Sáng hôm đó, trời vẫn nắng nhẹ. Gió trong rừng xào xạc, âm thanh thanh bình đến lạ.
Boruto vừa hoàn tất bài luyện Raiton: Denshō Kōdan, mồ hôi nhễ nhại, đang chống tay thở hồng hộc bên cạnh Jiraiya.
Hinata và Ino thì đang luyện bài chuyển động phối hợp giữa Byakugan và Tâm Chuyển Thuật.
Naruto đứng xa hơn, hai tay kết ấn giữ nguyên Rasenraihō vừa hoàn thành — một quả cầu lôi-phong xoay chậm giữa lòng bàn tay, phát sáng rì rì như trái tim sấm chớp.
Bỗng.
Trong tâm trí Naruto.
Vergil mở bừng mắt, tay đặt lên chuôi kiếm Yamato. Cả không gian ý thức rung lên một nhịp.
“Naruto. Chuẩn bị.”
Giọng Vergil trầm nhưng đầy sát khí:
“Ta vừa cảm nhận thấy… Một luồng sức mạnh không gian chấn động cấp đại quy mô. Hắn đến rồi.”
Naruto trợn mắt, tim như bị siết chặt trong một nắm tay lạnh băng.
“Urashiki… Thật sự đến rồi sao…?”
Trong thế giới thực, cơ thể Naruto giật mạnh một cái.
Quả Rasenraihō trên tay vỡ tan.
Chakra bắn tung tóe như bão điện bị cắt mạch.
Jiraiya nhận ra ngay khác thường:
“Naruto! Chuyện gì vậy?!”
Hinata dừng lại, ánh mắt trắng muốt của Byakugan chuyển hướng dò xét khắp không gian.
Boruto rút kunai theo phản xạ.
Naruto nhắm mắt, cố cảm nhận — rồi mở choàng mắt, mồ hôi lạnh túa xuống cổ.
“Cảm nhận không gian… bị xé rách. Một cổng không gian khổng lồ đang mở – ngay bên ngoài rìa Konoha! Urashiki… đến rồi.”
Cùng thời khắc Naruto giật mình trong khu huấn luyện, ở bên trong Tháp Hokage, nơi đang đặt trạm liên lạc chiến lược tạm thời giữa các cố vấn:
Sasuke đứng bật dậy.
Mắt trái Rinnegan của anh lóe sáng như bị kích thích dữ dội.
Không gian quanh cánh tay trái như gợn sóng mờ — phản ứng rõ rệt với nhiễu động không-thời gian đang diễn ra.
“Hắn…”
“Xuất hiện rồi.”
—
Tsunade, đang kiểm tra văn kiện, ngẩng lên ngay lập tức.
Inoichi và Shikaku – hai bộ óc chiến lược hàng đầu – cũng dừng tay, cảm nhận từ biểu cảm của Sasuke rằng chuyện không đơn giản.
“Là Urashiki?” – Shikaku hỏi nhanh, giọng đã chuyển về chế độ tác chiến.
Sasuke gật đầu:
“Phía Tây – vừa xuất hiện một chấn động.”
“Hắn tới rồi.”
Tsunade quay sang phía bên ngoài, giọng vang lớn:
“Ra lệnh cho Anbu và cảnh vệ toàn làng giữ nguyên vị trí — trấn an dân chúng nếu xảy ra chấn động bất thường.”
“Không được phát tín hiệu báo động. Không được vũ trang công khai. Đừng để dân chúng hoảng loạn.”
Shikaku lập tức vẽ sơ đồ địa hình trong đầu.
Inoichi đồng thời truyền tin bằng sóng ý niệm đến từng đội trưởng Anbu lân cận — yêu cầu giữ nguyên trạng thái bình thường, tuyệt đối không tiết lộ tình hình.
Sasuke cài lại chuôi kiếm Kusanagi sau lưng.
“Tôi đi trước, chặn hắn nếu cần.”
Tsunade bước sát bên cạnh, ánh mắt sắc như thép:
“Không. Cùng đi.”
“Một Hokage không trốn trong tháp lúc chiến tranh gõ cửa.”
Nàng rút áo choàng Hokage, khoác lên, ánh mắt lóe tia lửa:
“Chúng ta sẽ đích thân đến đó.”
—----------
Trên một đỉnh đá cô lập phía Tây Konoha, nơi gió hú như tiếng ai oán từ cõi khác, bầu trời rách đôi.
Vết nứt không gian mở rộng thành một cửa lốc vặn xoắn, chảy ra từng lớp khí trắng xanh như khói linh hồn. Không khí rung lên từng hồi, áp lực đè nặng như có ngọn núi đang giáng xuống mặt đất.
Từ giữa khe hở xoắn ốc ấy…
Một thân ảnh bước ra.
—
Hắn cao, thân hình thon dài như được gọt tạc từ ngọc sống.
Khoác trên vai áo choàng trắng thêu hoa văn Ōtsutsuki cổ đại, viền lam, dài đến gót chân. Phía sau lưng — hai dải tua chakra mờ mờ bay lượn như đuôi cá voi, tạo cảm giác như thể cơ thể hắn không hoàn toàn thuộc về thế giới vật chất này.
Gương mặt trắng xanh của hắn mang dáng dấp cao quý nhưng lạnh lùng như tượng ngọc cổ. Cả hai mắt là Byakugan, trống rỗng nhưng soi thấu từng mạch chakra nhỏ nhất. Và đặc biệt — trên trán, nơi lẽ ra là bình thường, lại hiện ra một con mắt Rinnegan đỏ thẫm hình ngôi sao sáu cánh, đang khép hờ nhưng ẩn chứa uy lực hủy diệt.
Urashiki Ōtsutsuki.
Kẻ săn chakra.
Kẻ từng bước qua không gian-thời gian để truy tìm sức mạnh vĩnh hằng.
Và lần này — mục tiêu là một người:
Namikaze Naruto.
Urashiki nhấc chân hạ xuống vách đá, gió lập tức tan thành từng sợi, như tránh khỏi va chạm.
Hắn khẽ nhếch mép, đưa tay vuốt mái tóc bạc:
“Đúng như dự đoán… dòng thời gian này lệch hẳn khỏi nguyên bản. Nhưng… chakra của Cửu Vĩ vẫn rõ ràng như vậy… Tại sao lại mạnh như thế này rồi chứ? Còn hơn cả bản gốc?”
Hắn nheo mắt, nhìn về phía khu rừng phía Đông — nơi kết giới của Naruto vừa rạn lên vì vụ nổ từ Rasenraihō.
Một tia sáng lóe lên trong mắt hắn, vừa thích thú, vừa hiểm độc.
“Thú vị rồi đấy… Hãy xem ta bắt được gì trong chuyến đi ‘câu cá thời gian’ này.”
Và trong nháy mắt — hắn biến mất khỏi chỗ cũ.
Chỉ để lại một cơn gió nghẹt thở… và dư âm lạnh buốt đến tận xương sống.
Bầu trời vặn vẹo, mây bị xé rách như tấm màn nhung cũ.
Trên không trung – Urashiki Ōtsutsuki hiện thân, đứng lơ lửng giữa tầng mây như thể chẳng thuộc về quy luật trọng lực.
Áo choàng trắng bay tung, đuôi tóc bạc cuộn trong gió lôi động. Hai mắt Byakugan lạnh buốt đảo quanh, và con mắt Rinnegan đỏ nơi trán đang khẽ mở – như một cánh cửa từ dị giới nhìn xuống trần gian.
Phía dưới, giữa một khoảng đất trống gần rìa rừng lôi vân, nhóm Naruto đã hội tụ:
Naruto, Hinata, Ino, Jiraiya và Boruto – cả năm người đứng thành thế bán nguyệt, mắt dán lên hình bóng giữa trời.
Không ai lên tiếng.
Áp suất từ luồng chakra trên cao đè nặng như nước lũ đổ ập. Mặt đất rạn nhẹ, gió lặng hẳn đi.
Urashiki cười khẽ, giọng vang vọng như chảy từ vách đá:
“Ồ… Ra đây là… con cáo của dòng thời gian này sao? Cũng thú vị đấy. Lớn nhanh hơn, mạnh hơn… và có vẻ như thông minh hơn tên kia.”
Mắt hắn khẽ nheo, Rinnegan xoay nửa vòng.
“Dù ngươi khiến ta phải đi vòng một chút… Nhưng rốt cuộc, ta vẫn tìm thấy ngươi, Cửu Vĩ. Chuyến câu lần này… chắc chắn sẽ thu hoạch được một con mồi đáng giá.”
Naruto bước lên một bước, hai tay siết chặt.
Mái tóc vàng lay động giữa luồng khí xoáy.
“Ngươi là Urashiki, đúng không? Ta không biết người kia mà ngươi nhắc đến đã xảy ra chuyện gì… Nhưng nếu muốn động đến Kurama… thì phải bước qua xác ta trước.”
Boruto đứng bên, mồ hôi rịn trán.
"Chính là hắn. Otsutsuki Urashiki… Kẻ có thể hút chakra, tua lại thời gian, và thậm chí... giết người chỉ bằng một cần câu."
Urashiki mỉm cười, rồi giơ tay phải ra ngang người.
Một cần câu chakra dài hơn hai mét xoắn ra từ không gian, ánh sáng lam tím chạy dọc thân. Đầu móc câu rung nhẹ, phát ra âm thanh như tiếng chuông cổ.
Hắn nghiêng đầu, nói như thở:
“Bắt đầu đi thôi… Một trận săn… Và năm con cá nhỏ cản đường.”
Boruto vừa hoàn tất bài luyện Raiton: Denshō Kōdan, mồ hôi nhễ nhại, đang chống tay thở hồng hộc bên cạnh Jiraiya.
Hinata và Ino thì đang luyện bài chuyển động phối hợp giữa Byakugan và Tâm Chuyển Thuật.
Naruto đứng xa hơn, hai tay kết ấn giữ nguyên Rasenraihō vừa hoàn thành — một quả cầu lôi-phong xoay chậm giữa lòng bàn tay, phát sáng rì rì như trái tim sấm chớp.
Bỗng.
Trong tâm trí Naruto.
Vergil mở bừng mắt, tay đặt lên chuôi kiếm Yamato. Cả không gian ý thức rung lên một nhịp.
“Naruto. Chuẩn bị.”
Giọng Vergil trầm nhưng đầy sát khí:
“Ta vừa cảm nhận thấy… Một luồng sức mạnh không gian chấn động cấp đại quy mô. Hắn đến rồi.”
Naruto trợn mắt, tim như bị siết chặt trong một nắm tay lạnh băng.
“Urashiki… Thật sự đến rồi sao…?”
Trong thế giới thực, cơ thể Naruto giật mạnh một cái.
Quả Rasenraihō trên tay vỡ tan.
Chakra bắn tung tóe như bão điện bị cắt mạch.
Jiraiya nhận ra ngay khác thường:
“Naruto! Chuyện gì vậy?!”
Hinata dừng lại, ánh mắt trắng muốt của Byakugan chuyển hướng dò xét khắp không gian.
Boruto rút kunai theo phản xạ.
Naruto nhắm mắt, cố cảm nhận — rồi mở choàng mắt, mồ hôi lạnh túa xuống cổ.
“Cảm nhận không gian… bị xé rách. Một cổng không gian khổng lồ đang mở – ngay bên ngoài rìa Konoha! Urashiki… đến rồi.”
Cùng thời khắc Naruto giật mình trong khu huấn luyện, ở bên trong Tháp Hokage, nơi đang đặt trạm liên lạc chiến lược tạm thời giữa các cố vấn:
Sasuke đứng bật dậy.
Mắt trái Rinnegan của anh lóe sáng như bị kích thích dữ dội.
Không gian quanh cánh tay trái như gợn sóng mờ — phản ứng rõ rệt với nhiễu động không-thời gian đang diễn ra.
“Hắn…”
“Xuất hiện rồi.”
—
Tsunade, đang kiểm tra văn kiện, ngẩng lên ngay lập tức.
Inoichi và Shikaku – hai bộ óc chiến lược hàng đầu – cũng dừng tay, cảm nhận từ biểu cảm của Sasuke rằng chuyện không đơn giản.
“Là Urashiki?” – Shikaku hỏi nhanh, giọng đã chuyển về chế độ tác chiến.
Sasuke gật đầu:
“Phía Tây – vừa xuất hiện một chấn động.”
“Hắn tới rồi.”
Tsunade quay sang phía bên ngoài, giọng vang lớn:
“Ra lệnh cho Anbu và cảnh vệ toàn làng giữ nguyên vị trí — trấn an dân chúng nếu xảy ra chấn động bất thường.”
“Không được phát tín hiệu báo động. Không được vũ trang công khai. Đừng để dân chúng hoảng loạn.”
Shikaku lập tức vẽ sơ đồ địa hình trong đầu.
Inoichi đồng thời truyền tin bằng sóng ý niệm đến từng đội trưởng Anbu lân cận — yêu cầu giữ nguyên trạng thái bình thường, tuyệt đối không tiết lộ tình hình.
Sasuke cài lại chuôi kiếm Kusanagi sau lưng.
“Tôi đi trước, chặn hắn nếu cần.”
Tsunade bước sát bên cạnh, ánh mắt sắc như thép:
“Không. Cùng đi.”
“Một Hokage không trốn trong tháp lúc chiến tranh gõ cửa.”
Nàng rút áo choàng Hokage, khoác lên, ánh mắt lóe tia lửa:
“Chúng ta sẽ đích thân đến đó.”
—----------
Trên một đỉnh đá cô lập phía Tây Konoha, nơi gió hú như tiếng ai oán từ cõi khác, bầu trời rách đôi.
Vết nứt không gian mở rộng thành một cửa lốc vặn xoắn, chảy ra từng lớp khí trắng xanh như khói linh hồn. Không khí rung lên từng hồi, áp lực đè nặng như có ngọn núi đang giáng xuống mặt đất.
Từ giữa khe hở xoắn ốc ấy…
Một thân ảnh bước ra.
—
Hắn cao, thân hình thon dài như được gọt tạc từ ngọc sống.
Khoác trên vai áo choàng trắng thêu hoa văn Ōtsutsuki cổ đại, viền lam, dài đến gót chân. Phía sau lưng — hai dải tua chakra mờ mờ bay lượn như đuôi cá voi, tạo cảm giác như thể cơ thể hắn không hoàn toàn thuộc về thế giới vật chất này.
Gương mặt trắng xanh của hắn mang dáng dấp cao quý nhưng lạnh lùng như tượng ngọc cổ. Cả hai mắt là Byakugan, trống rỗng nhưng soi thấu từng mạch chakra nhỏ nhất. Và đặc biệt — trên trán, nơi lẽ ra là bình thường, lại hiện ra một con mắt Rinnegan đỏ thẫm hình ngôi sao sáu cánh, đang khép hờ nhưng ẩn chứa uy lực hủy diệt.
Urashiki Ōtsutsuki.
Kẻ săn chakra.
Kẻ từng bước qua không gian-thời gian để truy tìm sức mạnh vĩnh hằng.
Và lần này — mục tiêu là một người:
Namikaze Naruto.
Urashiki nhấc chân hạ xuống vách đá, gió lập tức tan thành từng sợi, như tránh khỏi va chạm.
Hắn khẽ nhếch mép, đưa tay vuốt mái tóc bạc:
“Đúng như dự đoán… dòng thời gian này lệch hẳn khỏi nguyên bản. Nhưng… chakra của Cửu Vĩ vẫn rõ ràng như vậy… Tại sao lại mạnh như thế này rồi chứ? Còn hơn cả bản gốc?”
Hắn nheo mắt, nhìn về phía khu rừng phía Đông — nơi kết giới của Naruto vừa rạn lên vì vụ nổ từ Rasenraihō.
Một tia sáng lóe lên trong mắt hắn, vừa thích thú, vừa hiểm độc.
“Thú vị rồi đấy… Hãy xem ta bắt được gì trong chuyến đi ‘câu cá thời gian’ này.”
Và trong nháy mắt — hắn biến mất khỏi chỗ cũ.
Chỉ để lại một cơn gió nghẹt thở… và dư âm lạnh buốt đến tận xương sống.
Bầu trời vặn vẹo, mây bị xé rách như tấm màn nhung cũ.
Trên không trung – Urashiki Ōtsutsuki hiện thân, đứng lơ lửng giữa tầng mây như thể chẳng thuộc về quy luật trọng lực.
Áo choàng trắng bay tung, đuôi tóc bạc cuộn trong gió lôi động. Hai mắt Byakugan lạnh buốt đảo quanh, và con mắt Rinnegan đỏ nơi trán đang khẽ mở – như một cánh cửa từ dị giới nhìn xuống trần gian.
Phía dưới, giữa một khoảng đất trống gần rìa rừng lôi vân, nhóm Naruto đã hội tụ:
Naruto, Hinata, Ino, Jiraiya và Boruto – cả năm người đứng thành thế bán nguyệt, mắt dán lên hình bóng giữa trời.
Không ai lên tiếng.
Áp suất từ luồng chakra trên cao đè nặng như nước lũ đổ ập. Mặt đất rạn nhẹ, gió lặng hẳn đi.
Urashiki cười khẽ, giọng vang vọng như chảy từ vách đá:
“Ồ… Ra đây là… con cáo của dòng thời gian này sao? Cũng thú vị đấy. Lớn nhanh hơn, mạnh hơn… và có vẻ như thông minh hơn tên kia.”
Mắt hắn khẽ nheo, Rinnegan xoay nửa vòng.
“Dù ngươi khiến ta phải đi vòng một chút… Nhưng rốt cuộc, ta vẫn tìm thấy ngươi, Cửu Vĩ. Chuyến câu lần này… chắc chắn sẽ thu hoạch được một con mồi đáng giá.”
Naruto bước lên một bước, hai tay siết chặt.
Mái tóc vàng lay động giữa luồng khí xoáy.
“Ngươi là Urashiki, đúng không? Ta không biết người kia mà ngươi nhắc đến đã xảy ra chuyện gì… Nhưng nếu muốn động đến Kurama… thì phải bước qua xác ta trước.”
Boruto đứng bên, mồ hôi rịn trán.
"Chính là hắn. Otsutsuki Urashiki… Kẻ có thể hút chakra, tua lại thời gian, và thậm chí... giết người chỉ bằng một cần câu."
Urashiki mỉm cười, rồi giơ tay phải ra ngang người.
Một cần câu chakra dài hơn hai mét xoắn ra từ không gian, ánh sáng lam tím chạy dọc thân. Đầu móc câu rung nhẹ, phát ra âm thanh như tiếng chuông cổ.
Hắn nghiêng đầu, nói như thở:
“Bắt đầu đi thôi… Một trận săn… Và năm con cá nhỏ cản đường.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương