“Anh quay lại làm việc trước đi, nếu người phụ nữ đó liên lạc lại với anh, anh có thể ghi âm cuộc trò chuyện lại.”
Mặc Tu Trần nói khẽ, người đàn ông trung niên như được giải phóng, nhanh chóng gật đầu đáp ứng, liền rời khỏi phòng làm việc như chạy trốn.
“Tu Trần, cậu cứ như vậy mà thả anh ta đi?”
Sắc mặt Lạc Hạo Phong chán nản, anh ấy còn đang chờ xem một màn kịch hay ho cơ, nhưng không ngờ Mặc Tu Trần lại dễ dàng thả hắn đi như vậy.
Đàm Mục nhìn thoáng qua vẻ mặt của Mặc Tu Trần, sau đó nói: “Nếu hỏi lại anh ta nữa thì câu trả lời vẫn như cũ, chỉ bằng chúng ta tìm vị trí của điện thoại công cộng trước. Chuyện này tôi có thể nhờ chú Minh giúp đỡ, tìm được người nói chuyện với anh ta là ai. Sau đó, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
“Trước đó không phải Tu Trần đã nghi ngờ sự Trình Giai dùng khổ nhục kế sao? Chẳng lẽ Trình Giai chạy đến thành phố F gọi điện?”
“Mấy ngày này cô ta không rời thành phố G, điện thoại không phải cô ta gọi.”
Đàm Mục nói tới đây, lời nói vừa dứt, ánh mắt thay đổi, nói thêm: “Trừ phi, là số điện thoại chuyển đi, giống như số mà tối hôm đó Ôn Nhiên nhận được là của Tu Trần.”
Hai người phân tích từng câu một, nhưng không ai nghỉ ngờ Ôn Nhiên, điều này khiến Mặc Tu Trần rất vui vẻ, xem ra cho dù có người vu oan cho Ôn Nhiên cũng sẽ không ai tin.
Anh cắt ngang cuộc thảo luận của Lạc Hạo Phong và Đàm Mục, nhẹ nhàng nói: “Trình Giai ở bệnh viện đột nhiên đau đầu, tôi sẽ đến bệnh viện xem xét, hai người cũng nên giải tán đi thôi!”
“Cậu muốn đến bệnh viện thăm Trình Giai, không sợ Ôn Nhiên ghen à?”
Môi mỏng của Lạc Hạo Phong mím nhẹ, cười nhìn anh, Đàm Mục trầm ngâm nói: “Tôi nghe Tiểu Lưu nói, khi Trình Giai và Ôn Nhiên nói chuyện, cô ta như một người đanh đá chua ngoa, hoàn toàn không có sự dịu dàng và yếu ớt như thường ngày. “
Sở dĩ Tiêu Lưu biết chuyện đó là bởi vì Mặc Tu Trần muốn biết, ở sau lưng anh Trình Giai sẽ trông như thế nào. Anh không muốn tự mình xem video, cho nên mới giao nhiệm vụ gian nan này cho Tiểu Lưu.
Thực ra, Tiểu Lưu đã biết bộ mặt thật của Trình Giai mà không cần xem video. Ngoại trừ ở trước mặt Mặc Tu Trần, cô ta giả vờ yêu đuối, dịu dàng và ân cần. Ở trước mặt cậu ta, thái độ của Trình Giai như một thiên kim tiểu thư lạnh lùng và kiêu ngạo, hoàn toàn quên mắt thân phận của mình.
“Đúng lúc tôi không có việc gì, đến tham gia náo nhiệt, nói không chừng cô ta sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy, điều đó cũng coi như giúp cậu được một việc lớn.”
Lạc Hạo Phong quản lý xí nghiệp dược phẩm ở thành phố H. Ở thành phố G, không thể nói anh ấy hoàn toàn không có việc, nhưng không giống như Đàm Mục bận rộn như con quay, nhàn nhã như vậy. Anh ấy làm gì đi giúp đỡ đâu, rõ ràng là đi xem náo nhiệt.
Vừa rồi Mặc Tu Trần nghe điện thoại anh ấy đều nghe thấy hết..
rÖi.
Đàm Mục đảo mắt rồi đứng dậy, “Các cậu đến bệnh viện đi, tôi sẽ đến công trường nhìn chằm chằm. Nếu Tiêu Văn Khanh biết chủ tịch muốn giao tập đoàn cho cậu, bà ta nhất định sẽ gây rắc rồi, dự án không được xảy ra vấn đề.”
Mặc Tu Trần gật đầu, “Ừ, cậu đi đi!”
x#* Trong lúc ở bệnh viện chờ Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên thuận tiện đi thăm anh trai.
Chân của Ôn Cẩm đã hồi phục rất nhanh, theo quá trình phục hồi hiện tại, trong vòng hai tháng nữa anh ấy sẽ có thể trở lại công ty rồi.
“Nhiên Nhiên, mấy ngày nay em còn gặp ác mộng không?”
Ôn Cẩm nhìn Ôn Nhiên đang ngồi trước giường, khí sắc của cô đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới ngủ dậy, lúc đó trông cô có hơi hốc hác. Nhưng hiện tại, khí sắc của cô đã hồng hào lên từng ngày, còn là sự trẻ trung của thiếu nữ, mày xanh đã mờ đi, có chút nữ tính hơn.
Đây có lẽ đều là công lao của Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần đối xử tốt với em gái anh, anh không chỉ nghe Ôn Nhiên nói mà còn nghe nhiều người nói như vậy. Kể cả chị Lý cũng nói nếu ba mẹ anh còn sống, nhìn thấy Nhiên Nhiên tìm được một người đàn ông xuất sắc như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng.
Giữa hai lông mày của Ôn Nhiên cười nhẹ nói: “Em đã lâu không gặp ác mộng nữa rồi.”
Đến cô cũng cảm thấy thật kỳ lạ, cơn ác mộng đã ám ảnh cô từ khi còn nhỏ, nhưng giờ đây nó đã biến mắt một cách thần kỳ, ngoại trừ việc cô từng nằm mơ một lần khi đi công tác ở thành phố F. Thời gian còn lại, cô luôn ngủ cùng Mặc Tu Trần, không bao giờ mơ thấy nó nữa.
Nếu nói có người ở cùng cô, cô sẽ không gặp ác mộng nữa, trước đó mẹ cô cũng đã từng ở cùng cô. Đêm đó ở thành phố F, Bạch Tiểu Tiểu ngủ với cô, nhưng không có tác dụng gì.
Đôi mắt Ôn Cẩm khẽ nhúc nhích, cười nhẹ rồi lơ đãng nói: “Chỉ cần đừng gặp ác mộng là tốt rồi, bây giờ khí sắc của em rất tốt.
Nếu ba mẹ biết em đã thoát khỏi cơn ác mộng đó, ở dưới cửu tuyền cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.”
Nhắc đến ba mẹ, Ôn Nhiên lại cảm thấy buồn, nụ cười giữa hai lông mày nhạt nhòa, nhìn Ôn Cẩm hỏi câu mà cô đã hỏi không biết bao nhiêu lần: “Anh, anh nói giấc mơ đó, có phải em đã từng trải qua nó rồi không?”
Ôn Cẩm cười lắc đầu: “Trải qua cái gì, từ khi em sinh ra đã là viên ngọc trong lòng bàn tay ba mẹ, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi, làm sao em có thể trông bẩn thỉu như một người ăn xin như vậy được. Làm gì có chuyện em từng trải qua những điều như trong giấc mơ của mình chứ? “
Ôn Nhiên mím môi, cô luôn không nghĩ thông được chuyện này. Trong giấc mơ, cô thật giống như một tên ăn mày, có lúc cô hi vọng giấc mơ sẽ rõ ràng hơn, trọn vẹn hơn, nhưng tất cả chỉ là một vài mảnh vụn rời rạc, tất cả đều khiến cô vô cùng sợ hãi.
Nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai anh em, Ôn Nhiên lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy cuộc gọi, đôi mắt mọng nước thoáng hiện một nụ cười: “Là Mặc Tu Trần gọi tới, chắc anh ấy tới bệnh viện rồi.
Anh, em đi xem Trình Giai trước. “
Ôn Cẩm nhìn thấy niềm hạnh phúc mà cô vô tình để lộ trong mắt, rõ ràng anh nên vui mừng nhưng không khỏi có chút chua xót, đứa em gái anh chăm sóc hơn mười năm lại bị người khác ‘cướp mắt.
“Đi đi, nếu Trình Giai bắt nạt em, đừng có mà ngu ngốc chịu đựng.”
Ôn Cảm nhẹ nhàng cười một tiếng, không yên tâm dặn dò một câu.
Cho dù ba mẹ không còn, cô vẫn còn có anh trai, vẫn là viên ngọc quý trong lòng bàn tay nhà họ Ôn, không phải là người mà Trình Giai có thể ức hiếp, tổn thương.
Ôn Nhiên nhướng mày cười, nghịch ngợm nói: “Anh, em biết rồi, cho dù là Trình Giai hay Lý Giai, kẻ nào dám bắt nạt em, em sẽ bắt nạt lại, sẽ không làm anh xấu hỗ đâu.”
“Thế thì tốt!”
Ôn Cẩm vẫy tay ra hiệu cho cô đi nhanh.
xkx Mặc Tu Trần vừa đi vào đại sảnh bệnh viện, gọi điện cho Ôn Nhiên, chuông reo hai tiếng liền bị cúp máy, Lạc Hạo Phong đang đi bên cạnh thổi còi, sợ rằng thiên hạ sẽ không náo loạn nói: “Có phải Ôn Nhiên ghen rồi không, không nghe điện thoại của cậu.”
Mặc Tu Trần liếc anh ấy một cái rồi bước vào thang máy, thay vì ấn số tầng nơi Trình Giai ở, anh lại ấn số tầng Ôn Cẩm ở.
Lúc đi ra thang máy, đúng lúc nhìn thấy Ôn Nhiên đi ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Tu Trần chọt dịu đi, bên cạnh anh, Lạc Hạo Phong liếc mắt nói đùa: “Cậu và Ôn Nhiên thật là có suy nghĩ giống nhau đó đó, này mà cũng biết cô ấy đang ở đâu?”
Mặc Tu Trần thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nói với anh ấy: “Cậu lên lầu gặp Trình Giai trước đi, lát nữa tôi sẽ lên.”
Mặc Tu Trần nói khẽ, người đàn ông trung niên như được giải phóng, nhanh chóng gật đầu đáp ứng, liền rời khỏi phòng làm việc như chạy trốn.
“Tu Trần, cậu cứ như vậy mà thả anh ta đi?”
Sắc mặt Lạc Hạo Phong chán nản, anh ấy còn đang chờ xem một màn kịch hay ho cơ, nhưng không ngờ Mặc Tu Trần lại dễ dàng thả hắn đi như vậy.
Đàm Mục nhìn thoáng qua vẻ mặt của Mặc Tu Trần, sau đó nói: “Nếu hỏi lại anh ta nữa thì câu trả lời vẫn như cũ, chỉ bằng chúng ta tìm vị trí của điện thoại công cộng trước. Chuyện này tôi có thể nhờ chú Minh giúp đỡ, tìm được người nói chuyện với anh ta là ai. Sau đó, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
“Trước đó không phải Tu Trần đã nghi ngờ sự Trình Giai dùng khổ nhục kế sao? Chẳng lẽ Trình Giai chạy đến thành phố F gọi điện?”
“Mấy ngày này cô ta không rời thành phố G, điện thoại không phải cô ta gọi.”
Đàm Mục nói tới đây, lời nói vừa dứt, ánh mắt thay đổi, nói thêm: “Trừ phi, là số điện thoại chuyển đi, giống như số mà tối hôm đó Ôn Nhiên nhận được là của Tu Trần.”
Hai người phân tích từng câu một, nhưng không ai nghỉ ngờ Ôn Nhiên, điều này khiến Mặc Tu Trần rất vui vẻ, xem ra cho dù có người vu oan cho Ôn Nhiên cũng sẽ không ai tin.
Anh cắt ngang cuộc thảo luận của Lạc Hạo Phong và Đàm Mục, nhẹ nhàng nói: “Trình Giai ở bệnh viện đột nhiên đau đầu, tôi sẽ đến bệnh viện xem xét, hai người cũng nên giải tán đi thôi!”
“Cậu muốn đến bệnh viện thăm Trình Giai, không sợ Ôn Nhiên ghen à?”
Môi mỏng của Lạc Hạo Phong mím nhẹ, cười nhìn anh, Đàm Mục trầm ngâm nói: “Tôi nghe Tiểu Lưu nói, khi Trình Giai và Ôn Nhiên nói chuyện, cô ta như một người đanh đá chua ngoa, hoàn toàn không có sự dịu dàng và yếu ớt như thường ngày. “
Sở dĩ Tiêu Lưu biết chuyện đó là bởi vì Mặc Tu Trần muốn biết, ở sau lưng anh Trình Giai sẽ trông như thế nào. Anh không muốn tự mình xem video, cho nên mới giao nhiệm vụ gian nan này cho Tiểu Lưu.
Thực ra, Tiểu Lưu đã biết bộ mặt thật của Trình Giai mà không cần xem video. Ngoại trừ ở trước mặt Mặc Tu Trần, cô ta giả vờ yêu đuối, dịu dàng và ân cần. Ở trước mặt cậu ta, thái độ của Trình Giai như một thiên kim tiểu thư lạnh lùng và kiêu ngạo, hoàn toàn quên mắt thân phận của mình.
“Đúng lúc tôi không có việc gì, đến tham gia náo nhiệt, nói không chừng cô ta sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy, điều đó cũng coi như giúp cậu được một việc lớn.”
Lạc Hạo Phong quản lý xí nghiệp dược phẩm ở thành phố H. Ở thành phố G, không thể nói anh ấy hoàn toàn không có việc, nhưng không giống như Đàm Mục bận rộn như con quay, nhàn nhã như vậy. Anh ấy làm gì đi giúp đỡ đâu, rõ ràng là đi xem náo nhiệt.
Vừa rồi Mặc Tu Trần nghe điện thoại anh ấy đều nghe thấy hết..
rÖi.
Đàm Mục đảo mắt rồi đứng dậy, “Các cậu đến bệnh viện đi, tôi sẽ đến công trường nhìn chằm chằm. Nếu Tiêu Văn Khanh biết chủ tịch muốn giao tập đoàn cho cậu, bà ta nhất định sẽ gây rắc rồi, dự án không được xảy ra vấn đề.”
Mặc Tu Trần gật đầu, “Ừ, cậu đi đi!”
x#* Trong lúc ở bệnh viện chờ Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên thuận tiện đi thăm anh trai.
Chân của Ôn Cẩm đã hồi phục rất nhanh, theo quá trình phục hồi hiện tại, trong vòng hai tháng nữa anh ấy sẽ có thể trở lại công ty rồi.
“Nhiên Nhiên, mấy ngày nay em còn gặp ác mộng không?”
Ôn Cẩm nhìn Ôn Nhiên đang ngồi trước giường, khí sắc của cô đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới ngủ dậy, lúc đó trông cô có hơi hốc hác. Nhưng hiện tại, khí sắc của cô đã hồng hào lên từng ngày, còn là sự trẻ trung của thiếu nữ, mày xanh đã mờ đi, có chút nữ tính hơn.
Đây có lẽ đều là công lao của Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần đối xử tốt với em gái anh, anh không chỉ nghe Ôn Nhiên nói mà còn nghe nhiều người nói như vậy. Kể cả chị Lý cũng nói nếu ba mẹ anh còn sống, nhìn thấy Nhiên Nhiên tìm được một người đàn ông xuất sắc như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng.
Giữa hai lông mày của Ôn Nhiên cười nhẹ nói: “Em đã lâu không gặp ác mộng nữa rồi.”
Đến cô cũng cảm thấy thật kỳ lạ, cơn ác mộng đã ám ảnh cô từ khi còn nhỏ, nhưng giờ đây nó đã biến mắt một cách thần kỳ, ngoại trừ việc cô từng nằm mơ một lần khi đi công tác ở thành phố F. Thời gian còn lại, cô luôn ngủ cùng Mặc Tu Trần, không bao giờ mơ thấy nó nữa.
Nếu nói có người ở cùng cô, cô sẽ không gặp ác mộng nữa, trước đó mẹ cô cũng đã từng ở cùng cô. Đêm đó ở thành phố F, Bạch Tiểu Tiểu ngủ với cô, nhưng không có tác dụng gì.
Đôi mắt Ôn Cẩm khẽ nhúc nhích, cười nhẹ rồi lơ đãng nói: “Chỉ cần đừng gặp ác mộng là tốt rồi, bây giờ khí sắc của em rất tốt.
Nếu ba mẹ biết em đã thoát khỏi cơn ác mộng đó, ở dưới cửu tuyền cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.”
Nhắc đến ba mẹ, Ôn Nhiên lại cảm thấy buồn, nụ cười giữa hai lông mày nhạt nhòa, nhìn Ôn Cẩm hỏi câu mà cô đã hỏi không biết bao nhiêu lần: “Anh, anh nói giấc mơ đó, có phải em đã từng trải qua nó rồi không?”
Ôn Cẩm cười lắc đầu: “Trải qua cái gì, từ khi em sinh ra đã là viên ngọc trong lòng bàn tay ba mẹ, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi, làm sao em có thể trông bẩn thỉu như một người ăn xin như vậy được. Làm gì có chuyện em từng trải qua những điều như trong giấc mơ của mình chứ? “
Ôn Nhiên mím môi, cô luôn không nghĩ thông được chuyện này. Trong giấc mơ, cô thật giống như một tên ăn mày, có lúc cô hi vọng giấc mơ sẽ rõ ràng hơn, trọn vẹn hơn, nhưng tất cả chỉ là một vài mảnh vụn rời rạc, tất cả đều khiến cô vô cùng sợ hãi.
Nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai anh em, Ôn Nhiên lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy cuộc gọi, đôi mắt mọng nước thoáng hiện một nụ cười: “Là Mặc Tu Trần gọi tới, chắc anh ấy tới bệnh viện rồi.
Anh, em đi xem Trình Giai trước. “
Ôn Cẩm nhìn thấy niềm hạnh phúc mà cô vô tình để lộ trong mắt, rõ ràng anh nên vui mừng nhưng không khỏi có chút chua xót, đứa em gái anh chăm sóc hơn mười năm lại bị người khác ‘cướp mắt.
“Đi đi, nếu Trình Giai bắt nạt em, đừng có mà ngu ngốc chịu đựng.”
Ôn Cảm nhẹ nhàng cười một tiếng, không yên tâm dặn dò một câu.
Cho dù ba mẹ không còn, cô vẫn còn có anh trai, vẫn là viên ngọc quý trong lòng bàn tay nhà họ Ôn, không phải là người mà Trình Giai có thể ức hiếp, tổn thương.
Ôn Nhiên nhướng mày cười, nghịch ngợm nói: “Anh, em biết rồi, cho dù là Trình Giai hay Lý Giai, kẻ nào dám bắt nạt em, em sẽ bắt nạt lại, sẽ không làm anh xấu hỗ đâu.”
“Thế thì tốt!”
Ôn Cẩm vẫy tay ra hiệu cho cô đi nhanh.
xkx Mặc Tu Trần vừa đi vào đại sảnh bệnh viện, gọi điện cho Ôn Nhiên, chuông reo hai tiếng liền bị cúp máy, Lạc Hạo Phong đang đi bên cạnh thổi còi, sợ rằng thiên hạ sẽ không náo loạn nói: “Có phải Ôn Nhiên ghen rồi không, không nghe điện thoại của cậu.”
Mặc Tu Trần liếc anh ấy một cái rồi bước vào thang máy, thay vì ấn số tầng nơi Trình Giai ở, anh lại ấn số tầng Ôn Cẩm ở.
Lúc đi ra thang máy, đúng lúc nhìn thấy Ôn Nhiên đi ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Tu Trần chọt dịu đi, bên cạnh anh, Lạc Hạo Phong liếc mắt nói đùa: “Cậu và Ôn Nhiên thật là có suy nghĩ giống nhau đó đó, này mà cũng biết cô ấy đang ở đâu?”
Mặc Tu Trần thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nói với anh ấy: “Cậu lên lầu gặp Trình Giai trước đi, lát nữa tôi sẽ lên.”
Danh sách chương