Ba ngày tiếp theo trôi qua trong âm thầm.
Sasuke và Boruto, dưới lớp hóa trang giả dạng lữ hành từ làng Lữ hoặc khách buôn trà, lặng lẽ đi khắp các quận dân cư, khu thương mại, trạm y tế, học viện, và cả khu doanh trại hậu cần phía Đông.
Dáng đi chậm rãi. Ánh mắt quan sát kỹ. Không thu hút chú ý. Không để lại chakra.
Và rồi… những điều họ nhìn thấy, nghe thấy — dù nhỏ nhặt — nhưng từng mảnh ghép gom lại đã khiến hai thầy trò phải nhìn nhau, ánh mắt nặng nề:
Ở chợ chính, dân chúng không còn nhắc đến Hokage như người lãnh đạo duy nhất, mà là:
“Không có Naruto-sama thì chúng ta chẳng sống nổi mùa chiến vừa rồi.”
“Hokage đại nhân cũng nể mặt Naruto lắm đó.”
Tại học viện, học sinh thay vì mơ làm Hokage, lại thích muốn trở thành Naruto thứ hai.
Bài học đầu tiên trong lớp phòng thủ không còn là “bảo vệ đồng đội” — mà là “nỗ lực vượt qua số phận.”
Các bức tường khu hành chính, ngoài ảnh các Hokage, còn treo bảng khen tặng Naruto – ghi rõ “phá nội gián, ổn định chính trị, trấn áp phản động.”
Tại bức tường tưởng niệm, nơi ghi tên các anh hùng ngã xuống, có một dòng tên rất mới:
“Shimura Danzo – tội phạm chính trị, bị xử tử bởi chính nghĩa.”
Boruto lặng đi mỗi khi rời khỏi một điểm. Cậu không dám thốt ra thành tiếng, nhưng trong lòng mỗi lúc một nặng:
“Cha mình… đã làm tất cả những việc đó sao?”
Sasuke, dù là người từng sống trong bóng tối, vẫn cảm nhận được mùi sát khí lan tỏa ngay cả từ… chính sự yên bình.
“Nơi này có trật tự. Có ánh sáng. Có thịnh vượng. Người dân… không hề sống trong sợ hãi. Mà sống trong tự hào.”
Boruto cũng gật đầu, giọng nhẹ như tiếng gió:
“Vì họ biết… chỉ cần Naruto còn ở đây, thì Konoha sẽ không bao giờ sụp đổ.”
“Và điều đáng sợ là… họ không sai.”
Sasuke nhắm mắt.
Không khí lặng xuống như nước hồ tĩnh lặng.
“Một thế giới nơi Naruto trở thành trụ cột…và ánh sáng của cậu ấy đã biến thành vòm trời bao phủ cả một ngôi làng.”
—-------------------
Buổi sáng hôm sau, Làng Lá rộn ràng lạ thường.
Từ các con phố lớn nhỏ, người dân kéo nhau đổ về cổng làng, mặt mày hớn hở, miệng không ngừng truyền tai nhau:
“Ngài ấy về rồi!”
“Nhiệm vụ Kumogakure hoàn thành tốt đẹp lắm!”
“Còn mang theo thư công nhận đầu hàng nữa đấy!”
Sasuke cùng Boruto, đang đi dọc theo con phố đá phía Nam, lập tức chú ý.
Boruto khẽ kéo tay một người đàn ông đang vội vàng chạy qua:
“Bác ơi, có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông cười lớn, vẻ tự hào hiện rõ:
“Cậu là người ngoài làng à? Naruto-sama về rồi đấy! Người anh hùng của làng – mới về sáng nay, đang tiến về trung tâm làng!”
Mắt Boruto mở lớn. Tim như hẫng một nhịp.
Sasuke lập tức nắm tay cậu, kéo vội vào một ngõ hẻm nhỏ, rồi cả hai phóng lên mái nhà, len lỏi qua các mái ngói hướng về trung tâm làng.
Cuối cùng, họ dừng lại ở một điểm quan sát gần quảng trường, phía trên dãy cửa hàng đối diện Văn phòng Hokage.
Từ nơi đó — họ nhìn thấy Naruto.
Cậu đang đi giữa con đường chính, được trải sẵn cờ hoa, người dân hai bên không ngừng vẫy tay, reo gọi, và cúi đầu.
Nhưng điều khiến Boruto lặng người — chính là hình ảnh ấy… không giống “cha” cậu từng biết.
“Ông… ông nội…? Không… không phải!”
Thiếu niên bước đi giữa nắng sớm ấy mặc một bộ chiến phục đen lam viền trắng, đường nét sắc và thanh thoát y hệt Minato Namikaze. Trong trí nhớ của Boruto, cha mình có ba vệt râu mèo ở hai bên má, còn Naruto này thì lại không có.
Tóc vàng lấp lánh trong nắng, ánh mắt hơi lúng túng, không quen với cảnh bị tung hô – nhưng vẫn giữ khí chất trầm tĩnh và cao ngạo.
Boruto siết chặt tay:
“Ông nội đã hy sinh khi cha sinh ra... không thể là ông. Đó là cha… nhưng cũng không phải là cha em…”
Sasuke đứng lặng. Mắt không chớp. Và rồi…
Ánh mắt Naruto đột nhiên giật lên.
Bước chân hơi khựng lại một nhịp.
Giữa dòng người hò reo, Naruto nghiêng đầu rất khẽ, như thể vừa cảm nhận được sát khí… hoặc ánh nhìn sắc bén từ ai đó.
Sasuke lập tức kéo Boruto lùi lại, thấp người, rồi lướt như gió qua các mái ngói phía sau:
“Bị phát hiện rồi. Chạy.”
Boruto ngoái đầu lại — ánh mắt Naruto vẫn nhìn về phía mái nhà họ vừa đứng.
Naruto vẫn bước tiếp trên đường lớn giữa tiếng người rộn ràng, nhưng khóe mắt cậu hơi hẹp lại.
Một cảm giác khó tả — như có mắt ai đó dõi theo từ nơi cao, như có một sát khí không rõ nguồn, chỉ chợt lóe rồi tắt.
Trong tâm trí, Vergil hiện ra, khoanh tay hỏi.
“Ngươi cảm nhận được… đúng chứ?”
Naruto khẽ nhíu mày, mắt vẫn nhìn thẳng nhưng tâm thức thì dao động:
“Chỉ trong chớp mắt. Ánh nhìn lạ… sắc bén, nhưng không cảm nhận được sát ý rõ ràng.”
Vergil im lặng, ánh mắt sắc như rạch xuyên màn linh hồn:
“Không phải dân thường. Không phải Anbu. Cũng không phải sát thủ.”
Naruto gật nhẹ, rồi thầm thì:
“Kurama cũng nói không cảm nhận được ác ý.”
Trong góc khác của tâm trí – giọng Kurama vang lên:
“Gã này cho ta cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại khá xa lạ, mặc dù không có ác ý, nhưng lại khiến bản năng của ta cảnh giác.”
Naruto khẽ nghiêng đầu, tay không rời khỏi chuôi kiếm sau lưng:
“Lạ thật… Nếu là địch… tại sao lại tránh đi? Nếu là đồng minh… tại sao phải trốn?”
Vergil nhìn cậu, giọng thấp như sấm cuộn:
“Dù là ai — nếu còn quay lại, ngươi sẽ biết ngay.”
Naruto mím môi.
Ánh mắt từ từ chuyển sâu — đầy nghi hoặc, nhưng cũng rất bình tĩnh.
“Vậy thì… cứ để gió dẫn đường. Chúng ta sẽ gặp lại thôi…”
Kurama đột nhiên lên tiếng.
“Naruto… Thực ra ta đã nhìn thấy kẻ đó — là một nhóc con, chỉ thấp hơn ngươi một chút.”
Naruto hơi khựng lại.
Kurama trầm ngâm nói:
“Thứ kỳ lạ là... khí tức thằng nhãi đó… có một phần chakra rất giống ngươi. Không phải chakra bị đánh cắp, cũng không phải phân thân. Giống như… một mảnh từ chính huyết mạch của ngươi. Thật kỳ lạ.”
Naruto nhíu mày.
Vergil vẫn lặng im, nhưng ánh mắt trong tâm thức khẽ lóe lên một chút — như thể chính hắn cũng không thể lý giải ngay.
Naruto thì thầm trong lòng:
“Một mảnh... của chính mình?”
“Là ai…”
—----------------
Rừng phía Tây Nam Konoha.
Một khóm tre rì rào, gió lùa qua vạt lá khô trên mặt đất, tạo ra những tiếng lạo xạo mơ hồ như tiếng thì thầm giữa hư không.
Sasuke ngồi trên một tảng đá lớn, choàng áo choàng đen, mắt hướng về phương Đông – nơi ánh sáng làng Lá vẫn còn leo lét sau rặng cây.
Boruto ngồi gần đó, thở hắt ra:
“Là ông ấy thật... nhưng lại không phải là ông ấy.”
Sasuke im lặng hồi lâu, rồi gật đầu:
“Ta từng đối đầu với rất nhiều bản thể — từ người bị điều khiển, kẻ bị bóp méo, đến cả ảnh phân thân.”
“Nhưng Naruto hôm nay… là một cá nhân hoàn toàn độc lập. Hắn không bị ai điều khiển. Không phải sản phẩm của gen. Không phải ảo ảnh. Đó chính là… Naruto, được nhào nặn bởi một thời đại khác.”
Boruto siết tay, giọng thấp hẳn:
“Lúc nhìn thấy ông ấy… Chỉ trong chớp mắt, em tưởng mình đang nhìn thấy ông nội – Minato-sama. Không có râu mèo, không có nụ cười ngốc nghếch... chỉ còn lại ánh mắt lạnh, bình thản, và cao vời vợi.”
Sasuke nhìn Boruto, rồi nhẹ giọng:
“Ngươi thấy gì trong ánh mắt cậu ta?”
Boruto do dự một nhịp, rồi đáp:
“Tự tin. Trầm tĩnh. Có cả… một tầng phòng ngự rất dày. Nhưng phía sau đó là gì... em không thấy rõ. Có cảm giác như… chính ông ấy cũng đang đề phòng toàn thế giới.”
Sasuke nhắm mắt, như chìm vào hồi ức.
“Thế giới đã buộc Naruto ấy phải mạnh lên không phải để cứu người…mà để kiểm soát, để bảo vệ bằng vũ khí, không bằng trái tim.”
Boruto cúi đầu. Im lặng.
“Nếu ông ấy từng là biểu tượng của hy vọng… thì giờ, ông ấy là tường thành không thể vượt qua. Nhưng cũng không ai dám đến gần.”
Gió trong rừng lặng đi một chút, nhường chỗ cho tiếng côn trùng bắt đầu ngân lên theo bản năng hoàng hôn.
Sasuke đứng dậy, phủi nhẹ tấm áo choàng đen, ánh mắt lạnh lại như tiền:
“Từ mai, chia nhau ra hành động. Cố gắng tiếp cận Naruto — nhưng không được nóng vội. Và quan trọng nhất... tuyệt đối tránh để lộ thân phận.”
Boruto gật đầu, ánh mắt kiên định hơn trước.
“Hiểu rồi, sensei.”
Sasuke và Boruto, dưới lớp hóa trang giả dạng lữ hành từ làng Lữ hoặc khách buôn trà, lặng lẽ đi khắp các quận dân cư, khu thương mại, trạm y tế, học viện, và cả khu doanh trại hậu cần phía Đông.
Dáng đi chậm rãi. Ánh mắt quan sát kỹ. Không thu hút chú ý. Không để lại chakra.
Và rồi… những điều họ nhìn thấy, nghe thấy — dù nhỏ nhặt — nhưng từng mảnh ghép gom lại đã khiến hai thầy trò phải nhìn nhau, ánh mắt nặng nề:
Ở chợ chính, dân chúng không còn nhắc đến Hokage như người lãnh đạo duy nhất, mà là:
“Không có Naruto-sama thì chúng ta chẳng sống nổi mùa chiến vừa rồi.”
“Hokage đại nhân cũng nể mặt Naruto lắm đó.”
Tại học viện, học sinh thay vì mơ làm Hokage, lại thích muốn trở thành Naruto thứ hai.
Bài học đầu tiên trong lớp phòng thủ không còn là “bảo vệ đồng đội” — mà là “nỗ lực vượt qua số phận.”
Các bức tường khu hành chính, ngoài ảnh các Hokage, còn treo bảng khen tặng Naruto – ghi rõ “phá nội gián, ổn định chính trị, trấn áp phản động.”
Tại bức tường tưởng niệm, nơi ghi tên các anh hùng ngã xuống, có một dòng tên rất mới:
“Shimura Danzo – tội phạm chính trị, bị xử tử bởi chính nghĩa.”
Boruto lặng đi mỗi khi rời khỏi một điểm. Cậu không dám thốt ra thành tiếng, nhưng trong lòng mỗi lúc một nặng:
“Cha mình… đã làm tất cả những việc đó sao?”
Sasuke, dù là người từng sống trong bóng tối, vẫn cảm nhận được mùi sát khí lan tỏa ngay cả từ… chính sự yên bình.
“Nơi này có trật tự. Có ánh sáng. Có thịnh vượng. Người dân… không hề sống trong sợ hãi. Mà sống trong tự hào.”
Boruto cũng gật đầu, giọng nhẹ như tiếng gió:
“Vì họ biết… chỉ cần Naruto còn ở đây, thì Konoha sẽ không bao giờ sụp đổ.”
“Và điều đáng sợ là… họ không sai.”
Sasuke nhắm mắt.
Không khí lặng xuống như nước hồ tĩnh lặng.
“Một thế giới nơi Naruto trở thành trụ cột…và ánh sáng của cậu ấy đã biến thành vòm trời bao phủ cả một ngôi làng.”
—-------------------
Buổi sáng hôm sau, Làng Lá rộn ràng lạ thường.
Từ các con phố lớn nhỏ, người dân kéo nhau đổ về cổng làng, mặt mày hớn hở, miệng không ngừng truyền tai nhau:
“Ngài ấy về rồi!”
“Nhiệm vụ Kumogakure hoàn thành tốt đẹp lắm!”
“Còn mang theo thư công nhận đầu hàng nữa đấy!”
Sasuke cùng Boruto, đang đi dọc theo con phố đá phía Nam, lập tức chú ý.
Boruto khẽ kéo tay một người đàn ông đang vội vàng chạy qua:
“Bác ơi, có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông cười lớn, vẻ tự hào hiện rõ:
“Cậu là người ngoài làng à? Naruto-sama về rồi đấy! Người anh hùng của làng – mới về sáng nay, đang tiến về trung tâm làng!”
Mắt Boruto mở lớn. Tim như hẫng một nhịp.
Sasuke lập tức nắm tay cậu, kéo vội vào một ngõ hẻm nhỏ, rồi cả hai phóng lên mái nhà, len lỏi qua các mái ngói hướng về trung tâm làng.
Cuối cùng, họ dừng lại ở một điểm quan sát gần quảng trường, phía trên dãy cửa hàng đối diện Văn phòng Hokage.
Từ nơi đó — họ nhìn thấy Naruto.
Cậu đang đi giữa con đường chính, được trải sẵn cờ hoa, người dân hai bên không ngừng vẫy tay, reo gọi, và cúi đầu.
Nhưng điều khiến Boruto lặng người — chính là hình ảnh ấy… không giống “cha” cậu từng biết.
“Ông… ông nội…? Không… không phải!”
Thiếu niên bước đi giữa nắng sớm ấy mặc một bộ chiến phục đen lam viền trắng, đường nét sắc và thanh thoát y hệt Minato Namikaze. Trong trí nhớ của Boruto, cha mình có ba vệt râu mèo ở hai bên má, còn Naruto này thì lại không có.
Tóc vàng lấp lánh trong nắng, ánh mắt hơi lúng túng, không quen với cảnh bị tung hô – nhưng vẫn giữ khí chất trầm tĩnh và cao ngạo.
Boruto siết chặt tay:
“Ông nội đã hy sinh khi cha sinh ra... không thể là ông. Đó là cha… nhưng cũng không phải là cha em…”
Sasuke đứng lặng. Mắt không chớp. Và rồi…
Ánh mắt Naruto đột nhiên giật lên.
Bước chân hơi khựng lại một nhịp.
Giữa dòng người hò reo, Naruto nghiêng đầu rất khẽ, như thể vừa cảm nhận được sát khí… hoặc ánh nhìn sắc bén từ ai đó.
Sasuke lập tức kéo Boruto lùi lại, thấp người, rồi lướt như gió qua các mái ngói phía sau:
“Bị phát hiện rồi. Chạy.”
Boruto ngoái đầu lại — ánh mắt Naruto vẫn nhìn về phía mái nhà họ vừa đứng.
Naruto vẫn bước tiếp trên đường lớn giữa tiếng người rộn ràng, nhưng khóe mắt cậu hơi hẹp lại.
Một cảm giác khó tả — như có mắt ai đó dõi theo từ nơi cao, như có một sát khí không rõ nguồn, chỉ chợt lóe rồi tắt.
Trong tâm trí, Vergil hiện ra, khoanh tay hỏi.
“Ngươi cảm nhận được… đúng chứ?”
Naruto khẽ nhíu mày, mắt vẫn nhìn thẳng nhưng tâm thức thì dao động:
“Chỉ trong chớp mắt. Ánh nhìn lạ… sắc bén, nhưng không cảm nhận được sát ý rõ ràng.”
Vergil im lặng, ánh mắt sắc như rạch xuyên màn linh hồn:
“Không phải dân thường. Không phải Anbu. Cũng không phải sát thủ.”
Naruto gật nhẹ, rồi thầm thì:
“Kurama cũng nói không cảm nhận được ác ý.”
Trong góc khác của tâm trí – giọng Kurama vang lên:
“Gã này cho ta cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại khá xa lạ, mặc dù không có ác ý, nhưng lại khiến bản năng của ta cảnh giác.”
Naruto khẽ nghiêng đầu, tay không rời khỏi chuôi kiếm sau lưng:
“Lạ thật… Nếu là địch… tại sao lại tránh đi? Nếu là đồng minh… tại sao phải trốn?”
Vergil nhìn cậu, giọng thấp như sấm cuộn:
“Dù là ai — nếu còn quay lại, ngươi sẽ biết ngay.”
Naruto mím môi.
Ánh mắt từ từ chuyển sâu — đầy nghi hoặc, nhưng cũng rất bình tĩnh.
“Vậy thì… cứ để gió dẫn đường. Chúng ta sẽ gặp lại thôi…”
Kurama đột nhiên lên tiếng.
“Naruto… Thực ra ta đã nhìn thấy kẻ đó — là một nhóc con, chỉ thấp hơn ngươi một chút.”
Naruto hơi khựng lại.
Kurama trầm ngâm nói:
“Thứ kỳ lạ là... khí tức thằng nhãi đó… có một phần chakra rất giống ngươi. Không phải chakra bị đánh cắp, cũng không phải phân thân. Giống như… một mảnh từ chính huyết mạch của ngươi. Thật kỳ lạ.”
Naruto nhíu mày.
Vergil vẫn lặng im, nhưng ánh mắt trong tâm thức khẽ lóe lên một chút — như thể chính hắn cũng không thể lý giải ngay.
Naruto thì thầm trong lòng:
“Một mảnh... của chính mình?”
“Là ai…”
—----------------
Rừng phía Tây Nam Konoha.
Một khóm tre rì rào, gió lùa qua vạt lá khô trên mặt đất, tạo ra những tiếng lạo xạo mơ hồ như tiếng thì thầm giữa hư không.
Sasuke ngồi trên một tảng đá lớn, choàng áo choàng đen, mắt hướng về phương Đông – nơi ánh sáng làng Lá vẫn còn leo lét sau rặng cây.
Boruto ngồi gần đó, thở hắt ra:
“Là ông ấy thật... nhưng lại không phải là ông ấy.”
Sasuke im lặng hồi lâu, rồi gật đầu:
“Ta từng đối đầu với rất nhiều bản thể — từ người bị điều khiển, kẻ bị bóp méo, đến cả ảnh phân thân.”
“Nhưng Naruto hôm nay… là một cá nhân hoàn toàn độc lập. Hắn không bị ai điều khiển. Không phải sản phẩm của gen. Không phải ảo ảnh. Đó chính là… Naruto, được nhào nặn bởi một thời đại khác.”
Boruto siết tay, giọng thấp hẳn:
“Lúc nhìn thấy ông ấy… Chỉ trong chớp mắt, em tưởng mình đang nhìn thấy ông nội – Minato-sama. Không có râu mèo, không có nụ cười ngốc nghếch... chỉ còn lại ánh mắt lạnh, bình thản, và cao vời vợi.”
Sasuke nhìn Boruto, rồi nhẹ giọng:
“Ngươi thấy gì trong ánh mắt cậu ta?”
Boruto do dự một nhịp, rồi đáp:
“Tự tin. Trầm tĩnh. Có cả… một tầng phòng ngự rất dày. Nhưng phía sau đó là gì... em không thấy rõ. Có cảm giác như… chính ông ấy cũng đang đề phòng toàn thế giới.”
Sasuke nhắm mắt, như chìm vào hồi ức.
“Thế giới đã buộc Naruto ấy phải mạnh lên không phải để cứu người…mà để kiểm soát, để bảo vệ bằng vũ khí, không bằng trái tim.”
Boruto cúi đầu. Im lặng.
“Nếu ông ấy từng là biểu tượng của hy vọng… thì giờ, ông ấy là tường thành không thể vượt qua. Nhưng cũng không ai dám đến gần.”
Gió trong rừng lặng đi một chút, nhường chỗ cho tiếng côn trùng bắt đầu ngân lên theo bản năng hoàng hôn.
Sasuke đứng dậy, phủi nhẹ tấm áo choàng đen, ánh mắt lạnh lại như tiền:
“Từ mai, chia nhau ra hành động. Cố gắng tiếp cận Naruto — nhưng không được nóng vội. Và quan trọng nhất... tuyệt đối tránh để lộ thân phận.”
Boruto gật đầu, ánh mắt kiên định hơn trước.
“Hiểu rồi, sensei.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương