Louis Thương Nghiêu âu yếm nhìn Lạc Tranh, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng nhưng đáy mắt dường như đang ẩn chứa suy nghĩ gì đó.
"Giúp em lấy hai chiếc rương kia xuống đi." Lạc Tranh khẽ cười chỉ tay về phía tủ.
Louis Thương Nghiêu gật đầu, đi đến phía trước tủ. Vì hắn khá cao lớn nên chỉ cần vươn tay lên là có thể với tới hai chiếc rương kia. Hơn nữa thân hình còn rất rắn chắc, khỏe mạnh nên chỉ cần dùng một tay là đã có thể đem hai chiếc rương xuống một cách dễ dàng.
Lạc Tranh vỗ tay tỏ ý tán thưởng. "Nếu như một ngày nào đó anh không làm ông chủ nữa, có thể trở thành một người nghệ sỹ đường phố nha. Chỉ cần một động tác nhỏ vừa rồi cũng mê hoặc được rất nhiều cô gái đấy."
Nghe xong những lời đó, Louis Thương Nghiêu khẽ cười, đem chiếc rương đặt xuống. "Có người phụ nữ nào lại trù ẻo chồng mình như thế không?"
Lạc Tranh trừng mắt nhìn Louis Thương Nghiêu. "Đừng mơ tưởng đi. Em vẫn chưa có thừa nhận anh là chồng em." Nói xong nàng đi về phía chiếc rương, mở nó ra.
Lời nói của Lạc Tranh không hề làm Louis Thương Nghiêu tức giận, ngược lại hắn chỉ cười cười, cũng không nhiều lời giải thích với nàng.
Chiếc rương thứ nhất được mở ra, bên trong chứa đầy đồ đạc. Toàn là đồ chơi của bé gái, lại còn có một vài bộ quần áo trẻ con. Louis Thương Nghiêu có chút ngạc nhiên, cầm lấy một chiếc váy nhỏ, hiếu kỳ hỏi. "Cái này có phải của em không?"
"Tất nhiên rồi!" Lạc Tranh cầm lấy chiếc váy trên tay hắn, "Đây là món quà mẹ đã tặng lúc sinh nhật em. Nhìn tới mới nhớ, đây là chiếc váy mà em thích nhất hồi còn nhỏ."
"Ngắn như thế này sao?" Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu mày, "Xem ra khi còn nhỏ, em cũng thường xuyên "lộ hàng" hả?
Lạc Tranh nghe xong, khẽ nhướn mày lên có chút bất đắc dĩ, "Xin anh đấy, đây là quần áo từ khi còn nhỏ, tất nhiên là phải phù hợp với cơ thể của em lúc bé chứ. Anh đúng là một kẻ bá đạo, ngông cuồng. Thật may mắn là khi còn nhỏ đã không quen anh."
Louis Thương Nghiêu cười cười nhìn nàng, "Anh lại hy vọng giá như được quen em từ hồi còn bé."
"Tại sao? Để nhìn em lộ hàng à?" Lạc Tranh khẽ nhăn cái mũi xinh, ngước mắt nhìn hắn.
"Không, để bảo vệ em." Louis Thương Nghiêu vươn tay đặt lên chiếc eo nhỏ của Lạc Tranh rồi kéo nàng lại gần, khẽ đặt lên đôi môi anh đào của nàng một nụ hôn thật sâu, dịu dàng nói...
"Giá như anh gặp được em sớm hơn, có lẽ, em đã không phải quá vất vả như thế."
Sắc mặt Lạc Tranh có chút biến đổi, hít thật sâu mùi hương đặc trưng của Louis Thương Nghiêu, cảm động nói, "Bây giờ cũng chưa muộn mà. Có anh ở bên, mỗi ngày em đều cảm thấy cực kỳ mãn nguyện, cảm thấy may mắn và hạnh phúc khi được anh yêu thương cùng trân trọng.
Trước kia, em nghĩ rằng chỉ có công việc mới có thể tiếp thêm sức mạnh để em được mạnh mẽ. Nhưng mỗi khi công việc kết thúc trong lòng lại tràn ngập cảm giác cô đơn, trống trải. Cuộc sống dường như không có mục đích, trở nên hoang mang vô cùng.
Nhưng hiện tại thì không thế. Mặc dù không phải làm bất cứ việc gì nhưng chỉ cần nghĩ tới bóng dáng của anh, em cũng cảm thấy thực sự hạnh phúc."
Nghe những lời thổ lộ của Lạc Tranh, tâm tư của Louis Thương Nghiêu cũng trở nên kích động. Nếu như có thể làm được, hắn muốn lúc nào cũng mang nàng theo bên mình, từng giây từng phút đều không muốn xa rời để có thể chăm sóc, yêu thương nàng.
Lạc Tranh là người luôn thẳng thắn, ngay cả về mặt tình cảm cũng vậy. Trong tình cảm nàng không bao giờ nũng nịu, cũng không đòi hỏi quá đáng, điều này khiến hắn cảm thấy có chút nhẹ nhõm cũng rất hài lòng.
"Yên tâm, anh sẽ làm cho em luôn cảm thấy hạnh phúc." Louis Thương Nghiêu dùng ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn Lạc Tranh. Nói xong câu đó, hắn còn bổ sung thêm một câu đậm chất Trung Quốc, nhấn mạnh từng câu từng chữ với nàng.
"Tình cảm anh dành cho em, đến chết cũng không thay đổi!"
Lời nói của hắn khiến Lạc Tranh bật cười, cảm động đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn nồng nhiệt.
"Một lời hứa rất dễ thương, nhưng thành ngữ này thường do phụ nữ nói với đàn ông mới đúng."
Ừ...
Louis Thương Nghiêu nở nụ cười có chút ngốc nghếch. Không sao cả, chỉ cần nàng hiểu được ý tứ của hắn là tốt rồi.
Lạc Tranh cúi đầu, đang lúc định mở chiếc rương thứ hai, đội nhiên ngẩng đầu lần nữa nhìn Louis Thương Nghiêu. "Chúng ta... thực sự trước kia chưa từng gặp nhau sao?"
Nàng còn nhớ rõ hôm ở trong rừng trúc, nhìn thấy bóng lưng của hắn liền có cảm giác vô cùng quen thuộc, giống y như lúc này vậy.
"Tại sao em lại hỏi như vậy?" Louis Thương Nghiêu cảm nhận được sự nghi hoặc trong ánh mắt Lạc Tanh nên nhẹ nhàng hỏi lại.
Lạc Tranh khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời, "Em có cảm giác, cảm giác là đã từng gặp anh ở nơi nào đó."
"Thật không? Vậy chẳng trách mới gặp nhau mà anh với em đã có cảm giác rất thân quen. Không chừng kiếp trước hai ta là vợ chồng cũng nên." Louis Thương Nghiêu vội giấu đi những suy tư đang hiện lên trong đáy mắt, nở nụ cười hết sức bình thản nhìn Lạc Tranh.
"Anh đúng là không biết xấu hổ, cứ hễ mở miệng là nói những lời này. Anh muốn ăn đòn đúng không?" Lạc Tranh khẽ cười, cũng không để ý tới cảm giác bất thường chợt lóe lên lúc nãy, chậm rãi mở chiếc rương ở bên dưới.
Lại một hồi sấm sét dữ dội vang lên khiến toàn thân Lạc Tranh run rẩy, hai mắt nàng đột nhiên trừng lớn. Ngay sau đó hô hấp của nàng có chút khó khăn, càng ngày càng dồn dập, dồn dập...
Louis Thương Nghiêu bị dáng vẻ của Lạc Tranh làm cho sợ hết hồn. Sau đó lập tức nhìn xuống chiếc rương ở phía dưới, nhưng cũng bị hù dọa tới mức ngây ngẩn cả người.
"Thương Nghiêu..." Lạc Tranh hoảng sợ hét lên thành tiếng, điều này chứng tỏ nàng đang cực kỳ sợ hãi tới cùng cực.
Cơ thế nàng bỗng trở nên vô lực như một đứa trẻ rồi ngay lập tức nhào vào trong ngực của Louis Thương Nghiêu. Toàn thân nàng bắt đầu trở nên run rẩy. Thậm chí sự run rẩy đó còn lan tràn tới tận từng đầu ngón tay, còn sắc mặt nàng thì trắng bệch như tờ giấy.
Con người, thực ra khi gặp phải sự sợ hãi tột độ thì không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào. Sự sợ hãi sẽ làm cho tất cả các cơ quan của cơ thể như ngừng hoạt động. Cũng giống như biểu hiện của Lạc Tranh lúc nãy. Biểu hiện của nàng vừa rồi chứng tỏ các cơ quan trong cơ thể ít nhiều cũng phải chịu đựng sự khiếp sợ này.
Louis Thương Nghiêu ôm chặt lấy Lạc Tranh, không ngừng an ủi nàng. "Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, đừng sợ." Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Lạc Tranh bất lực như vậy. Cũng giống như cơn ác mộng mà nàng phải chịu đựng vào đêm hôm đó, biểu hiện này của Lạc Tranh thực sự làm hắn đau xót vô cùng.
Vừa dứt lời, Louis Thương Nghiêu nhìn vào trong chiếc rương, đưa một tay vào đem đồ vật bên trong lấy ra...
Bản thân thứ đồ vật này thì không có gì đáng sợ, chính là một con búp bê mà những bé gái hay chơi. Điều đáng sợ là, mặt của con búp bê giống như bị một vật rất sắc cắt ra tan tành, trong đó một con mắt đã không còn.
Nhưng vẫn chưa hết, trong đêm tối thế này, điều làm người ta kinh hãi chính là trên váy và tóc của búp bê đều dính rất nhiều vết máu, dính thành từng mảng, từng mảng lớn!
Từng ngón tay thon dài của Louis Thương Nghiêu khẽ lật xem chiếc váy của búp bê, sau đó cúi xuống ngửi qua một chút, đột nhiên hàng lông mày nhíu chặt lại. Hai bàn tay hắn đã từng nhuốm máu nên có thể phân biệt được máu người hay là thứ gì khác. Nhưng vết máu trên búp bê này chính là máu người.
Rốt cuộc là máu của ai?
Lạc Tranh vùi trong ngực Louis Thương Nghiêu đã sớm trở nên kinh hãi tột độ, thậm chí còn nghe thấy tiếng nàng khóc sụt sùi.
Nhưng công bằng mà nói, sự việc trước mắt không khiến nàng phải sợ hãi tới mức như vậy. Lạc Tranh đã từng chứng kiến qua nhiều cảnh tượng máu me còn hãi hùng hơn thế, cũng đã từng bị các băng đảng, phe phái uy hiếp, dùng đủ các loại thủ đoạn đối phó với nàng.
Có thể hiện tại hắn không hiểu tâm tư của nàng, không hiểu vì cái gì mà khi nhìn thấy một con búp bê với đầy vết máu ở trong chiếc rương kia lại khiến nàng trở nên sợ hãi như vậy. Đây là sự sợ hãi xuất phát từ tận sâu trong tâm can, không một cảm giác nào có thể thay thế được.
"Thương Nghiêu... Em sợ nơi này. Chúng ta đi thôi, em không muốn ở đây thêm một chút nào nữa..." Lạc Tranh không nén được sự hoảng loạn của mình, vô lực nói với hắn.
"Được, được. Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, sẽ không sao nữa." Louis Thương Nghiêu thấy dáng vẻ này của nàng, thẳm sâu trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn cực độ. Hắn không muốn Lạc Tranh phải chịu đựng sự đả kích quá nặng nề như vậy nên nhanh chóng ném con búp bê vào trong chiếc rương, đóng kỹ lại, vừa vỗ nhẹ lưng nàng, vừa nhẹ giọng an ủi.
Lạc Tranh gật đầu tuyệt vọng...
Khi Louis Thương Nghiêu ôm Lạc Tranh không còn một chút sức lực nào ra khỏi ngôi nhà cũ, trong mắt hắn không khỏi nổi lên những suy nghĩ sâu xa. Xem ra, những chuyện hắn cần phải tìm hiểu càng ngày càng nhiều.
Những chuyện từ trước tới nay hắn điều tra được không hề đơn giản chút nào.
Lạc gia đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật mà hắn chưa phát hiện ra? Đây thực sự vẫn là một điều bí ẩn!