“Ừ, chỉ cần em trở về, anh sẽ không tự trách nữa.”
Giọng nói của Ôn Cẩm ngay lập tức làm tan biến sự phiền muộn và những cảm xúc khác, đến nhẹ nhàng và thư thái.
Hai anh em lại nói chuyện phiếm, sau khi cúp máy, trong mắt Ôn Cẩm lóe lên tia lạnh lùng, bấm một dãy số.
“Alo, cậu chủ Ôn, có gì phân phó a?”
Điện thoại reo vài lần rồi được nhấc máy, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
“Nói với bạn của cậu, cho dù anh ta dùng phương pháp gì, cũng phải làm cho những người làm hại em gái tôi nói ra người sai khiến chúng. Ngoài ra, sáng nay cậu có thời gian thì đến bệnh viện một chuyến.”
Giọng điệu của Ôn Cẩm lạnh lùng, nét mặt tuấn tú nghiêm nghị, hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy anh ấy.
“Được, bây giờ tôi đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, buổi trưa tôi sẽ tới gặp anh.”
***
Thành phố F, khách sạn.
Bạch Tiểu Tiểu dùng ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm những quả dâu tây trên cổ Ôn Nhiên, mập mờ hỏi: “Nhiên Nhiên, tối hôm qua cậu và Mặc Tu Trần đã làm mấy lần?”
Ôn Nhiên bị cô ấy nhìn chằm chằm thật sự không tự nhiên, khi cô ấy hỏi như vậy, hình ảnh tối hôm qua sau khi trở về khách sạn lại hiện lên trong đầu cô. Sự điên cuồng kịch liệt của Mặc Tu Trần, lúc còn ở trên núi, cô vì hiệu quả của thuốc mà ý thức mê loạn, cô chỉ nhớ được từng mảnh rải rác. Nhưng sau khi về khách sạn, những hình ảnh kia đã khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Sau đó, cô quá mệt mỏi, anh còn chưa làm xong cô đã lăn ra ngủ.
Nhìn thấy Ôn Nhiên đỏ mặt, Bạch Tiểu Tiểu duỗi ngón tay ra dấu: “Ba lần, bốn lần, năm lần…ai ôi.”
Ôn Nhiên liếc cô ấy, giơ tay vỗ vỗ ngón tay đang duỗi ra của cô ấy, chuyển chủ đề nói: “Hôm nay tớ phải về thành phố G, không thể cùng cậu ở đây đi mua sắm được rồi. Cậu ở lại chơi mấy ngày hay là về cùng tớ.”
“Đừng đổi chủ đề, trả lời câu hỏi vừa nãy của tớ đi, tối hôm qua mấy lần, kỹ thuật của Mặc Tu Trần như thế nào, trước đây bên ngoài đều đồn anh ấy không cương được. Nhiên Nhiên, cậu chữa khỏi bệnh cho anh ấy như thế nào, có phải bộ nội y tình thú tớ mua có tác dụng rồi không?”
“Sao cậu lại có nhiều câu hỏi thế.”
Ôn Nhiên lại liếc cô ấy, cố ấy có vấn đề gì về những cái đó vậy.
Bạch Tiểu Tiểu híp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ứng hồng của Ôn Nhiên, cười nói: “Nhiên Nhiên, cậu không nói tớ cũng đoán ra được, Mặc Tu Trần không phải là loại đàn ông không cương được, hắn là làm tốt lắm!”
“Bạch Tiểu Tiểu, cậu có xấu hổ không hả?”
Ôn Nhiên thật sự không chịu nổi con nhóc Bạch Tiểu Tiểu này rồi. Trước đây khi cô ấy nói những chuyện đó, cô còn cảm thấy không làm sao, nhưng hiện tại, cô vừa trải qua những chuyện kia, mỗi một câu cô ấy nói, cảnh tượng xấu hổ của tối qua lại hiện ra trước mắt cô. Cô hận không thể tìm lấy kim và chỉ để khâu miệng cô ấy lại.
“Tại sao tớ phải xấu hổ, tớ chỉ nói, cậu đều làm hết rồi.”
Bạch Tiểu Tiểu nhướng mày không tán thành, cười nói: “Bây giờ cuối cùng tớ cũng không phải lo lắng cậu sẽ ở góa cả đời nữa, có lẽ số mệnh đã định cậu và Mặc Tu Trần bên nhau. Anh ấy trừ cậu ra không có cảm giác gì với bất kỳ người phụ nữ nào, còn nữa, anh ấy đối với những người phụ nữa khác đều lạnh như bằng.”
“Sao có thể!”
Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Ôn Nhiên cũng có chút vui sướng, cô không biết Mặc Tu Trần có thờ ơ với những người phụ nữ khác hay không, nhưng anh đối xử với cô rất tốt.
Bạch Tiểu Tiểu cắt ngang nói: “Tại sao lại không thể, cậu không biết hồi sáng tớ gọi điện tìm cậu anh ấy hung dữ thế nào đâu, nói cậu mệt quá, không được phép quấy rầy cậu. Vừa nãy tớ tinh cờ đụng phải anh ấy ở hành lang, anh ấy còn không cho mình gặp cậu đấy, cứ như cậu là tài sản riêng của anh ấy không bằng ý.”
“Cậu cường điệu quá rồi đấy.”
Ôn Nhiên khịt mũi cười, muốn nói gì đó, chuông cửa đột nhiên vang lên, Bạch Tiểu Tiểu đứng dậy ra mở cửa, một lúc sau cô ấy mang theo túi xách quay vào, cười nói: “Mặc Tu Trần thật sự cần thận đó, còn chuẩn bị quần áo cho cậu nè, bộ đồ hôm qua của cậu bị rách thành nhiều mảnh rồi đúng không?”
Cô ấy lấy quần áo từ trong túi ra, là phong cách thịnh hành nhất hiện nay, ngay cả đồ lót cũng chuẩn bị sẵn.
“Bộ quần áo tối hôm qua bị mắc vào cành cây.”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng giải thích.
“Chuyện tối hôm qua cậu còn chưa nói cho tớ đâu, những vết thương này của cậu là như thế nào? Làm thế nào mà Mặc Tu Trần tìm được cậu?”
Vừa rồi cô ấy chỉ tò mò xem Mặc Tu Trần giỏi thế nào, chưa kịp hỏi xem tối hôm qua cô bị thương như thế nào.
“Tớ bị đánh thuốc mê ở ngoài nhà vệ sinh, khi tỉnh dậy thì ô tô đang chạy lên núi, khi xuống xe, tớ nhân cơ hội chạy thoát thân thì bị chúng đuổi theo đến sát mép vực. Không có đường rút lui nên tớ đã nhảy xuống.”
“Cậu nhảy khỏi vách núi?”
Sắc mặt Bạch Tiểu Tiểu thay đổi lớn.
Chẳng trách lúc sáng anh Cầm gọi điện lại lo lắng như vậy, cô ấy nhìn xuống cánh tay đang quấn băng gạc của cô, băng gạc dường như vừa được thay xong, “Vách đá cao như vậy, sao cậu lại có thể ngốc nghếch như vậy.”
Ôn Nhiên nở một nụ cười xa xăm, “Tình hình lúc đó tớ không còn cách nào khác, bọn họ cho mình uống thuốc, tớ sợ mình..”
“Nhiên Nhiên, chúng ta nhất định phải tìm ra kẻ làm hại cậu, băm hắn ta ra thành nhiều mảnh.”
Hai mắt Bạch Tiểu Tiểu đỏ hoe, cô ấy đột nhiên tiến lên ôm Ôn Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Kẻ đó có bao nhiêu ác độc mới hai Nhiên Nhiên như thế này, muốn hủy hoại cậu ấy.
“Tiểu Tiểu, bây giờ tớ không sao rồi. Không phải thường nói nạn lớn không chết thì sau đó sẽ gặp nhiều may mắn sao? Tai nạn xe lần trước đã cướp đi sinh mạng của ba mẹ tớ, anh trai đã dùng thân thể mình để bảo vệ tớ. Chuyện tối qua buộc tớ phải nhảy xuống vách núi, cây cối và dây leo đã cứu tớ, điều này chứng minh mạng của tớ rất lớn.”
“Ừ, mạng cậu lớn, không ai có thể làm hại cậu.”
Bạch Tiểu Tiểu không diễn tả được nỗi đau trong lòng, chỉ trong vòng một tháng, Ôn Nhiên đã trải qua quá nhiều chuyện, cô là bạn thân của cô ấy, vào những thời điểm quan trọng, cô lại không giúp được gì cho cô ấy.
“Được rồi, cậu ôm tớ thế này thì tớ mặc quần áo thế nào được.”
Ôn Nhiên cười dịu dàng, không muốn làm bầu không khí trở nên nghiêm trọng như vậy.
Bạch Tiểu Tiểu vừa buông cô ra, điện thoại lại vang lên, lần này là Mặc Tu Trần gọi đến.
“Tìm cậu này.”
Bạch Tiểu Tiểu rất biết điều, trực tiếp đưa điện thoại cho Ôn Nhiên, lại khôi phục lại nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh xắn.
Ôn Nhiên bấm nút trả lời, nhẹ giọng nói: “Alo!”
“Vừa nãy anh nhận được điện thoại của anh em, nghĩ đến anh ấy có chuyện muốn nói với em, Bạch Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ gọi em dậy. Anh cho người đem quần áo đến, có vừa em không?”
Giọng nói của Mặc Tu Trần trầm thấp nhẹ nhàng, Ôn Nhiên nhìn xuống quần áo ở trên giường, nhẹ giọng nói: “Em còn chưa mặc, chắc là vừa thôi.”
Ánh mắt chạm vào đồ lót, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nóng lên, nhịp tim cũng không tự chủ được lưu lại dấu vết điên cuồng.
“Anh cho người đặt chuyến bay lúc hai giờ chiều.”
“Tiểu Tiểu cũng về cùng.”
Ôn Nhiên liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu, mặc dù vừa rồi cô ấy không trả lời, nhưng cô và cô ấy cùng nhau đến, cô về thì cô ấy cũng sẽ không ở lại một mình.
“Được!”
Mặc Tu Trần hiểu ý cô, nhẹ nhàng đáp lại.
Ngừng một chút, anh nói: “Em ăn sáng trước đi nhé, buổi trưa anh về cùng em đi ăn cơm.”
“Không cần đâu, anh cứ làm việc đi ạ, có Tiểu Tiểu ở cùng em rồi.”
Ôn Nhiên nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối lòng tốt của anh, sau khi trải qua sự việc thân mật như tối hôm qua, bây giờ khi đối mặt với Mặc Tu Trần cô thật sự thấy rất ngại ngùng.
Ngoài việc sợ nhìn thấy anh, cô không khỏi nghĩ đến những hình ảnh xấu hổ kia, tâm trạng hiện tại có chút hỗn loạn, cô không biết mình cảm thấy thế nào.
Dường như cô luôn có thể vì anh mà đầu óc rối tung lên, hiện tượng này, Ôn Nhiên không biết là tốt hay xấu.
Bên kia điện thoại, Mặc Tu Trần im lặng chốc lát, âm thanh lại truyền đến, trầm thấp hơn lúc nãy một chút: “Được rồi, chiều nay anh về đón em.”
Giọng nói của Ôn Cẩm ngay lập tức làm tan biến sự phiền muộn và những cảm xúc khác, đến nhẹ nhàng và thư thái.
Hai anh em lại nói chuyện phiếm, sau khi cúp máy, trong mắt Ôn Cẩm lóe lên tia lạnh lùng, bấm một dãy số.
“Alo, cậu chủ Ôn, có gì phân phó a?”
Điện thoại reo vài lần rồi được nhấc máy, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
“Nói với bạn của cậu, cho dù anh ta dùng phương pháp gì, cũng phải làm cho những người làm hại em gái tôi nói ra người sai khiến chúng. Ngoài ra, sáng nay cậu có thời gian thì đến bệnh viện một chuyến.”
Giọng điệu của Ôn Cẩm lạnh lùng, nét mặt tuấn tú nghiêm nghị, hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy anh ấy.
“Được, bây giờ tôi đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, buổi trưa tôi sẽ tới gặp anh.”
***
Thành phố F, khách sạn.
Bạch Tiểu Tiểu dùng ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm những quả dâu tây trên cổ Ôn Nhiên, mập mờ hỏi: “Nhiên Nhiên, tối hôm qua cậu và Mặc Tu Trần đã làm mấy lần?”
Ôn Nhiên bị cô ấy nhìn chằm chằm thật sự không tự nhiên, khi cô ấy hỏi như vậy, hình ảnh tối hôm qua sau khi trở về khách sạn lại hiện lên trong đầu cô. Sự điên cuồng kịch liệt của Mặc Tu Trần, lúc còn ở trên núi, cô vì hiệu quả của thuốc mà ý thức mê loạn, cô chỉ nhớ được từng mảnh rải rác. Nhưng sau khi về khách sạn, những hình ảnh kia đã khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Sau đó, cô quá mệt mỏi, anh còn chưa làm xong cô đã lăn ra ngủ.
Nhìn thấy Ôn Nhiên đỏ mặt, Bạch Tiểu Tiểu duỗi ngón tay ra dấu: “Ba lần, bốn lần, năm lần…ai ôi.”
Ôn Nhiên liếc cô ấy, giơ tay vỗ vỗ ngón tay đang duỗi ra của cô ấy, chuyển chủ đề nói: “Hôm nay tớ phải về thành phố G, không thể cùng cậu ở đây đi mua sắm được rồi. Cậu ở lại chơi mấy ngày hay là về cùng tớ.”
“Đừng đổi chủ đề, trả lời câu hỏi vừa nãy của tớ đi, tối hôm qua mấy lần, kỹ thuật của Mặc Tu Trần như thế nào, trước đây bên ngoài đều đồn anh ấy không cương được. Nhiên Nhiên, cậu chữa khỏi bệnh cho anh ấy như thế nào, có phải bộ nội y tình thú tớ mua có tác dụng rồi không?”
“Sao cậu lại có nhiều câu hỏi thế.”
Ôn Nhiên lại liếc cô ấy, cố ấy có vấn đề gì về những cái đó vậy.
Bạch Tiểu Tiểu híp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ứng hồng của Ôn Nhiên, cười nói: “Nhiên Nhiên, cậu không nói tớ cũng đoán ra được, Mặc Tu Trần không phải là loại đàn ông không cương được, hắn là làm tốt lắm!”
“Bạch Tiểu Tiểu, cậu có xấu hổ không hả?”
Ôn Nhiên thật sự không chịu nổi con nhóc Bạch Tiểu Tiểu này rồi. Trước đây khi cô ấy nói những chuyện đó, cô còn cảm thấy không làm sao, nhưng hiện tại, cô vừa trải qua những chuyện kia, mỗi một câu cô ấy nói, cảnh tượng xấu hổ của tối qua lại hiện ra trước mắt cô. Cô hận không thể tìm lấy kim và chỉ để khâu miệng cô ấy lại.
“Tại sao tớ phải xấu hổ, tớ chỉ nói, cậu đều làm hết rồi.”
Bạch Tiểu Tiểu nhướng mày không tán thành, cười nói: “Bây giờ cuối cùng tớ cũng không phải lo lắng cậu sẽ ở góa cả đời nữa, có lẽ số mệnh đã định cậu và Mặc Tu Trần bên nhau. Anh ấy trừ cậu ra không có cảm giác gì với bất kỳ người phụ nữ nào, còn nữa, anh ấy đối với những người phụ nữa khác đều lạnh như bằng.”
“Sao có thể!”
Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Ôn Nhiên cũng có chút vui sướng, cô không biết Mặc Tu Trần có thờ ơ với những người phụ nữ khác hay không, nhưng anh đối xử với cô rất tốt.
Bạch Tiểu Tiểu cắt ngang nói: “Tại sao lại không thể, cậu không biết hồi sáng tớ gọi điện tìm cậu anh ấy hung dữ thế nào đâu, nói cậu mệt quá, không được phép quấy rầy cậu. Vừa nãy tớ tinh cờ đụng phải anh ấy ở hành lang, anh ấy còn không cho mình gặp cậu đấy, cứ như cậu là tài sản riêng của anh ấy không bằng ý.”
“Cậu cường điệu quá rồi đấy.”
Ôn Nhiên khịt mũi cười, muốn nói gì đó, chuông cửa đột nhiên vang lên, Bạch Tiểu Tiểu đứng dậy ra mở cửa, một lúc sau cô ấy mang theo túi xách quay vào, cười nói: “Mặc Tu Trần thật sự cần thận đó, còn chuẩn bị quần áo cho cậu nè, bộ đồ hôm qua của cậu bị rách thành nhiều mảnh rồi đúng không?”
Cô ấy lấy quần áo từ trong túi ra, là phong cách thịnh hành nhất hiện nay, ngay cả đồ lót cũng chuẩn bị sẵn.
“Bộ quần áo tối hôm qua bị mắc vào cành cây.”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng giải thích.
“Chuyện tối hôm qua cậu còn chưa nói cho tớ đâu, những vết thương này của cậu là như thế nào? Làm thế nào mà Mặc Tu Trần tìm được cậu?”
Vừa rồi cô ấy chỉ tò mò xem Mặc Tu Trần giỏi thế nào, chưa kịp hỏi xem tối hôm qua cô bị thương như thế nào.
“Tớ bị đánh thuốc mê ở ngoài nhà vệ sinh, khi tỉnh dậy thì ô tô đang chạy lên núi, khi xuống xe, tớ nhân cơ hội chạy thoát thân thì bị chúng đuổi theo đến sát mép vực. Không có đường rút lui nên tớ đã nhảy xuống.”
“Cậu nhảy khỏi vách núi?”
Sắc mặt Bạch Tiểu Tiểu thay đổi lớn.
Chẳng trách lúc sáng anh Cầm gọi điện lại lo lắng như vậy, cô ấy nhìn xuống cánh tay đang quấn băng gạc của cô, băng gạc dường như vừa được thay xong, “Vách đá cao như vậy, sao cậu lại có thể ngốc nghếch như vậy.”
Ôn Nhiên nở một nụ cười xa xăm, “Tình hình lúc đó tớ không còn cách nào khác, bọn họ cho mình uống thuốc, tớ sợ mình..”
“Nhiên Nhiên, chúng ta nhất định phải tìm ra kẻ làm hại cậu, băm hắn ta ra thành nhiều mảnh.”
Hai mắt Bạch Tiểu Tiểu đỏ hoe, cô ấy đột nhiên tiến lên ôm Ôn Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Kẻ đó có bao nhiêu ác độc mới hai Nhiên Nhiên như thế này, muốn hủy hoại cậu ấy.
“Tiểu Tiểu, bây giờ tớ không sao rồi. Không phải thường nói nạn lớn không chết thì sau đó sẽ gặp nhiều may mắn sao? Tai nạn xe lần trước đã cướp đi sinh mạng của ba mẹ tớ, anh trai đã dùng thân thể mình để bảo vệ tớ. Chuyện tối qua buộc tớ phải nhảy xuống vách núi, cây cối và dây leo đã cứu tớ, điều này chứng minh mạng của tớ rất lớn.”
“Ừ, mạng cậu lớn, không ai có thể làm hại cậu.”
Bạch Tiểu Tiểu không diễn tả được nỗi đau trong lòng, chỉ trong vòng một tháng, Ôn Nhiên đã trải qua quá nhiều chuyện, cô là bạn thân của cô ấy, vào những thời điểm quan trọng, cô lại không giúp được gì cho cô ấy.
“Được rồi, cậu ôm tớ thế này thì tớ mặc quần áo thế nào được.”
Ôn Nhiên cười dịu dàng, không muốn làm bầu không khí trở nên nghiêm trọng như vậy.
Bạch Tiểu Tiểu vừa buông cô ra, điện thoại lại vang lên, lần này là Mặc Tu Trần gọi đến.
“Tìm cậu này.”
Bạch Tiểu Tiểu rất biết điều, trực tiếp đưa điện thoại cho Ôn Nhiên, lại khôi phục lại nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh xắn.
Ôn Nhiên bấm nút trả lời, nhẹ giọng nói: “Alo!”
“Vừa nãy anh nhận được điện thoại của anh em, nghĩ đến anh ấy có chuyện muốn nói với em, Bạch Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ gọi em dậy. Anh cho người đem quần áo đến, có vừa em không?”
Giọng nói của Mặc Tu Trần trầm thấp nhẹ nhàng, Ôn Nhiên nhìn xuống quần áo ở trên giường, nhẹ giọng nói: “Em còn chưa mặc, chắc là vừa thôi.”
Ánh mắt chạm vào đồ lót, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nóng lên, nhịp tim cũng không tự chủ được lưu lại dấu vết điên cuồng.
“Anh cho người đặt chuyến bay lúc hai giờ chiều.”
“Tiểu Tiểu cũng về cùng.”
Ôn Nhiên liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu, mặc dù vừa rồi cô ấy không trả lời, nhưng cô và cô ấy cùng nhau đến, cô về thì cô ấy cũng sẽ không ở lại một mình.
“Được!”
Mặc Tu Trần hiểu ý cô, nhẹ nhàng đáp lại.
Ngừng một chút, anh nói: “Em ăn sáng trước đi nhé, buổi trưa anh về cùng em đi ăn cơm.”
“Không cần đâu, anh cứ làm việc đi ạ, có Tiểu Tiểu ở cùng em rồi.”
Ôn Nhiên nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối lòng tốt của anh, sau khi trải qua sự việc thân mật như tối hôm qua, bây giờ khi đối mặt với Mặc Tu Trần cô thật sự thấy rất ngại ngùng.
Ngoài việc sợ nhìn thấy anh, cô không khỏi nghĩ đến những hình ảnh xấu hổ kia, tâm trạng hiện tại có chút hỗn loạn, cô không biết mình cảm thấy thế nào.
Dường như cô luôn có thể vì anh mà đầu óc rối tung lên, hiện tượng này, Ôn Nhiên không biết là tốt hay xấu.
Bên kia điện thoại, Mặc Tu Trần im lặng chốc lát, âm thanh lại truyền đến, trầm thấp hơn lúc nãy một chút: “Được rồi, chiều nay anh về đón em.”
Danh sách chương