Biên tập: Cáo
Chỉnh sửa: Ely | Đọc kiểm: Red Tea
***
Cuộc sống không sầu lo trong đại dương trôi đi như một giấc mộng, nhìn lại thời gian đã qua, dường như tiếng sóng biển vẫn còn rì rầm bên tai, mà bọn họ sức vẫn còn như xưa đuổi bắt hải cẩu báo trên bờ...
Trên thực tế, Alexander - người luôn nhớ về hương vị hải cẩu báo đã cùng với Otis ôm lấy lẫn nhau, triền miên chìm vào đáy biển.
Chờ đợi ngày gặp lại.
Lại nói, trong kiếp làm cá voi sát thủ họ chưa từng tách nhau quá hai tiếng, thật khó có thể tưởng tượng được sự tra tấn của việc không thể gặp nhau trong tương lai.
Không muốn, thật sự không muốn.
Nếu như có thể, Kiều Thất Tịch tình nguyện dùng năm tấn thịt trên người để họ sớm ngày gặp lại.
Đương nhiên, bởi vì năm tấn thịt này sắp không còn là của cậu, bọn họ sắp phải rời khỏi đại dương, lấy đi cũng có quan hệ gì đâu. . .
Chìm xuống càng sâu, thanh âm có thể nghe được lại càng ít, cuối cùng chỉ còn lại bài ca cá voi từ nơi xa truyền đến đưa tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng.
Trong lòng Alexander mơ mơ màng màng nghĩ: Em thật sự là càng sống càng quyến luyến anh như đứa trẻ, nếu như mở mắt ra mà không thể nhìn thấy anh, em nhất định sẽ khóc mất.
Không biết giờ này, Otis đang suy nghĩ cái gì? Bọn họ đã trao đổi rất nhiều về chuyện này trước đây, tóm lại chính là Otis không có những lo nghĩ như vậy, dường như hắn không có những cảm xúc tiêu cực như thế, dù sao thì ngay lúc này Alexander đang nằm trong ngực của hắn.
Về phần sau này, như hắn đã nói: Họ không thể quyết định.
Đương nhiên nếu như có thể lựa chọn, Otis chắc chắn sẽ không do dự chọn lần mở mắt tiếp theo hắn có thể nhìn thấy bé đáng yêu của mình
Có lẽ là do ý niệm mạnh mẽ đã có tác dụng, khi hắn mở mắt ra tuyết đang nhẹ rơi xung quanh, trời lạnh ngắt, mà hắn đang nằm co quắp trong một túp lều bằng gỗ nhỏ, trong lòng ngực có một thân thể bé bé ấm áp đang cuộn mình.
Không chỉ có như thế, bé lông lá tròn vo còn đang ngáy rất nhịp nhàng, ngủ rất là ngon.
Với cái sức lực này, Otis gần như chắc nịch đây chính là Alexander. . .
Nhất thời Otis bị sự ấm áp này làm cho ngây ngẩn, bởi vì đã thật lâu rồi hắn chưa được tiếp xúc với hơi ấm của bạn đời, theo bản năng hắn cúi đầu liếm cái đầu nhỏ đang dựa vào mình...
Động tác đã mất từ lâu này làm hắn nhớ đến thời kỳ làm sư tử và gấu bắc cực xa xôi.
Đã làm cá voi sát thủ da không có chút nhiệt độ được năm năm, không phải là rất lâu rồi sao?
Bây giờ Otis hoàn toàn không biết mình biến thành động vật gì nhưng hắn vẫn rất vui vẻ vì vừa mở ra mắt đã có thể ở cùng với Alexander, mà hành động biểu hiện sự phấn khởi chính là liếm lông, có trời mới biết đã nhiều năm rồi không làm việc này, trong lòng hắn đã tưởng niệm thời gian liếm lông cho Alexander biết bao.
Lần này rốt cuộc cũng có thể ôn chuyện cũ, liếm cái cho đã nghiền.
Dựa vào ánh đèn yếu ớt và khả năng nhìn vào ban đêm của mình, trong lúc liếm lông Otis nhìn thấy Alexander có cái đầu tròn trịa, bên trên mọc ra hai lỗ tai nhỏ hình tam giác,bộ lông dày mềm mại, một vẻ đẹp vô cùng tao nhã và cuốn hút, không trắng như gấu bắc cực nhưng cũng không xám xịt.
Hình dáng này có chút giống như chó rừng trên thảo nguyên nhưng so với chó rừng thì đẹp mắt hơn gấp trăm lần.
Đó là điều chắc chắn, bởi vì bây giờ bọn họ không phải là chó rừng mà là chó sói Tiệp Khắc đã trải qua rất nhiều tâm huyết được từ từ gây giống ra, rất nhiều người đều cảm thấy chó sói Tiệp Khắc là loài chó đẹp trai nhất trên thế giới.
Đầu tiên là thân thể cường tráng, sức bền cao, nhanh nhẹn, có tính dũng cảm, có khả năng thích nghi vô cùng tốt trong môi trường khắc nghiệt.
Bởi vì chó sói Tiệp Khắc là kết quả của cuộc nhân giống giữa từ chó sói lai và chó chăn cừu Đức, chúng là sự kết hợp những ưu điểm của ba và mẹ, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì những ưu điểm này phù hợp làm chiến sĩ hơn là chó chăn cừu Đức.
Chỉ có điều chó sói Tiệp Khắc được đưa vào nuôi khá là trễ, bây giờ việc chính của chúng là chăn cừu.
Thứ hai, Chó sói Tiệp Khắc mặc dù có một nửa huyết thống là chó, nhưng trong gien vẫn còn tồn tại sói tính, nên bọn chúng không được dịu dàng ngoan ngoãn trung thành, hoang dã từ trong xương, nên ít được chọn làm chó lao động.
Cho dù là làm chó nhà cũng bị rất nhiều thành phố liệt vào danh sách chó dữ, không được phép nuôi.
Bởi vậy có thể thấy được, chắc chắn bây giờ Otis và Alexander không phải đang ở trong thành phố lớn, nếu không đã sớm bị mạnh mẽ bắt đi rồi.
Vào giờ phút này, hai con chó dữ còn chưa trưởng thành đang trải qua đêm tuyết trắng trong nhà gỗ nhỏ được một người tốt bụng chuẩn bị.
Mặc dù tự do, có thần tiên quyến lữ trong ngực, thế nhưng cũng không ngăn nổi cơn đói bụng, muốn ăn thịt!
Kiều Thất Tịch mơ màng bị cơn đói đánh thức, sau đó theo bản năng đưa miệng ủi tới ủi lui vào bụng Otis. . . Tìm nửa ngày không tìm được ti sữa đâu, đói đến rên ư ử.
"Ư ư ử. . ." Thật đói quá đi.
Một thanh âm non nớt ngây thơ vang lên trong nhà gỗ nhỏ, Kiều Thất Tịch giật mình, sau đó lập tức tỉnh táo lại, trong đầu hiện liền ba dấu chấm hỏi.
Tui là ai? Tui đang ở đâu? Tui đang làm gì?
Âm thanh vừa rồi nghe sao giống như tiếng chó vậy?
Chó, chó ở đâu? !
Alexander mở trừng hai mắt cúi đầu nhìn, rất tốt, mình chính là con chó đó.
Lại ngẩng đầu nhìn lên, giống chó này lớn lên vô cùng ăn ảnh, tuổi còn nhỏ mà ngũ quan đã lộ ra thần sắc, ánh mắt thâm thúy. . . Không đúng, làm sao mà càng nhìn càng thấy khí chất này quen thuộc?
Rất ngông cuồng, quyến rũ. . .
Kiều gấu nhỏ: Cứu mạng, con chó này trông giống như bạn trai tui!
Không phải là giống như mà nó nhất định là vậy?
Otis tiến tới, mập mờ liếm lên khuôn mặt của bé đáng yêu, chớp mắt: "Gâu."
Dùng cách cợt nhả như thế để giới thiệu bản thân.
Mặc dù không thể nói, nhưng chỉ mất vài giây là Kiều Thất Tịch hiểu ý tứ mà đối phương muốn bày tỏ, hắn nói: Hoàng Hà ơi Hoàng Hà, anh là Trường Giang...
Cút!
Kiều Thất Tịch trong lòng mừng rỡ đến chết đi được, cạc cạc cạc cạc, liền phấn khích nhào tới, ngang ngược cắn lỗ tai của Otis không ngừng
"Ư ử...gâu gâu gâu âu. . ."
Quá tốt rồi, nước mắt chảy dài, vậy là kiếp này vừa mở mắt ra đã thấy Otis, mà Otis cũng không bị mất trí nhớ, thậm chí vẫn giữa nguyên chỉ số IQ như trước
Chuyện này thật sự rất hiếm có, có thể nói là kỳ tích.
Nếu không phải đang đói bụng và bên ngoài quá lạnh,thì bây giờ Alexander muốn ra ngoài chạy ba vòng để chúc mừng.
Chạy ba vòng quanh đâu?
Đương nhiên là chạy quanh nhà gỗ nhỏ rồi, bây giờ cậu vẫn còn nhỏ lắm.
Bị ý nghĩ làm cho kích động, Kiều Thất Tịch liền nằm sấp trên người Otis duỗi thẳng chân nghỉ ngơi, bởi vì cậu đang đói bụng nên không còn sức lực nữa, ngay cả cái đuôi đều không muốn quẩy.
"Gâu âu." Cậu cảm thấy bây giờ bọn họ chỉ mới được ba tháng, dường như vừa rồi bị đói đến mơ màng vẫn còn giữ bản năng tìm sữa.
Otis liếm liếm mũi chó Kiều Thất Tịch, như đang trấn an: Chờ tuyết ngừng rơi, chúng ta sẽ ra ngoài tìm thức ăn, em hãy ngoan ngoãn ngủ trước.
Kiều Thất Tịch: ? ?
Vì sao cậu chỉ mất vài giây là có thể hiểu điều Otis muốn bày tỏ, chẳng lẽ giữa chó đực x chó đực có kỹ năng vô dụng mới?
Để nghiệm chứng một chút, ừm, trong lòng Kiều Thất Tịch tùy tiện suy nghĩ một câu: Otis, em yêu anh.
Qua hai giây, cậu kinh hãi nhận được phản hồi từ đối phương: Có yêu anh thì cũng phải đi ngủ, bé đáng yêu, mau ngủ đi.
Chuyện này làm sao Kiều Thất Tịch có thể ngủ, aaaa!
Vậy về sau làm sao cậu dám mắng Otis trong bụng?
Khụ khụ, không có không có, cậu chưa từng mắng thầm Otis.
Là thần giao cách cảm sao?
Hình như không khoa trương như vậy, Kiều Thất Tịch suy nghĩ thật lâu, phát hiện chỉ khi đặc biệt muốn bày tỏ điều gì đó thì đối phương mới có thể get đến.
Nếu không thì cũng giống như bình thường. . .
Kiều Thất Tịch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể yên tâm đi ngủ, nhưng thật ra nghĩ lại thì trong thế giới đơn giản này có cái gì cần phải che giấu đâu.
Biết đâu chừng trong đầu của Otis đang cất giấu những thứ linh tinh chai lọ thì sao?
Sáng sớm hôm sau, gió và tuyết cũng đã ngừng, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống thành phố phương bắc này.
Dì trong tiểu khu mang cháo ấm ra cho chó lang thang ăn, nói như thế nào đây, mặc dù dì cũng mang theo thức ăn cho chó, nhưng người lớn tuổi như dì luôn cảm thấy mùa đông thì nên ăn cháo ấm nóng.
Dì đi vào căn nhà gỗ, phát hiện có hai con chó con nằm trong đó. . . Nhưng nhìn bọn nó có vẻ không giống chó con bình thường, có chỗ giống sói?
Nhưng mà dì cũng không nghĩ sâu xa, nơi này sao có thể xuất hiện sói được, hẳn là chó con có vẻ ngoài giống sói mà thôi.
Otis nhận ra động tĩnh, vô cùng cảnh giác quan sát con người đang ở bên ngoài, có điều hình như đối phương không có ác ý, đồng thời còn đem theo đồ ăn tới.
Gấu nhỏ, dậy ăn cơm.
Đồ ăn luôn có hạn, Otis lập tức ủi cho Kiều Thất Tịch tỉnh lại, nhóc con ngẩng đầu lên từ cổ hắn, trên mặt viết đầy chữ ông đây ngủ không đủ: "Gâu?"
Em không đi làm, cũng không đi học, anh gọi em làm gì? Không biết mùa đông sáng sớm là ngủ ngon nhất hay sao?
Có đồ ăn.
Otis ủi ủi cậu.
"? ?" Mũi chó của Alexander ngửi được mùi thơm, lập tức vùng dậy đứng lên, đi ra đứng ngay ngắn dưới chân dì, a a a, dì thật sự là người xinh đẹp lương thiện, là người tốt, năm nay sẽ sinh con trai làm ăn phát tài!
Ai có thể ngờ rằng vừa tỉnh dậy đã có đồ để ăn.
Nhìn xem cái nồi cháo sáng rực này, món cháo thịt bằm nóng bốc hơi này,mlem mlem, cái đuôi của Alexander vẫy gần như bay lên trời.
Otis, mau tới ăn cơm đi!
Trong thành phố có rất nhiều chó lang thang, nhanh lên đừng lề mề nữa.
Otis lười biếng đứng ở cửa nhà gỗ, ưỡn lưng một cái rồi mới đi qua chờ ăn.
Cháo thịt băm ăn tới miệng vẫn còn hơi nóng nhưng Alexander nóng lòng đưa đầu vào ăn hai miếng, liền lè lưỡi hà hơi.
Bỏng chết mất thôi.
Nhưng cậu vẫn vội vàng muốn ăn đậu hũ nóng, cậu đã đói đến mức da bụng dính da lưng rồi.
Otis lại không vội, hắn yên lặng đứng ở bên cạnh, ánh mắt không chút dấu vết nhìn chằm chằm vào con người, dường như sợ rằng dì sẽ chạm vào Alexander.
Trời lạnh nên thức ăn cũng nhanh nguội đi, rất nhanh là có thể ăn, chú chó con đang ngồi ăn một cách ngon lành.
Dì nghĩ nó sẽ ăn một mình, lại thắc mắc không biết con chó còn lại bị làm sao vậy, sao lại không lên ăn?
Cũng quá hiền lành rồi.
Ăn một mình?
Làm sao có thể, Kiều Thất Tịch ăn được một nửa liền lui để Otis đi ăn, còn mình thì trông coi động tĩnh chung quanh. . . Cũng không phải là đề phòng dì sẽ bắt chó mà là đề phòng những con chó lang thang khác.
Otis ngửi ngửi đồ ăn mà gấu nhỏ đã ăn, nó là một hương vị lạ lẫm, hắn chưa từng ăn qua, nhưng nó tỏa ra một mùi rất thơm ngon, rất kích thích vị giác, thế là hắn nhanh chóng ăn xong bữa ăn mà không hề mất đi sự nhã nhặn.
Nhìn thấy bọn họ ăn ngon, bà dì lẩm bẩm: "Sức ăn thật là lớn." Nhân tiện thấy lạ: "Ồ, hôm nay sao chỉ có hai đứa vậy?"
Bình thường đều có mấy con chó ở đây, thật sự là kì lạ, dì nói thầm.
Kiều Thất Tịch liếm liếm cái miệng, vô tội chớp mắt: Thật ngại quá, con vừa chuyển đổi từ cá voi sát thủ năm mấy tấn qua, nhất thời còn chưa điều chỉnh lại sức ăn.
Cho nên không cẩn thận đã ăn sạch rồi.
Người dì tốt bụng dọn dẹp chậu ăn rồi bỏ đi, Alexander và Otis là hai con chó con mới lớn đang híp mắt phơi nắng một lát. Alexander chuẩn bị ngủ tiếp thì lại bị Otis túm gáy: Đi ra ngoài xem một chút.
Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, làm sao Otis có thể ngủ, hắn tràn đầy khao khát khám phá tìm hiểu mọi thứ xung quanh.
kế hoạch ngủ nướng lập tức ngâm nước nóng, Kiều Thất Tịch buồn ngủ rên rỉ một tiếng, không còn cách nào khác đành phải theo sau.
Cậu không có ham muốn khám phá đâu!
Cũng giống như thành phố tuyến năm bình thường, chỉ cần ở mấy năm là nhắm mắt bạn cũng có thể miêu tả ra toàn cảnh.
Đi dạo thì có cái gì tốt, lại còn không có tiền.
Chỉnh sửa: Ely | Đọc kiểm: Red Tea
***
Cuộc sống không sầu lo trong đại dương trôi đi như một giấc mộng, nhìn lại thời gian đã qua, dường như tiếng sóng biển vẫn còn rì rầm bên tai, mà bọn họ sức vẫn còn như xưa đuổi bắt hải cẩu báo trên bờ...
Trên thực tế, Alexander - người luôn nhớ về hương vị hải cẩu báo đã cùng với Otis ôm lấy lẫn nhau, triền miên chìm vào đáy biển.
Chờ đợi ngày gặp lại.
Lại nói, trong kiếp làm cá voi sát thủ họ chưa từng tách nhau quá hai tiếng, thật khó có thể tưởng tượng được sự tra tấn của việc không thể gặp nhau trong tương lai.
Không muốn, thật sự không muốn.
Nếu như có thể, Kiều Thất Tịch tình nguyện dùng năm tấn thịt trên người để họ sớm ngày gặp lại.
Đương nhiên, bởi vì năm tấn thịt này sắp không còn là của cậu, bọn họ sắp phải rời khỏi đại dương, lấy đi cũng có quan hệ gì đâu. . .
Chìm xuống càng sâu, thanh âm có thể nghe được lại càng ít, cuối cùng chỉ còn lại bài ca cá voi từ nơi xa truyền đến đưa tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng.
Trong lòng Alexander mơ mơ màng màng nghĩ: Em thật sự là càng sống càng quyến luyến anh như đứa trẻ, nếu như mở mắt ra mà không thể nhìn thấy anh, em nhất định sẽ khóc mất.
Không biết giờ này, Otis đang suy nghĩ cái gì? Bọn họ đã trao đổi rất nhiều về chuyện này trước đây, tóm lại chính là Otis không có những lo nghĩ như vậy, dường như hắn không có những cảm xúc tiêu cực như thế, dù sao thì ngay lúc này Alexander đang nằm trong ngực của hắn.
Về phần sau này, như hắn đã nói: Họ không thể quyết định.
Đương nhiên nếu như có thể lựa chọn, Otis chắc chắn sẽ không do dự chọn lần mở mắt tiếp theo hắn có thể nhìn thấy bé đáng yêu của mình
Có lẽ là do ý niệm mạnh mẽ đã có tác dụng, khi hắn mở mắt ra tuyết đang nhẹ rơi xung quanh, trời lạnh ngắt, mà hắn đang nằm co quắp trong một túp lều bằng gỗ nhỏ, trong lòng ngực có một thân thể bé bé ấm áp đang cuộn mình.
Không chỉ có như thế, bé lông lá tròn vo còn đang ngáy rất nhịp nhàng, ngủ rất là ngon.
Với cái sức lực này, Otis gần như chắc nịch đây chính là Alexander. . .
Nhất thời Otis bị sự ấm áp này làm cho ngây ngẩn, bởi vì đã thật lâu rồi hắn chưa được tiếp xúc với hơi ấm của bạn đời, theo bản năng hắn cúi đầu liếm cái đầu nhỏ đang dựa vào mình...
Động tác đã mất từ lâu này làm hắn nhớ đến thời kỳ làm sư tử và gấu bắc cực xa xôi.
Đã làm cá voi sát thủ da không có chút nhiệt độ được năm năm, không phải là rất lâu rồi sao?
Bây giờ Otis hoàn toàn không biết mình biến thành động vật gì nhưng hắn vẫn rất vui vẻ vì vừa mở ra mắt đã có thể ở cùng với Alexander, mà hành động biểu hiện sự phấn khởi chính là liếm lông, có trời mới biết đã nhiều năm rồi không làm việc này, trong lòng hắn đã tưởng niệm thời gian liếm lông cho Alexander biết bao.
Lần này rốt cuộc cũng có thể ôn chuyện cũ, liếm cái cho đã nghiền.
Dựa vào ánh đèn yếu ớt và khả năng nhìn vào ban đêm của mình, trong lúc liếm lông Otis nhìn thấy Alexander có cái đầu tròn trịa, bên trên mọc ra hai lỗ tai nhỏ hình tam giác,bộ lông dày mềm mại, một vẻ đẹp vô cùng tao nhã và cuốn hút, không trắng như gấu bắc cực nhưng cũng không xám xịt.
Hình dáng này có chút giống như chó rừng trên thảo nguyên nhưng so với chó rừng thì đẹp mắt hơn gấp trăm lần.
Đó là điều chắc chắn, bởi vì bây giờ bọn họ không phải là chó rừng mà là chó sói Tiệp Khắc đã trải qua rất nhiều tâm huyết được từ từ gây giống ra, rất nhiều người đều cảm thấy chó sói Tiệp Khắc là loài chó đẹp trai nhất trên thế giới.
Đầu tiên là thân thể cường tráng, sức bền cao, nhanh nhẹn, có tính dũng cảm, có khả năng thích nghi vô cùng tốt trong môi trường khắc nghiệt.
Bởi vì chó sói Tiệp Khắc là kết quả của cuộc nhân giống giữa từ chó sói lai và chó chăn cừu Đức, chúng là sự kết hợp những ưu điểm của ba và mẹ, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì những ưu điểm này phù hợp làm chiến sĩ hơn là chó chăn cừu Đức.
Chỉ có điều chó sói Tiệp Khắc được đưa vào nuôi khá là trễ, bây giờ việc chính của chúng là chăn cừu.
Thứ hai, Chó sói Tiệp Khắc mặc dù có một nửa huyết thống là chó, nhưng trong gien vẫn còn tồn tại sói tính, nên bọn chúng không được dịu dàng ngoan ngoãn trung thành, hoang dã từ trong xương, nên ít được chọn làm chó lao động.
Cho dù là làm chó nhà cũng bị rất nhiều thành phố liệt vào danh sách chó dữ, không được phép nuôi.
Bởi vậy có thể thấy được, chắc chắn bây giờ Otis và Alexander không phải đang ở trong thành phố lớn, nếu không đã sớm bị mạnh mẽ bắt đi rồi.
Vào giờ phút này, hai con chó dữ còn chưa trưởng thành đang trải qua đêm tuyết trắng trong nhà gỗ nhỏ được một người tốt bụng chuẩn bị.
Mặc dù tự do, có thần tiên quyến lữ trong ngực, thế nhưng cũng không ngăn nổi cơn đói bụng, muốn ăn thịt!
Kiều Thất Tịch mơ màng bị cơn đói đánh thức, sau đó theo bản năng đưa miệng ủi tới ủi lui vào bụng Otis. . . Tìm nửa ngày không tìm được ti sữa đâu, đói đến rên ư ử.
"Ư ư ử. . ." Thật đói quá đi.
Một thanh âm non nớt ngây thơ vang lên trong nhà gỗ nhỏ, Kiều Thất Tịch giật mình, sau đó lập tức tỉnh táo lại, trong đầu hiện liền ba dấu chấm hỏi.
Tui là ai? Tui đang ở đâu? Tui đang làm gì?
Âm thanh vừa rồi nghe sao giống như tiếng chó vậy?
Chó, chó ở đâu? !
Alexander mở trừng hai mắt cúi đầu nhìn, rất tốt, mình chính là con chó đó.
Lại ngẩng đầu nhìn lên, giống chó này lớn lên vô cùng ăn ảnh, tuổi còn nhỏ mà ngũ quan đã lộ ra thần sắc, ánh mắt thâm thúy. . . Không đúng, làm sao mà càng nhìn càng thấy khí chất này quen thuộc?
Rất ngông cuồng, quyến rũ. . .
Kiều gấu nhỏ: Cứu mạng, con chó này trông giống như bạn trai tui!
Không phải là giống như mà nó nhất định là vậy?
Otis tiến tới, mập mờ liếm lên khuôn mặt của bé đáng yêu, chớp mắt: "Gâu."
Dùng cách cợt nhả như thế để giới thiệu bản thân.
Mặc dù không thể nói, nhưng chỉ mất vài giây là Kiều Thất Tịch hiểu ý tứ mà đối phương muốn bày tỏ, hắn nói: Hoàng Hà ơi Hoàng Hà, anh là Trường Giang...
Cút!
Kiều Thất Tịch trong lòng mừng rỡ đến chết đi được, cạc cạc cạc cạc, liền phấn khích nhào tới, ngang ngược cắn lỗ tai của Otis không ngừng
"Ư ử...gâu gâu gâu âu. . ."
Quá tốt rồi, nước mắt chảy dài, vậy là kiếp này vừa mở mắt ra đã thấy Otis, mà Otis cũng không bị mất trí nhớ, thậm chí vẫn giữa nguyên chỉ số IQ như trước
Chuyện này thật sự rất hiếm có, có thể nói là kỳ tích.
Nếu không phải đang đói bụng và bên ngoài quá lạnh,thì bây giờ Alexander muốn ra ngoài chạy ba vòng để chúc mừng.
Chạy ba vòng quanh đâu?
Đương nhiên là chạy quanh nhà gỗ nhỏ rồi, bây giờ cậu vẫn còn nhỏ lắm.
Bị ý nghĩ làm cho kích động, Kiều Thất Tịch liền nằm sấp trên người Otis duỗi thẳng chân nghỉ ngơi, bởi vì cậu đang đói bụng nên không còn sức lực nữa, ngay cả cái đuôi đều không muốn quẩy.
"Gâu âu." Cậu cảm thấy bây giờ bọn họ chỉ mới được ba tháng, dường như vừa rồi bị đói đến mơ màng vẫn còn giữ bản năng tìm sữa.
Otis liếm liếm mũi chó Kiều Thất Tịch, như đang trấn an: Chờ tuyết ngừng rơi, chúng ta sẽ ra ngoài tìm thức ăn, em hãy ngoan ngoãn ngủ trước.
Kiều Thất Tịch: ? ?
Vì sao cậu chỉ mất vài giây là có thể hiểu điều Otis muốn bày tỏ, chẳng lẽ giữa chó đực x chó đực có kỹ năng vô dụng mới?
Để nghiệm chứng một chút, ừm, trong lòng Kiều Thất Tịch tùy tiện suy nghĩ một câu: Otis, em yêu anh.
Qua hai giây, cậu kinh hãi nhận được phản hồi từ đối phương: Có yêu anh thì cũng phải đi ngủ, bé đáng yêu, mau ngủ đi.
Chuyện này làm sao Kiều Thất Tịch có thể ngủ, aaaa!
Vậy về sau làm sao cậu dám mắng Otis trong bụng?
Khụ khụ, không có không có, cậu chưa từng mắng thầm Otis.
Là thần giao cách cảm sao?
Hình như không khoa trương như vậy, Kiều Thất Tịch suy nghĩ thật lâu, phát hiện chỉ khi đặc biệt muốn bày tỏ điều gì đó thì đối phương mới có thể get đến.
Nếu không thì cũng giống như bình thường. . .
Kiều Thất Tịch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể yên tâm đi ngủ, nhưng thật ra nghĩ lại thì trong thế giới đơn giản này có cái gì cần phải che giấu đâu.
Biết đâu chừng trong đầu của Otis đang cất giấu những thứ linh tinh chai lọ thì sao?
Sáng sớm hôm sau, gió và tuyết cũng đã ngừng, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống thành phố phương bắc này.
Dì trong tiểu khu mang cháo ấm ra cho chó lang thang ăn, nói như thế nào đây, mặc dù dì cũng mang theo thức ăn cho chó, nhưng người lớn tuổi như dì luôn cảm thấy mùa đông thì nên ăn cháo ấm nóng.
Dì đi vào căn nhà gỗ, phát hiện có hai con chó con nằm trong đó. . . Nhưng nhìn bọn nó có vẻ không giống chó con bình thường, có chỗ giống sói?
Nhưng mà dì cũng không nghĩ sâu xa, nơi này sao có thể xuất hiện sói được, hẳn là chó con có vẻ ngoài giống sói mà thôi.
Otis nhận ra động tĩnh, vô cùng cảnh giác quan sát con người đang ở bên ngoài, có điều hình như đối phương không có ác ý, đồng thời còn đem theo đồ ăn tới.
Gấu nhỏ, dậy ăn cơm.
Đồ ăn luôn có hạn, Otis lập tức ủi cho Kiều Thất Tịch tỉnh lại, nhóc con ngẩng đầu lên từ cổ hắn, trên mặt viết đầy chữ ông đây ngủ không đủ: "Gâu?"
Em không đi làm, cũng không đi học, anh gọi em làm gì? Không biết mùa đông sáng sớm là ngủ ngon nhất hay sao?
Có đồ ăn.
Otis ủi ủi cậu.
"? ?" Mũi chó của Alexander ngửi được mùi thơm, lập tức vùng dậy đứng lên, đi ra đứng ngay ngắn dưới chân dì, a a a, dì thật sự là người xinh đẹp lương thiện, là người tốt, năm nay sẽ sinh con trai làm ăn phát tài!
Ai có thể ngờ rằng vừa tỉnh dậy đã có đồ để ăn.
Nhìn xem cái nồi cháo sáng rực này, món cháo thịt bằm nóng bốc hơi này,mlem mlem, cái đuôi của Alexander vẫy gần như bay lên trời.
Otis, mau tới ăn cơm đi!
Trong thành phố có rất nhiều chó lang thang, nhanh lên đừng lề mề nữa.
Otis lười biếng đứng ở cửa nhà gỗ, ưỡn lưng một cái rồi mới đi qua chờ ăn.
Cháo thịt băm ăn tới miệng vẫn còn hơi nóng nhưng Alexander nóng lòng đưa đầu vào ăn hai miếng, liền lè lưỡi hà hơi.
Bỏng chết mất thôi.
Nhưng cậu vẫn vội vàng muốn ăn đậu hũ nóng, cậu đã đói đến mức da bụng dính da lưng rồi.
Otis lại không vội, hắn yên lặng đứng ở bên cạnh, ánh mắt không chút dấu vết nhìn chằm chằm vào con người, dường như sợ rằng dì sẽ chạm vào Alexander.
Trời lạnh nên thức ăn cũng nhanh nguội đi, rất nhanh là có thể ăn, chú chó con đang ngồi ăn một cách ngon lành.
Dì nghĩ nó sẽ ăn một mình, lại thắc mắc không biết con chó còn lại bị làm sao vậy, sao lại không lên ăn?
Cũng quá hiền lành rồi.
Ăn một mình?
Làm sao có thể, Kiều Thất Tịch ăn được một nửa liền lui để Otis đi ăn, còn mình thì trông coi động tĩnh chung quanh. . . Cũng không phải là đề phòng dì sẽ bắt chó mà là đề phòng những con chó lang thang khác.
Otis ngửi ngửi đồ ăn mà gấu nhỏ đã ăn, nó là một hương vị lạ lẫm, hắn chưa từng ăn qua, nhưng nó tỏa ra một mùi rất thơm ngon, rất kích thích vị giác, thế là hắn nhanh chóng ăn xong bữa ăn mà không hề mất đi sự nhã nhặn.
Nhìn thấy bọn họ ăn ngon, bà dì lẩm bẩm: "Sức ăn thật là lớn." Nhân tiện thấy lạ: "Ồ, hôm nay sao chỉ có hai đứa vậy?"
Bình thường đều có mấy con chó ở đây, thật sự là kì lạ, dì nói thầm.
Kiều Thất Tịch liếm liếm cái miệng, vô tội chớp mắt: Thật ngại quá, con vừa chuyển đổi từ cá voi sát thủ năm mấy tấn qua, nhất thời còn chưa điều chỉnh lại sức ăn.
Cho nên không cẩn thận đã ăn sạch rồi.
Người dì tốt bụng dọn dẹp chậu ăn rồi bỏ đi, Alexander và Otis là hai con chó con mới lớn đang híp mắt phơi nắng một lát. Alexander chuẩn bị ngủ tiếp thì lại bị Otis túm gáy: Đi ra ngoài xem một chút.
Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, làm sao Otis có thể ngủ, hắn tràn đầy khao khát khám phá tìm hiểu mọi thứ xung quanh.
kế hoạch ngủ nướng lập tức ngâm nước nóng, Kiều Thất Tịch buồn ngủ rên rỉ một tiếng, không còn cách nào khác đành phải theo sau.
Cậu không có ham muốn khám phá đâu!
Cũng giống như thành phố tuyến năm bình thường, chỉ cần ở mấy năm là nhắm mắt bạn cũng có thể miêu tả ra toàn cảnh.
Đi dạo thì có cái gì tốt, lại còn không có tiền.
Danh sách chương