Sơn Hà Đồ rõ ràng có nhiều linh khí như vậy còn hút linh lực của mình. Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Lâm Vân đã đoán ra được đại khái.
Hắn dùng Sơn Hà Đồ dễ dàng giết chết Khang Duy và Tái Nhiễm, nhưng có vẻ như Sơn Hà Đồ không thể khống chế ở phạm vi lớn. Chính xác hơn là hắn còn chưa đủ khả năng để khống chế nhiều tu sĩ Đại Thừa như vậy. Hắn rõ ràng tính sai. Nghĩ tới đây, Lâm Vân đâu dám tiếp tục dùng Sơn Hà Đồ nữa. Tranh thủ thời gian thu tấm bản đồ lại rồi phóng Phệ Hồn Thương ra, trực tiếp lao tới giết các tu sĩ xung quanh.
Hiện tại không gian đã bị người của Tịch Mịch Cốc giam cầm, muốn ám sát đã không có khả năng rồi, chỉ còn trực diện tấn công.
- Ầm, ầm…
Không ngừng vang lên tiếng nổ mạnh, các ngọn núi xung quanh đều bị sụp đổ, không gian cũng bị bóp méo. Nhiều cao thủ đánh nhau như vậy, sức công phá cực kỳ khủng khiếp.
Sát ý bao trùm khắp nơi, từng tu sĩ của Tịch Mịch Cốc bị Phệ Hồn Thương đánh chết. Trương Dần đã sớm hối hận vì đắc tội với một tu sĩ khủng bố như Lâm Vân. Không ngờ hắn lại lợi hại như vậy. Có thể ám sát hai vị sư tổ, còn có thể kiên trì tới hiện tại. Không ngừng có tu sĩ cấp thấp của Tịch Mịch Cốc bị chết do ảnh hưởng của cuộc chiến.
Sát ý đầy trời tràn ngập khắp Tịch Mịch Cốc. Các loại pháp bảo, phép thuật ánh lên những tia sáng chói mắt. Lâm Vân căn bản không có kỵ. Mỗi một thương của hắn đều là toàn lực đánh ra. Mỗi một thương đều mang theo vô số chùm máu tươi.
Đại điện Tịch Nguyên đã bị các pháp thuật và pháp bảo san thành bình địa. Các tu sĩ Tịch Mịch Cốc thì không ngừng tử vong, phạm vi ngày càng lớn.
Tất cả các tu sĩ Tịch Mịch Cốc đều khiếp sợ với sự dẻo đai của Lâm Vân. Một mình hắn rõ ràng có thể đánh với nhiều tu sĩ lâu như vậy. Mà trên người hắn mới chỉ có vài vết thương. Mỗi thương của hắn phóng ra đều mang theo chân nguyên nổ mạnh, sát ý mãnh liệt. Hơn nữa, Tinh Mang bảo hộ xung quanh người hắn một khi bị vỡ nát, lại có thể lập tức hồi phục. Chân nguyên của Lâm Vân thực sự hùng hậu tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Người này thật quá mạnh mẽ.
Một trận chiến này đánh cho nhật nguyệt vô quang, thiên hôn địa ám. Không gian sụp đổ đã khiến bầu trời của Tịch Mịch Cốc trở nên xám xịt. Đôi mắt của Lâm Vân đã đỏ bừng. Nếu không có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ không ngừng cung cấp linh lực, thì hắn đã sớm sụp đổ rồi. Mặc dù như thế, hắn vẫn có cảm giác sức cùng lực kiệt. Với thân thế được cải tạo như hắn, cả người cũng toàn là vết thương, máu chảy khắp nơi, trông cực kỳ dữ tợn.
Nếu như nói Lâm Vân chật vật không chịu nổi, thì cả Tịch Mịch Cốc chỉ còn lại đống hoang toàn. Khắp nơi là bộ phận cơ thể, xen lẫn với với các đống phế tích.
Chân khí cuồng bạo trực tiếp phóng lên trời. Cho dù đã có đại trận ngăn cản, nhưng người ở bên ngoài vẫn nhìn thấy không gian xung quanh Tịch Mịch Cốc chấn động kịch liệt. Chỉ cần không phải là tên ngốc, thì đều hiểu rằng, Tịch Mịch Cốc đang phát sinh chuyện lớn.
Nhưng không ai biết Tịch Mịch Cốc rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Không ngừng có tu sĩ từ nơi khác chạy tới. Dần dần ở xung quanh Tịch Mịch Cốc đã xuất hiện rất nhiều tu sĩ. Bọn họ đều khẩn trương nhìn không gian trên Tịch Mịch Cốc chấn động kịch liệt, không có ai dám đi tới gần xem xét. Cho dù là một số đệ tử ngoại môn của Tịch Mịch Cốc cũng không có cách nào đi qua đại trận.
Hiện tại trong đầu của Lâm Vân chỉ có sát ý. Năm ngôi sao bạc trong Tử Phủ không ngừng bạo động.
Đến cuối cùng, hắn thậm chí còn không quan tâm tới thân thể, chỉ là không ngừng phóng Phệ Hồn Thương giết chóc.
Ngay cả Tinh Vũ cũng được Lâm Vân thăng cấp thành Tinh Vũ ngàn dặm. Dưới sự duy trì của Sơn Hà Đồ, tu sĩ dưới cấp Hóa Thần chạm vào sẽ chết, tu sĩ Luyện Hư chỉ có thể ngăn cản được hai ba cái Tinh Vũ mà thôi.
Rất nhiều rất nhiều tu sĩ của Tịch Mịch Cốc bị Lâm Vân không kiêng sợ giết hại. Vết thương trên người của Lâm Vân cũng không gia tăng. Đồng thời tinh lực luôn trong tình trạng báo động. Cho dù có Sơn Hà Đồ cung cấp linh lực, nhưng cung không thể bằng cầu được.
Đây đã là ngày thứ bảy. Tiếng hò hét trong Tịch Mịch Cốc dần dần thấp xuống. Ngay cả tiếng nổ mạnh kịch liệt cũng chậm rãi biến mất.
- Ngươi thật là ác độc…
Trương Dần nhìn từng người đệ tử của Tịch Mịch Cốc bị Lâm Vân giết hai, hai mắt đã đỏ bừng, hàm răng nghiến kèn kẹt. Dưới sự giết chóc của Lâm Vân, tám ngọn núi chính đã bị Lâm Vân san bằng.
Các tu sĩ trên cấp Đại Thừa chỉ còn lại Trương Dần và tu sĩ mặt rắng. Còn tu sĩ dưới cấp Đại Thừa, không phải bị chết bởi cây thương của Lâm Vân, thì bị chết bởi Tinh Vũ, hoặc là bị không gian sụp đổ đè chết.
Lâm Vân quỳ một chân xuống, Phệ Hồn Thương cũng rơi xuống mặt đất. Cả tay phải của hắn chỉ còn một lớp da gắn liền với xương. Xương cốt ở bên trong trõ ràng bị đứt gãy toàn bộ.
Lâm Vân quỳ xuống, nhổ ra từng bãi máu đen, rồi lạnh lùng nhìn Trương Dần. Bốn ngày trước hắn đã biết những người này muốn bắt hắn để luyện chế đan dược. Đây là do mấy tên tu sĩ Đại Thừa trong lúc phẫn nộ nói ra. Cho nên hắn đã không còn sự áy náy khi giết nhiều người như vậy rồi. Một môn phái muốn biến hắn thành đan dược, thì hắn phải diệt.
Lâm Vân chậm rãi vịn Phệ Hồn Thương đứng lên, rồi lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Dần và tu sĩ mặt trắng. Phệ Hồn Thương từ từ giơ lên.
- Cho dù ta tự sát, cũng không để cho ngươi giết chết.
Hiện tại ngay cả năng lực tự bạo, Trương Dần cũng không có, cho nên y tiện tay nhặt một thanh phi kiếm lên, rồi đâm vào giữa trán.
Tu sĩ mặt trắng cũng thở dài một tiếng, chỗ đan điền của y đã có một cái lỗ thủng thật lớn. Cho tới nay, chỉ có y và Trương Dần biết, cốc chủ chính thức của Tịch Mịch Cốc chính là y. Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa rồi, Tịch Mịch Cốc đã diệt, y cũng không thể sống sót.
- Đã không còn Tịch Mịch Cốc nữa rồi. Lâm Vân, Lâm Vân, khái khái…
Tu sĩ mặt trắng ho khan vài tiếng, rốt cuộc không kiên trì nổi, đầu nghiêng một cái, ngay cả Nguyên Hồn cũng tiêu tán không còn.
Lâm Vân đứng ở giữa Tịch Mịch Cốc đã trở nên trống trải, khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu. Rốt cuộc không kiên trì nổi, cũng ngã xuống.
Ở bên ngoài Tịch Mịch Cốc, càng ngày càng có nhiều tu sĩ tới xem náo nhiệt. Nhưng không ai dám phá trận mà vào. Cho dù hiện tại Tịch Mịch Cốc đã yên tĩnh trở lại, không gian hỗn loạn cũng dần dần ổn định. Nhưng vẫn không có người nào lỗ mãng lại gần.
Hôm nay là ngày thứ mười một Lâm Vân đi vào Tịch Mịch Cốc.
Lâm Vân mở to mắt, nhìn thi thể của các đệ tử Tịch Mịch Cốc xung quanh, rồi chậm rãi đứng lên. Tay phải của hắn đã hoàn toàn phế. Tinh lực hồi phục rất thong thả, hiệu quả trị thương đã kém đi rất nhiều.
Năm ngôi sao màu bạc ảm đạm vô sắc. Lâm Vân lấy một viên đan dược ra rồi uống. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong lòng có chút bực bội. Hắn hiểu ra rằng sát khí trên người mình đã quá dày đặc. Người tu đạo vốn coi trọng tâm bình khí hóa. Mà hắn lại giết nhiều người trong thời gian ngắn như vậy, nếu không phải hắn đã Ngũ Tinh, thì tu vị của hắn sẽ mắc kẹt ở chỗ này mãi mãi.
Tuy nhiên, Lâm Vân không có hối hận. Muốn mạng của hắn, thì trước phải để lại mạng lại. Dù ngươi có bất kỳ nguyên nhân gì, cũng đừng hòng thương lượng.
Lâm Vân vung tay trái lên, vô số giới chỉ bị Sơn Hà Đồ thu lại. Còn bảo tàng của Tịch Mịch Cốc thì do nơi này đã bị san thành bình địa, nên Lâm Vân căn bản chẳng muốn đi tìm.
Tinh Diễm phóng khắp nơi, thi thể trên mắt đất biến thành tro bụi. Lâm Vân thử hồi phục cánh tay, nhưng vẫn không thể hồi phục như cũ. Tay phải này bị một tên tu sĩ béo dùng pháp bảo hình bánh xe màu xám làm bị thương. Tuy tên đó cũng bị Phệ Hồn Thương đâm xuyên qua trán. Nhưng trước khi chết y đã tự bạo, khiến cho cánh tay của Lâm Vân bị vỡ nát, đồng thời người của Tịch Mịch Cốc cũng bị nổ chết không ít người. Tên này đúng là một tên ngoan độc.
Mà vết thương do y tạo thành rõ ràng không thể hồi phục như cũ. Ở miệng vết thương có một lớp sương mù màu xám bao phủ phía trên. Nếu Lâm Vân không dùng tinh lực làm dịu, thì không chừng lớp sương mù đó sẽ ăn mòn cả ngực phải của hắn.
Ở bên ngực trái đứt ba cây xương sườn là do tên tu sĩ mặt trắng kia tạo thành. Dù y liên tục đánh gãy ba cái xương sườn của Lâm Vân, thậm chí còn đưa tử khí vào trong người Lâm Vân, khiến cho xương sườn của hắn cũng như cánh tay không thể hồi phục. Nhưng y cũng bị tinh bạo của Lâm Vân đánh nổ đan điền.
Còn ở phổi của Lâm Vân có một cây châm cực nhỏ. Không biết là pháp bảo của ai mà không thể lấy ra được.
- Khái khái.
Lâm Vân ho khan vài tiếng, xương sườn và phổi truyền tới sự đau đớn.
Đột nhiên, trong lòng Lâm Vân xuất hiên một cảm giác hư không và trống vắng. Hắn đã san bằng một môn phái đứng đầu, khiến cho hắn không còn hứng thú tới việc đi tìm Âu Dương gia để tính sổ.
Thậm chí ngay cả hứng thú đi tới thành Quang Bình tìm người tiêu sư kia cũng không còn. Liễu dược sư, Linh Nhi, Tân Nhai, Trác Âm, hắn không muốn gặp lại một ai. Ngay cả việc đi tới núi Thiên Trì tìm kiếm ngọc thuộc tính Thủy, và tới Loạn Vực Tinh Không tìm kiếm bảo vật còn lại, Lâm Vân cũng không còn tâm tư. Hiện tại hắn chỉ muốn trở về nhà, trở về bên những người mình yêu. Cùng mọi người sống tới già, hoặc là vĩnh hằng.
Phệ Hồn Thương lần nữa phóng ra. Vô luận là Thiên La Địa Võng, hay là đại trận bên ngoài Tịch Mịch Cốc, đều bị một thương này của Lâm Vân nghiền nát. Một trận pháp không còn người chủ trí sao có thể ngăn cản được một thương của Lâm Vân.
Vô số tu sĩ vây quanh Tịch Mịch Cốc bỗng nhiên nhìn thấy đại trận hộ sơn bị vỡ vụn, đều ngây người nhìn cảnh hoang toàn của Tịch Mịch Cốc. Cả Tịch Mịch Cốc giống như chết lặng, chỉ có một người trẻ tuổi toàn thân là máu chậm rãi đi ra.
Người trẻ tuổi kia nhìn vô số tu sĩ xung quanh, giống như không có chuyện gì vậy. Chậm rãi đi ra Tịch Mịch Cốc, Phệ Hồn Thương cũng không thu.
Người này là ai? Cơ hồ tất cả ánh mắt đều tập trung về phía người trẻ tuổi, khung cảnh lặng ngắt như tờ.
Tuy nhiên bọn họ vẫn tự động tránh ra một con đường cho hắn đi qua.
Người trẻ tuổi nhìn con đường được tách ra, nhíu mày lại, giống như nghĩ tới cái gì đó, rồi hắn lại ho khan. Bỗng nhiên không gian trở nên vặn vẹo, người trẻ tuổi chợt biến mất tại chỗ.
- Thuấn di? Các tu sĩ có chút kiến thức đều nhận ra đó là thuấn di.
- Em nhận ra hắn rồi. Hắn chính là vị tu sĩ Trúc Cơ đã bán Thiên Diễm Tinh Kim cho chúng ta.
Một cô gái kinh ngạc nói với chồng của mình.
- Em thấy hắn chỉ có thể là tu sĩ Trúc Cơ sao?
Người nam tử nhìn chằm chằm vào chỗ người trẻ tuổi vừa biến mắt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
- Tôi nhận ra hắn rồi, hắn chính là Lâm Vân. Tôi đã từng nhìn thấy cây thương trong tay hắn.
Một tu sĩ bỗng nhiên kêu lên.
- Đúng là hắn, tôi cũng nhận ra. Không phải năm đó hắn đã chết ở thành Quang Bình rồi mà?
- Nhỏ giọng một chút, ngươi muốn chết à. Hạng người hung ác như hắn sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Lần này hắn tới nhất định là để báo thù.
- Báo thù? Sao có thể được, Tịch Mịch Cốc đâu phải là nơi mà hắn có thể tới báo thù?
- Ngu xuẩn, ngươi không thấy hiện tại trong Tịch Mịch Cốc không còn, dù chỉ một con kiến đấy à? Người ta vừa báo thù rồi rời đi rồi. Lần này Tịch Mịch Cốc đúng là đá phải thiết bản. Một tu sĩ có thể diệt cả Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện sẽ đơn giản như vậy sao? Đáng đời.
- Trời ạ…
Không ngừng vang lên tiếng tán thán. Không ai nghĩ tới một tu sĩ có thể tiêu diệt cả Tịch Mịch Cốc.
- Tịch Mịch Cốc bị diệt, nói không chừng trong đó còn có thứ tốt…
Thanh âm này còn chưa dứt, đã có vô số tu sĩ lao vào trong cốc.
Cách đó mấy vạn dặm là Âu Dương Sơn Trang.
Trang chủ của Âu Dương Sơn Trang là Âu Dương Tuần cầm phi kiếm truyền tin, hai tay không ngừng run rẩy. Y thật không ngờ năm đó cháu nội Âu Dương Phụng của mình lại dẫn một đối thủ khủng bố như vậy tới cho gia tộc.
- Chuyện gì vậy, đại ca?
Một tu sĩ mặt đen hỏi. Y là nhị đệ Âu Dương Phi.
- Phân phó toàn bộ người của Âu Dương Sơn Trang mau chóng sắp xếp hành lý rời đi, càng nhanh càng tốt. Trước đừng hỏi tại sao.
Âu Dương Tuần nghiêm mặt đứng lên phân phó. Trong lòng ông ta dâng lên một sợ hãi vô tận với cái tên Lâm Vân mà ông ta đã phái người vây giết năm đó.
….
Ma Cốc Tông.
- Người này thật là khủng bố, không biết hắn đã tới tu vị nào rồi? Với thực lực của Tịch Mịch Cốc, năm sáu Ma Cốc Tông chúng ta gộp lại cũng không phải đối thủ. Mà tên Lâm Vân kia rõ ràng dùng sức một mình tiêu diệt toàn bộ. Một tu sĩ bình thường có thể làm được như vậy sao?
Tân Chi Vấn khiếp sợ nói.
- May mà phó môn chủ Thải Hồng đã tính toán trước. Không để cho Ma Cốc Tông của chúng ta tham gia vào lần vây công Lâm Vân. Bằng không, hiện tại Ma Cốc Tông của chúng ta cũng xong đời.
Một trưởng lão sợ hãi nói.
- Đúng vậy, Thải Hồng sư muội thật không nhìn lầm. Ài, chỉ là Tân Nhai đã đi ra ngoài hơn chục năm rồi còn chưa về. Không biết nó quen biết với Lâm Vân như thế nào. Các cao thủ trên bảng Thiên Địa, so với Lâm Vân chỉ là cặn bã mà thôi.
Tân Chi Vấn lắc đầu nói.
Phó môn chủ Thải Linh cau mày nói:
- Tuy Lâm Vân đã báo được thù, nhưng tôi khẳng định hắn cũng bị thương không nhẹ. Nghe nói Tịch Mịch Cốc tồn tại cả Tán Tiên. Huống hồ, cho dù hắn không bị thương, nhưng đạo tâm của hắn sẽ vì thế mà mắc tại đó.
- Vì sao phó môn chủ lại nói như vậy?
Một vị trưởng lão hỏi.
- Tôi đoán chừng tu vị của Lâm Vân đã là Đại Thừa điên phong, công pháp mà hắn tu luyện nhất định rất bá đạo. Mắt thấy thiên kiếp sắp tới, vậy mà hắn lại giết nhiều người như vây. Một khi tâm ma xuất hiện, thì rất khó vượt qua thiên kiếp. Thậm chí vì thế mà tử vong cũng không phải là không thể.
Thải Linh thản nhiên nói, thanh âm có vẻ tiếc nuối.
Hắn dùng Sơn Hà Đồ dễ dàng giết chết Khang Duy và Tái Nhiễm, nhưng có vẻ như Sơn Hà Đồ không thể khống chế ở phạm vi lớn. Chính xác hơn là hắn còn chưa đủ khả năng để khống chế nhiều tu sĩ Đại Thừa như vậy. Hắn rõ ràng tính sai. Nghĩ tới đây, Lâm Vân đâu dám tiếp tục dùng Sơn Hà Đồ nữa. Tranh thủ thời gian thu tấm bản đồ lại rồi phóng Phệ Hồn Thương ra, trực tiếp lao tới giết các tu sĩ xung quanh.
Hiện tại không gian đã bị người của Tịch Mịch Cốc giam cầm, muốn ám sát đã không có khả năng rồi, chỉ còn trực diện tấn công.
- Ầm, ầm…
Không ngừng vang lên tiếng nổ mạnh, các ngọn núi xung quanh đều bị sụp đổ, không gian cũng bị bóp méo. Nhiều cao thủ đánh nhau như vậy, sức công phá cực kỳ khủng khiếp.
Sát ý bao trùm khắp nơi, từng tu sĩ của Tịch Mịch Cốc bị Phệ Hồn Thương đánh chết. Trương Dần đã sớm hối hận vì đắc tội với một tu sĩ khủng bố như Lâm Vân. Không ngờ hắn lại lợi hại như vậy. Có thể ám sát hai vị sư tổ, còn có thể kiên trì tới hiện tại. Không ngừng có tu sĩ cấp thấp của Tịch Mịch Cốc bị chết do ảnh hưởng của cuộc chiến.
Sát ý đầy trời tràn ngập khắp Tịch Mịch Cốc. Các loại pháp bảo, phép thuật ánh lên những tia sáng chói mắt. Lâm Vân căn bản không có kỵ. Mỗi một thương của hắn đều là toàn lực đánh ra. Mỗi một thương đều mang theo vô số chùm máu tươi.
Đại điện Tịch Nguyên đã bị các pháp thuật và pháp bảo san thành bình địa. Các tu sĩ Tịch Mịch Cốc thì không ngừng tử vong, phạm vi ngày càng lớn.
Tất cả các tu sĩ Tịch Mịch Cốc đều khiếp sợ với sự dẻo đai của Lâm Vân. Một mình hắn rõ ràng có thể đánh với nhiều tu sĩ lâu như vậy. Mà trên người hắn mới chỉ có vài vết thương. Mỗi thương của hắn phóng ra đều mang theo chân nguyên nổ mạnh, sát ý mãnh liệt. Hơn nữa, Tinh Mang bảo hộ xung quanh người hắn một khi bị vỡ nát, lại có thể lập tức hồi phục. Chân nguyên của Lâm Vân thực sự hùng hậu tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Người này thật quá mạnh mẽ.
Một trận chiến này đánh cho nhật nguyệt vô quang, thiên hôn địa ám. Không gian sụp đổ đã khiến bầu trời của Tịch Mịch Cốc trở nên xám xịt. Đôi mắt của Lâm Vân đã đỏ bừng. Nếu không có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ không ngừng cung cấp linh lực, thì hắn đã sớm sụp đổ rồi. Mặc dù như thế, hắn vẫn có cảm giác sức cùng lực kiệt. Với thân thế được cải tạo như hắn, cả người cũng toàn là vết thương, máu chảy khắp nơi, trông cực kỳ dữ tợn.
Nếu như nói Lâm Vân chật vật không chịu nổi, thì cả Tịch Mịch Cốc chỉ còn lại đống hoang toàn. Khắp nơi là bộ phận cơ thể, xen lẫn với với các đống phế tích.
Chân khí cuồng bạo trực tiếp phóng lên trời. Cho dù đã có đại trận ngăn cản, nhưng người ở bên ngoài vẫn nhìn thấy không gian xung quanh Tịch Mịch Cốc chấn động kịch liệt. Chỉ cần không phải là tên ngốc, thì đều hiểu rằng, Tịch Mịch Cốc đang phát sinh chuyện lớn.
Nhưng không ai biết Tịch Mịch Cốc rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Không ngừng có tu sĩ từ nơi khác chạy tới. Dần dần ở xung quanh Tịch Mịch Cốc đã xuất hiện rất nhiều tu sĩ. Bọn họ đều khẩn trương nhìn không gian trên Tịch Mịch Cốc chấn động kịch liệt, không có ai dám đi tới gần xem xét. Cho dù là một số đệ tử ngoại môn của Tịch Mịch Cốc cũng không có cách nào đi qua đại trận.
Hiện tại trong đầu của Lâm Vân chỉ có sát ý. Năm ngôi sao bạc trong Tử Phủ không ngừng bạo động.
Đến cuối cùng, hắn thậm chí còn không quan tâm tới thân thể, chỉ là không ngừng phóng Phệ Hồn Thương giết chóc.
Ngay cả Tinh Vũ cũng được Lâm Vân thăng cấp thành Tinh Vũ ngàn dặm. Dưới sự duy trì của Sơn Hà Đồ, tu sĩ dưới cấp Hóa Thần chạm vào sẽ chết, tu sĩ Luyện Hư chỉ có thể ngăn cản được hai ba cái Tinh Vũ mà thôi.
Rất nhiều rất nhiều tu sĩ của Tịch Mịch Cốc bị Lâm Vân không kiêng sợ giết hại. Vết thương trên người của Lâm Vân cũng không gia tăng. Đồng thời tinh lực luôn trong tình trạng báo động. Cho dù có Sơn Hà Đồ cung cấp linh lực, nhưng cung không thể bằng cầu được.
Đây đã là ngày thứ bảy. Tiếng hò hét trong Tịch Mịch Cốc dần dần thấp xuống. Ngay cả tiếng nổ mạnh kịch liệt cũng chậm rãi biến mất.
- Ngươi thật là ác độc…
Trương Dần nhìn từng người đệ tử của Tịch Mịch Cốc bị Lâm Vân giết hai, hai mắt đã đỏ bừng, hàm răng nghiến kèn kẹt. Dưới sự giết chóc của Lâm Vân, tám ngọn núi chính đã bị Lâm Vân san bằng.
Các tu sĩ trên cấp Đại Thừa chỉ còn lại Trương Dần và tu sĩ mặt rắng. Còn tu sĩ dưới cấp Đại Thừa, không phải bị chết bởi cây thương của Lâm Vân, thì bị chết bởi Tinh Vũ, hoặc là bị không gian sụp đổ đè chết.
Lâm Vân quỳ một chân xuống, Phệ Hồn Thương cũng rơi xuống mặt đất. Cả tay phải của hắn chỉ còn một lớp da gắn liền với xương. Xương cốt ở bên trong trõ ràng bị đứt gãy toàn bộ.
Lâm Vân quỳ xuống, nhổ ra từng bãi máu đen, rồi lạnh lùng nhìn Trương Dần. Bốn ngày trước hắn đã biết những người này muốn bắt hắn để luyện chế đan dược. Đây là do mấy tên tu sĩ Đại Thừa trong lúc phẫn nộ nói ra. Cho nên hắn đã không còn sự áy náy khi giết nhiều người như vậy rồi. Một môn phái muốn biến hắn thành đan dược, thì hắn phải diệt.
Lâm Vân chậm rãi vịn Phệ Hồn Thương đứng lên, rồi lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Dần và tu sĩ mặt trắng. Phệ Hồn Thương từ từ giơ lên.
- Cho dù ta tự sát, cũng không để cho ngươi giết chết.
Hiện tại ngay cả năng lực tự bạo, Trương Dần cũng không có, cho nên y tiện tay nhặt một thanh phi kiếm lên, rồi đâm vào giữa trán.
Tu sĩ mặt trắng cũng thở dài một tiếng, chỗ đan điền của y đã có một cái lỗ thủng thật lớn. Cho tới nay, chỉ có y và Trương Dần biết, cốc chủ chính thức của Tịch Mịch Cốc chính là y. Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa rồi, Tịch Mịch Cốc đã diệt, y cũng không thể sống sót.
- Đã không còn Tịch Mịch Cốc nữa rồi. Lâm Vân, Lâm Vân, khái khái…
Tu sĩ mặt trắng ho khan vài tiếng, rốt cuộc không kiên trì nổi, đầu nghiêng một cái, ngay cả Nguyên Hồn cũng tiêu tán không còn.
Lâm Vân đứng ở giữa Tịch Mịch Cốc đã trở nên trống trải, khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu. Rốt cuộc không kiên trì nổi, cũng ngã xuống.
Ở bên ngoài Tịch Mịch Cốc, càng ngày càng có nhiều tu sĩ tới xem náo nhiệt. Nhưng không ai dám phá trận mà vào. Cho dù hiện tại Tịch Mịch Cốc đã yên tĩnh trở lại, không gian hỗn loạn cũng dần dần ổn định. Nhưng vẫn không có người nào lỗ mãng lại gần.
Hôm nay là ngày thứ mười một Lâm Vân đi vào Tịch Mịch Cốc.
Lâm Vân mở to mắt, nhìn thi thể của các đệ tử Tịch Mịch Cốc xung quanh, rồi chậm rãi đứng lên. Tay phải của hắn đã hoàn toàn phế. Tinh lực hồi phục rất thong thả, hiệu quả trị thương đã kém đi rất nhiều.
Năm ngôi sao màu bạc ảm đạm vô sắc. Lâm Vân lấy một viên đan dược ra rồi uống. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong lòng có chút bực bội. Hắn hiểu ra rằng sát khí trên người mình đã quá dày đặc. Người tu đạo vốn coi trọng tâm bình khí hóa. Mà hắn lại giết nhiều người trong thời gian ngắn như vậy, nếu không phải hắn đã Ngũ Tinh, thì tu vị của hắn sẽ mắc kẹt ở chỗ này mãi mãi.
Tuy nhiên, Lâm Vân không có hối hận. Muốn mạng của hắn, thì trước phải để lại mạng lại. Dù ngươi có bất kỳ nguyên nhân gì, cũng đừng hòng thương lượng.
Lâm Vân vung tay trái lên, vô số giới chỉ bị Sơn Hà Đồ thu lại. Còn bảo tàng của Tịch Mịch Cốc thì do nơi này đã bị san thành bình địa, nên Lâm Vân căn bản chẳng muốn đi tìm.
Tinh Diễm phóng khắp nơi, thi thể trên mắt đất biến thành tro bụi. Lâm Vân thử hồi phục cánh tay, nhưng vẫn không thể hồi phục như cũ. Tay phải này bị một tên tu sĩ béo dùng pháp bảo hình bánh xe màu xám làm bị thương. Tuy tên đó cũng bị Phệ Hồn Thương đâm xuyên qua trán. Nhưng trước khi chết y đã tự bạo, khiến cho cánh tay của Lâm Vân bị vỡ nát, đồng thời người của Tịch Mịch Cốc cũng bị nổ chết không ít người. Tên này đúng là một tên ngoan độc.
Mà vết thương do y tạo thành rõ ràng không thể hồi phục như cũ. Ở miệng vết thương có một lớp sương mù màu xám bao phủ phía trên. Nếu Lâm Vân không dùng tinh lực làm dịu, thì không chừng lớp sương mù đó sẽ ăn mòn cả ngực phải của hắn.
Ở bên ngực trái đứt ba cây xương sườn là do tên tu sĩ mặt trắng kia tạo thành. Dù y liên tục đánh gãy ba cái xương sườn của Lâm Vân, thậm chí còn đưa tử khí vào trong người Lâm Vân, khiến cho xương sườn của hắn cũng như cánh tay không thể hồi phục. Nhưng y cũng bị tinh bạo của Lâm Vân đánh nổ đan điền.
Còn ở phổi của Lâm Vân có một cây châm cực nhỏ. Không biết là pháp bảo của ai mà không thể lấy ra được.
- Khái khái.
Lâm Vân ho khan vài tiếng, xương sườn và phổi truyền tới sự đau đớn.
Đột nhiên, trong lòng Lâm Vân xuất hiên một cảm giác hư không và trống vắng. Hắn đã san bằng một môn phái đứng đầu, khiến cho hắn không còn hứng thú tới việc đi tìm Âu Dương gia để tính sổ.
Thậm chí ngay cả hứng thú đi tới thành Quang Bình tìm người tiêu sư kia cũng không còn. Liễu dược sư, Linh Nhi, Tân Nhai, Trác Âm, hắn không muốn gặp lại một ai. Ngay cả việc đi tới núi Thiên Trì tìm kiếm ngọc thuộc tính Thủy, và tới Loạn Vực Tinh Không tìm kiếm bảo vật còn lại, Lâm Vân cũng không còn tâm tư. Hiện tại hắn chỉ muốn trở về nhà, trở về bên những người mình yêu. Cùng mọi người sống tới già, hoặc là vĩnh hằng.
Phệ Hồn Thương lần nữa phóng ra. Vô luận là Thiên La Địa Võng, hay là đại trận bên ngoài Tịch Mịch Cốc, đều bị một thương này của Lâm Vân nghiền nát. Một trận pháp không còn người chủ trí sao có thể ngăn cản được một thương của Lâm Vân.
Vô số tu sĩ vây quanh Tịch Mịch Cốc bỗng nhiên nhìn thấy đại trận hộ sơn bị vỡ vụn, đều ngây người nhìn cảnh hoang toàn của Tịch Mịch Cốc. Cả Tịch Mịch Cốc giống như chết lặng, chỉ có một người trẻ tuổi toàn thân là máu chậm rãi đi ra.
Người trẻ tuổi kia nhìn vô số tu sĩ xung quanh, giống như không có chuyện gì vậy. Chậm rãi đi ra Tịch Mịch Cốc, Phệ Hồn Thương cũng không thu.
Người này là ai? Cơ hồ tất cả ánh mắt đều tập trung về phía người trẻ tuổi, khung cảnh lặng ngắt như tờ.
Tuy nhiên bọn họ vẫn tự động tránh ra một con đường cho hắn đi qua.
Người trẻ tuổi nhìn con đường được tách ra, nhíu mày lại, giống như nghĩ tới cái gì đó, rồi hắn lại ho khan. Bỗng nhiên không gian trở nên vặn vẹo, người trẻ tuổi chợt biến mất tại chỗ.
- Thuấn di? Các tu sĩ có chút kiến thức đều nhận ra đó là thuấn di.
- Em nhận ra hắn rồi. Hắn chính là vị tu sĩ Trúc Cơ đã bán Thiên Diễm Tinh Kim cho chúng ta.
Một cô gái kinh ngạc nói với chồng của mình.
- Em thấy hắn chỉ có thể là tu sĩ Trúc Cơ sao?
Người nam tử nhìn chằm chằm vào chỗ người trẻ tuổi vừa biến mắt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
- Tôi nhận ra hắn rồi, hắn chính là Lâm Vân. Tôi đã từng nhìn thấy cây thương trong tay hắn.
Một tu sĩ bỗng nhiên kêu lên.
- Đúng là hắn, tôi cũng nhận ra. Không phải năm đó hắn đã chết ở thành Quang Bình rồi mà?
- Nhỏ giọng một chút, ngươi muốn chết à. Hạng người hung ác như hắn sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Lần này hắn tới nhất định là để báo thù.
- Báo thù? Sao có thể được, Tịch Mịch Cốc đâu phải là nơi mà hắn có thể tới báo thù?
- Ngu xuẩn, ngươi không thấy hiện tại trong Tịch Mịch Cốc không còn, dù chỉ một con kiến đấy à? Người ta vừa báo thù rồi rời đi rồi. Lần này Tịch Mịch Cốc đúng là đá phải thiết bản. Một tu sĩ có thể diệt cả Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện sẽ đơn giản như vậy sao? Đáng đời.
- Trời ạ…
Không ngừng vang lên tiếng tán thán. Không ai nghĩ tới một tu sĩ có thể tiêu diệt cả Tịch Mịch Cốc.
- Tịch Mịch Cốc bị diệt, nói không chừng trong đó còn có thứ tốt…
Thanh âm này còn chưa dứt, đã có vô số tu sĩ lao vào trong cốc.
Cách đó mấy vạn dặm là Âu Dương Sơn Trang.
Trang chủ của Âu Dương Sơn Trang là Âu Dương Tuần cầm phi kiếm truyền tin, hai tay không ngừng run rẩy. Y thật không ngờ năm đó cháu nội Âu Dương Phụng của mình lại dẫn một đối thủ khủng bố như vậy tới cho gia tộc.
- Chuyện gì vậy, đại ca?
Một tu sĩ mặt đen hỏi. Y là nhị đệ Âu Dương Phi.
- Phân phó toàn bộ người của Âu Dương Sơn Trang mau chóng sắp xếp hành lý rời đi, càng nhanh càng tốt. Trước đừng hỏi tại sao.
Âu Dương Tuần nghiêm mặt đứng lên phân phó. Trong lòng ông ta dâng lên một sợ hãi vô tận với cái tên Lâm Vân mà ông ta đã phái người vây giết năm đó.
….
Ma Cốc Tông.
- Người này thật là khủng bố, không biết hắn đã tới tu vị nào rồi? Với thực lực của Tịch Mịch Cốc, năm sáu Ma Cốc Tông chúng ta gộp lại cũng không phải đối thủ. Mà tên Lâm Vân kia rõ ràng dùng sức một mình tiêu diệt toàn bộ. Một tu sĩ bình thường có thể làm được như vậy sao?
Tân Chi Vấn khiếp sợ nói.
- May mà phó môn chủ Thải Hồng đã tính toán trước. Không để cho Ma Cốc Tông của chúng ta tham gia vào lần vây công Lâm Vân. Bằng không, hiện tại Ma Cốc Tông của chúng ta cũng xong đời.
Một trưởng lão sợ hãi nói.
- Đúng vậy, Thải Hồng sư muội thật không nhìn lầm. Ài, chỉ là Tân Nhai đã đi ra ngoài hơn chục năm rồi còn chưa về. Không biết nó quen biết với Lâm Vân như thế nào. Các cao thủ trên bảng Thiên Địa, so với Lâm Vân chỉ là cặn bã mà thôi.
Tân Chi Vấn lắc đầu nói.
Phó môn chủ Thải Linh cau mày nói:
- Tuy Lâm Vân đã báo được thù, nhưng tôi khẳng định hắn cũng bị thương không nhẹ. Nghe nói Tịch Mịch Cốc tồn tại cả Tán Tiên. Huống hồ, cho dù hắn không bị thương, nhưng đạo tâm của hắn sẽ vì thế mà mắc tại đó.
- Vì sao phó môn chủ lại nói như vậy?
Một vị trưởng lão hỏi.
- Tôi đoán chừng tu vị của Lâm Vân đã là Đại Thừa điên phong, công pháp mà hắn tu luyện nhất định rất bá đạo. Mắt thấy thiên kiếp sắp tới, vậy mà hắn lại giết nhiều người như vây. Một khi tâm ma xuất hiện, thì rất khó vượt qua thiên kiếp. Thậm chí vì thế mà tử vong cũng không phải là không thể.
Thải Linh thản nhiên nói, thanh âm có vẻ tiếc nuối.
Danh sách chương