"Cảm ơn anh"
"Cảm ơn anh, bác sĩ Lục!"
Đôi mắt của Thẩm Quân Dao đỏ hoe, dường như là sắp khóc, thế nhưng lại không che giấu nổi sự vui mừng ở trên đó.

Cuối cùng cô cũng đã được trở về nhà rồi.

Nhìn Thẩm Quân Dao vui mừng như vậy, Lục Ngạn đã ép bản thân mình phải mỉm cười, nhưng sao trong lòng anh lại cảm thấy chua xót như vậy chứ? Đáng lẽ ra anh phải cảm thấy vui vì nhìn Thẩm Quân Dao hạnh phúc như vậy chứ? Tại sao anh lại cảm thấy buồn? Lục Ngạn tính đưa tay xoa đầu Thẩm Quân Dao nhưng cô đã cố tình lảng tránh anh, như không muốn để người khác đụng vào người của mình.

Nụ cười trên môi của Lục Ngạn bỗng chốc cứng đờ, cánh tay anh bất lực lơ lửng giữa không trung.

Lục Ngạn cố gắng che đi nỗi buồn kia của mình, anh cười nói với Thẩm Quân Dao.

"Không có gì đâu, không phải chúng ta là bạn hay sao, cô khách sáo như vậy làm gì chứ? Vả lại, cô đừng có gọi tôi là bác sĩ Lục nữa, gọi tôi là Lục Ngạn là được rồi."
Nghe vậy, Thẩm Quân Dao mới ngượng ngùng gọi tên.

"Lục Ngạn!"
"Như vậy mới phải chứ! Còn giờ mau đi ngủ sớm đi cô gái, mai cô còn phải thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị trở về đấy.

Ngủ sớm đi cho khỏe."
"Tôi biết rồi, giờ tôi đi ngủ đây: Lục Ngạn thấy Thẩm Quân Dao chuẩn bị trèo lên giường, anh cũng không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, vì vậy anh cũng đi ra ngoài.

Cánh cửa vừa phát ra âm thanh "cạch"
một tiếng, khuôn mặt của Lục Ngạn bỗng chốc căng cứng.


Anh dựa lưng lên bức tường ở ngay đó, hai mắt khép hờ lại, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và bất lực.

Đôi mắt của người đàn ông mang theo một chút buồn bã, toàn bộ cơ mặt đều căng ra trông vô cùng khó coi.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Lúc này, anh thật sự cảm thấy khó chịu.

Một nỗi buồn cứ thế dâng lên trong lòng của anh, lấn át toàn bộ tâm trí của anh.

Lục Ngạn không tự chủ được mà ngồi sụp xuống đất.

Nhìn Thẩm Quân Dao vui vẻ như vậy, đáng lẽ ra anh phải cảm thấy vui mừng mới đúng chứ.

Nhưng sao anh lại buồn bã thế này? Nhìn bộ dạng háo hức của Thẩm Quân Dao khi sắp được trở về nhà, sắp được gặp người mà cô yêu kia, trái tim của Lục Ngạn bất giác đau nhói lên.

.

Kiếm Hiệp Hay
Anh đã cố gắng kiềm chế không để lộ ra cảm xúc của mình, cố gắng không để cho Thẩm Quân Dao nhìn thấy được thứ tình cảm mà anh vẫn luôn che giấu kia.

Lục Ngạn cũng liên tục nhắc nhở bản thân mình, Thẩm Quân Dao dù sao cũng là vợ của bạn thân mình, người mà cô yêu chính là Trác Du Hiên.

Thế nhưng Trác Du Hiên có chịu đáp lại thứ tình cảm của người con gái ấy không? Trác Du Hiên không cần đến nó, nhưng hẳn lại không hề biết rằng ở ngoài kia vẫn còn có người khao khát có được một chút hơi ấm, một chút tình cảm đó nhưng vẫn không thể nào đạt được.

Nhiều lúc, Lục Ngạn cảm thấy vô cùng ghen tị với người bạn thân đó của mình, Trác Du Hiên.

Lục Ngạn cảm thấy bản thân anh với Thẩm Quân Dao, hai người cứ ngu ngốc hệt như nhau vậy.

Cố chấp dành tình cảm cho một người không hề yêu mình, vậy mà vẫn cứ chung thuỷ với người đó như vậy.

Nhưng Lục Ngạn lại không thể nào kìm lòng, anh đã vô tình yêu người con gái ấy từ lúc nào không biết.

Mặc dù cô ấy vẫn luôn dành tình cảm cho một người đàn ông khác, mặc dù cô ấy không hề nhận ra tình cảm của anh, nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh Thẩm Quân Dao, muốn cho cô được hưởng niềm hạnh phúc mà cô khao khát có được.

[....] Chẳng mấy chốc, cuối cùng cũng đã đến ngày Thẩm Quân Dao mong muốn nhất.

Hôm nay chính là ngày cô được trở về nhà.

Cô vô cùng mong đợi, dù sao Trác Du Hiên cũng đã biết được toàn bộ mọi chuyện, chắc chắn hắn sẽ không xua đuổi, xa lánh cô nữa.

Ngồi trên xe, Lục Ngạn có thể nhìn thấy ánh mắt háo hức mong chờ nhanh chóng được về nhà kia của Thẩm Quân Dao, trong lòng anh vô cùng buồn bã nhưng Thẩm Quân Dao lại không hề nhận ra điều đó.

Lúc này, trong lòng cô vô cùng mong chờ được trở về nhà, cho dù là lần trước Trác Du Hiên đã khiến Thẩm Quân Dao suýt mất đi cái mạng này.

Sau hơn ba tiếng đồng hồ chạy xe, cuối cùng chiếc xe Maybach kia cũng đã dừng lại ở trước cổng nhà họ Trác.


Lục Ngạn xuống xe giúp Thẩm Quân Dao xách hành lý rồi đưa cô vào trong nhà.

Hình như giờ này Trác Du Hiên vẫn đang ở nhà, hắn không hề đến công ty làm.

Suốt nửa năm làm việc cực nhọc đến như vậy, Trác Du Hiên có lẽ cũng muốn dành mấy ngày để cho bản thân của mình nghỉ ngơi.

Hai người vào trong nhà thì thấy Trác Du Hiên đang ngồi uống trà ở trong phòng khách, sắc mặt của hẳn cũng đã tốt lên rất nhiều, không còn hốc hác như lúc trước nữa.

Mấy ngày nay có vẻ tinh thần của Trác Du Hiên đã tốt lên trông thấy.

Thẩm Quân Dao nhìn thấy Trác Du Hiên, cô thật sự muốn chạy đến hỏi xem hẳn dạo này có tốt không hay là hắn có ăn uống đầy đủ hay không? Nhưng cô sợ Trác Du Hiên sẽ nổi giận, sợ bản thân mình sẽ làm phiền hản nghỉ ngơi cho nên cô sợ hãi không dám tiến lên một bước, chỉ có thế rụt rè sợ hãi đứng ở một góc lặng lẽ nhìn hẳn.

Trác Du Hiên đường như đã nhìn thấy Thẩm Quân Dao, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, trong mắt hẳn ba phân là sự chán ghét nhưng cũng không biểu lộ rõ ra bên ngoài.

Thái độ của Trác Du Hiên với Thẩm Quân Dao có một chút chuyển biến tích cực.

Lần này hắn chỉ im lặng nhìn cô, chứ hắn không hề mảng chửi quát tháo cô như mọi lần nữa.

Đôi bàn tay của Thẩm Quân Dao vô thức cuộn lại, cô nơm nớp lo sợ nhìn Trác Du Hiên.

Không biết Trác Du Hiên tiếp theo sẽ làm gì cô đây? Thấy không khí có chút ngột ngạt, Lục Ngạn mới quay sang hỏi Trác Du Hiên cũng như giải toả bầu không khí căng thẳng này luôn.

"Trác Du Hiên, mình đã giữ đúng lời hứa hôm nay đã đưa vợ cậu về nhà rồi.

Còn cậu đừng quên những gì cậu đã nói đấy"
Trác Du Hiên lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó hẳn tiếp tục nhấm nháp ly trà thơm ngào ngạt ở trên bàn kia.

Lần này, Trác Du Hiên cũng không gắt gỏng phủ định Thẩm Quân Dao không phải là vợ của mình nữa, có lẽ người đàn ông này sẽ giữ đúng lời hứa với Lục Ngạn.


Lục Ngạn hơi bực dọc nhìn Trác Du Hiên, anh nhướn mày nhìn người bạn thân của mình đang thư giãn trên chiếc ghế sô pha kia.

"Trác Du Hiên, cậu định để cô ấy ở đâu? Đừng nói là cậu vẫn để cho cô ấy ở trong cái phòng lần trước đấy nhá!"
"Cậu đưa cô ta lên căn phòng ở ngay cạnh phòng của mình, để cho cô ta tạm thời ở đó đi"
Trác Du Hiên không thèm nhìn hai người đang đứng đó, hẳn ta vẫn ung dung thưởng thức chén trà ở trong tay của mình.

Lúc này Lục Ngạn mới tạm thời cảm thấy hài lòng.

Cũng may là Trác Du Hiên không để cho Thẩm Quân Dao ở trong cái nhà kho đã mục nát kia nữa, nếu không Lục Ngạn chắc chắn sẽ không để cô ở lại đây đâu.

Anh quay sang, ngỏ ý với Thẩm Quân Dao, muốn đưa cô về phòng.

Thẩm Quân Dao hơi lo sợ, nhưng cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý.

Suốt cả buổi, Thẩm Quân Dao sợ hãi chẳng dám nói tiếng nào, cô không dám hé nửa lời dù chỉ một chữ chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông kia.

Thẩm Quân Dao chỉ giữ im lặng, nhưng trong lòng của cô vẫn vô cùng lo lắng, cô không biết bây giờ Trác Du Hiên nghĩ thế nào về cô nữa.

Ngồi trong căn phòng ngủ này, trong lòng Thẩm Quân Dao cảm thấy vừa vui mừng mà lại vừa lo sợ.

Hình như Trác Du Hiên đã thay đổi cách nhìn về cô rồi, hắn không còn ghét bỏ cô như trước nữa.

Nhưng đó có phải là sự thật hay không? Trác Du Hiên là muốn bắt đầu chấp nhận cô hay hắn chỉ đang khiến cô mơ mộng ảo tưởng rồi đâm cho cô một đòn chí mạng đây?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện