Hành động này của Lâm Vân, khiến chẳng những cô gái che mặt cảm thấy có ẩn tình. Mà khách khứa trong đại sảnh cũng cảm thấy không đúng lắm.
A Thọ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Vân, y bỗng nổi lên lòng nghi ngờ. Trước kia còn có thể nói là do người này không hiểu sự đời, muốn tới Giản gia để nói lý. Nhưng hiện tại hắn rõ ràng có chỗ dựa, nhưng hắn vẫn không lĩnh tình mà muốn tới Giản gia. Chuyện này đã không còn đơn giản nữa rồi.
Giản Lạc Phiến thì không nghĩ nhiều như vậy. Thấy hai cô gái kia rời đi, vẫn hừ lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho A Phúc. A Phúc liền rời đi trước. Những người khôn khéo đã nhận ra, Giản Lạc Phiến không muốn bỏ qua cho hai cô gái.
Lâm Vân lạnh lùng cười. Hắn biết những lời vừa rồi của hắn đã khiến mọi người hoài nghi. Nhưng hắn chả có gì phải lo lắng. Hắn cẩn thận không có nghĩa là hắn sợ hãi. Nếu quả thật không có biện pháp, thì cường công cũng được.
- Chậm đã. Bằng hữu, tại hạ là Uông Chí Hà. Dù tôi tới thành Thác Mã chưa được lâu, nhưng tôi cũng biết Nhị thiếu gia Giản Lạc Phiến của Giản gia. Người này chẳng những háo sắc, mà còn chuyên tiến hành cướp bóc với những tán tu từ bên ngoài tới. Vừa nãy bằng hữu đã lộ tiền tài ra ngoài, tên Giản Lạc Phiến chắc chắn có ý xấu với bằng hữu. Nếu bằng hữu không chê, tôi nguyện ý dẫn theo bằng hữu rời khỏi thành Thác Mã.
Tu sĩ tên là Uông Chí Hà, nghiêm nghị nói.
Lông mày của Lâm Vân nhíu lại. Người này thoạt nhìn có vẻ khôn khéo, chắc y phải biết mình tới Giản gia là có mục đích khác chứ. Nhưng y vẫn dám dẫn theo mình. Xem ra y có lá gan không nhỏ. Chính xác hơn là tiền tài động nhân tâm.
Nếu như nói, vừa nãy cô gái áo đỏ giúp hắn, không hề có lợi ích trong đó. Nhưng tên Uông Chí Hà này khẳng định có mục đích khác. Lẽ nào y muốn cướp linh thạch của mình? Khả năng này không lớn. Tu vị của Uông Chí Hà cao hơn cô gái che mặt. Nếu như chỉ vì linh thạch, thì có cần phải đắc tôi Giản gia hay không? - Ha ha, có vẻ gần đây danh tiếng của Giản gia giảm sút thì phải, không ngừng có kẻ dám đi lên khiêu khích. Họ Uông, cho dù hiện tại ngươi muốn rời đi cũng đã muộn rồi.
Giản Lạc Phiến giận quá hóa cười.
Lâm Vân mỉm cười, nói:
- Tiền tài ư? Mặc dù tôi có một ít, nhưng không phải là nhiều. Tôi nghĩ Giản gia sẽ không vì mười triệu linh thạch Thượng Phẩm mà gây khó xử cho tôi chứ?
- Cái gì?
Chẳng những Uông Chí Hà bị kinh trụ, mà Giản Lạc Phiến cũng đờ ra kinh hãi. Trời ạ, mười triệu linh thạch Thượng Phẩm? Như thế còn kêu một ít tài sản? Cho dù cả Giản gia của y cũng không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy.
Uông Chí Hà vốn nghĩ rằng Lâm Vân là một tên bại gia tử. Về sau thấy hắn cố ý đi tới Giản gia mới bắt đầu hoài nghi. Lúc hắn thoáng cái lấy ra một triệu linh thạch cho Thiên Cơ Tử, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Bọn họ đều biết hắn là kẻ có tiền, nhưng thật không ngờ lại là một triệu linh thạch Thượng Phẩm. Bọn họ còn tưởng rằng là linh thạch Hạ Phẩm.
Bây giờ nghe Lâm Vân chính miệng hắn nói ra có mười triệu linh thạch Thượng Phẩm, trong lòng y càng thêm nóng bỏng. Mặc kệ người này tới Giản gia có mục đích gì, nhưng y đã không thể buông tha số tài sản đó. Hơn nữa trên người hắn còn có thứ mà y cần.
- Bằng hữu, chúng ta đi thôi.
Nói xong, Uông Chí Hà muối kéo tay của Lâm Vân, lập tức rời đi.
- Ngăn y lại.
Giản Lạc Phiến sao có thể để con dê béo rơi vào tay người khác.
Lâm Vân biết hiện tại còn bĩnh tĩnh đi tới Giản gia là không có khả năng. Hắn cũng rất muốn biết tên Uông Chí Hà này dẫn mình đi là vì nguyên nhân gì. Huống hồ Uông Chí Hà đã đánh chủ ý lên Lâm Vân, nếu hắn không đánh trở về, thì hắn đã không phải là Lâm Vân rồi.
Nghe Lâm Vân nói vậy, hai cô gái đang đi tới cửa thì ngừng lại. Bọn họ không ngờ hắn lại dám để lộ tiền tài. Không biết là hắn ngu ngốc hay là hắn có mục đích gì khác.
- Âm tỷ…
Cô gái áo hồng nhìn thoáng qua cô gái che mặt. Cô ta biết mình chỉ có tu vị Nguyên Anh, không phải là đối thủ của những người này.
Mà người trẻ tuổi kia chủ động đi theo Giản Lạc Phiến. Nói không chừng Giản gia vì sĩ diện, lại tha cho hắn một mạng. Nhưng nếu như hắn đi cùng với tên Uông Chí Hà, thì khẳng định hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Cô gái che mặt kéo tay sư muội, nói:
- Đi mau.
- Chuyện gì vậy, Âm tỷ?
Cô gái áo đỏ bị sư tỷ kéo ra khỏi quán rượu, thì lên tiếng hỏi.
- Còn chuyện gì nữa? Em thật quá ngây thơ rồi. Tu vị của người trẻ tuổi kia khẳng định không phải là Kết Đan trung kỳ. Nói không chừng chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Hắn đi Giản gia nhất định là có mục đích khác. Em nói một người tu luyện tới mức đến chị cũng không nhìn ra được cảnh giới thì sẽ là người ngu sao?
- Hơn nữa, cho dù hắn chỉ có tu vị Kết Đan, chúng ta cũng không giúp được gì. Không chỉ nói, hai chúng ta không chống cự được cả Giản gia. Ngay cả tên Uông Chí Hà kia cũng có tu vị cao hơn chị một tầng. Một khi đánh nhau, chúng ta đối phó như thế nào?
Cô gái che mặt tỉnh táo nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Lẽ nào hắn thật sự…
Cô gái áo hồng vẫn còn lo lắng cho Lâm Vân.
Cô gái che mặt thở dài nói:
- Dù chị không biết người trẻ tuổi kia muốn làm gì. Nhưng chị dám khẳng định, hắn cố ý để lộ tiền tài. Bất kể là mục đích gì, tên Uông Chí Hà và thiếu gia Giản gia sẽ vì thế mà đánh nhau. Chúng ta lập tức rời khỏi thành Thác Mã thôi. Một khi Giản gia phong tỏa cả thành, thì chúng ta lại mặc kẹt trong này.
Nói xong, cũng không quan tâm cô gái áo hồng có đồng ý hay không, liền dẫn theo sư muội rời đi.
Người trong đại sảnh thấy tên tu sĩ Kết Đan này rõ ràng có nhiều linh thạch như vậy, đều rất đỏ mắt. Nhưng ở đây tu vị cao nhất cũng chỉ có Uông Chí Hà. Những người khác có tu vị kém xa. Không có tư cách để tranh giành với Uông Chí Hà và Nhị thiếu.
Uông Chí Hà tung một cước đá bay Giản Lạc Phiến, rồi kéo Lâm Vân rời khỏi Thiên Dương Lâu. Y không dám giết Giản Lạc Phiến. Dù sao Giản Lạc Phiến cũng là con cháu của Giản gia. Huống hồ ông chủ của Thiên Dương Lâu cũng không phải hạng tầm thường. Một khi người đó đi ra, thì cho dù y có bản lĩnh lớn hơn cũng không thể chạy trốn.
Lâm Vân không biết Uông Chí Hà rốt cuộc muốn thứ gì trên người mình. Nhưng hắn khẳng định Uông Chí Hà cần không phải là linh thạch. Chỉ là về sau Lâm Vân tiết lộ số linh thạch mà hắn sở hữu, mới khiến y quyết tâm hơn mà thôi.
Tuy nhiên, chỉ ở trong một quán rượu đã có hai tu sĩ Luyện Hư và một tu sĩ Hợp Thể rồi. Có thể thấy được việc tu luyện ở Hạt Nguyên Tinh phát triển như thế nào. Ngay cả một người trẻ tuổi như cô gái che mặt kia cũng có tu vị Luyện Hư sơ kỳ. Lâm Vân có thể nhìn ra cô ta không quá năm mươi tuổi.
Bản thân Lâm Vân cũng còn trẻ mà luyện tới đỉnh cao. Nhưng hắn biết đó là nhờ hắn uống hai viên Tạo Hóa Đan. Có thể tưởng tượng, thiên phú của cô gái kia rất kinh người.
Tốc độ phi hành của Uông Chí Hà rất nhanh. Đảo mắt đã mang theo Lâm Vân đi ra thành Thác Mã. Một lúc sau, hai người đã tới một nơi cách thành Thác Mã một nghìn dặm.
- Tự động lấy hết đồ đạc của ngươi ra đây. Ta không thích nói nhiều.
Uông Chí Hà đỗ xuống một nơi vắng vẻ, rồi dứt khoát nói.
- Thì ra ngươi không phải là cứu ta, mà là muốn cướp đồ đạc của ta.
Lâm Vân giả vờ phẫn nộ nói.
Uông Chí Hà chỉ lạnh lùng cười, chẳng muốn nói nhiều với Lâm Vân:
- Lập lại lần nữa, nếu không chủ động lấy ra, thì đừng trách ta không khách khí.
Lâm Vân lấy một cái nhẫn ra rồi nói:
- Cho ngươi không có vấn đề. Nhưng ta muốn biết, ngươi rốt cuộc để ý tới thứ gì trên người ta? Đừng nói là ngươi coi trọng số linh thạch đó, ta sẽ không tin.
Uông Chí Hà nhe rằng cười. Chẳng muốn nói nhảm với Lâm Vân, vung tay một cái, thu lấy giới chỉ của Lâm Vân. Uông Chí Hà cười lạnh, một tu sĩ Kết Đan mà cũng dám hỏi chuyện của mình. Mặc dù có chút thông minh, nhưng vẫn phải chết trên tay mình mà thôi.
Trong giới chỉ quả nhiên có hơn mười triệu linh thạch Thượng Phẩm. Uông Chí Hà âm thầm vui vẻ, nhưng sắc mặt lập tức biến đổi. Y không nhìn thấy thứ mình cần trong này.
Nhìn sắc mặt của Uông Chí Hà, quả nhiên y không vì linh thạch mà bắt mình. Chứng tỏ có thứ gì đó trên người mình mà y có thể cảm ứng được. Không biết là thứ gì nhỉ?
Uông Chí Hà bỗng nhiên lấy ra một cái mai rùa. Cái mai rùa phát ra ánh sáng yếu ớt, còn có linh khí ba động. Cái mai rùa này được làm từ chất liệu giống như cái của hắn. Nhưng lại nhỏ hơn nhiều.
Thì ra y dựa vào đó mới cảm ứng được. Không biết y cảm ứng được viên ngọc thuộc tính Thổ hay là Dương đỉnh.
Lâm Vân có thể khẳng định, cái mai rùa kia tuy nhỏ hơn cái của hắn, nhưng lực cảm ứng lại mạnh hơn của hắn nhiều.
Thì ra là thế.
- Đưa ta xem thử.
Lâm Vân khẽ vẫy tay. Cái mai rùa trong tay Uông Chí Hà lập tức rơi vào trong tay hắn. Sau đó hắn thử so sánh hai cái mai rùa. Hai cái mai rùa không có chút ngăn cản, liền dung nhập vào nhau.
Một tia sáng hiện lên, Lâm Vân rõ ràng cảm thấy chiếc mai rùa hiện tại đã trở nên mượt mà và tự nhiên hơn. Một cảm giác chỉ về hướng thành Thác Mã rõ ràng truyền tới. Quả nhiên ở thành Thác Mã có thứ mà hắn cần. Lâm Vân mừng rỡ. Khó trách mình luôn không cảm ứng được một bảo vật nào. Hóa ra mai rùa trong tay hắn còn chưa hoàn thiện. Thật đúng là nên đa tạ tên Uông Chí Hà này.
Uông Chí Hà đã sững sờ. Chính xác hơn là ngây dại. Y không ngờ đồ vật trong tay mình lại bị người khác lấy đi dễ dàng như vậy. Chuyện gì vừa mới xáy ra? Chẳng lẽ tu vị của mình kém kém người này một trời một vực. Hay là vì vừa nãy mình không chú ý? Nhưng hai khả năng này đều rất vớ vẩn.
- Ngươi dám đoạt đồ vật của ta?
Uông Chí Hà gầm lên một tiếng, phóng phi kiếm tấn công Lâm Vân.
Lâm Vân cười lạnh, chỉ vung tay lên một cái, phi kiếm của Uông Chí Hà đã không biết bay tới nơi nào rồi.
Hiện tại cho dù Uông Chí Hà là tên ngốc, cũng biết mình đá phải thiết bản. Tu vị của người này đã là sâu không thể lường được. Với tu vị của y mà cũng không phát hiện ra. Từ khi nào Hạt Nguyên Tinh xuất hiện cường giả như vậy?
Bỗng nhiên sắc mặt của Uông Chí Hà trở nên cứng đờ, rồi biến thành trắng bệch:
- Ngài, ngài chính là Lâm Vân, Lâm tiền bối, tôi, tôi…Cầu Lâm tiền bối tha tôi một mạng. Tôi nguyện ý giao hết tài sản của tôi cho tiền bối.
Rốt cuộc y đã nhớ ra người này. Mười năm trước, y đứng ở một nơi rất xa thành Quang Bình, và đã nhìn thấy qua Lâm Vân. Vừa nãy còn không chú ý, nhưng tới hiện tại mới nhớ ra.
Lâm Vân lạnh lùng cười, thu hồi giới chỉ của mình lại, tiện tay phóng một ngọn lửa thiêu rụi Uông Chí Hà.
Dám cướp đồ đạc của hắn, còn muốn hắn tha mạng, làm gì có chuyện tốt như vậy? Huống hồ y còn biết bí mật của mai rùa. Lâm Vân căn bản không có lý do gì để buông tha Uông Chí Hà.
Còn y lấy được mai rùa từ đâu, Lâm Vân căn bản không muốn biết. Hiện tại mai rùa đã hoàn chỉnh, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trong giới chỉ của Uông Chí Hà, ngoại trừ một ít linh thạch và đan dược ra, rõ ràng còn có một viên ngọc màu bạc. Lẽ nào đây chính là viên ngọc mang thuộc tính Kim?
Lâm Vân liền kinh hỉ. Vội vàng lấy viên ngọc màu bạc so sánh với viên ngọc thuộc tính Thổ. Bề ngoài giống như như đúc, còn tản mát ra sát khí của kim loại. Đây chắc chắn là nguyên tố Kim rồi. Thật đúng là may mằn.
Lâm Vân thu viên ngọc lại. Lập tức có ba thân ảnh xuất hiện trước mặt của Lâm Vân.
- Ngươi chính là tên tu sĩ vừa mới ăn cơm ở Thiên Dương Lâu?
Một tu sĩ mặt dài, có đôi mắt như chim ưng, nhìn Lâm Vân, lạnh lùng nói. Tu vị của y rõ ràng không thua kém gì Uông Chí Hà. Cũng là Luyện Hư trung kỳ.
- Đúng vậy, không biết các vị có gì chỉ giáo không?
Lâm Vân vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, lơ đãng nói.
- À, chúng ta là người của Giản gia, theo lệnh của Nhị công tử đuổi theo tới đây. Tên tu sĩ tên là Uông Chí Hà đi đâu rồi?
Một tu sĩ Hóa Thần ôn hòa hỏi.
- Y cướp đồ đạc của tôi rồi đi rồi. Các vị muốn đuổi theo bây giờ thì vẫn còn kịp đấy.
Lâm Vân vốn định nhờ mấy người này dẫn tới Giản gia. Nhưng thần thức của hắn đã quét tới cô gái áo hồng kia. Liền bỏ đi suy nghĩ này.
Cô gái áo hồng và cô gái che mặt đang bị hai tu sĩ ngăn cản. Trong đó có một tu sĩ Hóa Thần và tu sĩ Luyện Hư trung kỳ. Tên tu sĩ Hóa Thần chính là tên A Phúc. Xem ra thực lực của Giản gia quả thực không nhỏ.
Mà tâm địa của cô gái áo hồng không tồi. Cho dù cô ta không giúp được gì mình, nhưng Lâm Vân vẫn rất cảm kích.
- Giết hắn đi rồi đuổi theo.
Tên tu sĩ Luyện Hư phân phó cho một tên Hóa Thần đứng bên cạnh.
Nhưng ngay lập tức, đôi mắt của y liền trợn tròn. Cổ thì như bị cái gì bóp nghẹt, không nói lên lời. Một cây trường thương đã đâm xuyên qua đan điền của y. Còn hai tên tu sĩ Hóa Thần đã chết không thể chết hơn.
Giết xong ba tên này, Lâm Vân lập tức biến mất rồi xuất hiện ở bên cạnh hai cô gái kia. Trước sau chỉ mất có vài giây mà thôi.
- Đợi chút rồi đánh.
Lâm Vân chạy tới, giống như rất là vội vậy. Vừa chạy vừa hô mấy người dừng tay.
- Sao ngươi lại tới đây? Tên Uông Chí Hà kia đâu?
Cô gái áo hồng nhìn thấy Lâm Vân chạy tới, rất là ngạc nhiên. Lẽ ra người này phải mất mạng trong tay tên Uông Chí Hà kia rồi chứ? Không ngờ hắn vẫn còn sống để chạy tới đây.
Thấy Lâm Vân đi tới, cô gái che mặt và tên tu sĩ Luyện Hư liền dừng tay lại, rồi nhìn chằm chằm vào Lâm Vân. Bọn họ cũng muốn nghe Lâm Vân trả lời như thế nào.
Vừa nhìn là biết Uông Chí Hà là một kẻ lòng lang dạ sói. Mà người trẻ tuổi có tu vị Kết Đan bị Uông Chí Hà bắt đi, vẫn bình yên vô sợ. Chuyện này có vẻ quỷ dị.
A Thọ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Vân, y bỗng nổi lên lòng nghi ngờ. Trước kia còn có thể nói là do người này không hiểu sự đời, muốn tới Giản gia để nói lý. Nhưng hiện tại hắn rõ ràng có chỗ dựa, nhưng hắn vẫn không lĩnh tình mà muốn tới Giản gia. Chuyện này đã không còn đơn giản nữa rồi.
Giản Lạc Phiến thì không nghĩ nhiều như vậy. Thấy hai cô gái kia rời đi, vẫn hừ lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho A Phúc. A Phúc liền rời đi trước. Những người khôn khéo đã nhận ra, Giản Lạc Phiến không muốn bỏ qua cho hai cô gái.
Lâm Vân lạnh lùng cười. Hắn biết những lời vừa rồi của hắn đã khiến mọi người hoài nghi. Nhưng hắn chả có gì phải lo lắng. Hắn cẩn thận không có nghĩa là hắn sợ hãi. Nếu quả thật không có biện pháp, thì cường công cũng được.
- Chậm đã. Bằng hữu, tại hạ là Uông Chí Hà. Dù tôi tới thành Thác Mã chưa được lâu, nhưng tôi cũng biết Nhị thiếu gia Giản Lạc Phiến của Giản gia. Người này chẳng những háo sắc, mà còn chuyên tiến hành cướp bóc với những tán tu từ bên ngoài tới. Vừa nãy bằng hữu đã lộ tiền tài ra ngoài, tên Giản Lạc Phiến chắc chắn có ý xấu với bằng hữu. Nếu bằng hữu không chê, tôi nguyện ý dẫn theo bằng hữu rời khỏi thành Thác Mã.
Tu sĩ tên là Uông Chí Hà, nghiêm nghị nói.
Lông mày của Lâm Vân nhíu lại. Người này thoạt nhìn có vẻ khôn khéo, chắc y phải biết mình tới Giản gia là có mục đích khác chứ. Nhưng y vẫn dám dẫn theo mình. Xem ra y có lá gan không nhỏ. Chính xác hơn là tiền tài động nhân tâm.
Nếu như nói, vừa nãy cô gái áo đỏ giúp hắn, không hề có lợi ích trong đó. Nhưng tên Uông Chí Hà này khẳng định có mục đích khác. Lẽ nào y muốn cướp linh thạch của mình? Khả năng này không lớn. Tu vị của Uông Chí Hà cao hơn cô gái che mặt. Nếu như chỉ vì linh thạch, thì có cần phải đắc tôi Giản gia hay không? - Ha ha, có vẻ gần đây danh tiếng của Giản gia giảm sút thì phải, không ngừng có kẻ dám đi lên khiêu khích. Họ Uông, cho dù hiện tại ngươi muốn rời đi cũng đã muộn rồi.
Giản Lạc Phiến giận quá hóa cười.
Lâm Vân mỉm cười, nói:
- Tiền tài ư? Mặc dù tôi có một ít, nhưng không phải là nhiều. Tôi nghĩ Giản gia sẽ không vì mười triệu linh thạch Thượng Phẩm mà gây khó xử cho tôi chứ?
- Cái gì?
Chẳng những Uông Chí Hà bị kinh trụ, mà Giản Lạc Phiến cũng đờ ra kinh hãi. Trời ạ, mười triệu linh thạch Thượng Phẩm? Như thế còn kêu một ít tài sản? Cho dù cả Giản gia của y cũng không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy.
Uông Chí Hà vốn nghĩ rằng Lâm Vân là một tên bại gia tử. Về sau thấy hắn cố ý đi tới Giản gia mới bắt đầu hoài nghi. Lúc hắn thoáng cái lấy ra một triệu linh thạch cho Thiên Cơ Tử, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Bọn họ đều biết hắn là kẻ có tiền, nhưng thật không ngờ lại là một triệu linh thạch Thượng Phẩm. Bọn họ còn tưởng rằng là linh thạch Hạ Phẩm.
Bây giờ nghe Lâm Vân chính miệng hắn nói ra có mười triệu linh thạch Thượng Phẩm, trong lòng y càng thêm nóng bỏng. Mặc kệ người này tới Giản gia có mục đích gì, nhưng y đã không thể buông tha số tài sản đó. Hơn nữa trên người hắn còn có thứ mà y cần.
- Bằng hữu, chúng ta đi thôi.
Nói xong, Uông Chí Hà muối kéo tay của Lâm Vân, lập tức rời đi.
- Ngăn y lại.
Giản Lạc Phiến sao có thể để con dê béo rơi vào tay người khác.
Lâm Vân biết hiện tại còn bĩnh tĩnh đi tới Giản gia là không có khả năng. Hắn cũng rất muốn biết tên Uông Chí Hà này dẫn mình đi là vì nguyên nhân gì. Huống hồ Uông Chí Hà đã đánh chủ ý lên Lâm Vân, nếu hắn không đánh trở về, thì hắn đã không phải là Lâm Vân rồi.
Nghe Lâm Vân nói vậy, hai cô gái đang đi tới cửa thì ngừng lại. Bọn họ không ngờ hắn lại dám để lộ tiền tài. Không biết là hắn ngu ngốc hay là hắn có mục đích gì khác.
- Âm tỷ…
Cô gái áo hồng nhìn thoáng qua cô gái che mặt. Cô ta biết mình chỉ có tu vị Nguyên Anh, không phải là đối thủ của những người này.
Mà người trẻ tuổi kia chủ động đi theo Giản Lạc Phiến. Nói không chừng Giản gia vì sĩ diện, lại tha cho hắn một mạng. Nhưng nếu như hắn đi cùng với tên Uông Chí Hà, thì khẳng định hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Cô gái che mặt kéo tay sư muội, nói:
- Đi mau.
- Chuyện gì vậy, Âm tỷ?
Cô gái áo đỏ bị sư tỷ kéo ra khỏi quán rượu, thì lên tiếng hỏi.
- Còn chuyện gì nữa? Em thật quá ngây thơ rồi. Tu vị của người trẻ tuổi kia khẳng định không phải là Kết Đan trung kỳ. Nói không chừng chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Hắn đi Giản gia nhất định là có mục đích khác. Em nói một người tu luyện tới mức đến chị cũng không nhìn ra được cảnh giới thì sẽ là người ngu sao?
- Hơn nữa, cho dù hắn chỉ có tu vị Kết Đan, chúng ta cũng không giúp được gì. Không chỉ nói, hai chúng ta không chống cự được cả Giản gia. Ngay cả tên Uông Chí Hà kia cũng có tu vị cao hơn chị một tầng. Một khi đánh nhau, chúng ta đối phó như thế nào?
Cô gái che mặt tỉnh táo nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Lẽ nào hắn thật sự…
Cô gái áo hồng vẫn còn lo lắng cho Lâm Vân.
Cô gái che mặt thở dài nói:
- Dù chị không biết người trẻ tuổi kia muốn làm gì. Nhưng chị dám khẳng định, hắn cố ý để lộ tiền tài. Bất kể là mục đích gì, tên Uông Chí Hà và thiếu gia Giản gia sẽ vì thế mà đánh nhau. Chúng ta lập tức rời khỏi thành Thác Mã thôi. Một khi Giản gia phong tỏa cả thành, thì chúng ta lại mặc kẹt trong này.
Nói xong, cũng không quan tâm cô gái áo hồng có đồng ý hay không, liền dẫn theo sư muội rời đi.
Người trong đại sảnh thấy tên tu sĩ Kết Đan này rõ ràng có nhiều linh thạch như vậy, đều rất đỏ mắt. Nhưng ở đây tu vị cao nhất cũng chỉ có Uông Chí Hà. Những người khác có tu vị kém xa. Không có tư cách để tranh giành với Uông Chí Hà và Nhị thiếu.
Uông Chí Hà tung một cước đá bay Giản Lạc Phiến, rồi kéo Lâm Vân rời khỏi Thiên Dương Lâu. Y không dám giết Giản Lạc Phiến. Dù sao Giản Lạc Phiến cũng là con cháu của Giản gia. Huống hồ ông chủ của Thiên Dương Lâu cũng không phải hạng tầm thường. Một khi người đó đi ra, thì cho dù y có bản lĩnh lớn hơn cũng không thể chạy trốn.
Lâm Vân không biết Uông Chí Hà rốt cuộc muốn thứ gì trên người mình. Nhưng hắn khẳng định Uông Chí Hà cần không phải là linh thạch. Chỉ là về sau Lâm Vân tiết lộ số linh thạch mà hắn sở hữu, mới khiến y quyết tâm hơn mà thôi.
Tuy nhiên, chỉ ở trong một quán rượu đã có hai tu sĩ Luyện Hư và một tu sĩ Hợp Thể rồi. Có thể thấy được việc tu luyện ở Hạt Nguyên Tinh phát triển như thế nào. Ngay cả một người trẻ tuổi như cô gái che mặt kia cũng có tu vị Luyện Hư sơ kỳ. Lâm Vân có thể nhìn ra cô ta không quá năm mươi tuổi.
Bản thân Lâm Vân cũng còn trẻ mà luyện tới đỉnh cao. Nhưng hắn biết đó là nhờ hắn uống hai viên Tạo Hóa Đan. Có thể tưởng tượng, thiên phú của cô gái kia rất kinh người.
Tốc độ phi hành của Uông Chí Hà rất nhanh. Đảo mắt đã mang theo Lâm Vân đi ra thành Thác Mã. Một lúc sau, hai người đã tới một nơi cách thành Thác Mã một nghìn dặm.
- Tự động lấy hết đồ đạc của ngươi ra đây. Ta không thích nói nhiều.
Uông Chí Hà đỗ xuống một nơi vắng vẻ, rồi dứt khoát nói.
- Thì ra ngươi không phải là cứu ta, mà là muốn cướp đồ đạc của ta.
Lâm Vân giả vờ phẫn nộ nói.
Uông Chí Hà chỉ lạnh lùng cười, chẳng muốn nói nhiều với Lâm Vân:
- Lập lại lần nữa, nếu không chủ động lấy ra, thì đừng trách ta không khách khí.
Lâm Vân lấy một cái nhẫn ra rồi nói:
- Cho ngươi không có vấn đề. Nhưng ta muốn biết, ngươi rốt cuộc để ý tới thứ gì trên người ta? Đừng nói là ngươi coi trọng số linh thạch đó, ta sẽ không tin.
Uông Chí Hà nhe rằng cười. Chẳng muốn nói nhảm với Lâm Vân, vung tay một cái, thu lấy giới chỉ của Lâm Vân. Uông Chí Hà cười lạnh, một tu sĩ Kết Đan mà cũng dám hỏi chuyện của mình. Mặc dù có chút thông minh, nhưng vẫn phải chết trên tay mình mà thôi.
Trong giới chỉ quả nhiên có hơn mười triệu linh thạch Thượng Phẩm. Uông Chí Hà âm thầm vui vẻ, nhưng sắc mặt lập tức biến đổi. Y không nhìn thấy thứ mình cần trong này.
Nhìn sắc mặt của Uông Chí Hà, quả nhiên y không vì linh thạch mà bắt mình. Chứng tỏ có thứ gì đó trên người mình mà y có thể cảm ứng được. Không biết là thứ gì nhỉ?
Uông Chí Hà bỗng nhiên lấy ra một cái mai rùa. Cái mai rùa phát ra ánh sáng yếu ớt, còn có linh khí ba động. Cái mai rùa này được làm từ chất liệu giống như cái của hắn. Nhưng lại nhỏ hơn nhiều.
Thì ra y dựa vào đó mới cảm ứng được. Không biết y cảm ứng được viên ngọc thuộc tính Thổ hay là Dương đỉnh.
Lâm Vân có thể khẳng định, cái mai rùa kia tuy nhỏ hơn cái của hắn, nhưng lực cảm ứng lại mạnh hơn của hắn nhiều.
Thì ra là thế.
- Đưa ta xem thử.
Lâm Vân khẽ vẫy tay. Cái mai rùa trong tay Uông Chí Hà lập tức rơi vào trong tay hắn. Sau đó hắn thử so sánh hai cái mai rùa. Hai cái mai rùa không có chút ngăn cản, liền dung nhập vào nhau.
Một tia sáng hiện lên, Lâm Vân rõ ràng cảm thấy chiếc mai rùa hiện tại đã trở nên mượt mà và tự nhiên hơn. Một cảm giác chỉ về hướng thành Thác Mã rõ ràng truyền tới. Quả nhiên ở thành Thác Mã có thứ mà hắn cần. Lâm Vân mừng rỡ. Khó trách mình luôn không cảm ứng được một bảo vật nào. Hóa ra mai rùa trong tay hắn còn chưa hoàn thiện. Thật đúng là nên đa tạ tên Uông Chí Hà này.
Uông Chí Hà đã sững sờ. Chính xác hơn là ngây dại. Y không ngờ đồ vật trong tay mình lại bị người khác lấy đi dễ dàng như vậy. Chuyện gì vừa mới xáy ra? Chẳng lẽ tu vị của mình kém kém người này một trời một vực. Hay là vì vừa nãy mình không chú ý? Nhưng hai khả năng này đều rất vớ vẩn.
- Ngươi dám đoạt đồ vật của ta?
Uông Chí Hà gầm lên một tiếng, phóng phi kiếm tấn công Lâm Vân.
Lâm Vân cười lạnh, chỉ vung tay lên một cái, phi kiếm của Uông Chí Hà đã không biết bay tới nơi nào rồi.
Hiện tại cho dù Uông Chí Hà là tên ngốc, cũng biết mình đá phải thiết bản. Tu vị của người này đã là sâu không thể lường được. Với tu vị của y mà cũng không phát hiện ra. Từ khi nào Hạt Nguyên Tinh xuất hiện cường giả như vậy?
Bỗng nhiên sắc mặt của Uông Chí Hà trở nên cứng đờ, rồi biến thành trắng bệch:
- Ngài, ngài chính là Lâm Vân, Lâm tiền bối, tôi, tôi…Cầu Lâm tiền bối tha tôi một mạng. Tôi nguyện ý giao hết tài sản của tôi cho tiền bối.
Rốt cuộc y đã nhớ ra người này. Mười năm trước, y đứng ở một nơi rất xa thành Quang Bình, và đã nhìn thấy qua Lâm Vân. Vừa nãy còn không chú ý, nhưng tới hiện tại mới nhớ ra.
Lâm Vân lạnh lùng cười, thu hồi giới chỉ của mình lại, tiện tay phóng một ngọn lửa thiêu rụi Uông Chí Hà.
Dám cướp đồ đạc của hắn, còn muốn hắn tha mạng, làm gì có chuyện tốt như vậy? Huống hồ y còn biết bí mật của mai rùa. Lâm Vân căn bản không có lý do gì để buông tha Uông Chí Hà.
Còn y lấy được mai rùa từ đâu, Lâm Vân căn bản không muốn biết. Hiện tại mai rùa đã hoàn chỉnh, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trong giới chỉ của Uông Chí Hà, ngoại trừ một ít linh thạch và đan dược ra, rõ ràng còn có một viên ngọc màu bạc. Lẽ nào đây chính là viên ngọc mang thuộc tính Kim?
Lâm Vân liền kinh hỉ. Vội vàng lấy viên ngọc màu bạc so sánh với viên ngọc thuộc tính Thổ. Bề ngoài giống như như đúc, còn tản mát ra sát khí của kim loại. Đây chắc chắn là nguyên tố Kim rồi. Thật đúng là may mằn.
Lâm Vân thu viên ngọc lại. Lập tức có ba thân ảnh xuất hiện trước mặt của Lâm Vân.
- Ngươi chính là tên tu sĩ vừa mới ăn cơm ở Thiên Dương Lâu?
Một tu sĩ mặt dài, có đôi mắt như chim ưng, nhìn Lâm Vân, lạnh lùng nói. Tu vị của y rõ ràng không thua kém gì Uông Chí Hà. Cũng là Luyện Hư trung kỳ.
- Đúng vậy, không biết các vị có gì chỉ giáo không?
Lâm Vân vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, lơ đãng nói.
- À, chúng ta là người của Giản gia, theo lệnh của Nhị công tử đuổi theo tới đây. Tên tu sĩ tên là Uông Chí Hà đi đâu rồi?
Một tu sĩ Hóa Thần ôn hòa hỏi.
- Y cướp đồ đạc của tôi rồi đi rồi. Các vị muốn đuổi theo bây giờ thì vẫn còn kịp đấy.
Lâm Vân vốn định nhờ mấy người này dẫn tới Giản gia. Nhưng thần thức của hắn đã quét tới cô gái áo hồng kia. Liền bỏ đi suy nghĩ này.
Cô gái áo hồng và cô gái che mặt đang bị hai tu sĩ ngăn cản. Trong đó có một tu sĩ Hóa Thần và tu sĩ Luyện Hư trung kỳ. Tên tu sĩ Hóa Thần chính là tên A Phúc. Xem ra thực lực của Giản gia quả thực không nhỏ.
Mà tâm địa của cô gái áo hồng không tồi. Cho dù cô ta không giúp được gì mình, nhưng Lâm Vân vẫn rất cảm kích.
- Giết hắn đi rồi đuổi theo.
Tên tu sĩ Luyện Hư phân phó cho một tên Hóa Thần đứng bên cạnh.
Nhưng ngay lập tức, đôi mắt của y liền trợn tròn. Cổ thì như bị cái gì bóp nghẹt, không nói lên lời. Một cây trường thương đã đâm xuyên qua đan điền của y. Còn hai tên tu sĩ Hóa Thần đã chết không thể chết hơn.
Giết xong ba tên này, Lâm Vân lập tức biến mất rồi xuất hiện ở bên cạnh hai cô gái kia. Trước sau chỉ mất có vài giây mà thôi.
- Đợi chút rồi đánh.
Lâm Vân chạy tới, giống như rất là vội vậy. Vừa chạy vừa hô mấy người dừng tay.
- Sao ngươi lại tới đây? Tên Uông Chí Hà kia đâu?
Cô gái áo hồng nhìn thấy Lâm Vân chạy tới, rất là ngạc nhiên. Lẽ ra người này phải mất mạng trong tay tên Uông Chí Hà kia rồi chứ? Không ngờ hắn vẫn còn sống để chạy tới đây.
Thấy Lâm Vân đi tới, cô gái che mặt và tên tu sĩ Luyện Hư liền dừng tay lại, rồi nhìn chằm chằm vào Lâm Vân. Bọn họ cũng muốn nghe Lâm Vân trả lời như thế nào.
Vừa nhìn là biết Uông Chí Hà là một kẻ lòng lang dạ sói. Mà người trẻ tuổi có tu vị Kết Đan bị Uông Chí Hà bắt đi, vẫn bình yên vô sợ. Chuyện này có vẻ quỷ dị.
Danh sách chương