin nhắn mắng chửi dày đặc.
Rồi càng ngày càng nhiều chuyện bị bóc, thật giả lẫn lộn… Cho đến khi cảnh sát chính thức công bố kết luận: Tôi vô tội.
Và người bị truy nã, ngoài tổ chức tội phạm đứng sau vụ tai nạn, còn có thêm một cái tên: Giang Tâm.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Cảnh sát đã trả lại tôi sự trong sạch.
Ngay lập tức, các nhà tuyển dụng từng từ chối tôi nay đồng loạt liên hệ lại. Tôi từ chối hết.
Cả nhà họ Văn, tôi cũng không định quay lại nữa.
Tôi nhận được cuộc gọi từ quê nhà, là cô hiệu trưởng cấp hai cũ, một người phụ nữ nghiêm khắc mà tôi luôn kính trọng như phu nhân nhà họ Lục. Cô hỏi tôi có muốn về quê dạy học, giúp phát triển giáo dục địa phương không.
Tôi đã gật đầu.
Trước khi rời đi, tôi trở lại nhà họ Lục một chuyến. Lần này, không ai còn có thể ngăn cản tôi.
Những đồ đạc tôi từng để lại vẫn chưa lấy. Tôi nghĩ căn phòng hẳn đã phủ bụi đầy, nhưng khi mở cửa ra — lại thấy sạch sẽ lạ thường. Ánh nắng xuyên qua khung cửa, rọi lên bình hoa mới cắm trên bàn.
Tôi thu dọn rất nhanh. Đến khi mở ngăn kéo cuối cùng, tôi dừng lại một chút.
Cuối cùng, tôi vẫn lấy ra một bức ảnh từ lớp ngăn bí mật — một tấm hình cũ, chụp bằng máy ảnh từ lâu.
Trong ảnh, chàng trai ấy rạng rỡ, gió chiều thổi tung mái tóc, đang đùa giỡn với bạn bè, bỗng nhiên quay đầu lại như muốn chắc chắn rằng người phía sau có đang theo kịp hay không.
Đó là năm tôi mười bảy tuổi — bức ảnh tôi lén chụp Lục Thời Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi ấy, tôi đã nghĩ: Không ai có thể giữ lại cơn gió giữa mùa hạ. Nhưng tôi có thể chụp lại khoảnh khắc ấy.
Tôi không mang theo bức ảnh. Tôi để nó lại trên bàn, là giữ, hay vứt, đó là lựa chọn của anh.
Cây bằng lăng ngoài sân lại đang nở hoa, tán hoa rũ xuống, mềm mại dịu dàng. Tôi đứng đóngắm nhìn một lúc.
Lục Thời Phong xuất hiện phía sau tôi, nhẹ nhàng gọi:
“Đàm Tịch…”
Giọng anh rất nhẹ, như sợ đánh thức một giấc mộng.
Tôi quay lại, mỉm cười bình thản.
Gương mặt anh hốc hác, mắt quầng thâm, cằm lởm chởm râu, vẻ ngạo nghễ, tự cao từng có đã tan biến sạch.
Tôi chưa từng thấy Lục Thời Phong — với tư cách con trai cả nhà họ Lục — lại trở nên nhỏ bé, dè dặt đến vậy.
Anh run nhẹ mi mắt, giọng khàn khàn:
“Từ lúc gần hồi phục, anh đã bắt đầu điều tra vụ tai nạn. Khi lần đầu phát hiện có liên quan đến em, anh… không dám tra tiếp nữa.”
“Anh nhìn những bằng chứng đó, cảm giác như không thể thở được. Anh chưa từng nghĩ em sẽ phản bội. Nhưng khi ý nghĩ đó xuất hiện rồi… không dập tắt được nữa.”
Anh cười khổ, tự giễu:
“Em hiểu mà. Với bọn anh, bị đ.â.m sau lưng là chuyện thường. Nhưng chỉ cần là em… anh không chịu nổi.”
“Lúc đọc tài liệu, anh đã nghĩ… lẽ ra nên c.h.ế.t luôn trong tai nạn ấy thì hơn.”
“Sau đó, anh không kiểm soát nổi mình… đã làm ra những chuyện sai lầm đó. Cái gọi là cầu hôn thế kỷ… tất cả, đều là diễn cho em xem.”
Anh nói rất nhiều, kể hết mọi dằn vặt.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt trong veo, rồi khẽ ngắt lời:
“Không phải.”
Lục Thời Phong khựng lại.
Tôi mím môi, khẽ cười:
“Thật ra… khi anh làm những việc đó, trong lòng anh đã biết mình sai rồi. Nhưng anh nghĩ không sao cả.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Dù em có bị hiểu lầm, dù em có bị tổn thương… anh tin rằng, em sẽ tha thứ. Mãi mãi không rời xa anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương