Tsunade khoanh tay đứng giữa sân tập, đôi mắt hổ phách nhìn về phía hai cô gái – Ino Yamanaka và Hinata Hyūga – cả hai đã trải qua một tuần được huấn luyện cơ bản về thể lực và điều hòa chakra.
Nhưng hôm nay… mới là lúc thử thách thật sự bắt đầu.
“Ino, Hinata – kể từ lúc này, ta không còn xem hai đứa là học trò thông thường.” Tsunade bước tới, giọng lạnh tanh. “Ta sẽ huấn luyện hai đứa theo lối Sannin – chết sống tự chịu.”
Ino nhíu mày, nhưng không lùi bước. Hinata thì chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
“Bài đầu tiên: kiểm soát chakra tuyệt đối.”
Tsunade đưa tay chỉ vào bức tường đá phía sau. “Dùng một tay, tung cú đấm mạnh nhất vào đó. Nếu phá được – ta sẽ cho các ngươi tiếp tục. Nếu không… trở về nhà chơi búp bê đi.”
Ino nghiến răng, dồn chakra vào tay phải. Cô chạy tới – hét lớn:
“Yamanaka Ryū – Kích Tung Quyền!”
Rầm! – bức tường đá rạn nứt, nhưng không vỡ hoàn toàn. Ino thở dốc, tay tê rần.
Hinata im lặng, nhẹ nhàng bước tới, bắt đầu vận hành chakra từ đan điền, luân chuyển theo 64 huyệt đạo, hội tụ vào tay.
“Hakke: Shō Gekishō!” (Bát Quái – Tiểu Kích Chưởng)
Ầm! – tường đá nứt thành một vòng tròn hoàn hảo, vỡ ra như cánh hoa đá nở bung. Tsunade gật đầu.
“Hinata – kiểm soát tốt. Ino – sức mạnh ổn, nhưng phân phối chakra lãng phí. Từ mai, leo núi bằng hai ngón tay cho ta.”
Hai cô gái cùng hô to:
“Vâng, Tsunade-sama!”
Buổi chiều – Khu huấn luyện bí mật.
Tsunade quỳ xuống, vẽ trên đất hình trận pháp Bách Hào Ấn. “Đây là Bách Hào – thuật tích trữ chakra đỉnh cao. Ta không ép hai đứa phải học, nhưng nếu muốn đứng cạnh Naruto trên chiến trường… thì nên bắt đầu ngay hôm nay.”
Cả Ino và Hinata liếc nhìn nhau. Không ai do dự.
“Chúng em muốn học!”
Tsunade nở một nụ cười hiếm hoi. “Tốt. Từ hôm nay – đừng gọi ta là ‘cô’, mà là ‘sư phụ’.”
Hai ngày sau, tại khu vực huấn luyện kín đáo phía sau dinh thự Hokage – buổi sáng đầu tuần.
Tsunade đứng giữa sân đá phẳng lì, hai tay khoanh trước ngực. “Ta đã triệu hồi hai người giỏi y thuật và chakra nhất của thế hệ các ngươi. Nhưng y thuật không cứu nổi ai giữa chiến trường. Muốn theo con đường của ta – phải học cách vừa đánh vừa chữa, vừa sống vừa liều chết.”
Hai học trò quỳ trước mặt – mái tóc vàng của Ino và tóc tím dịu của Hinata đung đưa theo gió. Mắt cả hai đầy quyết tâm. Tsunade hạ tay.
Buổi huấn luyện thứ nhất: Kiểm soát Chakra cấp vi mô.
“Hãy đổ nước vào chiếc lá này. Nhưng chỉ dùng ngón trỏ để điều tiết.” – Tsunade cắm một chiếc lá lên viên đá.
Ino lúng túng, dùng quá nhiều lực – lá bị nát bươm. Hinata điều khiển đều hơn, nhưng giọt chakra không tròn, luôn bị phân tán.
Tsunade không nói gì, chỉ cầm cốc trà ném nhẹ vào tảng đá phía sau – Rầm! – đá nứt đôi. “Khi chakra đạt độ chính xác tuyệt đối, một cú chạm có thể phá hủy vạn vật. Học đi!”
Buổi huấn luyện thứ ba: Bài tập tăng cường thể chất với quái lực.
Tsunade bắt họ buộc tạ chakra nặng gấp ba trọng lượng cơ thể, leo dốc đá dựng đứng, treo người bằng một tay suốt ba giờ.
Ino ngã liên tục. Hinata thì bị chuột rút. Tsunade không động lòng. “Chiến trường không có nước mắt.”
Khi Ino lồm cồm bò dậy, Tsunade tiến lại, chỉ nhẹ vỗ vào bụng cô – Phập! – Chakra truyền vào, kích thích huyệt đạo phục hồi. Ino há hốc, ánh mắt chợt ngộ ra: “Sức mạnh… có thể chuyển hoá thành hồi phục?”
Tsunade gật. “Nếu ngươi biết kiểm soát đúng mức, chakra mạnh có thể cứu người lẫn giết người – cùng một lúc.”
Buổi huấn luyện thứ sáu: Quái Lực thực chiến.
Tsunade đứng giữa sân, vẽ vòng tròn đá. “Một đứa bước vào, tấn công ta. Không dùng nhẫn thuật. Chỉ thể thuật và ý chí.”
Ino bước vào trước.
Cô lao đến, ra đòn liên tiếp – Soạt!, Vụt!, Phập! – nhưng Tsunade né như gió, rồi đột ngột phản đòn – Bốp! – Ino bay xa mười thước, va vào tường.
Tsunade quay sang Hinata. “Đến lượt ngươi.”
Hinata điều hòa hơi thở, khai nhãn:
“Byakugan – Bạch Nhãn khai!”
Cô lướt tới – nhưng không tấn công vội, mà lần đầu vận hành Bát Quái Không Chưởng kết hợp chân lực gia cường.
“Hakkeshō: Kūshō!” (Bát Quái Chưởng – Không Chưởng)
Ầm! – sóng lực đánh tan một góc sân, nhưng Tsunade vẫn vững như núi, bước qua bụi mù, nắm cổ tay Hinata:
“Không tệ. Ngươi bắt đầu hiểu.”
Cuối tuần: Tập khắc ấn Bách Hào.
Cả hai ngồi thiền, chakra tụ lại nơi trán – xoáy mờ như cánh hoa sen.
Tsunade đưa ra hai ngọc phong ấn hình tròn: “Đây là bản sao đơn giản của Bách Hào. Mỗi ngày truyền vào một lượng nhỏ chakra. Sai một chút – nổ tung đầu.”
Ino mỉm cười: “Nguy hiểm thế mới đáng học.”
Hinata siết chặt tay: “Em sẽ không chết trước khi nhìn thấy Naruto trở thành Hokage.”
Tsunade không cười, chỉ lẩm bẩm trong lòng:
Bọn nhóc này… sẽ làm nên chuyện.
Sau một tuần tập đấm đá với chakra tán loạn, Ino cuối cùng cũng lĩnh ngộ được điều cốt lõi – "Không cần nhiều chakra. Chỉ cần đúng nơi."
Tsunade đứng phía sau, gõ một nhát vào gáy Ino bằng gậy gỗ.
“Ngươi tưởng mạnh là cứ dồn hết vào nắm tay hả? Nếu là ta, ta dồn vào mắt cá chân, vai, và thắt lưng, để đường quyền đi thẳng như búa trời. Học đi!”
Hinata từ thế Bát Quái chuyển dần sang phong cách đánh trộn giữa chưởng pháp Hyuga và cú đấm gia cường. Đòn tay tuy vẫn mềm mại nhưng khi gia cố chakra, lực chấn có thể làm rung nền đất. Tsunade gật đầu:
“Cách ngươi giữ chakra ở tầng ngoài là bản năng rất hiếm. Duy trì nó – rồi ta sẽ dạy kỹ thuật đánh chấn phá huyệt đạo.”
Lại sau một ngày, giữa khu rừng yên tĩnh, Tsunade bắt hai người chữa trị cho sóc rừng bị gãy chân – không dùng tay, chỉ dẫn chakra từ khoảng cách một tấc, tập trung theo mạch máu.
Hinata làm được sớm – nhờ Byakugan. Ino gặp khó khăn – nhưng lại dùng Tâm Chuyển Chi Thuật (Shintenshin no Jutsu) để “nhập” vào con vật, từ đó điều tiết chakra bên trong – sáng tạo vượt ngoài khuôn phép.
Tsunade không khen, chỉ gật đầu. Nhưng đêm đó, nàng lặng lẽ đứng trước bàn thờ ông nội Hashirama, thầm nói:
“Hai đệ tử của con… thực sự rất tốt đó, ông nội...”
Vầng xoáy chakra trên trán Hinata bắt đầu ổn định, tự xoay đều theo chu kỳ. Tsunade không giấu được ngạc nhiên – tốc độ này còn nhanh hơn Shizune năm xưa.
Ino thì chậm hơn – nhưng chakra lại có tính thuần khiết hiếm thấy, có thể hấp thụ nhanh hơn khi được tiếp tế từ người khác – phù hợp với kiểu chiến đấu “điều phối đội hình”.
Tsunade cho họ nghỉ sớm một chiều – không phải để thư giãn, mà để tự ngộ:
“Muốn vượt qua giới hạn… không thể chỉ bằng cơ bắp. Phải dùng đầu.”
Tuần thứ ba – Đấu tập với Shizune
Shizune xuất hiện, đóng vai “người đối kháng có kỹ năng hồi phục cực cao”. Cô không ra đòn trước – chỉ phòng thủ.
Ino bị quật ngã nhiều lần nhưng dần học cách cắt chakra thay vì phá chakra – đánh vào các mạch liên kết thay vì cơ bắp, khiến đối phương “tê liệt tạm thời”.
Hinata thử nghiệm kết hợp Bát Quái Không Chưởng với phong ấn chakra ngắn hạn – tạo ra đòn chạm chớp nhoáng khiến đối phương mất kết nối với hệ thần kinh trong vài giây.
Shizune đổ mồ hôi. Tsunade đứng xa, khẽ nói:
“Không còn là ‘học trò của Hokage’ nữa rồi. Tụi nó… đã chạm được vào ngưỡng của ninja tuyến đầu.”
Sau đó, nàng nói với hai cô gái
“Từ hôm nay, tự tập. Ta sẽ không can thiệp. Kẻ địch của hai đứa sau này không phải ta, không phải Shizune… mà là kẻ địch trên chiến trường. Chúng sẽ không nhân từ với các ngươi, nên đừng nhân từ với chúng.”
Hai cô gái gật đầu thụ giáo.
Chiều hôm ấy, khi mặt trời rót những tia lửa cuối cùng lên cánh rừng Konoha, Naruto – vừa từ một nhiệm vụ cấp A trở về – ghé qua khu huấn luyện.
“Ơ, hai em còn ở đây?” – cậu hỏi, vai vẫn đeo mặt nạ hồ ly.
Ino khoanh tay, cười tinh quái:
“Hokage tương lai bận thế sao? Lại đây… tụi em muốn ‘kiểm tra’ anh một chút.”
Hinata đứng phía sau, nhẹ nhàng chắp tay.
“Naruto-kun, bọn em muốn cho anh xem kết quả huấn luyện.”
Naruto mỉm cười – nụ cười nửa bất cần nửa chiều chuộng.
“Coi nào, các em có ý đồ gì đây?”
Nhưng chỉ ba giây sau, nụ cười trên môi cậu biến mất.
Ino đã thả Tâm Chuyển Chi Thuật từ trước, đồng thời Hinata đã thủ thế Bái Quái Chưởng từ lúc nào, buộc Naruto phải di chuyển theo hướng đã sắp đặt. Khi cậu vừa chạm đất.
“Hakkeshō: Kūshō!” (Bát Quái Chưởng – Không Chưởng)
ẦM! – Naruto bay ngược, đập vào thân cây, mắt tròn mắt dẹt.
Chưa kịp hoàn hồn, Ino đã kề tay lên ngực cậu, mỉm cười ngọt ngào:
“Kiểm tra xong rồi. Kết luận: Hokage tương lai… cần bổ sung thêm sức bền.”
Hinata đỏ mặt nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng:
“Xin lỗi, Naruto-kun… nhưng chúng em đã giữ bí mật vì muốn tạo bất ngờ.”
Naruto nằm dài dưới đất, tay chống trán, bật cười: “Hai người… đúng là khiến anh bất ngờ.”
Trên cao, Tsunade đứng từ tầng hai dinh thự, tay cầm cốc sake.
“Uống mừng… cho sự trưởng thành của hai ‘truyền nhân nhỏ’.”
Sự tiến bộ của hai cô gái không chỉ khiến Naruto bất ngờ, mà cũng khiến người khác kinh ngạc không kém.
Tại sân tập của gia tộc Yamanaka, sáng sớm ngày cuối tuần.
Yamanaka Inoichi – Trưởng tộc – đang hướng dẫn con gái một loạt các đòn tâm thuật tấn công kết hợp tấn công vật lý.
“Ino, con phải biết – Tâm Chuyển Chi Thuật không dùng để đánh giáp lá cà. Khi con ra chiêu, thân thể con vẫn vô dụng.”
Ino lau mồ hôi, cười nhạt. “Vậy con cho cha xem… thân thể vô dụng ấy có làm cha đau không nhé.”
Cô thu tay, vận chakra – Quái lực bắt đầu vận hành từ lòng bàn chân lên bả vai, hội tụ vào tay phải.
Inoichi chưa kịp hiểu gì thì Ino đã lướt tới – không niệm ấn, không lời báo trước.
“Ino-Ryū: Chuyển Tâm Cực Kích Quyền!”
ẦM! Một tiếng nổ nhỏ vang lên, đất dưới chân Inoichi rạn nứt, còn ông thì… nằm lăn ra, mắt trắng dã, bất tỉnh. Phía sau là Shikaku và Chōza đang quan sát từ xa – cả hai lặng lẽ… cầu bình an cho lão bạn thân.
Shikamaru đi cùng Shikaku thì thở dài, nhét tay vào túi. “Thôi rồi, lần này bác Inoichi chắc phải uống thuốc an thần một tuần.”
Chiều hôm đó, tại căn phòng phía sau thư viện tộc Yamanaka, Inoichi ngồi một mình, tay cầm tách trà sen chưa uống ngụm nào. Trên bàn là tờ giấy ghi lại trận đấu sáng nay – chính tay ông viết. Nhưng từng nét mực như run lên giữa nền giấy mịn, bởi vì… tay ông bị con gái đánh cho giờ vẫn chưa hết đau…
Bên ngoài, Ino đang cười nói cùng mẹ – tóc buộc cao, dáng đứng thẳng, thần thái toát lên sự tự tin chưa từng có.
Inoichi khẽ cười.
“Cú đấm đó… không phải để đánh cha. Mà là để cha nhận ra… con bé đã đủ mạnh để tự bảo vệ chính mình.”
Ông đưa tay lên ngực, ấn vào chỗ vẫn còn hơi ê ẩm.
“Ta từng nghĩ sẽ là người che chắn cả đời cho con… Không ngờ giờ đây… ta lại là người cần né đòn của nó.”
Rồi ông quay mặt ra cửa sổ, nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực:
“Thế giới này… sẽ còn khổ. Nhưng nếu con bé giữ được ánh mắt như hôm nay… nó sẽ vượt qua tất cả.”
Hinata cũng không kém cạnh.
Sau buổi làm lành và xin lỗi nhau giữa hai anh em, Neji và Hinata đã nối lại quan hệ một cách thân tình, thậm chí luyện tập cùng nhau như thuở nhỏ.
“Neji-niisan… hôm nay em muốn luyện thật.”
“Ừ. Anh cũng muốn xem sức mạnh em rèn luyện với Tsunade-sama suốt mấy tuần nay ra sao.”
Trận đấu bắt đầu như thường lệ – nhưng khác với mọi lần, lần này Hinata không phòng thủ. Cô chủ động lao tới, chưởng pháp Nhu Quyền kết hợp chuyển động của Quái lực – vừa mềm mại vừa bộc phát bất ngờ.
“Hakke: Rokujuuyonshō – Tăng lực!”
Phập – Phập – Bốp!
Các đòn đánh không chỉ bịt huyệt như truyền thống, mà còn khiến Neji loạng choạng, máu dồn lên mặt, đứng không vững.
“Khoan… Hinata… dừng, ta thấy… đau.” – Neji lảo đảo, mắt trợn, lưng gù như ông cụ.
Hinata hoảng hốt, chạy tới:
“Xin lỗi! Em chỉ muốn thử một chút…”
Từ xa, Hiashi Hyūga khoanh tay đứng nhìn – ánh mắt lạnh, nghiêm khắc. Nhưng trong lòng… run nhẹ.
Tốt… rất tốt. Giờ thì thử xem bản thân ta còn giữ được bao nhiêu phần sức trẻ…
Hiashi bước xuống sân. “Hinata – đến lượt ta.”
Một đòn, hai đòn – Hiashi đỡ được. Nhưng đến đòn thứ ba, tay ông run. Đòn thứ tư, chân bước loạng choạng.
Đến đòn thứ bảy…
“Hakke: Kūshō – Cường hóa chakra!”
ẦM! – Hiashi bị đánh bay ngược, thân pháp rơi thẳng vào đống cát đá – hai tay tê rần, không cảm giác.
Tối hôm đó, các trưởng lão đến thăm, thấy Hiashi đi loanh quanh với hai tay… khoanh ra sau.
“Ngài đang suy tư điều gì sao?”
Hiashi chỉ cười khan:
“Không. Ta đang… hành khí.”
Nhưng nội bộ Hyūga đã lan tin:
"Trưởng tộc bị con gái đánh… tê cả hai tay."
Tại khu vườn đá của gia tộc Hyūga, Hiashi ngồi trên thềm gỗ, hai tay đặt nhẹ lên đùi – vẫn còn hơi tê. Trước mặt là chậu lan tím mà Hinata từng trồng năm bảy tuổi. Ngày đó, cô bé run rẩy đưa từng cánh hoa ra nắng, sợ nó gãy, sợ nó rụng.
Còn hôm nay…
Hiashi nhớ lại khoảnh khắc bị đánh bật khỏi vòng chưởng pháp, khi bàn tay nhỏ năm nào giờ đây chứa đựng sức mạnh bẻ gãy khí huyệt của cả một Jonin.
Ông thở dài, không buồn – mà là một tiếng thở tự hào đã cố nén suốt nhiều năm.
“Con đã không còn nép sau áo ta. Không còn cúi đầu trước ánh mắt của tộc. Cũng không còn là một Hyūga yếu đuối cần được tha thứ.”
Hiashi rót chén trà, ngước nhìn mặt hồ:
“Nếu mẹ con còn sống… chắc sẽ khóc mất.”
Ánh trăng nghiêng xuống vạt nước, lay động dịu dàng – như gương mặt người vợ đã khuất trong ký ức. Hiashi nâng chén trà, nhắm mắt khẽ khàng:
“Hinata… con gái ta.”
...Hiashi vừa rót chén trà, ánh mắt còn vương chút bùi ngùi thì phía sau, một giọng bé con vang lên:
“Cha~~! Cha ngồi yên hoài, có phải là… bị chị Hinata đánh đau lắm không?”
Hiashi quay đầu, thấy Hanabi – cô con gái nhỏ chín tuổi – tóc buộc hai chùm cao, tay cầm quả táo đỏ vừa cắn dở, đôi mắt long lanh như hai viên bảo thạch.
“Con nghe bác quản gia nói á! Chị Hinata mạnh lắm, đánh cha bay luôn phải không?”
Hiashi khẽ chau mày: “Ai cho con nghe mấy chuyện đó?”
Hanabi cười tít mắt, chạy đến ngồi bệt xuống cạnh cha, líu lo như chim sẻ:
“Thì con hỏi… mà họ kể thôi! Mà cha cũng giỏi ghê á, vẫn còn sống khỏe luôn!”
Hiashi bất giác bật cười – một nụ cười rất nhỏ, nhưng thật lòng. Ông xoa đầu con gái nhỏ, nhẹ giọng:
“Hinata... mạnh thật. Còn con thì sao? Có muốn được như chị không?”
Hanabi chống cằm suy nghĩ, rồi nghiêng đầu:
“Không đâu. Con muốn mạnh hơn chị cơ! Để sau này… bảo vệ lại chị luôn!”
Hiashi lặng người, rồi chậm rãi gật đầu:
“Vậy thì phải luyện chăm, Hanabi. Không chỉ luyện mắt… mà còn luyện tim.”
“Vâng ạ!” – Hanabi ôm lấy tay ông, rồi líu lo kể chuyện hoa cỏ, bỏ mặc ánh trăng đang lên sau lưng.
Hiashi nhìn đứa con gái nhỏ – vẫn còn vụng về và hồn nhiên – mà trong lòng chợt thầm nghĩ:
Một đứa con gái mạnh mẽ như Hinata. Một đứa như cơn gió nhỏ mang nắng về như Hanabi. Có lẽ... đây là điều quý giá nhất mà đời ta có được.
Nhưng hôm nay… mới là lúc thử thách thật sự bắt đầu.
“Ino, Hinata – kể từ lúc này, ta không còn xem hai đứa là học trò thông thường.” Tsunade bước tới, giọng lạnh tanh. “Ta sẽ huấn luyện hai đứa theo lối Sannin – chết sống tự chịu.”
Ino nhíu mày, nhưng không lùi bước. Hinata thì chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
“Bài đầu tiên: kiểm soát chakra tuyệt đối.”
Tsunade đưa tay chỉ vào bức tường đá phía sau. “Dùng một tay, tung cú đấm mạnh nhất vào đó. Nếu phá được – ta sẽ cho các ngươi tiếp tục. Nếu không… trở về nhà chơi búp bê đi.”
Ino nghiến răng, dồn chakra vào tay phải. Cô chạy tới – hét lớn:
“Yamanaka Ryū – Kích Tung Quyền!”
Rầm! – bức tường đá rạn nứt, nhưng không vỡ hoàn toàn. Ino thở dốc, tay tê rần.
Hinata im lặng, nhẹ nhàng bước tới, bắt đầu vận hành chakra từ đan điền, luân chuyển theo 64 huyệt đạo, hội tụ vào tay.
“Hakke: Shō Gekishō!” (Bát Quái – Tiểu Kích Chưởng)
Ầm! – tường đá nứt thành một vòng tròn hoàn hảo, vỡ ra như cánh hoa đá nở bung. Tsunade gật đầu.
“Hinata – kiểm soát tốt. Ino – sức mạnh ổn, nhưng phân phối chakra lãng phí. Từ mai, leo núi bằng hai ngón tay cho ta.”
Hai cô gái cùng hô to:
“Vâng, Tsunade-sama!”
Buổi chiều – Khu huấn luyện bí mật.
Tsunade quỳ xuống, vẽ trên đất hình trận pháp Bách Hào Ấn. “Đây là Bách Hào – thuật tích trữ chakra đỉnh cao. Ta không ép hai đứa phải học, nhưng nếu muốn đứng cạnh Naruto trên chiến trường… thì nên bắt đầu ngay hôm nay.”
Cả Ino và Hinata liếc nhìn nhau. Không ai do dự.
“Chúng em muốn học!”
Tsunade nở một nụ cười hiếm hoi. “Tốt. Từ hôm nay – đừng gọi ta là ‘cô’, mà là ‘sư phụ’.”
Hai ngày sau, tại khu vực huấn luyện kín đáo phía sau dinh thự Hokage – buổi sáng đầu tuần.
Tsunade đứng giữa sân đá phẳng lì, hai tay khoanh trước ngực. “Ta đã triệu hồi hai người giỏi y thuật và chakra nhất của thế hệ các ngươi. Nhưng y thuật không cứu nổi ai giữa chiến trường. Muốn theo con đường của ta – phải học cách vừa đánh vừa chữa, vừa sống vừa liều chết.”
Hai học trò quỳ trước mặt – mái tóc vàng của Ino và tóc tím dịu của Hinata đung đưa theo gió. Mắt cả hai đầy quyết tâm. Tsunade hạ tay.
Buổi huấn luyện thứ nhất: Kiểm soát Chakra cấp vi mô.
“Hãy đổ nước vào chiếc lá này. Nhưng chỉ dùng ngón trỏ để điều tiết.” – Tsunade cắm một chiếc lá lên viên đá.
Ino lúng túng, dùng quá nhiều lực – lá bị nát bươm. Hinata điều khiển đều hơn, nhưng giọt chakra không tròn, luôn bị phân tán.
Tsunade không nói gì, chỉ cầm cốc trà ném nhẹ vào tảng đá phía sau – Rầm! – đá nứt đôi. “Khi chakra đạt độ chính xác tuyệt đối, một cú chạm có thể phá hủy vạn vật. Học đi!”
Buổi huấn luyện thứ ba: Bài tập tăng cường thể chất với quái lực.
Tsunade bắt họ buộc tạ chakra nặng gấp ba trọng lượng cơ thể, leo dốc đá dựng đứng, treo người bằng một tay suốt ba giờ.
Ino ngã liên tục. Hinata thì bị chuột rút. Tsunade không động lòng. “Chiến trường không có nước mắt.”
Khi Ino lồm cồm bò dậy, Tsunade tiến lại, chỉ nhẹ vỗ vào bụng cô – Phập! – Chakra truyền vào, kích thích huyệt đạo phục hồi. Ino há hốc, ánh mắt chợt ngộ ra: “Sức mạnh… có thể chuyển hoá thành hồi phục?”
Tsunade gật. “Nếu ngươi biết kiểm soát đúng mức, chakra mạnh có thể cứu người lẫn giết người – cùng một lúc.”
Buổi huấn luyện thứ sáu: Quái Lực thực chiến.
Tsunade đứng giữa sân, vẽ vòng tròn đá. “Một đứa bước vào, tấn công ta. Không dùng nhẫn thuật. Chỉ thể thuật và ý chí.”
Ino bước vào trước.
Cô lao đến, ra đòn liên tiếp – Soạt!, Vụt!, Phập! – nhưng Tsunade né như gió, rồi đột ngột phản đòn – Bốp! – Ino bay xa mười thước, va vào tường.
Tsunade quay sang Hinata. “Đến lượt ngươi.”
Hinata điều hòa hơi thở, khai nhãn:
“Byakugan – Bạch Nhãn khai!”
Cô lướt tới – nhưng không tấn công vội, mà lần đầu vận hành Bát Quái Không Chưởng kết hợp chân lực gia cường.
“Hakkeshō: Kūshō!” (Bát Quái Chưởng – Không Chưởng)
Ầm! – sóng lực đánh tan một góc sân, nhưng Tsunade vẫn vững như núi, bước qua bụi mù, nắm cổ tay Hinata:
“Không tệ. Ngươi bắt đầu hiểu.”
Cuối tuần: Tập khắc ấn Bách Hào.
Cả hai ngồi thiền, chakra tụ lại nơi trán – xoáy mờ như cánh hoa sen.
Tsunade đưa ra hai ngọc phong ấn hình tròn: “Đây là bản sao đơn giản của Bách Hào. Mỗi ngày truyền vào một lượng nhỏ chakra. Sai một chút – nổ tung đầu.”
Ino mỉm cười: “Nguy hiểm thế mới đáng học.”
Hinata siết chặt tay: “Em sẽ không chết trước khi nhìn thấy Naruto trở thành Hokage.”
Tsunade không cười, chỉ lẩm bẩm trong lòng:
Bọn nhóc này… sẽ làm nên chuyện.
Sau một tuần tập đấm đá với chakra tán loạn, Ino cuối cùng cũng lĩnh ngộ được điều cốt lõi – "Không cần nhiều chakra. Chỉ cần đúng nơi."
Tsunade đứng phía sau, gõ một nhát vào gáy Ino bằng gậy gỗ.
“Ngươi tưởng mạnh là cứ dồn hết vào nắm tay hả? Nếu là ta, ta dồn vào mắt cá chân, vai, và thắt lưng, để đường quyền đi thẳng như búa trời. Học đi!”
Hinata từ thế Bát Quái chuyển dần sang phong cách đánh trộn giữa chưởng pháp Hyuga và cú đấm gia cường. Đòn tay tuy vẫn mềm mại nhưng khi gia cố chakra, lực chấn có thể làm rung nền đất. Tsunade gật đầu:
“Cách ngươi giữ chakra ở tầng ngoài là bản năng rất hiếm. Duy trì nó – rồi ta sẽ dạy kỹ thuật đánh chấn phá huyệt đạo.”
Lại sau một ngày, giữa khu rừng yên tĩnh, Tsunade bắt hai người chữa trị cho sóc rừng bị gãy chân – không dùng tay, chỉ dẫn chakra từ khoảng cách một tấc, tập trung theo mạch máu.
Hinata làm được sớm – nhờ Byakugan. Ino gặp khó khăn – nhưng lại dùng Tâm Chuyển Chi Thuật (Shintenshin no Jutsu) để “nhập” vào con vật, từ đó điều tiết chakra bên trong – sáng tạo vượt ngoài khuôn phép.
Tsunade không khen, chỉ gật đầu. Nhưng đêm đó, nàng lặng lẽ đứng trước bàn thờ ông nội Hashirama, thầm nói:
“Hai đệ tử của con… thực sự rất tốt đó, ông nội...”
Vầng xoáy chakra trên trán Hinata bắt đầu ổn định, tự xoay đều theo chu kỳ. Tsunade không giấu được ngạc nhiên – tốc độ này còn nhanh hơn Shizune năm xưa.
Ino thì chậm hơn – nhưng chakra lại có tính thuần khiết hiếm thấy, có thể hấp thụ nhanh hơn khi được tiếp tế từ người khác – phù hợp với kiểu chiến đấu “điều phối đội hình”.
Tsunade cho họ nghỉ sớm một chiều – không phải để thư giãn, mà để tự ngộ:
“Muốn vượt qua giới hạn… không thể chỉ bằng cơ bắp. Phải dùng đầu.”
Tuần thứ ba – Đấu tập với Shizune
Shizune xuất hiện, đóng vai “người đối kháng có kỹ năng hồi phục cực cao”. Cô không ra đòn trước – chỉ phòng thủ.
Ino bị quật ngã nhiều lần nhưng dần học cách cắt chakra thay vì phá chakra – đánh vào các mạch liên kết thay vì cơ bắp, khiến đối phương “tê liệt tạm thời”.
Hinata thử nghiệm kết hợp Bát Quái Không Chưởng với phong ấn chakra ngắn hạn – tạo ra đòn chạm chớp nhoáng khiến đối phương mất kết nối với hệ thần kinh trong vài giây.
Shizune đổ mồ hôi. Tsunade đứng xa, khẽ nói:
“Không còn là ‘học trò của Hokage’ nữa rồi. Tụi nó… đã chạm được vào ngưỡng của ninja tuyến đầu.”
Sau đó, nàng nói với hai cô gái
“Từ hôm nay, tự tập. Ta sẽ không can thiệp. Kẻ địch của hai đứa sau này không phải ta, không phải Shizune… mà là kẻ địch trên chiến trường. Chúng sẽ không nhân từ với các ngươi, nên đừng nhân từ với chúng.”
Hai cô gái gật đầu thụ giáo.
Chiều hôm ấy, khi mặt trời rót những tia lửa cuối cùng lên cánh rừng Konoha, Naruto – vừa từ một nhiệm vụ cấp A trở về – ghé qua khu huấn luyện.
“Ơ, hai em còn ở đây?” – cậu hỏi, vai vẫn đeo mặt nạ hồ ly.
Ino khoanh tay, cười tinh quái:
“Hokage tương lai bận thế sao? Lại đây… tụi em muốn ‘kiểm tra’ anh một chút.”
Hinata đứng phía sau, nhẹ nhàng chắp tay.
“Naruto-kun, bọn em muốn cho anh xem kết quả huấn luyện.”
Naruto mỉm cười – nụ cười nửa bất cần nửa chiều chuộng.
“Coi nào, các em có ý đồ gì đây?”
Nhưng chỉ ba giây sau, nụ cười trên môi cậu biến mất.
Ino đã thả Tâm Chuyển Chi Thuật từ trước, đồng thời Hinata đã thủ thế Bái Quái Chưởng từ lúc nào, buộc Naruto phải di chuyển theo hướng đã sắp đặt. Khi cậu vừa chạm đất.
“Hakkeshō: Kūshō!” (Bát Quái Chưởng – Không Chưởng)
ẦM! – Naruto bay ngược, đập vào thân cây, mắt tròn mắt dẹt.
Chưa kịp hoàn hồn, Ino đã kề tay lên ngực cậu, mỉm cười ngọt ngào:
“Kiểm tra xong rồi. Kết luận: Hokage tương lai… cần bổ sung thêm sức bền.”
Hinata đỏ mặt nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng:
“Xin lỗi, Naruto-kun… nhưng chúng em đã giữ bí mật vì muốn tạo bất ngờ.”
Naruto nằm dài dưới đất, tay chống trán, bật cười: “Hai người… đúng là khiến anh bất ngờ.”
Trên cao, Tsunade đứng từ tầng hai dinh thự, tay cầm cốc sake.
“Uống mừng… cho sự trưởng thành của hai ‘truyền nhân nhỏ’.”
Sự tiến bộ của hai cô gái không chỉ khiến Naruto bất ngờ, mà cũng khiến người khác kinh ngạc không kém.
Tại sân tập của gia tộc Yamanaka, sáng sớm ngày cuối tuần.
Yamanaka Inoichi – Trưởng tộc – đang hướng dẫn con gái một loạt các đòn tâm thuật tấn công kết hợp tấn công vật lý.
“Ino, con phải biết – Tâm Chuyển Chi Thuật không dùng để đánh giáp lá cà. Khi con ra chiêu, thân thể con vẫn vô dụng.”
Ino lau mồ hôi, cười nhạt. “Vậy con cho cha xem… thân thể vô dụng ấy có làm cha đau không nhé.”
Cô thu tay, vận chakra – Quái lực bắt đầu vận hành từ lòng bàn chân lên bả vai, hội tụ vào tay phải.
Inoichi chưa kịp hiểu gì thì Ino đã lướt tới – không niệm ấn, không lời báo trước.
“Ino-Ryū: Chuyển Tâm Cực Kích Quyền!”
ẦM! Một tiếng nổ nhỏ vang lên, đất dưới chân Inoichi rạn nứt, còn ông thì… nằm lăn ra, mắt trắng dã, bất tỉnh. Phía sau là Shikaku và Chōza đang quan sát từ xa – cả hai lặng lẽ… cầu bình an cho lão bạn thân.
Shikamaru đi cùng Shikaku thì thở dài, nhét tay vào túi. “Thôi rồi, lần này bác Inoichi chắc phải uống thuốc an thần một tuần.”
Chiều hôm đó, tại căn phòng phía sau thư viện tộc Yamanaka, Inoichi ngồi một mình, tay cầm tách trà sen chưa uống ngụm nào. Trên bàn là tờ giấy ghi lại trận đấu sáng nay – chính tay ông viết. Nhưng từng nét mực như run lên giữa nền giấy mịn, bởi vì… tay ông bị con gái đánh cho giờ vẫn chưa hết đau…
Bên ngoài, Ino đang cười nói cùng mẹ – tóc buộc cao, dáng đứng thẳng, thần thái toát lên sự tự tin chưa từng có.
Inoichi khẽ cười.
“Cú đấm đó… không phải để đánh cha. Mà là để cha nhận ra… con bé đã đủ mạnh để tự bảo vệ chính mình.”
Ông đưa tay lên ngực, ấn vào chỗ vẫn còn hơi ê ẩm.
“Ta từng nghĩ sẽ là người che chắn cả đời cho con… Không ngờ giờ đây… ta lại là người cần né đòn của nó.”
Rồi ông quay mặt ra cửa sổ, nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực:
“Thế giới này… sẽ còn khổ. Nhưng nếu con bé giữ được ánh mắt như hôm nay… nó sẽ vượt qua tất cả.”
Hinata cũng không kém cạnh.
Sau buổi làm lành và xin lỗi nhau giữa hai anh em, Neji và Hinata đã nối lại quan hệ một cách thân tình, thậm chí luyện tập cùng nhau như thuở nhỏ.
“Neji-niisan… hôm nay em muốn luyện thật.”
“Ừ. Anh cũng muốn xem sức mạnh em rèn luyện với Tsunade-sama suốt mấy tuần nay ra sao.”
Trận đấu bắt đầu như thường lệ – nhưng khác với mọi lần, lần này Hinata không phòng thủ. Cô chủ động lao tới, chưởng pháp Nhu Quyền kết hợp chuyển động của Quái lực – vừa mềm mại vừa bộc phát bất ngờ.
“Hakke: Rokujuuyonshō – Tăng lực!”
Phập – Phập – Bốp!
Các đòn đánh không chỉ bịt huyệt như truyền thống, mà còn khiến Neji loạng choạng, máu dồn lên mặt, đứng không vững.
“Khoan… Hinata… dừng, ta thấy… đau.” – Neji lảo đảo, mắt trợn, lưng gù như ông cụ.
Hinata hoảng hốt, chạy tới:
“Xin lỗi! Em chỉ muốn thử một chút…”
Từ xa, Hiashi Hyūga khoanh tay đứng nhìn – ánh mắt lạnh, nghiêm khắc. Nhưng trong lòng… run nhẹ.
Tốt… rất tốt. Giờ thì thử xem bản thân ta còn giữ được bao nhiêu phần sức trẻ…
Hiashi bước xuống sân. “Hinata – đến lượt ta.”
Một đòn, hai đòn – Hiashi đỡ được. Nhưng đến đòn thứ ba, tay ông run. Đòn thứ tư, chân bước loạng choạng.
Đến đòn thứ bảy…
“Hakke: Kūshō – Cường hóa chakra!”
ẦM! – Hiashi bị đánh bay ngược, thân pháp rơi thẳng vào đống cát đá – hai tay tê rần, không cảm giác.
Tối hôm đó, các trưởng lão đến thăm, thấy Hiashi đi loanh quanh với hai tay… khoanh ra sau.
“Ngài đang suy tư điều gì sao?”
Hiashi chỉ cười khan:
“Không. Ta đang… hành khí.”
Nhưng nội bộ Hyūga đã lan tin:
"Trưởng tộc bị con gái đánh… tê cả hai tay."
Tại khu vườn đá của gia tộc Hyūga, Hiashi ngồi trên thềm gỗ, hai tay đặt nhẹ lên đùi – vẫn còn hơi tê. Trước mặt là chậu lan tím mà Hinata từng trồng năm bảy tuổi. Ngày đó, cô bé run rẩy đưa từng cánh hoa ra nắng, sợ nó gãy, sợ nó rụng.
Còn hôm nay…
Hiashi nhớ lại khoảnh khắc bị đánh bật khỏi vòng chưởng pháp, khi bàn tay nhỏ năm nào giờ đây chứa đựng sức mạnh bẻ gãy khí huyệt của cả một Jonin.
Ông thở dài, không buồn – mà là một tiếng thở tự hào đã cố nén suốt nhiều năm.
“Con đã không còn nép sau áo ta. Không còn cúi đầu trước ánh mắt của tộc. Cũng không còn là một Hyūga yếu đuối cần được tha thứ.”
Hiashi rót chén trà, ngước nhìn mặt hồ:
“Nếu mẹ con còn sống… chắc sẽ khóc mất.”
Ánh trăng nghiêng xuống vạt nước, lay động dịu dàng – như gương mặt người vợ đã khuất trong ký ức. Hiashi nâng chén trà, nhắm mắt khẽ khàng:
“Hinata… con gái ta.”
...Hiashi vừa rót chén trà, ánh mắt còn vương chút bùi ngùi thì phía sau, một giọng bé con vang lên:
“Cha~~! Cha ngồi yên hoài, có phải là… bị chị Hinata đánh đau lắm không?”
Hiashi quay đầu, thấy Hanabi – cô con gái nhỏ chín tuổi – tóc buộc hai chùm cao, tay cầm quả táo đỏ vừa cắn dở, đôi mắt long lanh như hai viên bảo thạch.
“Con nghe bác quản gia nói á! Chị Hinata mạnh lắm, đánh cha bay luôn phải không?”
Hiashi khẽ chau mày: “Ai cho con nghe mấy chuyện đó?”
Hanabi cười tít mắt, chạy đến ngồi bệt xuống cạnh cha, líu lo như chim sẻ:
“Thì con hỏi… mà họ kể thôi! Mà cha cũng giỏi ghê á, vẫn còn sống khỏe luôn!”
Hiashi bất giác bật cười – một nụ cười rất nhỏ, nhưng thật lòng. Ông xoa đầu con gái nhỏ, nhẹ giọng:
“Hinata... mạnh thật. Còn con thì sao? Có muốn được như chị không?”
Hanabi chống cằm suy nghĩ, rồi nghiêng đầu:
“Không đâu. Con muốn mạnh hơn chị cơ! Để sau này… bảo vệ lại chị luôn!”
Hiashi lặng người, rồi chậm rãi gật đầu:
“Vậy thì phải luyện chăm, Hanabi. Không chỉ luyện mắt… mà còn luyện tim.”
“Vâng ạ!” – Hanabi ôm lấy tay ông, rồi líu lo kể chuyện hoa cỏ, bỏ mặc ánh trăng đang lên sau lưng.
Hiashi nhìn đứa con gái nhỏ – vẫn còn vụng về và hồn nhiên – mà trong lòng chợt thầm nghĩ:
Một đứa con gái mạnh mẽ như Hinata. Một đứa như cơn gió nhỏ mang nắng về như Hanabi. Có lẽ... đây là điều quý giá nhất mà đời ta có được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương