Tôi vẫn luôn hiểu rõ. Nếu năm đó Lục Thời Phong không bị liệt, nếu anh không bị cả thế giới quay lưng, anh vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy tôi.
Ánh mắt anh, từ đầu đến cuối, luôn dừng lại ở những người như Giang Tâm. Ngay cả chiếc nhẫn anh từng đưa cho tôi… cũng là một chiếc không vừa tay.
Anh im lặng rất lâu. Tôi cứ nghĩ đó là bóng của hoa rơi xuống đất. Nhưng không ….. là nước mắt anh rơi.
Anh siết lấy cổ tay tôi, như cầu xin:
“Anh là một tên khốn. Cho anh một lần cuối, em có thể… tha thứ cho anh không?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ánh nắng xuyên qua tán hoa bằng lăng, rơi lấp lánh.
Tôi chợt nhớ về năm mười bảy tuổi, khi anh từng tựa lan can, lười biếng cười hỏi: “Đàm Tịch, em thích anh à?”
Còn bây giờ, tôi khẽ gỡ tay anh ra, nhẹ nhàng:
“Em sẽ không tha thứ cho anh.”
Anh nhìn thấy vết sẹo mờ màu xám trên cổ tay tôi. Con ngươi co rút lại, môi run rẩy, nhưng không nói nổi một lời.
Tôi dịu dàng, như dỗ dành một đứa trẻ:
“Lục Thời Phong, mạng anh là do phu nhân nhà họ Lục dùng sinh mạng mình bảo vệ. Anh phải sống cho tốt.”
“Tập đoàn Lục thị là tâm huyết cả đời của bà. Anh cũng phải giữ gìn cho thật tốt.”
“Còn em… em sẽ rời khỏi nơi này.”
Gương mặt Lục Thời Phong trắng bệch như tờ giấy, không còn chút máu.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết —
Trong tim anh, có một người vốn luôn tồn tại, đã thật sự rời xa anh mãi mãi rồi.
Cơn gió giữa mùa hạ năm ấy…
Không bao giờ quay đầu lại nữa.
18.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gần đây, Giang Thành như cuốn vào một cơn lốc xoáy. Hai nhân vật từng được tung hô là trung tâm của "màn cầu hôn thế kỷ" — một người bị mắng là tra nam, một người bị chửi là tiện nữ.
Những gì Giang Tâm gây ra là tội nghiệt, nhưng Lục Thời Phong cũng chính là kẻ đồng lõa.
Cổ phiếu của Tập đoàn Lục thị tụt dốc không phanh, liên tục nằm sàn.
Lục Thời Phong không rõ vì cớ gì mà lại tự lái xe đ.â.m gãy chân mình, giờ chỉ có thể ngồi xe lăn.
Tôi đang ngồi trên chuyến xe khách trở về quê, nhận được một tin nhắn từ anh.
“Những gì nợ em, anh sẽ trả hết.”
Tôi chẳng buồn bận tâm, thản nhiên chặn số anh.
Ngoảnh mặt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, xe lắc lư qua từng đoạn đường.
Khung cảnh hai bên nhòe dần, quen thuộc đến lạ, y hệt lúc tôi từng đến nơi này.
Trên mặt kính cửa sổ, phản chiếu gương mặt người ngồi bên cạnh tôi.
Văn Yến… dường như rất thích ngủ. Bây giờ anh đang tựa đầu vào ghế, nhắm mắt thả lỏng.
Một tổng tài như anh, đã đòi tự mình tài trợ vật tư cho trường trung học quê tôi cũng thôi đi, lại còn cố chấp đòi theo tôi chen chúc ngồi xe khách, “hộ tống hàng hóa tận nơi”.
Tôi không ngăn nổi, thế là để mặc anh đi cùng.
Xe lắc lư qua ổ gà, đầu anh nghiêng nghiêng tựa lên vai tôi, vẫn chưa tỉnh.
Tôi mím môi, khẽ cười.
Tầm mắt nhìn về phía trước — cảnh sắc hai bên đường không ngừng đổi thay.
Nhưng tôi lại cảm thấy chắc chắn chưa từng có:
Phía trước… là vô vàn mùa hạ đẹp đẽ của riêng tôi.
--- Hoàn ---
Ánh mắt anh, từ đầu đến cuối, luôn dừng lại ở những người như Giang Tâm. Ngay cả chiếc nhẫn anh từng đưa cho tôi… cũng là một chiếc không vừa tay.
Anh im lặng rất lâu. Tôi cứ nghĩ đó là bóng của hoa rơi xuống đất. Nhưng không ….. là nước mắt anh rơi.
Anh siết lấy cổ tay tôi, như cầu xin:
“Anh là một tên khốn. Cho anh một lần cuối, em có thể… tha thứ cho anh không?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ánh nắng xuyên qua tán hoa bằng lăng, rơi lấp lánh.
Tôi chợt nhớ về năm mười bảy tuổi, khi anh từng tựa lan can, lười biếng cười hỏi: “Đàm Tịch, em thích anh à?”
Còn bây giờ, tôi khẽ gỡ tay anh ra, nhẹ nhàng:
“Em sẽ không tha thứ cho anh.”
Anh nhìn thấy vết sẹo mờ màu xám trên cổ tay tôi. Con ngươi co rút lại, môi run rẩy, nhưng không nói nổi một lời.
Tôi dịu dàng, như dỗ dành một đứa trẻ:
“Lục Thời Phong, mạng anh là do phu nhân nhà họ Lục dùng sinh mạng mình bảo vệ. Anh phải sống cho tốt.”
“Tập đoàn Lục thị là tâm huyết cả đời của bà. Anh cũng phải giữ gìn cho thật tốt.”
“Còn em… em sẽ rời khỏi nơi này.”
Gương mặt Lục Thời Phong trắng bệch như tờ giấy, không còn chút máu.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết —
Trong tim anh, có một người vốn luôn tồn tại, đã thật sự rời xa anh mãi mãi rồi.
Cơn gió giữa mùa hạ năm ấy…
Không bao giờ quay đầu lại nữa.
18.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gần đây, Giang Thành như cuốn vào một cơn lốc xoáy. Hai nhân vật từng được tung hô là trung tâm của "màn cầu hôn thế kỷ" — một người bị mắng là tra nam, một người bị chửi là tiện nữ.
Những gì Giang Tâm gây ra là tội nghiệt, nhưng Lục Thời Phong cũng chính là kẻ đồng lõa.
Cổ phiếu của Tập đoàn Lục thị tụt dốc không phanh, liên tục nằm sàn.
Lục Thời Phong không rõ vì cớ gì mà lại tự lái xe đ.â.m gãy chân mình, giờ chỉ có thể ngồi xe lăn.
Tôi đang ngồi trên chuyến xe khách trở về quê, nhận được một tin nhắn từ anh.
“Những gì nợ em, anh sẽ trả hết.”
Tôi chẳng buồn bận tâm, thản nhiên chặn số anh.
Ngoảnh mặt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, xe lắc lư qua từng đoạn đường.
Khung cảnh hai bên nhòe dần, quen thuộc đến lạ, y hệt lúc tôi từng đến nơi này.
Trên mặt kính cửa sổ, phản chiếu gương mặt người ngồi bên cạnh tôi.
Văn Yến… dường như rất thích ngủ. Bây giờ anh đang tựa đầu vào ghế, nhắm mắt thả lỏng.
Một tổng tài như anh, đã đòi tự mình tài trợ vật tư cho trường trung học quê tôi cũng thôi đi, lại còn cố chấp đòi theo tôi chen chúc ngồi xe khách, “hộ tống hàng hóa tận nơi”.
Tôi không ngăn nổi, thế là để mặc anh đi cùng.
Xe lắc lư qua ổ gà, đầu anh nghiêng nghiêng tựa lên vai tôi, vẫn chưa tỉnh.
Tôi mím môi, khẽ cười.
Tầm mắt nhìn về phía trước — cảnh sắc hai bên đường không ngừng đổi thay.
Nhưng tôi lại cảm thấy chắc chắn chưa từng có:
Phía trước… là vô vàn mùa hạ đẹp đẽ của riêng tôi.
--- Hoàn ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương