Tại phòng họp tại tháp Hokage, Naruto đứng trước mặt Tsunade cùng với một số khuôn mặt quen thuộc: Jiraiya, Shikaku, và Hatake Kakashi.

Naruto mở cuộn trục chakra, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy:

“Tôi có thông tin tình báo mới nhất về Akatsuki.”

Tsunade nheo mắt:

“Nguồn nào?”

Naruto đáp ngắn gọn:

“Một người quen.”

Jiraiya và Shikaku trao đổi ánh nhìn ngắn. Câu trả lời tuy mơ hồ, nhưng cũng không ai hỏi. Có những lúc, nguồn tin bí mật phải được giữ “bí mật”.

Naruto trải tấm trục ra, từng thông tin thành viên Akatsuki được tiết lộ.

“Đây là các danh sách thành viên Akatsuki hiện đang còn sống.” Naruto nhấn mạnh hai chữ “còn sống”.

“Chúng ta cần chú ý tới một vài cái tên, đặc biệt là cái tên này.” – cậu chỉ vào một biểu tượng xoáy tròn đỏ – “Tobi.”

Căn phòng im bặt.

Naruto nói tiếp, từng chữ rõ ràng như dao khắc vào cột đá:

“Hắn… chính là Uchiha Obito.”

Kakashi đứng bật dậy.

Không một tiếng động, nhưng ánh mắt dưới mặt nạ của anh… vỡ vụn.

“…Không thể nào…”

Jiraiya đặt tay lên vai Kakashi, nhẹ nhưng rất vững:

“Bình tĩnh, Kakashi.”

Kakashi không trả lời. Nhưng đôi bàn tay đã siết chặt đến trắng bệch.

Naruto hít sâu một hơi, rồi tiếp tục:

“Ngoài Tobi… tôi còn biết được danh tính thật của thủ lĩnh Akatsuki.”

Tất cả trong phòng lập tức chú ý.

“Là Nagato. Và bên cạnh hắn… là Konan.”

“Cái gì…?”

Jiraiya khựng lại. Bước chân chững, ánh mắt trừng lên nhìn thẳng vào Naruto như không tin vào tai mình.

“Nagato… Konan…? Tại sao… Thế còn… Yahiko…?”

Tsunade nói:

“Cả ba kẻ đó… có phải là ba đứa trẻ mà thời đại chiến ninja lần 3, ông đã nhận nuôi không? Ta nhớ không nhầm chúng là ba đứa trẻ mồ côi từ Amegakure… được ông dạy dỗ, bảo vệ, đặt kỳ vọng.”

Không khí trong phòng bỗng trở nên nghẹn ngào.

Jiraiya lùi về một bước, lưng chạm vách tường. Hình ảnh quá khứ trỗi dậy: ba đứa trẻ đói khát, ánh mắt khát khao, tiếng Yahiko đầy lý tưởng, Konan lạnh lùng mà ấm áp, Nagato trầm lặng với cặp mắt không giống bất kỳ ai...

Đôi mắt đó – Rinnegan. Đứa trẻ mà ông từng tin là kẻ mang định mệnh cứu thế giới.

“Chúng… đã đi con đường này sao…” – Jiraiya thì thầm.

Tsunade không nói gì trong giây lát. Rồi nàng siết nhẹ mép bàn, giọng trở lại mạnh mẽ:

“Akatsuki sở hữu Rinnegan… Đây không còn là một tổ chức bí mật – mà là một lực lượng đủ sức đối đầu cả một quốc gia.”

Shikaku gật đầu, tán đồng:

“Từ thời điểm này, mọi cuộc đụng độ không còn là trinh sát – mà là trận chiến có thể gây tổn thất cực lớn.”

Tsunade đứng dậy, mắt quyết liệt:

“Truyền đạt thông tin này cho toàn bộ các đội Jonin và Chuunin. Nếu bất kỳ đội nào phát hiện thành viên Akatsuki – đặc biệt là Nagato hay Konan – lệnh là: lập tức rút lui. Không tranh công. Không truy đuổi. Chờ viện binh từ cấp cao nhất.”

Kakashi khẽ gật, nhưng ánh mắt vẫn còn tối đi vì nỗi đau từ cái tên Obito chưa tan.

Jiraiya vẫn đứng đó, yên lặng… nhưng trong lòng, một cánh cửa đã hé lại — không chỉ để đối đầu, mà là để hiểu… tại sao ba đứa trẻ từng tin vào hòa bình, giờ trở thành kẻ gieo chiến tranh.

Naruto tiếp:

“Ngoài ra, tôi cũng nhận được tin tình báo về Sasuke. Hắn ta đã lập một tổ đội mới. Tên là Hebi. Có ít nhất ba người đi theo: Sakura… Suigetsu – tộc Hozuki – và Jūgo – kẻ gốc rễ của nghiên cứu Nguyền Ấn.”

Naruto gật:

“Theo suy nghĩ của tôi, mục tiêu của họ là Itachi.”

Jiraiya nheo mắt.

Tsunade hạ tay xuống, ánh nhìn nghiêm trọng:

“Vậy là… Sasuke quyết tâm truy sát anh mình.”

Shikaku thở ra:

“Nếu vậy thì không cần tìm Sasuke nữa.”

Naruto ngạc nhiên:

“…Sao cơ?”

Shikaku chỉ tay vào bản đồ:

“Chúng ta chỉ cần tìm Itachi. Nơi nào có Itachi… sớm muộn cũng sẽ có Sasuke.”

Một giây im lặng.

Rồi Tsunade gật đầu dứt khoát:

“Từ giờ trở đi – ưu tiên truy vết Itachi Uchiha. Bất kỳ đội nào phát hiện hành tung, lập tức báo về làng. Không được động thủ trước.”

Cùng lúc ấy, ở một hang ổ Akatsuki, Itachi và Kisame đang canh giữ một phong ấn chakra khổng lồ — nơi Jinchūriki của Tứ Vĩ, Rōshi, vừa bị bắt và đang dần bị rút chakra.

Khi liên lạc chakra hội tụ, ảnh ảo của Pain – thủ lĩnh Akatsuki – hiện lên.

Giọng hắn vang vọng khắp không gian:

“Orochimaru đã chết. Và Sasuke đang nhắm thẳng vào Itachi.”

Kisame nheo mắt, cười nhẹ:

“Cậu em đó… ngoan cố như ngày nào.”

Itachi không nói, chỉ nhắm mắt.

Pain tiếp:

“Sasuke là mối đe dọa tiềm ẩn lớn hơn chúng ta từng nghĩ. Cẩn thận. Đặc biệt là ngươi, Itachi.”

Itachi mở mắt.

Sharingan khẽ xoay, chậm nhưng sâu như vực.

—---------------------
Vì mục tiêu truy tìm Itachi Uchiha, Tsunade đã quyết định mở rộng chiến lược.

Đội Kakashi – gồm Kakashi, Naruto, Yamato và Sai – được sáp nhập cùng Đội 8: Kiba, Shino và Hinata.

Cùng lúc đó, phía xa vùng núi giáp ranh Lôi Quốc, Sasuke cùng tổ chức Hebi tiến vào một tiền đồn cũ của tộc Uchiha – nơi chỉ có những con mèo ninja đặc biệt do gia tộc Uchiha từng nuôi dưỡng và bảo hộ điều hành.

Bên trong tàn tích đá và đền thờ hoen màu, những mắt mèo lấp loáng chakra, chào đón Sasuke như đứa con từng biến mất.

Tại đây, họ tích trữ vật tư, chữa thương, và bắt đầu chia nhóm để thu thập thông tin về Akatsuki.

Trong khi đó, bên phía Akatsuki…

Deidara và Tobi, sau khi hoàn tất phong ấn Tứ Vĩ Rōshi, được thông báo về tình hình phức tạp hơn: Naruto – Jinchūriki Cửu Vĩ – đang chủ động truy vết Itachi. Cùng lúc đó, Sasuke Uchiha cũng đã bắt đầu động chạm đến vùng ảnh hưởng của Akatsuki.

Deidara cau mày, hứng thú nhưng cũng bực dọc:

“Hai con mồi. Một kẻ từng chọc tức ta, một kẻ thì phá hỏng ‘nghệ thuật’ của ta…”

Tobi nhảy nhót phía sau:

“Nên chọn ai trước đây~? Naruto-kun vui hơn đấy~!”

Cả hai quyết định: truy lùng một trong hai mục tiêu, chia ra tìm kiếm dấu vết trước khi ra tay.

Phía Konoha, đội truy đuổi được chia thành các nhóm nhỏ theo mô hình do Shikaku thiết kế:

🔹 Một ninja cảm ứng dẫn đầu.
🔹 Một nhẫn khuyển được triệu hồi bởi Kakashi đi theo truy mùi chakra hoặc vật lý.

Naruto được đi cùng Hinata và Yamato.
Cảm ứng, trinh sát, và sức mạnh – tổ đội cân bằng, với Naruto là mũi nhọn chính.

Phía Hebi cũng bắt đầu chia nhóm.

Sasuke đi riêng với Sakura. Suigetsu và Karin dẫn theo Jūgo theo hướng khác để săn lùng manh mối về trụ sở Akatsuki gần nhất.

Karin, vốn sở hữu khả năng cảm ứng chakra chính xác đến từng nhịp thở, dần trở thành "ra-đa sống" cho cả đội.

Ở một thành phố biên giới sầm uất, Naruto, Hinata và Yamato, cùng nhẫn khuyển của Kakashi, đang tiến hành truy lùng dấu vết Sasuke.

Nhẫn khuyển bất ngờ dừng lại, mũi đánh hơi liên tục, rồi khẽ gầm:

“Mùi chakra của Sasuke… có ở đây. Lạnh lẽo, có dấu vết sát khí – không thể lẫn.”

Naruto lập tức căng thẳng:

“Sasuke từng đi qua nơi này?”

Yamato nhìn quanh, tay đã đặt lên vỏ kiếm chakra:

“Cẩn thận. Nếu Sasuke ở gần, thì cả Hebi có thể cũng đang rải quân.”

Hinata bật Byakugan, đôi mắt sáng lên với đường mạch chakra đan chằng chịt trong không khí:

“Không có ai có chakra giống Sasuke trong tầm mắt… nhưng đúng là từng có một nguồn rất mạnh vừa rời đi.”

Cả ba nhanh chóng len qua dòng người đông đúc của khu thương mại trung tâm. Nhưng ngay khi họ vừa tới giao lộ, nhẫn khuyển đột ngột khựng lại.

“Khoan đã…!” – nó rít khẽ. “Mùi… đang di chuyển ra xa.”

Naruto quay phắt lại:

“Hắn chạy rồi à?!”

“Không.” – nhẫn khuyển cau mày. “Không phải Sasuke. Nhưng là kẻ vừa tiếp xúc rất gần với hắn. Có chakra của hắn… bám trên áo.”

Đúng lúc đó, một cô gái tóc đỏ đeo kính – Karin – lặng lẽ bước ngang qua họ, ánh mắt bình thản, nhịp thở đều, giấu sát khí và chakra một cách hoàn hảo.

Hinata liếc sang, nhưng không bắt được gì bất thường trong tầng chakra bề mặt.

Naruto nghiến răng:

“Gần như thế… mà vẫn để hắn thoát...”

Yamato đặt tay lên vai cậu:

“Bình tĩnh, chúng ta tiếp tục tìm.”

—-------------------------
Tại một vùng đất đá hoang vu, cách xa thành thị nơi Hinata, Yamato và Naruto đang đứng, Sasuke Uchiha đang đối mặt với hai thành viên Akatsuki:

Deidara – nghệ sĩ điên loạn, và Tobi – kẻ mặt nạ kỳ quái, tính tình bất định.

BOOM!! Ngay khi phát hiện mục tiêu, Deidara lao xuống từ trên cao, cưỡi một quái điểu bằng đất sét trắng, ném xuống một quả bom hình cá voi C1 nén chakra cực mạnh.

Sasuke không vội né.

“Tiềm Ảnh Xà Thủ.”

Từ trong tay áo hắn, một con rắn khổng lồ với vảy cứng như giáp sắt bắn ra, quấn chặt lấy người Sasuke như một lớp giáp sống – đỡ trọn vụ nổ.

Khói bụi tản ra, nhưng Sasuke vẫn đứng giữa trung tâm – không một vết thương.

Tobi giật mình, thốt lên:

“Kinh thật! Hắn ta sống sót kìa Deidara-senpai!”

Deidara rít lên:

“Im đi, Tobi! Để ta xử hắn!”

Tobi thụt lùi, rõ ràng sợ hãi trước ánh mắt Sharingan của Sasuke, rồi chạy trốn về hướng sau chiến trường, miệng còn lẩm bẩm:

“Tên này đáng sợ quá! Em đi đặt mìn đây!”

Deidara vung tay, nặn ra hàng loạt nhện đất sét cỡ nhỏ – loại C1 cài nổ cực nhanh, thả đầy không khí.

“Thử phản xạ của ngươi xem nào, Uchiha!”

Nhưng Sasuke chỉ nhếch mắt.

“Chidori Senbon.”

Từ bàn tay hắn, hàng trăm kim lôi điện phóng ra như mưa bạc, đâm xuyên qua lũ nhện trong không trung – kích nổ từng con trước khi chúng đến gần.

Đất rung, lửa bùng. Nhưng Sasuke đã nhảy cao, xoay mình ra sau lưng Deidara.

Deidara khựng lại – nhưng đã kịp ném bom tầm ngắn về sau, tạo một vụ nổ chặn góc đánh.

Sasuke đáp đất, thoát được kịp lúc. Cả hai lại lao vào thế đối đầu.

Deidara nghiến răng:

“Không thể xem thường ngươi nữa… Vậy thì—C2!”

Từ túi đất sét, hắn tạo ra một con rồng trắng khổng lồ, hai cánh sải rộng, hàm mở ra không ngừng.

C2 Long Thổ – dạng chiến đấu cao cấp nhất trong kho bom của Deidara.

Con rồng bay vòng quanh không trung, rồi nôn ra một cụm bom hình cầu nhỏ – trông như những con chuột trắng, rải khắp mặt đất.

Tobi đang chạy vòng quanh bên dưới, hô:

“Đó là bẫy đấy! Mấy quả mìn đó sẽ ‘đi cùng’ với thứ ngươi không ngờ đâu~!”

Sasuke định áp sát, sử dụng Chidori Nagashi, truyền điện qua mặt đất để đánh lên con rồng đất sét.

Nhưng Deidara đã nâng độ cao, ra khỏi tầm ảnh hưởng của lôi điện.

Trận chiến bước vào hồi cao trào.

Từ trên không, Deidara vung tay tung ra một quả bom C2 mới.

Sasuke nhận ra không thể thoát kịp — liền nghiến răng kích hoạt Ấn chú cấp độ 2.

PHỪNG!

Chakra đen đỏ bùng lên, làn da chuyển tím tro, đôi mắt thành mắt rắn, và từ sau lưng, đôi cánh quỷ mọc ra.

Hắn lao lên đón đòn, dùng cánh chắn vụ nổ C2.

BOOOM!!

Một bên cánh nổ tung, nhưng thân thể Sasuke vẫn lành lặn, tiếp tục trượt đi trên không như viên đạn lửa.

Từ trong tay áo, Sasuke rút ra hai chiếc shuriken khổng lồ, ném chéo lên không theo hình cắt kéo.

Deidara bật lùi né tránh, cười khẩy:

“Hạ cấp như thế sao hạ được nghệ thuật?”

Nhưng… hắn chợt khựng lại.

Xoẹt—!!

Cánh tay trái của hắn bị kéo giật về phía sau.

Sasuke đã gắn dây chakra vào shuriken. Chúng xoáy tròn, rồi xuyên qua cánh tay Deidara, ghim hắn vào thân con rồng đất sét.

“Chết tiệt—!”

Không để phí một giây, Sasuke lao lên như mũi thương.

“Chidori Nagashi!”

Xoẹt—!!!

Cậu chém ngang không trung, chặt đứt một trong những chiếc cánh của con rồng.

Deidara loạng choạng, cả rồng và chủ rơi khỏi tầng khí ổn định, bắt đầu lao xuống mặt đất – hướng về chính khu vực bẫy mìn mà hắn cùng Tobi đã rải từ trước.

Deidara rít lên, gồng chakra:

“Không để ngươi có vinh quang đâu, Uchiha!”

Hắn kích hoạt lệnh hủy – tự tay phá hủy con rồng, tạo một vụ nổ giữa không trung, giật mảnh vụn văng tứ tán.

Từ dưới đất, Tobi hét lớn:

“DEIDARA-SENPAIIII!!! KHÔNG—!!”

Nhưng…

Giữa làn khói xám tan ra, một con chim đất sét nhỏ bay ra từ luồng khí đối lưu, lướt yên tĩnh như chưa từng có vụ nổ.

Trên đó, Deidara ngồi khoanh chân, áo rách, máu rỉ trên tay, nhưng đôi mắt vẫn rực ngạo khí.

“Im đi, Tobi.”

Giọng hắn trầm lại.

Bởi vì…

Hắn vừa nhìn thấy Sharingan của Sasuke, và trong khoảnh khắc ấy, kí ức về một đôi mắt khác ùa về: Itachi.

Ánh nhìn đó. Cái cảm giác bị soi thấu. Cái gì đó hơn cả sự tự do… và sát khí.

Deidara siết nắm tay.

“…Lại một kẻ… với đôi mắt khốn kiếp đó.”

Deidara lùi lại vài bước, mồ hôi rịn trán, hai lòng bàn tay mở ra miệng, liên tục nhào đất sét.
Trận chiến với Sasuke không còn là một trò chơi nghệ thuật nữa. Đây là một cuộc chiến sống còn.

“Ngươi ép ta dùng đến nó…” – hắn lẩm bẩm, rồi cười điên – “…Tác phẩm đỉnh cao… của ta.”

“C4 GARUDA!!!”

Từ miệng hắn, một bản sao khổng lồ bằng đất sét của chính hắn được phóng ra, hình thù như một tượng thần đang gào rú.
Nó bay vút lên cao, và rồi…

BOOOOOOM!!!

Một vụ nổ khủng khiếp không ánh lửa, không sóng xung kích. Chỉ là một luồng bụi mịn phát tán ra như sương mù trắng.

Deidara cười lớn:

“Giờ thì tan thành bụi đi, Uchiha!”

Từ trong làn bụi, Sasuke lảo đảo bước ra. Cơ thể co giật, máu phun ra từ miệng.

“C4 là bom nano. Những con vi khuẩn chakra siêu nhỏ sẽ chui vào lỗ chân lông, và phá nát nội tạng từ bên trong.” – Deidara giải thích, vẻ ngạo mạn đầy thắng lợi.

Sasuke khuỵu xuống. Mắt dần mờ. Và rồi—

Xẹt!

Toàn bộ hình ảnh tan biến như khói.

Deidara trừng mắt:

“…Ảo thuật…?!”

Một giọng nói vang lên từ bên kia màn bụi:

“Thứ đó không có tác dụng với Sharingan.”

Sasuke bước ra, bình thản.

Đó chính là ảo thuật mà Sharingan của Sasuke dựng lên từ trước, đánh lừa Deidara tưởng mình đã chiến thắng.

“Ngươi không phải người đầu tiên thấy ảo giác rồi tự đắc.”

Nhưng Deidara cười khẩy, mắt trái của hắn co rút rồi lóe sáng:

“Ngươi quên à? Mắt trái ta được huấn luyện đặc biệt để phá genjutsu. Không giống Itachi, ngươi còn non tay lắm. Ta đã tìm hiểu cách khắc chế được nó rồi.”

Trong tích tắc, Deidara phóng một C4 Garuda khác – với chút chakra cuối cùng còn sót lại.

Hắn nhanh chóng rút lui khỏi vùng ảnh hưởng, tạo khoảng cách an toàn.

Bụi trắng lại tràn ngập.

Nhưng Sasuke không hoảng.

“Chidori Nagashi.”

Từ người hắn, dòng điện chakra phóng ra thành làn sóng xung quanh, tiêu diệt toàn bộ nano chakra đang trôi nổi trong không khí trước khi chúng xâm nhập.

Deidara còn chưa kịp hiểu hết thì—

“Hừm.”

Vút!!

Sasuke xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Tung một cú đấm thẳng vào mặt.

BỐP!

Cả cơ thể Deidara bay ngược lại, đập vào vách đá.

Sasuke đứng đó, hơi thở nặng dần, mồ hôi thấm lưng, nhưng ánh mắt vẫn đỏ rực:

“Hết trò rồi, nghệ sĩ.”

Deidara nằm gục dưới vách đá – toàn thân bê bết máu, áo rách, hơi thở nặng nhọc và ngắt quãng. Đôi mắt của hắn dần mất đi ánh sáng, bàn tay lờ đờ cố với lấy túi đất sét bên hông, nhưng… không còn chút chakra nào để nặn nên hình.

Sasuke chậm rãi bước đến. Sharingan vẫn lóe lên màu đỏ.

“Itachi đang ở đâu?” – giọng cậu trầm, không hằn thù, không cảm xúc – chỉ là một câu hỏi rất rõ ràng.

Deidara không đáp. Chỉ nghiến răng.

Cả cơ thể hắn run lên. Nhưng không vì đau. Mà vì… tức giận.

“Ngươi... không hiểu gì cả. Ngươi không thừa nhận nghệ thuật của ta... không hãi hùng trước cái chết... cũng không gục trước vẻ đẹp của vụ nổ...”

Hắn ho sặc máu, rồi cười khàn:

“Ngươi chỉ biết thờ ơ, lạnh lùng… như hắn.”

Đôi mắt hắn ánh lên một tia cực đoan cuối cùng.

“Đã thế thì…”

Deidara xé áo ngực. Miệng chakra thứ tư lộ ra giữa ngực hắn, bắt đầu mở rộng.

“Thứ nghệ thuật vĩ đại nhất… Là cái chết của chính ta.”

Sasuke nhận ra có gì đó không đúng. Chakra… không còn phân tán. Nó đang co lại… hội tụ.

Một quả bom chakra sinh học – C0 – bắt đầu hình thành, nén toàn bộ tồn tại của Deidara thành một khối tử thần.

“CHẾT VỚI TA ĐI, UCHIHA!!!”

Sasuke nghiến răng, không thể chạy thoát bằng chân. Vụ nổ sắp vượt khỏi tầm bất kỳ thuật nào cản nổi.

Không do dự, hắn triệu hồi Manda – xà vương của rắn khổng lồ.

Manda vừa xuất hiện, chưa kịp gầm thì—

BOOOOOOOOOOOOOOOOOOM!!!!

Bầu trời bị xé nát. Mặt đất cháy đen. Cả một vùng núi biến mất khỏi bản đồ, chỉ còn một hố sâu hun hút, bụi xám che kín trời.

Xa xa, đội Hebi – Suigetsu, Karin, Jūgo, Sakura – đứng sững nhìn bầu trời đỏ máu.

“Chuyện gì vậy trời…?” – Suigetsu lắp bắp.

“Chakra vừa rồi là của Sasuke… nhưng giờ thì không còn nữa.” – Karin nói, môi trắng bệch.

Họ vội vàng lao về hướng vụ nổ.

Trong đống đổ nát cách trung tâm hố bom không xa, Sasuke nằm giữa xác Manda đã cháy đen, mắt nhắm, thở dốc.

Cậu mở mắt, chia sẻ một phần chakra cuối cùng cho tín hiệu định vị.

Khi nhóm Hebi tìm được cậu, họ lập tức đỡ lấy thân thể mệt mỏi của cậu.

“Sasuke-kun… cậu không sao chứ?” - Sakukra quan tâm hỏi.

Sasuke gật nhẹ.

“Manda... không sống được.”

Suigetsu khựng lại. Karin cắn môi. Jūgo nhìn lên bầu trời đã bị đốt thành màu tro.

“Và Deidara?”

Sasuke chỉ nói một câu:

“Đã chọn chết theo cách của hắn.”

—---------------
Trên nóc một tòa nhà cao nhất, Naruto, Hinata và Yamato đang đứng quan sát.

Ánh sáng vụ nổ còn in trong mắt, gió nóng vẫn phả tới từ phía chân trời.

“Là hắn…” – Naruto lầm bầm, mắt lóe lên.

Yamato nghiêm giọng:

“Deidara…?”

Naruto gật mạnh:

“Không ai khác có kiểu đánh như thế. Và nếu Deidara ở đó… thì Sasuke cũng có thể đã đến rồi.”

Không chần chừ, Naruto rút ra một quả pháo hiệu đặc biệt, đốt nó rồi phóng lên cao.

BÙM!

Một tia sáng xanh lam xoáy tròn bay thẳng lên trời, nổ ra thành biểu tượng xoáy xoắn của gia tộc Uzumaki – dấu hiệu triệu tập khẩn cấp toàn đội truy kích.

Từ khắp các điểm rải rác trong thành phố, Kakashi, Sai, Kiba, Shino nhìn thấy pháo hiệu lập tức đi tới.

Naruto quay sang hai người bên cạnh, giọng chắc nịch:

“Không thể chờ được nữa. Đi.”

Yamato gật đầu, Hinata kéo nhẹ găng tay, Byakugan đã bật sẵn, mạch chakra tỏa ra như sóng radar.

“Đi trước mở đường. Càng sớm tới đó, cơ hội gặp lại Sasuke càng cao.”

Ba bóng người rời mái nhà, lao đi như mũi tên xuyên gió, hướng thẳng về phía vụ nổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện