Cúp điện thoại, Lý Huyền chia sẻ vị trí cho Lâm Hi: “Có lẽ tối nay em sẽ ở trên xe qua đêm, anh đừng lo lắng, trong xe có máy sưởi, không lạnh, có điều không thể mừng sinh nhật cho anh rồi.”
Lâm Hi không trả lời tin nhắn của cô, Lý Huyền khóa màn hình lại, tiết kiệm điện.
Lúc này, tài xế đã tắt máy xe, máy sưởi vốn không quá hiệu quả cũng ngừng.
Người phụ nữ ôm con vừa dỗ dành đứa bé nín khóc, ngẩng đầu hỏi: “Bác tài, tại sao bác lại tắt máy sưởi, lạnh quá!”
“Không biết bao giờ đường mới có thể thông, không thể bật máy sưởi cả đêm được, đến lúc đó xe không có xăng, cô đẩy về giúp tôi nhé?” Tài xế ngồi trên ghế lái, nghịch bật lửa, thái độ rất không khách khí.
Đứa bé trong lòng người phụ nữ vẫn khóc, Lý Huyền quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, thoạt trông cô ấy còn khá trẻ, có lẽ còn nhỏ hơn Lý Huyền vài tuổi, cô ấy cởi áo khoác bọc lấy đứa bé, bản thân chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng, lạnh đến run bần bật, ôm chặt đứa bé, dùng cơ thể làm bé ấm áp hơn một chút.
Là một người mẹ, nào có ai không thương con cơ chứ…
Nhưng vì sao Triệu Di luôn đối xử với cô như vậy… Nhiều năm mẹ con, lại trở thành kẻ thù, Lý Huyền nản lòng thoái chí.
Cô tháo khăn quàng cổ trên cổ của mình, đứng dậy đưa cho người phụ nữ ôm con ở phía sau: “Cô mau quấn đi, đừng để bị lạnh.”
Người phụ nữ ngẩn ra, nhìn về phía Lý Huyền, thoáng xấu hổ, cúi đầu nói: “Làm sao… Làm sao lại thế được.”
“Đừng khách khí.” Lý Huyền nói: “Tình hình bây giờ, không biết khi nào đường mới có thể thông, người lớn có thể chịu đựng được, nhưng trẻ con thì không.”
Người phụ nữ nghe vậy, rốt cuộc cũng không khách khí với cô, nhận khăn quàng cổ trong tay cô, quấn cho đứa bé. Mười mấy phút sau, có lẽ đứa bé đã mệt mỏi, tiếng khóc cũng nhỏ dần, nặng nề ngủ trong lòng mẹ.
Lý Huyền nhìn đồng hồ, giờ đã gần 10 giờ, bọn họ đã ở trên con đường này bốn tiếng, cô vừa mệt vừa lạnh lại đói, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lâm Hi: “Anh đang làm gì thế?”
Anh là sự ấm áp duy nhất của cô trong ngày đông rét buốt.
Không lâu sau, tin nhắn anh gửi đến: “Anh đang xem tin tức, chuyện tắc đường lần này ồn ào rất lớn.”
“Anh đừng thức quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải làm việc đấy.”
“Ừ.”
Không có tin nhắn, bỗng dưng, trong lòng cô thoáng mất mát, nhưng cảm xúc này rất nhanh đã bị cô đè xuống, làm ra vẻ cái gì, đây đâu phải quay phim, cô cũng không phải nữ chính, tên xấu tính Lâm Hi kia càng không thể là nam chính.
Mặc dù tuyết bay tán loạn, nhưng trên đường nhanh chóng xuất hiện người dân trong thôn làng xung quanh, bọn họ trèo qua dải phân cách, lại đây bán một ít thức ăn nước uống, thậm chí còn bán chăn lông, những cái chăn lông đó phần lớn là chăn cũ đã qua sử dụng, nhưng giá cả lại xa xỉ, rẻ cũng phải mua một hai trăm.
Rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Nước và đồ ăn giá cả cũng không rẻ, nhưng trên đường đỗ quá nhiều xe, mấy thứ này vẫn bị tài xế và hành khách đang đói khát tranh giành mua hết sạch.
Lý Huyền bỏ ra năm mươi tệ, cuối cùng mua được một chai nước khoáng, cô uống chút, rồi rót một cốc cho người phụ nữ ôm con ở phía sau.
Dường như cái lạnh vẫn không ngừng tăng lên, cô mệt đến không chịu được, dựa đầu vào cửa sổ, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, xuyên qua cửa kính mờ hơi nước, cô thấp thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, qua dải phân cách trên quốc lộ, trong ánh đèn xe nhấp nháy, đi về phía cô.
Tim bỗng dưng nảy lên.
Không thể nào!
Lý Huyền dùng sức xoa xoa đôi mắt, không đúng, ghé sát vào cửa sổ, tay cô lau rồi lại lau trên ô cửa mờ hơi nước, không sai, là anh!
Lâm Hi đại gia!
Cho dù không thấy rõ mặt, nhưng chiếc áo khoác lông chồn dài kia, hôm nay đã để lại cho Lý Huyền ấn tượng rất sâu sắc.
Chỉ thấy tên kia lưỡng lự nhìn vào từng cái xe buýt xung quanh, anh đang tìm cô!
Lý Huyền bất chấp tất cả, đứng dậy chạy tới đầu xe, bảo tài xế mở cửa, sau đó hô to về phía bóng dáng mờ ảo của Lâm Hi: “Em ở đây!”
Nghe thấy giọng cô, Lâm Hi bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn cô, chạy chậm đến, khi đi ngang qua một chiếc xe con còn đâm lệch đèn xe của người ta.
Lý Huyền không nhịn được cười ra tiếng, trong lòng lại chợt xót xa, nước mắt tí tách rơi xuống.
Người trong xe con ló đầu ra mắng Lâm Hi, Lâm Hi không quan tâm đến anh ta, một đường phong trần chạy về phía Lý Huyền, kéo tay cô ôm cô vào trong lòng ngực. Tiếng khóc của Lý Huyền càng lớn, hôm nay ở nhà chịu uất ức, nỗi áy náy không kịp về mừng sinh nhật anh, lúc này đồng thời trút ra, không ít hành khách ngó đầu ra nhìn cô.
Lau cho cô khóc, dùng đúng bộ đồ này của anh.
“Bộ quần áo này của ông đây hơn mười vạn, em bôi hết nước mắt nước mũi lên, may mà là em, đổi thành người khác thử xem, xem ông đây có đấm gãy răng không.”
Lâm Hi vừa dứt lời, Lý Huyền không nhịn được nín khóc mỉm cười, tay víu vào ngực anh nắm thành quyền đấm đấm: “Miệng anh không thể nói một chút lời êm tai được à.”
Khóe miệng Lâm Hi cong lên, sau đó cởi áo khoác trên người, khoác lên người Lý Huyền, bọc cô kín mít thành con gấu xám, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hơi ửng đỏ.
Chủ nhân chiếc xe màu đen phía sau vươn đầu ra ngoài cửa sổ mắng Lâm Hi: “Này! Người đằng trước kia! Anh đâm hỏng đèn xe của tôi rồi! Bồi thường đi!”
“Ồn ào cái gì! Không thấy ông đây đang dỗ vợ à!” Lâm Hi quay đầu lại không kiên nhẫn nói với anh ta một tiếng.
“Muốn dỗ vợ thì về nhà lên giường mà dỗ? Giờ anh phải giải quyết vấn đề đèn xe cho tôi trước đã! Tên còn chưa để lại mà anh đã chạy đi rồi, trời tuyết rơi lớn như vậy tôi biết tìm anh ở đâu!”
“Này! Ông đây chạy cái gì mà chạy!” Lâm Hi quay đầu lại chỉ vào anh ta: “Anh vẫn còn sức đúng không!”
Lý Huyền đẩy đẩy anh, bất đắc dĩ nói: “Đừng ầm ĩ, chú ý thân phận.”
“Được, anh nghe lời vợ.”
“Ai là vợ của anh.” Lý Huyền đỏ mặt lẩm bẩm.
Lâm Hi chạy tới giải quyết chuyện đèn xe với người kia.
Bên ghế phó lái có một người phụ nữ đang ngồi, vừa nhìn thấy Lâm Hi, thất thanh hét lên: “Á! Anh là Lâm Hi! Anh!”
Anh…
Người phụ nữ kia trông cũng phải ba mươi nhỉ? Gọi người năm nay vừa mới tròn 23 như Lâm Hi là anh, xem ra nhất định là fans rồi, may mà không gọi là pa pa.
Người đàn ông nhìn Lâm Hi, lại nhìn người phụ nữ, khó tin mà kéo dài giọng nói: “Đùa gì vậy, em gọi tên nhóc này là gì…”
Người phụ nữ kia đã kích động nhảy từ trong xe ra, sung sướng chạy đến trước mặt Lâm Hi, quan sát mặt anh, kích động đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên: “Anh thật sự là anh ấy! A a a a! Hôm nay nhất định là ngày may mắn của em! Không ngờ em lại thấy người sống!”
Hoá ra từ trước đến nay cô đều nhìn thấy người chết à? Lâm Hi đỡ trán, lúc này bị fans nhận ra không phải là chuyện tốt, anh lễ phép cười với cô ta, sau đó chuyển sang người đàn ông đang đần người ra: “Đèn xe này, bồi thường như thế nào?”
“Bồi thường gì chứ!” Người phụ nữ nói trước: “Sao em có thể để anh bồi thường được! Không sao đâu không sao đâu! Em có bảo hiểm, không phải bồi thường.”
“Này! Sao lại không cần bồi thường!” Người đàn ông kia có vẻ không hài lòng, người phụ nữ dẫm mạnh lên chân anh ta: “Đây là Lâm Hi, thần tượng của em! Anh ấy hát hay lắm! Em bảo không bồi thường là không bồi thường!”
“Được được được, nghe em.” Người đàn ông run run khóe miệng, có lẽ bị người phụ nữ kia dẫm hơi mạnh, anh ta rên rỉ nói với Lâm Hi: “Tên nhóc, lần này tôi bỏ qua cho anh!”
“Khách khí một chút.” Người phụ nữ lại chọc người đàn ông một cái.
“Không cần.” Lâm Hi liếc chiếc xe kia một cái: “Chút tiền ấy, cũng chỉ bằng số lẻ một bộ quần áo của ông đây.”
“Hừ! Cái anh này!” Người đàn ông chưa kịp mở miệng nói chuyện, người phụ nữ đã đặt hai tay lên trước ngực, vẻ mặt si mê: “Bên ngoài màn ảnh anh cũng đẹp trai thanh khiết thoát tục như vậy, không giống với mấy tên yêu nghiệt lẳng lơ kia!”
Khóe miệng người đàn ông giật giật, khoé miệng Lý Huyền cũng giật giật theo…
Đúng là thần tượng nào fans nấy!
Cuối cùng sau khi định xong giá cả, Lâm Hi bồi thường người kia hai vạn tệ, trực tiếp chuyển khoản qua điện thoại, không hề chậm lấy một giây, sau đó Lâm Hi còn ký tên và chụp ảnh với người phụ nữ kia, chuyện này mới tính bỏ qua.
Khi ảnh được đưa lên mạng, đêm khuya lại bùng nổ một đợt bình luận.
“Đệch đệch đệch đệch đệch! Chuyện gì vậy!”
“Thành thật trả lời, chủ nhà gặp được Lâm Hi pa pa của tôi ở đâu vậy!”
“Có phải ở quốc lộ 231 không! Tôi đọc báo thấy tuyết rơi dày nên bị tắc đường, xe đỗ lại rất nhiều!”
“A a a a! Tôi đang đỗ trên đường này! Anh của tôi ở trên chiếc xe nào! Tôi muốn đi tìm anh ấy ký tên, muốn hôn muốn ôm một cái!!”
“Tôi là chủ nhà, các bạn đừng ồn ào nữa, anh và nữ thần Lý Huyền đang ở bên nhau, vừa rồi tôi còn nghe thấy anh ấy gọi Huyền Huyền là vợ.”
“Cái đệt, không kịp đề phòng đã bị đút một miếng thức ăn chó.”
“Tối nay chắc chắn mất ngủ, vẫy tay bye bye.”
“Chính thức đi chết, tạm biệt.”
———-
“Sao anh lại tới đây! Không phải, anh tới đây như thế nào?” Trên xe buýt, Lý Huyền dựa vào cánh tay Lâm Hi không chịu buông ra.
“Đoạn đường bị tắc có vẻ khá dài, anh dựa theo định vị của em, lái xe đến một thị trấn gần đây, sau đó mua motor, đi dọc theo đường nhỏ đến đây.” Lâm Hi bâng quơ giải thích.
Mua motor?!
Lý Huyền khó tin nhìn Lâm Hi, thế mà cũng mua motor! Tiền đâu phải để vung tay chi tiêu như thế!
Nghĩ đến cái áo khoác hơn mười vạn nói mua là mua của anh, tay cũng không hề run lấy một chút, đúng là người đàn ông phá hoại tài sản.
Nhưng tên nhóc Lâm Hi này, không thể trông cậy vào chút tiền của anh cho cô ăn mặc cần kiệm kia, tiêu thì tiêu đi, nhà mình cũng không thiếu tiền, không có lại kiếm, vui vẻ là được, chỉ cần anh vui, Lý Huyền đập nồi bán sắt cũng có thể nuôi anh.
Nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Từ từ… Trọng điểm không phải việc này…
“Tuyết rơi lớn như vậy, anh mẹ nó còn lái motor trên đường núi! Anh không muốn sống nữa hả!” Lý Huyền đột nhiên sầm mặt nghiêm túc trừng anh.
“Anh muốn sống, nhưng cũng không thể bỏ rơi bà xã, nghĩ đến em ở đây chịu đói chịu lạnh, trong lòng ông đây chẳng khác nào bị mèo cào, xem như chạy, vậy cũng phải chạy tới.” Lâm Hi vừa dứt lời, lấy nước, bánh mì và sữa bò trong balo ra, nghiêm trang nói: “Cửa hàng tiện lợi chỉ có đồ ăn vặt, mấy thứ kia không hết đói, nên anh mua bánh mì.” Anh vừa nói vừa xé túi bánh mì đưa cho Lý Huyền, ngay sau đó lại cắm ống hút vào hộp sữa bò. Xong xuôi, cầm cho cô.
Lý Huyền sớm đã đói đến mức trước ngực dán vào sau lưng, lập tức cắn một miếng, chầm chậm nhai nuốt bánh mì, tuy rằng ăn mà không biết mùi vị gì, nhưng trong lòng lại rất ngọt.
Nhìn hành khách xung quanh, bọn họ nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm trong tay Lý Huyền.
“Anh mua nhiều như vậy, em ăn không hết, mình chia cho mọi người ăn đi.” Lý Huyền nhìn chỗ đồ ăn lẩm bẩm.
“Anh đâu phải đến đây cứu trợ từ thiện.” Lâm Hi không vui.
“Nhưng em cũng ăn không hết nhiều đồ như vậy mà.”
“Vậy em ăn trước, ăn no còn thừa thì cho người khác.” Lâm Hi nói xong lại đút cô uống một ngụm sữa bò.
Lý Huyền ăn hai cái bánh mì, ăn đến no căng, lúc ấy Lâm Hi mới lấy số bánh mì trong cửa hàng tiện lợi còn lại, kèm theo đồ ăn vặt linh tinh và giăm bông, chia cho mười mấy người trên xe, chẳng mấy chốc đã hết sạch.
“Ơ? Anh là… Lâm Hi đúng không?” Một cô gái sau khi nhận được bánh quy, ngước mắt quan sát Lâm Hi, ngay sau đó lại liếc sang Lý Huyền bên cạnh anh, sắc mặt chợt vô cùng kinh ngạc: “A! Nữ thần Huyền Huyền! A a a a! Không ngờ em lại cùng xe với nữ thần Huyền Huyền!”
Lý Huyền cười với Lâm Hi: “Xem ra là fans của em.”
“Nữ thần Huyền Huyền có thể ký tên cho em không ạ! Mỗi bài hát chị viết em đều nghe! Vô cùng thích! Em đã theo dõi chị nhiều năm rồi!”
“Ký tên không thành vấn đề, có điều em có bút không?”
“Anh có.” Lâm Hi lấy bút từ trong túi áo của mình ra đưa cho Lý Huyền.
Ngay sau đó trên mạng lại có một chủ nhà không tên tuổi bùng nổ bình luận.
“Nam thần ra khỏi nhà còn mang bút trên người, cũng thật không giống ai! Dựa vào tinh thần này của Hi Gia anh, em nguyện làm fan của anh cả đời!” Ảnh chụp là một hộp bánh quy có chữ ký của Lý Huyền và Lâm Hi.
“Rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì vậy a a a!”
“Tại sao liên tục có tình địch được lâm hạnh, tôi không cam lòng không cam lòng!”
“Hơn nữa lại là chữ ký CP! Bà đây đệch mợ đệch mợ thật là ghen ghét!”
“Hộp bánh quy này, chắc chắn chủ nhà sẽ giữ đến thiên hoang địa lão (1) nhỉ!”
“Tôi là chủ nhà, giải thích một chút, hôm nay tôi và nữ thần Huyền Huyền ngồi cùng một chuyến xe buýt, kết quả bị tuyết lớn làm ngừng lại giữa đường, 10 giờ tối, Hi Gia mặc một chiếc áo khoác lông chồn, ngồi máy bay trực thăng từ trên trời giáng xuống, cứu nữ thần Huyền Huyền của tôi thoát khỏi khốn cảnh, đồng thời còn không quên mưa móc chia đều, cũng mang theo đồ ăn cứu viện cho chúng tôi… Cảm ơn, cảm ơn Hi Gia. Ca sĩ Lâm Hi.”
“Cái đệch! Áo khoác lông chồn, máy bay trực thăng, ha ha ha ha ha đúng… Đúng là Hi Gia.”
“Hi Gia 87v5.”
“Hôm nay bị bắt nuốt thức ăn cho chó có độc.”
“Mưa móc chia đều 23333.”
“Tôi vẫn là chủ nhà, quên không nói, hôm nay là sinh nhật Hi Gia, anh ấy còn tự hát chúc sinh nhật mình trên xe.”
“Ha ha ha ha ha ha, tự hát cho bản thân, ông đây cũng phục Lâm Hi, cả năm nay anh ấy nhận thầu làm trò cười cho tôi rồi, đợi chút… Hôm nay là sinh nhật anh ấy???”
“Đệch mợ sinh nhật a a a a! Vì sao trước đó không thấy ai nói! Không khoa học!!!”
“Ngày sinh nhật ghi trên Weibo anh ấy không phải hôm nay mà!”
“Thật sự có người cho rằng người đàn ông ấm áp trên Weibo, là anh ấy ư?”
“Giống lầu trên, tuyệt đối không phải, phong cách khác biệt quá nhiều, mạnh dạn suy đoán, là nữ thần Huyền Huyền.”
“Chuyện này cũng có người lầm hả!”
“Đây không phải trọng điểm! Chỉ còn có nửa giờ nữa là qua ngày rồi! Hi Gia sinh nhật vui vẻ!”
“Hi pa pa sinh nhật vui vẻ.”
Nửa giờ cuối đông chí, # Lâm Hi sinh nhật vui vẻ # đề tài này được đưa lên dẫn đầu hot search.
Hết chương 41
(1): Thiên hoang địa lão ý chỉ thời gian dài lâu đến mức trời đất phải già đi, trở nên hoang tàn.
Lâm Hi không trả lời tin nhắn của cô, Lý Huyền khóa màn hình lại, tiết kiệm điện.
Lúc này, tài xế đã tắt máy xe, máy sưởi vốn không quá hiệu quả cũng ngừng.
Người phụ nữ ôm con vừa dỗ dành đứa bé nín khóc, ngẩng đầu hỏi: “Bác tài, tại sao bác lại tắt máy sưởi, lạnh quá!”
“Không biết bao giờ đường mới có thể thông, không thể bật máy sưởi cả đêm được, đến lúc đó xe không có xăng, cô đẩy về giúp tôi nhé?” Tài xế ngồi trên ghế lái, nghịch bật lửa, thái độ rất không khách khí.
Đứa bé trong lòng người phụ nữ vẫn khóc, Lý Huyền quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, thoạt trông cô ấy còn khá trẻ, có lẽ còn nhỏ hơn Lý Huyền vài tuổi, cô ấy cởi áo khoác bọc lấy đứa bé, bản thân chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng, lạnh đến run bần bật, ôm chặt đứa bé, dùng cơ thể làm bé ấm áp hơn một chút.
Là một người mẹ, nào có ai không thương con cơ chứ…
Nhưng vì sao Triệu Di luôn đối xử với cô như vậy… Nhiều năm mẹ con, lại trở thành kẻ thù, Lý Huyền nản lòng thoái chí.
Cô tháo khăn quàng cổ trên cổ của mình, đứng dậy đưa cho người phụ nữ ôm con ở phía sau: “Cô mau quấn đi, đừng để bị lạnh.”
Người phụ nữ ngẩn ra, nhìn về phía Lý Huyền, thoáng xấu hổ, cúi đầu nói: “Làm sao… Làm sao lại thế được.”
“Đừng khách khí.” Lý Huyền nói: “Tình hình bây giờ, không biết khi nào đường mới có thể thông, người lớn có thể chịu đựng được, nhưng trẻ con thì không.”
Người phụ nữ nghe vậy, rốt cuộc cũng không khách khí với cô, nhận khăn quàng cổ trong tay cô, quấn cho đứa bé. Mười mấy phút sau, có lẽ đứa bé đã mệt mỏi, tiếng khóc cũng nhỏ dần, nặng nề ngủ trong lòng mẹ.
Lý Huyền nhìn đồng hồ, giờ đã gần 10 giờ, bọn họ đã ở trên con đường này bốn tiếng, cô vừa mệt vừa lạnh lại đói, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lâm Hi: “Anh đang làm gì thế?”
Anh là sự ấm áp duy nhất của cô trong ngày đông rét buốt.
Không lâu sau, tin nhắn anh gửi đến: “Anh đang xem tin tức, chuyện tắc đường lần này ồn ào rất lớn.”
“Anh đừng thức quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải làm việc đấy.”
“Ừ.”
Không có tin nhắn, bỗng dưng, trong lòng cô thoáng mất mát, nhưng cảm xúc này rất nhanh đã bị cô đè xuống, làm ra vẻ cái gì, đây đâu phải quay phim, cô cũng không phải nữ chính, tên xấu tính Lâm Hi kia càng không thể là nam chính.
Mặc dù tuyết bay tán loạn, nhưng trên đường nhanh chóng xuất hiện người dân trong thôn làng xung quanh, bọn họ trèo qua dải phân cách, lại đây bán một ít thức ăn nước uống, thậm chí còn bán chăn lông, những cái chăn lông đó phần lớn là chăn cũ đã qua sử dụng, nhưng giá cả lại xa xỉ, rẻ cũng phải mua một hai trăm.
Rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Nước và đồ ăn giá cả cũng không rẻ, nhưng trên đường đỗ quá nhiều xe, mấy thứ này vẫn bị tài xế và hành khách đang đói khát tranh giành mua hết sạch.
Lý Huyền bỏ ra năm mươi tệ, cuối cùng mua được một chai nước khoáng, cô uống chút, rồi rót một cốc cho người phụ nữ ôm con ở phía sau.
Dường như cái lạnh vẫn không ngừng tăng lên, cô mệt đến không chịu được, dựa đầu vào cửa sổ, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, xuyên qua cửa kính mờ hơi nước, cô thấp thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, qua dải phân cách trên quốc lộ, trong ánh đèn xe nhấp nháy, đi về phía cô.
Tim bỗng dưng nảy lên.
Không thể nào!
Lý Huyền dùng sức xoa xoa đôi mắt, không đúng, ghé sát vào cửa sổ, tay cô lau rồi lại lau trên ô cửa mờ hơi nước, không sai, là anh!
Lâm Hi đại gia!
Cho dù không thấy rõ mặt, nhưng chiếc áo khoác lông chồn dài kia, hôm nay đã để lại cho Lý Huyền ấn tượng rất sâu sắc.
Chỉ thấy tên kia lưỡng lự nhìn vào từng cái xe buýt xung quanh, anh đang tìm cô!
Lý Huyền bất chấp tất cả, đứng dậy chạy tới đầu xe, bảo tài xế mở cửa, sau đó hô to về phía bóng dáng mờ ảo của Lâm Hi: “Em ở đây!”
Nghe thấy giọng cô, Lâm Hi bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn cô, chạy chậm đến, khi đi ngang qua một chiếc xe con còn đâm lệch đèn xe của người ta.
Lý Huyền không nhịn được cười ra tiếng, trong lòng lại chợt xót xa, nước mắt tí tách rơi xuống.
Người trong xe con ló đầu ra mắng Lâm Hi, Lâm Hi không quan tâm đến anh ta, một đường phong trần chạy về phía Lý Huyền, kéo tay cô ôm cô vào trong lòng ngực. Tiếng khóc của Lý Huyền càng lớn, hôm nay ở nhà chịu uất ức, nỗi áy náy không kịp về mừng sinh nhật anh, lúc này đồng thời trút ra, không ít hành khách ngó đầu ra nhìn cô.
Lau cho cô khóc, dùng đúng bộ đồ này của anh.
“Bộ quần áo này của ông đây hơn mười vạn, em bôi hết nước mắt nước mũi lên, may mà là em, đổi thành người khác thử xem, xem ông đây có đấm gãy răng không.”
Lâm Hi vừa dứt lời, Lý Huyền không nhịn được nín khóc mỉm cười, tay víu vào ngực anh nắm thành quyền đấm đấm: “Miệng anh không thể nói một chút lời êm tai được à.”
Khóe miệng Lâm Hi cong lên, sau đó cởi áo khoác trên người, khoác lên người Lý Huyền, bọc cô kín mít thành con gấu xám, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hơi ửng đỏ.
Chủ nhân chiếc xe màu đen phía sau vươn đầu ra ngoài cửa sổ mắng Lâm Hi: “Này! Người đằng trước kia! Anh đâm hỏng đèn xe của tôi rồi! Bồi thường đi!”
“Ồn ào cái gì! Không thấy ông đây đang dỗ vợ à!” Lâm Hi quay đầu lại không kiên nhẫn nói với anh ta một tiếng.
“Muốn dỗ vợ thì về nhà lên giường mà dỗ? Giờ anh phải giải quyết vấn đề đèn xe cho tôi trước đã! Tên còn chưa để lại mà anh đã chạy đi rồi, trời tuyết rơi lớn như vậy tôi biết tìm anh ở đâu!”
“Này! Ông đây chạy cái gì mà chạy!” Lâm Hi quay đầu lại chỉ vào anh ta: “Anh vẫn còn sức đúng không!”
Lý Huyền đẩy đẩy anh, bất đắc dĩ nói: “Đừng ầm ĩ, chú ý thân phận.”
“Được, anh nghe lời vợ.”
“Ai là vợ của anh.” Lý Huyền đỏ mặt lẩm bẩm.
Lâm Hi chạy tới giải quyết chuyện đèn xe với người kia.
Bên ghế phó lái có một người phụ nữ đang ngồi, vừa nhìn thấy Lâm Hi, thất thanh hét lên: “Á! Anh là Lâm Hi! Anh!”
Anh…
Người phụ nữ kia trông cũng phải ba mươi nhỉ? Gọi người năm nay vừa mới tròn 23 như Lâm Hi là anh, xem ra nhất định là fans rồi, may mà không gọi là pa pa.
Người đàn ông nhìn Lâm Hi, lại nhìn người phụ nữ, khó tin mà kéo dài giọng nói: “Đùa gì vậy, em gọi tên nhóc này là gì…”
Người phụ nữ kia đã kích động nhảy từ trong xe ra, sung sướng chạy đến trước mặt Lâm Hi, quan sát mặt anh, kích động đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên: “Anh thật sự là anh ấy! A a a a! Hôm nay nhất định là ngày may mắn của em! Không ngờ em lại thấy người sống!”
Hoá ra từ trước đến nay cô đều nhìn thấy người chết à? Lâm Hi đỡ trán, lúc này bị fans nhận ra không phải là chuyện tốt, anh lễ phép cười với cô ta, sau đó chuyển sang người đàn ông đang đần người ra: “Đèn xe này, bồi thường như thế nào?”
“Bồi thường gì chứ!” Người phụ nữ nói trước: “Sao em có thể để anh bồi thường được! Không sao đâu không sao đâu! Em có bảo hiểm, không phải bồi thường.”
“Này! Sao lại không cần bồi thường!” Người đàn ông kia có vẻ không hài lòng, người phụ nữ dẫm mạnh lên chân anh ta: “Đây là Lâm Hi, thần tượng của em! Anh ấy hát hay lắm! Em bảo không bồi thường là không bồi thường!”
“Được được được, nghe em.” Người đàn ông run run khóe miệng, có lẽ bị người phụ nữ kia dẫm hơi mạnh, anh ta rên rỉ nói với Lâm Hi: “Tên nhóc, lần này tôi bỏ qua cho anh!”
“Khách khí một chút.” Người phụ nữ lại chọc người đàn ông một cái.
“Không cần.” Lâm Hi liếc chiếc xe kia một cái: “Chút tiền ấy, cũng chỉ bằng số lẻ một bộ quần áo của ông đây.”
“Hừ! Cái anh này!” Người đàn ông chưa kịp mở miệng nói chuyện, người phụ nữ đã đặt hai tay lên trước ngực, vẻ mặt si mê: “Bên ngoài màn ảnh anh cũng đẹp trai thanh khiết thoát tục như vậy, không giống với mấy tên yêu nghiệt lẳng lơ kia!”
Khóe miệng người đàn ông giật giật, khoé miệng Lý Huyền cũng giật giật theo…
Đúng là thần tượng nào fans nấy!
Cuối cùng sau khi định xong giá cả, Lâm Hi bồi thường người kia hai vạn tệ, trực tiếp chuyển khoản qua điện thoại, không hề chậm lấy một giây, sau đó Lâm Hi còn ký tên và chụp ảnh với người phụ nữ kia, chuyện này mới tính bỏ qua.
Khi ảnh được đưa lên mạng, đêm khuya lại bùng nổ một đợt bình luận.
“Đệch đệch đệch đệch đệch! Chuyện gì vậy!”
“Thành thật trả lời, chủ nhà gặp được Lâm Hi pa pa của tôi ở đâu vậy!”
“Có phải ở quốc lộ 231 không! Tôi đọc báo thấy tuyết rơi dày nên bị tắc đường, xe đỗ lại rất nhiều!”
“A a a a! Tôi đang đỗ trên đường này! Anh của tôi ở trên chiếc xe nào! Tôi muốn đi tìm anh ấy ký tên, muốn hôn muốn ôm một cái!!”
“Tôi là chủ nhà, các bạn đừng ồn ào nữa, anh và nữ thần Lý Huyền đang ở bên nhau, vừa rồi tôi còn nghe thấy anh ấy gọi Huyền Huyền là vợ.”
“Cái đệt, không kịp đề phòng đã bị đút một miếng thức ăn chó.”
“Tối nay chắc chắn mất ngủ, vẫy tay bye bye.”
“Chính thức đi chết, tạm biệt.”
———-
“Sao anh lại tới đây! Không phải, anh tới đây như thế nào?” Trên xe buýt, Lý Huyền dựa vào cánh tay Lâm Hi không chịu buông ra.
“Đoạn đường bị tắc có vẻ khá dài, anh dựa theo định vị của em, lái xe đến một thị trấn gần đây, sau đó mua motor, đi dọc theo đường nhỏ đến đây.” Lâm Hi bâng quơ giải thích.
Mua motor?!
Lý Huyền khó tin nhìn Lâm Hi, thế mà cũng mua motor! Tiền đâu phải để vung tay chi tiêu như thế!
Nghĩ đến cái áo khoác hơn mười vạn nói mua là mua của anh, tay cũng không hề run lấy một chút, đúng là người đàn ông phá hoại tài sản.
Nhưng tên nhóc Lâm Hi này, không thể trông cậy vào chút tiền của anh cho cô ăn mặc cần kiệm kia, tiêu thì tiêu đi, nhà mình cũng không thiếu tiền, không có lại kiếm, vui vẻ là được, chỉ cần anh vui, Lý Huyền đập nồi bán sắt cũng có thể nuôi anh.
Nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Từ từ… Trọng điểm không phải việc này…
“Tuyết rơi lớn như vậy, anh mẹ nó còn lái motor trên đường núi! Anh không muốn sống nữa hả!” Lý Huyền đột nhiên sầm mặt nghiêm túc trừng anh.
“Anh muốn sống, nhưng cũng không thể bỏ rơi bà xã, nghĩ đến em ở đây chịu đói chịu lạnh, trong lòng ông đây chẳng khác nào bị mèo cào, xem như chạy, vậy cũng phải chạy tới.” Lâm Hi vừa dứt lời, lấy nước, bánh mì và sữa bò trong balo ra, nghiêm trang nói: “Cửa hàng tiện lợi chỉ có đồ ăn vặt, mấy thứ kia không hết đói, nên anh mua bánh mì.” Anh vừa nói vừa xé túi bánh mì đưa cho Lý Huyền, ngay sau đó lại cắm ống hút vào hộp sữa bò. Xong xuôi, cầm cho cô.
Lý Huyền sớm đã đói đến mức trước ngực dán vào sau lưng, lập tức cắn một miếng, chầm chậm nhai nuốt bánh mì, tuy rằng ăn mà không biết mùi vị gì, nhưng trong lòng lại rất ngọt.
Nhìn hành khách xung quanh, bọn họ nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm trong tay Lý Huyền.
“Anh mua nhiều như vậy, em ăn không hết, mình chia cho mọi người ăn đi.” Lý Huyền nhìn chỗ đồ ăn lẩm bẩm.
“Anh đâu phải đến đây cứu trợ từ thiện.” Lâm Hi không vui.
“Nhưng em cũng ăn không hết nhiều đồ như vậy mà.”
“Vậy em ăn trước, ăn no còn thừa thì cho người khác.” Lâm Hi nói xong lại đút cô uống một ngụm sữa bò.
Lý Huyền ăn hai cái bánh mì, ăn đến no căng, lúc ấy Lâm Hi mới lấy số bánh mì trong cửa hàng tiện lợi còn lại, kèm theo đồ ăn vặt linh tinh và giăm bông, chia cho mười mấy người trên xe, chẳng mấy chốc đã hết sạch.
“Ơ? Anh là… Lâm Hi đúng không?” Một cô gái sau khi nhận được bánh quy, ngước mắt quan sát Lâm Hi, ngay sau đó lại liếc sang Lý Huyền bên cạnh anh, sắc mặt chợt vô cùng kinh ngạc: “A! Nữ thần Huyền Huyền! A a a a! Không ngờ em lại cùng xe với nữ thần Huyền Huyền!”
Lý Huyền cười với Lâm Hi: “Xem ra là fans của em.”
“Nữ thần Huyền Huyền có thể ký tên cho em không ạ! Mỗi bài hát chị viết em đều nghe! Vô cùng thích! Em đã theo dõi chị nhiều năm rồi!”
“Ký tên không thành vấn đề, có điều em có bút không?”
“Anh có.” Lâm Hi lấy bút từ trong túi áo của mình ra đưa cho Lý Huyền.
Ngay sau đó trên mạng lại có một chủ nhà không tên tuổi bùng nổ bình luận.
“Nam thần ra khỏi nhà còn mang bút trên người, cũng thật không giống ai! Dựa vào tinh thần này của Hi Gia anh, em nguyện làm fan của anh cả đời!” Ảnh chụp là một hộp bánh quy có chữ ký của Lý Huyền và Lâm Hi.
“Rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì vậy a a a!”
“Tại sao liên tục có tình địch được lâm hạnh, tôi không cam lòng không cam lòng!”
“Hơn nữa lại là chữ ký CP! Bà đây đệch mợ đệch mợ thật là ghen ghét!”
“Hộp bánh quy này, chắc chắn chủ nhà sẽ giữ đến thiên hoang địa lão (1) nhỉ!”
“Tôi là chủ nhà, giải thích một chút, hôm nay tôi và nữ thần Huyền Huyền ngồi cùng một chuyến xe buýt, kết quả bị tuyết lớn làm ngừng lại giữa đường, 10 giờ tối, Hi Gia mặc một chiếc áo khoác lông chồn, ngồi máy bay trực thăng từ trên trời giáng xuống, cứu nữ thần Huyền Huyền của tôi thoát khỏi khốn cảnh, đồng thời còn không quên mưa móc chia đều, cũng mang theo đồ ăn cứu viện cho chúng tôi… Cảm ơn, cảm ơn Hi Gia. Ca sĩ Lâm Hi.”
“Cái đệch! Áo khoác lông chồn, máy bay trực thăng, ha ha ha ha ha đúng… Đúng là Hi Gia.”
“Hi Gia 87v5.”
“Hôm nay bị bắt nuốt thức ăn cho chó có độc.”
“Mưa móc chia đều 23333.”
“Tôi vẫn là chủ nhà, quên không nói, hôm nay là sinh nhật Hi Gia, anh ấy còn tự hát chúc sinh nhật mình trên xe.”
“Ha ha ha ha ha ha, tự hát cho bản thân, ông đây cũng phục Lâm Hi, cả năm nay anh ấy nhận thầu làm trò cười cho tôi rồi, đợi chút… Hôm nay là sinh nhật anh ấy???”
“Đệch mợ sinh nhật a a a a! Vì sao trước đó không thấy ai nói! Không khoa học!!!”
“Ngày sinh nhật ghi trên Weibo anh ấy không phải hôm nay mà!”
“Thật sự có người cho rằng người đàn ông ấm áp trên Weibo, là anh ấy ư?”
“Giống lầu trên, tuyệt đối không phải, phong cách khác biệt quá nhiều, mạnh dạn suy đoán, là nữ thần Huyền Huyền.”
“Chuyện này cũng có người lầm hả!”
“Đây không phải trọng điểm! Chỉ còn có nửa giờ nữa là qua ngày rồi! Hi Gia sinh nhật vui vẻ!”
“Hi pa pa sinh nhật vui vẻ.”
Nửa giờ cuối đông chí, # Lâm Hi sinh nhật vui vẻ # đề tài này được đưa lên dẫn đầu hot search.
Hết chương 41
(1): Thiên hoang địa lão ý chỉ thời gian dài lâu đến mức trời đất phải già đi, trở nên hoang tàn.
Danh sách chương