Chương 595: Bắt đầu tranh giành

Chỉ nháy mắt đã đến ngày hẹn với nhà họ Hồ.

Sáng sớm ngày hôm nay, toàn bộ người của nhà họ Đỗ đã đợi sẵn, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Hà Tố Nghi, cô và đám người Diệp Phùng cũng cùng tới đó, Khổng Hàm Tuấn thì ở lại trên đảo.

Trên thuyền của nhà họ Đỗ, Hà Tố Nghi dựa vào trong lòng Diệp Phùng lo lắng nói: “Diệp Phùng, anh nghĩ nhà họ Đỗ có thể thắng được không?”

Nghe Hà Tố Nghi kể lại thì đương nhiên là Diệp Phùng cũng biết tầm quan trọng của đảo khoảng này đối với nhà họ Đỗ, thậm chí vô số loại khả năng có thể xuất hiện vì đảo khoảng này cũng đều được Diệp Phùng suy nghĩ sẵn ở trong đầu rồi.

Nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện của nhà họ Đỗ và nhà họ Hồ, dựa theo luật lệ bên trong Hải tộc, nếu hai tộc có tranh giành thì đương nhiên sẽ do hai tộc tới giải quyết, đừng nói là anh mà cho dù là những gia tộc khác cùng ở bên trong mười Hải tộc lớn cũng không có quyền can thiệp

Một hòn đảo nhỏ đen thui nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn từ xa đã phát hiện trên hòn đảo nhỏ này đã có bóng người nhấn nháo, cờ quạt tung bay.

Sau khi thuyền của nhà họ Đỗ đến gần đảo thì có một tiếng cười thô lỗ truyền lại đây: “Ha ha… Bà Đỗ, rốt cuộc thì bà cũng tới rồi, chúng tôi đợi đã lâu rồi đấy!” Người nói lời này là một người đàn ông to cao râu ria xồm xoàm đang cười lớn đi tới, nhìn ông ta có vẻ như người có tính tình tùy tiện, thế nhưng chỉ vẻn vẹn một câu nói đã khiến người nhà họ Đỗ rơi xuống hạ phong. Trên đảo khoảng, ngoài họ ra thì còn có người của mười gia tộc lớn nhất đến xem cuộc chiến nữa, nhà họ Đỗ tới trễ nhất chẳng phải là có hiềm nghỉ xem thường các Hải tộc còn lại hay sao? “Hồ gia chủ, bà già này đã già cả rồi, tất nhiên là không thể so được với người ở thế hệ sau như các anh, đợi lát nữa bà già này sẽ thay mặt nhà họ Đỗ xin lỗi mọi người!”

Khi nói chuyện thì thân thể của Đỗ Chi Tú hơi kh xuống, nhưng tất cả mọi người lại nhanh chóng tách ra, liên tục đáp lễ. Hải tộc là những gia tộc cực kì chú trọng lễ nghi, với tuổi tác và thân phận của Đỗ Chi Tủ thì trong số những người có mặt ở chỗ này, không ai xứng đáng được bà chào hỏi như vậy cả, hơn nữa đúng là tuổi tác của Đỗ Chi Tú đã cao, hành động rất bất tiện, nghĩ như vậy thì trong lòng mọi người cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Thấy âm mưu nho nhỏ của mình bị Đỗ Chi Tú nhẹ nhàng giải quyết như vậy, trong mắt người đàn ông râu quai nón kia loé lên một tia tức giận, có điều sự giận dữ đó chỉ thoáng hiện rồi biến mất ngay lập tức.

Ông ta nhìn Đỗ Chỉ Tú rồi cao giọng nói: “Bà Đỗ, xin mời!” “Hồ tộc trưởng không cần khách khí, xin mời ” . Ngôn Tình Hài

Người của hai phe tiến vào sâu trong đảo khoảng tìm một nơi hơi hơi bằng phẳng, chỗ đó đã dựng lên một võ đài giản dị từ rất sớm. Hồ tộc trưởng vuốt râu nói: “Bà Đỗ, Hồ mỗ đi trước một bước nên đã xây dựng cái võ đài này, bà xem thế nào?”

Làm sao mà Đỗ Chi Tủ lại nghe không ra cái giọng điệu tự xem mình như chủ nhà này của Hồ tộc trưởng cơ chứ, nhưng bà chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Hồ tộc trưởng chu đảo quá, chỉ có điều bà già này không thích hình dáng của cái võ đài này lắm, chờ đấu võ xong thì tôi nhất định phải sửa chữa lại một phen!”

Nghe Đỗ Chi Tú nói xong thì Hà Tố Nghi suýt chút nữa bật cười, vị Hồ gia chủ trước mắt này muốn đấu võ mồm thắng nhà họ Đỗ, nhưng Đỗ Chi Tú là ai? Thời điểm bà lèo lái nhà họ Đỗ lên lên xuống xuống thì ông ta còn không biết đang ở chỗ nào đâu!

Thất bại liên tiếp khiến Hồ gia chủ biết bà già trước mắt mình này cũng không phải là người dễ đối phó, ông ta nhớ tới khi ba ông ta truyền lại vị trí Tộc trưởng thì đã cố ý dặn dò, nếu như muốn chiếm được nhà họ Đỗ, thống nhất vùng biển Nam Hải thì Đỗ Chi Tủ chính là điểm mấu chốt

Chỉ cần xử lí được Đỗ Chi Tủ thì vùng biển Nam Hải sẽ là vật trong lòng bàn tay nhà họ Hồ rồi!

Vừa rồi ông ta còn khinh thường bà, chỉ là một bà già sắp vào quan tài đến nơi thì có thể gây ra bao nhiêu sóng gió cơ chứ, nhưng lần đối chọi ngắn ngủi hôm nay đã khiến ông ta ý thức được, bà già sắp gần đất xa trời này đúng là không đơn giản! “Bà Đỗ, không còn sớm nữa, chúng ta tranh thủ thời gian bắt đầu đi thôi!”

Vì liên tiếp cãi thua nên Hồ tộc trưởng dứt khoát tiến vào đề tài chính, ông ta rất tự tin với ba trận thi đấu ngày hôm nay, dù sao thì với thực lực của nhà họ Đồ bây giờ, tuy họ có thể ngồi vững trên ghế của một trong mười Hải tộc lớn, thế nhưng so với nhà họ Hồ thì vẫn có chênh lệch nhất định, đặc biệt là trong thế hệ trẻ của nhà họ Đỗ thì lại càng không có ai xuất sắc cả, cộng thêm sự chuẩn bị đầy đủ của ông ta thì kết quả của cuộc chiến này đã được quyết định trước cả khi thi đấu rồi!

Người của hai bên ngồi xuống, người của các Hải tộc khác cũng đi vào trong khán đài xem chiến đấu, Hà Tố Nghi cẩn thận nhìn người nhà họ Hồ đối diện, kẻ nào cũng làm nóng người, nóng lòng muốn thử như không đặt cuộc chiến đấu này ở trong lòng. Trái lại, bên nhà họ Đỗ, sắc mặt của ai cũng rất nghiêm túc, im tiếng không nói, tim cô hơi chùng xuống, từ trạng thái của hai bên thì e là nhà họ Đỗ muốn thắng cuộc chiến này cũng không dễ đâu!

Lúc này, một người đàn ông vạm vỡ bên nhà họ Hồ nhảy lên võ đài trước, kiêu căng đứng ở trên đó, vô cùng khinh thường nhìn người nhà họ Đỗ, sắc mặt Đỗ Chi Tú nghiêm túc nói: “Duy Đạt, cẩn thận!”

Người đàn ông to cao bên cạnh Đỗ Chi Tú gật đầu, Hà Tổ Nghi nhìn lại thì thấy người đầu tiên ra sân thi đấu chính là người tối hôm qua chúc rượu Diệp Phùng: Đỗ Duy Đạt “Hai bên chiến đấu, đến điểm thì dừng, đừng làm hại tính mạng của đối phương! Người đầu hàng, người rơi xuống võ đài, người không còn sức chiến đấu thì coi là thua!” “Đỗ Duy Đạt, tao từng nghe về mày rồi, bên trong đời thứ ba của nhà họ Đỗ thì mày cũng coi như một người có tài! Chỉ có điều ngày hôm nay mày sẽ phải trở thành đá kê chân cho Hồ Tấn Nam tạo nổi lên rồi! Nếu mày thức thời thì lăn xuống võ đài luôn đi, tạo có thể tha cho mày một mạng!”

Đỗ Duy Đạt giận dữ, cơ bắp cả người phồng lên: “Đánh rằm con mẹ mày ấy! Có bản lĩnh gì cứ dùng hết ra đây, ông đây còn không để kẻ vô dụng của nhà họ Hồ ở trong mat

Khi đang nói chuyện thì Đỗ Duy Đạt xông lên phía trước, nắm đấm to bằng cái đấu ào ào xé gió, gào thét vung lên, Hồ Tấn Nam cười “ha ha”, không chính diện đối kháng mà cúi người tránh né. Một đẩm chưa trúng, Đỗ Duy Đạt quyền cước liên tục vung lên, sức mạnh to lớn, trong thời gian ngắn, Hồ Tấn Nam chỉ liên tục phòng thủ, không lấy ra sức lực để chống lại được, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ

Đỗ Duy Đạt chiếm thượng phong, tất cả người nhà họ Đỗ đều reo hò khen ngợi, Hà Tổ Nghi trên mặt cũng lộ ra nu quay đầu nhìn Diệp Phùng nói: “Diệp Phùng, trận này nhà họ Đỗ thắng chắc rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện