Chương 304: Ba... Dương Vật Của Ba Thật Lớn... Người Ta Ngậm Không Được... (H)
“Nôn... ưm... ưm...`”
Lâm Quyên vừa nôn vừa dùng ánh mất khẩn câu nhìn vê phía Văn Quốc Đống, ai ngờ tâm mắt Văn Quốc Đống vẫn tuôn ở trên người Tô Bối.
Nghe vậy, Văn Quốc Đống khẽ nhíu mày, nói: "Vật kia bẩn như vậy, sao còn tự mình tấy...”
Dưới ánh mắt không thể tin của Lâm Quyên, vẻ mặt Tô Bối ghét bỏ tháo găng tay, dịu dàng nói: "Em cũng không muốn người khác nhìn thấy chồng em trân truồng... Đàn ông cũng không được..."
Con ngươi Lâm Quyên tối sâm, Tô Bối xoay đâu Lâm Quyên hướng về phía Văn Quốc Đống, cột ở trên giường, thấp giọng nói bên tai người khác: "Nhưng mà... Mẹ không giống, cơ thể của ba mẹ nhìn £âu hơn con... Chút dấm chua như vậy con sẽ không ăn với mẹ...”
“Mẹ... Không phải mẹ còn muốn cùng ba sinh đứa thứ hai sao? Không cân quá tiếc nuối... Con thay mẹ sinh có được hay không...”
Tô Bối vừa nói, vừa cởi quân áo trên người trước mặt Lâm Quyên, quân fót ren cùng nội y vứt ở trên fan can giường bệnh của Lâm Quyên.
“Mẹ... Bảo dưỡng tốt có ích tợi gì, ba đối với mẹ còn không cứng rắn nổi...”
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối toàn thân cởi tõa £ô, nhịn không được trực tiếp kéo người vào trong ngực:
“Tiểu dâm đãng...Để anh đợi cả buổi trời.”
Tô Bối trấn an hôn tên khóe miệng Văn Quốc Đống, bàn tay nhỏ bé câm cự côn dưới thân Văn Quốc Đống vuốt ve: “Ba... Đừng nóng vội mà... Mẹ còn nhìn kìa...”
Ở trước mặt Lâm Quyên, Tô Bối đem hai chữ 'Ba mẹ' này nói cực kỳ rõ ràng.
Tựa như tiểu tam ác độc thượng vị thành công, ở trước mặt vợ cả khoe khoang chiến lợi phẩm.
Cổ họng Văn Quốc Đống lăn lộn, khàn khàn nói: "Sưng đến khó chịu...”
Nghe vậy, đôi môi mêm mại của Tô Bối chậm rãi dời xuống phía dưới, hôn qua cổ Văn Quốc Đống, theo lông ngực rấn chắc cứng rắn chậm rãi trượt tới bụng dưới.
Cuối cùng, trong hai mắt trừng lớn của Lâm Quyên, há cái miệng nhỏ nhắn, lưỡi thơm nhẹ nhàng đảo qua phân quy đâu khổng lô, kích thích toàn thân Văn Quốc Đống căng thẳng.
“Ừm... Bối Nhi... ngậm vào...”
Trong giọng nói động lòng người của Văn Quốc Đống tràn đây dục sắc, Tô Bối nghiêng mắt nhìn ánh mắt đỏ tươi của Lâm Quyên: “Ba... Dương vật của ba thật lớn... Người ta không ngậm được... A...”
Nói xong, còn dùng môi tủi thân hôn lên côn thịt.
“Bối Nhi lắng lơ ngậm được, trước kia Bối Nhi dâm đãng không phải cũng ăn qua... Hừ...”
Hàm răng Tô Bối mài mài trên thân gậy, gân xanh trên trán Văn Quốc Đống giật giật: “Bối Nhi...”
“A... Biết rồi...”
Tô Bối dùng cái miệng nhỏ bé chậm rãi nuốt vào non nửa đoạn côn thịt, hai tay không ngừng tuốt phân côn thịt còn lại.
“Cái miệng nhỏ nhấn của Bối Nhi tiếm thật tà thoải mái... Ashh... Lại, sâu thêm một chút... Ư...”
Văn Quốc Đống câm cự côn, cố nén xúc động muốn nhét cả cây gậy vào trong cái miệng nhỏ nhấn của Tô Bối.
Thịt côn dưới sự kích thích của Tô Bối, càng sưng to hơn; tiếng hô hấp của Văn Quốc Đống cũng càng ngày càng thô nặng.
Nghe tiếng, Tô Bối nhả côn thịt ra, miệng vòng quanh thân gậy không ngừng tiếm fáp, nhất tà hai viên bi tròn lủng tẳng kia.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Bối tắc tắc, chỉ nghe Văn Quốc Đống khẽ rít một tiếng: "Bối Nhi...”
Văn Quốc Đống đưa tay xoa xoa ngực Tô Bối, con ngươi đỏ bừng: “Lên đây.”
Tô Bối nhếch môi: “Ba... đeo bao...”
Ánh mất Văn Quốc Đống rùng mình, trâm giọng nói: "Ông đây chơi em có fúc nào thì đeo bao? Bối nhi dâm đãng không phải thích ba bắn đây tinh dịch vào sâu bên trong âm đạo nhất sao?”
Nghe vậy, thân thể Tô Bối nóng tên, đứng thẳng tên ưỡn ngực đẩy cặp vú mêm mại ra phía trước, hỏi: "Ba...
Là vú của con đẹp, hay tà..."