Trong đám đông một lão già bước ra.  

 

Lưng gù rất nặng.  

 

Toàn thân áo vải màu xám, nhìn giống như một lão nô bộc trung thành.  

 

Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh vừa nhìn liền biết!  

 

Đối phương là thực lực Tông Sư võ đạo đỉnh phong!  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi chỉ cần Quân Vô Tà, đừng để người khác đi chết thay”.  

 

Chú Mạc nhếch miệng cười, lạnh lẽo nói: “Diệp Bắc Minh, cậu không nên đến đây”.  

 

“Nhà họ Quân là nơi nào, chắc cậu đã dò hỏi kỹ, không phải…”  

 

“Ồn ào!”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày, chẳng buồn nghe người này phí lời.  

 

Anh nhấc chân, đá một hòn đá bay ra!  

 

Vèo!  

 

Tốc độ nhanh gấp ba lần viên đạn!  

 

Phốc!  

 

Máu tươi tung tóe, mắt phải chú Mạc xuất hiện một lỗ thủng, con ngươi biến mất.  

 

Sau gáy xuất hiện một lỗ thủng khác!  

 

Ầm!  

 

Thi thể chú Mạc ngã xuống đất.  

 

Con ngươi Quân Chính Dương có rút lại.  

 

Quân Văn Tịnh cũng kinh hãi.  

 

Những người nhà họ Quân khác mặt đều kinh hoàng, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Một Tông Sư võ đạo trấn giữ nhà họ Quân cứ thế chết như vậy!  

 

Bị một hòn đá nhỏ đánh thủng đầu?  

 

Diệp Bắc Minh bước ra, đi đến bên cạnh Quân Chính Dương, một tay khoác lên bả vai ông ta.  

 

Phốc!  

 

Quân Chính Dương không cản nổi áp lực bàn tay Diệp Bắc Minh.  

 

Hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất!  

Ông ta tức giận ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, uy hiếp nói: “Diệp Bắc Minh, cậu…”  

 

“Rắc rắc!”  

 

Diệp Bắc Minh giơ chân lên, rơi vào bắp chân Quân Chính Dương, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống: “Tôi không muốn nghe nói nhảm”.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện