Sau khi quyết định xong ông ta thở phào, nhìn số căn hộ rồi đưa chìa cơ chống sao chép, làm dấu vân tay, xoá mật khẩu cũ và đưa thẻ từ cho cô giữ.
Ông ta nói :''Chỉ cần cô sử dụng vân tay sau này khỏi cần những thứ khác.'' Ông ta lén nhìn anh :''Nhưng tôi vẫn đưa toàn bộ cho cô.''
Cô nghe lời đặt dấu vân tay sau đó kiểm tra lại, ổn thoả ông ta nhanh chóng rời đi.
Khúc Yên đem vali cùng đồ vào trong, định cảm ơn anh đang ở sau lưng mình thì Thẩm Tây Thừa khó chịu nói :''Tiểu Yên, em cũng cho anh một tý danh phận trong căn hộ này đi chứ?''
''Vậy em nhập vân tay anh, được không?'' Cô hỏi.
Anh gật đầu, Khúc Yên thấy anh đồng ý thì dẫn ra ngoài cửa.
Đứng trước cánh cửa cô ấn vài cái tạo thêm dấu vân tay, làm xong cô đứng sang một bên, một hồi cũng không thấy anh cử động, cô khó hiểu hỏi :''Sao vậy?''
Giọng anh tuy không còn như những chàng trai vị thành niên nhưng gương mặt lại rất tuấn tú, gương mặt trưng ra sự mệt mỏi :''Anh không còn sức nhấc tay lên.''
Khúc Yên bất đắc dĩ kéo lấy tay anh, dùng hai tay ấn ngón tay của anh nhận thêm vấn vân tay. Đang nhập thêm thì bàn tay khác anh ôm eo cô, dựa đầu lên vai cô như chú chó to xác bám người.
Cô thầm rủa anh, tay thì còn sức ôm eo cô thế mà lại nói không còn sức nhập mật khẩu.
Cô nhập xong thử lại, cánh cửa thành công mở được cô buông tay anh ra, đỡ đầu anh khỏi vai mình. Mở cửa kéo anh vào trong đóng cửa lại.
.
Cô đưa thẻ từ trắng cho anh, chỉ giữ lại chìa khoá lại cho mình. Anh kéo cô ngồi trên sofa, lại bắt đầu dở thói dựa đầu lên vai cô.
Khúc Yên nhìn ngoài trời từ tấm kính, ánh mặt trời bắt đầu sắp lặn xuống, vỗ bàn tay đang ôm eo cô ra. Anh gục đầu dựa vào người cô rồi nheo mắt tỉnh lại :''Sao vậy?''
''Trời sắp tối rồi. Anh không về à?'' Cô mở di động thì đã hơn 2 giờ chiều rồi.
Từ cổ truyền lên giọng nói của anh :''Lợi dụng anh xong liền đuổi đi à? Không định cảm ơn anh sao?''
Khúc Yên chợt quên mất, liền vội vã nói :''Cảm ơn anh.''
Anh hừ lạnh :''Không có thành ý!''
Cô bị anh dụi cổ mà nhột rụt cổ lại :''Vậy làm sao mới có thành ý?''
Anh chính là chờ câu này của cô, nhanh như cắt đè cô xuống sofa. Tâm tình anh không tệ nói :''Phối hợp cùng anh, anh sẽ xem đó là lời cảm ơn.''
Dứt lời, anh như phát cuồng hôn lên cổ, Khúc Yên ngán ngẩm. Vết hôn cũ trên cổ cô vẫn còn chưa biến mất mà anh đã để lại vết hôn khac rồi.
Khúc Yên đang suy nghĩ bỗng môi bị anh phủ lên hôn lấy, cô cố bình ổn lại trước màn tấn công dồn dập của anh, bắt đầu mở hàm để anh tiến vào. Đã không tiến vào thì thôi, tiến vào liền quấn lấy lưỡi cô không buông tha.
Khúc Yên bị anh hôn nhiều lần nên cũng có chút kinh nghiệm, nghiên đầu ôm lấy cổ anh. Nụ hôn càng lúc càng sâu hơn.
Trên bộ sofa, đôi tình nhân trẻ đang day dưa môi lưỡi không ngừng. Người nằm trên vẫn luôn nắm quyền làm chủ, lại không thể tách không khoang miệng ngọt ngào của kẻ thất thế đang nằm dưới.
Với ánh nắng ngoài cửa kính nhàn nhạt chiếu vào càng làm tăng thêm một cảnh kích thích và thân mật của bọn họ.
.
Sau đó Khúc Yên vào phòng tắm rửa, đi ra đã thay bộ đồ thoải mái bước vào phòng ngủ của mình. Cô vừa lau khô tóc vừa đứng ngoài cửa nhìn anh.
Thẩm Tây Thừa đang ngồi trên giường giúp cô treo quần áo vào tủ, thế nhưng trên tay anh lại cầm..áo lót của cô.
Anh quay qua nhìn cô với ánh mắt vô tội, ánh mắt đen trong suốt ngơ ngác nhìn cô như đứa trẻ phạm tội vẫn chưa biết mình sai ở đâu. Khúc Yên xấu hổ đi tới giựt áo lót màu da trên tay anh, mặt đỏ như bị thêu đốt, hơi lớn tiếng :''Anh..anh lưu manh vừa thôi! Đến nội y của em, anh cũng..''
Mấy câu sau cô bị nghẹn trong cuống họng không phát ra tiếng, tức giận đánh vào vai anh một cái.
Gương mặt anh vẫn là sự bình thản thường ngày, cầm nội y cô mặt không đỏ, tim không đập đáp :''Anh không cố ý.''
Nhưng mà anh cũng tự liên tưởng, vừa rồi anh cũng đặt nó vào lòng bàn tay đo kích cỡ, kích thước lại vừa vặn với lòng bàn tay to lớn của anh, tuy không quá lớn nhưng mà sau này chắc chắn sẽ lớn hơn. Lại nhìn nơi phập phồng của cô rồi kéo cô ôm lại.
Nơi mềm mại cứ thế chạm vào mũi anh, có cảm giác vô cùng non mềm và thơm tho. Thật có cảm giác muốn mút nó vào trong miệng.
Anh cũng là đàn ông, khi yêu thì sẽ có một chút suy nghĩ đen tối đối với người con gái mình yêu, nhắm mắt lại thấy hình ảnh cô nằm dưới thân mình kiều mị lại nở nụ cười quyến rũ cùng anh động luân không ngừng, khi ấy lại động tình rồi lại tự mình giải quyết không sao thoả mãn được ham muốn của mình.
Thẩm Tây Thừa lần này tự bê đá đập vào chân, mũi chạm vào thứ mềm mại thân dưới lại bắt đầu rục rịch ngoi đầu thức dậy nữa rồi.
Anh đem cô đặt lên giường rồi đứng dậy đi nhanh ra khỏi cửa. Cô gọi anh :''Anh đi đâu vậy?''
''Tắm.'' Anh thuận miệng trả lời.
Cô thở dài, nhíu mày nhìn ra cửa.
Nhưng mà anh làm gì có đồ thay mà đòi tắm? Đi ở chuồng à?
Danh sách chương