“Hiệp nghị đình chiến giữa Làng Lá và Làng Mây – chính thức có hiệu lực từ 12 giờ trưa hôm nay.”
Tin tức được công bố chưa đầy nửa ngày, mà toàn bộ Nhẫn giới như rúng động.
Những điều khoản được chính thức hóa và gửi đến từng làng đều mang tính… nghiền ép tuyệt đối:
- Làng Mây phải công khai xin lỗi tộc Hyuga trước toàn Nhẫn giới, về vụ việc bắt cóc Hinata năm xưa.
- Phải bồi thường 10 tỷ lượng bạc, tương đương thu nhập một năm của toàn bộ Kumogakure.
- Phải chuyển giao toàn bộ nhẫn thuật, thư tịch cổ, và kho tri thức chakra cho làng Lá tiếp quản.
- Và cuối cùng, từ nay trở thành làng phụ thuộc về quân sự – ngoại giao – học thuật dưới quyền điều phối của Konoha.
Đây không còn là hiệp nghị. Đây là lệnh phục tùng.
—
Tại Làng Sương Mù, Mizukage Mei bóc thư ra, đọc xong chỉ khẽ nhếch mép:
“Không ngờ Hokage lại có thể ép làng Mây cúi đầu chịu nhục thế này.”
Tại Làng Đá, Onoki vừa uống trà vừa lắc đầu thở dài:
“Cô nàng Senju này, xuống tay cũng thật độc ác.”
Tại Làng Cát, Gaara lặng lẽ nhìn bức thư chúc mừng đã đóng dấu, không nói gì. Nhưng trong lòng lại dâng lên một thứ cảm xúc vừa kỳ lạ, vừa thân thuộc.
Tự hào… vì là bạn của hắn.
—
Tại Konoha.
Người dân tràn xuống đường khi bản thông cáo được công bố từ tháp Hokage. Tiếng hô vang dậy:
“Danh dự Làng Lá!”
“Thần tốc Namikaze!”
“Tia chớp sống dậy!”
Tại một góc quảng trường, mấy bà nội trợ đang vừa bán rau vừa thì thầm:
“Tôi nghe nói đích thân Hokage-sama giao quyền điều phối cho Naruto-sama…”
“Phải rồi. Mà hắn còn trẻ thế kia… ai cưới được chắc kiếp trước là cứu thế giới.”
“Không. Hai cô kia giành rồi. Yamanaka và Hyuga. Ai dám chen vào là bị lườm chết đấy.”
—
Tháp Hokage, văn phòng tầng thượng.
Tsunade đặt chén rượu xuống, tựa vào ghế, khẽ cười hài lòng.
“Cuối cùng cũng ép được cái làng ngạo mạn đó quỳ xuống.”
Jiraiya đứng cạnh, chắp tay sau lưng:
“Không biết thằng nhóc kia ở lại làng Mây có ý đồ gì nhỉ.”
Tsunade cười nhẹ:
“Ai biết, nhưng chắc lại nghĩ ra một cái trò gì mới. Ta cũng thật tò mò. Để cậu ta về đây rồi nói cũng được.”
—
Trên đỉnh núi phía Bắc Kumogakure.
Giữa biển mây đen, ánh chớp không ngừng lóe sáng như rồng thiêng rạch bầu trời.
Naruto, thân trần, một tay nắm chuôi Yamato, một tay cầm cuộn trục. Trên da thịt cậu đã dán đầy các bùa dẫn lôi — những tấm bùa được chế đặc biệt theo thư tịch cổ, dùng để "mở mạch cảm điện chakra".
Vergil trong tâm trí chỉ đạo:
“Sấm sét là nỗi sợ nguyên thủy của sinh vật sống. Muốn biến nó thành giáp… phải khiến thân thể ngươi ‘chấp nhận’ bị phá hủy.”
Naruto nhắm mắt. Hơi thở chậm dần.
“Nếu muốn Rasenshuriken được phóng ra xa, nếu muốn chakra điện bao phủ toàn thân mà không đốt cháy linh hồn… Vậy thì… phải chịu đựng.”
Sấm giáng xuống.
ẦM! Cả bầu trời như sụp xuống một nhịp.
Lôi quang đánh thẳng vào đỉnh đầu Naruto, xuyên qua huyệt đạo, dọc xuống sống lưng. Da thịt cậu bốc khói trắng, tóc dựng ngược, mắt mở to trong đau đớn tột cùng.
Vergil nhíu mày.
“Không chết là đã tốt. Nhưng còn 99 tia nữa.”
Naruto gục xuống một gối, máu trào từ mũi.
Cậu nở một nụ cười méo mó:
“Đau thật… nhưng…”
Cậu ngẩng đầu, nhìn lên tầng mây thứ hai.
“…chưa đủ.”
Bầu trời mây đen bao phủ, từng đợt sét gầm lên, bầu trời như bị xé đôi.
Tầng mây đen cuộn lại thành xoáy lốc như một mắt quỷ giữa bầu trời. Tia sét thứ hai giáng xuống — chính xác, lạnh lẽo, không mang theo lửa, chỉ là một dòng điện tinh ròng mang lôi lực của đất trời.
Naruto gào lên, nhưng không lùi.
Thân thể cậu cong lại trong chớp mắt. Các cơ co giật. Mạch máu nổi lên như bản đồ sống. Đôi chân gập xuống quỳ một gối, đất đá dưới chân vỡ vụn.
Vergil không chớp lấy một lần.
“Tốt. Biết quỳ trước sấm là biết sợ. Nhưng nếu chỉ biết sợ, thì mãi mãi chỉ là người phàm.”
—
Ngày thứ hai.
Naruto bắt đầu bước vào trạng thái dung hòa lôi mạch.
Theo thư tịch cổ từ Làng Mây, muốn luyện Lôi Giáp không thể chỉ chịu sét đánh. Phải điều hướng dòng điện len vào tủy sống, chạy dọc qua ba huyệt đạo trọng yếu:
- Vùng cổ gáy, nơi kết nối giữa não và lưng
- Vùng giữa hai vai, nơi quy tụ toàn bộ dẫn lôi khí
- Huyệt trung tâm sau lưng, nơi sinh – tử giao thoa
Mỗi lần dòng lôi chakra đi vào ba huyệt này là một lần cơn đau như lưỡi câu móc sâu vào tủy, kéo ngược hồn phách.
Vergil cất giọng đều đặn:
“Đây là ‘Phá Xương’. Sau đó, là ‘Rèn Tủy’. Chỉ khi tủy sống không còn bài xích điện quang, ngươi mới bắt đầu ‘sống cùng sấm’. Mới chỉ… bắt đầu thôi.”
Naruto không trả lời.
Cậu cắn chặt răng, ánh mắt đỏ ngầu nhưng vẫn giữ vững khí mạch, luân chuyển chakra theo đúng đồ hình lôi pháp. Lưng cậu hiện lên từng đường mạch sáng, như khắc bùa bằng sấm lên da.
Máu chảy từ mũi, từ miệng, từ vành tai. Nhưng cậu không gục.
—
Ngày thứ năm.
Sấm không còn đánh vào Naruto.
Mà chính Naruto đã ngồi giữa tâm vân, tay kết ấn, điều khí như thủy long cuộn lôi tuyền quanh thân.
Vergil khẽ gật đầu:
“Tốt. Giờ là lúc vứt bỏ khái niệm ‘người thường’. Nếu tiếp tục... da thịt ngươi sẽ không chỉ dẫn điện. Mà là phát điện.”
“Và khi ngươi ra chiêu... chỉ cần rút kiếm – sấm sẽ nổ trước cả khi chém tới.”
Naruto mở mắt. Trong con ngươi xanh lam đã có một vệt kim lôi nhảy múa.
Cậu chậm rãi đứng lên, bước ra khỏi tâm trận sấm sét.
Thân thể cậu giờ như một thanh kiếm ướp lôi quang, sương trắng bốc nhẹ từ làn da, mùi máu tanh nhè nhẹ, nhưng xen lẫn… mùi ozone lạnh lẽo của không khí sau bão.
Một tháng trôi qua.
Trên dãy núi phía bắc Kumogakure – nơi được gọi là “Lôi Cốt Phong” – sấm sét vẫn chưa từng ngừng.
Không ngày nào trời yên.
Không đêm nào không có chớp giáng.
Và không một sinh vật nào dám bén mảng tới đỉnh núi ấy — ngoại trừ một người duy nhất.
Ngày thứ 10.
Naruto đã không còn bất tỉnh mỗi khi sét giáng. Dù mỗi tia vẫn như chùy thần đánh vỡ cơ thể, nhưng cậu không gục.
Ngày thứ 15.
Chakra hệ Lôi trong người bắt đầu “hòa huyết” – tức là bám vào dịch tủy và mao mạch, khiến các phản ứng điện sinh học trong cơ thể diễn ra nhanh hơn. Tốc độ phản xạ của Naruto đã tăng gần gấp đôi.
Ngày thứ 22.
Khi bị đánh trúng bởi ba luồng lôi quang đồng thời, Naruto vẫn đứng vững. Da thịt cháy xém, nhưng chakra vô thức tự khôi phục.
Vergil mỉm cười thầm:
“Nó đang dần bỏ lại thân thể người…”
Và rồi…
Ngày thứ 30.
Sáng hôm ấy, trời giông dữ dội.
Một luồng điện đánh thẳng vào đỉnh đá – nơi Naruto đang đứng.
Thế nhưng lần này… không có máu.
Không có tiếng gào.
Chỉ có ánh sáng.
Từ thân thể Naruto, một tầng ánh sáng lam tím nhạt bắt đầu hiện ra. Như một lớp điện mỏng – chuyển động sát da thịt – không đốt cháy, không làm thương, mà chạy theo ý chí người sở hữu.
Vergil bước tới, ánh mắt sắc như kiếm:
“Đó là… Hình Thái Sơ Khai của Lôi Giáp.”
“Ngươi đã vượt qua giai đoạn ‘chịu đựng’. Từ nay, ngươi là người điều khiển sấm.”
Naruto đưa tay ra.
Tia điện mảnh bám theo lòng bàn tay như sợi xích sống. Cậu tung một cú đấm về phía tảng đá.
ẦM!
Tảng đá vỡ nát.
Không phải vì sức mạnh vật lý. Mà vì lớp điện bao quanh tay cậu nổ tung ngay trước tiếp xúc, tạo ra một luồng xung chấn lôi quang.
“Đây là…”
Cậu hít sâu, rồi nở một nụ cười.
“Được rồi. Giờ… ta sẵn sàng.”
Tối hôm đó, khi ba cô gái – Hinata, Ino và Temari – trở lại căn lán dựng tạm dưới chân núi để đưa đồ ăn, thì thấy cảnh tượng:
Naruto đang ngồi xếp bằng giữa sấm chớp.
Toàn thân toát ra tầng lôi quang nhè nhẹ, mái tóc dựng lên, làn da phát sáng, từng cử động đều mang theo tiếng nổ “tách tách” rất khẽ, nhưng khiến người ta sởn gai ốc.
Ino suýt đánh rơi hộp cơm.
Hinata đỏ mặt:
“Chẳng lẽ… đây là…”
Temari nghiêm nghị:
“Ừ. Anh ấy… đã thành công. Đây là tầng đầu tiên của Lôi Giáp.”
Naruto mở mắt, ánh mắt sắc bén như gươm trong sấm.
“Cảm ơn các em đã chờ. Giờ… các em nên đứng xa một chút.”
Nói xong, Naruto lập tức thu lại Lôi Giáp, sợ làm các cô gái bị thương. Xong việc, cậu mỉm cười:
“Chúng ta về thôi.”
Tin tức được công bố chưa đầy nửa ngày, mà toàn bộ Nhẫn giới như rúng động.
Những điều khoản được chính thức hóa và gửi đến từng làng đều mang tính… nghiền ép tuyệt đối:
- Làng Mây phải công khai xin lỗi tộc Hyuga trước toàn Nhẫn giới, về vụ việc bắt cóc Hinata năm xưa.
- Phải bồi thường 10 tỷ lượng bạc, tương đương thu nhập một năm của toàn bộ Kumogakure.
- Phải chuyển giao toàn bộ nhẫn thuật, thư tịch cổ, và kho tri thức chakra cho làng Lá tiếp quản.
- Và cuối cùng, từ nay trở thành làng phụ thuộc về quân sự – ngoại giao – học thuật dưới quyền điều phối của Konoha.
Đây không còn là hiệp nghị. Đây là lệnh phục tùng.
—
Tại Làng Sương Mù, Mizukage Mei bóc thư ra, đọc xong chỉ khẽ nhếch mép:
“Không ngờ Hokage lại có thể ép làng Mây cúi đầu chịu nhục thế này.”
Tại Làng Đá, Onoki vừa uống trà vừa lắc đầu thở dài:
“Cô nàng Senju này, xuống tay cũng thật độc ác.”
Tại Làng Cát, Gaara lặng lẽ nhìn bức thư chúc mừng đã đóng dấu, không nói gì. Nhưng trong lòng lại dâng lên một thứ cảm xúc vừa kỳ lạ, vừa thân thuộc.
Tự hào… vì là bạn của hắn.
—
Tại Konoha.
Người dân tràn xuống đường khi bản thông cáo được công bố từ tháp Hokage. Tiếng hô vang dậy:
“Danh dự Làng Lá!”
“Thần tốc Namikaze!”
“Tia chớp sống dậy!”
Tại một góc quảng trường, mấy bà nội trợ đang vừa bán rau vừa thì thầm:
“Tôi nghe nói đích thân Hokage-sama giao quyền điều phối cho Naruto-sama…”
“Phải rồi. Mà hắn còn trẻ thế kia… ai cưới được chắc kiếp trước là cứu thế giới.”
“Không. Hai cô kia giành rồi. Yamanaka và Hyuga. Ai dám chen vào là bị lườm chết đấy.”
—
Tháp Hokage, văn phòng tầng thượng.
Tsunade đặt chén rượu xuống, tựa vào ghế, khẽ cười hài lòng.
“Cuối cùng cũng ép được cái làng ngạo mạn đó quỳ xuống.”
Jiraiya đứng cạnh, chắp tay sau lưng:
“Không biết thằng nhóc kia ở lại làng Mây có ý đồ gì nhỉ.”
Tsunade cười nhẹ:
“Ai biết, nhưng chắc lại nghĩ ra một cái trò gì mới. Ta cũng thật tò mò. Để cậu ta về đây rồi nói cũng được.”
—
Trên đỉnh núi phía Bắc Kumogakure.
Giữa biển mây đen, ánh chớp không ngừng lóe sáng như rồng thiêng rạch bầu trời.
Naruto, thân trần, một tay nắm chuôi Yamato, một tay cầm cuộn trục. Trên da thịt cậu đã dán đầy các bùa dẫn lôi — những tấm bùa được chế đặc biệt theo thư tịch cổ, dùng để "mở mạch cảm điện chakra".
Vergil trong tâm trí chỉ đạo:
“Sấm sét là nỗi sợ nguyên thủy của sinh vật sống. Muốn biến nó thành giáp… phải khiến thân thể ngươi ‘chấp nhận’ bị phá hủy.”
Naruto nhắm mắt. Hơi thở chậm dần.
“Nếu muốn Rasenshuriken được phóng ra xa, nếu muốn chakra điện bao phủ toàn thân mà không đốt cháy linh hồn… Vậy thì… phải chịu đựng.”
Sấm giáng xuống.
ẦM! Cả bầu trời như sụp xuống một nhịp.
Lôi quang đánh thẳng vào đỉnh đầu Naruto, xuyên qua huyệt đạo, dọc xuống sống lưng. Da thịt cậu bốc khói trắng, tóc dựng ngược, mắt mở to trong đau đớn tột cùng.
Vergil nhíu mày.
“Không chết là đã tốt. Nhưng còn 99 tia nữa.”
Naruto gục xuống một gối, máu trào từ mũi.
Cậu nở một nụ cười méo mó:
“Đau thật… nhưng…”
Cậu ngẩng đầu, nhìn lên tầng mây thứ hai.
“…chưa đủ.”
Bầu trời mây đen bao phủ, từng đợt sét gầm lên, bầu trời như bị xé đôi.
Tầng mây đen cuộn lại thành xoáy lốc như một mắt quỷ giữa bầu trời. Tia sét thứ hai giáng xuống — chính xác, lạnh lẽo, không mang theo lửa, chỉ là một dòng điện tinh ròng mang lôi lực của đất trời.
Naruto gào lên, nhưng không lùi.
Thân thể cậu cong lại trong chớp mắt. Các cơ co giật. Mạch máu nổi lên như bản đồ sống. Đôi chân gập xuống quỳ một gối, đất đá dưới chân vỡ vụn.
Vergil không chớp lấy một lần.
“Tốt. Biết quỳ trước sấm là biết sợ. Nhưng nếu chỉ biết sợ, thì mãi mãi chỉ là người phàm.”
—
Ngày thứ hai.
Naruto bắt đầu bước vào trạng thái dung hòa lôi mạch.
Theo thư tịch cổ từ Làng Mây, muốn luyện Lôi Giáp không thể chỉ chịu sét đánh. Phải điều hướng dòng điện len vào tủy sống, chạy dọc qua ba huyệt đạo trọng yếu:
- Vùng cổ gáy, nơi kết nối giữa não và lưng
- Vùng giữa hai vai, nơi quy tụ toàn bộ dẫn lôi khí
- Huyệt trung tâm sau lưng, nơi sinh – tử giao thoa
Mỗi lần dòng lôi chakra đi vào ba huyệt này là một lần cơn đau như lưỡi câu móc sâu vào tủy, kéo ngược hồn phách.
Vergil cất giọng đều đặn:
“Đây là ‘Phá Xương’. Sau đó, là ‘Rèn Tủy’. Chỉ khi tủy sống không còn bài xích điện quang, ngươi mới bắt đầu ‘sống cùng sấm’. Mới chỉ… bắt đầu thôi.”
Naruto không trả lời.
Cậu cắn chặt răng, ánh mắt đỏ ngầu nhưng vẫn giữ vững khí mạch, luân chuyển chakra theo đúng đồ hình lôi pháp. Lưng cậu hiện lên từng đường mạch sáng, như khắc bùa bằng sấm lên da.
Máu chảy từ mũi, từ miệng, từ vành tai. Nhưng cậu không gục.
—
Ngày thứ năm.
Sấm không còn đánh vào Naruto.
Mà chính Naruto đã ngồi giữa tâm vân, tay kết ấn, điều khí như thủy long cuộn lôi tuyền quanh thân.
Vergil khẽ gật đầu:
“Tốt. Giờ là lúc vứt bỏ khái niệm ‘người thường’. Nếu tiếp tục... da thịt ngươi sẽ không chỉ dẫn điện. Mà là phát điện.”
“Và khi ngươi ra chiêu... chỉ cần rút kiếm – sấm sẽ nổ trước cả khi chém tới.”
Naruto mở mắt. Trong con ngươi xanh lam đã có một vệt kim lôi nhảy múa.
Cậu chậm rãi đứng lên, bước ra khỏi tâm trận sấm sét.
Thân thể cậu giờ như một thanh kiếm ướp lôi quang, sương trắng bốc nhẹ từ làn da, mùi máu tanh nhè nhẹ, nhưng xen lẫn… mùi ozone lạnh lẽo của không khí sau bão.
Một tháng trôi qua.
Trên dãy núi phía bắc Kumogakure – nơi được gọi là “Lôi Cốt Phong” – sấm sét vẫn chưa từng ngừng.
Không ngày nào trời yên.
Không đêm nào không có chớp giáng.
Và không một sinh vật nào dám bén mảng tới đỉnh núi ấy — ngoại trừ một người duy nhất.
Ngày thứ 10.
Naruto đã không còn bất tỉnh mỗi khi sét giáng. Dù mỗi tia vẫn như chùy thần đánh vỡ cơ thể, nhưng cậu không gục.
Ngày thứ 15.
Chakra hệ Lôi trong người bắt đầu “hòa huyết” – tức là bám vào dịch tủy và mao mạch, khiến các phản ứng điện sinh học trong cơ thể diễn ra nhanh hơn. Tốc độ phản xạ của Naruto đã tăng gần gấp đôi.
Ngày thứ 22.
Khi bị đánh trúng bởi ba luồng lôi quang đồng thời, Naruto vẫn đứng vững. Da thịt cháy xém, nhưng chakra vô thức tự khôi phục.
Vergil mỉm cười thầm:
“Nó đang dần bỏ lại thân thể người…”
Và rồi…
Ngày thứ 30.
Sáng hôm ấy, trời giông dữ dội.
Một luồng điện đánh thẳng vào đỉnh đá – nơi Naruto đang đứng.
Thế nhưng lần này… không có máu.
Không có tiếng gào.
Chỉ có ánh sáng.
Từ thân thể Naruto, một tầng ánh sáng lam tím nhạt bắt đầu hiện ra. Như một lớp điện mỏng – chuyển động sát da thịt – không đốt cháy, không làm thương, mà chạy theo ý chí người sở hữu.
Vergil bước tới, ánh mắt sắc như kiếm:
“Đó là… Hình Thái Sơ Khai của Lôi Giáp.”
“Ngươi đã vượt qua giai đoạn ‘chịu đựng’. Từ nay, ngươi là người điều khiển sấm.”
Naruto đưa tay ra.
Tia điện mảnh bám theo lòng bàn tay như sợi xích sống. Cậu tung một cú đấm về phía tảng đá.
ẦM!
Tảng đá vỡ nát.
Không phải vì sức mạnh vật lý. Mà vì lớp điện bao quanh tay cậu nổ tung ngay trước tiếp xúc, tạo ra một luồng xung chấn lôi quang.
“Đây là…”
Cậu hít sâu, rồi nở một nụ cười.
“Được rồi. Giờ… ta sẵn sàng.”
Tối hôm đó, khi ba cô gái – Hinata, Ino và Temari – trở lại căn lán dựng tạm dưới chân núi để đưa đồ ăn, thì thấy cảnh tượng:
Naruto đang ngồi xếp bằng giữa sấm chớp.
Toàn thân toát ra tầng lôi quang nhè nhẹ, mái tóc dựng lên, làn da phát sáng, từng cử động đều mang theo tiếng nổ “tách tách” rất khẽ, nhưng khiến người ta sởn gai ốc.
Ino suýt đánh rơi hộp cơm.
Hinata đỏ mặt:
“Chẳng lẽ… đây là…”
Temari nghiêm nghị:
“Ừ. Anh ấy… đã thành công. Đây là tầng đầu tiên của Lôi Giáp.”
Naruto mở mắt, ánh mắt sắc bén như gươm trong sấm.
“Cảm ơn các em đã chờ. Giờ… các em nên đứng xa một chút.”
Nói xong, Naruto lập tức thu lại Lôi Giáp, sợ làm các cô gái bị thương. Xong việc, cậu mỉm cười:
“Chúng ta về thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương