Chuyện này mà cũng xếp cả đội sổ hả? “Từ nhỏ anh đã có một ước mơ, đó là tìm được một người con gái mình yêu thương, sinh con trai hoặc con gái quẳng cho bốn ông cụ, để các ông cảm nhận được tình thân cách hai thế hệ, xem họ còn dám lấy thắt lưng da quất chắt nội của mình nữa không.” Lệ Nam Hành che mắt, lắc đầu, nặng nề nói: “Không biết họ có thể sống được đến ngày đó không nữa.”
Phong Lăng: “…”
Nói rồi Lệ Nam Hành buông cô ra, đứng dậy đi về phía cửa sổ, trước cảnh mơ hồ tối tăm trước mắt, bóng lưng anh nhìn hơi bất lực, bao dung và nhẫn nhịn.
Đã thế anh còn lảo đảo một cái cho có, muốn thể hiện là mình rất đáng thương.
Phong Lăng đỡ trán, bị đánh bại: “Sinh, sinh, sinh, sinh. Tối qua chẳng phải là mình cũng không dùng biện pháp ngừa thai đấy sao? Anh bắn vào trong rồi, em cũng không định uống thuốc, tùy duyên đi, nếu dính thật thì em sinh!”
…
“Vậy là chị đồng ý rồi hả?” Tần Thư Khả nhìn cái người trông có vẻ lúc nào cũng tỉnh táo trong chuyện tình cảm là Phong Lăng bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cô không ngờ Phong Lăng lại đồng ý chuyện sinh con.
Phong Lăng và Lệ Nam Hành đã bay từ Los Angeles tới New York được hai ngày, Lệ Nam Hành thì ở chỗ Bác sĩ Yorkser chờ phẫu thuật, vị bác sĩ này đúng là rất đáng tin cậy. Hôm qua chỉ khám một buổi sáng đã nói chắc chắn có thể trị, nhưng cần phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, mổ xong khoảng ba bốn ngày là có thể xuất viện.
Tương đương với khoảng thời gian một tuần mà anh Mặc và Bác sĩ Tần mời ông ấy về là có thể hoàn thành được cuộc phẫu thuật mắt cho Lệ Nam Hành, còn có thể về Los Angeles ngay sau ca mổ.
Nhưng Lệ Nam Hành không cho cô trong viện, anh bảo cô về nhà họ Phong hoặc quay về chỗ Tần Thư Khả chờ tin của anh. Tần Thư Khả vừa biết tin Phong Lăng quay về New York một cái lập tức phi đến bệnh viện, đón cô về công ty luôn.
Lâu rồi không quay về công ty, hiện tại, nơi này không còn hoàn toàn thuộc sự quản lý của Phong Lăng nữa. Lúc cô đi vào còn đeo khẩu trang để tránh bị nhân viên nhận ra.
“Dù sao thì anh ấy cũng sắp mổ mắt rồi, thời gian phục hồi sau khi mổ cũng cần có tâm trạng tốt, hơn nữa chuyện này chị cũng để tùy duyên thôi. Lúc này rồi mà chị còn cố tình uống thuốc tránh thai, chị sợ là anh ấy sẽ nhảy từ bàn mổ xuống mà bóp chết chị mất.” Phong Lăng ngồi trên sofa trong văn phòng, tiện tay lật xem các tài liệu dạo gần đây của công ty, xem một lúc mà thấy đau cả đầu.
Mấy năm trước sao cô có thể sống nổi trong đống giấy tờ này nhỉ? Nó thật sự không phù hợp với cô chút nào, nhìn một lúc đã đau đầu, nhìn thêm lúc nữa chắc mắt cũng đau luôn.
“Giờ chị ở bên cạnh anh ấy, anh ấy coi chị như bảo bối thương còn chẳng kịp, nào dám bóp chết chị.” Tần Thư Khả cười mắng: “Nhưng em vẫn khuyên là chị nên chờ anh ấy khỏi mắt đi đã rồi hãy nghĩ đến chuyện có sinh con hay không… Nếu không, đến lúc phải thay bỉm cho con anh ấy cũng không mó tay vào được.”
“Giờ vẫn chưa có thai, chị cũng không nghĩ nhiều, huống hồ mang thai mười tháng, nếu dính thật, biết đâu anh ấy vui, kích cho cái cục máu bầm đè vào thần kinh thị giác tan luôn thì sao.” Phong Lăng vừa nói vừa đặt tài liệu xuống, thật ra cô cũng chỉ tiện miệng nói đùa một câu, sau lại nghiêm túc bảo: “Giờ chị cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi, trước cậy còn trẻ, vẫn bay nhảy được mấy năm, giờ nghĩ lại đúng là lãng phí thời gian.”
“Lệ Nam Hành như một con sói cô độc, trên đời này e là cũng chỉ có chị mới không bị nuốt sống hoàn toàn trước mặt anh ấy thôi, chứ người như anh ấy, người bình thường đúng là không thể chèn ép được.”
“Vậy sao?” Phong Lăng nhoẻn miệng cười, cô nhớ trước đây hình như Lệ Nam Hành từng mấy lần gọi đùa cô là bé sói cái.
Bản tính của sói là trung thành giống như sự trung thành mà cô dành cho căn cứ XI, dành cho Lệ Nam Hành và cũng như anh đối với cô. Nếu nói từ nhỏ đến lớn cô đều phải sống chung với sói, thật ra cô cũng không ngại sinh cho anh một con sói con.
Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, là nhà họ Phong gọi đến, cô nhìn qua rồi bắt máy ngay.
Giọng bà cụ Phong truyền tới từ đầu kia điện thoại: “Cháu ngoan, về tới New York rồi phải không? Đúng lúc bà đang có chuyện muốn nói với cháu, giờ ông bà đến gặp cháu hay cháu về nhà?”
“Cháu đang ở chỗ Thư Khả, cháu về luôn đây ạ.” Phong Lăng nghe thấy giọng của bà cụ Phong, dù chỉ mới nhận lại nhau mấy năm nhưng cô vẫn rất thân thiết với người bà này, giọng cũng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều: “Có chuyện gì quan trọng hả bà?”
“Cũng không có gì, chỉ là người nhà học Văn biết được tin về bé Mạt Mạt, cử người tới đây đòi cháu. Tuy thằng bé là người nhà họ Văn, nhưng không phải cháu nói Văn Nhạc Tình cố tình gửi gắm thằng bé cho cháu, không đưa về nhà họ Văn đấy sao, rõ ràng phải có vấn đề gì đó. Ông bà không dám giao đứa bé cho họ, dạo này nhà họ Văn cứ cho người đến thường xuyên, bà không yên tâm lắm, may quá cháu về đúng lúc.”
Phong Lăng im lặng một hồi: “Cháu biết rồi, ông bà chờ cháu về.”
“Sao thế?” Thấy Phong Lăng bỏ điện thoại xuống định đứng dậy, Tần Thư Khả đang ngồi cạnh đống tài liệu, ngước mắt lên nhìn cô.
“Chuyện của bé Mạt Mạt, chị phải đi xem thế nào, em để ý bên phía bệnh viện cho chị nhé.”
“Ừ, bên phía Lệ Nam Hành mà có tin gì chắc chắn anh ấy sẽ liên lạc với chị trước tiên.” Tần Thư Khả bày ra vẻ mặt “đừng có bắt nạt kẻ độc thân như em”: “Tài xế ở dưới lầu, chị đừng tự lái xe đi nữa, bảo tài xế đưa chị về đi.”
Phong Lăng gật đầu rời đi.
…
Về đến nhà họ Phong, bé Mạt Mạt đang chơi xe đồ chơi ở bãi cát nhỏ trong sân, nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, thằng bé không nhìn ra ngoài mà gọi với vào trong: “Cụ ơi! Có xe!”
Bên cạnh có người giúp việc trông coi, thấy Phong Lăng trở về vội gật đầu với cô.
Phong Lăng cười, lại nhìn bé Mạt Mạt, quả nhiên thằng bé vừa gọi một tiếng, chưa đến hai phút, bà cụ Phong đã vội đi ra, như sợ thằng bé sẽ bị kẻ vớ vẩn nào đưa đi mất.
Vừa nhìn thấy Phong Lăng, bà lập tức thả lỏng: “Sao cháu về nhanh thế?”
Phong Lăng gật đầu, đi về phía bé Mạt Mạt, ngồi xuống trước mặt thằng bé: “Bé Mạt Mạt, mấy tháng rồi không gặp, con còn nhớ cô không?”
Lúc này bé Mạt Mạt mới rời sự chú ý của mình khỏi chiếc xe đồ chơi, lúc ngước lên nhìn thấy Phong Lăng, thằng bé ngẩn ra, rồi mới toét miệng, nhảy bổ vào lòng cô: “Chị…”
“Ôi tổ tông của tôi ơi, tay cậu toàn cát là cát, còn chưa rửa đâu!” Thấy quần áo của Phong Lăng bị lấm bẩn, người giúp việc đứng cạnh nịnh nọt, vội đi tới muốn kéo thằng bé ra.
“Không sao, ở nhà có quần áo, lát tôi thay là được.” Phong Lăng nói rồi lại bế thằng bé lên, hôn lên mặt nó một cái.
Phong Lăng: “…”
Nói rồi Lệ Nam Hành buông cô ra, đứng dậy đi về phía cửa sổ, trước cảnh mơ hồ tối tăm trước mắt, bóng lưng anh nhìn hơi bất lực, bao dung và nhẫn nhịn.
Đã thế anh còn lảo đảo một cái cho có, muốn thể hiện là mình rất đáng thương.
Phong Lăng đỡ trán, bị đánh bại: “Sinh, sinh, sinh, sinh. Tối qua chẳng phải là mình cũng không dùng biện pháp ngừa thai đấy sao? Anh bắn vào trong rồi, em cũng không định uống thuốc, tùy duyên đi, nếu dính thật thì em sinh!”
…
“Vậy là chị đồng ý rồi hả?” Tần Thư Khả nhìn cái người trông có vẻ lúc nào cũng tỉnh táo trong chuyện tình cảm là Phong Lăng bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cô không ngờ Phong Lăng lại đồng ý chuyện sinh con.
Phong Lăng và Lệ Nam Hành đã bay từ Los Angeles tới New York được hai ngày, Lệ Nam Hành thì ở chỗ Bác sĩ Yorkser chờ phẫu thuật, vị bác sĩ này đúng là rất đáng tin cậy. Hôm qua chỉ khám một buổi sáng đã nói chắc chắn có thể trị, nhưng cần phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, mổ xong khoảng ba bốn ngày là có thể xuất viện.
Tương đương với khoảng thời gian một tuần mà anh Mặc và Bác sĩ Tần mời ông ấy về là có thể hoàn thành được cuộc phẫu thuật mắt cho Lệ Nam Hành, còn có thể về Los Angeles ngay sau ca mổ.
Nhưng Lệ Nam Hành không cho cô trong viện, anh bảo cô về nhà họ Phong hoặc quay về chỗ Tần Thư Khả chờ tin của anh. Tần Thư Khả vừa biết tin Phong Lăng quay về New York một cái lập tức phi đến bệnh viện, đón cô về công ty luôn.
Lâu rồi không quay về công ty, hiện tại, nơi này không còn hoàn toàn thuộc sự quản lý của Phong Lăng nữa. Lúc cô đi vào còn đeo khẩu trang để tránh bị nhân viên nhận ra.
“Dù sao thì anh ấy cũng sắp mổ mắt rồi, thời gian phục hồi sau khi mổ cũng cần có tâm trạng tốt, hơn nữa chuyện này chị cũng để tùy duyên thôi. Lúc này rồi mà chị còn cố tình uống thuốc tránh thai, chị sợ là anh ấy sẽ nhảy từ bàn mổ xuống mà bóp chết chị mất.” Phong Lăng ngồi trên sofa trong văn phòng, tiện tay lật xem các tài liệu dạo gần đây của công ty, xem một lúc mà thấy đau cả đầu.
Mấy năm trước sao cô có thể sống nổi trong đống giấy tờ này nhỉ? Nó thật sự không phù hợp với cô chút nào, nhìn một lúc đã đau đầu, nhìn thêm lúc nữa chắc mắt cũng đau luôn.
“Giờ chị ở bên cạnh anh ấy, anh ấy coi chị như bảo bối thương còn chẳng kịp, nào dám bóp chết chị.” Tần Thư Khả cười mắng: “Nhưng em vẫn khuyên là chị nên chờ anh ấy khỏi mắt đi đã rồi hãy nghĩ đến chuyện có sinh con hay không… Nếu không, đến lúc phải thay bỉm cho con anh ấy cũng không mó tay vào được.”
“Giờ vẫn chưa có thai, chị cũng không nghĩ nhiều, huống hồ mang thai mười tháng, nếu dính thật, biết đâu anh ấy vui, kích cho cái cục máu bầm đè vào thần kinh thị giác tan luôn thì sao.” Phong Lăng vừa nói vừa đặt tài liệu xuống, thật ra cô cũng chỉ tiện miệng nói đùa một câu, sau lại nghiêm túc bảo: “Giờ chị cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi, trước cậy còn trẻ, vẫn bay nhảy được mấy năm, giờ nghĩ lại đúng là lãng phí thời gian.”
“Lệ Nam Hành như một con sói cô độc, trên đời này e là cũng chỉ có chị mới không bị nuốt sống hoàn toàn trước mặt anh ấy thôi, chứ người như anh ấy, người bình thường đúng là không thể chèn ép được.”
“Vậy sao?” Phong Lăng nhoẻn miệng cười, cô nhớ trước đây hình như Lệ Nam Hành từng mấy lần gọi đùa cô là bé sói cái.
Bản tính của sói là trung thành giống như sự trung thành mà cô dành cho căn cứ XI, dành cho Lệ Nam Hành và cũng như anh đối với cô. Nếu nói từ nhỏ đến lớn cô đều phải sống chung với sói, thật ra cô cũng không ngại sinh cho anh một con sói con.
Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, là nhà họ Phong gọi đến, cô nhìn qua rồi bắt máy ngay.
Giọng bà cụ Phong truyền tới từ đầu kia điện thoại: “Cháu ngoan, về tới New York rồi phải không? Đúng lúc bà đang có chuyện muốn nói với cháu, giờ ông bà đến gặp cháu hay cháu về nhà?”
“Cháu đang ở chỗ Thư Khả, cháu về luôn đây ạ.” Phong Lăng nghe thấy giọng của bà cụ Phong, dù chỉ mới nhận lại nhau mấy năm nhưng cô vẫn rất thân thiết với người bà này, giọng cũng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều: “Có chuyện gì quan trọng hả bà?”
“Cũng không có gì, chỉ là người nhà học Văn biết được tin về bé Mạt Mạt, cử người tới đây đòi cháu. Tuy thằng bé là người nhà họ Văn, nhưng không phải cháu nói Văn Nhạc Tình cố tình gửi gắm thằng bé cho cháu, không đưa về nhà họ Văn đấy sao, rõ ràng phải có vấn đề gì đó. Ông bà không dám giao đứa bé cho họ, dạo này nhà họ Văn cứ cho người đến thường xuyên, bà không yên tâm lắm, may quá cháu về đúng lúc.”
Phong Lăng im lặng một hồi: “Cháu biết rồi, ông bà chờ cháu về.”
“Sao thế?” Thấy Phong Lăng bỏ điện thoại xuống định đứng dậy, Tần Thư Khả đang ngồi cạnh đống tài liệu, ngước mắt lên nhìn cô.
“Chuyện của bé Mạt Mạt, chị phải đi xem thế nào, em để ý bên phía bệnh viện cho chị nhé.”
“Ừ, bên phía Lệ Nam Hành mà có tin gì chắc chắn anh ấy sẽ liên lạc với chị trước tiên.” Tần Thư Khả bày ra vẻ mặt “đừng có bắt nạt kẻ độc thân như em”: “Tài xế ở dưới lầu, chị đừng tự lái xe đi nữa, bảo tài xế đưa chị về đi.”
Phong Lăng gật đầu rời đi.
…
Về đến nhà họ Phong, bé Mạt Mạt đang chơi xe đồ chơi ở bãi cát nhỏ trong sân, nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, thằng bé không nhìn ra ngoài mà gọi với vào trong: “Cụ ơi! Có xe!”
Bên cạnh có người giúp việc trông coi, thấy Phong Lăng trở về vội gật đầu với cô.
Phong Lăng cười, lại nhìn bé Mạt Mạt, quả nhiên thằng bé vừa gọi một tiếng, chưa đến hai phút, bà cụ Phong đã vội đi ra, như sợ thằng bé sẽ bị kẻ vớ vẩn nào đưa đi mất.
Vừa nhìn thấy Phong Lăng, bà lập tức thả lỏng: “Sao cháu về nhanh thế?”
Phong Lăng gật đầu, đi về phía bé Mạt Mạt, ngồi xuống trước mặt thằng bé: “Bé Mạt Mạt, mấy tháng rồi không gặp, con còn nhớ cô không?”
Lúc này bé Mạt Mạt mới rời sự chú ý của mình khỏi chiếc xe đồ chơi, lúc ngước lên nhìn thấy Phong Lăng, thằng bé ngẩn ra, rồi mới toét miệng, nhảy bổ vào lòng cô: “Chị…”
“Ôi tổ tông của tôi ơi, tay cậu toàn cát là cát, còn chưa rửa đâu!” Thấy quần áo của Phong Lăng bị lấm bẩn, người giúp việc đứng cạnh nịnh nọt, vội đi tới muốn kéo thằng bé ra.
“Không sao, ở nhà có quần áo, lát tôi thay là được.” Phong Lăng nói rồi lại bế thằng bé lên, hôn lên mặt nó một cái.
Danh sách chương