ẦM!!! Dạ dày của cóc Tí Hon Tạng rung lên dữ dội, từng lớp cơ thịt co rút lại, trào ngược axit như sóng thần. Một tiếng gào ghê rợn vọng ra từ sâu trong thân thể con linh vật cổ xưa, rồi—
ẦMMMM!!!
Một vầng hào quang xanh lam đỏ rực phá vỡ thành dạ dày, nổ tung cả vùng thượng vị của cóc Tạng. Máu nhớp nháp văng lên không trung, và từ giữa cơn địa chấn đó, Urashiki chậm rãi bước ra, toàn thân tả tơi, áo choàng rách nát, tóc trắng bết lại vì máu và hơi độc.
Hắn thoát ra được.
Bằng tất cả ý chí của một Otsutsuki, bằng sự cuồng nộ của một kẻ kiêu ngạo bị ép đến đường cùng — Urashiki đã thoát khỏi địa ngục axit, nhưng không còn nguyên vẹn.
Gã lảo đảo, quỳ xuống, hai tay chống đất, hơi thở nặng nhọc như thú hoang bị thương.
“Lũ… phàm nhân… khốn kiếp…” – hắn thì thào, khạc ra một ngụm máu đen đặc.
Naruto hét lên:
“Tiên nhân háo sắc! Hắn thoát ra rồi! Mau đề phòng!”
Mọi người thủ thế, nhưng chưa kịp ra tay — thì cảnh tượng trước mắt khiến tất cả lặng người.
Urashiki đưa tay lên trán, ngón tay móc sâu vào giữa hai sừng nhọn của hắn. Hắn cười khùng khục, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và ngạo nghễ:
“Các ngươi… dồn ta đến nước này… thì chính là tự chôn mộ mình rồi…”
Rồi—
CHỌT!!!
Hắn móc Rinnegan từ chính trán mình ra! Máu phun ra như suối, đôi mắt Byakugan gần như mờ đục vì đau đớn. Nhưng hắn không dừng lại — mà nuốt chửng con mắt ấy.
Boruto hét:
“KHÔNG!!! ĐỪNG ĐỂ HẮN NUỐT!!!”
Jiraiya thi triển Gamayu Endan nhưng đã quá muộn — Rinnegan đã bị nuốt trọn, chakra hỗn loạn bùng nổ như thiên thạch xé vỡ không gian.
Ngay lúc ấy… gió ngừng thổi. Trời xanh biến sắc.
Từ thân thể Urashiki, từng mảnh thịt bong ra, để lộ bên trong là xương cốt hóa thạch, dần dần tái cấu trúc lại thành một hình dạng mới — gân cánh mọc dài, lớp vảy lam tím bao phủ tay chân, một cặp móng chim sắc nhọn mọc ra từ khuỷu tay. Đôi mắt — một trắng đục, một xanh lam — mở ra trong điên loạn.
Urashiki – Dạ Điểu Thức Thần, kẻ đã từ bỏ hình hài người để hóa thành một sinh vật vượt ngoài luân lý vũ trụ.
Hắn cất tiếng gào:
“U…ZU…MA…KI…!!”
Cơn sóng chakra từ đôi cánh vỗ xuống khiến mặt đất nứt vỡ thành tầng tầng lớp lớp như bị rút cạn sinh khí. Tán cây cháy khô. Sương trắng hóa đá.
Kurama trong tâm trí Naruto gầm lên:
“Đây không còn là một kẻ thù nữa. Đây là tai họa!”
Naruto bước tới, ánh mắt rực lửa:
“Cho dù là tai họa… thì vẫn phải bị xóa sổ. Đây là trách nhiệm của ta – Namikaze Naruto.”
Boruto bên cạnh siết chặt tay:
“Và của con nữa.”
Jiraiya gật đầu, đôi tay vạch sẵn ấn chú phòng hộ.
Shikaku lạnh lùng ra lệnh:
“Đội hình Bạch Mã. Chống trời không lui. Chiến đấu đến cùng.”
Bùmmmm!!!
Một cột chakra khổng lồ bùng nổ, bao phủ lấy thân thể của Naruto, khiến cả vùng đất rung chuyển. Ánh vàng rực cháy như thái dương giữa chiến trường — chính là Kurama Chakra Mode đã hoàn toàn thức tỉnh!
Naruto mở mắt, đôi đồng tử hóa thành dọc dã thú, từng luồng gió xoáy quanh cậu thét gào trong uất khí.
Jiraiya không chần chừ. Ông cắn ngón tay, dập mạnh xuống đất:
“Kuchiyose no Jutsu!”
Bùm!
Hai bóng người nhỏ nhắn xuất hiện giữa làn khói trắng — chính là Fukasaku và Shima, vợ chồng đại sư phụ của ông, đã sẵn sàng hỗ trợ hiền nhân thuật.
Tsunade cởi bỏ áo choàng, để lộ trán phát sáng ấn chú. Bách Hào Ấn – mở! Chakra chữa thương trào dâng như biển cả.
Bên cạnh nàng, Hinata và Ino cũng khai mở cùng lúc, hai luồng năng lượng dồn về huyệt đạo – Ino khuếch đại cảm ứng tư duy, Hinata tăng cường phản xạ và công phá bằng Byakugan Toàn Lực.
Toàn đội Konoha đồng loạt vào trận.
Nhưng…
Urashiki – trong hình dạng chim – đã mạnh đến mức hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.
Hắn nhẹ nhàng lách qua từng đòn của Tsunade, gạt bỏ nhẫn thuật từ Fukasaku, và xuyên thủng cả Bạch Hào Kết Giới của Ino chỉ bằng một vuốt tay.
Chuyển động của hắn không còn là tốc độ – mà là thời gian bị bóp méo quanh từng cử động.
Hắn xoay người, lao thẳng về phía Naruto, ánh mắt rực cháy thèm khát:
“Ngươi là chìa khóa. Ta sẽ xử lý ngươi… NGAY TẠI ĐÂY!”
Naruto chưa kịp phản ứng — Jiraiya đã lao tới như một tia chớp.
“Không đời nào ngươi chạm được vào Naruto!!!”
ẦMMMMMM!!!
Urashiki vung toàn lực, đấm Jiraiya văng đi như cánh chim bị bẻ gãy. Thân thể ông cày nát rừng cây, gãy gập từng thân cổ thụ khổng lồ, rồi đập xuống đất, bất động.
“TIÊN NHÂN HÁO SẮC!!!” – Naruto hét lên, mặt biến sắc.
Cậu siết chặt chuôi kiếm – Yamato.
"Judgement Cut: End!!"
Không gian nứt toác. Hàng loạt vết cắt xuất hiện theo đường kính ngôi sao sáu cánh, bao vây quanh Urashiki.
Hắn quay đầu lại, chưa kịp phản ứng — xoẹt! – từng đường kiếm vô hình cắt sâu vào thân thể chim thần, máu đen trào ra từ những khe hở như mạng nhện.
“ARGHHHHHH!!!”
Urashiki rống lên, nhưng vẫn chưa gục.
Hắn tung một cánh tay trái ra, gạt phăng Ino ra xa.
Tay phải — đấm thẳng vào ngực Tsunade, khiến nàng thổ máu, bay ngược về sau hơn chục thước.
Hinata lao vào, dùng Hakke Kūshō, nhưng Urashiki vỗ cánh, tạo thành luồng phản lực khiến nàng đập mạnh vào đá, gãy xương vai.
Inoichi và Shikaku liều mạng áp sát, chakra phối hợp tâm truyền và chiến lược ý thức.
“Chúng ta sẽ không để ngươi—”
ẦMMMM!!!
Một cú đá xoáy gió của Urashiki, như cơn lốc quỷ thần, đánh sập toàn bộ khu vực xung quanh. Cả hai bị đánh văng như búp bê rách.
Cuối cùng, Urashiki bay thẳng lên trời, rồi lao xuống như thiên thạch, quyền tay phải siết chặt chakra.
"CHẾT ĐI!!!"
Quyền đó đấm thẳng vào Naruto trong Kurama Mode.
Bùmmmmmmmm—!!!
Một vụ nổ long trời. Naruto bay văng hàng trăm thước, đập xuyên ba ngọn núi đá, để lại vệt cháy dài trên mặt đất, máu nhuộm đỏ áo choàng vàng rực.
Kurama gầm lên trong đầu cậu:
“NGU NGỐC!! Đừng gục ở đây!! Còn chưa kết thúc!!”
Naruto nhoài người dậy, máu chảy từ khóe miệng, nhưng mắt vẫn sáng rực:
“… Ta… vẫn còn đứng được…”
Từ xa, Urashiki – trong hình dạng chim – bước chậm rãi tới, đôi cánh vẫy nhẹ như lưỡi hái tử thần. Từng bước chân là từng đợt sóng chakra đè nặng lên toàn chiến trường.
Hắn ngạo nghễ phán:
“Giấc mơ của các ngươi… sẽ kết thúc cùng cái chết của con cáo chín đuôi này.”
Hinata, mình mẩy thương tích, gục bên một thân cây nứt vỡ. Máu từ trán nhỏ xuống mắt, nhưng cô vẫn không rời tầm nhìn khỏi người con trai mình yêu.
Cảnh tượng trước mắt khiến trái tim cô vỡ vụn.
Và rồi… ký ức ập về như lũ tràn đê.
Hình ảnh Neji bị Raikage Đệ Tứ đánh gãy xương toàn thân trong trận chiến năm xưa giữa làng Lá và làng Mây.
“Hinata-sama! Tôi… không cho phép cô gục ngã…”
Giọng nói ấy tan vào không trung, nhưng tái sinh trong lòng Hinata. Một luồng khí kỳ lạ trào dâng từ đáy tim, từ huyết mạch bị tổn thương, và từ cả khát vọng bảo vệ người mình yêu.
Hai mắt Byakugan bừng sáng.
“—Ah…!”
Cơ thể cô run rẩy, chakra bạo phát thành từng vòng sóng lan ra, đó không còn là ánh trắng bình thường… mà bắt đầu phát quang, những mạch máu quanh thái dương co giật mạnh. Một cảm giác lạ lẫm lan khắp cơ thể — từng tế bào, từng luồng chakra.
Cô thở hổn hển.
“Cơ thể… đang… thay đổi…?”
Chakra từ đan điền nàng trào lên như nước lũ, nhưng không dữ dội — mà thanh tịnh, sắc bén, tựa như dòng sông ngân cổ xưa chảy trong mạch huyết tộc Hyuga.
Inoichi, đang quỳ rạp vì bị thương nặng, mở mắt nhìn thấy… ánh sáng tỏa ra từ Hinata.
“Đó là…”
Shikaku trợn mắt:
“Chuyện gì thế này…!?”
Urashiki khựng lại.
Đôi mắt chim thần của hắn – một bên là Byakugan, một bên là Rinnegan – trợn trừng, lùi về phía sau một bước như gặp phải thiên tai.
Hắn gào lên:
“KHÔNG THỂ NÀO!!!”
“ĐIỀU NÀY KHÔNG THỂ XẢY RA!!!”
“ĐÃ HÀNG NGÀN NĂM… KHÔNG CÓ KẺ NÀO, KỂ CẢ TỘC NHÂN OTSUTSUKI THUẦN KHIẾT NHẤT CÓ THỂ THỨC TỈNH TENSEIGAN!!!”
Hắn thậm chí còn run lên — không phải vì tức giận, mà là vì sợ hãi.
“Ngươi… chỉ là một con người hạ đẳng, làm sao có thể…?!”
Sáu luồng chakra hình cầu tụ lại sau lưng Hinata, ánh sáng xanh lục hòa lẫn sắc lam xoáy sâu vào tâm thức. Hai mắt Byakugan biến chuyển — tròng trắng biến sắc, mống mắt hóa thành họa tiết hoa tám cánh, xoay chuyển như bánh xe. Mái tóc đen dài của Hinata trở nên óng ánh bạc ánh trăng, uốn lượn như dòng thủy triều ngọc ngà. Làn da cô tỏa ra lớp vảy ngọc mỏng, trong suốt, từng hoa văn chakra cổ xưa hiện rõ trên tay và vai, khắc họa đồ hình Thái Cực và liên kết nguyệt luân.
Trang phục bị xé rách sau giao tranh tự động được bao phủ bởi lớp áo choàng chakra màu lam ngọc, hai tay áo phất phới như vũ y thần nữ.
Và ngay khoảnh khắc ánh sáng ấy phủ lên tâm thức cô, một giọng nói trầm thấp, cổ xưa và trang nghiêm như thần linh từ hư vô, vọng lên trong não:
“Hậu nhân của ta… Nếu ngươi nghe thấy lời này, chứng tỏ ngươi đã chạm được vào dòng huyết mạch xưa cũ nhất của Hyuga – khởi nguyên từ Hamura Otsutsuki. Ta để lại thứ này… chỉ để dùng trong trường hợp khẩn cấp. Hãy dùng nó cẩn thận… nó không giữ được lâu… nhưng cũng đủ để giúp ngươi đối phó với một kẻ vượt quá giới hạn loài người.”
Từ dưới đất, Naruto dường như cũng cảm nhận được — cậu chật vật mở mắt, và thấy Hinata đang đứng giữa trời đất, tóc bay phấp phới, ánh sáng thần thánh bao phủ quanh thân.
Kurama gầm nhẹ trong tâm trí Naruto:
“Hinata… con bé đó… nó vừa thức tỉnh một nhãn lực vượt trên cả Byakugan.”
Hinata, lúc này không còn là công chúa nhút nhát của gia tộc Hyuga nữa.
Giọng cô vang lên, thanh âm rắn rỏi:
“Ta… là Hinata Hyuga… và ngươi sẽ không chạm được vào người ta yêu… dù chỉ là một cọng tóc!”
Không khí rung lên từng hồi.
Máu đen nhỏ giọt từ cánh tay Urashiki, vẫn chưa hoàn hồn sau khoảnh khắc Tenseigan chân chính bừng nở trong mắt Hinata Hyuga.
Hắn rít qua kẽ răng, ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ và… sợ hãi:
“KHÔNG THỂ NÀO!! NGƯƠI… LÀM SAO CÓ THỂ!! NGƯƠI LÀ PHÀM NHÂN!!”
Nhưng Hinata không trả lời. Cô lơ lửng giữa không trung, tà áo bay phần phật theo luồng chakra, mái tóc bung dài như dòng nguyệt thủy, đôi mắt Tenseigan phát sáng như đôi tinh cầu trong đêm tận thế.
Giọng cô bình thản, lạnh đến tận xương:
“Ngươi nói nhiều quá.”
Vù—!!!
Hinata đột ngột biến mất khỏi tầm mắt.
Urashiki giật mình — nhưng chưa kịp phản ứng thì BỐP!
Một cú đấm thẳng vào cằm, chấn động xuyên sọ.
Rồi chưa kịp rơi xuống — BỐP BỐP BỐP!!
Liên hoàn cước – đạp vào bụng, đá văng đầu, chém gió xoáy vào ngực hắn như cuồng phong lưỡi kiếm.
Mỗi cú đánh đều đậm đặc chakra Tenseigan, ép vỡ lớp giáp xương chim thần, tạo nên từng vòng xoáy ánh sáng trên không.
Urashiki hoảng loạn, mở cánh định bay đi trốn.
Nhưng Hinata không để hắn bay mất. Từ sau lưng cô, hai luân đạo khổng lồ bằng chakra xoay tròn:
— Một vàng kim chói lóa, tượng trưng cho dương quang thiên đạo - Kim Luân Chuyển Sinh Bạo.
— Một bạc trắng thanh khiết, tượng trưng cho nguyệt ngân luân hồi - Ngân Luân Chuyển Sinh Bạo.
Cô giơ tay, chỉ thẳng vào Urashiki — đôi luân đạo lập tức tách khỏi lưng nàng, xoay tít trên không rồi hợp nhất tạo thành một Thái Cực Luân khổng lồ, dội xuống như lưỡi dao của Thiên Giới.
“Ginrin Tensei Baku!”
ẦMMMMMMMMMMMM!!!
Một xoáy lốc khổng lồ bao phủ lấy Urashiki. Hắn cố dùng cánh chắn, nhưng hoàn toàn bị nghiền nát. Máu đen phun như vòi rồng, một phần thân thể chim thần bị xé nát trong khoảnh khắc.
Hắn gào lên, thân thể rơi xuống đất như đống thịt cháy xém, lết từng tấc giữa đất cát máu loang.
Nhưng Hinata chưa dừng lại.
Cô đáp xuống, bước từng bước như nguyệt thần hạ giới. Cô thủ thế, Tenseigan xoáy dữ dội.
“Hakkeshō: Rokujuuyonshō – Bát Quái: Lục Thập Tứ Chưởng.”
Bốp! Bốp! Bốp!
Mỗi đòn là một tia chớp.
“NHẤT CHƯỞNG!!!”
“NHỊ CHƯỞNG!!!”
“TỨ CHƯỞNG!!!”
…
“LỤC THẬP TỨ CHƯỞNG!!!”
Cả chuỗi chưởng đánh văng Urashiki ngược về phía sau, cơ thể hắn bị bịt kín huyệt chakra, vỡ tung kết giới năng lượng bên trong.
Urashiki ngã gục, toàn thân tê liệt, mắt trợn trắng. Máu trào ra từ mũi, miệng, tai. Hắn đã bị đánh đến mức mất đi quyền kháng cự.
Boruto đứng sững nhìn, lẩm bẩm:
“Đó là… là mẹ… thật đấy sao?”
Tự hỏi xong, Boruto gục xuống bất tỉnh.
Urashiki tưởng như mình sắp bị đánh chết, nhưng…
Ánh sáng Tenseigan trên người Hinata bắt đầu nhạt dần, Kim Ngân luân tan vào không khí, vầng sáng ngọc quanh thân thể cô vỡ vụn thành những mảnh linh quang nhỏ bé, nhẹ nhàng rơi xuống.
Làn da trở lại mịn màng, mái tóc bạc dần lui về màu tím xanh nguyên thủy, đôi mắt thiên thần dịu đi, hóa lại đôi mắt Byakugan quen thuộc.
Hinata khụy gối, thở dốc, sắc mặt nhợt nhạt, cô hầu như không còn chakra… không còn gì ngoài hơi thở yếu ớt và ánh nhìn kiên cường.
Urashiki vẫn chưa chết.
Từ bên trong miệng hố sâu, một cánh tay đẫm máu chống lên rìa đất cháy đen, rồi một thân thể tàn tạ bò ra như quỷ sống. Urashiki chậm rãi bò lên.
Miệng hắn méo xệch, nhưng vẫn nhếch lên thành nụ cười điên loạn:
“Thì ra… chỉ là chút sức mạnh còn sót lại trong huyết quản… cũng dám… mạo phạm ta…”
Hắn nghiến răng:
“Để xem… ngươi còn chạy được bao lâu…”
Vút!
Urashiki nhào tới, một vuốt tàn độc chém thẳng về phía Hinata.
Ngay khoảnh khắc đó…
XOẸT! – Một tia sáng vàng chớp lóe
Vù! – Trong một tích tắc, Hinata đã được bế ra khỏi chiến trường, vòng tay quen thuộc ôm chặt nàng trong chớp mắt, đưa đến nơi an toàn bên vách núi. Naruto đã tạo ra một ảnh phân thân để cứu Hinata trong đường tơ kẽ tóc.
Naruto chân thân đã đứng sẵn từ bao giờ, cậu đã bật Lôi Giáp, ánh sét bao lấy thân thể, tóc dựng đứng, mắt như ánh trời giông, chakra rung lên dữ dội.
Hai tay tạo thành hai thanh ray từ trường, trước mặt là một quả cầu phong lôi xoáy dữ dội, tỏa ra thứ ánh sáng như thiên thạch trắng xóa. Gió rít. Sét giật. Không khí vỡ nứt.
“Urashiki.” – Naruto nói, giọng trầm như thần linh đang đọc bản án tử.
“Ngươi sai ở một điều… Ngươi tưởng ta sẽ để người ta yêu phải chiến đấu một mình.”
Urashiki gào lên:
“NGƯƠI—!”
“RAITON: RASENRAIHŌ!!!” (Lôi độn: Loa Toàn Lôi Pháo)
Naruto phóng thẳng quả cầu Rasenraiho vào ngực Urashiki. Do đã dính thương tích nặng từ Hinata, nên Urashiki không né được.
Urashiki vừa kịp ngẩng mặt lên, đôi mắt đã trắng dã:
“Không… không thể—!”
Vút!!!
Rasenraiho lao đến như sao băng lôi đình — rồi…
ẦẦẦẦẦMMMMMMMM!!!
Một luồng sáng trắng xanh nổ tung, chấn động cả không gian. Hơi nóng như vụ nổ hạt nhân lan tỏa, sóng xung kích xé gió, tia điện giật liên hoàn, tiếng nổ lồng lộng đâm xuyên tầng mây.
Urashiki bị cuốn vào tâm bão — gió cắt nát cánh, sét thiêu cháy huyết mạch, chakra vỡ nát không kịp tái cấu trúc.
Khi vụ nổ tan đi, hắn rơi xuống như một tảng thịt đẫm máu, tứ chi co giật, thân thể tan nát, hơi thở hấp hối chỉ còn lay lắt như đèn trước gió.
Naruto hạ tay, thở dốc, bước chậm về phía Hinata.
“Anh đến trễ rồi…”
Hinata, nằm trong vòng tay phân thân, lắc đầu mỉm cười, mệt mỏi nhưng dịu dàng:
“Không… đến là được rồi…”
Ngay lúc ấy, trong tầng sâu của tâm trí Naruto, giọng nói của Vergil vang lên:
“Naruto. Đừng giết hắn, hắn vẫn còn tác dụng với chúng ta. Một kẻ như Urashiki, nếu bị phong ấn đúng cách… sẽ trở thành mảnh ghép không thể thiếu cho kế hoạch Hồi Sinh.”
“Ta sẽ cho kiếm hồn của Yamato… nhập hồn vào thanh kiếm của ngươi. Vẽ ra một không gian phong ấn. Ngươi yên tâm, nơi này sẽ khiến cho không-thời gian bị đông cứng vĩnh viễn. Urashiki trong không gian này không thể tự hành động, không thể tự hồi phục. Thậm chí tự sát cũng là một đặc ân mà hắn phải quỳ xuống cầu chúng ta ban. Hắn sẽ bị nhốt trong đó, vĩnh viễn không thể thoát - trừ khi chúng ta thả hắn ra ngoài.”
Naruto ánh mắt sáng lên. Cậu nhìn về thanh kiếm đeo bên hông, quả nhiên nó đang lấp lánh ánh xanh nhạt.
“Yamato…”
Ngay khoảnh khắc đó, Naruto rút kiếm ra, chém hai đường kiếm tạo thành hình chữ thập. Một hố đen không gian được mở ra. Cả không gian xung quanh Urashiki rung chuyển.
Urashiki – vẫn còn sống, vẫn thoi thóp – chợt mở mắt, nhận ra. Hắn vùng vẫy, nhưng mọi cơ bắp bị đông cứng.
Hắn há miệng, nhưng không phát được âm thanh.
VỤT!!!!
Hố đen lập tức hút Urashiki vào trong. Thời gian quanh hắn đã ngừng lại. Không một khoảnh khắc nào trôi qua với hắn nữa.
Vergil – giọng vang trong tâm trí Naruto – xác nhận:
“Phong ấn hoàn tất. Hắn không thể hồi phục. Không thể chết. Không thể suy nghĩ. Hắn sẽ ở đó… cho đến khi chúng ta cần hắn.”
Naruto hạ kiếm, thở dốc.
“Cuối cùng cũng thành công.”
ẦMMMM!!!
Một vầng hào quang xanh lam đỏ rực phá vỡ thành dạ dày, nổ tung cả vùng thượng vị của cóc Tạng. Máu nhớp nháp văng lên không trung, và từ giữa cơn địa chấn đó, Urashiki chậm rãi bước ra, toàn thân tả tơi, áo choàng rách nát, tóc trắng bết lại vì máu và hơi độc.
Hắn thoát ra được.
Bằng tất cả ý chí của một Otsutsuki, bằng sự cuồng nộ của một kẻ kiêu ngạo bị ép đến đường cùng — Urashiki đã thoát khỏi địa ngục axit, nhưng không còn nguyên vẹn.
Gã lảo đảo, quỳ xuống, hai tay chống đất, hơi thở nặng nhọc như thú hoang bị thương.
“Lũ… phàm nhân… khốn kiếp…” – hắn thì thào, khạc ra một ngụm máu đen đặc.
Naruto hét lên:
“Tiên nhân háo sắc! Hắn thoát ra rồi! Mau đề phòng!”
Mọi người thủ thế, nhưng chưa kịp ra tay — thì cảnh tượng trước mắt khiến tất cả lặng người.
Urashiki đưa tay lên trán, ngón tay móc sâu vào giữa hai sừng nhọn của hắn. Hắn cười khùng khục, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và ngạo nghễ:
“Các ngươi… dồn ta đến nước này… thì chính là tự chôn mộ mình rồi…”
Rồi—
CHỌT!!!
Hắn móc Rinnegan từ chính trán mình ra! Máu phun ra như suối, đôi mắt Byakugan gần như mờ đục vì đau đớn. Nhưng hắn không dừng lại — mà nuốt chửng con mắt ấy.
Boruto hét:
“KHÔNG!!! ĐỪNG ĐỂ HẮN NUỐT!!!”
Jiraiya thi triển Gamayu Endan nhưng đã quá muộn — Rinnegan đã bị nuốt trọn, chakra hỗn loạn bùng nổ như thiên thạch xé vỡ không gian.
Ngay lúc ấy… gió ngừng thổi. Trời xanh biến sắc.
Từ thân thể Urashiki, từng mảnh thịt bong ra, để lộ bên trong là xương cốt hóa thạch, dần dần tái cấu trúc lại thành một hình dạng mới — gân cánh mọc dài, lớp vảy lam tím bao phủ tay chân, một cặp móng chim sắc nhọn mọc ra từ khuỷu tay. Đôi mắt — một trắng đục, một xanh lam — mở ra trong điên loạn.
Urashiki – Dạ Điểu Thức Thần, kẻ đã từ bỏ hình hài người để hóa thành một sinh vật vượt ngoài luân lý vũ trụ.
Hắn cất tiếng gào:
“U…ZU…MA…KI…!!”
Cơn sóng chakra từ đôi cánh vỗ xuống khiến mặt đất nứt vỡ thành tầng tầng lớp lớp như bị rút cạn sinh khí. Tán cây cháy khô. Sương trắng hóa đá.
Kurama trong tâm trí Naruto gầm lên:
“Đây không còn là một kẻ thù nữa. Đây là tai họa!”
Naruto bước tới, ánh mắt rực lửa:
“Cho dù là tai họa… thì vẫn phải bị xóa sổ. Đây là trách nhiệm của ta – Namikaze Naruto.”
Boruto bên cạnh siết chặt tay:
“Và của con nữa.”
Jiraiya gật đầu, đôi tay vạch sẵn ấn chú phòng hộ.
Shikaku lạnh lùng ra lệnh:
“Đội hình Bạch Mã. Chống trời không lui. Chiến đấu đến cùng.”
Bùmmmm!!!
Một cột chakra khổng lồ bùng nổ, bao phủ lấy thân thể của Naruto, khiến cả vùng đất rung chuyển. Ánh vàng rực cháy như thái dương giữa chiến trường — chính là Kurama Chakra Mode đã hoàn toàn thức tỉnh!
Naruto mở mắt, đôi đồng tử hóa thành dọc dã thú, từng luồng gió xoáy quanh cậu thét gào trong uất khí.
Jiraiya không chần chừ. Ông cắn ngón tay, dập mạnh xuống đất:
“Kuchiyose no Jutsu!”
Bùm!
Hai bóng người nhỏ nhắn xuất hiện giữa làn khói trắng — chính là Fukasaku và Shima, vợ chồng đại sư phụ của ông, đã sẵn sàng hỗ trợ hiền nhân thuật.
Tsunade cởi bỏ áo choàng, để lộ trán phát sáng ấn chú. Bách Hào Ấn – mở! Chakra chữa thương trào dâng như biển cả.
Bên cạnh nàng, Hinata và Ino cũng khai mở cùng lúc, hai luồng năng lượng dồn về huyệt đạo – Ino khuếch đại cảm ứng tư duy, Hinata tăng cường phản xạ và công phá bằng Byakugan Toàn Lực.
Toàn đội Konoha đồng loạt vào trận.
Nhưng…
Urashiki – trong hình dạng chim – đã mạnh đến mức hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.
Hắn nhẹ nhàng lách qua từng đòn của Tsunade, gạt bỏ nhẫn thuật từ Fukasaku, và xuyên thủng cả Bạch Hào Kết Giới của Ino chỉ bằng một vuốt tay.
Chuyển động của hắn không còn là tốc độ – mà là thời gian bị bóp méo quanh từng cử động.
Hắn xoay người, lao thẳng về phía Naruto, ánh mắt rực cháy thèm khát:
“Ngươi là chìa khóa. Ta sẽ xử lý ngươi… NGAY TẠI ĐÂY!”
Naruto chưa kịp phản ứng — Jiraiya đã lao tới như một tia chớp.
“Không đời nào ngươi chạm được vào Naruto!!!”
ẦMMMMMM!!!
Urashiki vung toàn lực, đấm Jiraiya văng đi như cánh chim bị bẻ gãy. Thân thể ông cày nát rừng cây, gãy gập từng thân cổ thụ khổng lồ, rồi đập xuống đất, bất động.
“TIÊN NHÂN HÁO SẮC!!!” – Naruto hét lên, mặt biến sắc.
Cậu siết chặt chuôi kiếm – Yamato.
"Judgement Cut: End!!"
Không gian nứt toác. Hàng loạt vết cắt xuất hiện theo đường kính ngôi sao sáu cánh, bao vây quanh Urashiki.
Hắn quay đầu lại, chưa kịp phản ứng — xoẹt! – từng đường kiếm vô hình cắt sâu vào thân thể chim thần, máu đen trào ra từ những khe hở như mạng nhện.
“ARGHHHHHH!!!”
Urashiki rống lên, nhưng vẫn chưa gục.
Hắn tung một cánh tay trái ra, gạt phăng Ino ra xa.
Tay phải — đấm thẳng vào ngực Tsunade, khiến nàng thổ máu, bay ngược về sau hơn chục thước.
Hinata lao vào, dùng Hakke Kūshō, nhưng Urashiki vỗ cánh, tạo thành luồng phản lực khiến nàng đập mạnh vào đá, gãy xương vai.
Inoichi và Shikaku liều mạng áp sát, chakra phối hợp tâm truyền và chiến lược ý thức.
“Chúng ta sẽ không để ngươi—”
ẦMMMM!!!
Một cú đá xoáy gió của Urashiki, như cơn lốc quỷ thần, đánh sập toàn bộ khu vực xung quanh. Cả hai bị đánh văng như búp bê rách.
Cuối cùng, Urashiki bay thẳng lên trời, rồi lao xuống như thiên thạch, quyền tay phải siết chặt chakra.
"CHẾT ĐI!!!"
Quyền đó đấm thẳng vào Naruto trong Kurama Mode.
Bùmmmmmmmm—!!!
Một vụ nổ long trời. Naruto bay văng hàng trăm thước, đập xuyên ba ngọn núi đá, để lại vệt cháy dài trên mặt đất, máu nhuộm đỏ áo choàng vàng rực.
Kurama gầm lên trong đầu cậu:
“NGU NGỐC!! Đừng gục ở đây!! Còn chưa kết thúc!!”
Naruto nhoài người dậy, máu chảy từ khóe miệng, nhưng mắt vẫn sáng rực:
“… Ta… vẫn còn đứng được…”
Từ xa, Urashiki – trong hình dạng chim – bước chậm rãi tới, đôi cánh vẫy nhẹ như lưỡi hái tử thần. Từng bước chân là từng đợt sóng chakra đè nặng lên toàn chiến trường.
Hắn ngạo nghễ phán:
“Giấc mơ của các ngươi… sẽ kết thúc cùng cái chết của con cáo chín đuôi này.”
Hinata, mình mẩy thương tích, gục bên một thân cây nứt vỡ. Máu từ trán nhỏ xuống mắt, nhưng cô vẫn không rời tầm nhìn khỏi người con trai mình yêu.
Cảnh tượng trước mắt khiến trái tim cô vỡ vụn.
Và rồi… ký ức ập về như lũ tràn đê.
Hình ảnh Neji bị Raikage Đệ Tứ đánh gãy xương toàn thân trong trận chiến năm xưa giữa làng Lá và làng Mây.
“Hinata-sama! Tôi… không cho phép cô gục ngã…”
Giọng nói ấy tan vào không trung, nhưng tái sinh trong lòng Hinata. Một luồng khí kỳ lạ trào dâng từ đáy tim, từ huyết mạch bị tổn thương, và từ cả khát vọng bảo vệ người mình yêu.
Hai mắt Byakugan bừng sáng.
“—Ah…!”
Cơ thể cô run rẩy, chakra bạo phát thành từng vòng sóng lan ra, đó không còn là ánh trắng bình thường… mà bắt đầu phát quang, những mạch máu quanh thái dương co giật mạnh. Một cảm giác lạ lẫm lan khắp cơ thể — từng tế bào, từng luồng chakra.
Cô thở hổn hển.
“Cơ thể… đang… thay đổi…?”
Chakra từ đan điền nàng trào lên như nước lũ, nhưng không dữ dội — mà thanh tịnh, sắc bén, tựa như dòng sông ngân cổ xưa chảy trong mạch huyết tộc Hyuga.
Inoichi, đang quỳ rạp vì bị thương nặng, mở mắt nhìn thấy… ánh sáng tỏa ra từ Hinata.
“Đó là…”
Shikaku trợn mắt:
“Chuyện gì thế này…!?”
Urashiki khựng lại.
Đôi mắt chim thần của hắn – một bên là Byakugan, một bên là Rinnegan – trợn trừng, lùi về phía sau một bước như gặp phải thiên tai.
Hắn gào lên:
“KHÔNG THỂ NÀO!!!”
“ĐIỀU NÀY KHÔNG THỂ XẢY RA!!!”
“ĐÃ HÀNG NGÀN NĂM… KHÔNG CÓ KẺ NÀO, KỂ CẢ TỘC NHÂN OTSUTSUKI THUẦN KHIẾT NHẤT CÓ THỂ THỨC TỈNH TENSEIGAN!!!”
Hắn thậm chí còn run lên — không phải vì tức giận, mà là vì sợ hãi.
“Ngươi… chỉ là một con người hạ đẳng, làm sao có thể…?!”
Sáu luồng chakra hình cầu tụ lại sau lưng Hinata, ánh sáng xanh lục hòa lẫn sắc lam xoáy sâu vào tâm thức. Hai mắt Byakugan biến chuyển — tròng trắng biến sắc, mống mắt hóa thành họa tiết hoa tám cánh, xoay chuyển như bánh xe. Mái tóc đen dài của Hinata trở nên óng ánh bạc ánh trăng, uốn lượn như dòng thủy triều ngọc ngà. Làn da cô tỏa ra lớp vảy ngọc mỏng, trong suốt, từng hoa văn chakra cổ xưa hiện rõ trên tay và vai, khắc họa đồ hình Thái Cực và liên kết nguyệt luân.
Trang phục bị xé rách sau giao tranh tự động được bao phủ bởi lớp áo choàng chakra màu lam ngọc, hai tay áo phất phới như vũ y thần nữ.
Và ngay khoảnh khắc ánh sáng ấy phủ lên tâm thức cô, một giọng nói trầm thấp, cổ xưa và trang nghiêm như thần linh từ hư vô, vọng lên trong não:
“Hậu nhân của ta… Nếu ngươi nghe thấy lời này, chứng tỏ ngươi đã chạm được vào dòng huyết mạch xưa cũ nhất của Hyuga – khởi nguyên từ Hamura Otsutsuki. Ta để lại thứ này… chỉ để dùng trong trường hợp khẩn cấp. Hãy dùng nó cẩn thận… nó không giữ được lâu… nhưng cũng đủ để giúp ngươi đối phó với một kẻ vượt quá giới hạn loài người.”
Từ dưới đất, Naruto dường như cũng cảm nhận được — cậu chật vật mở mắt, và thấy Hinata đang đứng giữa trời đất, tóc bay phấp phới, ánh sáng thần thánh bao phủ quanh thân.
Kurama gầm nhẹ trong tâm trí Naruto:
“Hinata… con bé đó… nó vừa thức tỉnh một nhãn lực vượt trên cả Byakugan.”
Hinata, lúc này không còn là công chúa nhút nhát của gia tộc Hyuga nữa.
Giọng cô vang lên, thanh âm rắn rỏi:
“Ta… là Hinata Hyuga… và ngươi sẽ không chạm được vào người ta yêu… dù chỉ là một cọng tóc!”
Không khí rung lên từng hồi.
Máu đen nhỏ giọt từ cánh tay Urashiki, vẫn chưa hoàn hồn sau khoảnh khắc Tenseigan chân chính bừng nở trong mắt Hinata Hyuga.
Hắn rít qua kẽ răng, ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ và… sợ hãi:
“KHÔNG THỂ NÀO!! NGƯƠI… LÀM SAO CÓ THỂ!! NGƯƠI LÀ PHÀM NHÂN!!”
Nhưng Hinata không trả lời. Cô lơ lửng giữa không trung, tà áo bay phần phật theo luồng chakra, mái tóc bung dài như dòng nguyệt thủy, đôi mắt Tenseigan phát sáng như đôi tinh cầu trong đêm tận thế.
Giọng cô bình thản, lạnh đến tận xương:
“Ngươi nói nhiều quá.”
Vù—!!!
Hinata đột ngột biến mất khỏi tầm mắt.
Urashiki giật mình — nhưng chưa kịp phản ứng thì BỐP!
Một cú đấm thẳng vào cằm, chấn động xuyên sọ.
Rồi chưa kịp rơi xuống — BỐP BỐP BỐP!!
Liên hoàn cước – đạp vào bụng, đá văng đầu, chém gió xoáy vào ngực hắn như cuồng phong lưỡi kiếm.
Mỗi cú đánh đều đậm đặc chakra Tenseigan, ép vỡ lớp giáp xương chim thần, tạo nên từng vòng xoáy ánh sáng trên không.
Urashiki hoảng loạn, mở cánh định bay đi trốn.
Nhưng Hinata không để hắn bay mất. Từ sau lưng cô, hai luân đạo khổng lồ bằng chakra xoay tròn:
— Một vàng kim chói lóa, tượng trưng cho dương quang thiên đạo - Kim Luân Chuyển Sinh Bạo.
— Một bạc trắng thanh khiết, tượng trưng cho nguyệt ngân luân hồi - Ngân Luân Chuyển Sinh Bạo.
Cô giơ tay, chỉ thẳng vào Urashiki — đôi luân đạo lập tức tách khỏi lưng nàng, xoay tít trên không rồi hợp nhất tạo thành một Thái Cực Luân khổng lồ, dội xuống như lưỡi dao của Thiên Giới.
“Ginrin Tensei Baku!”
ẦMMMMMMMMMMMM!!!
Một xoáy lốc khổng lồ bao phủ lấy Urashiki. Hắn cố dùng cánh chắn, nhưng hoàn toàn bị nghiền nát. Máu đen phun như vòi rồng, một phần thân thể chim thần bị xé nát trong khoảnh khắc.
Hắn gào lên, thân thể rơi xuống đất như đống thịt cháy xém, lết từng tấc giữa đất cát máu loang.
Nhưng Hinata chưa dừng lại.
Cô đáp xuống, bước từng bước như nguyệt thần hạ giới. Cô thủ thế, Tenseigan xoáy dữ dội.
“Hakkeshō: Rokujuuyonshō – Bát Quái: Lục Thập Tứ Chưởng.”
Bốp! Bốp! Bốp!
Mỗi đòn là một tia chớp.
“NHẤT CHƯỞNG!!!”
“NHỊ CHƯỞNG!!!”
“TỨ CHƯỞNG!!!”
…
“LỤC THẬP TỨ CHƯỞNG!!!”
Cả chuỗi chưởng đánh văng Urashiki ngược về phía sau, cơ thể hắn bị bịt kín huyệt chakra, vỡ tung kết giới năng lượng bên trong.
Urashiki ngã gục, toàn thân tê liệt, mắt trợn trắng. Máu trào ra từ mũi, miệng, tai. Hắn đã bị đánh đến mức mất đi quyền kháng cự.
Boruto đứng sững nhìn, lẩm bẩm:
“Đó là… là mẹ… thật đấy sao?”
Tự hỏi xong, Boruto gục xuống bất tỉnh.
Urashiki tưởng như mình sắp bị đánh chết, nhưng…
Ánh sáng Tenseigan trên người Hinata bắt đầu nhạt dần, Kim Ngân luân tan vào không khí, vầng sáng ngọc quanh thân thể cô vỡ vụn thành những mảnh linh quang nhỏ bé, nhẹ nhàng rơi xuống.
Làn da trở lại mịn màng, mái tóc bạc dần lui về màu tím xanh nguyên thủy, đôi mắt thiên thần dịu đi, hóa lại đôi mắt Byakugan quen thuộc.
Hinata khụy gối, thở dốc, sắc mặt nhợt nhạt, cô hầu như không còn chakra… không còn gì ngoài hơi thở yếu ớt và ánh nhìn kiên cường.
Urashiki vẫn chưa chết.
Từ bên trong miệng hố sâu, một cánh tay đẫm máu chống lên rìa đất cháy đen, rồi một thân thể tàn tạ bò ra như quỷ sống. Urashiki chậm rãi bò lên.
Miệng hắn méo xệch, nhưng vẫn nhếch lên thành nụ cười điên loạn:
“Thì ra… chỉ là chút sức mạnh còn sót lại trong huyết quản… cũng dám… mạo phạm ta…”
Hắn nghiến răng:
“Để xem… ngươi còn chạy được bao lâu…”
Vút!
Urashiki nhào tới, một vuốt tàn độc chém thẳng về phía Hinata.
Ngay khoảnh khắc đó…
XOẸT! – Một tia sáng vàng chớp lóe
Vù! – Trong một tích tắc, Hinata đã được bế ra khỏi chiến trường, vòng tay quen thuộc ôm chặt nàng trong chớp mắt, đưa đến nơi an toàn bên vách núi. Naruto đã tạo ra một ảnh phân thân để cứu Hinata trong đường tơ kẽ tóc.
Naruto chân thân đã đứng sẵn từ bao giờ, cậu đã bật Lôi Giáp, ánh sét bao lấy thân thể, tóc dựng đứng, mắt như ánh trời giông, chakra rung lên dữ dội.
Hai tay tạo thành hai thanh ray từ trường, trước mặt là một quả cầu phong lôi xoáy dữ dội, tỏa ra thứ ánh sáng như thiên thạch trắng xóa. Gió rít. Sét giật. Không khí vỡ nứt.
“Urashiki.” – Naruto nói, giọng trầm như thần linh đang đọc bản án tử.
“Ngươi sai ở một điều… Ngươi tưởng ta sẽ để người ta yêu phải chiến đấu một mình.”
Urashiki gào lên:
“NGƯƠI—!”
“RAITON: RASENRAIHŌ!!!” (Lôi độn: Loa Toàn Lôi Pháo)
Naruto phóng thẳng quả cầu Rasenraiho vào ngực Urashiki. Do đã dính thương tích nặng từ Hinata, nên Urashiki không né được.
Urashiki vừa kịp ngẩng mặt lên, đôi mắt đã trắng dã:
“Không… không thể—!”
Vút!!!
Rasenraiho lao đến như sao băng lôi đình — rồi…
ẦẦẦẦẦMMMMMMMM!!!
Một luồng sáng trắng xanh nổ tung, chấn động cả không gian. Hơi nóng như vụ nổ hạt nhân lan tỏa, sóng xung kích xé gió, tia điện giật liên hoàn, tiếng nổ lồng lộng đâm xuyên tầng mây.
Urashiki bị cuốn vào tâm bão — gió cắt nát cánh, sét thiêu cháy huyết mạch, chakra vỡ nát không kịp tái cấu trúc.
Khi vụ nổ tan đi, hắn rơi xuống như một tảng thịt đẫm máu, tứ chi co giật, thân thể tan nát, hơi thở hấp hối chỉ còn lay lắt như đèn trước gió.
Naruto hạ tay, thở dốc, bước chậm về phía Hinata.
“Anh đến trễ rồi…”
Hinata, nằm trong vòng tay phân thân, lắc đầu mỉm cười, mệt mỏi nhưng dịu dàng:
“Không… đến là được rồi…”
Ngay lúc ấy, trong tầng sâu của tâm trí Naruto, giọng nói của Vergil vang lên:
“Naruto. Đừng giết hắn, hắn vẫn còn tác dụng với chúng ta. Một kẻ như Urashiki, nếu bị phong ấn đúng cách… sẽ trở thành mảnh ghép không thể thiếu cho kế hoạch Hồi Sinh.”
“Ta sẽ cho kiếm hồn của Yamato… nhập hồn vào thanh kiếm của ngươi. Vẽ ra một không gian phong ấn. Ngươi yên tâm, nơi này sẽ khiến cho không-thời gian bị đông cứng vĩnh viễn. Urashiki trong không gian này không thể tự hành động, không thể tự hồi phục. Thậm chí tự sát cũng là một đặc ân mà hắn phải quỳ xuống cầu chúng ta ban. Hắn sẽ bị nhốt trong đó, vĩnh viễn không thể thoát - trừ khi chúng ta thả hắn ra ngoài.”
Naruto ánh mắt sáng lên. Cậu nhìn về thanh kiếm đeo bên hông, quả nhiên nó đang lấp lánh ánh xanh nhạt.
“Yamato…”
Ngay khoảnh khắc đó, Naruto rút kiếm ra, chém hai đường kiếm tạo thành hình chữ thập. Một hố đen không gian được mở ra. Cả không gian xung quanh Urashiki rung chuyển.
Urashiki – vẫn còn sống, vẫn thoi thóp – chợt mở mắt, nhận ra. Hắn vùng vẫy, nhưng mọi cơ bắp bị đông cứng.
Hắn há miệng, nhưng không phát được âm thanh.
VỤT!!!!
Hố đen lập tức hút Urashiki vào trong. Thời gian quanh hắn đã ngừng lại. Không một khoảnh khắc nào trôi qua với hắn nữa.
Vergil – giọng vang trong tâm trí Naruto – xác nhận:
“Phong ấn hoàn tất. Hắn không thể hồi phục. Không thể chết. Không thể suy nghĩ. Hắn sẽ ở đó… cho đến khi chúng ta cần hắn.”
Naruto hạ kiếm, thở dốc.
“Cuối cùng cũng thành công.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương