Quay trở lại thời gian thực.
Trong khoảnh khắc thanh kiếm của Danzo đang đâm xuống, chỉ còn một chút nữa sẽ xuyên qua tim Naruto…
Đôi mắt cậu mở lớn.
Ngay lúc mũi kiếm chạm đến lớp áo cháy sém nơi ngực trái, một luồng chakra bùng lên.
ẦMMM! Chakra đỏ rực tràn ra, dữ dội như biển lửa. Sóng năng lượng ép lùi Danzo cả mét, khiến lão bật ngửa, suýt ngã. Chỉ trong tích tắc, hai chiếc đuôi chakra của Cửu Vĩ hiện ra sau lưng Naruto.
Danzo run tay, mắt mở to đầy kinh hãi.
“Không… không thể… Cửu Vĩ lại quyết định giúp ngươi?!”
Naruto từ từ đứng dậy, đôi mắt không còn cảm xúc.
“Hôm nay…” – giọng cậu đều lạnh lẽo đến cùng cực – “…ngươi chắc chắn phải chết.”
“Nhưng trước khi chết… ta sẽ cho ngươi xem một trò vui.”
Danzo lùi lại nửa bước, lập tức thủ thế. Nhưng Naruto chỉ đứng đó, nhẹ nhàng kết ấn bằng một tay.
Không có chakra dâng trào, không có gió chuyển động, không có lửa rực cháy, chỉ là một động tác đơn giản, im lặng.
Danzo cười khinh bỉ:
“Ngươi nghĩ chỉ vậy là giết được ta sao? Nhẫn thuật nửa mùa gì thế—?”
Chưa nói hết câu, một tia sáng vàng lóe lên.
XẸT!
Naruto biến mất.
Và chỉ một cái chớp mắt sau… cậu đã xuất hiện ngay sau lưng Danzo.
Nhanh đến mức không ai, không gì kịp phản ứng.
Danzo gào lên, mắt co rút:
“Không thể nào! Tại sao nó lại biết tia chớp…—”
OÀNH!!
Không để lão nói xong, Naruto đã ấn thẳng một quả Rasen Shuriken vào giữa lưng lão, từ khoảng cách gần như bằng không.
“Cho ngươi biết cảm giác… bị xé tan tành là gì.”
ẦMMMMMMMM! ONG! ONG! ONG! ONG!!
Rasen Shuriken phát nổ dữ dội, tiếng gió rít chói tai chấn động cả lòng đất, tạo thành một cột xoáy chakra khổng lồ phá tan không gian giới hạn của Tứ Tử Viêm Trận. Sóng xung kích tỏa ra mạnh đến mức đánh ngất cả bốn ninja Root đang duy trì kết giới.
Trận pháp bị phá giải.
Tường chakra vỡ vụn như thủy tinh – Tsunade, Jiraiya, Kakashi, Asuma, Gai, Kurenai, Hinata, Ino… tất cả đều lập tức lao vào.
“Naruto!!”
“Cậu ấy đâu rồi?!”
“Trận pháp sụp rồi!!”
Khói bụi cuộn tròn, phủ kín trung tâm vụ nổ. Không ai thấy rõ thứ gì.
Trong làn khói mờ, Naruto lảo đảo bước lên được một bước, nhưng mắt đã nặng trĩu.
Mọi âm thanh bên ngoài dội vào như nước vỡ bờ.
Bước chân. Tiếng người gọi tên cậu. Tiếng cát đá rơi.
Rồi...
Hai bóng hình nhỏ lao tới.
Một làn tóc tím nhạt. Một mái tóc vàng rực.
Ino. Hinata.
Cả hai cùng lúc đỡ lấy cơ thể cậu.
“Naruto…!”
“Đừng ngủ… đừng gục ngay lúc này…”
Cậu khẽ nở một nụ cười — đầy bình yên, mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm như ánh mặt trời cuối ngày.
“Ổn rồi… mọi người đều ổn rồi…”
Và rồi... Naruto nhắm mắt. Lịm đi trong vòng tay của hai người con gái đã luôn ở đó — dõi theo cậu, và chờ cậu quay về.
Danzo đã chết.
Không còn một lần Izanagi nào nữa. Không còn ảo vọng, không còn bí mật. Không còn Root.
Hokage bóng tối của Konoha — người từng thao túng cả ngôi làng trong im lặng chết người suốt bao năm, cuối cùng đã ngã xuống.
Cái chết của Danzo chính là lời tuyên cáo chấm dứt cho toàn bộ cuộc nổi loạn.
Ngay trong đêm hôm đó, Tsunade ra lệnh khẩn cấp bao vây phong tỏa hội đồng trưởng lão, và cho đội Anbu cùng với các Shinobi bảo an bao vây khu nhà của Koharu và Mitokado Homura.
Họ không dám, cũng không thể kháng cự. Chỉ im lặng khi bị đưa vào trại giam đặc biệt dành cho điều tra cấp cao.
“Bằng chứng đã quá rõ.” – Shikaku báo cáo ngắn gọn. “Từ tài liệu Root, lời khai của các ninja đào ngũ, và chính hành vi bao che kéo dài của họ.”
Từ đó, hai vị trưởng lão bị tước toàn bộ quyền lực điều hành, danh nghĩa cố vấn bị vô hiệu hóa. Lịch sử Konoha sang trang – không còn những kẻ già nua giữ lấy chiếc ghế quyền lực bậc nhất Konoha.
TẠI BỆNH VIỆN KONOHA – KHU CẤP CỨU ĐẶC BIỆT
Naruto được đưa vào phòng cấp cứu gần như ngay lập tức. Suốt hơn hai ngày hai đêm, phòng bệnh lúc nào cũng sáng đèn. Đội Y nhẫn luân phiên liên tục, Tsunade tự mình theo dõi chakra và dòng mạch sinh mệnh từng giờ.
Chakra của Naruto gần như cạn kiệt. Nội tạng bị tổn thương, chỉ có trái tim của cậu vẫn mạnh mẽ, kiên cường hơn bất kỳ ai từng chứng kiến.
Thời gian trôi qua, Konoha dần hồi phục.
Tsunade đã quyết định hủy bỏ Root, đồng thời sáp nhập những ninja cũ của Root có năng lực vào đội Anbu. Những hầm ngục, phòng thí nghiệm, phòng hồ sơ… đều bị tiêu hủy hoặc phong tỏa hoặc chuyển mục đích sử dụng.
Và ở một căn phòng yên tĩnh giữa trung tâm bệnh viện, Naruto chậm rãi mở mắt.
Ánh sáng mờ chiếu qua cửa sổ. Trước mặt cậu… là hai khuôn mặt xinh đẹp, đẫm nước mắt.
Hinata. Ino.
Không lời nào được nói ngay. Chỉ là hai ánh mắt – một run rẩy vì lo lắng, một đỏ hoe vì vừa bật khóc.
Naruto nhìn họ, ngỡ như vẫn đang mơ. Nhưng khi bàn tay Hinata nắm lấy tay cậu, ấm áp và thật đến nỗi khiến lòng đau nhói, cậu biết… mình đã trở về. Cậu nằm đó, mỏi mệt, nhưng ánh mắt đã tỉnh táo. Cậu lặng lẽ nhìn hai người con gái trước mặt — Hinata, dịu dàng mà mạnh mẽ; và Ino, sắc sảo nhưng đôi mắt vẫn còn run rẩy.
Không ai nói gì ngay, không khí như đông lại giữa ba người, đầy những điều muốn nói… nhưng không ai biết nên bắt đầu từ đâu.
Và rồi, Ino là người lên tiếng trước.
Cô siết lấy tay Naruto, đôi mắt ngập nước.
“Từ khi cậu gia nhập Root… mỗi đêm tớ đều mơ thấy cậu biến mất… Không còn cười đùa, không còn vui vẻ. Cậu lạnh lùng, xa cách… Và tớ sợ. Sợ rằng một ngày nào đó… cậu sẽ không quay lại.”
Cô hít sâu, khẽ lau nước mắt bằng mu bàn tay, cố gắng mỉm cười — nhưng không giấu được sự run rẩy nơi khóe môi.
“Và khi thấy cậu gục xuống sau trận chiến với Danzo… tớ tưởng rằng… tất cả đã kết thúc.”
“Tớ không muốn im lặng nữa. Naruto… tớ thích cậu.”
Hinata khẽ giật mình, nhưng không hề do dự. Cô nhìn sang Ino — đôi mắt Byakugan không còn giấu được xúc cảm.
Và rồi cô quay lại phía Naruto, tay vẫn nắm tay cậu từ đầu.
“Em cũng vậy… Từ lúc anh bước vào Root, rồi ra đi mỗi đêm không một lời từ biệt… em đã sợ hãi đến phát điên. Em từng nghĩ… em không đủ mạnh để giữ anh lại. Nhưng khi anh ngã xuống, khi em đỡ lấy cơ thể đang lạnh dần của anh… em đã thề rằng — nếu anh sống sót, em sẽ không im lặng thêm một giây nào nữa.”
Nước mắt lăn dài trên má Hinata.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Naruto — không run rẩy, không né tránh.
“Em yêu anh, Naruto.”
Im lặng.
Thời gian như ngưng lại.
Một chàng trai nằm giữa giường bệnh. Hai cô gái đứng hai bên. Không có tranh đấu, không có âm mưu, chỉ có… ba trái tim. Cuối cùng cũng không còn lẩn tránh.
Những lời ấy vang lên không lớn, không mạnh, không đẫm chakra… nhưng xuyên thẳng vào lồng ngực cậu, đánh tan tất cả những gì Naruto từng nghĩ rằng mình đã quen thuộc với đau đớn.
Trái tim từng đầy tổn thương và cô độc… bỗng chốc tỏa ra hơi ấm.
Ban đầu chỉ là một tia sáng, nhưng sau đó có một chút hơi ấm, rồi thành cả một ngọn lửa nhỏ.
Naruto không nói được gì. Gương mặt cậu từ đỏ đến đỏ hơn… rồi đỏ như quả gấc chín.
“Ơ… tớ… tức là… tớ không… à, không phải, nhưng mà…” – cậu lắp bắp.
Hai cô gái nhìn nhau, rồi cùng nhìn sang cậu — chờ đợi.
“Tớ… sợ…” – Naruto cúi đầu, giọng thấp lại.
“Sợ mình không đủ tốt. Sợ mình không bảo vệ được hai người. Sợ một ngày… hai người sẽ vì tớ mà đau khổ.”
Giọng nói ấy không yếu đuối. Chỉ là quá thật lòng.
Hinata siết chặt tay cậu hơn, ánh mắt kiên định:
“Vậy thì để bọn em mạnh lên cùng anh. Anh không cần phải gánh tất cả một mình nữa.”
Ino liếc cậu, rồi nở một nụ cười ranh mãnh — nhưng dịu dàng:
“Với lại… nếu anh không từ chối rõ ràng… thì tụi em hiểu là đồng ý rồi nha.”
Naruto há hốc miệng.
“Hở?! Ơ, khoan, đâu có—”
“Không từ chối là đồng ý.” – Ino nháy mắt.
“Từ giờ trở đi, em là bạn gái của anh.” – Hinata nói khẽ, má đỏ bừng, nhưng không rút lại.
“Em cũng vậy. Tụi em sẽ cùng chăm sóc cho anh.” – Ino cười, kéo ghế lại gần hơn.
Naruto còn chưa kịp phản ứng, thì trong tâm trí cậu, một giọng nói lạnh tanh đầy mỉa mai vang lên:
“Chậc… Ta không nghĩ một kẻ có thể giết người không chớp mắt lại lúng túng vì hai ánh mắt thiếu nữ. Thật thất vọng. Ngươi cần huấn luyện lại – cả thể thuật lẫn tinh thần.”
Cửu Vĩ từ trong bóng tối phong ấn lăn ra cười khoái chí:
“HAHAHA! Được đấy, nhãi con. Giỏi lắm. Đánh người thì gãy xương, mà đánh tình thì đỏ mặt tía tai. Nhưng nhớ nhé — yêu hai đứa một lúc thì đau đầu hơn ba trận chiến Danzo cộng lại.”
Naruto hét lớn trong tâm trí:
“IM ĐI CẢ HAI!!”
Cùng lúc đó, ở ngoài đời, Naruto đỏ mặt đến mức tưởng mình sắp bốc cháy. Cậu lắp bắp chẳng nói được lời nào, tay vội kéo tấm chăn mỏng đắp ngang mặt.
“T-thôi… cho tớ chui vào chăn một lúc…”
Rồi — trùm kín đầu. Không ló ra nữa.
Hinata và Ino nhìn nhau vài giây… rồi phì cười.
Ban đầu là tiếng khúc khích nhẹ.
Rồi dần dần, hai cô gái cười to, không còn kìm nén nữa – tiếng cười vang lên lan cả căn phòng, nhẹ như gió đầu xuân.
“Trời ơi… đáng yêu thật sự luôn đó.” – Ino ôm bụng cười muốn ná thở.
“Naruto… gấc chín.” – Hinata che miệng, mắt cong cong.
Dưới lớp chăn, Naruto chỉ muốn… dùng Thổ độn để chui xuống đất.
“Đây còn khó đối phó hơn cả Danzo…”
Những ngày sau đó, Naruto dần hồi phục trong phòng điều trị đặc biệt của bệnh viện Konoha. Nhưng không giống những lần bị thương trước kia, lần này… cậu không đơn độc.
Hinata nhẹ nhàng thay băng cho cậu mỗi sáng, chỉnh lại gối, đắp chăn ngay cả khi chỉ xô lệch một chút. Mỗi khi ánh mắt cậu mỏi mệt, cô ngồi bên giường, khẽ hát một khúc gì đó rất nhỏ… đến khi cậu ngủ lại.
Ino thì xách cháo, hoa quả, nước ép, đuổi những bạn bè thăm bệnh ra ngoài, rồi quát Naruto ăn bằng được từng muỗng một. Mỗi lần cậu giãy nảy không chịu uống thuốc, cô trợn mắt hăm dọa:
“Anh mà không chịu uống, em sẽ dùng biện pháp mạnh!”
Sau mấy lần “bị doạ” kiểu đó, Naruto… ngoan ngoãn.
Ban đầu, Naruto ngại đến mức chẳng dám nhìn ai. Được hai cô gái chăm từng chút một, thay khăn, đắp chăn, lau mồ hôi… cậu cứ đỏ mặt suốt cả ngày. Thậm chí một lần, Hinata chỉ định đưa tay chỉnh lại áo cho cậu, Naruto giật mình đến mức làm đổ cả ly nước.
Ino phì cười:
“Trời đất ơi, anh là nhẫn giả, không phải con thỏ nhỏ trong rừng đâu mà nhảy dựng lên như thế!”
Nhưng rồi, theo từng ngày — Naruto bắt đầu quen. Không còn quá giật mình. Không còn nói “à… để anh tự làm.” Không còn lén trùm chăn mỗi lần nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của ai đó.
Cậu nghĩ thầm:
“Thì ra… được quan tâm như thế này… cũng không tệ lắm.”
Một buổi sáng, cửa phòng bật mở.
Jiraiya bước vào, vừa huýt sáo vừa vác theo một giỏ đầy đồ ăn nóng hổi. Nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mắt — Naruto đang tựa lưng vào người Hinata, Ino thì vừa bóc cam vừa cẩn thận đút cho cậu một múi nhỏ — mặt Jiraiya… đơ ra.
Cơ mặt co giật. Lông mày giật liên hồi.
“Thằng nhóc này… được chăm vậy từ bao giờ…”
Một luồng gió lạnh lẽo thổi qua gáy Jiraiya — gió của sự ghen tị.
“Ta cũng là người bị thương mà… sao chẳng có ai đút cháo…” – ông lẩm bẩm, nước mắt long lanh nơi khóe mắt.
Ngay lúc đó, Tsunade bước vào.
Nhìn thấy Jiraiya đứng gãi đầu, nước mắt lấp lánh vì ghen, bà bật cười khanh khách:
“Cả đời lăng nhăng, giờ lại đi ghen với thằng nhóc à? Đúng là đáng đời.”
Jiraiya định phản bác, nhưng… nhìn cảnh Naruto cười hạnh phúc, rồi nhìn mình… tự bật cười chua chát.
Tsunade bước tới giường bệnh, nghiêm mặt nhìn Naruto.
“Lần này tay phải gần như gãy hoàn toàn. Và đây là lần thứ hai, chỉ vì dùng cái thứ đó.”
Naruto giật mình lắp bắp:
“À, bà Tsunade…”
“Rasen Shuriken.” – Tsunade gằn giọng, đấm nắm tay vào lòng bàn tay kia, tạo âm thanh “rắc rắc”.
“Dùng tiếp lần thứ ba mà không có biện pháp khắc chế… tên nhóc ngươi sẽ mất cả cánh tay. Và đến lúc đó đừng trách ta ác! Rõ chưa?”
Naruto nuốt nước bọt. Hinata và Ino nhìn nhau rồi cùng “dạ!” rất to, làm Naruto càng thêm xanh mặt.
“Rõ ạ.” – cậu lí nhí đáp.
Tsunade gật đầu mạnh mẽ rồi nói tiếp:
“Xem chừng tên nhóc ngươi khôi phục gần đủ rồi. Sắp tới là một buổi họp quan trọng, ngươi được điểm danh phải có mặt. Nhớ phải đến. Nếu không… hừ!”
Tsunade gõ nhẹ vào một bức tường đá, khiến nó vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Naruto sợ xanh mặt, gật đầu như giã lạc.
“Tuyệt đối không đến muộn!”
Tsunade lúc đó mới hài lòng rời đi.
Sau nhiều ngày nằm viện, tin Naruto tỉnh dậy đã lan ra khắp làng. Và bạn bè của Naruto tấp nập đến thăm.
Người đầu tiên đến là đội 8.
Kiba xông vào trước, hét toáng lên:
“Naruto!! Dám giành hết công trạng tiêu diệt Danzo, còn bắt người ta lo đến bạc cả tóc hả?!”
Akamaru chạy vòng vòng quanh giường Naruto, rên ư ử như mè nheo. Kiba thì đấm nhẹ lên vai chưa gãy của cậu – kiểu đấm của một người bạn… suýt khóc vì lo lắng.
Shino đứng phía sau, im lặng, nhưng mắt ẩn sau kính trầm hơn thường lệ:
“Cậu đã khiến tất cả chúng tôi tự hào, Naruto.”
Kurenai mỉm cười dịu dàng:
“Tỉnh lại là tốt rồi.”
Đội 10 đến sau.
Shikamaru bước vào với điệu bộ uể oải thường thấy, nhưng khi đặt hộp cờ Shogi xuống bàn, hắn lặng thinh:
“Mệt lắm đấy… gánh cả làng như thế. Lần sau… chia phần cho tụi này một chút.”
Chouji mang theo cả một bịch đồ ăn vặt:
“Ăn nhiều vào, lấy lại sức… rồi còn đấu sumo với tớ!”
Asuma chỉ đứng ngoài cửa, bật lửa mồi điếu thuốc nhưng không hút. Ánh mắt anh nhìn Naruto rất lâu:
“Giỏi lắm, nhóc.”
Và rồi… Đội Gai xuất hiện…
Không cần phải giới thiệu, tiếng hét của Gai đã vang rền từ hành lang bệnh viện:
“NARUTOOOOO!!! TA VÀ THANH XUÂN RỰC CHÁY CỦA ĐÃ ĐẾN RỒI ĐÂY!!”
Cánh cửa bật mở cái rầm.
Might Gai bước vào trong áo choàng trắng, nụ cười lấp lánh đến chói mắt, giơ một bó hoa rực rỡ như pháo nở trên trời:
“Chàng trai trẻ! Ta biết em sẽ không gục ngã! Bởi vì em chính là hiện thân rực cháy của TINH THẦN KONOHA!!”
Tenten theo sau, tay xách giỏ đầy bánh và trái cây. Cô mỉm cười, không cần phải nói nhiều:
“Bọn tớ đến cổ vũ này. Nghe nói tay phải sắp dùng được rồi nhỉ? Mau khỏe để còn tập luyện lại!”
Neji đến sau cùng.
Cậu vẫn khoác áo trắng, gương mặt điềm tĩnh như mọi khi, nhưng ánh mắt dịu hơn nhiều. Đứng trước giường Naruto, Neji khẽ cúi đầu.
“Cảm ơn.”
Naruto sững lại.
“Vì cú đấm đó… đã đánh thức tớ khỏi cái lồng mà chính tớ tạo ra.”
Neji ngẩng đầu, ánh nhìn sâu như dòng nước chảy ngầm:
“Và vì cậu đã liều mạng để chứng minh… số phận là do chính mình chọn lấy.”
Naruto không đáp. Nhưng cậu gật đầu, như để cảm nhận lời cảm ơn ấy thấm vào tận tim.
Lee bước vào.
Chống nạng, chân bó bột, nhưng vẫn cố gắng đứng thật thẳng, nét mặt không hề có chút bi thương.
“Naruto… dù tớ không thể chạy được lúc này… nhưng tớ vẫn tới để nói một điều!”
“CẢM ƠN CẬU!! Cảm ơn vì đã chiến đấu thay chúng ta! Cảm ơn vì đã LÀM CHÁY BỪNG LÊN NGỌN LỬA THANH XUÂN!!”
Lee vừa nói vừa giơ tay còn lành đấm lên không trung.
Naruto nhìn tất cả – Neji trầm tĩnh, Tenten rạng rỡ, Gai phát sáng như mặt trời, và Lee thì... vẫn là Lee – và cảm thấy trái tim mình nhẹ đi rất nhiều.
Khi đội 7 đến…
Sakura trước đây là người nói nhiều nhất — nhưng giờ không nhìn thẳng vào mắt Naruto.
Cô chúc cậu mau khỏe, hỏi han vết thương, thậm chí cười dịu dàng khi đấm vào trán cậu như mọi khi... nhưng ánh mắt vẫn lảng tránh.
Naruto không để ý. Và cậu không hỏi. Cậu hiểu, có những thứ... không thể níu kéo chỉ bằng một lời gọi.
Họ từng thân thiết, từng hứa hẹn, từng đi cùng nhau qua chiến tuyến, nhưng giữa họ giờ đây có gì đó không còn giống trước.
Không phải lạnh lùng. Không phải ghét bỏ. Chỉ là... đã khác.
Sasuke đứng ngoài cửa, không nói lời xã giao. Cậu ta chỉ đứng ở ngưỡng cửa, mắt khóa chặt lấy Naruto — người đang ngồi trên giường bệnh, tay phải còn băng bó, nhưng ánh mắt sáng rực, và xung quanh là bạn bè, đồng đội, người thương.
Ánh mắt Sasuke khựng lại khi nhìn thấy hai cô gái đang ở cạnh Naruto — một người cẩn thận đút trái cây, một người ngồi nắm tay, thỉnh thoảng lại khẽ chỉnh áo chăn cho cậu.
Sasuke… siết nhẹ nắm tay.
Không ai để ý, nhưng Naruto nhìn thấy.
Cậu cảm nhận được… thứ gì đó âm ấm nhưng gai góc phát ra từ ánh mắt của người bạn cũ.
Không phải lạnh lùng. Cũng không phải thờ ơ.
Mà là… đố kị.
Thứ cảm giác khó chịu đến nghẹn họng khi nhìn thấy một kẻ từng kém hơn mình… giờ đang ở vị trí mà lẽ ra mình phải có.
“Cậu… lại mạnh hơn nữa rồi.” – Sasuke buông một câu, giọng thấp, khô khốc.
Naruto im lặng vài giây, rồi cười, nhưng không tự mãn:
“Không phải một mình tôi đâu. Có rất nhiều người đã giúp tôi đứng lên.”
Sasuke nhíu mày. Nhìn thấy khuôn mặt Hinata và Ino – lo lắng, dịu dàng, rạng rỡ.
Rồi quay đi.
“Ta sẽ không để bị bỏ lại sau.” – cậu nói nhỏ, gần như tự nhủ.
Và bước ra khỏi phòng — không chào ai, nhưng bóng lưng đó… nặng nề hơn mọi lần gặp trước.
Kakashi không đến cùng đội. Anh đến muộn, khi phòng bệnh chỉ còn lác đác vài người.
Naruto đã bắt đầu nghỉ ngơi, đôi mắt nặng trĩu.
Kakashi đến bên cửa sổ, không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo rèm để nắng đừng hắt vào mắt cậu.
Rồi anh nói, bằng cái giọng chậm rãi quen thuộc:
“Làm tốt lắm, Naruto.”
Naruto quay sang, mỉm cười.
“Tay em... vẫn chưa quen dùng Rasen Shuriken.”
Kakashi lắc đầu, ngồi xuống:
“Tay có thể phục hồi. Nhưng để giữ được trái tim sau tất cả những gì em đã đi qua — đó mới là điều khiến em hơn hẳn bất kỳ ninja nào khác.”
Naruto cười nhẹ.
“Thầy lại quá lời rồi.”
Kakashi nhìn cậu một lúc lâu, rồi gật đầu.
“Có thể là vậy. Nhưng... đó là sự thật.”
Umino Iruka đến sau cùng.
Anh không nói nhiều, chỉ ngồi bên cạnh giường, mắt đỏ hoe, rồi khẽ đặt một tay lên vai Naruto – cái siết ấy… giống như là của một người cha.
“Naruto, cảm ơn em… vì đã quay về.”
Naruto nhìn xung quanh — người chen người, tiếng cười vang đầy phòng bệnh.
Không còn sự lạnh lẽo. Không còn ánh mắt ghẻ lạnh.
Tất cả những người từng ở bên cậu, từng gọi cậu là bạn, là học trò… giờ đang đứng ở đây, là gia đình.
Naruto siết nhẹ góc chăn, mắt ươn ướt.
“Mình… thật sự không còn một mình nữa.”
Trong khoảnh khắc thanh kiếm của Danzo đang đâm xuống, chỉ còn một chút nữa sẽ xuyên qua tim Naruto…
Đôi mắt cậu mở lớn.
Ngay lúc mũi kiếm chạm đến lớp áo cháy sém nơi ngực trái, một luồng chakra bùng lên.
ẦMMM! Chakra đỏ rực tràn ra, dữ dội như biển lửa. Sóng năng lượng ép lùi Danzo cả mét, khiến lão bật ngửa, suýt ngã. Chỉ trong tích tắc, hai chiếc đuôi chakra của Cửu Vĩ hiện ra sau lưng Naruto.
Danzo run tay, mắt mở to đầy kinh hãi.
“Không… không thể… Cửu Vĩ lại quyết định giúp ngươi?!”
Naruto từ từ đứng dậy, đôi mắt không còn cảm xúc.
“Hôm nay…” – giọng cậu đều lạnh lẽo đến cùng cực – “…ngươi chắc chắn phải chết.”
“Nhưng trước khi chết… ta sẽ cho ngươi xem một trò vui.”
Danzo lùi lại nửa bước, lập tức thủ thế. Nhưng Naruto chỉ đứng đó, nhẹ nhàng kết ấn bằng một tay.
Không có chakra dâng trào, không có gió chuyển động, không có lửa rực cháy, chỉ là một động tác đơn giản, im lặng.
Danzo cười khinh bỉ:
“Ngươi nghĩ chỉ vậy là giết được ta sao? Nhẫn thuật nửa mùa gì thế—?”
Chưa nói hết câu, một tia sáng vàng lóe lên.
XẸT!
Naruto biến mất.
Và chỉ một cái chớp mắt sau… cậu đã xuất hiện ngay sau lưng Danzo.
Nhanh đến mức không ai, không gì kịp phản ứng.
Danzo gào lên, mắt co rút:
“Không thể nào! Tại sao nó lại biết tia chớp…—”
OÀNH!!
Không để lão nói xong, Naruto đã ấn thẳng một quả Rasen Shuriken vào giữa lưng lão, từ khoảng cách gần như bằng không.
“Cho ngươi biết cảm giác… bị xé tan tành là gì.”
ẦMMMMMMMM! ONG! ONG! ONG! ONG!!
Rasen Shuriken phát nổ dữ dội, tiếng gió rít chói tai chấn động cả lòng đất, tạo thành một cột xoáy chakra khổng lồ phá tan không gian giới hạn của Tứ Tử Viêm Trận. Sóng xung kích tỏa ra mạnh đến mức đánh ngất cả bốn ninja Root đang duy trì kết giới.
Trận pháp bị phá giải.
Tường chakra vỡ vụn như thủy tinh – Tsunade, Jiraiya, Kakashi, Asuma, Gai, Kurenai, Hinata, Ino… tất cả đều lập tức lao vào.
“Naruto!!”
“Cậu ấy đâu rồi?!”
“Trận pháp sụp rồi!!”
Khói bụi cuộn tròn, phủ kín trung tâm vụ nổ. Không ai thấy rõ thứ gì.
Trong làn khói mờ, Naruto lảo đảo bước lên được một bước, nhưng mắt đã nặng trĩu.
Mọi âm thanh bên ngoài dội vào như nước vỡ bờ.
Bước chân. Tiếng người gọi tên cậu. Tiếng cát đá rơi.
Rồi...
Hai bóng hình nhỏ lao tới.
Một làn tóc tím nhạt. Một mái tóc vàng rực.
Ino. Hinata.
Cả hai cùng lúc đỡ lấy cơ thể cậu.
“Naruto…!”
“Đừng ngủ… đừng gục ngay lúc này…”
Cậu khẽ nở một nụ cười — đầy bình yên, mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm như ánh mặt trời cuối ngày.
“Ổn rồi… mọi người đều ổn rồi…”
Và rồi... Naruto nhắm mắt. Lịm đi trong vòng tay của hai người con gái đã luôn ở đó — dõi theo cậu, và chờ cậu quay về.
Danzo đã chết.
Không còn một lần Izanagi nào nữa. Không còn ảo vọng, không còn bí mật. Không còn Root.
Hokage bóng tối của Konoha — người từng thao túng cả ngôi làng trong im lặng chết người suốt bao năm, cuối cùng đã ngã xuống.
Cái chết của Danzo chính là lời tuyên cáo chấm dứt cho toàn bộ cuộc nổi loạn.
Ngay trong đêm hôm đó, Tsunade ra lệnh khẩn cấp bao vây phong tỏa hội đồng trưởng lão, và cho đội Anbu cùng với các Shinobi bảo an bao vây khu nhà của Koharu và Mitokado Homura.
Họ không dám, cũng không thể kháng cự. Chỉ im lặng khi bị đưa vào trại giam đặc biệt dành cho điều tra cấp cao.
“Bằng chứng đã quá rõ.” – Shikaku báo cáo ngắn gọn. “Từ tài liệu Root, lời khai của các ninja đào ngũ, và chính hành vi bao che kéo dài của họ.”
Từ đó, hai vị trưởng lão bị tước toàn bộ quyền lực điều hành, danh nghĩa cố vấn bị vô hiệu hóa. Lịch sử Konoha sang trang – không còn những kẻ già nua giữ lấy chiếc ghế quyền lực bậc nhất Konoha.
TẠI BỆNH VIỆN KONOHA – KHU CẤP CỨU ĐẶC BIỆT
Naruto được đưa vào phòng cấp cứu gần như ngay lập tức. Suốt hơn hai ngày hai đêm, phòng bệnh lúc nào cũng sáng đèn. Đội Y nhẫn luân phiên liên tục, Tsunade tự mình theo dõi chakra và dòng mạch sinh mệnh từng giờ.
Chakra của Naruto gần như cạn kiệt. Nội tạng bị tổn thương, chỉ có trái tim của cậu vẫn mạnh mẽ, kiên cường hơn bất kỳ ai từng chứng kiến.
Thời gian trôi qua, Konoha dần hồi phục.
Tsunade đã quyết định hủy bỏ Root, đồng thời sáp nhập những ninja cũ của Root có năng lực vào đội Anbu. Những hầm ngục, phòng thí nghiệm, phòng hồ sơ… đều bị tiêu hủy hoặc phong tỏa hoặc chuyển mục đích sử dụng.
Và ở một căn phòng yên tĩnh giữa trung tâm bệnh viện, Naruto chậm rãi mở mắt.
Ánh sáng mờ chiếu qua cửa sổ. Trước mặt cậu… là hai khuôn mặt xinh đẹp, đẫm nước mắt.
Hinata. Ino.
Không lời nào được nói ngay. Chỉ là hai ánh mắt – một run rẩy vì lo lắng, một đỏ hoe vì vừa bật khóc.
Naruto nhìn họ, ngỡ như vẫn đang mơ. Nhưng khi bàn tay Hinata nắm lấy tay cậu, ấm áp và thật đến nỗi khiến lòng đau nhói, cậu biết… mình đã trở về. Cậu nằm đó, mỏi mệt, nhưng ánh mắt đã tỉnh táo. Cậu lặng lẽ nhìn hai người con gái trước mặt — Hinata, dịu dàng mà mạnh mẽ; và Ino, sắc sảo nhưng đôi mắt vẫn còn run rẩy.
Không ai nói gì ngay, không khí như đông lại giữa ba người, đầy những điều muốn nói… nhưng không ai biết nên bắt đầu từ đâu.
Và rồi, Ino là người lên tiếng trước.
Cô siết lấy tay Naruto, đôi mắt ngập nước.
“Từ khi cậu gia nhập Root… mỗi đêm tớ đều mơ thấy cậu biến mất… Không còn cười đùa, không còn vui vẻ. Cậu lạnh lùng, xa cách… Và tớ sợ. Sợ rằng một ngày nào đó… cậu sẽ không quay lại.”
Cô hít sâu, khẽ lau nước mắt bằng mu bàn tay, cố gắng mỉm cười — nhưng không giấu được sự run rẩy nơi khóe môi.
“Và khi thấy cậu gục xuống sau trận chiến với Danzo… tớ tưởng rằng… tất cả đã kết thúc.”
“Tớ không muốn im lặng nữa. Naruto… tớ thích cậu.”
Hinata khẽ giật mình, nhưng không hề do dự. Cô nhìn sang Ino — đôi mắt Byakugan không còn giấu được xúc cảm.
Và rồi cô quay lại phía Naruto, tay vẫn nắm tay cậu từ đầu.
“Em cũng vậy… Từ lúc anh bước vào Root, rồi ra đi mỗi đêm không một lời từ biệt… em đã sợ hãi đến phát điên. Em từng nghĩ… em không đủ mạnh để giữ anh lại. Nhưng khi anh ngã xuống, khi em đỡ lấy cơ thể đang lạnh dần của anh… em đã thề rằng — nếu anh sống sót, em sẽ không im lặng thêm một giây nào nữa.”
Nước mắt lăn dài trên má Hinata.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Naruto — không run rẩy, không né tránh.
“Em yêu anh, Naruto.”
Im lặng.
Thời gian như ngưng lại.
Một chàng trai nằm giữa giường bệnh. Hai cô gái đứng hai bên. Không có tranh đấu, không có âm mưu, chỉ có… ba trái tim. Cuối cùng cũng không còn lẩn tránh.
Những lời ấy vang lên không lớn, không mạnh, không đẫm chakra… nhưng xuyên thẳng vào lồng ngực cậu, đánh tan tất cả những gì Naruto từng nghĩ rằng mình đã quen thuộc với đau đớn.
Trái tim từng đầy tổn thương và cô độc… bỗng chốc tỏa ra hơi ấm.
Ban đầu chỉ là một tia sáng, nhưng sau đó có một chút hơi ấm, rồi thành cả một ngọn lửa nhỏ.
Naruto không nói được gì. Gương mặt cậu từ đỏ đến đỏ hơn… rồi đỏ như quả gấc chín.
“Ơ… tớ… tức là… tớ không… à, không phải, nhưng mà…” – cậu lắp bắp.
Hai cô gái nhìn nhau, rồi cùng nhìn sang cậu — chờ đợi.
“Tớ… sợ…” – Naruto cúi đầu, giọng thấp lại.
“Sợ mình không đủ tốt. Sợ mình không bảo vệ được hai người. Sợ một ngày… hai người sẽ vì tớ mà đau khổ.”
Giọng nói ấy không yếu đuối. Chỉ là quá thật lòng.
Hinata siết chặt tay cậu hơn, ánh mắt kiên định:
“Vậy thì để bọn em mạnh lên cùng anh. Anh không cần phải gánh tất cả một mình nữa.”
Ino liếc cậu, rồi nở một nụ cười ranh mãnh — nhưng dịu dàng:
“Với lại… nếu anh không từ chối rõ ràng… thì tụi em hiểu là đồng ý rồi nha.”
Naruto há hốc miệng.
“Hở?! Ơ, khoan, đâu có—”
“Không từ chối là đồng ý.” – Ino nháy mắt.
“Từ giờ trở đi, em là bạn gái của anh.” – Hinata nói khẽ, má đỏ bừng, nhưng không rút lại.
“Em cũng vậy. Tụi em sẽ cùng chăm sóc cho anh.” – Ino cười, kéo ghế lại gần hơn.
Naruto còn chưa kịp phản ứng, thì trong tâm trí cậu, một giọng nói lạnh tanh đầy mỉa mai vang lên:
“Chậc… Ta không nghĩ một kẻ có thể giết người không chớp mắt lại lúng túng vì hai ánh mắt thiếu nữ. Thật thất vọng. Ngươi cần huấn luyện lại – cả thể thuật lẫn tinh thần.”
Cửu Vĩ từ trong bóng tối phong ấn lăn ra cười khoái chí:
“HAHAHA! Được đấy, nhãi con. Giỏi lắm. Đánh người thì gãy xương, mà đánh tình thì đỏ mặt tía tai. Nhưng nhớ nhé — yêu hai đứa một lúc thì đau đầu hơn ba trận chiến Danzo cộng lại.”
Naruto hét lớn trong tâm trí:
“IM ĐI CẢ HAI!!”
Cùng lúc đó, ở ngoài đời, Naruto đỏ mặt đến mức tưởng mình sắp bốc cháy. Cậu lắp bắp chẳng nói được lời nào, tay vội kéo tấm chăn mỏng đắp ngang mặt.
“T-thôi… cho tớ chui vào chăn một lúc…”
Rồi — trùm kín đầu. Không ló ra nữa.
Hinata và Ino nhìn nhau vài giây… rồi phì cười.
Ban đầu là tiếng khúc khích nhẹ.
Rồi dần dần, hai cô gái cười to, không còn kìm nén nữa – tiếng cười vang lên lan cả căn phòng, nhẹ như gió đầu xuân.
“Trời ơi… đáng yêu thật sự luôn đó.” – Ino ôm bụng cười muốn ná thở.
“Naruto… gấc chín.” – Hinata che miệng, mắt cong cong.
Dưới lớp chăn, Naruto chỉ muốn… dùng Thổ độn để chui xuống đất.
“Đây còn khó đối phó hơn cả Danzo…”
Những ngày sau đó, Naruto dần hồi phục trong phòng điều trị đặc biệt của bệnh viện Konoha. Nhưng không giống những lần bị thương trước kia, lần này… cậu không đơn độc.
Hinata nhẹ nhàng thay băng cho cậu mỗi sáng, chỉnh lại gối, đắp chăn ngay cả khi chỉ xô lệch một chút. Mỗi khi ánh mắt cậu mỏi mệt, cô ngồi bên giường, khẽ hát một khúc gì đó rất nhỏ… đến khi cậu ngủ lại.
Ino thì xách cháo, hoa quả, nước ép, đuổi những bạn bè thăm bệnh ra ngoài, rồi quát Naruto ăn bằng được từng muỗng một. Mỗi lần cậu giãy nảy không chịu uống thuốc, cô trợn mắt hăm dọa:
“Anh mà không chịu uống, em sẽ dùng biện pháp mạnh!”
Sau mấy lần “bị doạ” kiểu đó, Naruto… ngoan ngoãn.
Ban đầu, Naruto ngại đến mức chẳng dám nhìn ai. Được hai cô gái chăm từng chút một, thay khăn, đắp chăn, lau mồ hôi… cậu cứ đỏ mặt suốt cả ngày. Thậm chí một lần, Hinata chỉ định đưa tay chỉnh lại áo cho cậu, Naruto giật mình đến mức làm đổ cả ly nước.
Ino phì cười:
“Trời đất ơi, anh là nhẫn giả, không phải con thỏ nhỏ trong rừng đâu mà nhảy dựng lên như thế!”
Nhưng rồi, theo từng ngày — Naruto bắt đầu quen. Không còn quá giật mình. Không còn nói “à… để anh tự làm.” Không còn lén trùm chăn mỗi lần nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của ai đó.
Cậu nghĩ thầm:
“Thì ra… được quan tâm như thế này… cũng không tệ lắm.”
Một buổi sáng, cửa phòng bật mở.
Jiraiya bước vào, vừa huýt sáo vừa vác theo một giỏ đầy đồ ăn nóng hổi. Nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mắt — Naruto đang tựa lưng vào người Hinata, Ino thì vừa bóc cam vừa cẩn thận đút cho cậu một múi nhỏ — mặt Jiraiya… đơ ra.
Cơ mặt co giật. Lông mày giật liên hồi.
“Thằng nhóc này… được chăm vậy từ bao giờ…”
Một luồng gió lạnh lẽo thổi qua gáy Jiraiya — gió của sự ghen tị.
“Ta cũng là người bị thương mà… sao chẳng có ai đút cháo…” – ông lẩm bẩm, nước mắt long lanh nơi khóe mắt.
Ngay lúc đó, Tsunade bước vào.
Nhìn thấy Jiraiya đứng gãi đầu, nước mắt lấp lánh vì ghen, bà bật cười khanh khách:
“Cả đời lăng nhăng, giờ lại đi ghen với thằng nhóc à? Đúng là đáng đời.”
Jiraiya định phản bác, nhưng… nhìn cảnh Naruto cười hạnh phúc, rồi nhìn mình… tự bật cười chua chát.
Tsunade bước tới giường bệnh, nghiêm mặt nhìn Naruto.
“Lần này tay phải gần như gãy hoàn toàn. Và đây là lần thứ hai, chỉ vì dùng cái thứ đó.”
Naruto giật mình lắp bắp:
“À, bà Tsunade…”
“Rasen Shuriken.” – Tsunade gằn giọng, đấm nắm tay vào lòng bàn tay kia, tạo âm thanh “rắc rắc”.
“Dùng tiếp lần thứ ba mà không có biện pháp khắc chế… tên nhóc ngươi sẽ mất cả cánh tay. Và đến lúc đó đừng trách ta ác! Rõ chưa?”
Naruto nuốt nước bọt. Hinata và Ino nhìn nhau rồi cùng “dạ!” rất to, làm Naruto càng thêm xanh mặt.
“Rõ ạ.” – cậu lí nhí đáp.
Tsunade gật đầu mạnh mẽ rồi nói tiếp:
“Xem chừng tên nhóc ngươi khôi phục gần đủ rồi. Sắp tới là một buổi họp quan trọng, ngươi được điểm danh phải có mặt. Nhớ phải đến. Nếu không… hừ!”
Tsunade gõ nhẹ vào một bức tường đá, khiến nó vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Naruto sợ xanh mặt, gật đầu như giã lạc.
“Tuyệt đối không đến muộn!”
Tsunade lúc đó mới hài lòng rời đi.
Sau nhiều ngày nằm viện, tin Naruto tỉnh dậy đã lan ra khắp làng. Và bạn bè của Naruto tấp nập đến thăm.
Người đầu tiên đến là đội 8.
Kiba xông vào trước, hét toáng lên:
“Naruto!! Dám giành hết công trạng tiêu diệt Danzo, còn bắt người ta lo đến bạc cả tóc hả?!”
Akamaru chạy vòng vòng quanh giường Naruto, rên ư ử như mè nheo. Kiba thì đấm nhẹ lên vai chưa gãy của cậu – kiểu đấm của một người bạn… suýt khóc vì lo lắng.
Shino đứng phía sau, im lặng, nhưng mắt ẩn sau kính trầm hơn thường lệ:
“Cậu đã khiến tất cả chúng tôi tự hào, Naruto.”
Kurenai mỉm cười dịu dàng:
“Tỉnh lại là tốt rồi.”
Đội 10 đến sau.
Shikamaru bước vào với điệu bộ uể oải thường thấy, nhưng khi đặt hộp cờ Shogi xuống bàn, hắn lặng thinh:
“Mệt lắm đấy… gánh cả làng như thế. Lần sau… chia phần cho tụi này một chút.”
Chouji mang theo cả một bịch đồ ăn vặt:
“Ăn nhiều vào, lấy lại sức… rồi còn đấu sumo với tớ!”
Asuma chỉ đứng ngoài cửa, bật lửa mồi điếu thuốc nhưng không hút. Ánh mắt anh nhìn Naruto rất lâu:
“Giỏi lắm, nhóc.”
Và rồi… Đội Gai xuất hiện…
Không cần phải giới thiệu, tiếng hét của Gai đã vang rền từ hành lang bệnh viện:
“NARUTOOOOO!!! TA VÀ THANH XUÂN RỰC CHÁY CỦA ĐÃ ĐẾN RỒI ĐÂY!!”
Cánh cửa bật mở cái rầm.
Might Gai bước vào trong áo choàng trắng, nụ cười lấp lánh đến chói mắt, giơ một bó hoa rực rỡ như pháo nở trên trời:
“Chàng trai trẻ! Ta biết em sẽ không gục ngã! Bởi vì em chính là hiện thân rực cháy của TINH THẦN KONOHA!!”
Tenten theo sau, tay xách giỏ đầy bánh và trái cây. Cô mỉm cười, không cần phải nói nhiều:
“Bọn tớ đến cổ vũ này. Nghe nói tay phải sắp dùng được rồi nhỉ? Mau khỏe để còn tập luyện lại!”
Neji đến sau cùng.
Cậu vẫn khoác áo trắng, gương mặt điềm tĩnh như mọi khi, nhưng ánh mắt dịu hơn nhiều. Đứng trước giường Naruto, Neji khẽ cúi đầu.
“Cảm ơn.”
Naruto sững lại.
“Vì cú đấm đó… đã đánh thức tớ khỏi cái lồng mà chính tớ tạo ra.”
Neji ngẩng đầu, ánh nhìn sâu như dòng nước chảy ngầm:
“Và vì cậu đã liều mạng để chứng minh… số phận là do chính mình chọn lấy.”
Naruto không đáp. Nhưng cậu gật đầu, như để cảm nhận lời cảm ơn ấy thấm vào tận tim.
Lee bước vào.
Chống nạng, chân bó bột, nhưng vẫn cố gắng đứng thật thẳng, nét mặt không hề có chút bi thương.
“Naruto… dù tớ không thể chạy được lúc này… nhưng tớ vẫn tới để nói một điều!”
“CẢM ƠN CẬU!! Cảm ơn vì đã chiến đấu thay chúng ta! Cảm ơn vì đã LÀM CHÁY BỪNG LÊN NGỌN LỬA THANH XUÂN!!”
Lee vừa nói vừa giơ tay còn lành đấm lên không trung.
Naruto nhìn tất cả – Neji trầm tĩnh, Tenten rạng rỡ, Gai phát sáng như mặt trời, và Lee thì... vẫn là Lee – và cảm thấy trái tim mình nhẹ đi rất nhiều.
Khi đội 7 đến…
Sakura trước đây là người nói nhiều nhất — nhưng giờ không nhìn thẳng vào mắt Naruto.
Cô chúc cậu mau khỏe, hỏi han vết thương, thậm chí cười dịu dàng khi đấm vào trán cậu như mọi khi... nhưng ánh mắt vẫn lảng tránh.
Naruto không để ý. Và cậu không hỏi. Cậu hiểu, có những thứ... không thể níu kéo chỉ bằng một lời gọi.
Họ từng thân thiết, từng hứa hẹn, từng đi cùng nhau qua chiến tuyến, nhưng giữa họ giờ đây có gì đó không còn giống trước.
Không phải lạnh lùng. Không phải ghét bỏ. Chỉ là... đã khác.
Sasuke đứng ngoài cửa, không nói lời xã giao. Cậu ta chỉ đứng ở ngưỡng cửa, mắt khóa chặt lấy Naruto — người đang ngồi trên giường bệnh, tay phải còn băng bó, nhưng ánh mắt sáng rực, và xung quanh là bạn bè, đồng đội, người thương.
Ánh mắt Sasuke khựng lại khi nhìn thấy hai cô gái đang ở cạnh Naruto — một người cẩn thận đút trái cây, một người ngồi nắm tay, thỉnh thoảng lại khẽ chỉnh áo chăn cho cậu.
Sasuke… siết nhẹ nắm tay.
Không ai để ý, nhưng Naruto nhìn thấy.
Cậu cảm nhận được… thứ gì đó âm ấm nhưng gai góc phát ra từ ánh mắt của người bạn cũ.
Không phải lạnh lùng. Cũng không phải thờ ơ.
Mà là… đố kị.
Thứ cảm giác khó chịu đến nghẹn họng khi nhìn thấy một kẻ từng kém hơn mình… giờ đang ở vị trí mà lẽ ra mình phải có.
“Cậu… lại mạnh hơn nữa rồi.” – Sasuke buông một câu, giọng thấp, khô khốc.
Naruto im lặng vài giây, rồi cười, nhưng không tự mãn:
“Không phải một mình tôi đâu. Có rất nhiều người đã giúp tôi đứng lên.”
Sasuke nhíu mày. Nhìn thấy khuôn mặt Hinata và Ino – lo lắng, dịu dàng, rạng rỡ.
Rồi quay đi.
“Ta sẽ không để bị bỏ lại sau.” – cậu nói nhỏ, gần như tự nhủ.
Và bước ra khỏi phòng — không chào ai, nhưng bóng lưng đó… nặng nề hơn mọi lần gặp trước.
Kakashi không đến cùng đội. Anh đến muộn, khi phòng bệnh chỉ còn lác đác vài người.
Naruto đã bắt đầu nghỉ ngơi, đôi mắt nặng trĩu.
Kakashi đến bên cửa sổ, không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo rèm để nắng đừng hắt vào mắt cậu.
Rồi anh nói, bằng cái giọng chậm rãi quen thuộc:
“Làm tốt lắm, Naruto.”
Naruto quay sang, mỉm cười.
“Tay em... vẫn chưa quen dùng Rasen Shuriken.”
Kakashi lắc đầu, ngồi xuống:
“Tay có thể phục hồi. Nhưng để giữ được trái tim sau tất cả những gì em đã đi qua — đó mới là điều khiến em hơn hẳn bất kỳ ninja nào khác.”
Naruto cười nhẹ.
“Thầy lại quá lời rồi.”
Kakashi nhìn cậu một lúc lâu, rồi gật đầu.
“Có thể là vậy. Nhưng... đó là sự thật.”
Umino Iruka đến sau cùng.
Anh không nói nhiều, chỉ ngồi bên cạnh giường, mắt đỏ hoe, rồi khẽ đặt một tay lên vai Naruto – cái siết ấy… giống như là của một người cha.
“Naruto, cảm ơn em… vì đã quay về.”
Naruto nhìn xung quanh — người chen người, tiếng cười vang đầy phòng bệnh.
Không còn sự lạnh lẽo. Không còn ánh mắt ghẻ lạnh.
Tất cả những người từng ở bên cậu, từng gọi cậu là bạn, là học trò… giờ đang đứng ở đây, là gia đình.
Naruto siết nhẹ góc chăn, mắt ươn ướt.
“Mình… thật sự không còn một mình nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương