Triệu Di mở miệng đầu tiên: “Nghe nói con đang yêu?”

Không cần nghe nói, chuyện Lâm Hi và Lý Huyền, khá ồn ào trên mạng, các fan vừa hò hét, vừa hăng hái ship hai người, paparazzi cũng không nhàn rỗi, chỉ cần hai người đồng thời xuất hiện trước công chúng, đèn flash, sẽ theo sát tanh tách tanh tách như chớp.

“Đúng vậy ạ.” Lý Huyền cũng không phủ định, thoải mái công nhận: “Anh ấy là nghệ sĩ con dẫn dắt, con rất vui…”

Chữ “Mừng” còn chưa nói ra khỏi miệng, bàn tay Triệu Di đã đập “Bộp” một tiếng xuống bàn, cao giọng nói: “Mẹ không đồng ý.”

Mẹ không đồng ý? Mẹ dựa vào đâu mà không đồng ý? Lý Huyền nhìn bà, bà cũng trừng mắt nhìn lại Lý Huyền, bầu không khí nhất thời rơi vào thế bế tắc.

Đúng lúc này, bác mở miệng giải vây: “Cậu bé kia, cũng là ngôi sao nhỉ, nghe nói rất nổi tiếng, San San nhà bác cũng thích thằng bé, lúc thì gọi anh lúc thì gọi pa pa, vô cùng say mê, khiến cho bố con bé vừa nói đến việc này là tức giận, không hiểu tâm tư của bọn trẻ bây giờ.”

“Giới giải trí bây giờ rất lộn xộn, San San còn nhỏ như vậy, tốt nhất giám sát chặt chẽ một chút, đừng để con bé theo đuổi thần tượng.” Dì cũng góp lời: “Cậu Tiểu Lâm này, hình như tính cách không được tốt lắm, nghe nói còn đánh nhau trên phố.”

“Không phải đánh nhau, lúc ấy Weibo cảnh sát cũng đăng, Lâm Hi giúp họ triệt phá đường dây bắt cóc buôn bán trẻ em và phụ nữ.” Lý Huyền vội vàng giải thích giúp Lâm Hi.

“Dì còn lạ gì giới giải trí của cháu, thủ đoạn tẩy trắng này, cũng chỉ có mấy cô gái trẻ tuổi trên mạng mới có thể tin.” Dì liếc Triệu Di một cái, tận tình khuyên bảo Lý Huyền: “Huyền Huyền, mẹ cháu là người từng trải, bà ấy không thích Lâm Hi, cháu nghe bà ấy, sẽ không có hại!”

“Đúng vậy, Huyền Huyền, người lớn cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi.” Bác cũng nói: “Nghe các bác nói, cháu vốn là đứa bé ngoan mà.”

Lý Huyền cười lạnh một tiếng: “Người đàn ông lần trước bác giới thiệu cho cháu, cũng phải bốn mươi nhỉ, muốn cháu dạy dỗ con cho anh ta, đấy cũng là vì tốt cho cháu?”

“Sao cháu lại nói vậy?” Dì trách cứ: “Tuy Tiểu Tôn hơi lớn tuổi một chút, nhưng người ta mở công ty ở thủ đô, có ba căn hộ bất động sản, sao có thể để cháu chịu uất ức? Đúng là không biết biết lòng tốt của người khác, ánh mắt người ta cao như vậy, bao nhiêu phụ nữ muốn lại gần mà cũng không được!”

Bác kéo tay dì: “Em đừng nói nữa, xem ra Huyền Huyền nhà chúng ta thích người nhỏ tuổi hơn một chút, thế thì, bác giúp cháu tìm mấy người, không chênh lắm so với tuổi của cháu, tuyệt đối đều là người tuấn tú lịch sự sự nghiệp thành công.”

“Không cần đâu bác ạ.” Lý Huyền lạnh giọng nói: “Các bác cứ lo chuyện của mình đi, đừng mất công quan tâm cháu.”

“Cháu đứa nhỏ này, sao lại không biết suy nghĩ như vậy?” Sắc mặt bác cũng không tốt.

Lý Huyền không nói chuyện nữa, bác và dì lấy tư thế của bề trên, định dạy dỗ cô một trận, lại thấy Lý Huyền không thèm nghe, rốt cuộc hai người cũng ngừng lại, trách móc vài câu, không còn thấy hứng thú nữa.

Lúc này Triệu Di mới chậm rãi buông chén trà, đặt mạnh xuống bàn, sau đó nhìn Lý Huyền, giọng điệu không nhanh không chậm: “Mẹ không đồng ý con ở bên cậu ta, có hai lí do, thứ nhất, cậu ta nhỏ hơn con, không phải một tuổi hai tuổi, mà nhỏ hơn tận bốn tuổi.”

“Ba tuổi.” Lý Huyền nhắc nhở.

“Cậu ta sinh tháng chạp, con sinh tháng một, ba tuổi hơn nửa năm, là bốn tuổi.”

Lý Huyền liếc Triệu Di một cái, xem ra, bà đã điều tra rõ lai lịch của Lâm Hi, quan hệ trong ngoài cũng nắm rõ ràng, ngay cả ngày tháng năm sinh cũng biết.

“Những thứ này không phải vấn đề.” Lý Huyền vẫn bĩnh tĩnh, cô không thể nổi giận với Triệu Di, nếu tức giận, cô sẽ thua, nếu Triệu Di muốn nói đạo lý với cô, nói đi, cô không sợ.

“Con người Lâm Hi rất tốt, có nguyên tắc, hiểu thị phi, tấm lòng lương thiện, lại có tài hoa, biết thương người…” Nói những lời ca ngợi ra khỏi miệng, Lý Huyền cũng không khỏi nghĩ lại, có tốt như cô nói không?

“Mẹ không quan tâm con khen cậu ta tốt như thế nào, như những gì mẹ biết, cậu ta lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp như vậy, sau khi trở về bố mẹ đều mất, ăn nhờ ở đậu mà trưởng thành, tính cách nhất định có khiếm khuyết, gây rối trong trường, bắt nạt bạn học, đã chứng minh rõ điều này, bây giờ cậu ta yêu con đối xử tốt với con, vậy con có thể đảm bảo sau khi kết hôn, cậu ta còn có thể đối xử tốt với con, khi tức giận cũng không giơ tay đánh con không?” Triệu Di nói rất nhanh, liến thoắng một hồi.

Lý Huyền vội vàng phủ nhận: “Tuyệt đối không! Lâm Hi không phải người như vậy.”

“Ngoại trừ tuổi tác tính cách, còn có một việc, hoàn cảnh gia đình của cậu ta thật sự không ổn, không xứng với nhà chúng ta.” Triệu Di uống một ngụm trà, liếc Lý Huyền một cái, thoáng châm chọc tiếp tục nói: “Bố mẹ chết rồi, thế mà không để lại cho cậu ta chút tài sản nào, cậu ta lấy gì cho con hạnh phúc, con ở bên cậu ta, định cho không à?”

Những lời này của Triệu Di hoàn toàn chọc giận Lý Huyền, cô khàn giọng kêu một tiếng: “Mẹ! Tại sao mẹ lại có thể nói như vậy! Mẹ biết trước đây bố mẹ anh ấy tìm kiếm khắp trời nam đất bắc, tiêu hết tài sản trong nhà, cuối cùng mẹ anh ấy vì quá đau thương mà tự tử! Chúng ta không thể hiểu được với nỗi khổ của người khác, nhưng ít ra cũng phải làm được những điều cơ bản nhất! Mẹ nói như vậy, thật sự thật quá đáng!” Lý Huyền kích động đến mức run rẩy cả người, cô cố gắng kiềm chế, nhưng thật sự không nhịn được.

“Huyền Huyền nói đúng.” Lúc này Lý Chính Cần cũng nói chuyện: “Giáo dục con gái là một chuyện, nhưng bà đừng nói mà không lựa lời, cho không cái gì, có ai nói con gái nhà mình như bà không?”

Có vẻ Triệu Di cũng thoái chí, cuối cùng căm giận chuyển đề tài nói: “Dù sao hôm nay trước mặt bác và dì của con, mẹ tỏ thái độ ở đây, nếu con không thích Tạ Hạo Tư, mẹ sẽ nhờ bác tìm giúp con, bác dạy nhiều học sinh, luôn có người thích hợp, nhưng nếu con muốn ở bên người đàn ông kia, mẹ tuyệt đối không đồng ý! Kết hôn với cậu ta, con đừng nghĩ đến!”

Từ nhỏ Lý Huyền luôn là một đứa trẻ nghe lời, trong nhà mẹ mạnh mẽ bố yếu đuối. Tính cách Lý Sơ, rất giống Triệu Di, mạnh mẽ, kiên cường, không chịu khuất phục, trưởng thành vô cùng ngông cuồng, nhưng tính tình Lý Huyền, lại giống bố cô, vâng vâng dạ dạ, nghe lời hiểu chuyện, chưa từng làm trái lời, điều duy nhất khác với người trong nhà, đó là chuyện cô muốn tham gia vào giới giải trí, tuy Triệu Di phản đối, nhưng Lý Huyền kiên trì, đối đầu với mọi người, thậm chí có một lần trốn nhà, thu thập hành lý, ngồi tàu hỏa chạy tới thủ đô, cầm chứng minh thư ký hợp đồng vơi công ty, Triệu Di không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc kệ cô.

Hiện tại… Trong lòng cô càng thêm cứng cỏi.

Lý Huyền nhìn đồng hồ, cười lạnh một tiếng: “Con đúng là bị điên mới ở đây lãng phí thời gian với mọi người.” Dứt lời cô xoay người rời đi, lúc đi ra cửa chợt nghe thấy tiếng Triệu Di ném chén trà: “Nếu hôm nay mày dám bước ra khỏi cửa, tao coi như không có đứa con gái là mày!”

Cơ thể Lý Huyền khựng lại một chút, cuối cùng vẫn không quay đầu lại, lập tức đi ra ngoài, cho dù trong nhà ầm ĩ thành một trận chiến Tu La, cô cũng mặc kệ.

Sau khi Lý Sơ đi, Triệu Di chưa từng coi cô là con gái, cô để ý gì chứ?

Tuyết bay lả tả, theo gió rơi xuống cổ áo, Lý Huyền không khỏi rùng mình một cái, thật lạnh, đông lạnh đến xương cốt.

Cô không dám chậm trễ, lập tức đi ra bến xe, trước khi lên xe xem đồng hồ, ở nhà hội thẩm ba người suốt một buổi trưa, bây giờ đã 6 giờ, nếu nhanh, trước 8 giờ tối, có thể kịp về mừng sinh nhật Lâm Hi.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi ngày càng lớn, máy sưởi trong ô tô không mấy hiệu quả, Lý Huyền không khỏi kéo chặt cổ áo khoác, may mà hai giờ không quá dài.

Trong xe không nhiều người, mấy chục chỗ ngồi chỉ có mười mấy hành khách, không có mấy ai rời nhà trong ngày tuyết lớn như vậy.

Lý Huyền ôm cánh tay, nghiêng đầu chuẩn bị ngủ một lát, Lâm Hi bỗng gọi đến, giọng anh to đến đáng sợ: “Lý Huyền! Em muốn chết đúng không!”

Lý Huyền không khỏi để điện thoại ra xa tai.

“Anh đừng kích động!”

“Trong nhà nồi lạnh bếp lạnh không tính, em mẹ nó hiện tại vẫn chưa trở về! Chó cũng chưa cho ăn! Lý Huyền, ông đây chiều em đến hư rồi đúng không? Có tin bây giờ ông đây đi thu dọn đồ đạc chạy lấy người không!”

Ơ ông nội nhà anh, cho anh ăn ở miễn phí anh còn dám tức giận với cô đúng không! Còn đe dọa cô đúng không!

Hôm nay là ngày vui của anh, cô nhịn.

“Anh đừng sốt ruột mà tức giận, em phải tăng ca, trước 8 giờ, em nhất định nhanh chóng về!” Lý Huyền vỗ về anh, cô không muốn nói cho Lâm Hi chuyện mẹ cô giả vờ bệnh để lừa cô về, ảnh hưởng tâm tình của anh.

“Tăng ca cái rắm! Mau trở về! Anh cho em nửa giờ.” Lâm Hi thúc giục.

“Đừng như vậy mà!” Lý Huyền lại nhìn đồng hồ: “Thật sự không được, một tiếng rưỡi đi, em sẽ cố gắng về nhanh.”

“Lý Huyền, em đừng có quá đáng!” Trong điện thoại, giọng Lâm Hi có vẻ rất tức giận.

Quả thật, hôm nay là sinh nhật anh, cô vốn nên về nhà sớm một chút để chuẩn bị, ít nhất sau khi anh về, cũng nấu xong cơm, được rồi, cô không biết nấu cơm, nhưng ít nhất cũng phải gọi cơm hộp, chuẩn bị nến, kế hoạch ban đầu là bữa tối dưới nến đấy! Cuối cùng đều bị Triệu Di làm hỏng.

“Cục cưng ơi, đừng giận mà.” Lý Huyền hạ giọng, mang theo ngữ điệu làm nũng, tay che loa khẽ nói: “Về nhà em bồi thường cho anh được không, anh muốn gì em cũng cho anh, được không?”

Lâm Hi thích mềm không thích cứng, rất thích Lý Huyền làm nũng chịu thua với anh, anh hạ thấp giọng, không còn kích động như trước, nhưng vẫn tức giận, hừ một tiếng: “Cô nhóc chết tiệt kia, về nhà ông đây làm chết em.”

Lý Huyền cười cười: “Được được được, đều nghe anh.” Cô biết chuyện tối nay, Lâm Hi tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho cô.

Trên phương diện nào đó, Lâm Hi tựa như dã thú, trên phương diện nào đó, anh lại giống một đứa trẻ.

Cho dù là mặt nào, cùng thật sự là anh, không phóng đại không giả vờ, anh sống rất thật, rất cá nhân.

Đây mới là điều khiến anh hấp dẫn cô nhất, từ nhỏ đến lớn, cô luôn sống giả dối trước mặt mọi người, đối với thế giới này, luôn luôn cách một lớp, không nhìn thấy người khác cũng không nhìn thấy bản thân, cô khát vọng được sống là chính mình như Lâm Hi.

Cúp điện thoại, trong lòng Lý Huyền nóng như lửa đốt, hận ô tô không thể đi nhanh hơn một chút, tốt nhất là mọc cánh bay về!

Haiz…

Lý Huyền dựa vào ghế, nhìn tuyết lớn bay lả tả ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, rất nhanh, trời đã hoàn toàn tối. Không lâu sau, xe đột nhiên ngừng lại, dừng trên đường cao tốc, Lý Huyền kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy ngoài cửa sổ xe phía trước, một hàng dài xe tràn sang cả làn bên kia, nhìn không thấy cuối.

Không đúng!

Không đúng!

Tắc đường à? Ông trời đùa cô à!

Hành khách trong xe bắt đầu bất an xôn xao.

“Sao lại thế này?”

“Tại sao tối rồi mà vẫn còn tắc đường?”

“Đúng thế! Sao lại đỗ xe ở đây, trời lạnh như vậy.”

……

Tài xế tắt động cơ, cầm ô xuống xe xem xét tình hình, khi trở về cả người đầy tuyết, nói với hành khách: “Hình như vì tuyết lớn, phủ kín đường, đường phía trước trơn trượt, quá nguy hiểm cho nên không cho đi lại, nghe nói phía trước có vài chiếc xe bị trượt ra ngoài, va vào rào chắn bên đường.”

Vài chiếc xe phía sau cũng dừng lại, trong chốc lát xe buýt đã rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Bên ngoài có bão tuyết, bảo sao lại tắc đường, trời đổ tuyết lớn như vậy, đường rất dễ trơn trượt.

Lý Huyền thật sự muốn khóc.

Lúc này mới đi được một nửa lộ trình, đỗ ở đây trước không có thôn làng sau không có phòng trọ, khi nào đường mới có thể được khơi thông!

“Bác tài, bác bật máy sưởi lên đi!” Người mẹ ngồi phía sau Lý Huyền vừa dỗ đứa con đang khóc nức nở, vừa mở miệng nói: “Đứa bé sắp bị đông lạnh rồi.”

Tài xế khởi động động cơ bật máy sưởi lên, khoang xe lớn như vậy, máy sưởi lại không tốt, nhưng có ít còn hơn không.

“Bác tài, bao giờ con đường này mới được thông! Chúng ta không phải đỗ ở đây cả đêm chứ!” Có người hỏi.

“Anh hỏi tôi, tôi biết đi hỏi ai đây?” Tài xế châm điếu thuốc, cũng vô cùng bực mình: “Sớm biết như vậy hôm nay đã không lái, thật là xui xẻo.”

Lý Huyền mới thật sự xui xẻo! Cô biết, nếu tiếp tục chậm chạp nữa, cô thật sự sụp đổ mất!

“Bác tài, từ đây cách thủ đô có xa lắm không?” Lý Huyền hỏi.

“Hơn ba mươi km.” Tài xế trả lời: “Nếu cô muốn về đến nơi, phải đến hừng đông ngày mai.”

Lý Huyền đem áo lông lên, che khuất nửa khuôn mặt sưởi ấm.

Thật là lạnh!

Một giờ sau, điện thoại vang lên lần thứ hai, tay Lý Huyền bắt đầu run…

Nhìn hai chữ trên màn hình, Lý Huyền nghĩ nghĩ, quyết đoán cúp điện thoại.

Cô thật là hư!

Liên tục cúp ba cuộc gọi của anh, Lý Huyền vô cùng khó chịu.

Nửa giờ sau, cuộc gọi đến từ Lâm Hi lại vang lên, Lý Huyền thót tim, thôi, nói thật đi, trốn không thoát đâu.

“Lâm Hi, thật sự xin lỗi.” Lý Huyền không đợi anh nói chuyện, đã buồn bã xin lỗi trước.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói vội vàng của Lâm Hi, gần bằng quãng giọng cá heo: “Rốt cuộc em đang ở đâu! Vì sao không nhận điện thoại! Ông đây đến công ty! Em căn bản không tăng ca! Đùa anh à! Ông đây còn tưởng em đã xảy ra chuyện có biết không! Ông đây cho rằng em gặp phải người xấu! Bây giờ ông đây chỉ muốn giết người!” Lâm Hi càng nói càng run: “Có chuyện gì thì em phải nói với anh chứ! Anh rất ghét bị người khác nói dối, em hiểu không! Anh rất ghét nói dối!”

Đầu kia điện thoại, cả người Lâm Hi dựa vào cửa kính trong công ty, toàn thân không còn sức lực, sợ bóng sợ gió một hồi… Anh thật sự bị dọa sợ, chưa từng sợ hãi như vậy, anh thật sự cho rằng cô đã xảy ra chuyện.

“Lâm Hi.” Lý Huyền vừa lạnh vừa đói, buồn bã tự trách: “Em đang ở trên xe buýt, bên này tuyết rơi khắp nơi, em chưa thể về.” Cô đè giọng xuống rất thấp, trong cổ họng nghẹn ngào, rất khó chịu: “Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, vừa rồi em sợ hãi, không dám nhận điện thoại.”

Tim Lâm Hi bị cô bóp chặt, đau vô cùng, giọng nói lập tức dịu dàng hơn nhiều, nhẹ nhàng vỗ về: “Không trách em, aiz, thôi, em đang ở đường nào, anh tới đón em.”

“Em đang ở quốc lộ 231, anh đừng tới, tuyết lớn đường trơn, đường bên này đang tắc, không biết bao giờ mới có thể đi.” Dứt lời cô ngáp một cái, khụt khịt mũi: “Anh mau về đi, bên ngoài lạnh lắm.”

“Em chia sẻ vị trí cho anh đi.” Lâm Hi đã lên xe, cài đai an toàn.

“Anh đừng tới, đường bên này tắc lắm.”

“Ừ, anh không tới, bây giờ anh về, em gửi vị trí sang cho anh, để anh biết lúc nào em đi đến đâu.” Lâm Hi đã khởi động động cơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện