Cô không biết mình đã bị bắt đến đây đã trôi qua bao lâu, nhưng hiện tại cô như không thể suy nghĩ được gì, từ vị trí bị đập vừa nãy bây giờ đã bắt đầu trở nên đau nhứt. Giống như bên trong đầu cô đang có con gì đó không ngừng nhảy nhót bên trong. Vừa choáng váng cũng vừa khó chịu.
Nơi đây giống như một nhà xưởng bị bỏ hoang, bốc lên những mùi ẩm mốc khó chịu, còn có một chút mùi gì đó rất tanh hôi.
Cái mùi này và cả cơn đau từ đầu, làm cô càng thêm nhứt nhói, trong miệng muốn trào ngược ra đồ ăn.
Cô cố gắng nhìn về hướng đám đàn ông kia, họ đang băng bó cho hai người bị thương. Một người thì dính đạn, một người thì bị đâm do gặp phải kẻ thù.
Hoàn cảnh có chút hoảng, nhưng đối diện vẫn luôn có người âm trầm ngồi ở nơi xa vẫn luôn không ngừng quan sát cô.
Là Lâm Quáng.
Tuổi hắn đúng là có chút lớn, có thể là gần với tuổi tác của Thẩm Tây Thừa. Vóc dáng hắn cao to cường tráng, nước da đen do bị cháy nắng, nhìn là biết dạng người không tầm thường.
Thần sắt cô nhợt nhạt, gương mặt không còn khí sắc hồng hào nào. Cô nhìn Lâm Quáng một cái rồi lại nhìn về đám đông kia, sau đó lại khó hiểu nhìn lại Lâm Quáng, giọng nói thiều thào yếu ớt:’‘Một tổ chức quy mô thế không có lấy một người giỏi về y học sao? Từ nãy giờ đã hơn mười phút nhưng tôi vẫn thấy máu vẫn không ngừng chảy ra, anh định cho đàn em mình chết vì mất nhiều máu sao?’’
Lâm Quáng lạnh lùng nheo mắt lại, đúng là tổ chức họ có quy mô không nhỏ, cũng có người trong lĩnh vực bác sĩ, chỉ là người đó bây giờ lại không ở đây. Đám đàn em này ít nhiều có vài lần bước chân qua cửa tử, cứ tuỳ tiện để bọn chúng tự giải quyết với nhau, còn nếu chết thì chỉ cần xử lý cái xác ấy, cũng không ảnh hưởng đến lô hàng quan trọng của hắn.
Hắn im lặng một lúc rồi nhíu mày tò mò hỏi:’‘Mày từng học Y?’’
Xuất phát từ lòng hiếu kì, cô gái trước mặt này xinh đẹp lại có khí chất thanh cao thoát tục, một người từ đáy xã hội như hắn vừa nhìn đã biết hắn và cô là người không cùng một thế giới. Một người có khí chất tài cán thế nào thì mới có thể làm vợ của cái tên mồ côi đó.
Khúc Yên cười trào phúng, đám đàn em đó đưa mắt nhìn cô thăm dò, nhìn đến gương mặt tái nhợt của cô, họ cảm thấy cô như sắp ngất tới nơi vậy.
Giọng nói cô bình tĩnh vang lên, ánh mắt cô nhìn Lâm Quáng, cô cười lấy lệ:’‘Tôi giúp anh cầm máu cho đàn em anh, anh nói cho tôi biết quá khứ giữa anh và Tây Thừa. Thế nào?’’
Hắn nhíu chặt mày:’‘Mày…’’
Cô vội nói thêm:’‘Anh cũng biết mà, người kinh doanh hay dân xã hội đen đều muốn tìm cái lợi về cho mình. Chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?’’
Ánh mắt hắn nghiền ngẫm đáng giá gương mặt cô, có chút trầm mặt.
Hắn nhàn nhạt nhìn một tên đàn em nằm trên giường bằng cây, máu không ngừng chảy xuống thấm hết cả nền si măng phía dưới.
Hắn cong môi cười lạnh:’‘Được, xem mày có thể tài giỏi tới mức độ nào.’’
Hắn ta có chút hứng thú, môi bạc khẽ nhếch lên, nói thật cái mạng nhỏ của tên đó hắn không quá coi trọng, chỉ là có chút muốn xem xem con nhỏ trước mắt sẽ giở trò gì.
Giây tiếp theo, không có lệnh của Lâm Quáng nên Khúc Yên không được cởi trói, cũng chẳng ai nhấc cô đứng dậy xem xét người bị thương kia.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:’‘Ai biết xem mạch cổ tay thì xem xem huyết áp anh ta có giảm dần không.’’
Cả đám đó đương nhiên sẽ biết bắt mạch, đúng là quả thật huyết áp anh ta đang giảm dần do mất máu quá nhiều. Bọn họ nhìn nhau sau đó nhìn lại cô:’‘Như lời mày nói, huyết áp đang giảm xuống.’’
Vị trí đâm là ở gần tim, dòng máu đang từ trong cơ thể trào ra ngoài, gương mặt tên đó tái nhợt như người sắp chết.
Nghĩ tới cảnh mình sẽ biết được nguyên nhân sâu xa về quá khứ của Thẩm Tây Thừa và tên đàn ông trước mặt.
Khúc Yên hít một hơi thật sâu, vì lợi ích trước mắt mà không suy nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại:’‘Vết thương do dao đâm chảy ra mất kiểm soát thì chỉ xảy ra ở tĩnh mạch, cần máu thì cứ lấy ngón tay cái bịt chặt miệng vết thương vài phút…’’
‘’…Dùng nệm đặt dưới chân anh ta và nhấc chân anh ta lên, hạn chế không cho máu chảy ngược lại xuống chân, làm như thế có thể tăng được lượng máu tuần hoàn quanh tim anh ta.’’
‘‘Dùng chăn ấm đắp ngang bụng anh ta, làm thế thân nhiệt anh ta sẽ không bị giảm xuống đột ngột do bị sốc.’’
Cô đảo mắt nhìn:’‘Còn việc băng bó vết thương là tuỳ các người.’’
Cô nhìn Lâm Quáng, cười nhạt:’‘Tới lượt anh rồi.’’
Lâm Quáng nhìn chăm chú Khúc Yên, vừa đáng giá lại vừa nghiềm ngẫm.
Một tên trong đó kinh ngạc vì hiệu quả không ngờ tới, khó tin mà thầm cảm thán một cái.
Lâm Quáng đứng dậy, người cao chân dài bước tới khuỵu gối xuống trước mặt cô, bàn tay nâng mặt Khúc Yên.
Đánh giá gương mặt cô một cái, thần sắc cô tái nhợt không có sức sống, nhưng ánh mắt lại len lối sự đề phòng và kiên định.
‘‘Mày có biết Âu Cẩn Y không?’’
Cả người cô thoáng chốc cứng đơ.
‘‘Nó chính là em gái tao.’’
Khúc Yên mở to mắt. Hắn nheo mắt lại, giọng lạnh đến thấu xương:’‘Mày biết?’’
‘‘Vậy mày có biết nó đã làm gì đối với em gái tao không?’’ Giọng hắn trầm thấp ghé sát bên tai cô, lực ở bàn tay siết chặt lấy mặt Khúc Yên, cơn đau từ xương hàm truyền tới, đau tới mức như sắp vỡ vụn ra.
Khúc Yên cố gắng bình tĩnh, giương ánh mắt nhìn hắn.
Lực đạo hắn càng tăng thêm:’‘Nó khiến em gái tao vào tù, em gái tao từng yêu nó sâu đậm đến thế, từ khi còn đi học em ấy đã yêu tên chó đó đến ngu dại, nó nghĩ nó xứng với em gái tao sao? Một tên nghèo hèn dơ bẩn đó được em gái tao để mắt đến chính là phước phần của nó, nó chẳng những vô tâm không xem trọng tình cảm của em gái tao mà còn làm em gái tao tử tự trong tù. Nó làm người tao yêu thương nhất phải chết, ít nhất thì mày trong tim nó chiếm vị trí không nhỏ.’’
‘‘Mày cũng sẽ chết rồi đoàn tụ với em gái tao thôi. Tao muốn mày phải chết trước mặt nó. Nó sẽ sớm nếm cái cảm giác của tao bây giờ, tao muốn xem thử nó sẽ tuyệt vọng tới mức nào.’’
Khúc Yên cười lạnh một cái, nhàn nhạt nói:’‘Anh cho là người gây ra cái chết cho em gái anh là Thẩm Tây Thừa?’’
‘‘Còn không phải?’’
Khúc Yên bật cười ra tiếng, gương mặt Lâm Quáng thoáng hiện lên nét âm u, đôi mắt hắn ngập tràn sát khí, căm phẫn nhìn Khúc Yên.
Cô nén cười:’’ Anh cũng quá ngu ngốc. Tại sao luôn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thẩm Tây Thừa chứ? Tại sao anh không thử suy nghĩ xem vì sao anh ấy lại làm vậy với Âu Cẩn Y? Tại sao Âu Cẩn Y vào tù trong khi cô ta không làm gì sai? Cô ra làm chuyện xấu ắt sẽ có quả báo. Nhưng nếu cô ta vô tội thì tại sao anh không giúp cô ta kháng cáo? Tại sao anh không đưa đơn kiện Thẩm Tây Thừa vì tội danh vu khống khiến người vô tội vào tù? Anh làm tôi rất tức cười, cái gì anh cũng không thể giúp em gái mình, cho đến khi cô ta chết lại còn lên kế hoạch trả thù chồng tôi!’’
Khúc Yên đặt ra liên tục những câu hỏi, sau đó cô lại ngừng lại, cong môi cười:’‘Anh nói xem, có phải rất ngu ngốc không?’’
Ánh mắt Lâm Quáng đỏ ngầu lên.
Chát! Một cái tay đau điếng rơi ngay xuống mặt cô, cô có thể cảm nhận được gương mặt cô lại phải đau đớn vì cú tát vừa rồi, cô hít sâu một hơi, từ trong miệng có vị tanh của máu. Đầu óc cô càng thêm choáng váng như sắp ngất, gương mặt tái nhợt không còn một giọt máu.
Có lẽ vì đau, cũng có lẽ là do tức giận mà hốc mắt đỏ lên.
‘‘Mày đã quá ngây thơ rồi, thằng khốn đó nắm trong tay hơn phân nửa quyền lực của Bắc Thành, một kẻ như nó muốn cho ai vào tù dễ như ăn cháo!’’
Khúc Yên nghiến răng, nhịn cơn đau trên má mình, giọng nói trở nên tức giận sắt bén:’‘Vậy tại sao Thẩm Tây Thừa lại cho Âu Cẩn Y vào tù? Con mẹ nó, anh mau giải thích cho tôi?!’’
Lâm Quáng khựng người nhìn cô, không biết là vì sao ngay lúc này hắn lại á khẩu.
Nơi đây giống như một nhà xưởng bị bỏ hoang, bốc lên những mùi ẩm mốc khó chịu, còn có một chút mùi gì đó rất tanh hôi.
Cái mùi này và cả cơn đau từ đầu, làm cô càng thêm nhứt nhói, trong miệng muốn trào ngược ra đồ ăn.
Cô cố gắng nhìn về hướng đám đàn ông kia, họ đang băng bó cho hai người bị thương. Một người thì dính đạn, một người thì bị đâm do gặp phải kẻ thù.
Hoàn cảnh có chút hoảng, nhưng đối diện vẫn luôn có người âm trầm ngồi ở nơi xa vẫn luôn không ngừng quan sát cô.
Là Lâm Quáng.
Tuổi hắn đúng là có chút lớn, có thể là gần với tuổi tác của Thẩm Tây Thừa. Vóc dáng hắn cao to cường tráng, nước da đen do bị cháy nắng, nhìn là biết dạng người không tầm thường.
Thần sắt cô nhợt nhạt, gương mặt không còn khí sắc hồng hào nào. Cô nhìn Lâm Quáng một cái rồi lại nhìn về đám đông kia, sau đó lại khó hiểu nhìn lại Lâm Quáng, giọng nói thiều thào yếu ớt:’‘Một tổ chức quy mô thế không có lấy một người giỏi về y học sao? Từ nãy giờ đã hơn mười phút nhưng tôi vẫn thấy máu vẫn không ngừng chảy ra, anh định cho đàn em mình chết vì mất nhiều máu sao?’’
Lâm Quáng lạnh lùng nheo mắt lại, đúng là tổ chức họ có quy mô không nhỏ, cũng có người trong lĩnh vực bác sĩ, chỉ là người đó bây giờ lại không ở đây. Đám đàn em này ít nhiều có vài lần bước chân qua cửa tử, cứ tuỳ tiện để bọn chúng tự giải quyết với nhau, còn nếu chết thì chỉ cần xử lý cái xác ấy, cũng không ảnh hưởng đến lô hàng quan trọng của hắn.
Hắn im lặng một lúc rồi nhíu mày tò mò hỏi:’‘Mày từng học Y?’’
Xuất phát từ lòng hiếu kì, cô gái trước mặt này xinh đẹp lại có khí chất thanh cao thoát tục, một người từ đáy xã hội như hắn vừa nhìn đã biết hắn và cô là người không cùng một thế giới. Một người có khí chất tài cán thế nào thì mới có thể làm vợ của cái tên mồ côi đó.
Khúc Yên cười trào phúng, đám đàn em đó đưa mắt nhìn cô thăm dò, nhìn đến gương mặt tái nhợt của cô, họ cảm thấy cô như sắp ngất tới nơi vậy.
Giọng nói cô bình tĩnh vang lên, ánh mắt cô nhìn Lâm Quáng, cô cười lấy lệ:’‘Tôi giúp anh cầm máu cho đàn em anh, anh nói cho tôi biết quá khứ giữa anh và Tây Thừa. Thế nào?’’
Hắn nhíu chặt mày:’‘Mày…’’
Cô vội nói thêm:’‘Anh cũng biết mà, người kinh doanh hay dân xã hội đen đều muốn tìm cái lợi về cho mình. Chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?’’
Ánh mắt hắn nghiền ngẫm đáng giá gương mặt cô, có chút trầm mặt.
Hắn nhàn nhạt nhìn một tên đàn em nằm trên giường bằng cây, máu không ngừng chảy xuống thấm hết cả nền si măng phía dưới.
Hắn cong môi cười lạnh:’‘Được, xem mày có thể tài giỏi tới mức độ nào.’’
Hắn ta có chút hứng thú, môi bạc khẽ nhếch lên, nói thật cái mạng nhỏ của tên đó hắn không quá coi trọng, chỉ là có chút muốn xem xem con nhỏ trước mắt sẽ giở trò gì.
Giây tiếp theo, không có lệnh của Lâm Quáng nên Khúc Yên không được cởi trói, cũng chẳng ai nhấc cô đứng dậy xem xét người bị thương kia.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:’‘Ai biết xem mạch cổ tay thì xem xem huyết áp anh ta có giảm dần không.’’
Cả đám đó đương nhiên sẽ biết bắt mạch, đúng là quả thật huyết áp anh ta đang giảm dần do mất máu quá nhiều. Bọn họ nhìn nhau sau đó nhìn lại cô:’‘Như lời mày nói, huyết áp đang giảm xuống.’’
Vị trí đâm là ở gần tim, dòng máu đang từ trong cơ thể trào ra ngoài, gương mặt tên đó tái nhợt như người sắp chết.
Nghĩ tới cảnh mình sẽ biết được nguyên nhân sâu xa về quá khứ của Thẩm Tây Thừa và tên đàn ông trước mặt.
Khúc Yên hít một hơi thật sâu, vì lợi ích trước mắt mà không suy nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại:’‘Vết thương do dao đâm chảy ra mất kiểm soát thì chỉ xảy ra ở tĩnh mạch, cần máu thì cứ lấy ngón tay cái bịt chặt miệng vết thương vài phút…’’
‘’…Dùng nệm đặt dưới chân anh ta và nhấc chân anh ta lên, hạn chế không cho máu chảy ngược lại xuống chân, làm như thế có thể tăng được lượng máu tuần hoàn quanh tim anh ta.’’
‘‘Dùng chăn ấm đắp ngang bụng anh ta, làm thế thân nhiệt anh ta sẽ không bị giảm xuống đột ngột do bị sốc.’’
Cô đảo mắt nhìn:’‘Còn việc băng bó vết thương là tuỳ các người.’’
Cô nhìn Lâm Quáng, cười nhạt:’‘Tới lượt anh rồi.’’
Lâm Quáng nhìn chăm chú Khúc Yên, vừa đáng giá lại vừa nghiềm ngẫm.
Một tên trong đó kinh ngạc vì hiệu quả không ngờ tới, khó tin mà thầm cảm thán một cái.
Lâm Quáng đứng dậy, người cao chân dài bước tới khuỵu gối xuống trước mặt cô, bàn tay nâng mặt Khúc Yên.
Đánh giá gương mặt cô một cái, thần sắc cô tái nhợt không có sức sống, nhưng ánh mắt lại len lối sự đề phòng và kiên định.
‘‘Mày có biết Âu Cẩn Y không?’’
Cả người cô thoáng chốc cứng đơ.
‘‘Nó chính là em gái tao.’’
Khúc Yên mở to mắt. Hắn nheo mắt lại, giọng lạnh đến thấu xương:’‘Mày biết?’’
‘‘Vậy mày có biết nó đã làm gì đối với em gái tao không?’’ Giọng hắn trầm thấp ghé sát bên tai cô, lực ở bàn tay siết chặt lấy mặt Khúc Yên, cơn đau từ xương hàm truyền tới, đau tới mức như sắp vỡ vụn ra.
Khúc Yên cố gắng bình tĩnh, giương ánh mắt nhìn hắn.
Lực đạo hắn càng tăng thêm:’‘Nó khiến em gái tao vào tù, em gái tao từng yêu nó sâu đậm đến thế, từ khi còn đi học em ấy đã yêu tên chó đó đến ngu dại, nó nghĩ nó xứng với em gái tao sao? Một tên nghèo hèn dơ bẩn đó được em gái tao để mắt đến chính là phước phần của nó, nó chẳng những vô tâm không xem trọng tình cảm của em gái tao mà còn làm em gái tao tử tự trong tù. Nó làm người tao yêu thương nhất phải chết, ít nhất thì mày trong tim nó chiếm vị trí không nhỏ.’’
‘‘Mày cũng sẽ chết rồi đoàn tụ với em gái tao thôi. Tao muốn mày phải chết trước mặt nó. Nó sẽ sớm nếm cái cảm giác của tao bây giờ, tao muốn xem thử nó sẽ tuyệt vọng tới mức nào.’’
Khúc Yên cười lạnh một cái, nhàn nhạt nói:’‘Anh cho là người gây ra cái chết cho em gái anh là Thẩm Tây Thừa?’’
‘‘Còn không phải?’’
Khúc Yên bật cười ra tiếng, gương mặt Lâm Quáng thoáng hiện lên nét âm u, đôi mắt hắn ngập tràn sát khí, căm phẫn nhìn Khúc Yên.
Cô nén cười:’’ Anh cũng quá ngu ngốc. Tại sao luôn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thẩm Tây Thừa chứ? Tại sao anh không thử suy nghĩ xem vì sao anh ấy lại làm vậy với Âu Cẩn Y? Tại sao Âu Cẩn Y vào tù trong khi cô ta không làm gì sai? Cô ra làm chuyện xấu ắt sẽ có quả báo. Nhưng nếu cô ta vô tội thì tại sao anh không giúp cô ta kháng cáo? Tại sao anh không đưa đơn kiện Thẩm Tây Thừa vì tội danh vu khống khiến người vô tội vào tù? Anh làm tôi rất tức cười, cái gì anh cũng không thể giúp em gái mình, cho đến khi cô ta chết lại còn lên kế hoạch trả thù chồng tôi!’’
Khúc Yên đặt ra liên tục những câu hỏi, sau đó cô lại ngừng lại, cong môi cười:’‘Anh nói xem, có phải rất ngu ngốc không?’’
Ánh mắt Lâm Quáng đỏ ngầu lên.
Chát! Một cái tay đau điếng rơi ngay xuống mặt cô, cô có thể cảm nhận được gương mặt cô lại phải đau đớn vì cú tát vừa rồi, cô hít sâu một hơi, từ trong miệng có vị tanh của máu. Đầu óc cô càng thêm choáng váng như sắp ngất, gương mặt tái nhợt không còn một giọt máu.
Có lẽ vì đau, cũng có lẽ là do tức giận mà hốc mắt đỏ lên.
‘‘Mày đã quá ngây thơ rồi, thằng khốn đó nắm trong tay hơn phân nửa quyền lực của Bắc Thành, một kẻ như nó muốn cho ai vào tù dễ như ăn cháo!’’
Khúc Yên nghiến răng, nhịn cơn đau trên má mình, giọng nói trở nên tức giận sắt bén:’‘Vậy tại sao Thẩm Tây Thừa lại cho Âu Cẩn Y vào tù? Con mẹ nó, anh mau giải thích cho tôi?!’’
Lâm Quáng khựng người nhìn cô, không biết là vì sao ngay lúc này hắn lại á khẩu.
Danh sách chương