Beta: Isis Nguyễn
Hai canh giờ sau, mặt trời giữa trưa thiêu đốt, toàn bộ mặt đất vô cùng nóng rát, ngay cả không khí khi hít vào cũng nóng kinh người làm cơ thể vô cùng khó chịu.
Ban đầu Quân Cơ Lạc còn ngồi trong xe ngựa hóng mát, hiện tại đã nằm dưới một gốc cây đại thụ cách chỗ Đường Tử An không xa. Đương nhiên hắn lại càng không ngược đãi chính mình, đã sớm sai người đem rất nhiều đồ ăn đến.
Vừa ăn vừa dùng thái độ vui sướng khi người khác gặp hoạ thưởng thức Đường Tử An bày ra gương mặt béo tròn kì quái.
Vị gà nướng thơm ngào ngạt làm trùng tham ăn trong người Đường Tử An bò ra hết, Đường Tử An nuốt nước miếng mấy lần, nhưng không bị mỹ thực đánh bại. Cậu phô trương thanh thế quát Quân Cơ Lạc, “Quân Cơ Lạc, lão tử nói cho ngươi biết, lão tử sẽ không thoả hiệp, ngươi muốn lão tử gọi ngươi mộttiếng tỷ phu, không có cửa đâu. Ta vô luận như thế nào cũng không thoả hiệp với thế lực tà ác như ngươi.”
Lời kêu gào này của cậu ta làm Quân Cơ Lạc không nhịn được nở nụ cười. Bởi vì hắn thấy được sau khi Đường Tử An nói xong, con mắt lại quay tròn nhìn chân gà thơm ngào ngạt hắn đang cầm trong tay, hơn nữa còn vụng trộm liếm liếm cánh môi.
“Ừ, đệ đừng thoả hiệp, trăm ngàn lần đừng thoả hiệp, đệ phải tiếp tục mạnh miệng hơn nữa. Để ta nhìn xem cháu của Trì Lệ Dập uy vũ không khuất phục cỡ nào.” Quân Cơ Lạc đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Tử An, cố ý đem chân gà trong tay quơ quơ trước mặt cậu ta, chọc Đường Tử An lại phát ra mộttiếng nuốt nước miếng.
Đến lúc cậu ta quen mắt rồi, Quân Cơ Lạc thập phần tàn nhẫn đêm chân gà kia bỏ vào miệng. Cố ý làm ra bộ dáng say mê, hắn chậc chậc tán thưởng nói, “Tay nghề sư phụ ở Vân Hương lâu quả nhiên là cao. Nhìn cái chân gà nướng này… chậc chậc, chỉ ăn một cái là không đủ.”
Quân Cơ Lạc lại cầm lấy một cái chân gà khác căn một ngụm. Đường Tử An vừa nóng, vừa đói lại vừa khát, hiện tại đừng nói là một cái chân gà, cho dù chỉ cho cậu một cái bánh bao, cậu cũng cảm thấy đó là mĩ vị nhân gian.
Ánh mắt Đường Tử An liền không rời được mấy cái chân gà kia, vài lần như vậy, cậu thật thiếu chút nữa bật thốt lên gọi Quân Cơ Lạc là tỷ phu. Nhưng trong đầu nhớ đến những câu chuyện anh hùng trênchiến trường cậu từng kể cho cậu ta. Những anh hùng này lúc đối mặt với đại đao của kẻ thù vẫn uy vũ không khuất phục.
Bọn họ có thể chịu được, cậu nhất định cũng có thể.
Dưới tình cảnh lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng cậu ta gân cổ, ngạo nghễ nói, “Hỗn đản! Đem chân gà của ngươi đi! Lão tử là người có cốt khí, không khom lưng trước chân gà!”
“Có ý tứ…” Quân Cơ Lạc đưa tay vuốt cái cằm bóng loáng của mình, buông chân gà trên tay xuống. Sau đó không lâu, hắn lại lấy một cái ấm nước, uống một ngụm rồi chọn mi nhìn về phía Đường Tử An.
Đường Tử An vươn đầu lưỡi khẽ liếm liếm cánh môi đã tróc da. Cậu giật giật miệng, Quân Cơ Lạc khẽ cười, mở miệng nói trước, “Đệ không cần nói, ta nói thay đệ. Đệ nhất định là muốn nói: "Hỗn đản! Lấy nước của ngươi đi! Lão tử là người có cốt khí, không khom lưng trước ấm nước kia’.”
Khoé miệng cười thành hình cung của Quân Cơ Lạc càng mở rộng, hắn tiếp tục nói, “Đệ muốn làm mộtnam tử hán uy vũ không khuất phục, bản đốc là tỷ phu của đệ, vạn vạn không thể ngăn cản. Cho nên, bản đốc quyết định đem toàn bộ số nước có khả năng dụ dỗ đệ đổ hết!”
Cứ như vậy, Đường Tử An đã khát khô cổ họng chính mắt thấy Quân Cơ Lạc giậm chân giận dữ đổ bỏ ấm nước trước mặt mình.
Vừa đói vừa khát, còn bị Quân Cơ Lạc liên tục dùng lời nói kích thích Đường Tử An quả thật bị Quân Cơ Lạc bức tới điên, cậu ta rơi nước mắt, nức nở nói, “Trứng thối! Trở về ta nhất định viết thư nói với cậu ta, nói ngươi khi dễ ta…Ta muốn cậu thay ta báo thù…”
Quân Cơ Lạc nhún vai, thập phần vô tội nói, “Nhóc con, đệ có lầm hay không. Trước đó là đệ nói ‘muốn chém muốn giết cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được’, bây giờ ta còn chưa làm gì đệ, đệ sao lại la hét nói ta khi dễ đệ được chứ. Ta đây nếu chém đệ một đao, đệ thật sự không đổi khí tiết sao? Tử An à, là tỷ phu của đệ, ta thật tình muốn nói với đệ một câu: Về sau không cần bốc phét kêu gào này nọ được không?”
Đường Tử An lại bị lời nói của hắn làm nghẹn, cậu thật sự không biết nên phản bác Quân Cơ Lạc như thế nào, cuối cùng chỉ có thể --- náo loạn khóc lóc om sòm.
“Hỗn đản… Ta muốn cáo trạng ngươi với nhị tỷ… Ta muốn cáo trạng với biểu ca… ô ô…”
Có thể làm cậu em vợ liên tiếp phá hư tình cảm của mình cùng Đường Tứ Tứ tức phát khóc, trong lòng Quân Cơ Lạc thật vui vẻ mà. Đương nhiên, mục đích của hắn hôm nay còn chưa hoàn thành. hắn sẽkhông mềm lòng nhanh như vậy.
Quân Cơ Lạc điểm á huyệt của cậu ta, lại chui vào trong xe ngựa ngủ một giấc. Chờ hắn ngủ dậy, phát hiện thời tiết vốn nắng gắt bỗng chốc mây đen dày đặc.
Quân Cơ Lạc giải á huyệt cho Đường Tử An, “Tiểu Tử An, đệ ở trong này mọc rễ nảy mầm đi. Ta đi về trước.” Quân Cơ Lạc cười xoay người rời đi.
Đường Tử An nhìn bầu trời mây đen dày đặc, lại nhìn chằm chằm bóng lưng Quân Cơ Lạc rời đi, cực kì không tình nguyện lầu bầu gọi, “Tỷ phu…”
Hai canh giờ sau, mặt trời giữa trưa thiêu đốt, toàn bộ mặt đất vô cùng nóng rát, ngay cả không khí khi hít vào cũng nóng kinh người làm cơ thể vô cùng khó chịu.
Ban đầu Quân Cơ Lạc còn ngồi trong xe ngựa hóng mát, hiện tại đã nằm dưới một gốc cây đại thụ cách chỗ Đường Tử An không xa. Đương nhiên hắn lại càng không ngược đãi chính mình, đã sớm sai người đem rất nhiều đồ ăn đến.
Vừa ăn vừa dùng thái độ vui sướng khi người khác gặp hoạ thưởng thức Đường Tử An bày ra gương mặt béo tròn kì quái.
Vị gà nướng thơm ngào ngạt làm trùng tham ăn trong người Đường Tử An bò ra hết, Đường Tử An nuốt nước miếng mấy lần, nhưng không bị mỹ thực đánh bại. Cậu phô trương thanh thế quát Quân Cơ Lạc, “Quân Cơ Lạc, lão tử nói cho ngươi biết, lão tử sẽ không thoả hiệp, ngươi muốn lão tử gọi ngươi mộttiếng tỷ phu, không có cửa đâu. Ta vô luận như thế nào cũng không thoả hiệp với thế lực tà ác như ngươi.”
Lời kêu gào này của cậu ta làm Quân Cơ Lạc không nhịn được nở nụ cười. Bởi vì hắn thấy được sau khi Đường Tử An nói xong, con mắt lại quay tròn nhìn chân gà thơm ngào ngạt hắn đang cầm trong tay, hơn nữa còn vụng trộm liếm liếm cánh môi.
“Ừ, đệ đừng thoả hiệp, trăm ngàn lần đừng thoả hiệp, đệ phải tiếp tục mạnh miệng hơn nữa. Để ta nhìn xem cháu của Trì Lệ Dập uy vũ không khuất phục cỡ nào.” Quân Cơ Lạc đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Tử An, cố ý đem chân gà trong tay quơ quơ trước mặt cậu ta, chọc Đường Tử An lại phát ra mộttiếng nuốt nước miếng.
Đến lúc cậu ta quen mắt rồi, Quân Cơ Lạc thập phần tàn nhẫn đêm chân gà kia bỏ vào miệng. Cố ý làm ra bộ dáng say mê, hắn chậc chậc tán thưởng nói, “Tay nghề sư phụ ở Vân Hương lâu quả nhiên là cao. Nhìn cái chân gà nướng này… chậc chậc, chỉ ăn một cái là không đủ.”
Quân Cơ Lạc lại cầm lấy một cái chân gà khác căn một ngụm. Đường Tử An vừa nóng, vừa đói lại vừa khát, hiện tại đừng nói là một cái chân gà, cho dù chỉ cho cậu một cái bánh bao, cậu cũng cảm thấy đó là mĩ vị nhân gian.
Ánh mắt Đường Tử An liền không rời được mấy cái chân gà kia, vài lần như vậy, cậu thật thiếu chút nữa bật thốt lên gọi Quân Cơ Lạc là tỷ phu. Nhưng trong đầu nhớ đến những câu chuyện anh hùng trênchiến trường cậu từng kể cho cậu ta. Những anh hùng này lúc đối mặt với đại đao của kẻ thù vẫn uy vũ không khuất phục.
Bọn họ có thể chịu được, cậu nhất định cũng có thể.
Dưới tình cảnh lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng cậu ta gân cổ, ngạo nghễ nói, “Hỗn đản! Đem chân gà của ngươi đi! Lão tử là người có cốt khí, không khom lưng trước chân gà!”
“Có ý tứ…” Quân Cơ Lạc đưa tay vuốt cái cằm bóng loáng của mình, buông chân gà trên tay xuống. Sau đó không lâu, hắn lại lấy một cái ấm nước, uống một ngụm rồi chọn mi nhìn về phía Đường Tử An.
Đường Tử An vươn đầu lưỡi khẽ liếm liếm cánh môi đã tróc da. Cậu giật giật miệng, Quân Cơ Lạc khẽ cười, mở miệng nói trước, “Đệ không cần nói, ta nói thay đệ. Đệ nhất định là muốn nói: "Hỗn đản! Lấy nước của ngươi đi! Lão tử là người có cốt khí, không khom lưng trước ấm nước kia’.”
Khoé miệng cười thành hình cung của Quân Cơ Lạc càng mở rộng, hắn tiếp tục nói, “Đệ muốn làm mộtnam tử hán uy vũ không khuất phục, bản đốc là tỷ phu của đệ, vạn vạn không thể ngăn cản. Cho nên, bản đốc quyết định đem toàn bộ số nước có khả năng dụ dỗ đệ đổ hết!”
Cứ như vậy, Đường Tử An đã khát khô cổ họng chính mắt thấy Quân Cơ Lạc giậm chân giận dữ đổ bỏ ấm nước trước mặt mình.
Vừa đói vừa khát, còn bị Quân Cơ Lạc liên tục dùng lời nói kích thích Đường Tử An quả thật bị Quân Cơ Lạc bức tới điên, cậu ta rơi nước mắt, nức nở nói, “Trứng thối! Trở về ta nhất định viết thư nói với cậu ta, nói ngươi khi dễ ta…Ta muốn cậu thay ta báo thù…”
Quân Cơ Lạc nhún vai, thập phần vô tội nói, “Nhóc con, đệ có lầm hay không. Trước đó là đệ nói ‘muốn chém muốn giết cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được’, bây giờ ta còn chưa làm gì đệ, đệ sao lại la hét nói ta khi dễ đệ được chứ. Ta đây nếu chém đệ một đao, đệ thật sự không đổi khí tiết sao? Tử An à, là tỷ phu của đệ, ta thật tình muốn nói với đệ một câu: Về sau không cần bốc phét kêu gào này nọ được không?”
Đường Tử An lại bị lời nói của hắn làm nghẹn, cậu thật sự không biết nên phản bác Quân Cơ Lạc như thế nào, cuối cùng chỉ có thể --- náo loạn khóc lóc om sòm.
“Hỗn đản… Ta muốn cáo trạng ngươi với nhị tỷ… Ta muốn cáo trạng với biểu ca… ô ô…”
Có thể làm cậu em vợ liên tiếp phá hư tình cảm của mình cùng Đường Tứ Tứ tức phát khóc, trong lòng Quân Cơ Lạc thật vui vẻ mà. Đương nhiên, mục đích của hắn hôm nay còn chưa hoàn thành. hắn sẽkhông mềm lòng nhanh như vậy.
Quân Cơ Lạc điểm á huyệt của cậu ta, lại chui vào trong xe ngựa ngủ một giấc. Chờ hắn ngủ dậy, phát hiện thời tiết vốn nắng gắt bỗng chốc mây đen dày đặc.
Quân Cơ Lạc giải á huyệt cho Đường Tử An, “Tiểu Tử An, đệ ở trong này mọc rễ nảy mầm đi. Ta đi về trước.” Quân Cơ Lạc cười xoay người rời đi.
Đường Tử An nhìn bầu trời mây đen dày đặc, lại nhìn chằm chằm bóng lưng Quân Cơ Lạc rời đi, cực kì không tình nguyện lầu bầu gọi, “Tỷ phu…”
Danh sách chương