Sáng sớm. Trời đầy mây. Sương chưa tan khỏi ngọn lá thì Sakura đã ngồi thiền dưới gốc cây, mắt nhắm hờ, lòng bàn tay áp nhẹ lên thân gỗ còn âm ẩm hơi sương đêm.
Ba ngày liên tục. Ngã không biết bao nhiêu lần. Đầu gối trầy, tay bầm. Nhưng hôm nay, khi bước đầu tiên của cô bám chắc, bước thứ hai không trượt, và bước thứ ba không nổ tung vỏ cây, Sakura biết: cuối cùng, cơ thể mình đã hiểu cách nói chuyện với chakra.
Cô không vội mừng. Cô chỉ tiếp tục bước. Đều. Vững. Đến tận ngọn. Lần đầu tiên đứng trên cao nhìn xuống – không phải bằng sự ngẫu nhiên, mà là bằng nỗ lực thật sự – trong lòng Sakura dâng lên một cảm giác lặng thầm: thỏa mãn.
Dưới gốc cây, Sasuke đứng khoanh tay, ánh mắt dán vào tán lá phía trên như đang cố đè nén gì đó. Hai ngày trước, cậu đã từng vượt trước Sakura. Nhưng hôm qua cậu rơi. Và hôm nay… cậu vẫn rơi. Chakra không ổn định. Ý thức phân tán. Cảm xúc rối.
Sự đố kỵ đối với Naruto đang ăn mòn sự tập trung của cậu.
Cậu cắn răng, cúi đầu, rồi bước tới gần Sakura, hơi do dự.
“...Này.”
Sakura quay đầu lại. Không đáp ngay. Đợi cậu nói tiếp.
“Cách điều tiết chakra… cậu làm thế nào?”
Câu hỏi đơn giản, nhưng với Sasuke – là một nhát cắt vào lòng kiêu hãnh.
Sakura nhìn cậu. Trong đôi mắt cô thoáng lóe lên một điều gì đó rất nhỏ – không phải đắc ý – mà là một kiểu tự khẳng định. Cô nén một nụ cười, rồi nghiêm túc trả lời: “Mỗi lần rơi, tớ không tăng chakra, mà giảm lại. Lắng nghe cơ thể nhiều hơn. Không cố ép, chỉ cần dẫn.”
Sasuke không nói gì. Gật đầu. Rồi quay đi.
Lần đầu tiên, Sakura thấy mình đi trước cậu – dù chỉ trong một bài huấn luyện. Và cảm giác đó… không phải là chiến thắng, mà là một chút ánh sáng le lói giữa vùng tối của sự tự ti kéo dài.
Cùng lúc ấy, cách nơi luyện tập một quãng rừng ngắn, một tiếng chim ưng xé gió hạ xuống nhà Tazuna. Kakashi ra đón, mở ống thư.
Thư đóng dấu hỏa tốc. Bên trong ngắn gọn: "Đội Asuma đang đến."
Cùng ngày, cuối giờ chiều, bốn bóng người xuất hiện nơi lối mòn dẫn vào Làng Sóng: Asuma Sarutobi – mái tóc rối, áo chùng mở, thuốc lá ngậm trên môi; Shikamaru – gãi đầu như thể đi đánh cờ chứ không phải đi cứu viện; Ino – tóc buộc cao, mắt sáng như muốn tìm ai đó giữa rừng; và Chōji – tay cầm bịch snack, miệng đầy nhưng mắt tỉnh táo.
Kakashi bước ra đón. Không bắt tay, không khách sáo. Chỉ gật đầu.
“Asuma.”
“Kakashi.”
“Chúng tôi đang ở giai đoạn giằng co. Jōnin địch đã rút nhưng chắc chắn sẽ quay lại.”
Asuma rít một hơi thuốc. Mắt nheo lại.
“Chúng tôi sẽ ở lại cho đến khi kết thúc.”
Cả hai đội nghỉ ngơi bên một bãi đất bằng sau khi hoàn tất khảo sát chu vi bảo vệ nhà Tazuna.
Ino là người lên tiếng trước.
“Lâu rồi mới gặp,” cô nói, tay chống nạnh, mắt đảo một vòng từ Sakura sang Sasuke, rồi dừng lại hơi lâu ở Naruto – người lúc này đang ngồi tách biệt, tựa lưng vào gốc cây, mắt nhắm như ngủ nhưng tay vẫn giữ chuôi kiếm.
Shikamaru ngáp khẽ, lười biếng ngồi xuống gần Sasuke, giọng buông thõng: “Chuyện lớn đấy, ha? Nghe bảo mấy cậu đụng Jōnin thật à?”
Sasuke không trả lời ngay. Cậu nhìn về khoảng không xa xa giữa các thân cây, nơi ánh nắng không thể len tới. Một lúc sau, cậu gật đầu khẽ. “Không chỉ đụng. Đụng… và suýt chết.”
Chōji đang ăn, ngừng nhai một giây. Ino đảo mắt. “Và tớ đoán người chiến đấu với đối phương không phải là cậu, Sasuke?”
Câu nói vừa dứt, không khí lặng đi một nhịp.
Sakura thoáng quay sang nhìn Naruto – nhưng cậu không phản ứng. Vẫn ngồi im, mắt nhắm, hô hấp đều như đã ngủ rồi. Nhưng Sakura biết rõ: Naruto đang nghe. Rất rõ.
Shikamaru khẽ liếc qua, ánh mắt tỉnh táo bất thường. “Tớ nghe Kakashi-sensei nói, cậu ấy là người ra tay đầu tiên. Mà cũng là người duy nhất không run.”
Ino khoanh tay. “Cậu ấy giờ đã khác trước thật. Không còn là thằng nhóc hét um sùm hồi còn học viện nữa.”
Sakura nói khẽ: “Naruto đã thay đổi.”
Lời đó vừa buông ra, mọi ánh mắt đều hướng về cậu. Nhưng Naruto vẫn không mở mắt.
Một cơn gió nhẹ lướt qua. Lá cây bay lả tả như phủ lên lớp trầm mặc mỏng giữa hai đội Genin.
Sasuke lên tiếng, giọng thấp: “Hắn... không còn thuộc về cùng một nhịp với tụi mình nữa.”
Chōji khẽ nghiêng đầu. “Ý cậu là gì?”
Shikamaru trả lời thay: “Cậu ta đang bước nhanh hơn. Và càng đi xa, càng khó quay lại.”
Ino nhìn Sakura. “Còn cậu thì sao?”
Sakura khựng lại. Rồi mím môi, không trả lời. Nhưng trong mắt cô, ánh nhìn về phía lưng Naruto như in đậm thêm một vết nứt.
Cùng lúc ấy, Naruto mở mắt. Không nhìn ai. Chỉ đứng dậy, lặng lẽ bước về phía khu rừng sâu.
Vergil nói nhỏ trong tâm trí cậu: “Chúng nói đúng. Ngươi đã vượt khỏi bọn họ. Câu hỏi là: ngươi có đủ sức để chịu đựng sự cô độc đó bao lâu?”
Naruto không trả lời. Cậu chỉ bước tiếp, dáng người nhỏ bé dần chìm vào giữa các thân cây cao, như một cái bóng đang học cách rời khỏi ánh sáng.
Trăng đêm Sóng Quốc bạc nhạt, lặng lẽ vắt qua đỉnh mái nhà Tazuna. Trong rừng, tiếng côn trùng đã thưa dần. Mọi người đều ngủ hoặc giả vờ ngủ. Nhưng Ino thì không. Cô đứng trước cửa, tay nắm vạt áo, do dự một nhịp – rồi bước ra, đi về phía lều đơn phía sau rìa rừng, nơi Naruto tách biệt dựng trại riêng.
Cậu đang ngồi, lưng tựa gốc cây, thanh kiếm đặt bên cạnh, tay vẫn giữ một mảnh vải đang lau chuôi kiếm chậm rãi. Ánh trăng rọi vào mắt cậu – không ánh lên gì cả. Chỉ là một khoảng lặng trống rỗng.
Ino bước chậm lại. “Cậu ngủ chưa?”
“Chưa.” Naruto đáp mà không nhìn lên.
“...Vậy thì, tớ có thể... ngồi một chút không?” Giọng Ino không mềm cũng chẳng gắt. Nhưng rõ ràng là có chút dè dặt.
Naruto không trả lời. Nhưng cậu lại khẽ dịch ra một chút. Ino coi đó là đồng ý. Cô ngồi xuống, giữ khoảng cách vừa đủ, không sát, không xa.
“Tớ chỉ… thấy cậu đã thay đổi nhiều quá. Nên muốn hiểu.” Cô nói, mắt nhìn về phía trước.
Naruto vẫn lau kiếm. “Cậu muốn tìm hiểu gì?”
Ino hơi sững người. Một câu hỏi sắc như đường kiếm chém thẳng vào tâm trí. Nhưng cô không lùi.
“Không có lý do cụ thể. Chỉ là… tớ nghĩ không phải ai cũng nhìn cậu chỉ vì muốn vượt mặt hay sợ cậu. Có người… chỉ muốn biết tại sao.”
Một nhịp. Naruto ngẩng đầu. Lần đầu tiên – ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Ino. Không có vẻ lạnh. Nhưng cũng không có ý mở lòng.
Trong tâm trí cậu, Vergil hiện lên giữa làn khói xanh mờ mịt.
“Ngươi biết cách vung kiếm với kẻ thù,” giọng anh trầm, không buộc tội, chỉ như một lời nhắc. “Tốt. Rất tốt. Nhưng với người đến gần vì sự cảm mến… đừng giương kiếm như với kẻ địch.”
Naruto không trả lời Vergil. Nhưng một nhịp sau, cậu đặt thanh kiếm sang một bên, không lau nữa. Mắt vẫn nhìn Ino.
“Tớ thay đổi vì không còn lựa chọn,” cậu nói, giọng đều đều. “Thứ chờ đợi bọn tớ không phải là bài kiểm tra trên lớp, mà là những kẻ giết người không chớp mắt. Muốn sống – phải mạnh. Và mạnh thì không có thời gian để dễ chịu.”
Ino nghe, không ngắt lời. Chỉ gật nhẹ, rồi mỉm cười.
“Cậu có thể không dễ chịu. Nhưng ít nhất… cậu không hoàn toàn đóng cửa.”
Naruto khẽ nghiêng đầu.
“Chưa từng có ai nói chuyện kiểu này với tớ,” Ino tiếp, “trong khi không nhìn xuống hay nhìn qua vai. Chỉ cần vậy thôi… là đủ rồi.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Lá cây xào xạc như nhịp thở của đất rừng.
Ino đứng dậy.
“Tớ đi đây. Ngủ đi. Đừng cố quá.”
Naruto không trả lời. Nhưng lần này, ánh mắt cậu không còn như dòng nước đóng băng. Nó đang có phần dao động. Như thể đang nghe ai đó – lần đầu tiên – mà không cố đoán xem người đó có vũ khí giấu sau lưng hay không.
Khi Ino khuất bóng, Vergil khẽ nói trong tâm trí: “Ngươi có thể sống cả đời như một thanh kiếm. Nhưng đôi lúc, để sống sót… ngươi cũng phải học cách là con người.”
Naruto ngước nhìn trăng. Không nói. Nhưng không quay lại lau kiếm nữa.
Ba ngày liên tục. Ngã không biết bao nhiêu lần. Đầu gối trầy, tay bầm. Nhưng hôm nay, khi bước đầu tiên của cô bám chắc, bước thứ hai không trượt, và bước thứ ba không nổ tung vỏ cây, Sakura biết: cuối cùng, cơ thể mình đã hiểu cách nói chuyện với chakra.
Cô không vội mừng. Cô chỉ tiếp tục bước. Đều. Vững. Đến tận ngọn. Lần đầu tiên đứng trên cao nhìn xuống – không phải bằng sự ngẫu nhiên, mà là bằng nỗ lực thật sự – trong lòng Sakura dâng lên một cảm giác lặng thầm: thỏa mãn.
Dưới gốc cây, Sasuke đứng khoanh tay, ánh mắt dán vào tán lá phía trên như đang cố đè nén gì đó. Hai ngày trước, cậu đã từng vượt trước Sakura. Nhưng hôm qua cậu rơi. Và hôm nay… cậu vẫn rơi. Chakra không ổn định. Ý thức phân tán. Cảm xúc rối.
Sự đố kỵ đối với Naruto đang ăn mòn sự tập trung của cậu.
Cậu cắn răng, cúi đầu, rồi bước tới gần Sakura, hơi do dự.
“...Này.”
Sakura quay đầu lại. Không đáp ngay. Đợi cậu nói tiếp.
“Cách điều tiết chakra… cậu làm thế nào?”
Câu hỏi đơn giản, nhưng với Sasuke – là một nhát cắt vào lòng kiêu hãnh.
Sakura nhìn cậu. Trong đôi mắt cô thoáng lóe lên một điều gì đó rất nhỏ – không phải đắc ý – mà là một kiểu tự khẳng định. Cô nén một nụ cười, rồi nghiêm túc trả lời: “Mỗi lần rơi, tớ không tăng chakra, mà giảm lại. Lắng nghe cơ thể nhiều hơn. Không cố ép, chỉ cần dẫn.”
Sasuke không nói gì. Gật đầu. Rồi quay đi.
Lần đầu tiên, Sakura thấy mình đi trước cậu – dù chỉ trong một bài huấn luyện. Và cảm giác đó… không phải là chiến thắng, mà là một chút ánh sáng le lói giữa vùng tối của sự tự ti kéo dài.
Cùng lúc ấy, cách nơi luyện tập một quãng rừng ngắn, một tiếng chim ưng xé gió hạ xuống nhà Tazuna. Kakashi ra đón, mở ống thư.
Thư đóng dấu hỏa tốc. Bên trong ngắn gọn: "Đội Asuma đang đến."
Cùng ngày, cuối giờ chiều, bốn bóng người xuất hiện nơi lối mòn dẫn vào Làng Sóng: Asuma Sarutobi – mái tóc rối, áo chùng mở, thuốc lá ngậm trên môi; Shikamaru – gãi đầu như thể đi đánh cờ chứ không phải đi cứu viện; Ino – tóc buộc cao, mắt sáng như muốn tìm ai đó giữa rừng; và Chōji – tay cầm bịch snack, miệng đầy nhưng mắt tỉnh táo.
Kakashi bước ra đón. Không bắt tay, không khách sáo. Chỉ gật đầu.
“Asuma.”
“Kakashi.”
“Chúng tôi đang ở giai đoạn giằng co. Jōnin địch đã rút nhưng chắc chắn sẽ quay lại.”
Asuma rít một hơi thuốc. Mắt nheo lại.
“Chúng tôi sẽ ở lại cho đến khi kết thúc.”
Cả hai đội nghỉ ngơi bên một bãi đất bằng sau khi hoàn tất khảo sát chu vi bảo vệ nhà Tazuna.
Ino là người lên tiếng trước.
“Lâu rồi mới gặp,” cô nói, tay chống nạnh, mắt đảo một vòng từ Sakura sang Sasuke, rồi dừng lại hơi lâu ở Naruto – người lúc này đang ngồi tách biệt, tựa lưng vào gốc cây, mắt nhắm như ngủ nhưng tay vẫn giữ chuôi kiếm.
Shikamaru ngáp khẽ, lười biếng ngồi xuống gần Sasuke, giọng buông thõng: “Chuyện lớn đấy, ha? Nghe bảo mấy cậu đụng Jōnin thật à?”
Sasuke không trả lời ngay. Cậu nhìn về khoảng không xa xa giữa các thân cây, nơi ánh nắng không thể len tới. Một lúc sau, cậu gật đầu khẽ. “Không chỉ đụng. Đụng… và suýt chết.”
Chōji đang ăn, ngừng nhai một giây. Ino đảo mắt. “Và tớ đoán người chiến đấu với đối phương không phải là cậu, Sasuke?”
Câu nói vừa dứt, không khí lặng đi một nhịp.
Sakura thoáng quay sang nhìn Naruto – nhưng cậu không phản ứng. Vẫn ngồi im, mắt nhắm, hô hấp đều như đã ngủ rồi. Nhưng Sakura biết rõ: Naruto đang nghe. Rất rõ.
Shikamaru khẽ liếc qua, ánh mắt tỉnh táo bất thường. “Tớ nghe Kakashi-sensei nói, cậu ấy là người ra tay đầu tiên. Mà cũng là người duy nhất không run.”
Ino khoanh tay. “Cậu ấy giờ đã khác trước thật. Không còn là thằng nhóc hét um sùm hồi còn học viện nữa.”
Sakura nói khẽ: “Naruto đã thay đổi.”
Lời đó vừa buông ra, mọi ánh mắt đều hướng về cậu. Nhưng Naruto vẫn không mở mắt.
Một cơn gió nhẹ lướt qua. Lá cây bay lả tả như phủ lên lớp trầm mặc mỏng giữa hai đội Genin.
Sasuke lên tiếng, giọng thấp: “Hắn... không còn thuộc về cùng một nhịp với tụi mình nữa.”
Chōji khẽ nghiêng đầu. “Ý cậu là gì?”
Shikamaru trả lời thay: “Cậu ta đang bước nhanh hơn. Và càng đi xa, càng khó quay lại.”
Ino nhìn Sakura. “Còn cậu thì sao?”
Sakura khựng lại. Rồi mím môi, không trả lời. Nhưng trong mắt cô, ánh nhìn về phía lưng Naruto như in đậm thêm một vết nứt.
Cùng lúc ấy, Naruto mở mắt. Không nhìn ai. Chỉ đứng dậy, lặng lẽ bước về phía khu rừng sâu.
Vergil nói nhỏ trong tâm trí cậu: “Chúng nói đúng. Ngươi đã vượt khỏi bọn họ. Câu hỏi là: ngươi có đủ sức để chịu đựng sự cô độc đó bao lâu?”
Naruto không trả lời. Cậu chỉ bước tiếp, dáng người nhỏ bé dần chìm vào giữa các thân cây cao, như một cái bóng đang học cách rời khỏi ánh sáng.
Trăng đêm Sóng Quốc bạc nhạt, lặng lẽ vắt qua đỉnh mái nhà Tazuna. Trong rừng, tiếng côn trùng đã thưa dần. Mọi người đều ngủ hoặc giả vờ ngủ. Nhưng Ino thì không. Cô đứng trước cửa, tay nắm vạt áo, do dự một nhịp – rồi bước ra, đi về phía lều đơn phía sau rìa rừng, nơi Naruto tách biệt dựng trại riêng.
Cậu đang ngồi, lưng tựa gốc cây, thanh kiếm đặt bên cạnh, tay vẫn giữ một mảnh vải đang lau chuôi kiếm chậm rãi. Ánh trăng rọi vào mắt cậu – không ánh lên gì cả. Chỉ là một khoảng lặng trống rỗng.
Ino bước chậm lại. “Cậu ngủ chưa?”
“Chưa.” Naruto đáp mà không nhìn lên.
“...Vậy thì, tớ có thể... ngồi một chút không?” Giọng Ino không mềm cũng chẳng gắt. Nhưng rõ ràng là có chút dè dặt.
Naruto không trả lời. Nhưng cậu lại khẽ dịch ra một chút. Ino coi đó là đồng ý. Cô ngồi xuống, giữ khoảng cách vừa đủ, không sát, không xa.
“Tớ chỉ… thấy cậu đã thay đổi nhiều quá. Nên muốn hiểu.” Cô nói, mắt nhìn về phía trước.
Naruto vẫn lau kiếm. “Cậu muốn tìm hiểu gì?”
Ino hơi sững người. Một câu hỏi sắc như đường kiếm chém thẳng vào tâm trí. Nhưng cô không lùi.
“Không có lý do cụ thể. Chỉ là… tớ nghĩ không phải ai cũng nhìn cậu chỉ vì muốn vượt mặt hay sợ cậu. Có người… chỉ muốn biết tại sao.”
Một nhịp. Naruto ngẩng đầu. Lần đầu tiên – ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Ino. Không có vẻ lạnh. Nhưng cũng không có ý mở lòng.
Trong tâm trí cậu, Vergil hiện lên giữa làn khói xanh mờ mịt.
“Ngươi biết cách vung kiếm với kẻ thù,” giọng anh trầm, không buộc tội, chỉ như một lời nhắc. “Tốt. Rất tốt. Nhưng với người đến gần vì sự cảm mến… đừng giương kiếm như với kẻ địch.”
Naruto không trả lời Vergil. Nhưng một nhịp sau, cậu đặt thanh kiếm sang một bên, không lau nữa. Mắt vẫn nhìn Ino.
“Tớ thay đổi vì không còn lựa chọn,” cậu nói, giọng đều đều. “Thứ chờ đợi bọn tớ không phải là bài kiểm tra trên lớp, mà là những kẻ giết người không chớp mắt. Muốn sống – phải mạnh. Và mạnh thì không có thời gian để dễ chịu.”
Ino nghe, không ngắt lời. Chỉ gật nhẹ, rồi mỉm cười.
“Cậu có thể không dễ chịu. Nhưng ít nhất… cậu không hoàn toàn đóng cửa.”
Naruto khẽ nghiêng đầu.
“Chưa từng có ai nói chuyện kiểu này với tớ,” Ino tiếp, “trong khi không nhìn xuống hay nhìn qua vai. Chỉ cần vậy thôi… là đủ rồi.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Lá cây xào xạc như nhịp thở của đất rừng.
Ino đứng dậy.
“Tớ đi đây. Ngủ đi. Đừng cố quá.”
Naruto không trả lời. Nhưng lần này, ánh mắt cậu không còn như dòng nước đóng băng. Nó đang có phần dao động. Như thể đang nghe ai đó – lần đầu tiên – mà không cố đoán xem người đó có vũ khí giấu sau lưng hay không.
Khi Ino khuất bóng, Vergil khẽ nói trong tâm trí: “Ngươi có thể sống cả đời như một thanh kiếm. Nhưng đôi lúc, để sống sót… ngươi cũng phải học cách là con người.”
Naruto ngước nhìn trăng. Không nói. Nhưng không quay lại lau kiếm nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương