Tiêu Hải Dương đột nhiên nằm không cũng trúng đạn, chẳng hiểu gì hết, không mảy may nhận thấy tâm trạng lãnh đạo không mấy tốt, cậu rất đỗi nghiêm túc gặng hỏi đến cùng: “Tại sao, em lại vi phạm kỷ luật à?”
“…” Lạc Văn Chu bị cậu cắt ngang không trút giận nổi, á khẩu một lát mới bực tức nói, “Chú có chuyện gì?”
Ngữ khí Tiêu Hải Dương khá nghiêm trọng: “Đội trưởng Lạc, các anh còn ở bệnh viện không? Khoan hãy đi, em sẽ lập tức đến đó, phải gặp mặt nói chuyện.”
Cậu trai bốn mắt này tương đối có ý thức thời gian, nói “lập tức đến” là năm phút sau liền bọc gió lạnh lao vào bệnh viện.
Khu nội trú đông người ồn ào, để thanh tĩnh, mấy người họ đến vườn hoa nhỏ phía sau tìm một cái bàn đá. Vườn hoa nhỏ dùng cho bệnh nhân nằm viện tản bộ, hiện giờ đang là mùa đông rét mướt, nước đóng thành băng, xung quanh đừng nói bệnh nhân tản bộ, ngay cả con quạ tự khoác áo lông cũng chẳng thấy bóng dáng.
Tiêu Hải Dương đặt hai bản lý lịch và một bảng kê đánh máy trên bàn đá, hít mạnh nước mũi: “Người và tình hình sử dụng chiếc xe đội phó Đào lái mà đội trưởng Lạc bảo em điều tra đều ở trong này, còn có hai bản lý lịch – hai người hôm ấy cùng đội phó Đào đến nhà Doãn Bình, một là anh Vũ đội chúng ta, một là Khổng Duy Thần viên cảnh sát nhân dân ở đồn Nam Loan…”
“Tiểu Vũ thì anh biết, sau khi tốt nghiệp vẫn ở trong tầm mắt anh, nếu không phải sư phụ xảy ra chuyện, năm ấy suýt nữa đã thành tiểu sư đệ của anh rồi,” Lạc Văn Chu khoát tay, “Khổng Duy Thần cũng chưa cần phải nói, trọng điểm là…”
“Không, Khổng Duy Thần em phải nói trọng điểm.” Tiêu Hải Dương dùng các ngón tay lạnh cóng không linh hoạt lắm rút ra bản lý lịch của Khổng Duy Thần, “Đội trưởng Lạc, anh biết ‘Hạng mục đơn vị hành chính sự nghiệp quốc gia giúp đỡ người nghèo’ mấy năm trước thành phố ta từng tiến hành chứ?”
Lạc Văn Chu nghi hoặc nhướng mày: “Ừm?”
Hoạt động kiểu này bình thường hình thức lớn hơn ý nghĩa thực tế, cơ bản là cho mọi người dựa theo cấp bậc móc ra khoản tiền một bữa cơm trưa, quyên góp ít tiền, sau đó chụp vài tấm ảnh viết bài báo là xong, không có ý nghĩa gì, tổ chức vài năm thì dẹp.
“Năm đó kết hợp với Cục công an chính là trường Hoành Chí của Nam Loan, mấy cán bộ Cục công an đã đến trường này tham quan một vòng, mỗi người móc ra hai ngàn đồng, một đối một tài trợ nhà trường chọn ra vài học sinh thành tích tương đối tốt, Khổng Duy Thần chính là một trong số đó.” Tiêu Hải Dương nói, ba người quanh bàn đá đều trợn mắt nhìn cậu.
Lạc Văn Chu có dự cảm xấu, cảm thấy cái miệng chó của Tiêu Hải Dương chỉ sợ chẳng phun ra nổi ngà voi: “Thì sao?”
“Em đã đi tra hồ sơ lưu trữ của trường, mục người tài trợ cho Khổng Duy Thần năm đó viết là ‘Trương Xuân Cửu’ – A, chính là cựu cục trưởng nửa đầu năm Cục công an điều đi, trước khi dẫn nhóm đội phó Đào chạy tới nhà Doãn Bình, anh ta đã gọi điện thoại cho Trương Xuân Cửu.”
Lang Kiều vẻ mặt mù mờ do lượng thông tin quá tải.
Phí Độ thì hơi nhíu mày.
Lạc Văn Chu thoắt chốc sầm mặt: “Tiêu Hải Dương, chú có biết mình đang nói gì không?”
“Em biết – em đã in lịch sử cuộc gọi ra rồi,” Tiêu Hải Dương giơ tay chùi nước mũi, giống như thiếu đầu óc mà nhìn lại vào mắt anh, rút ra một tờ giấy, “Mặt khác, em đã chứng thực với anh Vũ, anh Vũ nói, trước khi họ xuất phát, quả thật nhìn thấy cảnh sát Khổng gọi điện thoại, anh ấy còn thuận miệng hỏi một câu, Khổng Duy Thần nói ‘Lãnh đạo rất quan tâm việc này, tôi báo cáo một tiếng với sếp’, anh Vũ cho là lãnh đạo trong đồn, cũng không để ý lắm. Em còn tra được, cảnh sát Khổng ban đầu bị phân tới huyện Thanh Nguyên, do cục trưởng Trương nói giúp mới được điều về quê nhà Nam Loan.”
Một đám mây dày không thể tự chủ bị gió thổi dồn lại, che khuất mặt trời, nguồn nhiệt duy nhất cũng đã biến mất, xung quanh lập tức ngập tràn âm u.
Trong chòi đá nhỏ một lúc lâu không ai nói gì, Lang Kiều đột nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể nhỏ nhoi của mình bỗng thiếu thốn vô cùng, ngồi cả buổi cũng chưa thể làm nóng ghế, hơi lạnh vẫn xuyên qua quần áo chui thẳng vào da, khiến cô run rẩy từ trong ra ngoài.
Không biết bao lâu sau, Lang Kiều mới từ từ định thần lại, sự phẫn nộ không thể tả rõ nổ tung như núi lở, như thể tín đồ nhìn thấy có người hắt nước bẩn lên tượng thần, cô đứng bật dậy: “Tiêu Hải Dương chú bị điên à? Từng nhận tài trợ, điều động công tác, việc bằng cái rắm này cũng phải đào hết gốc rễ ra? Chú là đặc vụ của Cục điều tra thống kê quân sự à? Có phải bình thường mọi người ngồi với nhau đánh bài chém gió cũng phải lôi từng câu từng chữ ra tra, xem bên trong phải chăng có ám hiệu hay không? Không cho chú sinh ra ở nước Đại Thanh làm văn tự ngục thật là uổng phí tài năng!”
Tiêu Hải Dương căn bản không nhìn sắc mặt người ta, giọng điệu cũng không hề lên xuống: “Khi cục trưởng Trương còn giữ chức, đồn công an thị trấn trực thuộc còn có thể miễn cưỡng tính là trong phạm vi quản lý, bây giờ điều đi rồi, Nam Loan chẳng có tí tẹo quan hệ nào với ông ta, cô có thể giải thích tại sao Khổng Duy Thần lại liên lạc với ông ta vào thời điểm thế này không? Tôi biết anh ta là liệt sĩ, tôi cũng biết những lời này nếu nói với người Nam Loan, họ sẽ đánh tôi – cô cũng muốn đánh tôi. Nhưng bất kể trên tình cảm các cô có tin hay không, đây là kết quả điều tra của tôi, đây chính là sự thật.”
“Nói nhảm!” Lang Kiều nổi sùng lên, “Nếu là chú, chú sẽ hại người trước rồi cứu người, còn vì cứu người mà đẩy mình vào à? Cục trưởng Trương đã lui về tuyến hai mà cũng có thể bị chú lôi ra…”
Tiêu Hải Dương siết chặt hai tay, cố chấp nói: “Là tôi đương nhiên sẽ không làm thế, nhưng lối suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, tôi không biết người khác nghĩ như thế nào.”
Lang Kiều túm cổ áo cậu, Tiêu Hải Dương bị lôi đổ người về phía trước, xương sườn đập vào bàn đá, mắt kính trượt xuống dưới xương gò má.
Lạc Văn Chu: “Này…”
“Từ từ, hãy nghe tôi nói một câu.” Phí Độ nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Lang Kiều, tay hắn ban nãy vẫn đút trong túi, vương chút hơi ấm của áo khoác, đầu ngón tay chỉ có một tẹo huyết sắc, lộ ra một vòng cổ tay áo len màu vàng nhạt, gân cốt căng cứng xanh trắng đan xen trên mu bàn tay Lang Kiều không tự chủ được lỏng ra.
“Thứ nhất, cảnh sát Khổng trước đó nói chuyện với cục trưởng Trương và anh ta tiết lộ tin tức không có quan hệ nhân quả tất nhiên, trừ khi anh có được lịch sử cuộc gọi hoàn chỉnh, có chứng cứ xác thực chứng minh khi nhóm anh Đào Nhiên quay lại nhà Doãn Bình lần thứ hai cảnh sát Khổng đã dùng cách nào đó truyền tin,” Phí Độ nhẹ nhàng dừng lại, “Thứ hai, cho dù tin tức của việc này thật sự là tiết lộ từ chỗ anh ta, cũng chưa chắc là anh ta chủ quan cố ý…”
Tiêu Hải Dương há miệng.
Phí Độ gỡ tay Lang Kiều khỏi cổ áo Tiêu Hải Dương, tách hai người ra: “Tôi dùng một cách so sánh không thỏa đáng, Hải Dương, anh nghe xong đừng giận – nếu cảnh sát Cố còn sống, là tiền bối và cấp trên của anh, ông ấy lấy cớ bí mật điều tra việc nào đó, yêu cầu anh làm một số việc anh không thể hiểu nổi, anh sẽ tuân theo vô điều kiện chứ?”
Không biết tại sao, có một số lời nói ra từ miệng Phí Độ, Tiêu Hải Dương luôn dễ nghe lọt hơn.
Cậu trầm mặc một lát: “Anh nói đúng.”
Phí Độ hỏi: “Viên cảnh sát cùng xe còn lại thì sao, anh có tra chưa?”
“Tra rồi, hôm nay trong Cục công an lộn xộn, tôi thừa cơ trộm hồ sơ nhân sự của Tiểu Vũ, anh ta là người địa phương, đi làm chưa lâu, lý lịch và bối cảnh cá nhân đều tương đối đơn giản, tôi tạm thời chưa thấy chỗ nào khả nghi, sẽ tiến thêm một bước điều tra sâu hơn.” Tiêu Hải Dương mặt không biểu cảm chỉnh lại cổ áo xốc xếch và cặp kính trượt xuống, “Về phần xe cảnh sát, chiếc xe hư hỏng rất nghiêm trọng, hiện tại đã kéo đến chỗ kiểm nghiệm dấu vết để kiểm tra kỹ hơn, vẫn chưa có kết quả. Nó gần đây không bảo dưỡng, nhưng sử dụng tương đối thường xuyên, từ sau khi đám Lư Quốc Thịnh bị bắt vẫn không để rỗi, cơ bản tất cả nhân viên ra ngoài làm nhiệm vụ đều chạm qua – nếu là vấn đề của xe, vậy mọi người trong đội chúng ta đều bị hiềm nghi.”
Tiêu Hải Dương lại lần nữa thành công dùng lời nói khiến tất cả mọi người tịt ngòi.
Bất kể khi nào, điều tra người một nhà luôn là khổ sở nhất, chắc cũng chỉ có con lừa nhân tình thế thái nhất loạt mặc kệ như Tiêu Hải Dương mới gánh được việc máu lạnh vô tình như thế.
Tiêu Hải Dương nhìn quét một vòng qua mặt mấy người kia, thấy không ai tiếp lời lại tự mình tiếp tục: “Em cho rằng bây giờ…”
Lạc Văn Chu thật sự sợ cậu rồi, vội vàng cắt ngang: “Tổ tông, phiền câm miệng nghỉ một lúc.”
“Em còn chưa nói xong,” Tiêu Hải Dương đẩy kính, hoàn toàn mặc kệ người ta có muốn nghe hay không, đôi môi tự động lên xuống, “Em cho rằng bây giờ chúng ta nên mau chóng tra rõ động cơ cục trưởng Trương chú ý chuyện này, cùng với hai chiếc xe bán tải kia có liên quan đến ông ta hay không.”
Lang Kiều: “Cục trưởng Trương đầu năm đã…”
“Cục trưởng Trương đầu năm đã điều đi rồi, cho nên bây giờ ngay cả tổ điều tra cũng chẳng tra lên đầu ông ta, nhưng cô đừng quên, thời điểm loạt camera phòng 203 kiểm tu, ông ta vẫn là người phụ trách của Cục công an.” Tiêu Hải Dương hơi lên giọng, “Ông ta ở trên vị trí này đã bao lâu? Cho dù điều đi, sức ảnh hưởng cũng còn đó, cô biết có bao nhiêu người sẽ cố ý và vô tình tiết lộ chuyện gì cho ông ta chứ? Còn nữa, hệ thống sử dụng cho công tác bên ngoài của chúng ta hiện giờ cũng do ông ta làm, lúc bắt Trịnh Khải Phong, tại sao Dương Ba có thể lấy được bản danh sách đi làm nhiệm vụ mà bên mình cũng chưa chắc nắm rõ?”
Mồm mép Lang Kiều không lưu loát như cậu, nhất thời á khẩu, không nhịn được lại muốn ra tay.
“Bằng chứng – Tiêu Hải Dương, người chú tố cáo là cựu cục trưởng của Cục công an thành phố,” Lạc Văn Chu mở miệng cắt ngang màn giương cung bạt kiếm của hai người, “Tìm được bằng chứng, anh sẽ trình lên trên thay chú, còn không thì, những lời hôm nay bọn anh có thể vờ như không nghe thấy, nhưng lúc hạ táng cảnh sát Khổng, chú phải dập đầu ba cái tạ tội với người ta, nếu không Đào Nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho chú.”
Nghe thấy tên Đào Nhiên, Tiêu Hải Dương rốt cuộc im lặng, hơi căng thẳng mím môi.
Lạc Văn Chu rất phiền lòng phất tay đuổi cậu: “Cút đi.”
Thế nhưng Tiêu Hải Dương không cút, cậu đứng nguyên tại chỗ một lát, đôi tay buông bên người cóng đến đỏ bừng buông lỏng rồi lại siết chặt.
Cậu trai bốn mắt này có khí chất kỳ lạ, tựa hồ bất luận là ở trong đám đông hay đứng một mình, cậu đều có vẻ lẻ loi, lẻ loi mà ôm đầy nghi ngờ, đối với không khí chui vào miệng và mũi cũng tràn ngập cảm giác không tin tưởng.
Ngoại trừ… Đào Nhiên.
Đào Nhiên ôn hòa hiền hậu, kiên nhẫn, nhìn như qua loa, sống hơi cẩu thả, lại luôn đang trông nom mỗi một người đi vào tầm nhìn của mình, tuy rằng ngoại hình và khí chất khác biệt một trời một vực, song luôn khiến cậu nhớ tới Cố Chiêu năm xưa. Bắt đầu từ lúc cậu còn ở phân cục khu Hoa Thị, lần đầu tiên hợp tác cùng Cục công an điều tra vụ án Hà Trung Nghĩa, cậu đã có cảm giác thân thiết một cách tự nhiên này đối với Đào Nhiên.
Vụ mưu sát bất thình lình này cơ hồ khiến cậu cảm thấy thời gian quay ngược, cậu suýt trở thành một con nhím căng thẳng, phẫn nộ dựng hết gai lên.
Lạc Văn Chu: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Tiêu Hải Dương hơi chần chừ nói nhỏ: “Em… em muốn đi thăm đội phó Đào, được không?”
Lạc Văn Chu nhìn thật sâu vào mắt cậu một cái, sau đó gật đầu rất nhẹ, Tiêu Hải Dương mau chóng chạy đi.
Một bụng lửa giận của Lang Kiều theo Tiêu Hải Dương rời khỏi dần dần bị gió lạnh thổi tan, cô vô thức suy nghĩ theo những lời cậu nói, kinh hãi phát hiện mình đã bị cậu thuyết phục: “Đội trưởng Lạc, thời điểm kiểm tu thiết bị giám sát bất ngờ năm kia, hình, hình như quả thật là…”
“Lão Trương hơi lớn hơn các chú, lập công, được Cục công an chỉ đích danh mời về.”
“Ông ấy được quý nhất, là đại ca của các chú.”
“Gia đình kinh doanh…”
“Lúc ấy Cố Chiêu hoài nghi Cục công an có nội gian, nên lựa chọn bí mật điều tra, nhưng ông ấy cũng biết quy định, cuối cùng khi tra đến Cung La Phù, để bằng chứng nghiêm cẩn, nhất định đã chọn trong những người mình tin tưởng một người làm hợp tác…”
Tại sao những người đó “việc làm ăn” trải khắp toàn cầu, có năng lực rửa tiền gây án xuyên quốc gia, mà cứ điểm trọng yếu cuối cùng lại đặt ở Yến Thành? Sau khi Cố Chiêu xảy ra chuyện, Dương Chính Phong là đội trưởng chịu trách nhiệm lãnh đạo trực tiếp nhất tịnh bị xử phạt, giao đội hình sự của Cục công an cho Trương Xuân Cửu kinh nghiệm xấp xỉ và cẩn trọng hơn. Đội hình sự vào tay ông ta càng thêm huy hoàng, những năm đó trị an tốt vô cùng, giống như phần tử phạm tội trái pháp luật toàn thành phố tập thể đi nghỉ phép hết, trong thời gian ông ta tại nhiệm, bất luận là tỷ lệ phạm tội hay phá án đều tương đối đẹp, mới từng bước một trèo lên chức vị cao.
Rốt cuộc là ông ta quản lý có tài, hay…
Lang Kiều nói đúng, mọi chuyện hầu như đều nổ ra sau khi cục trưởng Trương bị điều đi, lượng công việc hơn nửa năm nay của Cục công an cơ hồ sắp bằng mười năm trước. Rốt cuộc là vì Định Hải Thần Châm cục trưởng Trương này đi rồi, các lộ yêu ma quỷ quái đều ra gây sóng gió?
Hay ngược lại – chiếc ô kín bưng biến mất, không che được yêu ma quỷ quái bên dưới nữa?
“Tiểu Lang,” Lạc Văn Chu nói, “Em ở lại bệnh viện, theo dõi chặt Doãn Bình, bất kể lão là đần hay là người thực vật, vô luận thế nào đều không thể để lão gặp vấn đề gì.”
Lang Kiều lật đật gật đầu: “Vâng.”
“Đừng dùng tay không,” Lạc Văn Chu hạ giọng nói, “Đi xin mang súng.”
Lang Kiều nổi da gà trên cổ, thoáng nhìn sắc mặt Lạc Văn Chu, không dám nói nhảm nữa, đứng dậy chạy ngay đi.
Lạc Văn Chu thở ra một hơi thật dài, nắm cổ tay Phí Độ mà xoa nắn xương. Nếu nội gian cùng thời với Cố Chiêu, nhất định đã là tiền bối đức cao vọng trọng, Lạc Văn Chu cho tới nay vẫn biết rõ, song chuyện đến trước mắt, trong lòng anh vẫn trống rỗng.
Quá khó khăn.
Đi chấp nhận, hoài nghi, điều tra, dùng thái độ đối đãi phần tử phạm tội giảo hoạt nhất, tội ác tày trời nhất… Quá khó khăn.
“Không có chứng cứ,” Lạc Văn Chu thấp giọng nói, “Bất kể là cục trưởng Lục bị tổ điều tra dẫn đi, hay cựu cục trưởng Trương – Tiêu Hải Dương làm việc toàn bằng tưởng tượng và trực giác, toàn là nói nhảm. Ngay cả Ngụy Triển Hồng cũng không biết danh tính nội gian, trừ khi Doãn Bình tỉnh lại chỉ nhận… Cho dù Doãn Bình chỉ nhận, với nhân phẩm lão, nếu lão nói miệng không bằng chứng…”
“…” Lạc Văn Chu bị cậu cắt ngang không trút giận nổi, á khẩu một lát mới bực tức nói, “Chú có chuyện gì?”
Ngữ khí Tiêu Hải Dương khá nghiêm trọng: “Đội trưởng Lạc, các anh còn ở bệnh viện không? Khoan hãy đi, em sẽ lập tức đến đó, phải gặp mặt nói chuyện.”
Cậu trai bốn mắt này tương đối có ý thức thời gian, nói “lập tức đến” là năm phút sau liền bọc gió lạnh lao vào bệnh viện.
Khu nội trú đông người ồn ào, để thanh tĩnh, mấy người họ đến vườn hoa nhỏ phía sau tìm một cái bàn đá. Vườn hoa nhỏ dùng cho bệnh nhân nằm viện tản bộ, hiện giờ đang là mùa đông rét mướt, nước đóng thành băng, xung quanh đừng nói bệnh nhân tản bộ, ngay cả con quạ tự khoác áo lông cũng chẳng thấy bóng dáng.
Tiêu Hải Dương đặt hai bản lý lịch và một bảng kê đánh máy trên bàn đá, hít mạnh nước mũi: “Người và tình hình sử dụng chiếc xe đội phó Đào lái mà đội trưởng Lạc bảo em điều tra đều ở trong này, còn có hai bản lý lịch – hai người hôm ấy cùng đội phó Đào đến nhà Doãn Bình, một là anh Vũ đội chúng ta, một là Khổng Duy Thần viên cảnh sát nhân dân ở đồn Nam Loan…”
“Tiểu Vũ thì anh biết, sau khi tốt nghiệp vẫn ở trong tầm mắt anh, nếu không phải sư phụ xảy ra chuyện, năm ấy suýt nữa đã thành tiểu sư đệ của anh rồi,” Lạc Văn Chu khoát tay, “Khổng Duy Thần cũng chưa cần phải nói, trọng điểm là…”
“Không, Khổng Duy Thần em phải nói trọng điểm.” Tiêu Hải Dương dùng các ngón tay lạnh cóng không linh hoạt lắm rút ra bản lý lịch của Khổng Duy Thần, “Đội trưởng Lạc, anh biết ‘Hạng mục đơn vị hành chính sự nghiệp quốc gia giúp đỡ người nghèo’ mấy năm trước thành phố ta từng tiến hành chứ?”
Lạc Văn Chu nghi hoặc nhướng mày: “Ừm?”
Hoạt động kiểu này bình thường hình thức lớn hơn ý nghĩa thực tế, cơ bản là cho mọi người dựa theo cấp bậc móc ra khoản tiền một bữa cơm trưa, quyên góp ít tiền, sau đó chụp vài tấm ảnh viết bài báo là xong, không có ý nghĩa gì, tổ chức vài năm thì dẹp.
“Năm đó kết hợp với Cục công an chính là trường Hoành Chí của Nam Loan, mấy cán bộ Cục công an đã đến trường này tham quan một vòng, mỗi người móc ra hai ngàn đồng, một đối một tài trợ nhà trường chọn ra vài học sinh thành tích tương đối tốt, Khổng Duy Thần chính là một trong số đó.” Tiêu Hải Dương nói, ba người quanh bàn đá đều trợn mắt nhìn cậu.
Lạc Văn Chu có dự cảm xấu, cảm thấy cái miệng chó của Tiêu Hải Dương chỉ sợ chẳng phun ra nổi ngà voi: “Thì sao?”
“Em đã đi tra hồ sơ lưu trữ của trường, mục người tài trợ cho Khổng Duy Thần năm đó viết là ‘Trương Xuân Cửu’ – A, chính là cựu cục trưởng nửa đầu năm Cục công an điều đi, trước khi dẫn nhóm đội phó Đào chạy tới nhà Doãn Bình, anh ta đã gọi điện thoại cho Trương Xuân Cửu.”
Lang Kiều vẻ mặt mù mờ do lượng thông tin quá tải.
Phí Độ thì hơi nhíu mày.
Lạc Văn Chu thoắt chốc sầm mặt: “Tiêu Hải Dương, chú có biết mình đang nói gì không?”
“Em biết – em đã in lịch sử cuộc gọi ra rồi,” Tiêu Hải Dương giơ tay chùi nước mũi, giống như thiếu đầu óc mà nhìn lại vào mắt anh, rút ra một tờ giấy, “Mặt khác, em đã chứng thực với anh Vũ, anh Vũ nói, trước khi họ xuất phát, quả thật nhìn thấy cảnh sát Khổng gọi điện thoại, anh ấy còn thuận miệng hỏi một câu, Khổng Duy Thần nói ‘Lãnh đạo rất quan tâm việc này, tôi báo cáo một tiếng với sếp’, anh Vũ cho là lãnh đạo trong đồn, cũng không để ý lắm. Em còn tra được, cảnh sát Khổng ban đầu bị phân tới huyện Thanh Nguyên, do cục trưởng Trương nói giúp mới được điều về quê nhà Nam Loan.”
Một đám mây dày không thể tự chủ bị gió thổi dồn lại, che khuất mặt trời, nguồn nhiệt duy nhất cũng đã biến mất, xung quanh lập tức ngập tràn âm u.
Trong chòi đá nhỏ một lúc lâu không ai nói gì, Lang Kiều đột nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể nhỏ nhoi của mình bỗng thiếu thốn vô cùng, ngồi cả buổi cũng chưa thể làm nóng ghế, hơi lạnh vẫn xuyên qua quần áo chui thẳng vào da, khiến cô run rẩy từ trong ra ngoài.
Không biết bao lâu sau, Lang Kiều mới từ từ định thần lại, sự phẫn nộ không thể tả rõ nổ tung như núi lở, như thể tín đồ nhìn thấy có người hắt nước bẩn lên tượng thần, cô đứng bật dậy: “Tiêu Hải Dương chú bị điên à? Từng nhận tài trợ, điều động công tác, việc bằng cái rắm này cũng phải đào hết gốc rễ ra? Chú là đặc vụ của Cục điều tra thống kê quân sự à? Có phải bình thường mọi người ngồi với nhau đánh bài chém gió cũng phải lôi từng câu từng chữ ra tra, xem bên trong phải chăng có ám hiệu hay không? Không cho chú sinh ra ở nước Đại Thanh làm văn tự ngục thật là uổng phí tài năng!”
Tiêu Hải Dương căn bản không nhìn sắc mặt người ta, giọng điệu cũng không hề lên xuống: “Khi cục trưởng Trương còn giữ chức, đồn công an thị trấn trực thuộc còn có thể miễn cưỡng tính là trong phạm vi quản lý, bây giờ điều đi rồi, Nam Loan chẳng có tí tẹo quan hệ nào với ông ta, cô có thể giải thích tại sao Khổng Duy Thần lại liên lạc với ông ta vào thời điểm thế này không? Tôi biết anh ta là liệt sĩ, tôi cũng biết những lời này nếu nói với người Nam Loan, họ sẽ đánh tôi – cô cũng muốn đánh tôi. Nhưng bất kể trên tình cảm các cô có tin hay không, đây là kết quả điều tra của tôi, đây chính là sự thật.”
“Nói nhảm!” Lang Kiều nổi sùng lên, “Nếu là chú, chú sẽ hại người trước rồi cứu người, còn vì cứu người mà đẩy mình vào à? Cục trưởng Trương đã lui về tuyến hai mà cũng có thể bị chú lôi ra…”
Tiêu Hải Dương siết chặt hai tay, cố chấp nói: “Là tôi đương nhiên sẽ không làm thế, nhưng lối suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, tôi không biết người khác nghĩ như thế nào.”
Lang Kiều túm cổ áo cậu, Tiêu Hải Dương bị lôi đổ người về phía trước, xương sườn đập vào bàn đá, mắt kính trượt xuống dưới xương gò má.
Lạc Văn Chu: “Này…”
“Từ từ, hãy nghe tôi nói một câu.” Phí Độ nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Lang Kiều, tay hắn ban nãy vẫn đút trong túi, vương chút hơi ấm của áo khoác, đầu ngón tay chỉ có một tẹo huyết sắc, lộ ra một vòng cổ tay áo len màu vàng nhạt, gân cốt căng cứng xanh trắng đan xen trên mu bàn tay Lang Kiều không tự chủ được lỏng ra.
“Thứ nhất, cảnh sát Khổng trước đó nói chuyện với cục trưởng Trương và anh ta tiết lộ tin tức không có quan hệ nhân quả tất nhiên, trừ khi anh có được lịch sử cuộc gọi hoàn chỉnh, có chứng cứ xác thực chứng minh khi nhóm anh Đào Nhiên quay lại nhà Doãn Bình lần thứ hai cảnh sát Khổng đã dùng cách nào đó truyền tin,” Phí Độ nhẹ nhàng dừng lại, “Thứ hai, cho dù tin tức của việc này thật sự là tiết lộ từ chỗ anh ta, cũng chưa chắc là anh ta chủ quan cố ý…”
Tiêu Hải Dương há miệng.
Phí Độ gỡ tay Lang Kiều khỏi cổ áo Tiêu Hải Dương, tách hai người ra: “Tôi dùng một cách so sánh không thỏa đáng, Hải Dương, anh nghe xong đừng giận – nếu cảnh sát Cố còn sống, là tiền bối và cấp trên của anh, ông ấy lấy cớ bí mật điều tra việc nào đó, yêu cầu anh làm một số việc anh không thể hiểu nổi, anh sẽ tuân theo vô điều kiện chứ?”
Không biết tại sao, có một số lời nói ra từ miệng Phí Độ, Tiêu Hải Dương luôn dễ nghe lọt hơn.
Cậu trầm mặc một lát: “Anh nói đúng.”
Phí Độ hỏi: “Viên cảnh sát cùng xe còn lại thì sao, anh có tra chưa?”
“Tra rồi, hôm nay trong Cục công an lộn xộn, tôi thừa cơ trộm hồ sơ nhân sự của Tiểu Vũ, anh ta là người địa phương, đi làm chưa lâu, lý lịch và bối cảnh cá nhân đều tương đối đơn giản, tôi tạm thời chưa thấy chỗ nào khả nghi, sẽ tiến thêm một bước điều tra sâu hơn.” Tiêu Hải Dương mặt không biểu cảm chỉnh lại cổ áo xốc xếch và cặp kính trượt xuống, “Về phần xe cảnh sát, chiếc xe hư hỏng rất nghiêm trọng, hiện tại đã kéo đến chỗ kiểm nghiệm dấu vết để kiểm tra kỹ hơn, vẫn chưa có kết quả. Nó gần đây không bảo dưỡng, nhưng sử dụng tương đối thường xuyên, từ sau khi đám Lư Quốc Thịnh bị bắt vẫn không để rỗi, cơ bản tất cả nhân viên ra ngoài làm nhiệm vụ đều chạm qua – nếu là vấn đề của xe, vậy mọi người trong đội chúng ta đều bị hiềm nghi.”
Tiêu Hải Dương lại lần nữa thành công dùng lời nói khiến tất cả mọi người tịt ngòi.
Bất kể khi nào, điều tra người một nhà luôn là khổ sở nhất, chắc cũng chỉ có con lừa nhân tình thế thái nhất loạt mặc kệ như Tiêu Hải Dương mới gánh được việc máu lạnh vô tình như thế.
Tiêu Hải Dương nhìn quét một vòng qua mặt mấy người kia, thấy không ai tiếp lời lại tự mình tiếp tục: “Em cho rằng bây giờ…”
Lạc Văn Chu thật sự sợ cậu rồi, vội vàng cắt ngang: “Tổ tông, phiền câm miệng nghỉ một lúc.”
“Em còn chưa nói xong,” Tiêu Hải Dương đẩy kính, hoàn toàn mặc kệ người ta có muốn nghe hay không, đôi môi tự động lên xuống, “Em cho rằng bây giờ chúng ta nên mau chóng tra rõ động cơ cục trưởng Trương chú ý chuyện này, cùng với hai chiếc xe bán tải kia có liên quan đến ông ta hay không.”
Lang Kiều: “Cục trưởng Trương đầu năm đã…”
“Cục trưởng Trương đầu năm đã điều đi rồi, cho nên bây giờ ngay cả tổ điều tra cũng chẳng tra lên đầu ông ta, nhưng cô đừng quên, thời điểm loạt camera phòng 203 kiểm tu, ông ta vẫn là người phụ trách của Cục công an.” Tiêu Hải Dương hơi lên giọng, “Ông ta ở trên vị trí này đã bao lâu? Cho dù điều đi, sức ảnh hưởng cũng còn đó, cô biết có bao nhiêu người sẽ cố ý và vô tình tiết lộ chuyện gì cho ông ta chứ? Còn nữa, hệ thống sử dụng cho công tác bên ngoài của chúng ta hiện giờ cũng do ông ta làm, lúc bắt Trịnh Khải Phong, tại sao Dương Ba có thể lấy được bản danh sách đi làm nhiệm vụ mà bên mình cũng chưa chắc nắm rõ?”
Mồm mép Lang Kiều không lưu loát như cậu, nhất thời á khẩu, không nhịn được lại muốn ra tay.
“Bằng chứng – Tiêu Hải Dương, người chú tố cáo là cựu cục trưởng của Cục công an thành phố,” Lạc Văn Chu mở miệng cắt ngang màn giương cung bạt kiếm của hai người, “Tìm được bằng chứng, anh sẽ trình lên trên thay chú, còn không thì, những lời hôm nay bọn anh có thể vờ như không nghe thấy, nhưng lúc hạ táng cảnh sát Khổng, chú phải dập đầu ba cái tạ tội với người ta, nếu không Đào Nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho chú.”
Nghe thấy tên Đào Nhiên, Tiêu Hải Dương rốt cuộc im lặng, hơi căng thẳng mím môi.
Lạc Văn Chu rất phiền lòng phất tay đuổi cậu: “Cút đi.”
Thế nhưng Tiêu Hải Dương không cút, cậu đứng nguyên tại chỗ một lát, đôi tay buông bên người cóng đến đỏ bừng buông lỏng rồi lại siết chặt.
Cậu trai bốn mắt này có khí chất kỳ lạ, tựa hồ bất luận là ở trong đám đông hay đứng một mình, cậu đều có vẻ lẻ loi, lẻ loi mà ôm đầy nghi ngờ, đối với không khí chui vào miệng và mũi cũng tràn ngập cảm giác không tin tưởng.
Ngoại trừ… Đào Nhiên.
Đào Nhiên ôn hòa hiền hậu, kiên nhẫn, nhìn như qua loa, sống hơi cẩu thả, lại luôn đang trông nom mỗi một người đi vào tầm nhìn của mình, tuy rằng ngoại hình và khí chất khác biệt một trời một vực, song luôn khiến cậu nhớ tới Cố Chiêu năm xưa. Bắt đầu từ lúc cậu còn ở phân cục khu Hoa Thị, lần đầu tiên hợp tác cùng Cục công an điều tra vụ án Hà Trung Nghĩa, cậu đã có cảm giác thân thiết một cách tự nhiên này đối với Đào Nhiên.
Vụ mưu sát bất thình lình này cơ hồ khiến cậu cảm thấy thời gian quay ngược, cậu suýt trở thành một con nhím căng thẳng, phẫn nộ dựng hết gai lên.
Lạc Văn Chu: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Tiêu Hải Dương hơi chần chừ nói nhỏ: “Em… em muốn đi thăm đội phó Đào, được không?”
Lạc Văn Chu nhìn thật sâu vào mắt cậu một cái, sau đó gật đầu rất nhẹ, Tiêu Hải Dương mau chóng chạy đi.
Một bụng lửa giận của Lang Kiều theo Tiêu Hải Dương rời khỏi dần dần bị gió lạnh thổi tan, cô vô thức suy nghĩ theo những lời cậu nói, kinh hãi phát hiện mình đã bị cậu thuyết phục: “Đội trưởng Lạc, thời điểm kiểm tu thiết bị giám sát bất ngờ năm kia, hình, hình như quả thật là…”
“Lão Trương hơi lớn hơn các chú, lập công, được Cục công an chỉ đích danh mời về.”
“Ông ấy được quý nhất, là đại ca của các chú.”
“Gia đình kinh doanh…”
“Lúc ấy Cố Chiêu hoài nghi Cục công an có nội gian, nên lựa chọn bí mật điều tra, nhưng ông ấy cũng biết quy định, cuối cùng khi tra đến Cung La Phù, để bằng chứng nghiêm cẩn, nhất định đã chọn trong những người mình tin tưởng một người làm hợp tác…”
Tại sao những người đó “việc làm ăn” trải khắp toàn cầu, có năng lực rửa tiền gây án xuyên quốc gia, mà cứ điểm trọng yếu cuối cùng lại đặt ở Yến Thành? Sau khi Cố Chiêu xảy ra chuyện, Dương Chính Phong là đội trưởng chịu trách nhiệm lãnh đạo trực tiếp nhất tịnh bị xử phạt, giao đội hình sự của Cục công an cho Trương Xuân Cửu kinh nghiệm xấp xỉ và cẩn trọng hơn. Đội hình sự vào tay ông ta càng thêm huy hoàng, những năm đó trị an tốt vô cùng, giống như phần tử phạm tội trái pháp luật toàn thành phố tập thể đi nghỉ phép hết, trong thời gian ông ta tại nhiệm, bất luận là tỷ lệ phạm tội hay phá án đều tương đối đẹp, mới từng bước một trèo lên chức vị cao.
Rốt cuộc là ông ta quản lý có tài, hay…
Lang Kiều nói đúng, mọi chuyện hầu như đều nổ ra sau khi cục trưởng Trương bị điều đi, lượng công việc hơn nửa năm nay của Cục công an cơ hồ sắp bằng mười năm trước. Rốt cuộc là vì Định Hải Thần Châm cục trưởng Trương này đi rồi, các lộ yêu ma quỷ quái đều ra gây sóng gió?
Hay ngược lại – chiếc ô kín bưng biến mất, không che được yêu ma quỷ quái bên dưới nữa?
“Tiểu Lang,” Lạc Văn Chu nói, “Em ở lại bệnh viện, theo dõi chặt Doãn Bình, bất kể lão là đần hay là người thực vật, vô luận thế nào đều không thể để lão gặp vấn đề gì.”
Lang Kiều lật đật gật đầu: “Vâng.”
“Đừng dùng tay không,” Lạc Văn Chu hạ giọng nói, “Đi xin mang súng.”
Lang Kiều nổi da gà trên cổ, thoáng nhìn sắc mặt Lạc Văn Chu, không dám nói nhảm nữa, đứng dậy chạy ngay đi.
Lạc Văn Chu thở ra một hơi thật dài, nắm cổ tay Phí Độ mà xoa nắn xương. Nếu nội gian cùng thời với Cố Chiêu, nhất định đã là tiền bối đức cao vọng trọng, Lạc Văn Chu cho tới nay vẫn biết rõ, song chuyện đến trước mắt, trong lòng anh vẫn trống rỗng.
Quá khó khăn.
Đi chấp nhận, hoài nghi, điều tra, dùng thái độ đối đãi phần tử phạm tội giảo hoạt nhất, tội ác tày trời nhất… Quá khó khăn.
“Không có chứng cứ,” Lạc Văn Chu thấp giọng nói, “Bất kể là cục trưởng Lục bị tổ điều tra dẫn đi, hay cựu cục trưởng Trương – Tiêu Hải Dương làm việc toàn bằng tưởng tượng và trực giác, toàn là nói nhảm. Ngay cả Ngụy Triển Hồng cũng không biết danh tính nội gian, trừ khi Doãn Bình tỉnh lại chỉ nhận… Cho dù Doãn Bình chỉ nhận, với nhân phẩm lão, nếu lão nói miệng không bằng chứng…”
Danh sách chương