Biên tập: Lilith
Chỉnh sửa: Ely | Đọc kiểm: Red Tea
***
Kiều Thất Tịch ngáp một cái rồi ra ngoài xem xét, cậu đoán không sai, đây đúng là một thành phố cấp bốn có vẻ khá gần phía nam.
Bình thường tuyết rơi không nhiều nhưng thỉnh thoảng sẽ có những đợt rét lạnh liên tiếp, nhiệt độ nơi này không là gì đối với hai người từng sống ở Bắc Cực.
Thành phố vào buổi sáng sớm rất nhộn nhịp, xe cộ và dòng người qua lại nườm nượp trên đường, có công nhân bảo vệ môi trường quét rác, cũng có học sinh vội vàng đi học.
Có cả những người đi làm đang đứng đợi ở bến xe buýt.
Cửa hàng bán đồ ăn sáng ở ven đường cực kì náo nhiệt, mùi thức ăn thơm phức tỏa ra khiến Kiều Thất Tịch thèm muốn chết. Phải biết rằng đã rất nhiều năm rồi cậu chưa được ăn đồ ăn của con người, một nồi cháo thịt bằm không gia vị sáng nay căn bản chưa bõ thèm.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Thất Tịch khi nhìn thấy thành phố nhân loại chính là: Thật muốn ăn quá đi.
Mà phản ứng đầu tiên của Otis khi thấy thành phố nhân loại: Tại sao lại có nhiều người như vậy? Bởi vì đây chính là thành phố của con người!
Kiều Thất Tịch hít một hơi hương bột cay rồi ngay lập tức hắt hơi, động tĩnh nho nhỏ này thu hút ánh nhìn của học sinh đi ngang qua.
Mà không phải chỉ liếc mắt một cái, dường như nhìn rất nhiều lần.
Kiểu ánh mắt này khiến Kiều Thất Tịch đề phòng. Hỏng bét rồi, đi cùng Otis quá dễ gây chú ý, không hề giống chó bình thường...
Nhìn Otis xem có chỗ nào giống chó, rõ ràng là một con sói con: Otis, chúng ta vẫn nên trốn đi thôi, nếu không lúc nữa bị người ta ôm đi thì không ổn.
Nếu như bị kẻ xấu bắt đi thì càng tèo, nói không chừng sẽ biến thành đồ ăn mất.
Được.
Otis cũng không dự đoán được sẽ có nhiều người như vậy, xung quanh đều là khung cảnh lạ lẫm, thật bất an.
Nguyên nhân lớn hơn nữa là bây giờ họ còn quá nhỏ, ngoại trừ chấp nhận để con người nuôi nấng thì không còn biện pháp sinh tồn nào khác.
Kiều Thất Tịch dẫn Otis quay về con đường cũ, dường như cảm nhận được sự lo lắng của đối phương nên thầm xin lỗi trong lòng.
Nói thế nào nhỉ, trở về sống ở tiểu khu cũng không quá an toàn, không khéo rất nhanh cư dân nhìn dáng vẻ đẹp trai này liền cưỡng ép đem về nhà nuôi dưỡng.
Nếu gặp được gia đình tốt thì cũng ổn, ưm, cũng không được, cả hai đều có trí tuệ nên không thể chấp nhận việc bị nuôi nhốt!
Không, phải nói chuyện với Otis.
Lúc trở lại tiểu khu, phát hiện căn nhà gỗ nhỏ cả hai ở bị một con chó đực chiếm lĩnh, Kiều Thất Tịch và Otis đều trợn tròn mắt.
Kiều Thất Tịch vẫn ổn, còn cực kì hiểu chuyện khuyên giải bạn trai: Khụ, thành phố chính là như vậy, dù là ổ chó thì cũng là chỗ ở, đi ăn cỗ về mất chỗ.
Otis nhìn chằm chằm con chó kia, toàn thân tỏa ra sự mất hứng. Dù sao đã xem căn nhà gỗ kia như vật sở hữu, sống ba đời chưa từng bị khiêu khích như vậy nữa...
Con chó đực chiếm ổ kia bị hai con sói con nhìn chằm chằm liền lập tức run lẩy bẩy, Kiều Thất Tịch cảm thấy người ta đáng thương nên vội vàng nói với Otis: Đi thôi đi thôi, anh đi tìm ổ khác với em.
Tất cả mọi người đều là con vật nhỏ lang thang, cần gì phải tổn thương lẫn nhau.
Thế nhưng cái ổ xa hoa nhất trong tiểu khu chính là cái kia, còn lại đều bị chà đạp đến không ra hình, Otis rất ghét bỏ...
Tại sao vệ sinh của thành phố lại kém như vậy?
Kiều Thất Tịch giống như đang đánh giá công nhân quét dọn của tiểu khu: Công nhân vệ sinh người ta không có trách nhiệm phải dọn dẹp ổ chó.
Otis: . . .
Phía xa xa còn nhìn thấy một con chó đang bới thùng rác, không khỏi bật thốt ra câu hỏi: Nó đang làm gì thế?
Kiều Thất Tịnh nhìn con chó kia như thấy tương lai, không nỡ nhìn thẳng nói: Thì bới rác đó, tìm cơm thừa canh cặn.
Lông toàn thân Otis đều dựng lên: Nơi này thiếu đồ ăn sao?
Trong ấn tượng của hắn thì chỉ có thiếu đồ ăn mới phải đi bới đồ của con người.
Ừm, người không thiếu, chó rất thiếu...
Một lát sau, một chị gái xinh đẹp dắt chó đi dạo, ôm trong tay một con Samoyed trắng tinh.
Một con chó thật trắng, thật sạch sẽ. Otis không rời mắt nhìn chằm chằm nó, lại lần nữa nghi hoặc hỏi: Không phải em nói thiếu đồ ăn sao? Con chó này thật béo.
Kiều Thất Tịch: Bởi vì có con người nuôi đó, anh không thấy trên cổ nó đeo xích chó sao, chính là dấu hiệu nhận biết chó bị nuôi nhốt, hai chúng ta không có.
Otis không hiểu: Không phải ban nãy cũng có người nuôi chúng ta sao.
Kiều Thất Tịch đổi tư thế nằm sấp: Đó là người ta từ thiện thôi, không phải bữa nào cũng có đâu...
Làm một con chó không chủ lang thang, nếu muốn mỗi bữa ăn cơm no thì chỉ có thể đi bới thùng rác, nhưng mà Kiều Thất Tịch sao nỡ để cho Otis chật vật như vậy được, phải tìm ra biện pháp.
Có lẽ Otis bị sốc nên thật lâu không mở miệng, trong lòng còn nghĩ đến phải làm thế nào thì mới có thể làm cho cuộc sống của mình và bạn đời được tốt hơn.
Nhưng Alexander nói với hắn: Otis, làm một con chó còn tốt hơn nhiều làm bọ hung trong thành phố, chúng ta không cần buồn rầu.
Không phải, không có.
Otis quay đầu nhìn Alexander, cậu không có phiền muộn, rất đáng quý trọng.
Mặc kệ tình huống như thế nào, chỉ cần hai người còn ở cùng một chỗ thì chưa phải là tình huống xấu nhất, phải biết quý trọng.
Kiều Thất Tịch quay đầu nói: Thực ra chó cũng có thể phát huy tới cực hạn, trở thành đại anh hùng được con người ngưỡng mộ, sau này sẽ có thịt ăn, có xe đưa đón, không chừng còn có thể đi máy bay.
Hehe, quá xa rồi, quay lại thực tế trước mắt đã
Kiều Thất Tịch đạp bạn trai một cái: Anh có muốn trở thành chó trên chó không? Về sau mặc đồng phục trên người, đi khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không ai dám động đến một sợi lông chó của chúng ta!
Otis không hiểu lắm những điều cậu nói, hơi chút nghiền ngẫm, chủ yếu do quá hiểu bối cảnh xã hội của con người: Nói một chút xem.
Cũng đúng, Kiều Thất Tịch luôn kể cho hắn về lịch sử và thời đại hiện nay..
Đã từng nói qua chiến tranh nên Otis hiểu anh hùng là gì nhưng đối phương không biết chó cũng có thể trở thành một thành viên trên chiến trường.
Sau khi Kiều Thất Tịch giảng giải, Otis nhanh chóng hiểu ra căn bản chính là lập công thay vì chỉ lang thang không nơi ở ngoài đường.
Nên sống hay là chết. Phỉ phui cái mồm, nên sống lang thang hay làm việc đàng hoàng, chỉ được chọn một!
Bất kỳ giống đực nào cũng đều có tính hiếu chiến trời sinh. Otis tự biết bản thân rất mạnh, sức mạnh này thể hiện rõ ở việc săn bắt, mà theo lời giảng về con người của Alexander, con người không chỉ giỏi việc đi săn mà ở khoản xây dựng môi trường sống tốt đẹp họ còn tốt hơn. Cứ thế từng bước một họ trở thành giống loài mạnh nhất.
Con người nắm giữ sức mạnh to lớn, có thể tùy tiện tước đoạt không gian sống, sinh tồn và cả sự tự do của động vật. Tất cả đều phụ thuộc vào ý nghĩ và hành động của con người.
Alexander nói đúng, một là trở thành chó trên chó, hai là đi lang thang rời xa thành phố...
Nếu Otis không có trí tuệ chắc là hắn sẽ lựa chọn lang thang. Dù có trí tuệ thì hắn không nghĩ rằng bản thân kém hơn con người, cho dù có đánh nhau ngay dưới mí mắt của loài người hắn cũng cảm thấy mình làm được
Kiều Thất Tịch: Cảnh khuyển và quân khuyển là những chú chó thông minh và nhanh nhẹn nhất. Tụi mình không hề bị đối xử hà khắc cả về ăn uống lẫn môi trường sống. Sau khi về hưu chúng ta sẽ được nhận nuôi đàng hoàng, quan trọng nhất là tham gia chiến đấu và sống một cuộc sống quang minh. Anh chờ xem, nếu được nhập ngũ em chắc chắn sẽ cố gắng mang công danh hạng nhất về cho anh, để anh có thể tiêu mãi không hết tiền hưu.
Otis nghĩ ngợi: Em muốn anh cho em một công danh hạng nhất để em có thể tiêu mãi không hết tiền hưu à.
Kiều Thất Tịch: ...
Tức ghê, anh thông minh như vậy làm gì?
Lại nghe Otis hỏi: Nhập ngũ nói muốn là vào được luôn à?
Tất nhiên là không rồi, bản thân phải có thể lực và năng lực mạnh mới được, nhưng mà em và anh chắc chắn có thể được.
Otis: Vậy thì còn chần chờ gì nữa?
Nhập ngũ là lựa chọn tốt nhất rồi.
Kiều Thất Tịch nhướng mày, hơi ưu buồn nói: Nhưng mà nhập ngũ không thể ngủ nướng, cảnh khuyển và quân khuyển là chức vụ bận rộn nhất, cả ngày huấn luyện mệt như chó.
Otis thông minh tiếp lời: Chỉ cần biểu hiện của em thật sự tốt thì họ sẽ không huấn luyện em quá khắt khe đâu.
Kiều Thất Tịch ồ lên một tiếng: Anh nói có lý.
Sau khi quyết định nhập ngũ xong, Kiều Thất Tịch lập tức chướng mắt cái ổ chó tạm bợ này, cậu lắc lắc cái đuôi đứng dậy: Đi thôi Otis, hãy bước những bước thay đổi vận mệnh đầu tiên của chúng ta thôi!
Otis tin lời cậu, không chút hoài nghi gì theo cậu ra ngoài.
Thật ra Alexander không có chút manh mối nào cả, thậm chí đến đồn cảnh sát gần nhất ở đâu cậu cũng không biết luôn.
Nếu không tìm được đường thì công sức coi như đổ bể, hoặc là đi được nửa được thì bị bắt mất thì thảm.
Đúng vậy, cả hai đều là giống chó sói Tiệp Khắc đắt đỏ, ban đầu chúng vốn bị người ta đem bán thành chó trông nhà, nhưng bởi vì giống chó sói Tiệp Khắc này trông rất giống sói thật nên không được lĩnh giấy chứng nhận, đồng thời cũng không được vào khu cao cấp.
Người mua đành phải gửi nhờ chó ở nhà người bạn, chả qua người bạn này không quan tâm tới chúng lắm nên dẫn đến việc lũ sói con này chạy ra ngoài.
Bây giờ đăng thông báo tìm chó lạc cũng không hay, bởi giống chó này quá đắt, nếu để người ta biết đây là giống chó gì thì còn tìm về được sao?
Không thể.
Người chủ của bọn họ chắc chắn không bao giờ tưởng tượng được rằng hai con cún lai sói mà mình bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể mua được lại chạy đến đồn công an đầu thú, số tiền lần này thật sự là mất trắng.
Cũng may tạm thời không ai hay biết gì, vẫn còn đang lặng lẽ tìm chó.
Vốn là trong khu đô thị không có đồn cảnh sát, phải cách mấy con phố mới có một cái đồn. Trị an khu đô thị này rất tốt, trên mọi nẻo đường nơi nào cũng thấy đội ngũ cảnh sát thay nhau đi tuần tra.
Nắng ấm trong trời đông chiếu vào cửa chính đồn cảnh sát, hai chú chó nhìn vẻ bề ngoài không giống chó nhà đang nện từng bước anh dũng tráng kiện đi vào.
Bước qua cổng lớn là một đại sảnh rộng và thoáng, các chú công an mặc đồng phục cảnh sát đứng vững thành hàng! Họ đang nghiêm túc nghe lãnh đạo bàn giao công việc, không ai chú ý đến sự xuất hiện của hai chú chó con
Alexander: Cơ hội biểu hiện đến rồi! Có thể hay không thể chỉ trông vào lần ra trận này!
Nào Otis mau theo em, nhìn em ngồi xổm bên cạnh chú cảnh sát giả vờ nghe họ nói, à không, không phải giả vờ, thật sự là em có thể nghe hiểu được.
Đây chính là quân nhân sao?
Otis không cảm thấy ghét họ, hắn cảm nhận được sự quang minh lẫm liệt, sự kiêu ngạo và kiên cường từ trên người bọn họ.
Hai chú chó con bước tới, ngồi xuống mép hàng ghế đầu, vểnh tai nghiêm túc lắng nghe.
Kiều Thất Tịch ngẩng đầu nhìn lên, vị cục trưởng này không khỏi quá trẻ và quá đẹp trai đi?
Dáng người cao ráo, ngũ quan tuấn dật, cả người toát ra sự nghiêm cẩn và đoan chính, thoạt nhìn đây chính là dáng dấp của tinh anh xuất thân từ quân đội.
Vị lãnh đạo trẻ tuổi đẹp trai này rất nhanh đã phát hiện trong đội ngũ nhiều thêm hai chú chó, nhưng không ảnh hưởng gì tới hành động bàn giao công việc của hắn.
Cấp dưới cũng phát hiện sự tồn tại của hai chú chó này nhưng không dám nhìn đông ngó tây mặc dù trong lòng cảm thấy chúng rất thú vị
Họ vẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đứng nghiêm nhìn về trước không chớp mắt.
Lại nói, lãnh đạo từ trong cục mới đến đều phải bị huấn luyện như này, bọn họ thật sự chưa từng luyện qua, huhuhu.
Về phần bàn giao công việc hằng ngày cùng với những điều lưu ý trong công việc mất khoảng chừng là nửa tiếng, nhiều nhất cũng chỉ lên đến bốn mươi phút, nhưng không biết sáng nay ra ngoài một chuyến rồi về lãnh đạo gặp chuyện gì mà lãnh đạo nhất cổ tác khí* nói liên tiếp một tiếng đồng hồ chưa ngừng.
*Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)Nguồn: https://hoctiengtrungquoc.online/thanh-ngu-tieng-trung-%E4%B8%80%E9%BC%93%E4%BD%9C%E6%B0%94-yiguzuoqi-x/
Một số người trong hàng có chút chịu không nổi, cơ thể thẳng tắp bắt đầu có những cử động nhỏ.
Lãnh đạo nhìn thấy liền không cao hứng, quặm mặt lại nói: "Sao vậy? Mới một tiếng mà đã không đứng vững nổi?" Không những thế còn chỉ tay vào hai chú chó con bên cạnh, giọng điệu trào phúng: "Đến chó còn biết kiên nhẫn hơn người."
Tất cả mọi người đều cảm thấy oan ức, Cục trưởng Phùng so sánh lệch quá, hai con chó này ngồi xổm mà, sao mà so được với bọn tôi?
Thế nhưng không ai dám hó hé nửa lời.
Ngoại trừ đứng nghiêm trang thì không ai còn mặt mũi nào so đo với chó.
Qua mười phút, cuối cùng cấp trên cũng tha cho họ. Anh giơ tay lên: "Được rồi, mọi người quay trở lại làm việc của mình đi."
"Vâng! Sếp!"
Trong đồn cảnh sát này có cả nam lẫn nữ, sau khi tan họp các chú cảnh sát vẫn chỉ nghiêng đầu dùng đôi mắt quan sát hai chú chó, thầm nghĩ dáng dấp hai con này trông không tệ, trông rất có sức sống.
Nữ cảnh sát không nhịn được mà đưa tay sờ, trong miệng lẩm bẩm: "Ôi, hai chú chó này ở đâu ra thế này? Nhìn chúng đẹp thật đấy."
Đáng tiếc cô chưa kịp chạm tới thì đã bị chúng nó nhanh nhẹn né đi, cả hai lập tức chạy vọt sang một bên.
Bên này còn là nơi ngay sát chân lãnh đạo, nữ cảnh sát không dám bước tới!
Ai cũng biết vị lãnh đạo mới tới này rất nghiêm túc, mới vừa nhậm chức đã dõng dạc tuyên bố bản thân là người đã có gia đình, mong các đồng chí nữ hiểu ý mà giữ khoảng cách.
Về phần có phải có gia đình thật hay không mọi người không ai biết, dù sao người ta chính là rất nghiêm túc!
Phùng Kiêu rất nghiêm túc với cấp dưới, nhưng khi cúi đầu nhìn hai chú chó anh liền cười đến híp cả mắt. Anh từng làm huấn luyện viên trong quân đội, huấn luyện quân khuyển cách đây khoảng ba đến năm năm.
Tư chất hai con chó con này rất tốt, vừa mới ngồi nghe một tiếng đồng hồ thế mà bây giờ vẫn vững vàng, đúng là rất có năng khiếu.
"Đây là giống chó sói Tiệp Khắc mà, sao chúng nó lại chạy tới đây? Nhà nào để xổng mất nó vậy?" Cấp dưới nhìn thấy lãnh đạo ngày thường đều nghiêm mặt, lúc này lại hơi kéo ống quần lên, ngồi xổm xuống chơi với hai chú chó.
"Giống chó sói Tiệp Khắc?" Mọi người đúng là chưa từng thấy qua hai con chó này. Đồn mới vừa thành lập không được bao lâu, hiện tại đến một con cảnh khuyển cũng không có: "Sếp, khi nào thì đồn của chúng ta mới có cảnh khuyển?"
Từ chỗ đồn bọn họ này trở ra đều là vùng ngoại thành, quả thật cần phải có cảnh khuyển làm việc cùng.
"Đơn yêu cầu tôi đã nộp lên rồi, chắc sẽ được duyệt sớm thôi." Phùng Kiêu vừa nói vừa vuốt mình Kiều Thất Tịnh để kiểm tra toàn thân cậu, kết quả lại bị con chó còn lại ngăn lại, ánh mắt đầy sự cảnh giác.
Ồ, cái ánh mắt này được đấy, bá đạo lại có sát khí, một con chó như vậy không thể nào là cảnh khuyển được huấn luyện từ quân đội được!
Không hổ là giống chó sói Tiệp Khắc, hoang dã.
"Mày yên tâm, tao chỉ kiểm tra thân thể em trai mày thôi." Phùng Kiêu khẽ cười, anh trời sinh đẹp trai hơn người, vừa cười một cái liền càng thêm tỏa sáng.
Cấp dưới đứng cạnh nhìn đỏ cả mắt, thái độ của sếp đối xử với họ còn không tốt bằng với hai con chó con này nữa.
Không biết ai nói chữ chó, Phùng Kiêu nghe được lập tức nghiêm mặt sửa lại: "Đây là một con chó sói."
"Sếp, anh muốn nhận cả hai con chó sói này sao?" Nghe ý lãnh đạo, chẳng lẽ là muốn giữ hai con chó này ở lại đồn?
"Tôi nói hồi nào?" Phùng Kiêu trả lời như có như không, anh âm thầm kiểm tra hai con chó sói này một lượt, dáng vẻ chúng nó rất tốt, chắc chắn cũng rất đắt tiền. Xuất hiện ở trong thành phố cao cấp số bốn này, người chủ có thể nuôi giống chó Tiệp Khắc đắt đỏ này không phú thì cũng quý ấy chứ? Phùng Kiêu phủi tay: "Tôi sẽ đăng thông báo tìm chủ của chó lạc rồi đợi chú nó tới đồn đón về thôi."
Kiều Thất Tịch: ...
Đây không phải kịch bản mà cậu nghĩ hu hu!
Thế nhưng làm chó thì không thể nói, cũng không thể biểu hiện cái gì quá lộ liễu, ngoài việc chờ đợi thì dường như thực sự không thể làm gì khác được.
Alexander có chút ỉu xìu xìu, hu hu, chẳng lẽ đứng nghiêm suốt một tiếng đồng hồ này là vô ích sao?
Otis nghe không hiểu ngôn ngữ loài người cho nên không hay biết gì, chỉ cảm thấy nơi này không tệ, khí tràng cũng khá tốt.
Một lúc sau, có người cầm quả trứng gà luộc đi tới, lòng đỏ trứng thơm phức, Otis ngoẹo đầu, cắn miếng lòng đỏ trứng gà trong tay người nọ, thay vì nuốt xuống thì nó đưa cho bạn đời mình ăn.
Phùng Kiêu mỉm cười, hừm, bản tính nó là kiểu sống có tình có nghĩa, quả là một con chó sói tốt.
Mỉm cười, anh bóc vỏ một quả trứng gà khác.
Hai quả trứng luộc này là bữa sáng của anh, hôm nay lại hào phóng đưa hết cho hai con chó sói con ăn.
Cả hai không ngấu nghiến như hổ đói, ngược lại tướng ăn đặc biệt nhã nhặn, có thể nuôi ra khí độ như vậy, Phùng Kiêu rất nóng lòng muốn gặp chủ nhân chúng nó.
Thông báo này lấy danh nghĩa anh đăng ra, bên kia đoán chừng cũng có thể ngửi được. Chỉ cần không quá cố chấp, bình thường đều sẽ thuận nước đẩy thuyền.
Tóm gọn một câu: Đồng chí Phùng thích thì cứ giữ chúng nó lại.
Phùng Kiêu đương nhiên sẽ không lấy không, không phải anh không đủ tiền để mua.
Chủ yếu là cho dù có bỏ ra số tiền nhiều gấp đôi cũng chưa chắc có thể mua được hai chú chó sói được duyên đưa tới như thế này.
Dán xong thông báo, Phùng Kiêu liền lái xe ra ngoài một chuyến, bên trong xe bán tải chứa rất nhiều thứ, tất cả đều là đồ mua cho hai con chó sói.
Lúc này, Kiều Thất Tịch và Otis ngồi xổm trong phòng sưởi ấm, bị các chú cảnh sát trêu đùa.
Chỉ là dù có đùa chúng nó như thế nào thì cũng không nhận lại phản ứng gì.
Phùng Kiêu bước vào chứng kiến cảnh tượng này thì bật cười, hừm, thật là kỳ lạ, càng ngày càng muốn gặp chủ nhân của chúng nó, không biết người đó đã huấn luyện chúng thế nào?
Chưa đầy ba tháng mà đã được huấn luyện thành dạng này rồi?
Quá dữ dằn.
Phùng Kiêu: "Tản ra tản ra, đừng trêu chúng nó nữa, đây không phải chó cưng cho mấy người nuôi chơi đâu."
Cảnh sát cấp dưới: "Sếp à, có đùa cũng vô dụng, chúng nó tâm tĩnh như nước ấy."
"Này là đương nhiên."
Chốc lát sau, đồ vật cho chó sói con được chuyển vào trong, dựng tạm một ngôi nhà riêng trong góc đồn cho hai chúng nó.
Dây xích cũng đã mua, bất quá có vẻ nó không hữu dụng lắm. Hai con sói con này ngoan ngoãn nghe lời, một con trong số đó nhìn thấy cái ổ liền chui vào, an tĩnh nằm sấp không sủa không nháo.
Con còn lại thì liếm một ngụm nước trong cái bát bên cạnh, uống xong còn đẩy bát sang ổ kế bên để cho thằng em có thể uống.
Nhìn em trai giống như một nhóc lười, bát nước đưa đến trước mặt cũng không thèm ngồi dậy, cứ thế mà nằm uống.
Cảm giác được một ánh mắt nhìn chằm chằm vào Alexander, Otis nhạy cảm lập tức quay đầu nhìn đối phương, con ngươi màu hổ phách tràn ngập tính sói, khiến người khác không rét mà run.
Ặc.
Bình thường huấn luyện viên ngán ngẩm nhất với mấy kiểu chó chưa vơi hết dã tính như vậy, tuy nhiên Phùng Kiêu lại thích, cứ cho là kết quả hai con chó sói này không thể trở thành chó nghiệp vụ thì anh vẫn muốn nuôi chúng lớn.
Nhưng.
Anh cảm thấy cơ hội vẫn rất cao.
Thứ nhất, hai con chó Tiệp Khắc này không sợ người. Chúng thong dong tự đắc giữa đám người, không hề cảm thấy mình nhỏ yếu.
Thứ hai, mặc dù hoang dã, thế nhưng đối với đồng bạn lại vô cùng che chở, tính cách cũng không lạnh lùng.
Phùng Kiêu rất háo hức muốn cùng hai con chó lai này giao lưu tình cảm, song các thông báo gửi đi như muối bỏ biển, giống như không có phản ứng gì hết.
Việc này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh lắm, chẳng qua anh hơi tiếc nuối, vẫn phải chờ đợi.
Đối với Alexander, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất. Cậu ước gì mình không có chủ nhân, thế nhưng điều ước này có vẻ phi thực tế.
Đúng là bọn cậu có chủ nhân thật, mà vị chủ nhân này còn là con nhà giàu, bằng không sao lại nuôi nổi loài chó cực phẩm như thế, không những vậy có khi còn được nhập từ nước ngoài về, chỉ là chính thống hay không thì chưa rõ.
Thấy Phùng Kiêu gửi thông báo, phản ứng đầu tiên của người này là thấp thỏm trong lòng, tại sao phải đến đồn cảnh sát chứ?
Loài chó này bị cấm nuôi, mà đồn cảnh sát gọi gã qua nhận chó, đây không phải là khiến gã tự chui đầu vào lưới à?
Vì vậy đi cái cục cớt, tất nhiên gã không thể đi rồi.
Nên tìm người tới mang chó về, nếu không khoản tiền kia của gã liền mất trắng.
Thế là anh trai giàu có này bèn liên hệ với một người quen, nhờ y giúp gã mang chó về nhà. Thế nhưng khi người này hỏi đó là phân cục nào, nghe tới tên Phùng Kiêu lập tức khoát tay từ chối: "Chuyện khó này tôi không giúp chú được rồi, chú nhờ người khác đi thôi."
"Tại sao không giúp được?" Anh trai giàu có bực mình.
Người kia trả lời: "Đầu tiên giống chó này của chú vốn dĩ không được phép nuôi trong nhà, kế tiếp cái vị Phùng cục này, công chính nghiêm minh, không a dua nịnh bợ, tôi không dám đụng vô anh ta đâu." Sau đó dừng một chút: "À đúng rồi, anh ta rất thích chó, nói không chừng coi trọng hai con chó nhà chú rồi. Chú cho người đi nói chuyện với anh ta đi, lỡ đâu có thể thu về một khoản tiền."
Anh trai giàu có nhất thời không biết nên tin hay không tin, nhưng xác thực gã hơi tiếc mớ tiền đó, nghĩ thầm, đành tiếp tục kiên trì thôi.
Dù sao một khoản tiền lớn như vậy đều trả được, tiền phạt be bé này có tính là gì.
Sáng hôm sau, một chàng trai trẻ ăn mặc bảnh bao xuất hiện tại đồn cảnh sát. Phùng Kiêu dẫn gã vào văn phòng, nói về vấn đề gã nuôi chó cấm trong thành phố.
May mà hai con chó Tiệp Khắc này vẫn còn nhỏ, chứ nếu là hai con chó trưởng thành chưa trải qua huấn luyện thì chẳng phải sự việc liền nghiêm trọng hơn rồi?
Tất cả những điều này Kiều Thất Tịch đều không biết, bởi vì cậu và Otis đang nằm ngủ say trong ổ.
Sau đêm qua, cậu càng muốn ở lại đây hơn, bởi vì tối qua trước khi đi ngủ, lãnh đạo đẹp trai đã làm cho họ một bữa ăn khuya, bao gồm táo, sữa chua và gà cốt lết!
Kiều Thất Tịch ăn cực kỳ thỏa mãn, hơn nữa do Otis không quen với vị sữa chua nên cậu đã ăn cả hai phần.
Đúng vậy, Otis không biết ăn sữa chua nhưng hắn lại rất thích táo và gà cốt lết!
Đây đều là đồ ăn mà hắn chưa từng được nếm thử.
Có ổ nhỏ ấm áp, cộng thêm mấy bữa thịt, không bị hạn chế tự do. Nếu đây là đãi ngộ khi tham gia quân đội, hắn cảm thấy cũng không tệ lắm.
Buổi sáng thức dậy được ăn đồ ăn cho chó với sữa cừu, thêm một quả trứng lòng đào, Otis rất thích mùi vị đó.
Lúc ăn xong còn có người mang quả bóng cao su tới cho bọn hắn chơi. Ngược lại Alexander rất vui vẻ, ngậm banh chạy ra ngoài nô đùa.
Otis không hứng thú với bóng cao su lắm, thứ đồ chơi đó chỉ có Alexander mới thích mà thôi.
Sau một ngày đêm ở chung với nhau, hắn cũng hiểu những người tới đây sẽ không tổn thương bọn hắn, thậm chí rất yêu thích là đằng khác.
Lúc con người chơi bóng với Alexander trong sân, Otis sẽ ngồi xổm ở chỗ cao phơi nắng. Nắng ấm khiến bộ lông hắn bồng bềnh, cơ thể trẻ tuổi khỏe mạnh mang đến cho hắn một cảm giác rất thoải mái.
Vị trí này có thể nhìn bao quát cả sân, cũng có thể nhìn thấy những con đường bên ngoài. Otis tương đối hài lòng.
Xe cộ chạy trên đường, nhờ bé đáng yêu mà hắn biết được những vật này gọi là gì, có chức năng gì, chẳng qua tạm thời hắn chưa được trải nghiệm.
Nghe nói kiểm tra xong là có thể ngồi trên đó bất cứ lúc nào. Otis nghi ngờ, đảo mắt nhìn sang Alexander quậy tưng bừng. Chẳng lẽ chơi bời giống vậy là hoàn thành bài kiểm tra rồi?
Tất nhiên không phải.
Phùng Kiêu đã thỏa thuận xong xuôi với chủ nhân ban đầu của hai bé chó lai sói này. Mặc dù phải bỏ ra một khoản tiền lớn nhưng anh không thấy tiếc lắm. Anh cho rằng giá trị hai đứa này vượt xa số tiền kia.
Đi vào sân, Phùng Kiêu cười híp mắt hô to với Kiều Thất Tịch: "Bé đẹp trai, lại đây."
Lúc đầu Kiều Thất Tịch thầm suy nghĩ: Bộ anh gọi là tui phải qua hả, mắc gì nha? Dựa vào vẻ đẹp trai của anh hả?
Nhưng ngẫm lại thì dù gì người ta cũng là lãnh đạo chỗ này, cậu muốn kiếm sống chỉ còn nước thuận theo thôi.
Thế là chó con đáng yêu hoạt bát ngậm bóng cao su chạy qua, dáng đi nghiêm trang, chính là một chữ swag*.
*飒: cool, ngầu
"Ngoan quá." Phùng Kiêu xoa đầu Alexander, ngẩng đầu vẫy tay với Otis: "Xuống đây."
Đương nhiên Otis không để ý đến anh, chỉ liếc mắt xuống nhìn bọn họ, đoán chừng đang bảo đảm an toàn cho Alexander.
Dù hắn biết con người kia vô hại.
Xuống đây đi Otis. Kiều Thất Tịch sủa với đối phương, khuyên nhủ: Tụi mình phải giả vờ nghe lời thì mới được kiểm tra rồi mới được bao ăn cơm nhà nước. Tạm thời anh nhịn một chút nha.
Otis nhanh nhẹn từ trên tường nhảy xuống không phát ra một tiếng động, tốc độ cũng nhanh kinh người. Người chung quanh đều sửng sốt, quào, nhóc này cũng giỏi quá đi?
"Sếp, nhóc sói này trải qua huấn luyện rồi à?"
"Chưa." Phùng Kiêu lắc đầu, vừa rồi hắn có hỏi thì người đó bảo chưa từng huấn luyện. Trại chó đưa thế nào thì vẫn giữ nguyên như thế, mà trại chó cũng không huấn luyện những điều này, cùng lắm chỉ dạy một vài thói quen sinh hoạt.
Cho nên anh lại càng vui hơn, anh nhặt được bảo bối rồi.
Otis đi tới, đầu tiên liếm lỗ tai Kiều Thất Tịch, sau đó mới ngồi xổm bên cạnh em yêu, giả vờ ngoan ngoãn.
"Haha, tình cảm hai đứa khắng khít ghê, tuyệt lắm." Đã từng là huấn luyện viên, Phùng Kiêu vô cùng vui vẻ khi được chứng kiến tình cảm sâu đậm giữa chó - chó. Anh cho rằng mấy con chó như vậy rất có linh tính: "Từ nay về sau, mấy đứa chính là chó của anh, tất nhiên anh cũng không muốn nuôi mấy đứa như chăn lợn, vì như vậy sẽ mai một thiên phú của hai đứa. Nếu như có thể, vẫn hy vọng tụi bây đậu bài thi rồi đi tuần tra với cảnh sát các anh."
Phùng Kiêu cũng không hiểu tại sao mình lại lải nhải mấy thứ này, chả là khi hai bé chó lai sói ngẩng đầu ngồi xổm trước mặt anh, bỗng dưng anh xuất hiện ảo giác, hai con chó sói này nghe hiểu anh nói gì thì phải?
"Sếp ơi, tụi nó muốn ở lại làm cảnh khuyển hả?" Nhân viên cảnh sát xung quanh xôn xao.
"Không chắc, còn phải chờ kiểm tra thế nào." Phùng Kiêu chỉ vào bọn cậu: "Chăm sóc đàng hoàng, hai con chó sói này khá là quý."
"Vâng?" Nghe sếp nói thế, mọi người vội vàng lên mạng tìm kiếm giá bán của chó sói Tiệp Khắc, cũng ổn nhưng đúng là hơi chát thật.
Có điều chưa đến mức khiến người khác trầm trồ.
Kết quả Phùng Kiêu lại bồi thêm: "Nhập khẩu từ nước ngoài, bố mẹ là chó quý nên giá cả độn lên cao. Còn giá bao nhiêu anh không nói cho các chú nghe, sợ các chú ăn cơm không tiêu."
Chúng nhân viên cảnh sát khẽ nuốt nước bọt, ok ok ok, họ cũng không tính hỏi, kẻo lại hoài nghi nhân sinh.
Tóm lại là hai bé chó sói này rất đắt, cần được nâng niu trân trọng, nếu không bán tất cả bọn họ cũng không đủ đền.
Kiều Thất Tịch ngẩn ngơ, hồi thần liền lập tức vui vẻ nói với Otis: A a a, tụi mình có thể ở lại làm bài thi á! Không cần làm chó hoang nữa!
Nhưng chó sói Tiệp Khắc mắc lắm hả?
Đắt như thế nào ta?
Bởi vì không am hiểu về giống chó này nên Alexander không biết giá trị của mình và Otis, một chút khái niệm đều không có.
Biểu cảm phong phú của cậu khiến người khác chỉ muốn cưng nựng, tuy nhiên mấy nhân viên cảnh sát chợt nhớ tới giá trị của cậu, thôi được rồi, ngắm bằng mắt thì tốt hơn.
Otis vô cùng bình tĩnh đối với tin tức này: Tốt.
Trong lòng hắn chỉ muốn kiểm tra nhanh nhanh, ăn đồ ăn của con người, ở nhà của con người lại không làm gì như này hắn chịu không nổi.
Đương nhiên hắn biết bé đáng yêu của hắn sẽ không cảm thấy bứt rứt giống hắn.
Không phải do Alexander mặt dày, chẳng qua ở bên cạnh Otis thì cậu vô cùng an tâm.
Bình thường các chú chó tham gia thi nghiệp vụ bắt buộc phải đưa đến đơn vị chính quy để huấn luyện. Phùng Kiêu sợ hai đứa không thích ứng được sẽ chịu đau khổ nên quyết định chăm sóc chúng một khoảng thời gian trước.
Sân của phân cục quá nhỏ, không huấn luyện được, thế là buổi chiều tan ca, Phùng Kiêu chở hai bé chó sói ra ngoại ô bằng xe bán tải.
Bây giờ bọn cậu còn nhỏ, đương nhiên không bị bắt ra khoang sau ngồi. Cả hai an vị ngồi ở ghế phụ.
Phùng Kiêu thắt dây an toàn cho mình, quay đầu dặn dò bọn cậu: "Hai đứa ngoan ngoãn cho anh, không được lộn xộn, không là lần sau anh để mấy đứa ngồi phía sau đấy, nghe chưa?"
Trên thực tế nếu chưa được huấn luyện bài bản thì làm vậy là không đúng. Chẳng qua, với tư cách là một cựu huấn luyện viên, sau khoảng thời gian quan sát hai bé chó sói này, Phùng Kiêu muốn cho hai đứa một cơ hội để biểu hiện.
Nghênh đón ánh mắt nghiêm túc của Phùng Kiêu, Kiều Thất Tịch và Otis nghiêm chỉnh ngồi xuống... Phải nói, từ đầu Otis đã ngồi một cách nghiêm chỉnh, chỉ có Kiều Thất Tịch lười biếng nằm sấp.
"Ngoan." Phùng Kiêu hài lòng tiếp tục lái xe.
Alexander làm theo một hồi lại nằm sấp xuống, thuận tiện dùng đầu cọ xát móng vuốt của Otis: Đồ ngốc, nằm xuống đi, mình làm dáng một chút là được rồi!
Otis nghiêm túc thực hiện: ???
Nhìn ra nghi hoặc của hắn, Kiều Thất Tịch ngáp một cái nói: "Mấy câu chuyện em kể anh nghe chỉ là truyện mà thôi, hiện thực làm gì lắm vấn đề an ninh như thế. Chúng ta làm cảnh khuyển, quanh năm suốt tháng thực hiện được mấy nhiệm vụ chứ, có làm chỉ là đi giương oai, đi cho có thôi, cho nên không cần cố gắng như vậy, biết không?"
Otis im lặng, thì ra là vậy sao?
Có điều hắn cũng cảm thấy nhân loại thật dễ lừa. Bọn hắn chưa thể hiện bản lĩnh thật gì cả nhưng đã cho rằng bọn họ tuyệt vời.
Kiều Thất Tịch: Đó là vì mấy con chó khác cùi mía.
Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Cửa sổ xe đóng lại, trong xe bật máy sưởi, mở nhạc êm dịu, cảm giác buồn ngủ ập đến, Kiều Thất Tịch nhanh chóng thiếp đi trong lòng Otis.
Otis thì ngắm nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, có lẽ người bình thường khó mà nhìn rõ được cảnh tượng bên ngoài, thế nhưng hắn thấy rất rõ ràng.
Những ngôi nhà trong thành phố từ từ biến mất, thay vào đó là núi rừng hoang sơ, là môi trường quen thuộc với Otis.
Nếu nói đây là nhiệm vụ thì đúng là món hời đối với bọn hắn.
Phùng Kiêu ngâm nga một bài hát, nhìn thấy hai bé chó lai sói đang ngủ, thuận miệng nói: "Có một cái chăn ở ghế sau, đắp cho em trai của nhóc, kẻo bị cảm lạnh."
Ngón tay anh chỉ ra sau.
Xác thực Otis nghe không hiểu lời nói của con người, nhưng hắn có thể hiểu cử chỉ nha. Dọc theo tay người đàn ông nhìn lại, phát hiện trên ghế sau có một cái chăn, vài giây sau hắn liền hiểu được.
Vì vậy, hắn dễ dàng nhảy qua, lấy chăn đắp cho Alexander.
Phùng Kiêu: "??"
Đối với số tiền đó, sáng nay anh còn cảm thấy tiếc, nhưng bây giờ anh không cảm thấy tiếc nữa, thực sự không tiếc chút nào.
Xứng đáng!
Chỉnh sửa: Ely | Đọc kiểm: Red Tea
***
Kiều Thất Tịch ngáp một cái rồi ra ngoài xem xét, cậu đoán không sai, đây đúng là một thành phố cấp bốn có vẻ khá gần phía nam.
Bình thường tuyết rơi không nhiều nhưng thỉnh thoảng sẽ có những đợt rét lạnh liên tiếp, nhiệt độ nơi này không là gì đối với hai người từng sống ở Bắc Cực.
Thành phố vào buổi sáng sớm rất nhộn nhịp, xe cộ và dòng người qua lại nườm nượp trên đường, có công nhân bảo vệ môi trường quét rác, cũng có học sinh vội vàng đi học.
Có cả những người đi làm đang đứng đợi ở bến xe buýt.
Cửa hàng bán đồ ăn sáng ở ven đường cực kì náo nhiệt, mùi thức ăn thơm phức tỏa ra khiến Kiều Thất Tịch thèm muốn chết. Phải biết rằng đã rất nhiều năm rồi cậu chưa được ăn đồ ăn của con người, một nồi cháo thịt bằm không gia vị sáng nay căn bản chưa bõ thèm.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Thất Tịch khi nhìn thấy thành phố nhân loại chính là: Thật muốn ăn quá đi.
Mà phản ứng đầu tiên của Otis khi thấy thành phố nhân loại: Tại sao lại có nhiều người như vậy? Bởi vì đây chính là thành phố của con người!
Kiều Thất Tịch hít một hơi hương bột cay rồi ngay lập tức hắt hơi, động tĩnh nho nhỏ này thu hút ánh nhìn của học sinh đi ngang qua.
Mà không phải chỉ liếc mắt một cái, dường như nhìn rất nhiều lần.
Kiểu ánh mắt này khiến Kiều Thất Tịch đề phòng. Hỏng bét rồi, đi cùng Otis quá dễ gây chú ý, không hề giống chó bình thường...
Nhìn Otis xem có chỗ nào giống chó, rõ ràng là một con sói con: Otis, chúng ta vẫn nên trốn đi thôi, nếu không lúc nữa bị người ta ôm đi thì không ổn.
Nếu như bị kẻ xấu bắt đi thì càng tèo, nói không chừng sẽ biến thành đồ ăn mất.
Được.
Otis cũng không dự đoán được sẽ có nhiều người như vậy, xung quanh đều là khung cảnh lạ lẫm, thật bất an.
Nguyên nhân lớn hơn nữa là bây giờ họ còn quá nhỏ, ngoại trừ chấp nhận để con người nuôi nấng thì không còn biện pháp sinh tồn nào khác.
Kiều Thất Tịch dẫn Otis quay về con đường cũ, dường như cảm nhận được sự lo lắng của đối phương nên thầm xin lỗi trong lòng.
Nói thế nào nhỉ, trở về sống ở tiểu khu cũng không quá an toàn, không khéo rất nhanh cư dân nhìn dáng vẻ đẹp trai này liền cưỡng ép đem về nhà nuôi dưỡng.
Nếu gặp được gia đình tốt thì cũng ổn, ưm, cũng không được, cả hai đều có trí tuệ nên không thể chấp nhận việc bị nuôi nhốt!
Không, phải nói chuyện với Otis.
Lúc trở lại tiểu khu, phát hiện căn nhà gỗ nhỏ cả hai ở bị một con chó đực chiếm lĩnh, Kiều Thất Tịch và Otis đều trợn tròn mắt.
Kiều Thất Tịch vẫn ổn, còn cực kì hiểu chuyện khuyên giải bạn trai: Khụ, thành phố chính là như vậy, dù là ổ chó thì cũng là chỗ ở, đi ăn cỗ về mất chỗ.
Otis nhìn chằm chằm con chó kia, toàn thân tỏa ra sự mất hứng. Dù sao đã xem căn nhà gỗ kia như vật sở hữu, sống ba đời chưa từng bị khiêu khích như vậy nữa...
Con chó đực chiếm ổ kia bị hai con sói con nhìn chằm chằm liền lập tức run lẩy bẩy, Kiều Thất Tịch cảm thấy người ta đáng thương nên vội vàng nói với Otis: Đi thôi đi thôi, anh đi tìm ổ khác với em.
Tất cả mọi người đều là con vật nhỏ lang thang, cần gì phải tổn thương lẫn nhau.
Thế nhưng cái ổ xa hoa nhất trong tiểu khu chính là cái kia, còn lại đều bị chà đạp đến không ra hình, Otis rất ghét bỏ...
Tại sao vệ sinh của thành phố lại kém như vậy?
Kiều Thất Tịch giống như đang đánh giá công nhân quét dọn của tiểu khu: Công nhân vệ sinh người ta không có trách nhiệm phải dọn dẹp ổ chó.
Otis: . . .
Phía xa xa còn nhìn thấy một con chó đang bới thùng rác, không khỏi bật thốt ra câu hỏi: Nó đang làm gì thế?
Kiều Thất Tịnh nhìn con chó kia như thấy tương lai, không nỡ nhìn thẳng nói: Thì bới rác đó, tìm cơm thừa canh cặn.
Lông toàn thân Otis đều dựng lên: Nơi này thiếu đồ ăn sao?
Trong ấn tượng của hắn thì chỉ có thiếu đồ ăn mới phải đi bới đồ của con người.
Ừm, người không thiếu, chó rất thiếu...
Một lát sau, một chị gái xinh đẹp dắt chó đi dạo, ôm trong tay một con Samoyed trắng tinh.
Một con chó thật trắng, thật sạch sẽ. Otis không rời mắt nhìn chằm chằm nó, lại lần nữa nghi hoặc hỏi: Không phải em nói thiếu đồ ăn sao? Con chó này thật béo.
Kiều Thất Tịch: Bởi vì có con người nuôi đó, anh không thấy trên cổ nó đeo xích chó sao, chính là dấu hiệu nhận biết chó bị nuôi nhốt, hai chúng ta không có.
Otis không hiểu: Không phải ban nãy cũng có người nuôi chúng ta sao.
Kiều Thất Tịch đổi tư thế nằm sấp: Đó là người ta từ thiện thôi, không phải bữa nào cũng có đâu...
Làm một con chó không chủ lang thang, nếu muốn mỗi bữa ăn cơm no thì chỉ có thể đi bới thùng rác, nhưng mà Kiều Thất Tịch sao nỡ để cho Otis chật vật như vậy được, phải tìm ra biện pháp.
Có lẽ Otis bị sốc nên thật lâu không mở miệng, trong lòng còn nghĩ đến phải làm thế nào thì mới có thể làm cho cuộc sống của mình và bạn đời được tốt hơn.
Nhưng Alexander nói với hắn: Otis, làm một con chó còn tốt hơn nhiều làm bọ hung trong thành phố, chúng ta không cần buồn rầu.
Không phải, không có.
Otis quay đầu nhìn Alexander, cậu không có phiền muộn, rất đáng quý trọng.
Mặc kệ tình huống như thế nào, chỉ cần hai người còn ở cùng một chỗ thì chưa phải là tình huống xấu nhất, phải biết quý trọng.
Kiều Thất Tịch quay đầu nói: Thực ra chó cũng có thể phát huy tới cực hạn, trở thành đại anh hùng được con người ngưỡng mộ, sau này sẽ có thịt ăn, có xe đưa đón, không chừng còn có thể đi máy bay.
Hehe, quá xa rồi, quay lại thực tế trước mắt đã
Kiều Thất Tịch đạp bạn trai một cái: Anh có muốn trở thành chó trên chó không? Về sau mặc đồng phục trên người, đi khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không ai dám động đến một sợi lông chó của chúng ta!
Otis không hiểu lắm những điều cậu nói, hơi chút nghiền ngẫm, chủ yếu do quá hiểu bối cảnh xã hội của con người: Nói một chút xem.
Cũng đúng, Kiều Thất Tịch luôn kể cho hắn về lịch sử và thời đại hiện nay..
Đã từng nói qua chiến tranh nên Otis hiểu anh hùng là gì nhưng đối phương không biết chó cũng có thể trở thành một thành viên trên chiến trường.
Sau khi Kiều Thất Tịch giảng giải, Otis nhanh chóng hiểu ra căn bản chính là lập công thay vì chỉ lang thang không nơi ở ngoài đường.
Nên sống hay là chết. Phỉ phui cái mồm, nên sống lang thang hay làm việc đàng hoàng, chỉ được chọn một!
Bất kỳ giống đực nào cũng đều có tính hiếu chiến trời sinh. Otis tự biết bản thân rất mạnh, sức mạnh này thể hiện rõ ở việc săn bắt, mà theo lời giảng về con người của Alexander, con người không chỉ giỏi việc đi săn mà ở khoản xây dựng môi trường sống tốt đẹp họ còn tốt hơn. Cứ thế từng bước một họ trở thành giống loài mạnh nhất.
Con người nắm giữ sức mạnh to lớn, có thể tùy tiện tước đoạt không gian sống, sinh tồn và cả sự tự do của động vật. Tất cả đều phụ thuộc vào ý nghĩ và hành động của con người.
Alexander nói đúng, một là trở thành chó trên chó, hai là đi lang thang rời xa thành phố...
Nếu Otis không có trí tuệ chắc là hắn sẽ lựa chọn lang thang. Dù có trí tuệ thì hắn không nghĩ rằng bản thân kém hơn con người, cho dù có đánh nhau ngay dưới mí mắt của loài người hắn cũng cảm thấy mình làm được
Kiều Thất Tịch: Cảnh khuyển và quân khuyển là những chú chó thông minh và nhanh nhẹn nhất. Tụi mình không hề bị đối xử hà khắc cả về ăn uống lẫn môi trường sống. Sau khi về hưu chúng ta sẽ được nhận nuôi đàng hoàng, quan trọng nhất là tham gia chiến đấu và sống một cuộc sống quang minh. Anh chờ xem, nếu được nhập ngũ em chắc chắn sẽ cố gắng mang công danh hạng nhất về cho anh, để anh có thể tiêu mãi không hết tiền hưu.
Otis nghĩ ngợi: Em muốn anh cho em một công danh hạng nhất để em có thể tiêu mãi không hết tiền hưu à.
Kiều Thất Tịch: ...
Tức ghê, anh thông minh như vậy làm gì?
Lại nghe Otis hỏi: Nhập ngũ nói muốn là vào được luôn à?
Tất nhiên là không rồi, bản thân phải có thể lực và năng lực mạnh mới được, nhưng mà em và anh chắc chắn có thể được.
Otis: Vậy thì còn chần chờ gì nữa?
Nhập ngũ là lựa chọn tốt nhất rồi.
Kiều Thất Tịch nhướng mày, hơi ưu buồn nói: Nhưng mà nhập ngũ không thể ngủ nướng, cảnh khuyển và quân khuyển là chức vụ bận rộn nhất, cả ngày huấn luyện mệt như chó.
Otis thông minh tiếp lời: Chỉ cần biểu hiện của em thật sự tốt thì họ sẽ không huấn luyện em quá khắt khe đâu.
Kiều Thất Tịch ồ lên một tiếng: Anh nói có lý.
Sau khi quyết định nhập ngũ xong, Kiều Thất Tịch lập tức chướng mắt cái ổ chó tạm bợ này, cậu lắc lắc cái đuôi đứng dậy: Đi thôi Otis, hãy bước những bước thay đổi vận mệnh đầu tiên của chúng ta thôi!
Otis tin lời cậu, không chút hoài nghi gì theo cậu ra ngoài.
Thật ra Alexander không có chút manh mối nào cả, thậm chí đến đồn cảnh sát gần nhất ở đâu cậu cũng không biết luôn.
Nếu không tìm được đường thì công sức coi như đổ bể, hoặc là đi được nửa được thì bị bắt mất thì thảm.
Đúng vậy, cả hai đều là giống chó sói Tiệp Khắc đắt đỏ, ban đầu chúng vốn bị người ta đem bán thành chó trông nhà, nhưng bởi vì giống chó sói Tiệp Khắc này trông rất giống sói thật nên không được lĩnh giấy chứng nhận, đồng thời cũng không được vào khu cao cấp.
Người mua đành phải gửi nhờ chó ở nhà người bạn, chả qua người bạn này không quan tâm tới chúng lắm nên dẫn đến việc lũ sói con này chạy ra ngoài.
Bây giờ đăng thông báo tìm chó lạc cũng không hay, bởi giống chó này quá đắt, nếu để người ta biết đây là giống chó gì thì còn tìm về được sao?
Không thể.
Người chủ của bọn họ chắc chắn không bao giờ tưởng tượng được rằng hai con cún lai sói mà mình bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể mua được lại chạy đến đồn công an đầu thú, số tiền lần này thật sự là mất trắng.
Cũng may tạm thời không ai hay biết gì, vẫn còn đang lặng lẽ tìm chó.
Vốn là trong khu đô thị không có đồn cảnh sát, phải cách mấy con phố mới có một cái đồn. Trị an khu đô thị này rất tốt, trên mọi nẻo đường nơi nào cũng thấy đội ngũ cảnh sát thay nhau đi tuần tra.
Nắng ấm trong trời đông chiếu vào cửa chính đồn cảnh sát, hai chú chó nhìn vẻ bề ngoài không giống chó nhà đang nện từng bước anh dũng tráng kiện đi vào.
Bước qua cổng lớn là một đại sảnh rộng và thoáng, các chú công an mặc đồng phục cảnh sát đứng vững thành hàng! Họ đang nghiêm túc nghe lãnh đạo bàn giao công việc, không ai chú ý đến sự xuất hiện của hai chú chó con
Alexander: Cơ hội biểu hiện đến rồi! Có thể hay không thể chỉ trông vào lần ra trận này!
Nào Otis mau theo em, nhìn em ngồi xổm bên cạnh chú cảnh sát giả vờ nghe họ nói, à không, không phải giả vờ, thật sự là em có thể nghe hiểu được.
Đây chính là quân nhân sao?
Otis không cảm thấy ghét họ, hắn cảm nhận được sự quang minh lẫm liệt, sự kiêu ngạo và kiên cường từ trên người bọn họ.
Hai chú chó con bước tới, ngồi xuống mép hàng ghế đầu, vểnh tai nghiêm túc lắng nghe.
Kiều Thất Tịch ngẩng đầu nhìn lên, vị cục trưởng này không khỏi quá trẻ và quá đẹp trai đi?
Dáng người cao ráo, ngũ quan tuấn dật, cả người toát ra sự nghiêm cẩn và đoan chính, thoạt nhìn đây chính là dáng dấp của tinh anh xuất thân từ quân đội.
Vị lãnh đạo trẻ tuổi đẹp trai này rất nhanh đã phát hiện trong đội ngũ nhiều thêm hai chú chó, nhưng không ảnh hưởng gì tới hành động bàn giao công việc của hắn.
Cấp dưới cũng phát hiện sự tồn tại của hai chú chó này nhưng không dám nhìn đông ngó tây mặc dù trong lòng cảm thấy chúng rất thú vị
Họ vẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đứng nghiêm nhìn về trước không chớp mắt.
Lại nói, lãnh đạo từ trong cục mới đến đều phải bị huấn luyện như này, bọn họ thật sự chưa từng luyện qua, huhuhu.
Về phần bàn giao công việc hằng ngày cùng với những điều lưu ý trong công việc mất khoảng chừng là nửa tiếng, nhiều nhất cũng chỉ lên đến bốn mươi phút, nhưng không biết sáng nay ra ngoài một chuyến rồi về lãnh đạo gặp chuyện gì mà lãnh đạo nhất cổ tác khí* nói liên tiếp một tiếng đồng hồ chưa ngừng.
*Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)Nguồn: https://hoctiengtrungquoc.online/thanh-ngu-tieng-trung-%E4%B8%80%E9%BC%93%E4%BD%9C%E6%B0%94-yiguzuoqi-x/
Một số người trong hàng có chút chịu không nổi, cơ thể thẳng tắp bắt đầu có những cử động nhỏ.
Lãnh đạo nhìn thấy liền không cao hứng, quặm mặt lại nói: "Sao vậy? Mới một tiếng mà đã không đứng vững nổi?" Không những thế còn chỉ tay vào hai chú chó con bên cạnh, giọng điệu trào phúng: "Đến chó còn biết kiên nhẫn hơn người."
Tất cả mọi người đều cảm thấy oan ức, Cục trưởng Phùng so sánh lệch quá, hai con chó này ngồi xổm mà, sao mà so được với bọn tôi?
Thế nhưng không ai dám hó hé nửa lời.
Ngoại trừ đứng nghiêm trang thì không ai còn mặt mũi nào so đo với chó.
Qua mười phút, cuối cùng cấp trên cũng tha cho họ. Anh giơ tay lên: "Được rồi, mọi người quay trở lại làm việc của mình đi."
"Vâng! Sếp!"
Trong đồn cảnh sát này có cả nam lẫn nữ, sau khi tan họp các chú cảnh sát vẫn chỉ nghiêng đầu dùng đôi mắt quan sát hai chú chó, thầm nghĩ dáng dấp hai con này trông không tệ, trông rất có sức sống.
Nữ cảnh sát không nhịn được mà đưa tay sờ, trong miệng lẩm bẩm: "Ôi, hai chú chó này ở đâu ra thế này? Nhìn chúng đẹp thật đấy."
Đáng tiếc cô chưa kịp chạm tới thì đã bị chúng nó nhanh nhẹn né đi, cả hai lập tức chạy vọt sang một bên.
Bên này còn là nơi ngay sát chân lãnh đạo, nữ cảnh sát không dám bước tới!
Ai cũng biết vị lãnh đạo mới tới này rất nghiêm túc, mới vừa nhậm chức đã dõng dạc tuyên bố bản thân là người đã có gia đình, mong các đồng chí nữ hiểu ý mà giữ khoảng cách.
Về phần có phải có gia đình thật hay không mọi người không ai biết, dù sao người ta chính là rất nghiêm túc!
Phùng Kiêu rất nghiêm túc với cấp dưới, nhưng khi cúi đầu nhìn hai chú chó anh liền cười đến híp cả mắt. Anh từng làm huấn luyện viên trong quân đội, huấn luyện quân khuyển cách đây khoảng ba đến năm năm.
Tư chất hai con chó con này rất tốt, vừa mới ngồi nghe một tiếng đồng hồ thế mà bây giờ vẫn vững vàng, đúng là rất có năng khiếu.
"Đây là giống chó sói Tiệp Khắc mà, sao chúng nó lại chạy tới đây? Nhà nào để xổng mất nó vậy?" Cấp dưới nhìn thấy lãnh đạo ngày thường đều nghiêm mặt, lúc này lại hơi kéo ống quần lên, ngồi xổm xuống chơi với hai chú chó.
"Giống chó sói Tiệp Khắc?" Mọi người đúng là chưa từng thấy qua hai con chó này. Đồn mới vừa thành lập không được bao lâu, hiện tại đến một con cảnh khuyển cũng không có: "Sếp, khi nào thì đồn của chúng ta mới có cảnh khuyển?"
Từ chỗ đồn bọn họ này trở ra đều là vùng ngoại thành, quả thật cần phải có cảnh khuyển làm việc cùng.
"Đơn yêu cầu tôi đã nộp lên rồi, chắc sẽ được duyệt sớm thôi." Phùng Kiêu vừa nói vừa vuốt mình Kiều Thất Tịnh để kiểm tra toàn thân cậu, kết quả lại bị con chó còn lại ngăn lại, ánh mắt đầy sự cảnh giác.
Ồ, cái ánh mắt này được đấy, bá đạo lại có sát khí, một con chó như vậy không thể nào là cảnh khuyển được huấn luyện từ quân đội được!
Không hổ là giống chó sói Tiệp Khắc, hoang dã.
"Mày yên tâm, tao chỉ kiểm tra thân thể em trai mày thôi." Phùng Kiêu khẽ cười, anh trời sinh đẹp trai hơn người, vừa cười một cái liền càng thêm tỏa sáng.
Cấp dưới đứng cạnh nhìn đỏ cả mắt, thái độ của sếp đối xử với họ còn không tốt bằng với hai con chó con này nữa.
Không biết ai nói chữ chó, Phùng Kiêu nghe được lập tức nghiêm mặt sửa lại: "Đây là một con chó sói."
"Sếp, anh muốn nhận cả hai con chó sói này sao?" Nghe ý lãnh đạo, chẳng lẽ là muốn giữ hai con chó này ở lại đồn?
"Tôi nói hồi nào?" Phùng Kiêu trả lời như có như không, anh âm thầm kiểm tra hai con chó sói này một lượt, dáng vẻ chúng nó rất tốt, chắc chắn cũng rất đắt tiền. Xuất hiện ở trong thành phố cao cấp số bốn này, người chủ có thể nuôi giống chó Tiệp Khắc đắt đỏ này không phú thì cũng quý ấy chứ? Phùng Kiêu phủi tay: "Tôi sẽ đăng thông báo tìm chủ của chó lạc rồi đợi chú nó tới đồn đón về thôi."
Kiều Thất Tịch: ...
Đây không phải kịch bản mà cậu nghĩ hu hu!
Thế nhưng làm chó thì không thể nói, cũng không thể biểu hiện cái gì quá lộ liễu, ngoài việc chờ đợi thì dường như thực sự không thể làm gì khác được.
Alexander có chút ỉu xìu xìu, hu hu, chẳng lẽ đứng nghiêm suốt một tiếng đồng hồ này là vô ích sao?
Otis nghe không hiểu ngôn ngữ loài người cho nên không hay biết gì, chỉ cảm thấy nơi này không tệ, khí tràng cũng khá tốt.
Một lúc sau, có người cầm quả trứng gà luộc đi tới, lòng đỏ trứng thơm phức, Otis ngoẹo đầu, cắn miếng lòng đỏ trứng gà trong tay người nọ, thay vì nuốt xuống thì nó đưa cho bạn đời mình ăn.
Phùng Kiêu mỉm cười, hừm, bản tính nó là kiểu sống có tình có nghĩa, quả là một con chó sói tốt.
Mỉm cười, anh bóc vỏ một quả trứng gà khác.
Hai quả trứng luộc này là bữa sáng của anh, hôm nay lại hào phóng đưa hết cho hai con chó sói con ăn.
Cả hai không ngấu nghiến như hổ đói, ngược lại tướng ăn đặc biệt nhã nhặn, có thể nuôi ra khí độ như vậy, Phùng Kiêu rất nóng lòng muốn gặp chủ nhân chúng nó.
Thông báo này lấy danh nghĩa anh đăng ra, bên kia đoán chừng cũng có thể ngửi được. Chỉ cần không quá cố chấp, bình thường đều sẽ thuận nước đẩy thuyền.
Tóm gọn một câu: Đồng chí Phùng thích thì cứ giữ chúng nó lại.
Phùng Kiêu đương nhiên sẽ không lấy không, không phải anh không đủ tiền để mua.
Chủ yếu là cho dù có bỏ ra số tiền nhiều gấp đôi cũng chưa chắc có thể mua được hai chú chó sói được duyên đưa tới như thế này.
Dán xong thông báo, Phùng Kiêu liền lái xe ra ngoài một chuyến, bên trong xe bán tải chứa rất nhiều thứ, tất cả đều là đồ mua cho hai con chó sói.
Lúc này, Kiều Thất Tịch và Otis ngồi xổm trong phòng sưởi ấm, bị các chú cảnh sát trêu đùa.
Chỉ là dù có đùa chúng nó như thế nào thì cũng không nhận lại phản ứng gì.
Phùng Kiêu bước vào chứng kiến cảnh tượng này thì bật cười, hừm, thật là kỳ lạ, càng ngày càng muốn gặp chủ nhân của chúng nó, không biết người đó đã huấn luyện chúng thế nào?
Chưa đầy ba tháng mà đã được huấn luyện thành dạng này rồi?
Quá dữ dằn.
Phùng Kiêu: "Tản ra tản ra, đừng trêu chúng nó nữa, đây không phải chó cưng cho mấy người nuôi chơi đâu."
Cảnh sát cấp dưới: "Sếp à, có đùa cũng vô dụng, chúng nó tâm tĩnh như nước ấy."
"Này là đương nhiên."
Chốc lát sau, đồ vật cho chó sói con được chuyển vào trong, dựng tạm một ngôi nhà riêng trong góc đồn cho hai chúng nó.
Dây xích cũng đã mua, bất quá có vẻ nó không hữu dụng lắm. Hai con sói con này ngoan ngoãn nghe lời, một con trong số đó nhìn thấy cái ổ liền chui vào, an tĩnh nằm sấp không sủa không nháo.
Con còn lại thì liếm một ngụm nước trong cái bát bên cạnh, uống xong còn đẩy bát sang ổ kế bên để cho thằng em có thể uống.
Nhìn em trai giống như một nhóc lười, bát nước đưa đến trước mặt cũng không thèm ngồi dậy, cứ thế mà nằm uống.
Cảm giác được một ánh mắt nhìn chằm chằm vào Alexander, Otis nhạy cảm lập tức quay đầu nhìn đối phương, con ngươi màu hổ phách tràn ngập tính sói, khiến người khác không rét mà run.
Ặc.
Bình thường huấn luyện viên ngán ngẩm nhất với mấy kiểu chó chưa vơi hết dã tính như vậy, tuy nhiên Phùng Kiêu lại thích, cứ cho là kết quả hai con chó sói này không thể trở thành chó nghiệp vụ thì anh vẫn muốn nuôi chúng lớn.
Nhưng.
Anh cảm thấy cơ hội vẫn rất cao.
Thứ nhất, hai con chó Tiệp Khắc này không sợ người. Chúng thong dong tự đắc giữa đám người, không hề cảm thấy mình nhỏ yếu.
Thứ hai, mặc dù hoang dã, thế nhưng đối với đồng bạn lại vô cùng che chở, tính cách cũng không lạnh lùng.
Phùng Kiêu rất háo hức muốn cùng hai con chó lai này giao lưu tình cảm, song các thông báo gửi đi như muối bỏ biển, giống như không có phản ứng gì hết.
Việc này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh lắm, chẳng qua anh hơi tiếc nuối, vẫn phải chờ đợi.
Đối với Alexander, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất. Cậu ước gì mình không có chủ nhân, thế nhưng điều ước này có vẻ phi thực tế.
Đúng là bọn cậu có chủ nhân thật, mà vị chủ nhân này còn là con nhà giàu, bằng không sao lại nuôi nổi loài chó cực phẩm như thế, không những vậy có khi còn được nhập từ nước ngoài về, chỉ là chính thống hay không thì chưa rõ.
Thấy Phùng Kiêu gửi thông báo, phản ứng đầu tiên của người này là thấp thỏm trong lòng, tại sao phải đến đồn cảnh sát chứ?
Loài chó này bị cấm nuôi, mà đồn cảnh sát gọi gã qua nhận chó, đây không phải là khiến gã tự chui đầu vào lưới à?
Vì vậy đi cái cục cớt, tất nhiên gã không thể đi rồi.
Nên tìm người tới mang chó về, nếu không khoản tiền kia của gã liền mất trắng.
Thế là anh trai giàu có này bèn liên hệ với một người quen, nhờ y giúp gã mang chó về nhà. Thế nhưng khi người này hỏi đó là phân cục nào, nghe tới tên Phùng Kiêu lập tức khoát tay từ chối: "Chuyện khó này tôi không giúp chú được rồi, chú nhờ người khác đi thôi."
"Tại sao không giúp được?" Anh trai giàu có bực mình.
Người kia trả lời: "Đầu tiên giống chó này của chú vốn dĩ không được phép nuôi trong nhà, kế tiếp cái vị Phùng cục này, công chính nghiêm minh, không a dua nịnh bợ, tôi không dám đụng vô anh ta đâu." Sau đó dừng một chút: "À đúng rồi, anh ta rất thích chó, nói không chừng coi trọng hai con chó nhà chú rồi. Chú cho người đi nói chuyện với anh ta đi, lỡ đâu có thể thu về một khoản tiền."
Anh trai giàu có nhất thời không biết nên tin hay không tin, nhưng xác thực gã hơi tiếc mớ tiền đó, nghĩ thầm, đành tiếp tục kiên trì thôi.
Dù sao một khoản tiền lớn như vậy đều trả được, tiền phạt be bé này có tính là gì.
Sáng hôm sau, một chàng trai trẻ ăn mặc bảnh bao xuất hiện tại đồn cảnh sát. Phùng Kiêu dẫn gã vào văn phòng, nói về vấn đề gã nuôi chó cấm trong thành phố.
May mà hai con chó Tiệp Khắc này vẫn còn nhỏ, chứ nếu là hai con chó trưởng thành chưa trải qua huấn luyện thì chẳng phải sự việc liền nghiêm trọng hơn rồi?
Tất cả những điều này Kiều Thất Tịch đều không biết, bởi vì cậu và Otis đang nằm ngủ say trong ổ.
Sau đêm qua, cậu càng muốn ở lại đây hơn, bởi vì tối qua trước khi đi ngủ, lãnh đạo đẹp trai đã làm cho họ một bữa ăn khuya, bao gồm táo, sữa chua và gà cốt lết!
Kiều Thất Tịch ăn cực kỳ thỏa mãn, hơn nữa do Otis không quen với vị sữa chua nên cậu đã ăn cả hai phần.
Đúng vậy, Otis không biết ăn sữa chua nhưng hắn lại rất thích táo và gà cốt lết!
Đây đều là đồ ăn mà hắn chưa từng được nếm thử.
Có ổ nhỏ ấm áp, cộng thêm mấy bữa thịt, không bị hạn chế tự do. Nếu đây là đãi ngộ khi tham gia quân đội, hắn cảm thấy cũng không tệ lắm.
Buổi sáng thức dậy được ăn đồ ăn cho chó với sữa cừu, thêm một quả trứng lòng đào, Otis rất thích mùi vị đó.
Lúc ăn xong còn có người mang quả bóng cao su tới cho bọn hắn chơi. Ngược lại Alexander rất vui vẻ, ngậm banh chạy ra ngoài nô đùa.
Otis không hứng thú với bóng cao su lắm, thứ đồ chơi đó chỉ có Alexander mới thích mà thôi.
Sau một ngày đêm ở chung với nhau, hắn cũng hiểu những người tới đây sẽ không tổn thương bọn hắn, thậm chí rất yêu thích là đằng khác.
Lúc con người chơi bóng với Alexander trong sân, Otis sẽ ngồi xổm ở chỗ cao phơi nắng. Nắng ấm khiến bộ lông hắn bồng bềnh, cơ thể trẻ tuổi khỏe mạnh mang đến cho hắn một cảm giác rất thoải mái.
Vị trí này có thể nhìn bao quát cả sân, cũng có thể nhìn thấy những con đường bên ngoài. Otis tương đối hài lòng.
Xe cộ chạy trên đường, nhờ bé đáng yêu mà hắn biết được những vật này gọi là gì, có chức năng gì, chẳng qua tạm thời hắn chưa được trải nghiệm.
Nghe nói kiểm tra xong là có thể ngồi trên đó bất cứ lúc nào. Otis nghi ngờ, đảo mắt nhìn sang Alexander quậy tưng bừng. Chẳng lẽ chơi bời giống vậy là hoàn thành bài kiểm tra rồi?
Tất nhiên không phải.
Phùng Kiêu đã thỏa thuận xong xuôi với chủ nhân ban đầu của hai bé chó lai sói này. Mặc dù phải bỏ ra một khoản tiền lớn nhưng anh không thấy tiếc lắm. Anh cho rằng giá trị hai đứa này vượt xa số tiền kia.
Đi vào sân, Phùng Kiêu cười híp mắt hô to với Kiều Thất Tịch: "Bé đẹp trai, lại đây."
Lúc đầu Kiều Thất Tịch thầm suy nghĩ: Bộ anh gọi là tui phải qua hả, mắc gì nha? Dựa vào vẻ đẹp trai của anh hả?
Nhưng ngẫm lại thì dù gì người ta cũng là lãnh đạo chỗ này, cậu muốn kiếm sống chỉ còn nước thuận theo thôi.
Thế là chó con đáng yêu hoạt bát ngậm bóng cao su chạy qua, dáng đi nghiêm trang, chính là một chữ swag*.
*飒: cool, ngầu
"Ngoan quá." Phùng Kiêu xoa đầu Alexander, ngẩng đầu vẫy tay với Otis: "Xuống đây."
Đương nhiên Otis không để ý đến anh, chỉ liếc mắt xuống nhìn bọn họ, đoán chừng đang bảo đảm an toàn cho Alexander.
Dù hắn biết con người kia vô hại.
Xuống đây đi Otis. Kiều Thất Tịch sủa với đối phương, khuyên nhủ: Tụi mình phải giả vờ nghe lời thì mới được kiểm tra rồi mới được bao ăn cơm nhà nước. Tạm thời anh nhịn một chút nha.
Otis nhanh nhẹn từ trên tường nhảy xuống không phát ra một tiếng động, tốc độ cũng nhanh kinh người. Người chung quanh đều sửng sốt, quào, nhóc này cũng giỏi quá đi?
"Sếp, nhóc sói này trải qua huấn luyện rồi à?"
"Chưa." Phùng Kiêu lắc đầu, vừa rồi hắn có hỏi thì người đó bảo chưa từng huấn luyện. Trại chó đưa thế nào thì vẫn giữ nguyên như thế, mà trại chó cũng không huấn luyện những điều này, cùng lắm chỉ dạy một vài thói quen sinh hoạt.
Cho nên anh lại càng vui hơn, anh nhặt được bảo bối rồi.
Otis đi tới, đầu tiên liếm lỗ tai Kiều Thất Tịch, sau đó mới ngồi xổm bên cạnh em yêu, giả vờ ngoan ngoãn.
"Haha, tình cảm hai đứa khắng khít ghê, tuyệt lắm." Đã từng là huấn luyện viên, Phùng Kiêu vô cùng vui vẻ khi được chứng kiến tình cảm sâu đậm giữa chó - chó. Anh cho rằng mấy con chó như vậy rất có linh tính: "Từ nay về sau, mấy đứa chính là chó của anh, tất nhiên anh cũng không muốn nuôi mấy đứa như chăn lợn, vì như vậy sẽ mai một thiên phú của hai đứa. Nếu như có thể, vẫn hy vọng tụi bây đậu bài thi rồi đi tuần tra với cảnh sát các anh."
Phùng Kiêu cũng không hiểu tại sao mình lại lải nhải mấy thứ này, chả là khi hai bé chó lai sói ngẩng đầu ngồi xổm trước mặt anh, bỗng dưng anh xuất hiện ảo giác, hai con chó sói này nghe hiểu anh nói gì thì phải?
"Sếp ơi, tụi nó muốn ở lại làm cảnh khuyển hả?" Nhân viên cảnh sát xung quanh xôn xao.
"Không chắc, còn phải chờ kiểm tra thế nào." Phùng Kiêu chỉ vào bọn cậu: "Chăm sóc đàng hoàng, hai con chó sói này khá là quý."
"Vâng?" Nghe sếp nói thế, mọi người vội vàng lên mạng tìm kiếm giá bán của chó sói Tiệp Khắc, cũng ổn nhưng đúng là hơi chát thật.
Có điều chưa đến mức khiến người khác trầm trồ.
Kết quả Phùng Kiêu lại bồi thêm: "Nhập khẩu từ nước ngoài, bố mẹ là chó quý nên giá cả độn lên cao. Còn giá bao nhiêu anh không nói cho các chú nghe, sợ các chú ăn cơm không tiêu."
Chúng nhân viên cảnh sát khẽ nuốt nước bọt, ok ok ok, họ cũng không tính hỏi, kẻo lại hoài nghi nhân sinh.
Tóm lại là hai bé chó sói này rất đắt, cần được nâng niu trân trọng, nếu không bán tất cả bọn họ cũng không đủ đền.
Kiều Thất Tịch ngẩn ngơ, hồi thần liền lập tức vui vẻ nói với Otis: A a a, tụi mình có thể ở lại làm bài thi á! Không cần làm chó hoang nữa!
Nhưng chó sói Tiệp Khắc mắc lắm hả?
Đắt như thế nào ta?
Bởi vì không am hiểu về giống chó này nên Alexander không biết giá trị của mình và Otis, một chút khái niệm đều không có.
Biểu cảm phong phú của cậu khiến người khác chỉ muốn cưng nựng, tuy nhiên mấy nhân viên cảnh sát chợt nhớ tới giá trị của cậu, thôi được rồi, ngắm bằng mắt thì tốt hơn.
Otis vô cùng bình tĩnh đối với tin tức này: Tốt.
Trong lòng hắn chỉ muốn kiểm tra nhanh nhanh, ăn đồ ăn của con người, ở nhà của con người lại không làm gì như này hắn chịu không nổi.
Đương nhiên hắn biết bé đáng yêu của hắn sẽ không cảm thấy bứt rứt giống hắn.
Không phải do Alexander mặt dày, chẳng qua ở bên cạnh Otis thì cậu vô cùng an tâm.
Bình thường các chú chó tham gia thi nghiệp vụ bắt buộc phải đưa đến đơn vị chính quy để huấn luyện. Phùng Kiêu sợ hai đứa không thích ứng được sẽ chịu đau khổ nên quyết định chăm sóc chúng một khoảng thời gian trước.
Sân của phân cục quá nhỏ, không huấn luyện được, thế là buổi chiều tan ca, Phùng Kiêu chở hai bé chó sói ra ngoại ô bằng xe bán tải.
Bây giờ bọn cậu còn nhỏ, đương nhiên không bị bắt ra khoang sau ngồi. Cả hai an vị ngồi ở ghế phụ.
Phùng Kiêu thắt dây an toàn cho mình, quay đầu dặn dò bọn cậu: "Hai đứa ngoan ngoãn cho anh, không được lộn xộn, không là lần sau anh để mấy đứa ngồi phía sau đấy, nghe chưa?"
Trên thực tế nếu chưa được huấn luyện bài bản thì làm vậy là không đúng. Chẳng qua, với tư cách là một cựu huấn luyện viên, sau khoảng thời gian quan sát hai bé chó sói này, Phùng Kiêu muốn cho hai đứa một cơ hội để biểu hiện.
Nghênh đón ánh mắt nghiêm túc của Phùng Kiêu, Kiều Thất Tịch và Otis nghiêm chỉnh ngồi xuống... Phải nói, từ đầu Otis đã ngồi một cách nghiêm chỉnh, chỉ có Kiều Thất Tịch lười biếng nằm sấp.
"Ngoan." Phùng Kiêu hài lòng tiếp tục lái xe.
Alexander làm theo một hồi lại nằm sấp xuống, thuận tiện dùng đầu cọ xát móng vuốt của Otis: Đồ ngốc, nằm xuống đi, mình làm dáng một chút là được rồi!
Otis nghiêm túc thực hiện: ???
Nhìn ra nghi hoặc của hắn, Kiều Thất Tịch ngáp một cái nói: "Mấy câu chuyện em kể anh nghe chỉ là truyện mà thôi, hiện thực làm gì lắm vấn đề an ninh như thế. Chúng ta làm cảnh khuyển, quanh năm suốt tháng thực hiện được mấy nhiệm vụ chứ, có làm chỉ là đi giương oai, đi cho có thôi, cho nên không cần cố gắng như vậy, biết không?"
Otis im lặng, thì ra là vậy sao?
Có điều hắn cũng cảm thấy nhân loại thật dễ lừa. Bọn hắn chưa thể hiện bản lĩnh thật gì cả nhưng đã cho rằng bọn họ tuyệt vời.
Kiều Thất Tịch: Đó là vì mấy con chó khác cùi mía.
Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Cửa sổ xe đóng lại, trong xe bật máy sưởi, mở nhạc êm dịu, cảm giác buồn ngủ ập đến, Kiều Thất Tịch nhanh chóng thiếp đi trong lòng Otis.
Otis thì ngắm nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, có lẽ người bình thường khó mà nhìn rõ được cảnh tượng bên ngoài, thế nhưng hắn thấy rất rõ ràng.
Những ngôi nhà trong thành phố từ từ biến mất, thay vào đó là núi rừng hoang sơ, là môi trường quen thuộc với Otis.
Nếu nói đây là nhiệm vụ thì đúng là món hời đối với bọn hắn.
Phùng Kiêu ngâm nga một bài hát, nhìn thấy hai bé chó lai sói đang ngủ, thuận miệng nói: "Có một cái chăn ở ghế sau, đắp cho em trai của nhóc, kẻo bị cảm lạnh."
Ngón tay anh chỉ ra sau.
Xác thực Otis nghe không hiểu lời nói của con người, nhưng hắn có thể hiểu cử chỉ nha. Dọc theo tay người đàn ông nhìn lại, phát hiện trên ghế sau có một cái chăn, vài giây sau hắn liền hiểu được.
Vì vậy, hắn dễ dàng nhảy qua, lấy chăn đắp cho Alexander.
Phùng Kiêu: "??"
Đối với số tiền đó, sáng nay anh còn cảm thấy tiếc, nhưng bây giờ anh không cảm thấy tiếc nữa, thực sự không tiếc chút nào.
Xứng đáng!
Danh sách chương