"Em không quan tâm đến điều đó, em chỉ biết anh không sao, như vậy là tốt rồi.
Em đợi anh sẽ nói với em khi anh thật sự muốn nói"
Thẩm Quân Dao không hề quan tâm nhiều đến như vậy, thứ cô quan tâm chỉ là Trác Du Hiên bình an vô sự mà thôi.
Trác Du Hiên hơi run lên, mắt hắn đầy ấm áp, hẳn vẫy tay như muốn gọi Thẩm Quân Dao.
"Lại đây đi!"
Nhìn Trác Du Hiên đang vẫy tay, dường như hắn đang muốn gọi cô đến gần.
Trái tim của Thẩm Quân Dao bỗng đập thịch một cái, cô hơi ngây người nhìn sắc mặt có chút ửng đỏ kia của Trác Du Hiên.
Dưới ánh đèn gương mặt của người đàn ông trở nên thoắt ẩn thoắt hiện, Thẩm Quân Dao cũng không thể hình dung được gương mặt lúc này của Trác Du Hiên.
Thẩm Quân Dao tự hỏi, Trác Du Hiên gọi cô đến đó là có chuyện gì hay sao? Chẳng lẽ Thẩm Quân Dao có gì đó không đúng cho nên Trác Du Hiên mới chuẩn bị nổi trận lôi đình với cô? Chẳng cần biết lý do là gì, nhưng trong lòng của Thẩm Quân Dao vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cô vô thức cắn môi, hai tay không kìm được mà bấu chặt lấy ống quần của mình, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại, không dám nhìn thẳng vào gương mặt kia của chồng mình, Trác Du Hiên.
Thấy Thẩm Quân Dao hơi chần chừ, thế nhưng Trác Du Hiên bây giờ lại không hề cảm thấy tức giận, hắn vẫn rất kiên nhẫn.
Cánh tay hắn vô cùng mỏi nhưng vẫn cố gắng vẫy vẫy mấy cái như muốn gọi người con gái trước mặt đi về phía của mình.
"Thẩm Quân Dao, cô muốn tay tôi mỏi chết hay sao? Mau lại đây, tôi đang rất mệt, muốn đi nghỉ ngơi, thế nên cô mau chóng lại đây.
Giọng nói của Trác Du Hiên vẫn lạnh lẽo như mọi khi thể nhưng lại rất kiên nhân chứ không hề tức giận hay cay nghiệt như trước đây nữa.
Trước đây, chỉ cần Thẩm Quân Dao không chịu nghe lời hắn, Trác Du Hiên nhất định sẽ nổi điên lên mà mảng chửi, quát tháo, thậm chí là đánh đập cô.
Nhưng lần này lại không như vậy! Bây giờ, trông Trác Du Hiên có vẻ vô cùng bình tĩnh, nét mặt toả ra khí thế lạnh lùng thế nhưng lại chẳng có một tia tức giận nào ở trên gương mặt hắn.
Thật sự khác xa so với trước đây.
Với lại bây giờ Trác Du Hiên có tức giận đi chăng nữa thì cũng không làm được gì cả.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Lúc này, hắn đang bệnh như vậy, xuống giường còn khó khăn huống chỉ là nổi điên lên rồi đánh măng Thẩm Quân Dao cơ chứ.
Thẩm Quân Dao hơi rụt rè, thậm chí là sợ hãi.
Trong lòng cô cảm thấy sợ, lỡ như cô đi đến đó rồi Trác Du Hiên lại nổi giận rồi đánh mảng cô thì làm sao đây? Lo lẳng là thế, tuy nhiên, Thẩm Quân Dao vẫn quyết định đi đến chỗ của Trác Du Hiên.
Cô chỉ muốn để Trác Du Hiên đi nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, mặc dù giờ đây hẳn đã hạ sốt thế nhưng sức khỏe vẫn vô cùng yếu, nên nghỉ ngơi cho khỏe lại.
Thẩm Quân Dao lặng lẽ bước đến gần đó, hai bả vai không kìm được mà hơi run lên.
Cô tới gần hắn, chưa kịp phản ứng, Trác Du Hiên đã kéo lấy tay của cô, làm cho cả người của Thẩm Quân Dao đè lên người của hắn.
Còn chưa kịp hoàn hồn, Trác Du Hiên đã đẩy Thẩm Quân Dao nằm xuống bên cạnh mình, tiện thể vòng tay qua eo của cô, ôm chặt lấy thân thể đang nóng rực của người con gái kia.
Thẩm Quân Dao trợn to mắt nhìn Trác Du Hiên, cô thật sự vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đến khi bình tĩnh lại thì thấy cả người mình đang bị Trác Du Hiên ôm chặt rồi.
Cô sợ hãi nhìn người đàn ông đang gối đầu lên vai của mình, hai mắt hắn đã nhắm lại nhưng cô biết hắn vẫn chưa hề ngủ.
Thẩm Quân Dao mấp máy môi, cô vừa ngạc của vừa lo sợ hỏi hắn.
"Anh....Anh làm gì thế....?"
Chưa kịp nói hết, Trác Du Hiên đã đưa ngón tay của mình chạm vào bờ môi đang run rẩy kia của Thẩm Quân Dao.
"Suyt! Để tôi ôm cô một lát! Tôi lạnh không ngủ được!"
Thẩm Quân Dao lập tức yên lặng.
Hoá ra vì Trác Du Hiên cảm thấy lạnh cho nên hắn mới làm như vậy.
Sao hắn lại không nói với cô ngay từ đầu chứ? Tuy nhiên, trong lòng của Thẩm Quân Dao lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Trác Du Hiên ôm cô như vậy, lại còn ôm rất chặt nữa.
Lần đầu tiên hai người cùng nằm trên một chiếc giường như một đôi vợ chồng thực thụ, Thẩm Quân Dao cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cuộc đời của cô giống như đang nở hoa vậy.
Bỗng nhiên, Trác Du Hiên xoay người của cô lại, để cho gương mặt của Thẩm Quân Dao áp sát vào lồng ngực kia của hản.
Hai tay của người đàn ông vòng qua eo cô, như muốn ôm người con gái ấy vào lòng mình không bao giờ buông ra.
Trác Du Hiên ôm lấy thân thể hơi run rẩy của người con gái ấy, hắn thiếp đi lúc nào không hay.
Tuy nhiên, người con gái đang được hắn ôm ấp kia lại vẫn còn thức.
Thẩm Quân Dao đã cố gắng nhắm mắt, thế nhưng cô vẫn không có cách nào ngủ được.
Trong lòng của cô vui mừng có,thế nhưng lo lắng cũng có, thậm chí còn buồn bã.
Tại sao cô lại cảm thấy buồn khi điều mà Thẩm Quân Dao hàng mong ước bao nhiêu lâu nay đã trở thành sự thật? Cuối cùng Trác Du Hiên cũng đã mở lòng với cô, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, ngày mà Thẩm Quân Dao mong ước bao lâu nay cuối cùng cũng đến.
Đáng lẽ ra cô phải cảm thấy vui mừng mới đúng chứ? Tại sao cô lại cảm thấy lo lắng, thậm chí là còn cảm thấy buôn như vậy? Thật ra, cô rất sợ Cô sợ Trác Du Hiên không coi cô là Thẩm Quân Dao nữa, mà hắn coi cô là Thẩm Sơ Vũ, chị gái của cô giống hệt như lần đó.
Lúc này, đầu óc của Trác Du Hiên cũng không hoàn toàn tỉnh táo, khả năng hắn nhận nhầm Thẩm Quân Dao thành người khác thật sự là rất cao.
Cô sợ mình lại biến thành chị gái mình ở trong mắt của Trác Du Hiên, người đàn ông mà cô vẫn luôn yêu thương.
Nghĩ như vậy, trái tim của Thẩm Quân Dao lại liên tục co rút, đau đến mức khó thở.
Trác Du Hiên, rốt cuộc hôm nay anh coi em là ai đây? Em hay là chị gái của em? Nếu anh chỉ coi em là kẻ thay thế của chị ấy, vậy thì em xin anh đừng nhẫn tâm cho em nhiều hy vọng như vậy.
Em thật sự rất đau, em không muốn đau thêm nữa.
Em thật sự không muốn biến mình thành hình bóng của người con gái khác, Trác Du Hiên, em thật sự không làm được đâu anh ạ.
Nghĩ đến đây, hai mắt của Thẩm Quân Dao bỗng dưng đỏ hoe, tưởng chừng như sắp khóc vậy.
Cả người cô hơi run lên mặc dù hai tay của Trác Du Hiên đã ôm chặt lấy người của cô mà chìm vào trong giấc ngủ say rồi.
Cô áp mặt vào ngực hẳn, tưởng chừng như sắp khóc.
Thẩm Quân Dao cố gắng khuyên bản thân mình đừng nghĩ nhiều nữa, nhưng càng như vậy cô lại càng nghĩ nhiều hơn, rồi lại càng cảm thấy lo lắng nữa.
Thẩm Quân Dao cứ thế mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi ở trong vòng tay của Trác Du Hiên lúc nào không hay biết.
Cô lặng lẽ chìm vào giấc ngủ yên bình.
Bắc Kinh về đêm thật là náo nhiệt.
Nhưng giữa cái náo nhiệt, xô bồ của một thành phố lộng lẫy ấy vẫn có hai con người yên lặng chìm vào trong giấc ngủ.
Nét mặt của hai người cũng vô cùng thoải mái, không một chút bộn bề lo lắng.
Tuy nhiên, nơi hốc mắt của người con gái, hai hàng mi hơi ướt đẫm có lẽ vì một vài giọt nước mắt rơi ra.
Sáng hôm sau, cho đến khi Trác Du Hiên tỉnh lại thì mặt trời đã nhô cao rồi.
Hắn khó khăn ngồi dậy, cả người thì đau nhức không một chút sức lực.
Chiếc áo trên người đã được thay mới từ lúc nào.
Trác Du Hiên khó khăn mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh thì người con gái ấy đã thức dậy từ lúc nào không hay.
Tuy bị bệnh nhưng Trác Du Hiên vẫn rất tỉnh táo, mọi chuyện xảy ra đêm hôm qua hẳn vẫn nhớ rõ như in.
Có lẽ, Trác Du Hiên đã khỏi sốt.
Lúc hắn xuống nhà thì thấy Thẩm Quân Dao đang bận bịu trong bếp.
Không hiểu vì sao, hắn ta lại cảm thấy vô cùng ấm áp khi nhìn người con gái ấy đang cặm cụi như vậy, một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Trác Du Hiên hơi tò mò tiến đến gần đó, thấy Thẩm Quân Dao hôm nay làm những món trang trọng hơn bình thường, hản khẽ hỏi.
"Hôm nay là ngày gì sao mà cô lại nấu những món này?"
"Anh quên hôm nay là ngày đầu của năm mới rồi hay sao?".