Quân Chính Dương biết, mình không liên hệ với Quân Vô Tà thì cậu thanh niên này có thể sẽ giết mình!
“Được…”
Quân Chính Dương lấy điện thoại di động ra, gọi vào số của Quân Vô Tà, giận dữ hét lên: “Thằng nhóc, con mẹ nó mày ở đâu?”
“Cút về cho tao!”
Lúc này.
Trong một khách sạn năm sao ở Trung Hải.
Quân Vô Tà đang trong cơn mê muội thì nhận được điện thoại của Quân Chính Dương: “Bố, sao thế?”
“Gần đây con không đi gây chuyện mà!”
Quân Chính Dương tức giận nói: “Mặc kệ mày gây chuyện không, bây giờ, ngay lập tức lăn về đây cho tao!”
“Nếu không tao không có đứa con trai mày”.
Quân Vô Tà cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.
Hắn vội vàng mặc quần, dẫn theo người phụ nữ bên cạnh chạy về nhà họ Quân.
Khi hắn xuất hiện ở cửa lớn nhà họ Quân, cảm thấy tình huống có chút không đúng!
Vừa vào sân trước liền nhìn thấy một đám người đứng ở đó.
Bố Quân Chính Dương của mình đang quỳ xuống bên cạnh một chàng trai trẻ tuổi!
Hả?
Tên phế vật kia sao cũng ở đây?
Ánh mắt của Quân Vô Tà rơi trên người Hầu Tử: “Bố, xảy ra chuyện gì thế, sao cái tên phế vật này cũng ở đây vậy?”
“Bố quỳ ở đó làm gì?”
Toàn thân Hầu Tử run rẩy!
Nhìn chằm chằm Quân Vô Tà!
Cắn răng nghiến lợi!
Người phụ nữ bên cạnh Quân Vô Tà mặt đầy bất ngờ, cười nói: “Vô Tà, anh nhìn kìa, đây không phải con chó kia sao?”
“Sao anh ta lại chạy vào được trong nhà anh thế?”
“Không phải muốn để bố anh làm chủ đó chứ?”
Quân Vô Tà nhướng mày: “Đừng nói bậy bạ…”