Cuộc thi cuối cùng cũng dần đến hồi kết. Vượt qua rất nhiều vòng loại, ngoài Hạ Vũ ra, còn có bốn thí sinh khác cũng thể hiện rất xuất sắc, tiến vào vòng trong mà không có chút bất ngờ nào. Hai mươi thí sinh còn lại, sau khi ban giám khảo thảo luận, cuối cùng đã chọn ra mười lăm thí sinh, tổng cộng sẽ có hai mươi người bước vào vòng thi dành cho những người xuất sắc nhất.
Cuộc thi tiếp theo mới thật sự quan trọng vì nội dung thi đấu rất thú vị. Để tăng tỷ lệ khán giả theo dõi chương trình lên cao nhất có thể vòng thi tiếp theo sẽ áp dụng hình thức nhảy đôi.
Hạ Vũ rút thăm, ghép đôi với một anh chàng tên là Bạch Kì Phàm, nội dung biểu diễn là: Nhảy Broadway, Jazz.
Hạ Vũ hết sức kinh ngạc vì cô chưa bao giờ nhảy loại hình này khiến trong lòng vừa hưng phấn lại vừa bất an. Anh chàng Bạch Kì Phàm lại càng lo ngay ngáy vì cậu ta nhảy Hip-hop, vốn chẳng biết chút gì về Broadway cả.
Hạ Vũ cơ bản tính trời sinh đã lạc quan, cầm lòng chẳng đặng mà nghĩ: Không biết hai trang giấy trắng có thể tạo nên một bức tranh theo lối hội họa phương Tây? Thật sự rất đáng mong đợi.
Trong chớp mắt khi cuộc thi kết thúc, Hạ Vũ đã trở thành nhân vật nổi bật số một của Đài truyền hình. Các đồng nghiệp của cô đều hưng phấn nhắc mãi không thôi. Họ coi Hạ Vũ như một ngôi sao đang bị che lấp giữa đêm đen bỗng nhiên phát sáng, sao không làm cho người ta sục sôi bầu nhiệt huyết chứ?
Hạ Vũ bị các đồng nghiệp vây lấy, còn có người nhiều chuyện hỏi Lãng Lãng là ai. Hạ Vũ cười đùa cho qua chuyện, một hồi lâu mới thoát thân được. Sau khi tẩy trang, sửa soạn xong xuôi, tham dự cuộc họp với các đạo diễn một lát, sau đó xuống tầng gặp Nghiêm Kí đã đợi cô rất lâu ở trước cửa Đài truyền hình.
Lãng Lãng lúc này đã say giấc nồng trong xe.
Nghiêm Kí yên lặng khởi động xe rồi khen một câu: "Một sự khởi đầu rất tốt!"
Sau đó anh không hề nói thêm gì nữa.
Hạ Vũ hiểu được sự lúng túng của anh. Tối qua anh đã gọi điện thoại đến, hỏi cô chuẩn bị thế nào rồi. Hạ Vũ thành thực trả lời vẫn chưa đâu vào đâu cả, tiện đó cô hỏi anh: "Anh có đến xem em thi đấu không? Em lo quá, ba năm trước trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng đã mất mặt trước anh một lần rồi!"
Nghiêm Kí ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới nói: "Anh bận lắm, hơn nữa em cũng biết rồi đó, anh chẳng hề có chút tinh thần giải trí gì gì đó, anh không thích mấy thứ đó lắm!"
Vậy là anh đã gián tiếp cho cô đáp án, trong lòng mặc dù cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng Hạ Vũ vẫn không tránh được cảm giác hụt hẫng. Không ngờ anh vẫn âm thầm đến xem cô biểu diễn. Cũng bởi vì Lãng Lãng quá hiếu động, nên cuối cùng anh bị cô phát hiện. Hạ Vũ còn lâu mới bỏ qua một cơ hội tốt thế này cô liếc nhìn anh rồi trêu chọc: "Không ngờ chỉ qua một đêm, anh đột nhiên lại có tinh thần giải trí rồi!"
Người đàn ông ngồi sau tay lái có vẻ lúng túng mất mấy giây, ngượng nghịu nói: "Cũng phải... ờ, theo kịp trào lưu chứ!"
Hạ Vũ kéo dài giọng "Ồ" một tiếng, Nghiêm Kí càng lúng túng, liền dứt khoát mím chặt môi, sau đó đối với các câu hỏi của Hạ Vũ cũng chỉ ậm ừ "Không tồi", "Rất tốt" cho qua chuyện.
Hạ Vũ tức giận hỏi: "Này, anh chàng người sáp Nghiêm Kí kia, nói mấy câu cổ vũ khó đến thế sao?"
Người đàn ông ngồi bên cạnh mấp máy môi, mãi một lúc lâu mới thốt lên được mấy tiếng: "Lần sau hãy tiếp tục cố gắng hơn nữa."
Đầu Hạ Vũ bốc khói.
Hai người đang bế tắc thì điện thoại của Hạ Vũ bỗng đổ chuông. Cô nghĩ chắc đó là điện thoại của bạn bè gọi đến chúc mừng, liền cầm lên xem, thì ra là Hứa Nguyện gọi tới.
Giọng nói Hứa Nguyện trong điện thoại rất kích động, chắc hẳn anh cũng xem truyền hình trực tiếp: "A lô, Tiểu Vũ à? Em nhảy đẹp quá anh không dám tin đó là em nữa, anh không nằm mơ đấy chứ? Anh thật sự rất muốn em cho anh một bạt tai để anh tỉnh lại, anh cảm giác như đang nằm mơ vậy, người trong ống kính máy quay ấy thật sự là em sao? Em mau nói cho anh biết đi!"
Hạ Vũ hơi do dự liếc nhìn Nghiêm Kí, ngập ngừng, nhỏ giọng trả lời: "Là em, Hứa Nguyện à, đúng là em."
"Quả nhiên em đã tham gia cuộc thi đó, lại còn nhảy đẹp như vậy nữa, không ai nhảy đẹp hơn em cả. Tiểu Vũ, em đợi nhé, vòng thi đấu tiếp theo anh sẽ đến cổ vũ cho em, anh sẽ nói với tất cả mọi người, đây chính là bạn gái của tôi, ha ha..."
Hạ Vũ nghẹn lời, nhìn Nghiêm Kí một chút rồi bất an dịch ra xa một chút, lấy tay che điện thoại, nhỏ tiếng nói: "Hứa Nguyện, anh quên rồi à? Chúng ta...
đã chia tay rồi!"
Đến lượt đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
"Nhưng em rất vui vì anh có thể đến xem, lúc anh đến nhớ nói với em một tiếng nhé, bây giờ vé vào xem rất khó kiếm, em sẽ giữ cho anh một tấm."
"Nhưng Tiểu Vũ à, anh... hối hận rồi, thật đó, anh hối hận rồi, anh nghĩ khoảng cách không phải là vấn đề, chúng ta có thể thử lại một lần nữa xem sao."
Hạ Vũ thở dài, đầu cô như muốn nổ tung. Cô nhắm mắt lại, day day hai bên thái dương, bất đắc dĩ gọi: "Hứa Nguyện..."
"Được không? Tiểu Vũ."
"Em mới thi xong nên rất mệt, chúng ta không nói đến chuyện này nữa được không, em cúp máy trước đây."
Cô mệt mỏi dựa vào ghế, nhìn ra màn đêm tối đen như mực ngoài cửa xe, cảm nhận sự trầm mặc của người đàn ông bên cạnh, cuối cùng cô có cảm giác cuộc sống của cô sẽ rối tung lên một lần nữa.
Vòng thi dành cho hai mươi người xuất sắc nhất sẽ diễn ra sau một tuần nữa.
Được sự đồng ý của cấp trên, Hạ Vũ cuối cùng cũng có thể tạm gác lại công việc, toàn tâm toàn ý tập trung vào vòng cạnh tranh gay gắt này.
Vòng thi hai mươi người xuất sắc nhất không giống với các vòng thi trước.
Mỗi cặp thí sinh đều có một giáo viên biên đạo chuyên môn, tiến hành đợt huấn luyện ma quỷ ngắn ngày trong phòng tập chuyên môn được Đài truyền hình cấp.
Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm thấp thỏm đứng trước cửa phòng tập. Họ vẫn chưa biết giáo viên nào sẽ phụ trách phần biên đạo múa của mình. Đã ba năm rồi chưa được tập huấn chuyên nghiệp nên Hạ Vũ cũng không chắc chắn lắm, anh chàng nhảy Hip-hop Bạch Kì Phàm lại càng bất an hơn.
Sau khi mở cửa ra, ánh nắng ban mai êm dịu bỗng ùa vào trong phòng, một người đàn ông cao lớn, xuất chúng đang đứng trước cửa sổ, mỉm cười nhìn cô với vẻ rất lưu manh.
"Ơ! Thầy!" Hạ Vũ kinh ngạc kêu lên.
Trước cửa sổ, Cố Tây Sở nở một nụ cười quyến rũ: "Đã lâu không gặp, thiên nga nhỏ, à không, là thiên nga đen mới đúng."
Cố Tây Sở trở thành giáo viên biên đạo múa của cô, điều này làm Hạ Vũ hết sức ngạc nhiên. Bạch Kì Phàm chỉ là một anh chàng nhảy Hip-hop, không quan tâm lắm đến những nhân vật nổi tiếng trong giới khiêu vũ, bởi vậy sau khi nghe Hạ Vũ kêu lên cũng chỉ biết mơ màng đứng ở đó, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Vũ chạy đến trước mặt Cố Tây Sở, trong mắt cô là những vì sao sáng lấp lánh, liền buột miệng hỏi: "Thầy, sao lại là thầy?"
Cố Tây Sở nhướn mày, uể oải mĩm cười nhìn Hạ Vũ: "Sao không thể là tôi?"
"Quá ngoài sức tưởng tượng ạ!" Hạ Vũ cười tít mắt: "Thầy ơi, không phải thầy rất bận rộn cho buổi biểu diễn trong lễ tốt nghiệp sao? Làm sao... sao thầy lại đến góp vui với chương trình tìm kiếm tài năng khiêu vũ của Đài truyền hình? Không phải thầy không để mắt ư?"
Nghĩ đến đây, ánh mắt còn lấp lánh lúc nãy bỗng trở nên ảm đạm. Không phải cô không vui, chỉ là cô tự trách bản thân mình không có ý chí vươn lên. Vốn là một vũ công chuyên nghiệp xuất thân từ một trường danh tiếng, lẽ ra cô nên bước lên sân khấu kịch, nhưng vì không muốn cứ mãi chìm đắm, cuối cùng có một ngày cô đã đứng trên sân khấu truyền hình. Nhưng ai có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của cô, cô đã chẳng còn mong ước quá xa vời, chỉ cần một sân khấu có thể khiêu vũ hết mình là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Cố Tây Sở thấy Hạ Vũ muốn nói rồi lại thôi, liền chớp mắt cười tinh quái: "Càng bận càng thấy vô vị, tìm chút việc mới mẻ làm cũng tốt, hơn nữa còn có thể nổi tiếng nữa."
Anh ghé sát lại gần Hạ Vũ, nụ cười càng lưu manh hơn: "Quan trọng nhất là sẽ có người đẹp nhào vào lòng mình."
Hạ Vũ cũng cười nham nhở, khẽ thì thầm vào tai anh: "Thầy ơi, thầy có tin là em cũng vì mấy anh chàng đẹp trai nên mới đăng ký không?"
"Tin chứ." Cố Tây Sở nửa thật nửa đùa nói: "Em xem anh chàng đẹp trai ngời ngời như tôi không phải đã tìm đến cửa rồi sao?"
"Đâu chỉ là đẹp trai ngời ngời thôi đâu!" Hạ Vũ chống tay làm vẻ mê trai, cười tít mắt ra vẻ nịnh nọt: "Là đẹp trai nhất thế gian này."
"Đồ nịnh hót!"
"Thầy, em đâu có, em là thiên nga mà."
Hai người vui vẻ nói chuyện khiến anh chàng non nớt Bạch Kì Phàm hoàn toàn bị lạnh nhạt, liền dè dặt đứng bên cạnh ngây ra nhìn. Hạ Vũ cuối cùng cũng nhớ tới cậu ta, liền kéo Cố Tây Sở lên trước giới thiệu: "Thầy, em xin giới thiệu với thầy, đây là anh chàng đẹp trai Bạch Kì Phàm, bạn nhảy của em."
"Tiểu Bạch, đây là thầy Cố Tây Sở." Thấy Bạch Kì Phàm ngẩn ra, cô khẽ che tay ghé sát bên tai cậu ta thì thầm: "Cho tôi xin, đồ ngốc nhà cậu đừng đứng đó mà ngẩn ra nữa, thầy Cố Tây Sở là kiện tướng khiêu vũ cấp quốc tế đó, được thầy làm biên đạo múa thì cậu phải sướng rơn mà bịt miệng cười trộm chứ!"
Nghe Hạ Vũ nói xong, Bạch Kì Phàm toát hết mồ hôi tay. Anh ta lau lên quần mấy lần mới luống cuống, đưa tay ra: "Em... em... chào thầy," rồi khom người chín mươi độ: "Mong được thầy chiếu cố!"
Cố Tây Sở thu lại nụ cười trên khuôn mặt, ánh mắt sắc bén liếc qua, khiến cậu càng cứng người lại trong nháy mắt: "Muốn được chiếu cố thì hãy thể hiện bản lĩnh của mình ra."
Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm trao đổi bằng ánh mắt, tâm trạng nhẹ nhõm lúc nãy cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Một tuần trôi qua, Hạ Vũ không biết các cặp thí sinh khác đã được huấn luyện ra sao, nói tóm lại, cô đã được thể nghiệm cái gọi là "huấn luyện ma quỷ."
Mỗi ngày họ nhảy mười mấy tiếng đồng hồ, từ sáng đến tối, cho tới khi thời khắc thầy giáo "ma quỷ" Cố Tây Sở mở miệng ngọc ngà nói "Hôm nay cứ thế đã" thì cô và Bạch Kì Phàm đã mệt đến nỗi các khớp xương như muốn rời ra.
Họ cùng nằm bò trên sàn tập, chẳng còn chút sức lực nào để đứng dậy ra về.
Giao mình cho "ma quỷ," đổi lại là một Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm đã thay da đổi thịt.
Vòng thi đấu dành cho hai mươi người xuất sắc nhất sẽ diễn ra vào cuối tuần trên sân khấu ngoài trời. Dù là những khán giả may mắn có mặt dưới khán đài, hay những khán giả đang ngồi trước màn hình ti vi đều hết sức mong chờ vòng thi này.
Một người lúc bắt đầu chỉ muốn được khiêu vũ như Hạ Vũ cũng bất giác quan tâm đến các đối thủ cạnh tranh. Suy cho cùng, chỉ có nhảy tốt hơn người khác, cô mới có thể tiếp tục ở lại sân khấu này.
Cô tỉ mỉ đánh giá, mặc dù phần lớn các thí sinh đều không được đào tạo chính quy, chuyên nghiệp, chưa trải qua sự đào tạo một cách có hệ thống, nhưng bằng niềm đam mê cháy bỏng đối với khiêu vũ, họ như những cây cỏ dại, bùng lên một năng lượng sống khổng lồ. Những vũ đạo họ nhảy thể hiện sức sống nguyên thủy, vừa phải, cũng giải thích đúng mực giá trị chân chính của vũ đạo.
Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm là cặp đôi thứ năm sẽ ra sân khấu. Bốn đôi trước có hai đôi biểu diễn bình thường, thậm chí có phần gò bó, còn một đôi phối hợp rất ăn ý, bài nhảy Jive của họ đã giành được những tràng pháo tay nhiệt liệt của tất cả mọi người.
Hít sâu một hơi, Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm cùng làm động tác "high - five."
Khi ca khúc Latin mang đậm phong cách hài hước Me and my baby vang lên, cô người yêu bé nhỏ xinh đẹp nhảy lên theo tiết tấu nhẹ nhàng của âm nhạc, anh chàng thấp bé trở thành kẻ quỳ gối dưới chân cô. Cô gái tao nhã, quyến rũ, cằm hất lên cao rồi chạy trốn, anh chàng liền đuổi theo, cô gái ngoái đầu lại, anh chàng trao những lời nịnh nọt, cô gái e lệ, ảo não, ngoái đầu lại làm động tác như muốn đá chàng trai. Chàng trai mỉm cười né tránh. Cô gái thật ra đã phải lòng anh chàng luôn theo đuổi gắt gao phía sau từ lâu, những vẫn cố ý vờ thả để bắt. Cách thức thể hiện sự ngọt ngào của đôi oan gia này là truy đuổi, đấm đá nhau với những bước nhảy dí dỏm, làm tất cả mọi người cùng vui vẻ đến nỗi cười tít mắt.
Đây chính là sức hút của vũ điệu Broadway, có thể làm người ta khua tay múa chân, đến cả những tế bào trong cơ thể cũng không chịu an phận.
Khi tất cả mọi người vẫn chưa cảm thấy thỏa thích thì bản nhạc đã kết thúc. Những tiếng vỗ tay như sấm dậy ngay lập tức thay thế cho những nốt nhạc, lấp đầy mỗi ngóc ngách của sân khấu.
Hạ Vũ thở hồng hộc, nhìn xuống dưới khán đài, mỗi tế bào trên cơ thể đều như nói với bản thân cô: Sự cố gắng của cô tuần qua là không uổng phí, cô đã làm được rồi.
Khi cô quay sang trao đổi ánh mắt với Bạch Kì Phàm cũng nhìn thấy một sự cảm thán tương tự trong mắt đối phương.
Tảng đá lớn trong lòng Hạ Vũ cũng được dỡ bỏ. Xem ra cô đã nhảy không đến nỗi nào.
Vị nữ giám khảo duy nhất - Helen - cực kỳ kích động, lúc màn biểu diễn được một nửa cô đã đứng dậy lắc lư thân thể, vẻ mặt cũng hết sức hưởng thụ, nhập tâm.
"Thật sự là một bài biểu diễn đặc sắc không gì sánh kịp. Trước hết tôi muốn nói rằng biên đạo múa thật tuyệt vời!" Helen dừng lại một chút, nhìn ra xung quanh: "Giáo viên biên đạo múa là ai vậy?"
Người dẫn chương trình lập tức chỉ vào Cố Tây Sở đang nở nụ cười đúng kiểu một thân sĩ dưới khán đài, hô to: "Là thầy Cố Tây Sở!"
"A!!!" Helen điên cuồng hét lên, vẫy tay rối rít, bỗng chốc từ một nữ giám khảo điên cuồng trở thành một fan hâm mộ. Dù đang đứng trước ống kính nhưng tâm tình của cô không chút che giấu, hét lên: "Cố Tây Sở, em là fan của anh!"
Giám khảo trẻ tuổi Dylan ngồi bên cạnh bị tiếng hét chói tai của Helen làm hết hồn: "Chị Helen, bình tĩnh một chút nào!"
"Tôi làm sao có thể bình tĩnh được chứ? Từ năm mười tám tuổi tôi đã hy vọng được bỏ trốn cùng Cố Tây Sở rồi!" Helen đúng là một cô nàng phóng khoáng.
Tất cả mọi người đều cười ầm lên, tiêu điểm của mọi ánh mắt đều tập trung trên người Cố Tây Sở, người đàn ông có vẻ ngoài anh tuấn, hoang dã thoáng chốc đã cướp đi ánh hào quang của người khác. Anh vẫy tay với ban giám khảo, còn đối với sự bày tỏ trắng trợn của Helen, anh cũng chỉ nhướn mày kinh ngạc, khẽ mỉm cười. Xem ra anh đã quá quen với những trường hợp như thế này.
Helen quay lại chủ đề chính, giọng nói cao vút, bắt đầu đánh giá: "Các em rất may mắn vì có biên đạo múa hàng đầu là thầy Cố. Bài nhảy này có tình tiết, tình cảm, còn có Broadway, mỗi chi tiết đều được xử lý hết sức chuẩn xác. Một bài nhảy làm người ta kinh ngạc cần phải có đầy đủ những phần sau: Độ thanh thoát, sự biểu cảm, cách xử lý kỹ thuật. Ok, tôi muốn nói rằng, tất cả các phần đều rất perfect, chúc mừng các em!"
Helen vỗ tay, tiếng vỗ tay tựa như dòng nước, vây lấy Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm.
Đến lượt Phương Điền, trên vẻ mặt thờ ơ có đôi chút không dám tin tưởng: "Bạch Kì Phàm, em vẫn là anh chàng nhảy Hip-hop ngốc nghếch mà tôi biết ư?"
Rồi anh xòe hai tay ra: "Nhìn tôi làm gì? Tôi đâu có biết em, một anh chàng vừa nhảy xuống từ sân khấu kịch Broadway, Tiểu Bạch, tối nay tôi đã nhận ra sự tiến bộ của em, từ biểu cảm đến kỹ thuật, tất cả đều mang một diện mạo mới.
Em là người làm tôi ngạc nhiên nhất!"
Bạch Kì Phàm vui vẻ, cúi đầu nói: "Tất cả đều nhờ thầy Cố và cả bạn nhảy của em, Hạ Vũ."
Hạ Vũ cũng vui thay cho Bạch Kì Phàm. Phương Điền lại chuyển sang cô, sự tán thưởng vẫn như cũ, không hề biến mất trên khuôn mặt anh: "Đúng vậy, Tiểu Bạch, không thể không nói rằng em có một bạn nhảy rất tuyệt vời."
"Hạ Vũ." Anh gọi tên của cô, khiến trong lòng cô hơi thấp thỏm.
"Tôi biết em xuất thân từ múa ba lê, phải không?"
Hạ Vũ hơi ngượng nghịu gật đầu.
"Điều này cực kỳ hiếm có. Theo tôi, vũ đạo không nên giới hạn một con người. Tôi rất vui khi một diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp có thể thoát khỏi trói buộc, phát huy được khả năng như thế. Đối với một vị giám khảo, việc được coi là hưởng thụ nhất không gì bằng nhìn thấy biểu hiện của thí sinh trên sân khấu ngày một tốt hơn. Hạ Vũ, tôi muốn nói rằng, xem bài biểu diễn của em cũng là một loại hưởng thụ."
Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm đã thuận lợi tiến vào vòng trong.
Cuối buổi thi, ống kính máy quay hướng ra phía sau sân khấu. Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố cô được lọt vào vòng trong, Hạ Vũ hưng phấn chạy vọt vào sau sân khấu, Cố Tây Sở đang đứng đợi ở đó, phút chốc liền như con gấu Koala lao đến ôm chầm lấy anh. Cố Tây Sở cũng cười rất vui vẻ, ngoài tình thầy trò ra, người đứng bên cạnh quan sát có lẽ thấy một chút gì đó khác nữa.
Tối hôm đó, Nghiêm Kí đang đi công tác, thấy cảnh được phát sóng trực tiếp trên ti vi, anh mím môi rất lâu không nói câu gì.
Tiếp theo là vòng mười sáu người xuất sắc nhất, Hạ Vũ vẫn nhảy cặp cùng Bạch Kì Phàm. Trong bài nhảy mang tên Ong trong hoa, cô hóa thân thành một bông hoa hải đường yêu kiều mà biếng nhác, vì đã mệt mỏi với cảnh mặt trời mọc rồi lặn mỗi ngày, nên khi thấy một chú ong mật bay đến lấy phấn hoa liền nổi hứng muốn trêu đùa. Đóa hoa đung đưa, trốn tới trốn lui, không cho chú ong ngây thơ kia lấy được phấn hoa. Chú ong mật sốt ruột, cuối cùng lại chìm đắm trong trò chơi ấy nên hết sức vui vẻ.
Biên đạo múa với ý tưởng cực kỳ sáng tạo này hoàn toàn là sự thể hiện của phong cách cá nhân Cố Tây Sở. Khả năng lĩnh hội của Bạch Kì Phàm rất cao, biểu cảm của cơ thể cũng rất tốt, nhưng dáng người của cậu quá thấp, vì vậy trong bài nhảy này, chú ong mật mà cậu hóa thân phần lớn đều phải khom người, dang rộng đôi cánh bay lượn, làm cho khuyết điểm trong mắt người khác lại trở thành điểm sáng. Chú ong mật nhanh nhẹn, sinh động, cùng Hạ Vũ thể hiện một bài nhảy lãng mạn của tự nhiên, khiến người xem mê mẩn.
Bài nhảy này hiển nhiên trở thành tiết mục đặc sắc nhất của buổi tối đó.
Tiếp theo nữa là vòng mười hai người xuất sắc nhất. Cố Tây Sở lại chuẩn bị cho hai học trò một tác phẩm tuyệt vời. Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm sẽ thể hiện tình yêu giữa người và ma trong bài nhảy mang tên Khoảng cách. Hồn ma Hạ Vũ hóa thân cứ quanh quẩn bên người yêu, rất lâu cũng không chịu rời đi. Cô muốn chạm vào anh nhưng không được bởi hai người đã âm dương cách biệt, khiến vẻ mặt cô hết sức cô đơn. Còn chàng trai hồn xiêu phách lạc mà Bạch Kì Phàm hóa thân trong chớp mắt dường như có cảm ứng tâm linh liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái khát khao muốn được giao tiếp với người yêu, vừa thành tâm hy vọng anh có thể quên mình đi để bắt đầu một cuộc sống mới. Hai người - anh đuổi em trốn, giãy giụa trong sự giày vò đau đớn của tình yêu, cuối cùng, những người yêu nhau mà không chạm được vào nhau ấy bi thương ôm chầm lấy nhau, cảm nhận hơi ấm tàn khốc cuối cùng của sinh mệnh.
Gần như tất cả mọi người đều quyết định tiếp tục giữ cặp đôi tỏa ánh hào quang rực rỡ này trên sân khấu, chờ đợi sự kinh ngạc tiếp theo mà họ mang đến.
Quả nhiên trong vòng mười thí sinh xuất sắc nhất, họ lại tiếp tục không phụ lòng mong đợi của mọi người. Nhưng họ không còn mang đến cho khán giả sự bi thương và tuyệt vọng nữa, lần này, chủ đề của bài nhảy là sự ấm áp.
Trong tiết trời đông giá rét, những bông hoa tuyết bay đầy trời, rơi trên người một cô gái mặc áo đỏ đang cô đơn một mình ngồi trên ghế. Bên cạnh cô chỉ có người tuyết đang mỉm cười làm bạn cùng. Cô gái lặng lẽ bước đến trước mặt người tuyết, hy vọng người tuyết có thể nói chuyện. Bà Chúa tuyết dường như đã nghe thấy nguyện vọng trong lòng cô, lúc này âm nhạc thay đổi, người tuyết vẫn luôn trầm mặc đã sống dậy, tươi cười nắm tay cô nhảy vòng quanh trong giai điệu vui vẻ, cùng cô chơi ném tuyết ngắm sao, trêu đùa cô lúc cô không chú ý, mãi đến khi cô vì mệt mỏi mà dựa vào vai anh đắm mình vào giấc ngủ.
Khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, người tuyết lưu luyến nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh rồi từ từ đứng dậy. Sáng hôm sau, cô gái tỉnh dậy, nhìn thấy người tuyết đang tươi cười bất động bên cạnh mình, nghĩ rằng tối qua cô đã mơ một giấc mơ thật đẹp. Nhưng cô vẫn cảm thấy hương vị của hạnh phúc thoảng trong không khí. Cô phủi những bông tuyết đang bám trên người xuống, rồi mỉm cười bước về phía đám đông nhộn nhịp, bỏ lại người tuyết cô đơn khi hoa tuyết phủ đầy trời.
Bài biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, ống kính máy quay lướt qua khuôn mặt anh tuấn của Cố Tây Sở, thấy anh cũng vỗ tay chúc mừng, khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện, không hề che giấu sự yêu thương đối với hai học trò.
Biên đạo múa thiên tài, cộng thêm sự thể hiện hoàn mỹ của các vũ công đã làm nên những tác phẩm thành công hết lần này đến lần khác.
Hạ Vũ, Bạch Kì Phàm và Cố Tây Sở đều đắm chìm trong tiếng vỗ tay đó.
Phía sau sân khấu, khi vòng thi mười thí sinh xuất sắc nhất kết thúc, trước ống kính máy quay, ba thầy trò ôm lấy nhau. Hạ Vũ vừa khóc vừa cười, hai mắt Bạch Kì Phàm cũng đỏ hoe, Cố Tây Sở trìu mến xoa đầu hai học trò, mỉm cười liếc nhìn Hạ Vũ đang khóc lóc sụt sùi, bất đắc dĩ đành nói: "Bộ đồ Armani của thầy không phải là khăn giấy đâu nhé!"
"Em biết rồi ạ!" Hạ Vũ dường như không nhận thấy đang có ống kính máy quay chĩa vào họ, liền vui vẻ thò đầu sang, vừa khóc vừa dùng áo sơ mi hàng hiệu đắt tiền của Cố Tây Sở lau nước mắt, giọng nói cũng rất dễ thương: "Nhưng bây giờ em làm gì có thời gian mà tìm khăn giấy chứ. Em đã kiềm chế lắm rồi, có dùng để lau nước mũi đâu?"
Cố Tây Sở không nói gì, chỉ dịu dàng mỉm cười, cúi đầu nhìn cô học trò nhỏ, trước ống kính máy quay, ánh mắt anh luôn có sự cưng chiều không nói thành lời.
Cuộc thi kéo dài gần một tháng trời khiến cơ thể Hạ Vũ rõ ràng đã vô cùng mệt mỏi, nhưng sự vui sướng trong lòng lại khiến bản thân cô không thể dừng lại. Mỗi khi đêm xuống, Hạ Vũ đều mở to mắt, không tài nào ngủ được. Đó là cuộc sống mà cô mong muốn, nhưng cô chỉ sợ sau khi tỉnh lại, tất cả đều biến thành một giấc mơ hào nhoáng.
Có thể coi như cô đã chiến thắng cuộc sống không?
Hạ Vũ nhớ rất rõ rằng đã gần một tháng nay cô chưa gặp Nghiêm Kí, nhưng cô biết, anh vẫn đang đứng ở một góc nào đó trong thành phố này, lặng lẽ quan tâm đến cô. Mỗi khi vòng thi kết thúc, cô đều nhận được điện thoại của anh đầu tiên và sau đó luôn luôn là một câu nói: "Lần sau tiếp tục cố gắng hơn nhé, em có thể nhảy tốt hơn thế nữa."
Sau đó anh im lặng, cuối cùng nói thêm một câu: "Chú ý nghỉ ngơi, cũng đừng gắng sức quá." Anh vừa hy vọng cô đi xa hơn nữa, nhưng lại sợ cô quá nhập tâm mà quên mất chân mình đã từng bị thương.
Cơ thể cô đã quá mệt mỏi nên đối với Nghiêm Kí, cô không muốn phí sức để tìm hiểu thêm nữa. Cuộc sống của mình cô vẫn có thể kiểm soát được, nhưng tình yêu hư vô đó thì cô tự nhận đã chịu bó tay rồi.
Ba năm trước, cô thích anh, đây là sự thật mà họ ngầm hiểu với nhau, ba năm sau, giữa hai người họ không nói chuyện yêu đương, không nói đến yêu hận đan xen trong quá khứ, chỉ đối xử với nhau như những người bạn bình thường nhất. Cô không bài xích sự quan tâm của anh, anh cũng không xa lánh cô nữa, chỉ có điều cứ đối xử với nhau thế này khiến cô cảm thấy rất hụt hẫng.
Họ đối xử bình thản với nhau nhưng rồi cô lại cảm nhận được tâm ý của anh qua lời nói của những người xung quanh, qua cử chỉ của anh, thậm chí là qua một chút manh mối gì đó.
Tâm ý của anh, thật ra trong chiều mưa vào ba năm trước đó cô đã hiểu được ít nhiều. Chỉ có điều anh nói muốn bầu bạn cùng cô chứ không nói thích, cũng không nói yêu, bảo cô dựa vào đâu mà tin tưởng anh đây?
Anh không nói gì với cô, còn cô đã không còn là cô gái vô tri, không biết sợ của ba năm về trước. Bây giờ cô chẳng còn dũng khí để ép anh phải nói ra những lời trong lòng nữa. Nói không chừng điều cô chờ đợi lại là một nỗi thất vọng ê chề.
Sau khi vòng thi dành cho mười thí sinh xuất sắc nhất kết thúc, họ liền tiến thẳng đến vòng sáu người xuất sắc nhất. Xét đến việc các thí sinh đã xoay như chong chóng một tháng trời, ban tổ chức quyết định cho họ nghỉ ngơi một tuần, để họ có thời gian chỉnh đốn lại trạng thái.
Tròn một tháng, Hạ Vũ đã gầy đi gần bốn cân, chỗ thịt mỡ có được nhờ ba năm an nhàn nghỉ ngơi thoáng chốc đã chẳng còn lại gì. Mặc dù cô hơi gầy, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, toát lên ánh hào quang của tuổi trẻ.
Cho dù nghỉ ngơi, cô cũng không có ý định ngừng tập luyện, nhưng Cố Tây Sở không nghĩ vậy, đến chiều tối, anh vỗ tay mấy cái rồi nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Nghỉ ngơi hai ngày, ba ngày sau gặp lại."
Bạch Kì Phàm khó có được dịp nghỉ ngơi như thế nên lập tức cầm điện thoại hẹn bạn gái, vừa mới đó đã chạy mất tăm, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Hạ Vũ thấy cực kỳ mệt mỏi, nên cùng Cố Tây Sở khoanh chân ngồi dựa vào tường nghỉ ngơi một lát. Hai người im lặng, trong buổi hoàng hôn yên tĩnh thế này là lúc nói chuyện tốt nhất.
"Thầy ơi, em tham gia cuộc thi như thế này, thầy... có coi thường em không?"
Hạ Vũ do dự quay sang nhìn Cố Tây Sở, bất an và ngờ nghệch như một đứa trẻ trong tình huống vừa tinh ý làm một số việc gì đó lại vừa lo sợ sẽ không nhận được sự chấp nhận của người lớn.
Cố Tây Sở im lặng nhìn lại cô, dáng vẻ thần bí khôn lường, đột nhiên anh bật cười: "Trong thời đại ước mơ khan hiếm thế này, không ai có quyền được coi thường những người có ước mơ, kể cả tôi cũng không ngoại lệ.
Câu nói này dường như là một liều thuốc trợ tim, khiến Hạ Vũ vốn đang tắc nghẽn trong lòng bỗng hít thở thông suốt chỉ trong nháy mắt. Bị câu nói này làm rung động, Hạ Vũ liền nhẹ nhàng nhìn Cố Tây Sở: "Thầy ơi, cảm ơn thầy..." Thời gian vừa qua, sự cảm kích và sùng bái của cô đối với Cố Tây Sở tăng lên từng ngày, Hạ Vũ không biết phải nói gì mới phải.
Ngoài "cảm ơn" ra, dường như tất cả những từ ngữ khác khó có thể biểu đạt được tâm trạng của cô vào giờ phút này.
Cố Tây Sở không nhìn Hạ Vũ, nhắm mắt dựa vào tường, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như điêu khắc: "Thiên nga nhỏ, tôi không cần sự cảm ơn của em. Trên đời này không có bất kỳ ai không mang những vết thương, có thể chữa khỏi cho mình chỉ có chính bản thân em mà thôi.
Ngày hôm đó, lúc tôi nhìn bài nhảy của em trên ti vi, tôi đã rất xúc động em có biết không? Tôi đã từng kỳ vọng ở em, nhưng cuối cùng em lại khiến tôi thất vọng vì em đã từ bỏ. Nhưng thiên nga nhỏ à, sự kỳ vọng của tôi đối với em đã trở lại rồi!" Cố Tây Sở đột ngột mở mắt ra, ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn Hạ Vũ: "Không phải tất cả mọi người đều thể hiện được nỗi tuyệt vọng trong bài nhảy của mình vì có những người quá hạnh phúc, cô ta không biết tuyệt vọng là gì, chỉ có những người đã từng mất đi tất cả, ví dụ như em, mới có được thứ mà tôi muốn. Tôi kỳ vọng vào em, con người ta có kỳ vọng nên mới thất vọng, nhưng lần này, cho dù em dừng bước tại vòng mười người xuất sắc nhất, tôi cũng không thấy thất vọng."
Cố Tây Sở chân thành nhìn Hạ Vũ: "Bắt đầu từ lúc em quyết định đứng trên sân khấu một lần nữa thì em đã chữa lành vết thương cho bản thân mình, điều này rất phi thường. Thiên nga nhỏ hãy mang đôi giày khiêu vũ của em, cứ tiếp tục nhảy như thế nhé."
Cố Tây Sở mỉm cười ấm áp nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ chớp mắt, rồi ngay lập tức hiểu ra, nở một nụ cười rạng rỡ như vầng mặt trời rồi gật đầu, nói: "Vâng ạ!"
Buổi biểu diễn của sinh viên năm cuối trong lễ tốt nghiệp đang tiến gần, thời gian của Cố Tây Sở bị chia làm hai nửa. Vì đều liên quan đến tiền đồ của đám học trò ấy nên anh không thể nào nhất bên trọng, nhất bên khinh được.
Sau khi anh nói một câu: "Dạo này tôi hơi bận, lần sau sẽ mời em đi ăn" đã vội vàng bỏ đi.
Phòng tập lớn như thế giờ chỉ còn một mình Hạ Vũ khiến cô ngồi ngẩn ra một lúc. Trước đây cô rất thích dựa lưng vào tường trong phòng tập, nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân đối diện trong gương, không nghĩ tới bất cứ chuyện gì hết, chỉ muốn hưởng thụ thời khắc được ở một mình.
Sau vòng thi đấu mười người, cuộc sống của Hạ Vũ đột nhiên xuất hiện vô số những cơ hội mới; có công ty vừa ý với khí chất đang ngày càng lên cao của cô và Bạch Kì Phàm đã mời đến đóng phim quảng cáo; có vị quản lý của một nhà kịch đưa ra điều kiện rất hấp dẫn rằng, nếu cô vào được vòng ba người thì họ sẽ sắp xếp cho cô đảm nhận một vai quan trọng trong vở diễn khiêu vũ hiện đại mới nhất năm nay.
Nhưng tất cả những điều đó có gì đáng vui mừng?
Hạ Vũ mệt mỏi ngước mắt nhìn lên trần nhà. Ba năm trước cô đã hiểu ra rằng, cuộc đời là một vở kịch luôn thay đổi thất thường, một giây trước còn là thứ đang nắm chắc trong tay, một giây sau có thể đã rơi xuống đất. Mùi vị mất hết tất cả những thứ mình yêu quý cô đã khắc cốt ghi tâm, lỗi lầm tương tự cô quyết không tái phạm đến hai lần.
Sau khi day lòng bàn chân hơi mỏi đang sưng lên một lúc, cô đứng dậy và nghĩ cứ nghỉ ngơi thoải mái như lời thầy nói, cô sẽ khiêu vũ cả đời nên không thể bị ánh hào quang một lúc làm đầu óc mơ màng được.
Một mình Hạ Vũ thong dong bước đi không mục đích trên đường, có người nhận ra cô bèn chạy lại hàn huyên, động viên cô cố gắng. Hạ Vũ chỉ mỉm cười nói một tiếng "cảm ơn" rồi lại cúi đầu bước tiếp.
Giữa lúc ấy thì Hải Lạc gọi điện tới, nói là đã xem liên tục các bài biểu diễn của cô. Cô ấy đã đặt vé máy bay về nước, nhất định sẽ đến tận nơi xem vòng thi đấu tiếp theo và cổ vũ cho cô.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Vũ nhớ người bạn tốt đã lâu không gặp, trong lòng liền vô cùng hoan hỉ.
Thành phố đã lên đèn rực rỡ, Hạ Vũ thong thả bước đi, từng đôi nam nữ có đôi có cặp lướt qua cô, thân thiết đến nỗi trong mắt chỉ có đối phương mà thôi.
Dường như trên trời chỉ có một vầng trăng khuyết kia là ôm nỗi cô đơn, giống như cô.
Bước chân cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn đoạn phim quảng cáo đang tuần tự chiếu trên màn hình Led của tòa nhà trước mặt.
Chủ đề của đoạn quảng cáo là: Cuộc gặp gỡ định mệnh.
Trong công viên ma thuật, cô gái trẻ tuổi hóa trang thành Minnie, vỗ vai chàng trai và đưa cho anh ta một cây kem. Dưới ánh trăng, cô gái hóa thân thành nàng công chúa thiên nga cao quý thanh khiết, tặng một vũ điệu tình yêu cho chàng hoàng tử nơi ban công. Khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, cô gái bỏ chạy, chàng hoàng tử nhảy xuống đất, tìm kiếm bóng hình ấy trong bóng đêm...
Cuộc gặp gỡ định mệnh...
Những con chữ khuấy động, những cảnh tượng lãng mạn ấy đều biến thành cây kim nhỏ bé đến mắt thường cũng không thể nhìn thấy được, đâm vào lòng mỗi con người cô đơn, lẻ loi.
Hạ Vũ mỉm cười, trong nụ cười có chứa cả nỗi chua chát. Đó rõ ràng là câu chuyện của cô, quá trình đó chẳng đẹp đẽ chút nào, nhưng nực cười là hôm nay nó lại xuất hiện trước mắt mọi người theo cách như thế, vỗ về cho những đôi lứa đang chịu những vết thương nho nhỏ, tặng mơ ước cho những cặp đôi đang tha thiết yêu nhau, bầu trời sao trên cao dường như cũng nhờ tình yêu mà càng thêm lung linh tỏa sáng.
Hạ Vũ mơ hồ, cô mới là nữ nhân vật chính của câu chuyện, rõ ràng là một con thiêu thân lao đầu vào lửa rồi bị ngã rất đau đớn, nhưng những hình ảnh sau khi chỉnh sửa, thêm thắt đã trở nên đẹp đẽ này lại khiến cô có ảo giác rằng: "Đây chính là tình yêu."
Đoạn phim quảng cáo thật sự rất bắt mắt, bên cạnh cô có rất nhiều đôi tình nhân đang dừng lại thưởng thức. Hạ Vũ đứng đó một hồi rồi cúi đầu bỏ đi.
Hồi ức chung quy cũng chỉ là hồi ức mà thôi, quay về hiện thực vẫn thực tế hơn.
Hạ Vũ xuống xe, đi bộ về nhà. Đường về nhà cô phải đi qua một con dốc rất dài, Hạ Vũ đang ngẩng đầu chuẩn bị bước lên các bậc thang thì từ xa đã thấy một người đứng dưới ánh đèn đường, cúi đầu dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Bóng dáng tĩnh lặng dưới ánh đèn ấm áp ấy cũng giống hệt như năm đó, khiến cô thấy rất đau đớn.
Nghiêm Kí cũng quay sang nhìn Hạ Vũ. Hai người đứng cách một quãng nhìn nhau, anh thấy cô đứng bất động ở đó liền từng bước, từng bước một bước xuống, tiến lại gần cô.
Hạ Vũ cũng mang tâm trạng phức tạp, bước từng bước lên bậc thang, tiến về phía anh.
Đoạn đường giữa hai người đúng là phải đi rất lâu. Đợi đến khi chỉ còn cách một bậc thang thì họ dừng lại. Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kí, trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng không sao cất thành lời.
Cô không còn muốn là người lên tiếng trước, không muốn vui cười gượng gạo để làm anh vui lòng nữa. Thời gian trôi qua, cảnh vật đã đổi thay, cô cũng mang thương tích đầy mình, cũng khát vọng có người chủ động bước về phía cô, ôm cô vào lòng và nói với cô rằng: Trời sụp xuống cũng có anh chống đỡ rồi!
Nghiêm Kí, anh không thể cứ mãi im lặng, cũng như em sẽ không thích giải câu đố mãi được, rồi sẽ đến một ngày, chúng ta đều cảm thấy mệt mỏi.
"Anh đến thăm em. Dạo này em vẫn khỏe chứ?" Nghiêm Kí khẽ hỏi. Hạ Vũ im lặng gật đầu.
Nghiêm Kí nhìn cô: "Trên ti vi anh không phát hiện ra, bây giờ nhìn mới thấy em gầy đi rất nhiều."
Đôi mắt sáng lấp lánh của Hạ Vũ đang nhìn anh cùng với vẻ mặt chua xót nhưng cô lại không mở lời.
Nghiêm Kí sững người một lúc, có lẽ đêm đã về khuya, ánh trăng cũng quá đẹp, đôi mắt của người con gái trước mặt lại làm người ta quá đau lòng, vì vậy ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đưa tay lên muốn chạm vào mặt cô, nhưng khi thật sự cảm nhận được nhiệt độ trên mặt cô thì anh lại rút tay về như phải bỏng.
Hạ Vũ thất vọng nhìn anh, ánh mắt anh bắt đầu né tránh: "Anh chỉ đến thăm em một lát, dường như tinh thần của em vẫn còn rất tốt."
Anh nhanh chóng trấn tĩnh lại sau sự thất thần ban nãy rồi mỉm cười: "Mỗi bài nhảy của em đều rất đặc sắc, anh còn bỏ phiếu cho em đó. Tập nhảy tuy rất quan trọng, nhưng đừng quên bảo vệ tốt mắt cá chân nhé!" Hạ Vũ, em nhất định sẽ càng tiến xa hơn nữa.
"Anh rất vui, chẳng còn gì có thể khiến em từ bỏ khiêu vũ được nữa."
Cảnh khuya tĩnh mịch. Khi nghe lời chúc phúc chân thành của anh, Hạ Vũ cảm thấy anh đang cố gắng vào vai một người bạn bình thường, nhưng cô lại nhìn thấy được rất nhiều điều trong đôi mắt anh: sự quan tâm, thương tiếc và có lẽ còn cả tình yêu.
Hạ Vũ tự hỏi mình, khi tận mắt chứng kiến sự việc thì suy cho cùng là thật hay giả? Lựa chọn tin, hay không tin đây?
Cô ai oán nhìn anh, đột nhiên gọi: "Nghiêm Kí."
"Sao?"
"Anh thích bài nhảy nào của em nhất?"
Nghiêm Kí nghĩ một lúc, gần như chẳng chút do dự trả lời: "Người tuyết. Hạ Vũ, bài nhảy đó làm anh rất xúc động."
Nghiêm Kí đột nhiên cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán Hạ Vũ rồi nói: "Anh nguyện làm người tuyết của em, bầu bạn cùng em lúc em cần nhất, mặc dù... anh không biết khiêu vũ."
Khẽ thì thầm bên tai cô câu nói ấy xong, anh sải bước, đi xuống bậc thang.
Hạ Vũ gần như nhắm mắt lắng nghe hết thảy những gì anh nói. Đến lúc cô định thần lại thì Nghiêm Kí đã đứng ở những bậc thang phía dưới, ánh đèn đường kéo dài bóng cô đơn của anh.
"Người tuyết." Hạ Vũ quay lưng lại với anh, khẽ lẩm bẩm một mình: "Khi trời sáng em đi mất rồi, anh sẽ không sao ư?"
Sau lưng Hạ Vũ yên lặng, mãi một lúc lâu sau cô mới đợi được câu "Nghỉ ngơi cho tốt" của anh, rồi những tiếng bước chân nhẹ nhàng dần.
Hạ Vũ không hề nhúc nhích, từ từ đưa tay sờ lên trán. Nhiệt độ của anh dường như vẫn còn lưu lại đó, cô cười cay đắng, một nụ hôn chúc ngủ ngon đến bất ngờ vốn chẳng dễ chịu chút nào.
Cuộc thi tiếp theo mới thật sự quan trọng vì nội dung thi đấu rất thú vị. Để tăng tỷ lệ khán giả theo dõi chương trình lên cao nhất có thể vòng thi tiếp theo sẽ áp dụng hình thức nhảy đôi.
Hạ Vũ rút thăm, ghép đôi với một anh chàng tên là Bạch Kì Phàm, nội dung biểu diễn là: Nhảy Broadway, Jazz.
Hạ Vũ hết sức kinh ngạc vì cô chưa bao giờ nhảy loại hình này khiến trong lòng vừa hưng phấn lại vừa bất an. Anh chàng Bạch Kì Phàm lại càng lo ngay ngáy vì cậu ta nhảy Hip-hop, vốn chẳng biết chút gì về Broadway cả.
Hạ Vũ cơ bản tính trời sinh đã lạc quan, cầm lòng chẳng đặng mà nghĩ: Không biết hai trang giấy trắng có thể tạo nên một bức tranh theo lối hội họa phương Tây? Thật sự rất đáng mong đợi.
Trong chớp mắt khi cuộc thi kết thúc, Hạ Vũ đã trở thành nhân vật nổi bật số một của Đài truyền hình. Các đồng nghiệp của cô đều hưng phấn nhắc mãi không thôi. Họ coi Hạ Vũ như một ngôi sao đang bị che lấp giữa đêm đen bỗng nhiên phát sáng, sao không làm cho người ta sục sôi bầu nhiệt huyết chứ?
Hạ Vũ bị các đồng nghiệp vây lấy, còn có người nhiều chuyện hỏi Lãng Lãng là ai. Hạ Vũ cười đùa cho qua chuyện, một hồi lâu mới thoát thân được. Sau khi tẩy trang, sửa soạn xong xuôi, tham dự cuộc họp với các đạo diễn một lát, sau đó xuống tầng gặp Nghiêm Kí đã đợi cô rất lâu ở trước cửa Đài truyền hình.
Lãng Lãng lúc này đã say giấc nồng trong xe.
Nghiêm Kí yên lặng khởi động xe rồi khen một câu: "Một sự khởi đầu rất tốt!"
Sau đó anh không hề nói thêm gì nữa.
Hạ Vũ hiểu được sự lúng túng của anh. Tối qua anh đã gọi điện thoại đến, hỏi cô chuẩn bị thế nào rồi. Hạ Vũ thành thực trả lời vẫn chưa đâu vào đâu cả, tiện đó cô hỏi anh: "Anh có đến xem em thi đấu không? Em lo quá, ba năm trước trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng đã mất mặt trước anh một lần rồi!"
Nghiêm Kí ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới nói: "Anh bận lắm, hơn nữa em cũng biết rồi đó, anh chẳng hề có chút tinh thần giải trí gì gì đó, anh không thích mấy thứ đó lắm!"
Vậy là anh đã gián tiếp cho cô đáp án, trong lòng mặc dù cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng Hạ Vũ vẫn không tránh được cảm giác hụt hẫng. Không ngờ anh vẫn âm thầm đến xem cô biểu diễn. Cũng bởi vì Lãng Lãng quá hiếu động, nên cuối cùng anh bị cô phát hiện. Hạ Vũ còn lâu mới bỏ qua một cơ hội tốt thế này cô liếc nhìn anh rồi trêu chọc: "Không ngờ chỉ qua một đêm, anh đột nhiên lại có tinh thần giải trí rồi!"
Người đàn ông ngồi sau tay lái có vẻ lúng túng mất mấy giây, ngượng nghịu nói: "Cũng phải... ờ, theo kịp trào lưu chứ!"
Hạ Vũ kéo dài giọng "Ồ" một tiếng, Nghiêm Kí càng lúng túng, liền dứt khoát mím chặt môi, sau đó đối với các câu hỏi của Hạ Vũ cũng chỉ ậm ừ "Không tồi", "Rất tốt" cho qua chuyện.
Hạ Vũ tức giận hỏi: "Này, anh chàng người sáp Nghiêm Kí kia, nói mấy câu cổ vũ khó đến thế sao?"
Người đàn ông ngồi bên cạnh mấp máy môi, mãi một lúc lâu mới thốt lên được mấy tiếng: "Lần sau hãy tiếp tục cố gắng hơn nữa."
Đầu Hạ Vũ bốc khói.
Hai người đang bế tắc thì điện thoại của Hạ Vũ bỗng đổ chuông. Cô nghĩ chắc đó là điện thoại của bạn bè gọi đến chúc mừng, liền cầm lên xem, thì ra là Hứa Nguyện gọi tới.
Giọng nói Hứa Nguyện trong điện thoại rất kích động, chắc hẳn anh cũng xem truyền hình trực tiếp: "A lô, Tiểu Vũ à? Em nhảy đẹp quá anh không dám tin đó là em nữa, anh không nằm mơ đấy chứ? Anh thật sự rất muốn em cho anh một bạt tai để anh tỉnh lại, anh cảm giác như đang nằm mơ vậy, người trong ống kính máy quay ấy thật sự là em sao? Em mau nói cho anh biết đi!"
Hạ Vũ hơi do dự liếc nhìn Nghiêm Kí, ngập ngừng, nhỏ giọng trả lời: "Là em, Hứa Nguyện à, đúng là em."
"Quả nhiên em đã tham gia cuộc thi đó, lại còn nhảy đẹp như vậy nữa, không ai nhảy đẹp hơn em cả. Tiểu Vũ, em đợi nhé, vòng thi đấu tiếp theo anh sẽ đến cổ vũ cho em, anh sẽ nói với tất cả mọi người, đây chính là bạn gái của tôi, ha ha..."
Hạ Vũ nghẹn lời, nhìn Nghiêm Kí một chút rồi bất an dịch ra xa một chút, lấy tay che điện thoại, nhỏ tiếng nói: "Hứa Nguyện, anh quên rồi à? Chúng ta...
đã chia tay rồi!"
Đến lượt đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
"Nhưng em rất vui vì anh có thể đến xem, lúc anh đến nhớ nói với em một tiếng nhé, bây giờ vé vào xem rất khó kiếm, em sẽ giữ cho anh một tấm."
"Nhưng Tiểu Vũ à, anh... hối hận rồi, thật đó, anh hối hận rồi, anh nghĩ khoảng cách không phải là vấn đề, chúng ta có thể thử lại một lần nữa xem sao."
Hạ Vũ thở dài, đầu cô như muốn nổ tung. Cô nhắm mắt lại, day day hai bên thái dương, bất đắc dĩ gọi: "Hứa Nguyện..."
"Được không? Tiểu Vũ."
"Em mới thi xong nên rất mệt, chúng ta không nói đến chuyện này nữa được không, em cúp máy trước đây."
Cô mệt mỏi dựa vào ghế, nhìn ra màn đêm tối đen như mực ngoài cửa xe, cảm nhận sự trầm mặc của người đàn ông bên cạnh, cuối cùng cô có cảm giác cuộc sống của cô sẽ rối tung lên một lần nữa.
Vòng thi dành cho hai mươi người xuất sắc nhất sẽ diễn ra sau một tuần nữa.
Được sự đồng ý của cấp trên, Hạ Vũ cuối cùng cũng có thể tạm gác lại công việc, toàn tâm toàn ý tập trung vào vòng cạnh tranh gay gắt này.
Vòng thi hai mươi người xuất sắc nhất không giống với các vòng thi trước.
Mỗi cặp thí sinh đều có một giáo viên biên đạo chuyên môn, tiến hành đợt huấn luyện ma quỷ ngắn ngày trong phòng tập chuyên môn được Đài truyền hình cấp.
Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm thấp thỏm đứng trước cửa phòng tập. Họ vẫn chưa biết giáo viên nào sẽ phụ trách phần biên đạo múa của mình. Đã ba năm rồi chưa được tập huấn chuyên nghiệp nên Hạ Vũ cũng không chắc chắn lắm, anh chàng nhảy Hip-hop Bạch Kì Phàm lại càng bất an hơn.
Sau khi mở cửa ra, ánh nắng ban mai êm dịu bỗng ùa vào trong phòng, một người đàn ông cao lớn, xuất chúng đang đứng trước cửa sổ, mỉm cười nhìn cô với vẻ rất lưu manh.
"Ơ! Thầy!" Hạ Vũ kinh ngạc kêu lên.
Trước cửa sổ, Cố Tây Sở nở một nụ cười quyến rũ: "Đã lâu không gặp, thiên nga nhỏ, à không, là thiên nga đen mới đúng."
Cố Tây Sở trở thành giáo viên biên đạo múa của cô, điều này làm Hạ Vũ hết sức ngạc nhiên. Bạch Kì Phàm chỉ là một anh chàng nhảy Hip-hop, không quan tâm lắm đến những nhân vật nổi tiếng trong giới khiêu vũ, bởi vậy sau khi nghe Hạ Vũ kêu lên cũng chỉ biết mơ màng đứng ở đó, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Vũ chạy đến trước mặt Cố Tây Sở, trong mắt cô là những vì sao sáng lấp lánh, liền buột miệng hỏi: "Thầy, sao lại là thầy?"
Cố Tây Sở nhướn mày, uể oải mĩm cười nhìn Hạ Vũ: "Sao không thể là tôi?"
"Quá ngoài sức tưởng tượng ạ!" Hạ Vũ cười tít mắt: "Thầy ơi, không phải thầy rất bận rộn cho buổi biểu diễn trong lễ tốt nghiệp sao? Làm sao... sao thầy lại đến góp vui với chương trình tìm kiếm tài năng khiêu vũ của Đài truyền hình? Không phải thầy không để mắt ư?"
Nghĩ đến đây, ánh mắt còn lấp lánh lúc nãy bỗng trở nên ảm đạm. Không phải cô không vui, chỉ là cô tự trách bản thân mình không có ý chí vươn lên. Vốn là một vũ công chuyên nghiệp xuất thân từ một trường danh tiếng, lẽ ra cô nên bước lên sân khấu kịch, nhưng vì không muốn cứ mãi chìm đắm, cuối cùng có một ngày cô đã đứng trên sân khấu truyền hình. Nhưng ai có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của cô, cô đã chẳng còn mong ước quá xa vời, chỉ cần một sân khấu có thể khiêu vũ hết mình là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Cố Tây Sở thấy Hạ Vũ muốn nói rồi lại thôi, liền chớp mắt cười tinh quái: "Càng bận càng thấy vô vị, tìm chút việc mới mẻ làm cũng tốt, hơn nữa còn có thể nổi tiếng nữa."
Anh ghé sát lại gần Hạ Vũ, nụ cười càng lưu manh hơn: "Quan trọng nhất là sẽ có người đẹp nhào vào lòng mình."
Hạ Vũ cũng cười nham nhở, khẽ thì thầm vào tai anh: "Thầy ơi, thầy có tin là em cũng vì mấy anh chàng đẹp trai nên mới đăng ký không?"
"Tin chứ." Cố Tây Sở nửa thật nửa đùa nói: "Em xem anh chàng đẹp trai ngời ngời như tôi không phải đã tìm đến cửa rồi sao?"
"Đâu chỉ là đẹp trai ngời ngời thôi đâu!" Hạ Vũ chống tay làm vẻ mê trai, cười tít mắt ra vẻ nịnh nọt: "Là đẹp trai nhất thế gian này."
"Đồ nịnh hót!"
"Thầy, em đâu có, em là thiên nga mà."
Hai người vui vẻ nói chuyện khiến anh chàng non nớt Bạch Kì Phàm hoàn toàn bị lạnh nhạt, liền dè dặt đứng bên cạnh ngây ra nhìn. Hạ Vũ cuối cùng cũng nhớ tới cậu ta, liền kéo Cố Tây Sở lên trước giới thiệu: "Thầy, em xin giới thiệu với thầy, đây là anh chàng đẹp trai Bạch Kì Phàm, bạn nhảy của em."
"Tiểu Bạch, đây là thầy Cố Tây Sở." Thấy Bạch Kì Phàm ngẩn ra, cô khẽ che tay ghé sát bên tai cậu ta thì thầm: "Cho tôi xin, đồ ngốc nhà cậu đừng đứng đó mà ngẩn ra nữa, thầy Cố Tây Sở là kiện tướng khiêu vũ cấp quốc tế đó, được thầy làm biên đạo múa thì cậu phải sướng rơn mà bịt miệng cười trộm chứ!"
Nghe Hạ Vũ nói xong, Bạch Kì Phàm toát hết mồ hôi tay. Anh ta lau lên quần mấy lần mới luống cuống, đưa tay ra: "Em... em... chào thầy," rồi khom người chín mươi độ: "Mong được thầy chiếu cố!"
Cố Tây Sở thu lại nụ cười trên khuôn mặt, ánh mắt sắc bén liếc qua, khiến cậu càng cứng người lại trong nháy mắt: "Muốn được chiếu cố thì hãy thể hiện bản lĩnh của mình ra."
Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm trao đổi bằng ánh mắt, tâm trạng nhẹ nhõm lúc nãy cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Một tuần trôi qua, Hạ Vũ không biết các cặp thí sinh khác đã được huấn luyện ra sao, nói tóm lại, cô đã được thể nghiệm cái gọi là "huấn luyện ma quỷ."
Mỗi ngày họ nhảy mười mấy tiếng đồng hồ, từ sáng đến tối, cho tới khi thời khắc thầy giáo "ma quỷ" Cố Tây Sở mở miệng ngọc ngà nói "Hôm nay cứ thế đã" thì cô và Bạch Kì Phàm đã mệt đến nỗi các khớp xương như muốn rời ra.
Họ cùng nằm bò trên sàn tập, chẳng còn chút sức lực nào để đứng dậy ra về.
Giao mình cho "ma quỷ," đổi lại là một Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm đã thay da đổi thịt.
Vòng thi đấu dành cho hai mươi người xuất sắc nhất sẽ diễn ra vào cuối tuần trên sân khấu ngoài trời. Dù là những khán giả may mắn có mặt dưới khán đài, hay những khán giả đang ngồi trước màn hình ti vi đều hết sức mong chờ vòng thi này.
Một người lúc bắt đầu chỉ muốn được khiêu vũ như Hạ Vũ cũng bất giác quan tâm đến các đối thủ cạnh tranh. Suy cho cùng, chỉ có nhảy tốt hơn người khác, cô mới có thể tiếp tục ở lại sân khấu này.
Cô tỉ mỉ đánh giá, mặc dù phần lớn các thí sinh đều không được đào tạo chính quy, chuyên nghiệp, chưa trải qua sự đào tạo một cách có hệ thống, nhưng bằng niềm đam mê cháy bỏng đối với khiêu vũ, họ như những cây cỏ dại, bùng lên một năng lượng sống khổng lồ. Những vũ đạo họ nhảy thể hiện sức sống nguyên thủy, vừa phải, cũng giải thích đúng mực giá trị chân chính của vũ đạo.
Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm là cặp đôi thứ năm sẽ ra sân khấu. Bốn đôi trước có hai đôi biểu diễn bình thường, thậm chí có phần gò bó, còn một đôi phối hợp rất ăn ý, bài nhảy Jive của họ đã giành được những tràng pháo tay nhiệt liệt của tất cả mọi người.
Hít sâu một hơi, Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm cùng làm động tác "high - five."
Khi ca khúc Latin mang đậm phong cách hài hước Me and my baby vang lên, cô người yêu bé nhỏ xinh đẹp nhảy lên theo tiết tấu nhẹ nhàng của âm nhạc, anh chàng thấp bé trở thành kẻ quỳ gối dưới chân cô. Cô gái tao nhã, quyến rũ, cằm hất lên cao rồi chạy trốn, anh chàng liền đuổi theo, cô gái ngoái đầu lại, anh chàng trao những lời nịnh nọt, cô gái e lệ, ảo não, ngoái đầu lại làm động tác như muốn đá chàng trai. Chàng trai mỉm cười né tránh. Cô gái thật ra đã phải lòng anh chàng luôn theo đuổi gắt gao phía sau từ lâu, những vẫn cố ý vờ thả để bắt. Cách thức thể hiện sự ngọt ngào của đôi oan gia này là truy đuổi, đấm đá nhau với những bước nhảy dí dỏm, làm tất cả mọi người cùng vui vẻ đến nỗi cười tít mắt.
Đây chính là sức hút của vũ điệu Broadway, có thể làm người ta khua tay múa chân, đến cả những tế bào trong cơ thể cũng không chịu an phận.
Khi tất cả mọi người vẫn chưa cảm thấy thỏa thích thì bản nhạc đã kết thúc. Những tiếng vỗ tay như sấm dậy ngay lập tức thay thế cho những nốt nhạc, lấp đầy mỗi ngóc ngách của sân khấu.
Hạ Vũ thở hồng hộc, nhìn xuống dưới khán đài, mỗi tế bào trên cơ thể đều như nói với bản thân cô: Sự cố gắng của cô tuần qua là không uổng phí, cô đã làm được rồi.
Khi cô quay sang trao đổi ánh mắt với Bạch Kì Phàm cũng nhìn thấy một sự cảm thán tương tự trong mắt đối phương.
Tảng đá lớn trong lòng Hạ Vũ cũng được dỡ bỏ. Xem ra cô đã nhảy không đến nỗi nào.
Vị nữ giám khảo duy nhất - Helen - cực kỳ kích động, lúc màn biểu diễn được một nửa cô đã đứng dậy lắc lư thân thể, vẻ mặt cũng hết sức hưởng thụ, nhập tâm.
"Thật sự là một bài biểu diễn đặc sắc không gì sánh kịp. Trước hết tôi muốn nói rằng biên đạo múa thật tuyệt vời!" Helen dừng lại một chút, nhìn ra xung quanh: "Giáo viên biên đạo múa là ai vậy?"
Người dẫn chương trình lập tức chỉ vào Cố Tây Sở đang nở nụ cười đúng kiểu một thân sĩ dưới khán đài, hô to: "Là thầy Cố Tây Sở!"
"A!!!" Helen điên cuồng hét lên, vẫy tay rối rít, bỗng chốc từ một nữ giám khảo điên cuồng trở thành một fan hâm mộ. Dù đang đứng trước ống kính nhưng tâm tình của cô không chút che giấu, hét lên: "Cố Tây Sở, em là fan của anh!"
Giám khảo trẻ tuổi Dylan ngồi bên cạnh bị tiếng hét chói tai của Helen làm hết hồn: "Chị Helen, bình tĩnh một chút nào!"
"Tôi làm sao có thể bình tĩnh được chứ? Từ năm mười tám tuổi tôi đã hy vọng được bỏ trốn cùng Cố Tây Sở rồi!" Helen đúng là một cô nàng phóng khoáng.
Tất cả mọi người đều cười ầm lên, tiêu điểm của mọi ánh mắt đều tập trung trên người Cố Tây Sở, người đàn ông có vẻ ngoài anh tuấn, hoang dã thoáng chốc đã cướp đi ánh hào quang của người khác. Anh vẫy tay với ban giám khảo, còn đối với sự bày tỏ trắng trợn của Helen, anh cũng chỉ nhướn mày kinh ngạc, khẽ mỉm cười. Xem ra anh đã quá quen với những trường hợp như thế này.
Helen quay lại chủ đề chính, giọng nói cao vút, bắt đầu đánh giá: "Các em rất may mắn vì có biên đạo múa hàng đầu là thầy Cố. Bài nhảy này có tình tiết, tình cảm, còn có Broadway, mỗi chi tiết đều được xử lý hết sức chuẩn xác. Một bài nhảy làm người ta kinh ngạc cần phải có đầy đủ những phần sau: Độ thanh thoát, sự biểu cảm, cách xử lý kỹ thuật. Ok, tôi muốn nói rằng, tất cả các phần đều rất perfect, chúc mừng các em!"
Helen vỗ tay, tiếng vỗ tay tựa như dòng nước, vây lấy Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm.
Đến lượt Phương Điền, trên vẻ mặt thờ ơ có đôi chút không dám tin tưởng: "Bạch Kì Phàm, em vẫn là anh chàng nhảy Hip-hop ngốc nghếch mà tôi biết ư?"
Rồi anh xòe hai tay ra: "Nhìn tôi làm gì? Tôi đâu có biết em, một anh chàng vừa nhảy xuống từ sân khấu kịch Broadway, Tiểu Bạch, tối nay tôi đã nhận ra sự tiến bộ của em, từ biểu cảm đến kỹ thuật, tất cả đều mang một diện mạo mới.
Em là người làm tôi ngạc nhiên nhất!"
Bạch Kì Phàm vui vẻ, cúi đầu nói: "Tất cả đều nhờ thầy Cố và cả bạn nhảy của em, Hạ Vũ."
Hạ Vũ cũng vui thay cho Bạch Kì Phàm. Phương Điền lại chuyển sang cô, sự tán thưởng vẫn như cũ, không hề biến mất trên khuôn mặt anh: "Đúng vậy, Tiểu Bạch, không thể không nói rằng em có một bạn nhảy rất tuyệt vời."
"Hạ Vũ." Anh gọi tên của cô, khiến trong lòng cô hơi thấp thỏm.
"Tôi biết em xuất thân từ múa ba lê, phải không?"
Hạ Vũ hơi ngượng nghịu gật đầu.
"Điều này cực kỳ hiếm có. Theo tôi, vũ đạo không nên giới hạn một con người. Tôi rất vui khi một diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp có thể thoát khỏi trói buộc, phát huy được khả năng như thế. Đối với một vị giám khảo, việc được coi là hưởng thụ nhất không gì bằng nhìn thấy biểu hiện của thí sinh trên sân khấu ngày một tốt hơn. Hạ Vũ, tôi muốn nói rằng, xem bài biểu diễn của em cũng là một loại hưởng thụ."
Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm đã thuận lợi tiến vào vòng trong.
Cuối buổi thi, ống kính máy quay hướng ra phía sau sân khấu. Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố cô được lọt vào vòng trong, Hạ Vũ hưng phấn chạy vọt vào sau sân khấu, Cố Tây Sở đang đứng đợi ở đó, phút chốc liền như con gấu Koala lao đến ôm chầm lấy anh. Cố Tây Sở cũng cười rất vui vẻ, ngoài tình thầy trò ra, người đứng bên cạnh quan sát có lẽ thấy một chút gì đó khác nữa.
Tối hôm đó, Nghiêm Kí đang đi công tác, thấy cảnh được phát sóng trực tiếp trên ti vi, anh mím môi rất lâu không nói câu gì.
Tiếp theo là vòng mười sáu người xuất sắc nhất, Hạ Vũ vẫn nhảy cặp cùng Bạch Kì Phàm. Trong bài nhảy mang tên Ong trong hoa, cô hóa thân thành một bông hoa hải đường yêu kiều mà biếng nhác, vì đã mệt mỏi với cảnh mặt trời mọc rồi lặn mỗi ngày, nên khi thấy một chú ong mật bay đến lấy phấn hoa liền nổi hứng muốn trêu đùa. Đóa hoa đung đưa, trốn tới trốn lui, không cho chú ong ngây thơ kia lấy được phấn hoa. Chú ong mật sốt ruột, cuối cùng lại chìm đắm trong trò chơi ấy nên hết sức vui vẻ.
Biên đạo múa với ý tưởng cực kỳ sáng tạo này hoàn toàn là sự thể hiện của phong cách cá nhân Cố Tây Sở. Khả năng lĩnh hội của Bạch Kì Phàm rất cao, biểu cảm của cơ thể cũng rất tốt, nhưng dáng người của cậu quá thấp, vì vậy trong bài nhảy này, chú ong mật mà cậu hóa thân phần lớn đều phải khom người, dang rộng đôi cánh bay lượn, làm cho khuyết điểm trong mắt người khác lại trở thành điểm sáng. Chú ong mật nhanh nhẹn, sinh động, cùng Hạ Vũ thể hiện một bài nhảy lãng mạn của tự nhiên, khiến người xem mê mẩn.
Bài nhảy này hiển nhiên trở thành tiết mục đặc sắc nhất của buổi tối đó.
Tiếp theo nữa là vòng mười hai người xuất sắc nhất. Cố Tây Sở lại chuẩn bị cho hai học trò một tác phẩm tuyệt vời. Hạ Vũ và Bạch Kì Phàm sẽ thể hiện tình yêu giữa người và ma trong bài nhảy mang tên Khoảng cách. Hồn ma Hạ Vũ hóa thân cứ quanh quẩn bên người yêu, rất lâu cũng không chịu rời đi. Cô muốn chạm vào anh nhưng không được bởi hai người đã âm dương cách biệt, khiến vẻ mặt cô hết sức cô đơn. Còn chàng trai hồn xiêu phách lạc mà Bạch Kì Phàm hóa thân trong chớp mắt dường như có cảm ứng tâm linh liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái khát khao muốn được giao tiếp với người yêu, vừa thành tâm hy vọng anh có thể quên mình đi để bắt đầu một cuộc sống mới. Hai người - anh đuổi em trốn, giãy giụa trong sự giày vò đau đớn của tình yêu, cuối cùng, những người yêu nhau mà không chạm được vào nhau ấy bi thương ôm chầm lấy nhau, cảm nhận hơi ấm tàn khốc cuối cùng của sinh mệnh.
Gần như tất cả mọi người đều quyết định tiếp tục giữ cặp đôi tỏa ánh hào quang rực rỡ này trên sân khấu, chờ đợi sự kinh ngạc tiếp theo mà họ mang đến.
Quả nhiên trong vòng mười thí sinh xuất sắc nhất, họ lại tiếp tục không phụ lòng mong đợi của mọi người. Nhưng họ không còn mang đến cho khán giả sự bi thương và tuyệt vọng nữa, lần này, chủ đề của bài nhảy là sự ấm áp.
Trong tiết trời đông giá rét, những bông hoa tuyết bay đầy trời, rơi trên người một cô gái mặc áo đỏ đang cô đơn một mình ngồi trên ghế. Bên cạnh cô chỉ có người tuyết đang mỉm cười làm bạn cùng. Cô gái lặng lẽ bước đến trước mặt người tuyết, hy vọng người tuyết có thể nói chuyện. Bà Chúa tuyết dường như đã nghe thấy nguyện vọng trong lòng cô, lúc này âm nhạc thay đổi, người tuyết vẫn luôn trầm mặc đã sống dậy, tươi cười nắm tay cô nhảy vòng quanh trong giai điệu vui vẻ, cùng cô chơi ném tuyết ngắm sao, trêu đùa cô lúc cô không chú ý, mãi đến khi cô vì mệt mỏi mà dựa vào vai anh đắm mình vào giấc ngủ.
Khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, người tuyết lưu luyến nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh rồi từ từ đứng dậy. Sáng hôm sau, cô gái tỉnh dậy, nhìn thấy người tuyết đang tươi cười bất động bên cạnh mình, nghĩ rằng tối qua cô đã mơ một giấc mơ thật đẹp. Nhưng cô vẫn cảm thấy hương vị của hạnh phúc thoảng trong không khí. Cô phủi những bông tuyết đang bám trên người xuống, rồi mỉm cười bước về phía đám đông nhộn nhịp, bỏ lại người tuyết cô đơn khi hoa tuyết phủ đầy trời.
Bài biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, ống kính máy quay lướt qua khuôn mặt anh tuấn của Cố Tây Sở, thấy anh cũng vỗ tay chúc mừng, khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện, không hề che giấu sự yêu thương đối với hai học trò.
Biên đạo múa thiên tài, cộng thêm sự thể hiện hoàn mỹ của các vũ công đã làm nên những tác phẩm thành công hết lần này đến lần khác.
Hạ Vũ, Bạch Kì Phàm và Cố Tây Sở đều đắm chìm trong tiếng vỗ tay đó.
Phía sau sân khấu, khi vòng thi mười thí sinh xuất sắc nhất kết thúc, trước ống kính máy quay, ba thầy trò ôm lấy nhau. Hạ Vũ vừa khóc vừa cười, hai mắt Bạch Kì Phàm cũng đỏ hoe, Cố Tây Sở trìu mến xoa đầu hai học trò, mỉm cười liếc nhìn Hạ Vũ đang khóc lóc sụt sùi, bất đắc dĩ đành nói: "Bộ đồ Armani của thầy không phải là khăn giấy đâu nhé!"
"Em biết rồi ạ!" Hạ Vũ dường như không nhận thấy đang có ống kính máy quay chĩa vào họ, liền vui vẻ thò đầu sang, vừa khóc vừa dùng áo sơ mi hàng hiệu đắt tiền của Cố Tây Sở lau nước mắt, giọng nói cũng rất dễ thương: "Nhưng bây giờ em làm gì có thời gian mà tìm khăn giấy chứ. Em đã kiềm chế lắm rồi, có dùng để lau nước mũi đâu?"
Cố Tây Sở không nói gì, chỉ dịu dàng mỉm cười, cúi đầu nhìn cô học trò nhỏ, trước ống kính máy quay, ánh mắt anh luôn có sự cưng chiều không nói thành lời.
Cuộc thi kéo dài gần một tháng trời khiến cơ thể Hạ Vũ rõ ràng đã vô cùng mệt mỏi, nhưng sự vui sướng trong lòng lại khiến bản thân cô không thể dừng lại. Mỗi khi đêm xuống, Hạ Vũ đều mở to mắt, không tài nào ngủ được. Đó là cuộc sống mà cô mong muốn, nhưng cô chỉ sợ sau khi tỉnh lại, tất cả đều biến thành một giấc mơ hào nhoáng.
Có thể coi như cô đã chiến thắng cuộc sống không?
Hạ Vũ nhớ rất rõ rằng đã gần một tháng nay cô chưa gặp Nghiêm Kí, nhưng cô biết, anh vẫn đang đứng ở một góc nào đó trong thành phố này, lặng lẽ quan tâm đến cô. Mỗi khi vòng thi kết thúc, cô đều nhận được điện thoại của anh đầu tiên và sau đó luôn luôn là một câu nói: "Lần sau tiếp tục cố gắng hơn nhé, em có thể nhảy tốt hơn thế nữa."
Sau đó anh im lặng, cuối cùng nói thêm một câu: "Chú ý nghỉ ngơi, cũng đừng gắng sức quá." Anh vừa hy vọng cô đi xa hơn nữa, nhưng lại sợ cô quá nhập tâm mà quên mất chân mình đã từng bị thương.
Cơ thể cô đã quá mệt mỏi nên đối với Nghiêm Kí, cô không muốn phí sức để tìm hiểu thêm nữa. Cuộc sống của mình cô vẫn có thể kiểm soát được, nhưng tình yêu hư vô đó thì cô tự nhận đã chịu bó tay rồi.
Ba năm trước, cô thích anh, đây là sự thật mà họ ngầm hiểu với nhau, ba năm sau, giữa hai người họ không nói chuyện yêu đương, không nói đến yêu hận đan xen trong quá khứ, chỉ đối xử với nhau như những người bạn bình thường nhất. Cô không bài xích sự quan tâm của anh, anh cũng không xa lánh cô nữa, chỉ có điều cứ đối xử với nhau thế này khiến cô cảm thấy rất hụt hẫng.
Họ đối xử bình thản với nhau nhưng rồi cô lại cảm nhận được tâm ý của anh qua lời nói của những người xung quanh, qua cử chỉ của anh, thậm chí là qua một chút manh mối gì đó.
Tâm ý của anh, thật ra trong chiều mưa vào ba năm trước đó cô đã hiểu được ít nhiều. Chỉ có điều anh nói muốn bầu bạn cùng cô chứ không nói thích, cũng không nói yêu, bảo cô dựa vào đâu mà tin tưởng anh đây?
Anh không nói gì với cô, còn cô đã không còn là cô gái vô tri, không biết sợ của ba năm về trước. Bây giờ cô chẳng còn dũng khí để ép anh phải nói ra những lời trong lòng nữa. Nói không chừng điều cô chờ đợi lại là một nỗi thất vọng ê chề.
Sau khi vòng thi dành cho mười thí sinh xuất sắc nhất kết thúc, họ liền tiến thẳng đến vòng sáu người xuất sắc nhất. Xét đến việc các thí sinh đã xoay như chong chóng một tháng trời, ban tổ chức quyết định cho họ nghỉ ngơi một tuần, để họ có thời gian chỉnh đốn lại trạng thái.
Tròn một tháng, Hạ Vũ đã gầy đi gần bốn cân, chỗ thịt mỡ có được nhờ ba năm an nhàn nghỉ ngơi thoáng chốc đã chẳng còn lại gì. Mặc dù cô hơi gầy, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, toát lên ánh hào quang của tuổi trẻ.
Cho dù nghỉ ngơi, cô cũng không có ý định ngừng tập luyện, nhưng Cố Tây Sở không nghĩ vậy, đến chiều tối, anh vỗ tay mấy cái rồi nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Nghỉ ngơi hai ngày, ba ngày sau gặp lại."
Bạch Kì Phàm khó có được dịp nghỉ ngơi như thế nên lập tức cầm điện thoại hẹn bạn gái, vừa mới đó đã chạy mất tăm, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Hạ Vũ thấy cực kỳ mệt mỏi, nên cùng Cố Tây Sở khoanh chân ngồi dựa vào tường nghỉ ngơi một lát. Hai người im lặng, trong buổi hoàng hôn yên tĩnh thế này là lúc nói chuyện tốt nhất.
"Thầy ơi, em tham gia cuộc thi như thế này, thầy... có coi thường em không?"
Hạ Vũ do dự quay sang nhìn Cố Tây Sở, bất an và ngờ nghệch như một đứa trẻ trong tình huống vừa tinh ý làm một số việc gì đó lại vừa lo sợ sẽ không nhận được sự chấp nhận của người lớn.
Cố Tây Sở im lặng nhìn lại cô, dáng vẻ thần bí khôn lường, đột nhiên anh bật cười: "Trong thời đại ước mơ khan hiếm thế này, không ai có quyền được coi thường những người có ước mơ, kể cả tôi cũng không ngoại lệ.
Câu nói này dường như là một liều thuốc trợ tim, khiến Hạ Vũ vốn đang tắc nghẽn trong lòng bỗng hít thở thông suốt chỉ trong nháy mắt. Bị câu nói này làm rung động, Hạ Vũ liền nhẹ nhàng nhìn Cố Tây Sở: "Thầy ơi, cảm ơn thầy..." Thời gian vừa qua, sự cảm kích và sùng bái của cô đối với Cố Tây Sở tăng lên từng ngày, Hạ Vũ không biết phải nói gì mới phải.
Ngoài "cảm ơn" ra, dường như tất cả những từ ngữ khác khó có thể biểu đạt được tâm trạng của cô vào giờ phút này.
Cố Tây Sở không nhìn Hạ Vũ, nhắm mắt dựa vào tường, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như điêu khắc: "Thiên nga nhỏ, tôi không cần sự cảm ơn của em. Trên đời này không có bất kỳ ai không mang những vết thương, có thể chữa khỏi cho mình chỉ có chính bản thân em mà thôi.
Ngày hôm đó, lúc tôi nhìn bài nhảy của em trên ti vi, tôi đã rất xúc động em có biết không? Tôi đã từng kỳ vọng ở em, nhưng cuối cùng em lại khiến tôi thất vọng vì em đã từ bỏ. Nhưng thiên nga nhỏ à, sự kỳ vọng của tôi đối với em đã trở lại rồi!" Cố Tây Sở đột ngột mở mắt ra, ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn Hạ Vũ: "Không phải tất cả mọi người đều thể hiện được nỗi tuyệt vọng trong bài nhảy của mình vì có những người quá hạnh phúc, cô ta không biết tuyệt vọng là gì, chỉ có những người đã từng mất đi tất cả, ví dụ như em, mới có được thứ mà tôi muốn. Tôi kỳ vọng vào em, con người ta có kỳ vọng nên mới thất vọng, nhưng lần này, cho dù em dừng bước tại vòng mười người xuất sắc nhất, tôi cũng không thấy thất vọng."
Cố Tây Sở chân thành nhìn Hạ Vũ: "Bắt đầu từ lúc em quyết định đứng trên sân khấu một lần nữa thì em đã chữa lành vết thương cho bản thân mình, điều này rất phi thường. Thiên nga nhỏ hãy mang đôi giày khiêu vũ của em, cứ tiếp tục nhảy như thế nhé."
Cố Tây Sở mỉm cười ấm áp nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ chớp mắt, rồi ngay lập tức hiểu ra, nở một nụ cười rạng rỡ như vầng mặt trời rồi gật đầu, nói: "Vâng ạ!"
Buổi biểu diễn của sinh viên năm cuối trong lễ tốt nghiệp đang tiến gần, thời gian của Cố Tây Sở bị chia làm hai nửa. Vì đều liên quan đến tiền đồ của đám học trò ấy nên anh không thể nào nhất bên trọng, nhất bên khinh được.
Sau khi anh nói một câu: "Dạo này tôi hơi bận, lần sau sẽ mời em đi ăn" đã vội vàng bỏ đi.
Phòng tập lớn như thế giờ chỉ còn một mình Hạ Vũ khiến cô ngồi ngẩn ra một lúc. Trước đây cô rất thích dựa lưng vào tường trong phòng tập, nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân đối diện trong gương, không nghĩ tới bất cứ chuyện gì hết, chỉ muốn hưởng thụ thời khắc được ở một mình.
Sau vòng thi đấu mười người, cuộc sống của Hạ Vũ đột nhiên xuất hiện vô số những cơ hội mới; có công ty vừa ý với khí chất đang ngày càng lên cao của cô và Bạch Kì Phàm đã mời đến đóng phim quảng cáo; có vị quản lý của một nhà kịch đưa ra điều kiện rất hấp dẫn rằng, nếu cô vào được vòng ba người thì họ sẽ sắp xếp cho cô đảm nhận một vai quan trọng trong vở diễn khiêu vũ hiện đại mới nhất năm nay.
Nhưng tất cả những điều đó có gì đáng vui mừng?
Hạ Vũ mệt mỏi ngước mắt nhìn lên trần nhà. Ba năm trước cô đã hiểu ra rằng, cuộc đời là một vở kịch luôn thay đổi thất thường, một giây trước còn là thứ đang nắm chắc trong tay, một giây sau có thể đã rơi xuống đất. Mùi vị mất hết tất cả những thứ mình yêu quý cô đã khắc cốt ghi tâm, lỗi lầm tương tự cô quyết không tái phạm đến hai lần.
Sau khi day lòng bàn chân hơi mỏi đang sưng lên một lúc, cô đứng dậy và nghĩ cứ nghỉ ngơi thoải mái như lời thầy nói, cô sẽ khiêu vũ cả đời nên không thể bị ánh hào quang một lúc làm đầu óc mơ màng được.
Một mình Hạ Vũ thong dong bước đi không mục đích trên đường, có người nhận ra cô bèn chạy lại hàn huyên, động viên cô cố gắng. Hạ Vũ chỉ mỉm cười nói một tiếng "cảm ơn" rồi lại cúi đầu bước tiếp.
Giữa lúc ấy thì Hải Lạc gọi điện tới, nói là đã xem liên tục các bài biểu diễn của cô. Cô ấy đã đặt vé máy bay về nước, nhất định sẽ đến tận nơi xem vòng thi đấu tiếp theo và cổ vũ cho cô.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Vũ nhớ người bạn tốt đã lâu không gặp, trong lòng liền vô cùng hoan hỉ.
Thành phố đã lên đèn rực rỡ, Hạ Vũ thong thả bước đi, từng đôi nam nữ có đôi có cặp lướt qua cô, thân thiết đến nỗi trong mắt chỉ có đối phương mà thôi.
Dường như trên trời chỉ có một vầng trăng khuyết kia là ôm nỗi cô đơn, giống như cô.
Bước chân cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn đoạn phim quảng cáo đang tuần tự chiếu trên màn hình Led của tòa nhà trước mặt.
Chủ đề của đoạn quảng cáo là: Cuộc gặp gỡ định mệnh.
Trong công viên ma thuật, cô gái trẻ tuổi hóa trang thành Minnie, vỗ vai chàng trai và đưa cho anh ta một cây kem. Dưới ánh trăng, cô gái hóa thân thành nàng công chúa thiên nga cao quý thanh khiết, tặng một vũ điệu tình yêu cho chàng hoàng tử nơi ban công. Khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, cô gái bỏ chạy, chàng hoàng tử nhảy xuống đất, tìm kiếm bóng hình ấy trong bóng đêm...
Cuộc gặp gỡ định mệnh...
Những con chữ khuấy động, những cảnh tượng lãng mạn ấy đều biến thành cây kim nhỏ bé đến mắt thường cũng không thể nhìn thấy được, đâm vào lòng mỗi con người cô đơn, lẻ loi.
Hạ Vũ mỉm cười, trong nụ cười có chứa cả nỗi chua chát. Đó rõ ràng là câu chuyện của cô, quá trình đó chẳng đẹp đẽ chút nào, nhưng nực cười là hôm nay nó lại xuất hiện trước mắt mọi người theo cách như thế, vỗ về cho những đôi lứa đang chịu những vết thương nho nhỏ, tặng mơ ước cho những cặp đôi đang tha thiết yêu nhau, bầu trời sao trên cao dường như cũng nhờ tình yêu mà càng thêm lung linh tỏa sáng.
Hạ Vũ mơ hồ, cô mới là nữ nhân vật chính của câu chuyện, rõ ràng là một con thiêu thân lao đầu vào lửa rồi bị ngã rất đau đớn, nhưng những hình ảnh sau khi chỉnh sửa, thêm thắt đã trở nên đẹp đẽ này lại khiến cô có ảo giác rằng: "Đây chính là tình yêu."
Đoạn phim quảng cáo thật sự rất bắt mắt, bên cạnh cô có rất nhiều đôi tình nhân đang dừng lại thưởng thức. Hạ Vũ đứng đó một hồi rồi cúi đầu bỏ đi.
Hồi ức chung quy cũng chỉ là hồi ức mà thôi, quay về hiện thực vẫn thực tế hơn.
Hạ Vũ xuống xe, đi bộ về nhà. Đường về nhà cô phải đi qua một con dốc rất dài, Hạ Vũ đang ngẩng đầu chuẩn bị bước lên các bậc thang thì từ xa đã thấy một người đứng dưới ánh đèn đường, cúi đầu dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Bóng dáng tĩnh lặng dưới ánh đèn ấm áp ấy cũng giống hệt như năm đó, khiến cô thấy rất đau đớn.
Nghiêm Kí cũng quay sang nhìn Hạ Vũ. Hai người đứng cách một quãng nhìn nhau, anh thấy cô đứng bất động ở đó liền từng bước, từng bước một bước xuống, tiến lại gần cô.
Hạ Vũ cũng mang tâm trạng phức tạp, bước từng bước lên bậc thang, tiến về phía anh.
Đoạn đường giữa hai người đúng là phải đi rất lâu. Đợi đến khi chỉ còn cách một bậc thang thì họ dừng lại. Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kí, trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng không sao cất thành lời.
Cô không còn muốn là người lên tiếng trước, không muốn vui cười gượng gạo để làm anh vui lòng nữa. Thời gian trôi qua, cảnh vật đã đổi thay, cô cũng mang thương tích đầy mình, cũng khát vọng có người chủ động bước về phía cô, ôm cô vào lòng và nói với cô rằng: Trời sụp xuống cũng có anh chống đỡ rồi!
Nghiêm Kí, anh không thể cứ mãi im lặng, cũng như em sẽ không thích giải câu đố mãi được, rồi sẽ đến một ngày, chúng ta đều cảm thấy mệt mỏi.
"Anh đến thăm em. Dạo này em vẫn khỏe chứ?" Nghiêm Kí khẽ hỏi. Hạ Vũ im lặng gật đầu.
Nghiêm Kí nhìn cô: "Trên ti vi anh không phát hiện ra, bây giờ nhìn mới thấy em gầy đi rất nhiều."
Đôi mắt sáng lấp lánh của Hạ Vũ đang nhìn anh cùng với vẻ mặt chua xót nhưng cô lại không mở lời.
Nghiêm Kí sững người một lúc, có lẽ đêm đã về khuya, ánh trăng cũng quá đẹp, đôi mắt của người con gái trước mặt lại làm người ta quá đau lòng, vì vậy ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đưa tay lên muốn chạm vào mặt cô, nhưng khi thật sự cảm nhận được nhiệt độ trên mặt cô thì anh lại rút tay về như phải bỏng.
Hạ Vũ thất vọng nhìn anh, ánh mắt anh bắt đầu né tránh: "Anh chỉ đến thăm em một lát, dường như tinh thần của em vẫn còn rất tốt."
Anh nhanh chóng trấn tĩnh lại sau sự thất thần ban nãy rồi mỉm cười: "Mỗi bài nhảy của em đều rất đặc sắc, anh còn bỏ phiếu cho em đó. Tập nhảy tuy rất quan trọng, nhưng đừng quên bảo vệ tốt mắt cá chân nhé!" Hạ Vũ, em nhất định sẽ càng tiến xa hơn nữa.
"Anh rất vui, chẳng còn gì có thể khiến em từ bỏ khiêu vũ được nữa."
Cảnh khuya tĩnh mịch. Khi nghe lời chúc phúc chân thành của anh, Hạ Vũ cảm thấy anh đang cố gắng vào vai một người bạn bình thường, nhưng cô lại nhìn thấy được rất nhiều điều trong đôi mắt anh: sự quan tâm, thương tiếc và có lẽ còn cả tình yêu.
Hạ Vũ tự hỏi mình, khi tận mắt chứng kiến sự việc thì suy cho cùng là thật hay giả? Lựa chọn tin, hay không tin đây?
Cô ai oán nhìn anh, đột nhiên gọi: "Nghiêm Kí."
"Sao?"
"Anh thích bài nhảy nào của em nhất?"
Nghiêm Kí nghĩ một lúc, gần như chẳng chút do dự trả lời: "Người tuyết. Hạ Vũ, bài nhảy đó làm anh rất xúc động."
Nghiêm Kí đột nhiên cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán Hạ Vũ rồi nói: "Anh nguyện làm người tuyết của em, bầu bạn cùng em lúc em cần nhất, mặc dù... anh không biết khiêu vũ."
Khẽ thì thầm bên tai cô câu nói ấy xong, anh sải bước, đi xuống bậc thang.
Hạ Vũ gần như nhắm mắt lắng nghe hết thảy những gì anh nói. Đến lúc cô định thần lại thì Nghiêm Kí đã đứng ở những bậc thang phía dưới, ánh đèn đường kéo dài bóng cô đơn của anh.
"Người tuyết." Hạ Vũ quay lưng lại với anh, khẽ lẩm bẩm một mình: "Khi trời sáng em đi mất rồi, anh sẽ không sao ư?"
Sau lưng Hạ Vũ yên lặng, mãi một lúc lâu sau cô mới đợi được câu "Nghỉ ngơi cho tốt" của anh, rồi những tiếng bước chân nhẹ nhàng dần.
Hạ Vũ không hề nhúc nhích, từ từ đưa tay sờ lên trán. Nhiệt độ của anh dường như vẫn còn lưu lại đó, cô cười cay đắng, một nụ hôn chúc ngủ ngon đến bất ngờ vốn chẳng dễ chịu chút nào.
Danh sách chương