Chương 592: Cơ nghiệp

Không thể không nói, âm mưu của Diệp Phùng rất lớn nhưng cũng rất mạo hiểm, nhưng Diệp Phùng trước giờ không phải là một người thiếu đi tinh thần mạo hiểm, hơn nữa nếu chuyện này thành công, thì lợi ích mang lại cho anh đương nhiên cũng rất lớn. “Bà Đỗ bà yên tâm, tôi đã dám thề thì đương nhiên tôi sẽ có cách, bà Đỗ chỉ cần nói với tôi, chuyện làm ăn của tôi, thì nhà họ Đỗ các bà, có nhận hay là không!” “Nhận! Tại sao lại không nhận?”

Đỗ Chi Tú cũng là rất khí phách mà nói: “Có điều, tôi muốn nhắc nhở cậu, nhà họ Đỗ chỉ nhận hóa phẩm, tất cả những thủ tục gặp phải trong quá trình vận chuyển hàng, không liên quan tới nhà họ Đỗ, tiền trao thì cháo múc!” “Không thành vấn đề ”

Sau đó, người của nhà họ Đỗ cũng không có tiếp tục làm khó Diệp Phùng, ngược lại tràn đầy vô số sự khao khát đối với anh!

Nếu như người đàn ông trước mắt này, thật sự có thể làm được những lời anh ta nói, vậy cả cuộc sống của nhà họ Đỗ, thì nhà họ Đỗ sẽ phát sinh biến hóa là thay đổi hoàn toàn, đến lúc đó, anh chính là ân nhân của nhà họ

Trong hiên nhà, Khổng Hàm Tuấn nhìn Đỗ Chi Tú: “Chi Tủ, bà thật sự không về cùng tôi sao?”

Đỗ Chi Tủ thở dài: “Sao tôi lại không muốn cùng ông về chứ, nhưng mà tôi không yên tâm nhà họ Đỗ này!” “Con cháu tự có phúc phần của con cháu, nhà họ Đỗ bây giờ đã ổn định rồi, con trai lớn của anh hai bà đã kế nhiệm lên làm gia chủ, tuổi bà cũng lớn rồi cũng quản không được nhiều nữa, cứ kệ bọn họ đi!”

Khổng Hàm Tuấn khuyên răng, lý giải nói, Đỗ Chi Tú vẫn im lặng ngồi đó, cứ như đang băn khoăn điều gì đó, lúc này Hà Tổ Nghi lên tiếng nói: “Bà ngoại, bà xem đi nhà họ Đỗ mặc dù dưới sự dẫn dắt của bà, lần nữa hồi sinh trở lại, nhưng mà bà có phát hiện không? Bây giờ cả nhà họ Đỗ ngoại trừ bà ra, thì ai cũng vô dụng cả!”

Đỗ Chi Tú ngây người, ngẩng đầu lên, Hà Tố Nghi tiếp tục nói: “Chính là vì bà quá mạnh mẽ, cho nên mọi quyết định của nhà họ Đỗ đều do bà quyết định, theo thời gian thì bọn họ quen nghe theo mệnh lệnh của bà, sẽ không tự suy nghĩ, sẽ không tự giải quyết, bây giờ bà vẫn có thể quản lý nhà họ Đỗ, nhưng bà còn có thể dẫn dắt nhà họ Đỗ bao nhiêu năm nữa chứ?” “Nếu như bỏ lại một đám trẻ lớn lên dưới sự bảo vệ của bà, đợi đến lúc cần bọn chúng sải cánh như chủ đại bàng non, thì bọn chúng thật sự có thể bay lên không?”

Thần sắc Đỗ Chi Tủ chấn động, những lời này của Hà Tổ Nghi, đã đâm sâu vào trái tim bà, tự hỏi bản thân nếu nhà họ Đỗ thật sự không còn bà, thì còn cháu của nhà họ Đỗ, thật sự có thể phát triển cái cơ nghiệp này lên cao không? “Từ đó trở đi, nếu là con gái của nhà họ Đỗ lấy chồng bên ngoài, thì bà cổ luôn vô cùng nghiêm khắc, bà ấy không muốn nhìn thấy mọi người lần nữa đi lên vết xe đổ của cô ba!” “Mặc dù nhà họ Đỗ đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với dòng họ lớn đó, nhưng cô ba cũng sẽ không sống lại, cô à bà cũng có nỗi khổ riêng của bà.…”

Hà Tố Nghi thấy Đỗ Chi Tú im lặng không lên tiếng, bèn tiếp tục nói tiếp: “Cho nên bà ngoại à, chi bằng bà nhân cơ hội này, giao nhà họ Đỗ lại cho bọn họ, để bọn họ quản lý, vận hành, để bọn họ biết được cái khó khăn của một người quản lý dòng họ, dù sao bà bây giờ vẫn còn, nếu bọn hò có gì sai sót, bà vẫn có thể giúp bọn họ tìm ra sai sót, cũng sẽ không gây ra tai họa, nhưng nếu đợi đến lúc bà thực sự không quản được, đến lúc đó thì cái gì cũng muộn rồi!”

Những lời mà Hà Tổ Nghi nói đã kích động sâu sắc đến trái tim của Đỗ Chi Tú, đây là một điều bà nghĩ rất lâu rồi, lại là vấn đề bà vẫn luôn không dám đối mặt.

Đỗ Chi Tú luôn cho rằng, chỉ cần bản thân bà còn sống thì nhà họ Đỗ sẽ không ngã xuống, nhưng bà sơ suất rồi, tuổi của bà đang tăng dần tăng lên, bản thân có thể bảo vệ nhà họ Đỗ mười năm, hai mươi năm, nhưng bản thân có thể còn bao nhiêu cái hai mươi năm nữa chứ? “Haiz… con nói đúng, là bà ngoại quá cố chấp rồi!” “Sau hai ngày, nhà họ Đỗ và nhà họ Hồ có một cuộc tranh giành khu mỏ, sau khi chuyện này hoàn thành, bà ngoại sẽ theo ý các con mà về nhà!”

Hà Tố Nghị vui mừng gật đầu, ông ngoại bà ngoại có thể đoàn tụ rồi, cô vô cùng vui mừng, có điều, ngay lập tức cô nhìn Độ Chị Tú với ánh mắt nghi hoặc: “Tranh giành khu mỏ? Đó là cái gì ạ?” “Nơi dòng họ chúng ta sinh sống ở nước ngoài, chính là ở mỗi một hòn đảo trên mặt biển, trong vùng biển này nhà họ Đỗ chúng ta tổng cộng có bảy mươi tám hòn đảo nhỏ.

Mà trước đó không lâu, núi lửa ngầm dưới đáy biển đã phun trào và đông đặc tạo thành một hòn đảo nhỏ, nhưng mà hòn đảo này không phải là hòn đảo bình thường, trong hòn đảo đó có lượng lớn khoảng thạch, do vị trí của hòn đảo nhỏ đó lại ngay ranh giới khu vực biển của nhà họ Đỗ chúng ta và khu vực biển của nhà họ Hồ, cho nên hòn đảo nhỏ đó phải chia ra hai bên, có điều, dựa theo quy định của hải tộc, sau hai ngày, trên đảo sẽ đặt một võ đài, ba người chiến đấu ba lần, người chiến thắng thì sẽ có nhận được quyền lợi chi phối hòn đảo đó!” “Cái nhà họ Hồ này lợi hại lắm ạ?”

Sắc mặt Đỗ Chi Tủ khựng lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Thực lực của mười tộc ở nước ngoài gần như là tương đương, trong mỗi một dòng họ đều có người trời sinh tài năng xuất chúng, cho nên nói, hai ngày sau tranh giành khoảng đảo, thắng thua không thể đoán trước được!” “Hơn nữa đến lúc đó, tám dòng họ lớn còn lại đều sẽ có người đến đó xem trận chiến, cho nên trận chiến đấu này, không chỉ liên quan đến khoảng đảo sẽ thuộc về ai, mà còn liên quan đến mặt mũi của các dòng họ ”

Hà Tố Nghi gật đầu, kiên định nhìn Đỗ Chị Tú nói: “Bà ngoại, con tin nhà họ Đỗ, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về chúng ta!”

Đồ Chi Tủ âu yếm vuốt ve mái tóc của cô: “Cháu ngoan, không còn sớm nữa, con mau về nghỉ ngơi đi!”

Sáng ngày thứ hai, Hà Tổ Nghì bị một âm thanh ồn ào đánh thức, hai mắt cô mơ hồ, mở cửa sổ ra, lại nhìn thấy Diệp Phùng đang trước cửa vườn luyện với không biết anh chặt đầu ra một cái cây làm thành một cây kiểm dài, đường kiểm mạnh mẽ, mở ra đóng lại giữa mỗi một hành động đều tràn đầy sự mạnh mẽ, nam tinh

Hà Tố Nghi không khỏi xem đến ngớ ngẩn, trong đôi mắt tràn đầy sự tự hào! Nhìn thấy chưa? Đó chính là người đàn ông của Hà Tố Nghi tôi đó!

Phảng phất như cảm nhận được ánh mắt của cô, Diệp Phùng ngừng lại động tác trong tay, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trong khe cửa sổ, liền cười thầm trong lòng, nhưng vẻ mặt lại im lặng không lên tiếng, nhẹ nhàng mà cong eo xuống.

Đột nhiên, búng tay một cái, chỉ nghe vèo một cái, cửa số phát ra một tiếng động rồi lập tức đóng lại, làm cho Hà Tổ Nghi giật mình, rất lâu sau đó mới phản ứng lại, đột nhiên trong nhà truyền đến tiếng sư tử hà đông gầm lên: “Diệp Phùng! Cậu đừng chạy! Cậu không xong với tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện