Ôn Thành Uy là người giữ lời hứa, dù bận rộn đến đâu vẫn dành chút thời gian rảnh rỗi để chơi cùng con gái, ông chở Khúc Yên đến khu trò chơi là tầm khoảng 6 giờ. Đèn đường đã bắt đầu được bật, những ánh đèn đủ màu sắc sặc sỡ cũng trở nên vô cùng hài hòa.

Khúc Yên chơi cùng ông vui tới nổi miệng không ngừng cười tươi, tận tới khi thấy cô đã bắt đầu thấm mệt ông mới chở Khúc Yên trở về Ôn Gia.

Cha con cô đã ăn ở bên ngoài nên sau khi về phòng thì tắm rửa, ông lại bắt đầu bận rộn cùng đống tài liệu gì đấy. Khúc Yên lại buồn chán trở về phòng.

Ngã lưng xuống giường mà từ từ chìm vào giấc ngủ.

.

Khúc Yên đang chìm vào giấc ngủ ngon bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô lúc đầu vốn không để ý nhưng nó cứ liên tiếp làm phiền đến giấc ngủ của cô. Lười nhác cầm điện thoại, đôi mắt vẫn nhắm nghiềm nghe máy :''Alo, ai vậy?''

Thẩm Tây Thừa đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô khàn khàn liền biết cô đang trông giấc ngủ, thật sự là quên lời đã nói rồi sao? ''Là tôi.'' Giọng anh từ tính vang lên.

''Ừm. Chú Thẩm sao? Khuya rồi có gì vậy ạ?'' Cô chậm rì rì lên tiếng.

Anh nhíu mày :''Quên rồi?''

Cô mơ màng mở mắt :''Hả?''

Thẩm Tây Thừa :''Giờ là một giờ sáng. Qua “ngày mai” rồi. Em nên cho tôi câu trả lời.''

Anh nghe thấy tiếng hít thở của Khúc Yên, sau đó nghe tiếng chăn bông mềm cọ xát vào nhau, giọng cô nhẹ nhàng vang lên :''Cháu kém chú 20 tuổi.''

Thẩm Tây Thừa :''Ừm, thì sao?''

Cô im lặng rất lâu, tiếng thở dài cô có chút nặng nề lại có chút khó xử :''Nếu cháu với chú quen nhau, người ta sẽ nói cháu trèo cao.''

Cô đắn đo rất lâu, cố nuốt sự đau rát từ cổ họng :''Chú Thẩm, nếu chú nhất thời muốn trêu đùa tình cảm của cháu thì đừng nên làm thế nữa. Cháu cảm thấy rất ngột ngạt, như có gì đó đè nén trong lòng cháu vậy. Cháu sợ đến một ngày chú sẽ không còn muốn nghe cháu nói, sợ chú lại bảo cháu làm quá mọi chuyện lên. Cháu nhạy cảm lắm, cũng không muốn mở lòng, cháu cũng rất hay suy nghĩ tinh linh. Nên đừng đem cháu ra làm trò tiêu khiển, cháu không thích làm trò cười cho người khác.''

Cô cố gắng nói với giọng bình thường nhất có thể, sau đó lại cố đem sự chua xót nuốt vào trong.

Hồi sau cô mới nghe được giọng anh :''Tiểu Yên, mở cửa.''

Cô hít nói bằng giọng mũi :''Mở..mở cửa..? Chú..''

Giọng nói anh mạnh mẽ vang lên :''Nhanh đi, tôi lạnh rồi.''

Khúc Yên không kịp tắt di động, xoa xoa đôi mắt đang đỏ hồng của mình đi ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra cô đã nhìn thấy gương mặt của Thẩm Tây Thừa, tóc anh có hơi rối nhưng vẫn rất đẹp trai.

Trên người chỉ mặc một bộ đồ thể thao ở nhà, bên ngoài khoác một áo khoác dài tới chân đến gặp cô. Khúc Yên kinh ngạc muốn lên tiếng thì nhớ giờ đang về đêm, sợ sẽ bị phát hiện nên cô bèn kéo anh vào trong phòng mình.

Cô hỏi :''Chú Thẩm, chú đến đây làm gì?''

Anh không trả lời, cởi áo khoác vứt lên chiếc ghế dài của cô, không trả lời chỉ tiến đến gần cô.

Khúc Yên bắt đầu cảm thấy bất an, đôi chân không ngừng lùi lại.

Đến khi đến mép giường cô bất ngờ bị anh đẩy ngã xuống, không nói không rằng đè cô xuống giường mà hôn điên cuồng.

Khúc Yên bị anh làm không kịp thở tay, hơi thở có chút hỗn lộn khó khăn hít thở.

Anh mạnh mẽ thô bạo dùng lưỡi mình bá đạo tách răng cô ra, tiến vào miệng cô không ngừng quấn quýt lẫn nhau. Sóng mũi gợi cảm của anh thi thoảng lại chà xát lên mũi cô, Khúc Yên cảm nhận từng đợt áp báchvtừ hơi thở mà anh mang lại, thật sự làm cô vô cùng căng thẳng.

''Ưm.. đừng!'' Cô khó khăn nói.

Anh không bận tâm, kiềm chặt bàn tay cô lên đỉnh đầu, sức lực anh đến cả Ôn Thành Uy còn không đọ nổi thì Khúc Yên đã là gì so với anh.

Anh không kiêng dè mà hít lấy hương vị bên trong miệng cô, tiếng hôn và cả tiếng thở dốc của cô không ngừng đan xen. Điên cuồng không thể tách rời.

Không biết qua bao lâu, anh mới buông cô ra, giữa môi hai người đều là sợi chỉ trong suốt mỏng, sau đó liền biến mất. Nhìn gương mặt đỏ hồng vì bị thiếu oxi, trong ánh mắt còn có cả hơi tầng sương mỏng, nhìn cứ như muốn khóc vậy. Vừa diễm lệ lại vô cùng mềm mại dễ tan. Lồng ngực cô phập phồng mà hít lấy dưỡng khí để thở.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt hiện lên sự tức giận :''Nếu sau này tôi còn thấy em khóc, tôi sẽ hôn đến rách môi em!''

Ý thức cô lúc này vẫn chưa được rõ ràng, hơi ngốc nghếch đưa mắt nhìn anh đang chửi mắng mình. Tên khốn, hôn cô xong lại còn mắng cô.

Anh lại cúi xuống, không phải hôn môi cô, mà là hôn cổ cô. Môi anh mân mê cổ, lướt xuống xương vai xanh tinh tế của cô cắn nhẹ một cái, làn da mịn màng vô cùng mỏng manh, cứ như da em bé vậy. Sau đó lại nhịn không được dùng lưỡi ẩm ướt trượt lên liếm cổ thiên nga của Khúc Yên làm cô rùng mình vô lực mà nằm đó bị anh gặm nhấm không buông.

Từ cổ truyền đến cảm giác như bị điện giật, tiếp đó là một cảm giác đau nhứt rất đau từ da thịt. Khúc Yên rít một hơi vẫn không thể chịu đựng được sự tra tấn kích thích này, kêu lên một tiếng quyến rũ. Từ chỗ đó để lại một vết hôn đỏ.

Anh ngước lên nhìn xuống cô.

Cô từ từ tỉnh táo lại, căm phẫn nói :''Chú là đồ vô lại!'' Cô dùng tay che đi vết hôn dưới cổ. Sững sờ lại không cam tâm nhìn anh.

Anh khàn khàn giọng :''Em tự nghĩ xem, nếu bây giờ em đủ 18 tuổi. Tôi sẽ còn vô lại hơn bây giờ gấp trăm lần!''
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện