"Đừng tìm nữa, thứ cô đang tìm ở đầy này"
Đèn bỗng nhiên sáng lên làm cho cô ta giật bắn mình.
Ánh đèn vừa sáng lên, cả người của Quách Tịnh Kỳ bỗng nhiên cứng đờ lại.
Cô ta chẳng dám quay lưng lại, hai vai liên tục run lên cầm cập.
Sắc mặt của cô ta bỗng dưng tái nhợt đi khi giọng nói lạnh lẽo vừa rồi vang lên.
Người đó là Trác Du Hiên hay sao? Không thể nào! Không phải Trác Du Hiên bảo với cô ta rằng mấy ngày nay hẳn sẽ không trở về nhà hay sao? Nếu vậy thì người vừa rồi là ai? Chẳng lẽ cô ta đã bị phát hiện rồi sao? Không đúng, xưa nay cô ta luôn làm việc rất cẩn thận mà, tại sao lại bị phát hiện cơ chứ? Hai chân của cô ta run rẩy không đứng không vững, thiếu chút nữa là đã ngã ra rồi.
Quách Tịnh Kỳ cổ gắng hít thở khiển bản thân mình trở nên bình tĩnh lại.
Cô ta từ từ xoay người lại thì nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Trác Du Hiên, trên tay hẳn ta còn cầm theo một tập tài liệu, đó chính là thứ mà Quách Tịnh Kỳ đang tìm.
Trong lòng của Quách Tịnh Kỳ không khỏi cảm thấy sợ sệt, nhưng cô ta vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói với Trác Du Hiên.
"Du Hiên, sao anh lại về giờ này? Không phải hôm nay anh nói anh không về nhà hay sao?"
Trác Du Hiên nhếch môi nhìn Quách Tịnh Kỳ, gương mặt của hắn lộ ra ý cười.
"Nếu tôi không về thì làm sao có thể thấy được những chuyện mà Quách tiểu thư đây đang làm cơ chứ nhỉ? Cô nói xem, tôi đã trông thấy những gì rồi?"
Nụ cười trên môi của Quách Tịnh Kỳ đột nhiên cứng đờ, đôi mắt của cô ta lộ ra một tia sợ hãi.
Chẳng lẽ Trác Du Hiên đã phát hiện ra toàn bộ mợi chuyện rồi hay sao? Quách Tịnh Kỳ cứng ngắc nói với Trác Du Hiên.
"Du Hiên, anh thấy cái gì chứ? Chẳng qua là em thấy phòng của anh bừa bộn nên mới vào dọn dẹp giúp anh thôi mà.
Anh đừng có gọi em xa lạ như thế chứ"
Trác Du Hiên nhìn lướt qua một lượt những giấy tờ bừa bộn bị quăng lung tung trên sàn nhà kia, đôi môi hẳn bất giác cong lên, đáy mắt mang ba phần khinh bỉ nhìn về phía của Quách Tịnh Kỳ.
"Quách Tịnh Kỳ, tôi công nhận là cô cũng thật lắm lý do đấy nhỉ? Nhưng cô không cần phải bịa chuyện nữa, mọi chuyện cô gây ra trong thời gian qua, tôi đều đã điều tra ra toàn bộ rồi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Lần này Quách Tịnh Kỳ cô đừng hòng chối cãi được-"
Âm thanh phát ra từ miệng của Trác Du Hiên mang vài phần uy hiếp.
Nhìn vào ánh mắt thâm sâu khó lường kia của Trác Du Hiên, trong lòng của Quách Tịnh Kỳ không tự chủ được mà run lên.
Cô ta lắp ba lắp bắp nói.
"Du Hiên....!
Anh đừng tin những gì bọn họ nói....!
Em không phải là gián điệp....!
Không phải em để lộ tài liệu mật ra bên ngoài đâu....!
Nói xong, Quách Tịnh Kỳ mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cô ta rõ ràng là rất thông minh mà lại dễ dàng trúng kế của người đàn ông kia như vậy.
"Ơ kìa Quách Tịnh Kỳ, tôi đã nói ra là tôi đã biết được sự thật gì đâu.
Sao cô lại tự mình thừa nhận rồi?"
Lời nói của Trác Du Hiên mang theo ba phần giễu cợt cùng sự trêu đùa Quách Tịnh Kỳ.
Người phụ nữ này đúng là giấu đầu lòi đuôi, chưa đánh đã khai, Trác Du Hiên cũng không cần phải tốn sức lực như vậy.
Quách Tịnh Kỳ run sợ, cô ta luống cuống giải thích với Trác Du Hiên.
"Du Hiên, không phải em làm! Em thật sự không biết gì hếtˆ "Cô không biết hay là giả vờ không biết thế? Vậy thì để tôi nhắc lại toàn bộ mọi chuyện cho cô nhớ nha"
Trác Du Hiên hơi dừng lại quan sát gương mặt khó coi kia của Quách Tịnh Kỳ, hai bả vai của cô ta liên tục run lên, bàn tay đã cuộn tròn lại thành nảm đấm.
"Quách Tịnh Kỳ cô vì muốn tiếp cận tôi, nên cô đã đi phẫu thuật thẩm mỹ để có gương mặt giống với Thẩm Sơ Vũ.
Cô biết người tôi yêu chính là Thẩm Sơ Vũ, thế nên cô chắc chắn tôi sẽ để tâm đến gương mặt này của cô"
"Sau khi thu hút được sự chú ý của tôi thành công, cô bắt đầu kế hoạch mà bản thân mình đã chuẩn bị từ lâu.
Nhân cơ hội tôi đi công tác xa nhà, cô thường xuyên đưa một người đàn ông lạ mặt đến đây lục lọi phòng làm việc của tôi rôi ăn cắp những tài liệu mật thiết mà cô đã lấy được thông tin từ chỗ của tôi.
Tôi nói đúng chứ, cô Quách Tịnh Kỳ?"
Giọng nói lạnh lẽo của Trác Du Hiên cứ vang lên, mà Quách Tịnh Kỳ chỉ có thể giữ im lặng mà nghe hắn nói.
Vậy là mọi kế hoạch mà cô ta đã dốc công thực hiện đều đã bại lộ rồi hay sao? Không thể nào, nếu để ông chủ biết được, người đó chắc chắn sẽ giết chết cô ta mất.
Cô ta đang định lên tiếng nói gì đó nhưng Trác Du Hiên đã quăng một đống tài liệu vào mặt cô ta, hắn gắn từng chữ nói.
"Cô đừng hòng chối cãi được.
Tất cả mọi bằng chứng đều nằm trong đây hết rôi.
Quách Tịnh Kỳ à, lần này cô xong đời rồi"
Quách Tịnh Kỳ nhìn những tờ giấy trắng bay tứ tung trong không gian rồi lặng lẽ rơi xuống đất kia, gương mặt kia của cô ta bỗng dưng tái nhợt đi, đặc biệt là khi nhìn thấy bức ảnh hồi xưa của mình.
Không sai, Quách Tịnh Kỳ chính là đã đi phẫu thuật thẩm mỹ để có được gương mặt giống với Thẩm Sơ Vũ để thực hiện kế hoạch kia của mình.
Không còn đường để chối cãi nữa, Quách Tịnh Kỳ bỗng nhiên cười ha hả.
Tiếng cười man rợn của cô ta vang khắp cả căn nhà rộng lớn này.
Cô ta giống như một kẻ điên vừa cười vừa nhìn về phía của Trác Du Hiên mà nói ra tất cả.
"Không sai! Quả thật là Trác tổng thông minh hơn người.
Anh đã bày ra một cái bây khiến chính bản thân tôi tự nhảy vào lúc nào ngay cả tôi cũng không biết."
"Phải, anh nói đúng.
Người đã để lộ ra bí mật của công ty anh, người khiến cho Trác thị đi đến bờ vực phá sản như ngày hôm nay chính là tôi.
Chính tôi là người khiến anh rơi vào tình trạng này đấy.
Sao hả? Không ngờ người anh luôn một mực tin tưởng lại chính là người hại anh đến bước đường này có phải không?"
Ha ha.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Quách Tịnh Kỳ cười hệt như một kẻ đã phát điên.
Cô ta cất công che giấu bao nhiêu lâu nay, cuối cùng lại tự bản thân mình để lộ ra những bí mật đó.
Cô ta tưởng rằng mình đã hạ ngục được Trác Du Hiên, nhưng thật không ngờ kẻ bại trận lại chính là cô ta.
Trác Du Hiên bỗng dưng lao đến chỗ của Quách Tịnh Kỳ, hắn ta đưa tay bóp chặt cổ của cô ta, hẳn ta bừng bừng lửa giận, hận không thể giết chết người phụ nữ tâm địa độc ác này.
"Quách Tịnh Kỳ, thời gian qua tôi đối xử với cô không tôi, tại sao cô lại có thể khiến tôi rơi vào kết cục như ngày hôm nay hả?"
Quách Tịnh Kỳ chẳng thèm đáp lại hẳn, cô ta cười khẩy đầy giêu cợt Trác Du Hiên.
Chỉ trách hẳn quá tin tưởng cô ta không một chút phòng bị nên mới rơi vào bước đường như ngày hôm nay mà thôi.
Trác Du Hiên nghiến răng nghiến lợi, hắn siết chặt cổ của Quách Tịnh Kỳ, làm cho cô ta không có cách nào thở nổi.
"Nói, là kẻ nào sai cô đến tiếp cận tôi?"
Quách Tịnh Kỳ liên tục ho khụ khụ, cô ta giều cợt nhìn về phía của Trác Du Hiên.
"Chẳng ai sai tôi hết, tôi chính là cảm thấy Trác Du Hiên anh không vừa mắt nên mới tiếp cận anh như vậy thôi".