Phong Lăng bỏ bát đã được rửa sạch ra ngoài để xếp. Lúc ra, thấy Lệ Nam Hành dường như đã bình tĩnh lại, giống như bị cô từ chối đã thành quen, lúc này anh cũng không nói gì, chỉ ngồi đó chờ cô, giống như một đứa trẻ không được phát kẹo nhưng vẫn phải đứng yên một chỗ để chờ.
…
Sáng hôm sau, bác sĩ đến tận nhà.
Sau khi kiểm tra một lượt các phương diện, bác sĩ không ngừng gật gù: “Tốt lắm, mỗi lần đến khám lại có một bước tiến mới, tố chất cơ thể anh Lệ đúng là không giống người bình thường, khỏe thật đấy. Chỉ cần mắt anh không bị ảnh hưởng, giờ có gọi mấy người tới đánh nhau với anh có khi cũng không đánh lại anh.”
“Vậy hả? Nhưng có người lại cứ nói tôi không đánh lại cô ấy đấy.” Lệ Nam Hành ngồi bên bàn, cài lại ống tay áo và cổ áo. Anh cố tình nói câu này để Phong Lăng nghe thấy.
Bác sĩ ngồi nói chuyện với Lệ Nam Hành một lúc, mãi vẫn không thấy Phong Lăng, lúc quay đầu thấy cô đang chuyển đồ đạc lại hỏi: “Làm gì thế? Chuyển nhà à?”
“Căn ở trên là căn của anh ấy, tôi chuyển những thứ cần dùng đến xuống đây.” Phong Lăng nói xong lại tiếp tục ra ngoài.
Thật ra cũng không có nhiều đồ, nhưng cô phải sắp xếp lại, phải bỏ cả mấy thứ chiếm diện tích trong tủ ra xếp lại nữa.
Bác sĩ kiểm tra hết một lượt cho Lệ Nam Hành rồi dặn dò mấy tháng tiếp theo anh phải điều dưỡng nghỉ ngơi thế nào xong xuôi, lúc đứng dậy thấy hai cái hộp vàng lấp lánh Phong Lăng vừa lôi từ trong tủ ra, để bên cạnh tường, định đổi chỗ khác.
Bác sĩ lanh mắt nhìn nội dung bên trên chiếc hộp, đi tới gần, cúi xuống nhìn kĩ lại.
Đúng lúc này Phong Lăng đứng dậy, quay lại chạm ngay vào ánh mắt của bác sĩ, cô hơi sững người, cúi đầu thì thấy hai hộp đồ bổ kia.
Cô còn chưa kịp xấu hổ, bác sĩ đã “khụ” một tiếng, sau đó lại làm như không có chuyện gì đi thay thuốc cho Lệ Nam Hành.
Bấy giờ Phong Lăng mới xấu hổ, nhanh chóng cất hai cái hộp kia đi, vừa rồi dọn tủ cô không để ý, không ngờ lại bỏ cái thứ này ra…
Một lát sau, bác sĩ tự đi rót cho mình một cốc nước, vừa rót vừa nhìn Phong Lăng đang đi tới, khẽ nói một câu chỉ để mình cô có thể nghe thấy: “Thật ra, với tình hình sức khỏe hiện tại của anh Lệ, từ lâu đã không còn trở ngại gì nữa rồi, tôi chỉ nhấn mạnh là phải cẩn thận thôi.”
Phong Lăng quay lại nhìn anh ta.
Thấy cô có vẻ vẫn chưa hiểu ý của mình, bác sĩ hắng giọng bảo: “Ý tôi là chỉ cần chú ý một chút, đừng để anh Lệ mệt quá, còn chuyện giữa người yêu với nhau thì vẫn có thể được, nhưng phải chú ý tiết chế, nhất định phải chú ý tiết chế!”
Phong Lăng nghe xong lập tức làm như không nghe thấy gì mà tắt vòi nước. Sau đó cô bình tĩnh uống một ngụm, quay người bỏ đi, không nói năng gì.
Cả buổi chiều hôm đó, Lệ Nam Hành không biết Phong Lăng bị làm sao, tuy bình thường cô cũng kiệm lời, nhưng chiều nay còn ít nói hơn cả mọi ngày.
Anh hỏi: “Anh vừa bỏ dép lê đâu rồi ấy nhỉ? Em cất đi rồi à?”
Phong Lăng không trả lời, cầm dép đến đặt cạnh chân anh, rồi chạy nhanh như lòng bàn chân được bôi dầu.
Hay như lúc anh hỏi: “Hôm nay mắt anh hơi ngứa, có thể bỏ thuốc ra trước được không? Anh thấy lúc không bó thuốc là mắt dễ chịu nhất.”
Phong Lăng cũng không nói không rằng, chỉ cầm một cái quạt nhỏ tới, bật số chạy chậm nhất để thổi xung quanh mắt anh, đến lúc anh không ngứa nữa lại chuồn mất dạng.
Mãi đến tận tối, lúc ăn cơm, Lệ Nam Hành thấy mùi vị hơi lạ nên lại hỏi: “Hôm nay em có tâm sự à?”
Bình thường lúc nấu cơm Phong Lăng rất ít khi nấu vị lạ, tuy hôm nay không phải là khó ăn, vị cũng không khác bình thường là mấy, nhưng rõ ràng có mặn hơn mọi khi một chút, rõ ràng lúc nêm gia vị cô không được tập trung.
Phong Lăng lẳng lặng nhìn anh một cái, người đàn ông này nhạy cảm đến thế sao? Lúc nấu cơm tối, trên màn hình iPad quả thật không phải là phương pháp dậy nấu ăn, mà là những thứ cô tra được về việc “Làm sao mới có thể khiến người đàn ông cảm thấy thoải mái hơn trong chuyện ấy” và một vài chủ đề liền quan. Cô tra hết cả lượt, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để “ra tay” với anh.
Nhưng cô lại không biết bước đầu rốt cuộc phải xuống tay thế nào.
Trời tối dần, Lệ Nam Hành tự đi tắm, thay quần áo đi ra. Hơn một tháng rồi nên tóc anh lại dài ra không ít, mái tóc đen còn nhỏ nước, anh tùy ý vò tóc mấy cái. Trước khi tắm anh đã tháo băng bịt mắt nên lúc này mắt cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn, anh cứ nắm mắt như vậy ngồi trên ghế, với tay lấy cái chăn, định ngồi nghỉ trên sofa một lát. Dù sao vẫn chưa đến giờ ngủ, hơn nữa trước khi ngủ vẫn còn phải chườm lạnh mắt.
Khi Lệ Nam Hành gần như ngủ mất thì bên tai bỗng có tiếng bước chân tiến lại gần, vừa nghe anh đã biết là Phong Lăng mới tắm xong đi ra, hơn nữa cô không đi dép, để chân trần.
Anh cau mày, nhắc nhở: “Sao em lại không đi…”
Anh còn chưa nói xong thì đã bị hành động tiến tới của Phong Lăng làm cho điếng người, hương sữa tắm và dầu gội bất thình lình xộc vào khoang mũi, tiếp đó, cô gái mặc chiếc áo phông rộng thùng thình đã ngồi thẳng lên đùi anh…
…
Sáng hôm sau, bác sĩ đến tận nhà.
Sau khi kiểm tra một lượt các phương diện, bác sĩ không ngừng gật gù: “Tốt lắm, mỗi lần đến khám lại có một bước tiến mới, tố chất cơ thể anh Lệ đúng là không giống người bình thường, khỏe thật đấy. Chỉ cần mắt anh không bị ảnh hưởng, giờ có gọi mấy người tới đánh nhau với anh có khi cũng không đánh lại anh.”
“Vậy hả? Nhưng có người lại cứ nói tôi không đánh lại cô ấy đấy.” Lệ Nam Hành ngồi bên bàn, cài lại ống tay áo và cổ áo. Anh cố tình nói câu này để Phong Lăng nghe thấy.
Bác sĩ ngồi nói chuyện với Lệ Nam Hành một lúc, mãi vẫn không thấy Phong Lăng, lúc quay đầu thấy cô đang chuyển đồ đạc lại hỏi: “Làm gì thế? Chuyển nhà à?”
“Căn ở trên là căn của anh ấy, tôi chuyển những thứ cần dùng đến xuống đây.” Phong Lăng nói xong lại tiếp tục ra ngoài.
Thật ra cũng không có nhiều đồ, nhưng cô phải sắp xếp lại, phải bỏ cả mấy thứ chiếm diện tích trong tủ ra xếp lại nữa.
Bác sĩ kiểm tra hết một lượt cho Lệ Nam Hành rồi dặn dò mấy tháng tiếp theo anh phải điều dưỡng nghỉ ngơi thế nào xong xuôi, lúc đứng dậy thấy hai cái hộp vàng lấp lánh Phong Lăng vừa lôi từ trong tủ ra, để bên cạnh tường, định đổi chỗ khác.
Bác sĩ lanh mắt nhìn nội dung bên trên chiếc hộp, đi tới gần, cúi xuống nhìn kĩ lại.
Đúng lúc này Phong Lăng đứng dậy, quay lại chạm ngay vào ánh mắt của bác sĩ, cô hơi sững người, cúi đầu thì thấy hai hộp đồ bổ kia.
Cô còn chưa kịp xấu hổ, bác sĩ đã “khụ” một tiếng, sau đó lại làm như không có chuyện gì đi thay thuốc cho Lệ Nam Hành.
Bấy giờ Phong Lăng mới xấu hổ, nhanh chóng cất hai cái hộp kia đi, vừa rồi dọn tủ cô không để ý, không ngờ lại bỏ cái thứ này ra…
Một lát sau, bác sĩ tự đi rót cho mình một cốc nước, vừa rót vừa nhìn Phong Lăng đang đi tới, khẽ nói một câu chỉ để mình cô có thể nghe thấy: “Thật ra, với tình hình sức khỏe hiện tại của anh Lệ, từ lâu đã không còn trở ngại gì nữa rồi, tôi chỉ nhấn mạnh là phải cẩn thận thôi.”
Phong Lăng quay lại nhìn anh ta.
Thấy cô có vẻ vẫn chưa hiểu ý của mình, bác sĩ hắng giọng bảo: “Ý tôi là chỉ cần chú ý một chút, đừng để anh Lệ mệt quá, còn chuyện giữa người yêu với nhau thì vẫn có thể được, nhưng phải chú ý tiết chế, nhất định phải chú ý tiết chế!”
Phong Lăng nghe xong lập tức làm như không nghe thấy gì mà tắt vòi nước. Sau đó cô bình tĩnh uống một ngụm, quay người bỏ đi, không nói năng gì.
Cả buổi chiều hôm đó, Lệ Nam Hành không biết Phong Lăng bị làm sao, tuy bình thường cô cũng kiệm lời, nhưng chiều nay còn ít nói hơn cả mọi ngày.
Anh hỏi: “Anh vừa bỏ dép lê đâu rồi ấy nhỉ? Em cất đi rồi à?”
Phong Lăng không trả lời, cầm dép đến đặt cạnh chân anh, rồi chạy nhanh như lòng bàn chân được bôi dầu.
Hay như lúc anh hỏi: “Hôm nay mắt anh hơi ngứa, có thể bỏ thuốc ra trước được không? Anh thấy lúc không bó thuốc là mắt dễ chịu nhất.”
Phong Lăng cũng không nói không rằng, chỉ cầm một cái quạt nhỏ tới, bật số chạy chậm nhất để thổi xung quanh mắt anh, đến lúc anh không ngứa nữa lại chuồn mất dạng.
Mãi đến tận tối, lúc ăn cơm, Lệ Nam Hành thấy mùi vị hơi lạ nên lại hỏi: “Hôm nay em có tâm sự à?”
Bình thường lúc nấu cơm Phong Lăng rất ít khi nấu vị lạ, tuy hôm nay không phải là khó ăn, vị cũng không khác bình thường là mấy, nhưng rõ ràng có mặn hơn mọi khi một chút, rõ ràng lúc nêm gia vị cô không được tập trung.
Phong Lăng lẳng lặng nhìn anh một cái, người đàn ông này nhạy cảm đến thế sao? Lúc nấu cơm tối, trên màn hình iPad quả thật không phải là phương pháp dậy nấu ăn, mà là những thứ cô tra được về việc “Làm sao mới có thể khiến người đàn ông cảm thấy thoải mái hơn trong chuyện ấy” và một vài chủ đề liền quan. Cô tra hết cả lượt, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để “ra tay” với anh.
Nhưng cô lại không biết bước đầu rốt cuộc phải xuống tay thế nào.
Trời tối dần, Lệ Nam Hành tự đi tắm, thay quần áo đi ra. Hơn một tháng rồi nên tóc anh lại dài ra không ít, mái tóc đen còn nhỏ nước, anh tùy ý vò tóc mấy cái. Trước khi tắm anh đã tháo băng bịt mắt nên lúc này mắt cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn, anh cứ nắm mắt như vậy ngồi trên ghế, với tay lấy cái chăn, định ngồi nghỉ trên sofa một lát. Dù sao vẫn chưa đến giờ ngủ, hơn nữa trước khi ngủ vẫn còn phải chườm lạnh mắt.
Khi Lệ Nam Hành gần như ngủ mất thì bên tai bỗng có tiếng bước chân tiến lại gần, vừa nghe anh đã biết là Phong Lăng mới tắm xong đi ra, hơn nữa cô không đi dép, để chân trần.
Anh cau mày, nhắc nhở: “Sao em lại không đi…”
Anh còn chưa nói xong thì đã bị hành động tiến tới của Phong Lăng làm cho điếng người, hương sữa tắm và dầu gội bất thình lình xộc vào khoang mũi, tiếp đó, cô gái mặc chiếc áo phông rộng thùng thình đã ngồi thẳng lên đùi anh…
Danh sách chương