Hang ổ sâu trong núi mù sương – nơi không ánh sáng nào chiếu xuống, cũng là nơi mà Orochimaru đang nằm dưỡng bệnh trên chiếc giường của mình.

Căn phòng âm u, ánh sáng lờ mờ từ nến chakra nhợt nhạt. Cơ thể hắn tiều tụy, làn da trắng bệch như vôi, đôi mắt vàng thiếu sinh khí. Căn bệnh lạ đang gặm nhấm hắn từng tế bào một — thứ mà ngay cả chính hắn cũng chưa kịp nghiên cứu đến cùng.

Bên cạnh là lọ thuốc do Kabuto pha chế — kẻ đang đi lấy thêm thuốc.

Không gian lặng như tờ. Cho đến khi…

— Xẹt!! Một lưỡi kiếm mảnh, sáng rực, tia sét chớp nhoáng, xé gió mà bắn thẳng qua cánh cửa, gào rít như tiếng sấm.

PHẬP!

Orochimaru giật mình, dùng chính cánh tay gầy guộc của mình để cản đòn – chakra tụ lại, lớp da bị xé nát như giấy, máu đen phun ra.

Hắn rít lên, đôi mắt mở to đầy tức giận… rồi lại nhíu lại, mơ hồ.

“Ngươi...”

Cánh cửa bật mở — một hình bóng quen thuộc bước vào, khí áp sắc bén hơn cả những gì Orochimaru từng dạy hắn.

Uchiha Sasuke.

Vẻ mặt lạnh băng, ánh mắt lạnh lùng mang theo sát phạt quyết đoán.

“Vẫn còn sống à, Orochimaru?” – Sasuke nói, giọng đều như đá rơi trong giếng sâu.

Orochimaru nhếch môi, cười nửa miệng:

“Ngươi… đến đây để hỏi thăm sư phụ sao?”

Sasuke không trả lời. Hắn bước tới từng bước, kiếm lôi điện Kusanagi đã biến dạng – sắc và dài như một tia sét bị cô đặc.

“Ta đến thông báo: ngươi không còn giá trị.”

Orochimaru cau mày:

“Không còn… giá trị?”

Sasuke dừng lại, mắt lướt qua từng vết chai cũ, từng vết máu khô trên vách tường – nơi hắn từng tập luyện, từng chiến đấu, từng uống từng giọt độc của kiến thức Orochimaru.

“Ta từng nghĩ ngươi có thể cho ta sức mạnh đủ để đánh bại Itachi. Nhưng thứ ngươi có chỉ là tham vọng. Lưỡi dài, thân rắn, linh hồn thối nát.”

Orochimaru gằn giọng:

“Ngươi không thể giết ta! Ngươi là ta ngày xưa! Chính cái đói sức mạnh đã đưa ngươi đến với ta!”

Sasuke nhếch môi, mắt bỗng trở nên đáng sợ:

“Và ta đã có đủ rồi. Ngươi là cái bóng của chính mình. Một thí nghiệm thất bại đội lốt thiên tài. Ngươi lãng phí mọi thứ — thời gian, sức mạnh, và cả nhân tính — chỉ để mơ mộng trở thành bất tử.”

“Ngươi khiến ta nhớ đến Itachi – trong cái thời khắc hắn khát khao sức mạnh đến mức không cần ai khác tồn tại.”

Orochimaru gào lên, rướn dậy, chakra rít loạn trong không khí:

“TA LÀ ĐẲNG CẤP MÀ CÁC NGƯƠI KHÔNG BAO GIỜ HIỂU—!”

Nhưng ngay lúc đó —

Xoẹt!!

Sasuke lao đến, đâm thẳng không thương tiếc. Lưỡi kiếm lôi điện cắt phăng lớp chắn chakra như đâm vào xác thịt mục ruỗng.

Máu tóe ra. Tiếng hét khàn nghẹn trong cổ họng.

Sasuke đứng thẳng, kiếm rung khẽ, rồi tắt điện.

“Vĩnh biệt, thí nghiệm thất bại.”

Cánh tay Orochimaru bị ghim chặt vào tường bằng lưỡi kiếm lôi điện, từng dòng máu đen chảy dọc theo thân vách đá lạnh, vẽ thành những đường ngoằn ngoèo như chính tâm hồn hắn.

Hắn rít lên, đau đớn nhưng mắt vẫn ánh lên độc ý:

“Ngươi nghĩ thế là đủ để giết ta?”

Sasuke không đáp. Bóng hắn đổ dài dưới ánh lửa chập chờn, tay vẫn nắm chặt Kusanagi phủ lôi điện, ánh mắt sắc lạnh, tuyệt đối, không run rẩy.

“Ngươi yếu đi rồi, Orochimaru.”

“Và thứ còn sót lại trong ngươi…” – mắt Sharingan xoáy chặt vào thân thể trước mặt – “…chỉ là da rắn khô chưa kịp lột xác.”

Orochimaru cười điên loạn, rồi gầm lên – toàn thân vặn vẹo, phun ra một làn sương độc tím nhạt, rồi BÙM! — cơ thể hắn vỡ tung như xác búp bê bị xé, để lộ bản thể thật.

Một sinh thể khổng lồ, trắng bệch, bò ra từ xác thân người như rắn chui khỏi lớp da cũ. Toàn bộ cấu trúc của “nó” là hàng ngàn con rắn trắng nhỏ đang co rút, xoay xoắn, trườn bò, ghép lại thành hình thù rồng rắn ghê tởm với đôi mắt vàng rực không còn nhân tính.

Đây chính là hình dạng thật của Orochimaru.

Sasuke thở ra một nhịp, rồi kích hoạt Ấn Chú cấp độ 2.

Bùng!!

Chakra đen đỏ bốc lên như lửa địa ngục. Làn da hắn chuyển màu xám tím, đôi mắt thành khe rắn, và đôi cánh hình vòm tay rộng lớn mọc sau lưng như đôi cánh quỷ.

Không chút sợ hãi, Sasuke bước thẳng về phía con quái vật trườn mình trước mặt.

“Ngươi biết không, Orochimaru…” – giọng hắn trầm xuống, nhưng lạnh như băng thép vừa rèn xong. “Một con rắn… luôn khao khát được bay.”

Orochimaru gầm lên, nhe nanh:

“TA SẼ BAY! SẼ THỐNG TRỊ! SẼ VƯỢT QUA MỌI GIỚI HẠN!!”

Sasuke nhếch mép:

“…Có lẽ… Nhưng nếu có cơ hội đó, thì ngươi chỉ có thể làm được một điều… Là bay trong móng vuốt của một con diều hâu.”

Soạt!! — Hắn dang đôi cánh Ấn Chú ra, lưỡi kiếm siết chặt trong tay, bắt đầu tấn công.

Chakra va chạm. Cánh chém vào lớp rắn. Máu trắng tóe ra như mưa axit.

Lưỡi kiếm lôi điện chém thẳng vào cổ Orochimaru. Đầu rắn bật tung khỏi thân thể trắng hếu, máu độc bắn tung tóe như dịch nhầy của một cơn ác mộng sống.

Sasuke đứng giữa đống rắn bị xé nát, hơi thở sâu, mắt Sharingan vẫn xoay chậm.

“Kết thúc rồi.”

Nhưng—

Soạt… Một luồng khí tím mờ bốc lên từ thân thể rắn. Những con rắn trắng nhỏ bắt đầu tan chảy, chuyển hóa thành một luồng dịch khí đen nhầy mang theo chakra ác ý.

Sasuke lập tức cảm thấy toàn thân tê rần.

“Chất độc…?”

Chưa kịp lùi lại, luồng dịch nhầy lao đến, cuốn lấy hắn.

“Tưởng ngươi có thể giết ta dễ thế sao…”

Giọng Orochimaru vang lên, nhưng lần này từ khắp không gian — không phải bằng miệng, mà từ sâu trong ý thức.

“Ngươi đã vào rồi, Sasuke. Đây là nơi cuối cùng mọi linh hồn ta chiếm giữ đều tan rã.”

Bên trong không gian chuyển thân – nơi không có hình thể, chỉ có những cột thịt, xích trói và linh hồn kêu gào, Sasuke đứng một mình, ánh sáng từ Sharingan là thứ duy nhất còn soi rõ mặt hắn.

Một Orochimaru mới hiện lên – không bệnh tật, không tiều tụy, mà là bản thể tinh thần thuần túy, bóng rắn dài, mắt vàng, giọng thì thầm như hơi gió dưới cổng địa ngục.

Hắn nhìn Sasuke, mỉm cười:

“Đây là nơi ta đã nghiền nát bao nhiêu người… Kimimaro, Gen’yūmaru, vô số vật chứa. Nhưng ngươi, Sasuke… ngươi có điều đặc biệt.”

Hắn bước tới gần, ngón tay chạm nhẹ vào không khí:

“Đôi mắt đó… chính là ánh nhìn mà ta từng thấy ở Itachi trong lần ta định chiếm đoạt hắn.”

“Giờ thì đến lượt ngươi.”

Nhưng rồi… Orochimaru khựng lại.

Cả chiều không gian chấn động.

Các bức tường thịt bắt đầu rạn vỡ. Những xích trói linh hồn kêu ken két. Và giữa không gian tưởng là của Orochimaru — một làn chakra khác bốc lên, đen tím, lạnh hơn cả cái chết.

Sasuke bước lên. Ấn chú cấp 2 tỏa sáng. Sharingan xoay như lốc xoáy.

“Ngươi nghĩ đây là không gian của ngươi?”

“Không, Orochimaru. Ngươi đã chọn sai người.”

Sasuke áp đảo toàn bộ không gian tinh thần, đè sụp ý thức của Orochimaru. Từng mảng chakra rắn tan chảy. Những vật chứa cũ gào thét rồi lịm tắt. Một lần, cuối cùng.

PHỤT!!

Thân thể Sasuke bật dậy từ đống bầy nhầy rắn trắng, thở ra một hơi dài.

Phía sau, Kabuto vừa bước vào, tay cầm khay thuốc.

Hắn sững lại.

Trước mặt hắn: Sasuke đứng thẳng, còn Orochimaru thì nằm bất động trên sàn, máu và độc trào từ miệng.

“…Ngươi… là ai?” – Kabuto hỏi, tay run.

Sasuke quay lại, mắt Sharingan lóe lên. Hắn không nói. Chỉ chia sẻ ký ức trong nháy mắt — một tia chakra đâm thẳng vào tâm trí Kabuto, cho hắn thấy toàn bộ những gì vừa xảy ra.

Orochimaru – bị chém đầu.

Sasuke – chiếm lấy không gian.

Và rồi… kết thúc.

Kabuto quỳ xuống, choáng váng.

Sasuke lạnh lùng nói:

“Ta không học gì nữa từ hắn. Ta chỉ chiếm lấy. Và ta rời đi — trong chiến thắng.”

Kabuto vẫn còn đang quỳ, đầu óc choáng váng sau khi bị Sasuke truyền ký ức trận chiến với Orochimaru. Nhưng điều khiến hắn yếu ớt không chỉ là tinh thần.

Cơ thể hắn—đã tàn tạ từ trước.

Tay phải bị Rasenshuriken của Naruto đánh nát, chỉ còn lớp bọc y thuật quấn tạm; xương vỡ vụn, thịt nát đến mức không còn cảm giác. Nội tạng dù được Orochimaru chữa lại phần nào, nhưng vẫn rách nát. Cứ mỗi nhịp thở, máu lại dồn lên cổ họng như muốn trào ra. Đôi chân run rẩy, không đủ lực để đứng dậy.

Từ sau trận chiến ấy—Kabuto không còn là kẻ đáng sợ nữa. Chỉ là một thí nghiệm sống sót, đang cố gắng cầm cự.

“Không thể nào…” – hắn lẩm bẩm – “Orochimaru-sama… bị nuốt ngược…?”

Ngay lúc ấy—

Một tiếng bước chân rất nhẹ vang lên.

Soạt.

Một bóng hồng lướt qua như hoa đào trong gió… rồi dừng lại ngay sau lưng Kabuto.

Ánh mắt hắn co rút, vừa kịp ngoảnh đầu lại thì—

Đã quá muộn.

BÙM!!!

Cú đấm tăng cường chakra giáng thẳng vào lưng hắn.

ẦM!!
Xương sống gãy vụn, trái tim bị nghiền nát trong nháy mắt.

Kabuto không kịp xoay người. Chỉ kịp thốt lên một âm thanh vỡ vụn:

“Sa–ku…”

Soẹt!

Lưỡi dao chakra cắt ngang cổ.

Thân thể Kabuto co giật, đổ gục.

Sakura đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh như băng tuyết rơi xuống xác rắn.

“Cảm ơn vì tất cả, Kabuto-senpai. Nhưng ngươi… cũng không còn giá trị lợi dụng với ta nữa.”

—-----------------
Tại Konoha, một bản mật báo được đưa vào tận tay Hokage đệ Ngũ.

Tsunade chỉ liếc một cái, rồi lập tức triệu hồi Bộ trưởng Anbu – Namikaze Naruto.

Trong văn phòng Hokage, Naruto bước tới, nhận lấy cuộn trục. Vừa mở ra, đôi mắt cậu lập tức trầm xuống.

“Tình báo của Anbu mới xác nhận được…” – Tsunade nói nhanh. “vị trí mới nhất của Orochimaru vừa lộ diện. Một hang ổ dưới chân núi phía Tây, ngay bên trong làng Âm Thanh.”

Naruto gật đầu, mắt không rời bản đồ chakra.

“Và có dấu hiệu hoạt động… của người quen.”

Tsunade nhìn thẳng vào cậu:

“Hai thân ảnh. Một người rất có thể là Sasuke. Người thứ hai… khả năng cao chính là Sakura. Cả hai đều có thể đang ở đó.”

Naruto siết chặt cuộn trục, gật đầu.

“Tôi sẽ lập tức lên đường.”

Ngay trong chiều hôm đó, một đội đặc biệt được thành lập khẩn cấp.

Đội trưởng: Namikaze Naruto

Đội phó: Hatake Kakashi
Thành viên: Yamato, Sai.

Bốn người hội tụ tại cổng làng. Naruto mặc áo choàng ngắn Anbu.

Yamato mở bản đồ:

“Nếu ta đi theo đường trên không qua khu đồi Gaiha, có thể đến nơi trước hoàng hôn ngày mai.”

Sai gật đầu, thiết bị đã sẵn sàng. Kakashi chỉ nhắm một mắt:

“Vậy còn chờ gì nữa?”

Naruto gật nhẹ:

“Lên đường.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện