Lý Huyền không hát chúc mừng sinh nhật được, nhưng cô lại muốn nghe, Lâm Hi bất đắc dĩ, chỉ có thể tự hát cho chính mình, hành khách trên xe nhận được đồ ăn của anh, cũng rất biết ơn anh, vì thế cùng hát với anh, khoang xe vốn lạnh lẽo nhưng vì Lâm Hi đến, mà lập tức thân thiện hơn rất nhiều.

Liên tục có người chúc anh sinh nhật vui vẻ, vẻ mặt Lâm Hi không được tự nhiên, không biết làm gì, tay chân cũng không biết nên để ở đâu, ngồi thẳng tắp trên vị trí, lạnh nhạt đón nhận lời chúc của người khác, anh chưa từng được nhiều người chúc sinh nhật như vậy, từ rất sớm đã thành thói quen một mình một thế giới, che chắn bản thân kín mít không còn một khe hở, để lại cho người khác, chỉ có gai nhọn sắc bén không thể tiếp cận.

Chưa bao giờ nghĩ tới, vô tình giúp đỡ người khác, lại có thể nhận được báo đáp, lại ấm áp như thế.

Có lẽ làm người tốt, cũng không khó như vậy.

Lâm Hi để Lý Huyền ngồi trên đùi mình, nhìn đồng hồ, kim giây tích tắc. Còn một phút cuối cùng, anh ghé sát vào mặt cô, ánh mắt dịu dàng: “Người khác nói rồi, em thì sao?”

Không ngờ anh lại trịnh trọng như vậy, Lý Huyền cúi đầu cười khẽ: “Lâm Hi, sinh nhật vui…”

Chữ “Vẻ” còn chưa nói ra khỏi miệng, đầu ngón tay anh đã giữ chặt lấy cằm cô, cúi đầu, lấp kín miệng cô.

———-

Tết âm lịch đến, một đơn khúc tên là 《 Tuyết đầu mùa 》 đã đánh bại tất cả các đĩa đơn âm nhạc, vươn lên đứng đầu bảng, làm nổi lên một cơn sóng gió. Click mở giao diện nghe nhạc, trên đó ghi rõ sáng tác Lý Huyền, thể hiện Lâm Hi.

“Trời ạ, các bạn đã nghe thử bài 《 Tuyết đầu mùa 》 này chưa? Quả thật hay đến bay bổng!”

“Chưa, tôi bỏ qua liên kết đó.”

“A a a a a a! Tôi đã trở về! Giai điệu vừa vang lên, lỗ tai tôi đã muốn rụng trứng rồi, Lâm Hi vừa mở miệng tôi mẹ nó đã tan chảy rồi!”

“Bài hát tốt nhất! Không gì sánh nổi.”

“Rõ ràng nghe tràn ngập cảm xúc hạnh phúc, nhưng vì sao tôi lại khóc?”

“Bởi vì này bài hát có linh hồn mà!”

“Tôi kể cho các bạn một chuyện mà có lẽ các bạn sẽ không tin, đêm qua tôi nghe xong bài hát này, chợt nhớ tới mối tình đầu của tôi, chúng tôi đã chia tay rất nhiều năm, tôi khóc như chó, kết quả sáng nay, anh ấy chợt xuất hiện dưới nhà tôi! Anh ấy nói nhiều năm như vậy, anh ấy đột nhiên nhận ra cuộc đời anh ấy không thể không có tôi tham dự, anh ấy nói anh ấy nghe xong 《 Tuyết đầu mùa 》 liền nghĩ đến quá khứ của chúng tôi, đi hơn nửa Trung Quốc, tới tìm tôi, hiện tại chúng tôi đã ở bên nhau rồi.”

“Lầu trên thật ngọt!”

“Chúc phúc.”

“Mẹ nó, Lâm Hi pa pa có thể đổi nghề làm Nguyệt Lão, dắt một mối tơ hồng đẹp.”

“Đây là sức mạnh của âm nhạc, thật cảm động…”

Nói đến đơn khúc 《 Tuyết đầu mùa 》 này, đến nay Lâm Hi vẫn còn dư vị.

Tối hôm đó là một tối không trăng gió lạnh tuyết rơi dày, Lý Huyền vẫn ngồi trước piano sáng tác đơn khúc mới, Lâm Hi thúc giục cô nhiều lần nhưng đều bị lơ đi, dưới cơn thịnh nộ anh đi vào tắt đèn, bóng tối từ bốn phương tám hướng ập đến, Lý Huyền còn chưa kịp lấy lại tinh thần, anh đã cởi sạch quần áo từ bao giờ, ném sang một bên, để lộ cánh tay và cơ bụng rắn chắc, Lý Huyền muốn chạy, trực tiếp bị anh đè lên bàn làm việc lộn xộn, phía trên còn có mấy tờ bản thảo hỏng mà cô vứt đi.

“Lâm Hi, bây giờ không được!” Lý Huyền kêu lên đầy sợ hãi, đẩy anh, bàn tay mạnh mẽ của anh trực tiếp luồn xuống dưới vạt áo cô, xoa ngực cô, dùng sức xoa nắn một lát, cơ thể Lý Huyền nháy mắt mềm thành một vũng nước, gục lên bờ vai anh, trong miệng vẫn kêu: “Không được mà!” Tuy nói vậy, nhưng cánh tay cô lại cuốn lấy anh càng chặt hơn.

[ Tắt đèn ]

……..

……..

……..

……..

———-

Trong phòng tắm, Lâm Hi xả nước vào bồn tắm, lau sạch cơ thể cho Lý Huyền, mặt Lý Huyền rất hồng, không dám nhìn anh, vừa rồi thật sự phóng túng quá mức, bây giờ nghĩ lại đúng là dâm đãng không chịu được, tại sao cô lại có thể nói ra những lời đó, tại sao lại vội vàng đến mức ngay cả TT cùng bỏ qua, thật là xấu hổ chết đi được!

Sợi tóc Lâm Hi hơi ướt át, không biết là mồ hôi hay nước, thấy cô không nói một lời, cười khẽ một tiếng, vỗ nước vào bờ mông mượt mà của cô: “Em vừa rồi… Thật mẹ nó tuyệt.”

Mặt Lý Huyền càng đỏ hơn.

Lâm Hi thả cô vào bồn tắm, chính mình cũng ngồi vào, vừa nhẹ nhàng kỳ lưng cho cô, vừa lẩm bẩm: “Đồ lẳng lơ.”

Đáng ghét!

Lý Huyền đang định đứng dậy, lại bị Lâm Hi kéo lại, tay từ phía sau vòng ra trước, đặt lên xương quai xanh của cô, anh không nói chuyện nữa, cứ vậy mà lẳng lặng ôm cô.

“Em có muốn kết hôn không?”

“Anh muốn kết hôn?” Lý Huyền kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy anh gác cằm lên vai cô, nhẹ nhàng cắn một cái, Lý Huyền bị đau, kêu một tiếng.

“Anh không vội, nhưng anh sợ em gấp.” Lâm Hi dịu dàng nói: “Hôm nay mẹ em tới tìm anh, muốn anh rời khỏi em.”

Tim Lý Huyền chợt nảy lên: “Triệu Di tới tìm anh? Nói gì thế?”

“Anh còn tưởng bà ấy định ném chi phiếu vào mặt anh làm phí chia tay cơ, ai dè chỉ ngồi nói đạo lý, thật là thất vọng.”

Lý Huyền vừa lo vừa buồn cười, véo một cái vào đùi anh: “Anh đấy… Trong mắt chỉ có tiền.”

“Mẹ em nói, em lớn hơn anh bốn tuổi, đúng rồi, việc này chúng mình phải nói cho rõ, rõ ràng em chỉ hơn anh ba tuổi, tại sao lại là bốn tuổi? Lại lừa anh đúng không?”

Ôi, bây giờ có thể đừng nói rõ chuyện đó được không…

“Chuyện này lát nữa rồi tính, mẹ em còn nói gì nữa không?” Lý Huyền vội vàng hỏi.

“Nói tuổi chúng mình không hợp, gia thế cũng không xứng.” Lâm Hi nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Anh không thể cho em hạnh phúc.”

“Mẹ em nói chuyện khó nghe, anh đừng… Đừng để bụng.” Lý Huyền hoảng sợ, cầm tay anh: “Em thích, bọn họ không quản lý được.”

Lâm Hi cầm lại tay cô, đặt bên miệng nhẹ nhàng cọ cọ: “Người phụ nữ của anh, anh biết đau lòng, người khác thích nói gì thì nói, ông đây không nghe thấy. Hiện tại chúng ta tốt như vậy, ở chung một chỗ, tuy rằng hai mươi bảy cũng không phải quá già, nhưng anh sợ em gấp, cảm thấy tuổi anh còn nhỏ, không có cảm giác an toàn, ngày mai, chúng mình đi lĩnh chứng đi.”

“Em hai mươi sáu.” Lý Huyền kiên nhẫn giải thích lại lần nữa: “Chỉ hơn ba tuổi! Ba tuổi!”

Đợi đã!

Anh nói cái gì! Ảo giác à? Lĩnh chứng!

“Anh muốn cùng em…” Cô quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh: “Kết hôn thật à?”

“Ừ, tuy rằng hiện tại anh không có gì, không nhà, không xe, có tiền, không đủ tiêu, nhưng của chúng mình là của em, lúc nào cũng cho em dùng.” Anh nhìn cô, thành kính nói: “Kết hôn không?”

Đệch! Cầu hôn kiểu gì vậy!

“Không kết hôn.” Lý Huyền giận dỗi đẩy anh một cái: “Em không vội chút nào.”

“Dù sao anh cũng bày tỏ quan điểm cho em rồi, bao giờ suy nghĩ xong, gọi anh là được.” Lâm Hi nói xong đứng dậy, lấy khăn tắm, bọc lấy Lý Huyền đẩy ra khỏi phòng tắm.

Đêm rất yên tĩnh, trong lòng cô cũng rất yên tĩnh, Lâm Hi nằm trên giường ngủ thật sự rất sâu, sau mỗi lần mây mưa, cơ thể hai người đều vô cùng mệt mỏi, giống như dùng hết tất cả tinh lực, mới tính là không phụ lòng.

Lý Huyền đứng dậy, mặc chiếc áo ngủ da báo dài quyến rũ của Lâm Hi, một mình tới phòng âm nhạc, ngồi trước bàn làm việc, cầm bút, viết ra ca từ đầu tiên của 《 Tuyết đầu mùa 》.

———–

Qua Nguyên Đán, Lâm Hi nhận được lời mời thể hiện ost phim 《 Long Ngự 》, 《 Long Ngự 》 do đạo diễn trong nước Lưu Giai thực hiện, năm trước ký hợp đồng ip, là một bộ tiểu thuyết nổi tiếng trên Tấn Giang, rất danh tiếng, được rất nhiều người đọc thích, trải qua nhiều lần đàm phán, cuối cùng quyết định tiến hành quay phim vào đầu năm nay, còn mời người sáng tác nhạc giỏi nhất làng âm nhạc Hoa Ngữ của Trung Quốc, sáng tác ost và nhạc dạo, chưa bắt đầu quay đã nhận được sự quan tâm lớn, rất nhiều lần được người đọc và fans đẩy lên đứng đầu hot search Weibo.

Ost cùng tên với phim, cũng là 《 Long Ngự 》, Lý Huyền chỉ cầm bản nhạc ngâm vài phút, đã lập tức quyết định, việc này, nhận!

Bài hát này được sáng tác vô cùng hoàn hảo, giai điệu êm tai động lòng người, lời ca hào hùng, ý nghĩa sâu xa, Lý Huyền thấy, ca khúc này cũng không tệ!

Trước đây Lý Huyền viết nhạc cho Lâm Hi, tuy dễ nghe, được chào đón, nhưng phần lớn là nhi nữ tình trường, không phô được hết tài năng của anh, ca khúc 《 Long Ngự 》này, nếu Lâm Hi có thể hát lên được khí thế hào hùng, nhất định sẽ là mở đầu thuận lợi cho năm nay của anh!

“Bởi vì bộ IP này thật sự quá nổi tiếng, yêu cầu trên các phương diện của đối phương đều tương đối cao.” Dịch Tiểu Gia giải thích với Lý Huyền: “Cho nên còn mời cả Hoắc Lăng Thiên và một số ca sĩ nổi tiếng khác, hát thử bài hát này trước, sau đó đạo diễn mới quyết định chọn ai.”

“Làm lớn như vậy hả?” Lý Huyền nghe vậy, hơi kinh hãi: “Hoắc thiên vương có giá rất lớn, thế mà anh ta cũng đồng ý?”

“Vâng, vì sự kiện Kim Khấu lần trước, Hoắc Lăng Thiên bị bôi đen thảm hại, có lẽ muốn mượn độ nổi của 《 Long Ngự 》 lần này mà xoay người, nghe nói Chu Tử Duyệt vì giúp anh ta thể hiện ost của 《 Long Ngự 》, các phương diện khác đều đã chuẩn bị xong xuôi, chị Huyền, chúng ta có cần phải làm với đạo diễn bên kia…” Dịch Tiểu Gia nói đến đây thì ngừng lại.

Lý Huyền ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Đợi sau khi Lâm Hi thu xong rồi tính.”

Thái độ Lâm Hi dành cho âm nhạc hoàn toàn khác với thái độ cà lơ phất phơ lúc bình thường, gần như là hai người khác nhau, trong lúc thu 《 Long Ngự 》, anh ăn uống ngay trong phòng thu âm, suốt hai tuần, thu lại nghe, nghe xong sửa, khiến nhân viên công tác đều mệt nhoài, nhưng xem như đã hoàn thành thu nhiệm vụ, sau phần hậu kỳ, tương đối vừa lòng.

Lý Huyền đứng trong phòng điều khiển âm thanh ngoài phòng thu nhìn bộ dáng nghiêm túc lắng nghe của Lâm Hi, trong lòng rất rung động, đối với một bài hát, không, phải là đối với bản thân, yêu cầu của anh vô cùng cao, đã từng nói, trên thế giới này không ai xứng làm đối thủ của anh, bởi vì đối thủ chân chính, chỉ có chính anh.

“Khi nào em đưa đĩa nhạc, giúp chị hẹn trước với đạo diễn Lưu Giai, nói… Nói chị mời ông ta ăn cơm.” Lý Huyền dặn dò Dịch Tiểu Gia.

Dịch Tiểu Gia có chút lo lắng: “Chị Huyền, chị đi một mình à?”

“Loại chuyện này, chẳng lẽ chị còn phải mang theo cả nhóm người đi hả?” Lý Huyền liếc cô ấy một cái: “Có ngốc hay không?”

“Không phải… Tuy đạo diễn Lưu là đạo diễn gạo cội trong nước, nhưng mà… Ông ta cũng có rất nhiều scandal, em cảm thấy, không bằng dẫn Lâm Hi đi cùng, hai người chị mời ông ta, không phải vừa khéo sao?”

Lý Huyền liếc nhìn Lâm Hi trong phòng thu âm: “Em cảm thấy với tính cách của Lâm Hi, có thể làm mấy chuyện này ư? Không thái độ với đạo diễn Lưu là anh ấy nể tình lắm rồi.”

“Ôi.”

Thời trẻ Lý Huyền từng hợp tác với đạo diễn Lưu Giai, sáng tác nhạc đệm cho bộ phim truyền hình của ông ta, hai người coi như có quen biết, mà đạo diễn Lưu Giai rất nổi tiếng, đặc biệt là mấy năm gần đây, thành tích phòng vé bộ phim điện ảnh mà ông ta quay khá tốt, có thể nói là đạo diễn tốt trong nước. Còn tác phong làm việc của ông ta, theo như Lý Huyền quan sát, cũng không tính là có nguyên tắc, nếu thật sự muốn chuẩn bị chu đáo, phải đi cửa sau, có lẽ có thể thuận lợi.

Nếu cạnh tranh bình thường, cô đương nhiên tin tưởng vào thực lực của Lâm Hi, nếu có lùi một ngàn bước, cho dù cạnh tranh với người khác, vậy cũng nhận, nhưng nếu là vì một vài thứ, mà bỏ qua cơ hội, trong lòng Lý Huyền sẽ không vui, dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng muốn dùng hết khả năng giúp Lâm Hi tranh thủ được cơ hội lần này, dù sao 《 Long Ngự 》 thật sự quá nổi tiếng, nếu Lâm Hi có thể giành được ost, tuyệt đối được coi là tác phẩm tiêu biểu!

Ba ngày sau, bên đoàn phim có hồi âm, đạo diễn Lưu Giai tự mình liên hệ với Lý Huyền, nói buổi tối có thể ăn một bữa cơm, nhưng cũng chỉ nói những lời này, về chuyện ost thì im bặt không nhắc tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện