Ánh sáng dịu dàng tỏa ra quanh bóng người đàn ông tóc vàng.

Gương mặt ấy – Naruto từng thấy trong những tấm hình cũ, trong giấc mơ, và trong chính tấm gương mỗi khi cậu soi vào đôi mắt của mình.

Nhưng đây không còn là giấc mơ. Người ấy đang đứng trước cậu – bằng xương bằng thịt, bằng chakra và linh hồn.

Minato Namikaze. Hokage Đệ Tứ. Cha của cậu.

Anh vừa mới nói:

“Naruto, dừng lại.”

Chưa kịp nói thêm lời nào…

Naruto đã nước mắt trào dâng nhào tới, ôm chặt lấy anh.

Không có một chút ngần ngại. Giờ đây Naruto không còn là người cô độc chống lại cả thế giới nữa, mà là một cậu bé – ướt đẫm, run rẩy, ngập tràn nỗi khát khao tích tụ suốt cả một thời thơ ấu cô độc.

Cậu ôm chặt lấy Minato, gục mặt vào vai anh, và bật khóc như đứa trẻ.

“Cha…!!”

Tiếng gọi ấy nghẹn ngào, nhưng vỡ òa như thác lũ. Lần đầu tiên – cũng là tiếng gọi duy nhất – được thốt ra bằng cả trái tim.

“Cha ơi… con… con đã luôn muốn gọi như vậy… Nhưng chưa bao giờ có ai… Không ai ôm con cả… Không ai gọi con là con trai… Con đã một mình, cô đơn suốt cả tuổi thơ… Đôi khi con còn nghĩ – hay là mẹ cha chưa từng tồn tại? Hay là con chỉ là một tai nạn? Con… con chỉ muốn được ai đó ôm và nói rằng – họ yêu con…”

Cậu nói trong nước mắt. Không còn giữ được vẻ kiêu hãnh của một chiến binh. Chỉ là một đứa trẻ bị thế giới quên lãng, và cuối cùng cũng tìm thấy ánh sáng của đời mình.

Minato đứng yên, đôi mắt đầy xúc cảm, nghẹn lại trong cổ họng. Anh không ngờ… quyết định phong ấn Cửu Vĩ – với mục đích để Naruto được coi là anh hùng – lại biến con trai mình thành kẻ bị xa lánh.

Nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Naruto, rồi vòng tay ôm lấy cậu thật chặt – lần đầu tiên, cũng là duy nhất.

“Cha xin lỗi… Là cha đã sai… Cha không thể tưởng tượng… rằng chính lựa chọn của cha lại làm con khổ đến như vậy.”

Naruto khóc thêm một lúc, rồi từ từ ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn đọng nơi khóe mi, nhưng ánh mắt đã sáng hơn, rực hơn, như chính ngọn lửa của cha mình từng có.

Cậu lau nước mắt, rồi cười. Một nụ cười đúng nghĩa – không gượng gạo, không cứng đờ – mà ấm áp, hồn nhiên, rực rỡ như chính buổi bình minh mà cậu từng bảo vệ.

“Không sao đâu… Dù thế nào, hôm nay… con cũng đã được gặp cha. Con tự hào… vì là con của Hokage Đệ Tứ.
Và con hạnh phúc… vì cuối cùng, cha cũng đã ở đây.”

Minato khẽ mỉm cười. Không phải nụ cười của người anh hùng được ca tụng, mà là nụ cười của một người cha – cuối cùng cũng được ôm lấy đứa con mình đã gửi gắm tất cả ước mơ và niềm tin.

Minato vẫn đang ôm chặt lấy Naruto, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng mặt trời. Còn Naruto thì vẫn thút thít trong vòng tay ấy, lần đầu tiên biết thế nào là được che chở – không phải bằng chakra, không phải bằng sức mạnh… mà là bằng tình thương thật sự.

Không khí quanh họ như dừng lại, không còn lửa cháy, không còn tiếng gào của chiến trường.

Chỉ có tình cha con… đang lặng lẽ trôi trong vùng sâu nhất của tâm hồn.

Cho tới khi…

Một tiếng hắng giọng vang lên sau lưng:

“Khục.”

Hai người đồng loạt quay lại.

Cửu Vĩ – nằm cuộn tròn sau song sắt, một chân chống má, ánh mắt lười biếng nheo nheo như kiểu “giờ mới nhận ra ta ở đây à?”

“Này, không muốn làm phiền buổi đoàn tụ xúc động của hai người… nhưng nếu ta không dụ thằng nhãi này đến gần ổ khóa, thì cái tên tóc vàng nhà ngươi có hiện ra được không?”

Im lặng.

Gió lướt qua trong phong ấn… kiểu gió ngượng ngùng.

Naruto và Minato cùng lúc… gãi đầu.

“Ờ thì…” – Minato nở một nụ cười méo mó – “Ta có phong ấn một phần chakra của mình vào Naruto, nhưng chỉ để phòng trường hợp xấu nhất…”

“Và điều kiện để nó kích hoạt…” – Cửu Vĩ búng móng vuốt lên song sắt – “Là khi thằng nhóc chạm vào ổ khóa phong ấn. Ta chỉ đơn giản… gợi ý một chút.”

Naruto quay ngoắt sang nhìn Cửu Vĩ, gương mặt vẫn còn lấm nước mắt, nhưng giờ pha thêm chút bối rối:

“Vậy ra ngươi cố tình… dụ ta mở phong ấn… không phải để giành lấy tự do? Mà là… để cha ta xuất hiện?”

Cửu Vĩ khịt mũi:

“Hừ! Lúc đó ngươi đã sắp gục, ánh mắt ngươi trống rỗng như một con búp bê rách. Mặc dù bản đại gia đây không ưa ngươi, nhưng ta còn ghét sự yếu đuối hơn. Thấy ngươi sắp mất hết chiến ý, ta… chỉ mượn một chút đòn bẩy thôi.”

Minato khẽ cười, nhìn sang Cửu Vĩ:

“Không ngờ… có ngày ta lại nợ ơn Cửu Vĩ.”

“Còn lâu.” – Kurama quay mặt đi – “Đừng có lãng mạn hóa mọi thứ. Ta chỉ… ghét nhìn thằng nhóc này gục ngã. Thế thôi.”

Naruto cười khẽ, ánh mắt ướt át nhưng là nước mắt vui vẻ. Cậu lại gãi đầu, quay sang cha mình.

Minato cũng cười… và gãi đầu lại.

“Tóm lại thì… Cảm ơn ngươi, Cửu Vĩ.”

“Hừ! Các ngươi nên biết ơn chút! Được rồi, bản đại gia buồn ngủ, muốn lấy bao nhiêu chakra thì tùy. Tha thứ bản đại gia không tiếp khách nữa.”

Nói xong, nó quay lưng, cuộn tròn vào chín chiếc đuôi, chìm vào giấc ngủ.

Không ai nói nữa.

Chỉ còn tiếng thở nhẹ, tiếng nước nhỏ giọt trong phong ấn, và hai cái đầu tóc vàng… cùng lúc đỏ mặt.

Trong lúc hai cha con đang ngập chìm trong không khí xấu hổ… thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng họ:

“Ta không muốn đánh gãy mấy màn tình cảm cha con mặn nồng này… nhưng con trai ngươi không còn thời gian. Danzo chuẩn bị giết nó.”

Minato và Naruto đồng loạt xoay người.

Trong lớp sương trắng lượn lờ giữa phong ấn, Vergil xuất hiện.

Minato nheo mắt. Trong tích tắc, chakra của anh khẽ xao động, như linh cảm chạm phải một thứ gì rất quen, nhưng cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng rồi, đôi mắt anh khẽ dịu lại.

“Thì ra… là ngươi. Ngươi là linh hồn bị phong ấn vào Naruto trong đêm đó… Là nguồn sức mạnh ta từng cảm nhận được thoáng qua khi đặt phong ấn lần cuối...”

Anh hạ giọng. Ánh mắt chuyển từ cảnh giác sang biết ơn.

Minato, Hokage Đệ Tứ — cúi gập người trước Vergil.

“Cảm ơn ngươi… vì đã luôn ở trong cơ thể con trai ta, và vì đã giúp nó sống sót cho đến hôm nay.”

Naruto đứng sững. Cậu chưa từng thấy ai dám làm điều này với cha mình. Một Hokage… lại cúi đầu.

Vergil, như thường lệ, vẫn giữ gương mặt không cảm xúc. Nhưng lần này, thay vì né tránh hay từ chối… anh bình thản nhận lấy.

Chỉ khẽ hất nhẹ cằm: “…ta chỉ không muốn nó chết một cách dễ dàng như thế thôi.”

Naruto khẽ nhếch môi cười.

Vergil gật nhẹ:

“Giờ thì… nếu các người đã xong phần cảm xúc, hãy nhớ rằng Danzo đang chuẩn bị đâm thẳng vào tim nó.”

Minato lập tức nghiêm mặt, đặt tay lên vai Naruto.

“Con phải tỉnh dậy. Ngay bây giờ.”

“Tất cả những gì ta có thể nói thêm… là một điều quan trọng.”

Ánh mắt Minato trầm xuống, sâu hun hút như vực xoáy thời gian:

“Về tên Uchiha đeo mặt nạ năm xưa… Kẻ đã tấn công làng, thao túng Cửu Vĩ, và phá hủy cả cuộc đời của ta và mẹ con...”

“Ta không thể xác định chính xác hắn là ai, có điều… Có một sự quen thuộc rất đáng ngờ trong chakra của hắn.”

“Hẳn là một người ta đã từng quen biết. Nhưng nhất thời ta không xác định được đó là ai. Và ta chắc chắn… hắn chính là chủ mưu của tất cả mọi thứ năm xưa. Nhưng dù là ai đi nữa, hắn cực kỳ nguy hiểm. Con… phải hết sức cẩn thận với kẻ đó.”

Ánh sáng quanh Minato đã bắt đầu nhạt dần. Phần chakra mà anh phong ấn vào Naruto năm xưa giờ đã sắp tiêu tán.

Anh biết… thời gian còn lại chẳng bao nhiêu.

Minato đặt tay lên vai con trai, ánh mắt ấm áp nhưng vững vàng, như thể muốn khắc ghi hình ảnh này vào linh hồn chính mình:

“Naruto… Cha phải rời đi rồi. Nhưng trước đó… có một vài điều…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Naruto đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trong ánh mắt cậu rực sáng một điều gì đó – không phải cảm xúc – mà là niềm tin mãnh liệt.

“Cha! Khoan đã!”

“Sau khi chuyện này kết thúc… con sẽ tìm cách hồi sinh cha! Con… con đã nhìn thấy con đường rồi! Xin người hãy tin ở con!”

Minato sững người.

Đôi mắt anh run nhẹ, anh thấy Naruto không còn là đứa trẻ phải dựa vào sức mạnh người khác, mà là người đàn ông bắt đầu tự viết nên định mệnh của mình.

Rồi anh mỉm cười, nụ cười lớn, rạng rỡ, không tiếc nuối.

“Vậy thì… cha tin con. Và cha tự hào… khi được làm cha của con.”

Ngay lúc đó, Vergil khẽ động, một luồng lực lượng linh hồn sắc bén như lưỡi kiếm lặng lẽ xuyên vào chakra của Minato.

“Đừng xúc động quá sớm. Thằng nhóc này còn thiếu cả trăm thứ để mạnh lên thật sự. Là một người cha, ngươi nên để lại cho nó nhiều hơn là một cái ôm.”

Minato giật nhẹ. Nhưng khi cảm nhận được luồng dẫn đạo tinh tế và chính xác từ Vergil, ánh mắt anh bừng sáng.

“…Đúng rồi. Cha vẫn còn có thể…”

Anh gật đầu, bước lui nửa bước.

“Naruto, mở tâm trí ra. Đây là thứ cuối cùng… cha có thể trao lại.”

Minato giơ tay lên – biến thành một luồng sáng vàng rực, tinh khiết chui vào trong đầu Naruto.

“Con đường tiếp theo… hãy tự mình bước tiếp. Tạm biệt, con trai ta.”

Luồng sáng ấy lao thẳng vào trán Naruto, tan vào như một cơn mưa ấm áp nhưng mãnh liệt. Và ngay khoảnh khắc ấy…

Ký ức bắt đầu tuôn trào. Từng đòn đánh, từng phương pháp chế địch, từng nguyên lý vận hành chakra, từng biến hóa chakra nguyên tố nâng cao. Hàng loạt kiến thức nhẫn thuật cấp cao được ghi tạc vào đại não.

Và… nổi bật lên trong tất cả:

Hiraishin no Jutsu (Phi Lôi Thần Thuật)

Một biểu tượng. Một huyền thoại. Một nhẫn thuật đã khiến Minato trở thành “Tia chớp vàng của Konoha”.

Giờ đây… tất cả đã nằm trong tay Naruto.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện