- Hai người muốn ly hôn sao? Hai người đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Có cần trở về suy nghĩ lại một lần nữa không? Nhìn đôi thanh niên nam nữ ngồi trước mặt này, đặc biệt là tướng mạo và khí chất của nữ nhân kia, mình công tác ở đây đã lâu như vậy, còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào xinh đẹp hơn nàng.

Hơn nữa, tướng mạo của người thanh niên kia tuy bình thường, nhưng từ trên người hắn cũng phát ra một loại khí chất khó nói lên lời. Mặc dù người con trai kém sắc hơn người con gái, nhưng bác gái đảm nhiệm làm thủ tục ly hôn ở ủy ban nhân dân thành phố này, cảm thấy hai người coi như xứng đôi. Vì sao lại muốn ly hôn rồi? Người trẻ thời nay thật là. Nhất định là do nữ nhân kia chướng mắt người nam nhân. Phỏng chừng cuộc sống của hai người không giàu có gì. Nhìn cách ăn mặc của người thanh niên kia là biết.

- Đã nghĩ kỹ rồi a di.

Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích dường như có tâm sự, liền tranh thủ thời gian trả lời.

- Còn cô gái này? Hai người đã phân chia tài sản tốt chưa?

Bác gái trông thấy Hàn Vũ Tích có chút thất thần, vội hỏi. Trong lòng tự nhủ, tưởng là cô gái chướng mắt người nam nhân mới muốn ly hôn, như thế nào lại không giống lắm. Chắc trong chuyện này có chút phức tạp, mà Lâm Vân đương nhiên không phải là người thích bát quái mà kể ra.

- A, rồi…

Hàn Vũ Tích vô ý thức trả lời.

- Nếu các ngươi đã quyết định, ta cũng không muốn nói nhiều. Liền điền vào cái đơn này a.

Bác gái lấy ra một mẫu đơn cho hai người.

Lúc này Hàn Vũ Tích mới phục hồi tinh thần, lấy CMTND ra rồi lại im lặng. Chợt nghe bác gái trung niên nói:

- Phỏng chứng các ngươi còn chưa có con phải không? Như vậy cũng tốt, bằng không chỉ có con của các ngươi là chịu khổ. Đưa CMTND, giấy hôn thú, hộ khẩu của các ngươi…

Bác gái còn chưa nói hết lời, Hàn Vũ Tích đã vội vàng ngắt lời.

- A di, còn muốn giấy hôn thú sao?

Hàn Vũ Tích hỏi.

- Đứa nhỏ này, đương nhiên là muốn giấy hôn thú rồi. Ngươi muốn ly hôn tất nhiên phải có giấy hôn thú mới được.

Bác gái bất mãn nhìn thoáng qua Hàn Vũ Tích.

- Nhưng ta không mang theo giấy hôn thú.

Hàn Vũ Tích có chút ngượng ngùng nói. Sự thật từ ngày hôm qua cho tới giờ, nàng một mực đều nghĩ tới chuyện của Lâm Vân. Liền quên mất cần mang theo giấy tờ để làm thủ tục ly hôn.

- Vậy thì không làm được. Giấy hôn thú nhất định phải có. Đây là giấy đăng ký ly hôn, các ngươi xem trước một chút. Có cần bổ sung cái gì thì bổ sung vào đó, lần sau lại đến.

Bác gái đưa hai cái đơn cho Lâm Vân và Hàn Vũ Tích.

- A di, ta ghi xong cái đơn này, lần sau bảo nàng ấy mang tới có được không?

Lâm Vân không nhìn các điều lệ ghi trên cái đơn mà ký luôn. Sau đó hỏi bác gái.

Bác gái nhìn cử động này của Lâm Vân, thở dài nói ra:

- Trên nguyên tắc là không thể. Nhưng lần này cả hai người đều tới, vậy lần sau một người tới cũng được.

Hiện nay số người ly hôn nhiều lắm, nếu mọi chuyện cứ tích cực thì hiệu suất làm việc của ủy ban nhân dân thành phố sẽ bị hạ thấp.

Nhìn Lâm Vân không chút do dự ký tên vào đơn, trong nội tâm Hàn Vũ Tích đột nhiên xiết chặt. Rõ ràng không có chút hào hứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn Lâm Vân.

- Vũ Tích, ngươi làm sao vậy?

Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích sững sỡ, vội vàng hỏi.

Hắn lại gọi ta là Vũ Tích. Đây là lần đầu tiên hắn gọi mình là như vậy. Hắn ký tên nhanh như vậy, không có chút do dự nào, chẳng lẽ hắn chán ghét mình vậy sao? Hàn Vũ Tích đột nhiên muốn ném cái đơn vào người Lâm Vân, sau đó khóc rống. Nhưng lý trí nói cho nàng biết, không thể làm như vậy.

- Tốt, ngươi đưa đơn của ngươi cho ta. Dù sao giấy hôn thú đang ở chỗ của ta. Lần sau chỉ cần một mình ta tới nơi này là được. Ta sẽ không chậm trễ ngươi đi tới nhà hàng quốc tế Mỹ Châu ăn ngủ.

Hàn Vũ Tích đột nhiên cầm lấy cái đơn của Lâm Vân, lạnh lùng nói.

Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích đã trở lại như tính cách trước đây, đành phải cười tự giễu, không dám nói gì nữa, chỉ sợ lần nữa chọc giận nàng. Bất quá, nhìn ngày sinh ghi trên cái đơn, rõ ràng ngày sinh của hai người lại có chút trùng hợp. Của nàng là ngày 29 tháng 4, còn của mình là ngày 24 tháng 9.

Hàn Vũ Tích và Lâm Vân đi ra ủy ban nhân dân thành phố, đột nhiên nàng nghĩ vì sao mình có chút không muốn? Nhưng đây chả phải là điều mình khao khát bấy lâu nay sao? Tại sao mình cảm thấy tinh thần hiện tại của hắn không có vấn đề gì? Chẳng lẽ là mình nghĩ quá nhiều? Bỗng nhiên nàng có chút chóng mặt, liền như vậy ngã xuống.

Lâm Vân cũng không biết vì sao thái độ của Hàn Vũ Tích chuyển biến như vậy, mà chỉ yên lặng đi theo phía sau. Đang đi, bỗng cảm thấy Hàn Vũ Tích đi đường có chút là lạ. Thấy nàng tự nhiên ngã xuống, hắn liền vội vàng đi tới trước, kịp thời ôm lấy nàng. Một mùi thơm xử nữ lập tức bay vào trong mũi hắn.

Bất quá, Lâm Vân không có tâm tư nghĩ tới điều này, chỉ là ôm Hàn Vũ Tích vội vàng đi lên xe. Sau đó dùng lực lượng của Tinh Vân bao bọc linh khí, chậm rãi đưa vào trong cơ thể của Hàn Vũ Tích, để nhìn xem nàng xảy ra chuyện gì. Nhìn nàng khỏe mạnh như vậy, không biết vì sao đột nhiên té xỉu.

Dùng Tinh Vân thăm dò một lúc, Lâm Vân phát hiện sức khỏe của Hàn Vũ Tích không có vấn đề gì, chỉ là thiếu chút máu. Nguyên nhân nàng hôn mê là vì gần đây suy nghĩ quá nhiều. Tinh thần vì quá lo lắng mà tạo thành sự mệt mỏi. Cộng thêm cuộc sống của nàng từ trước đến nay đều khá buồn khổ. Bình thường bệnh nhẹ như vậy không cần phải trị liệu, chỉ cần để cho tâm tình của nàng sáng sủa hơn, sau đó lại tĩnh dưỡng một thời gian là tốt rồi.

Nhưng Lâm Vân là ai, là chuyên gia y dược của đại lục Thiên Hồng. Hắn biết rằng, chính vì những căn bệnh nhỏ như vậy, có thể tạo thành hậu quả không lường trước được. Nếu cứ để cho nàng ta tự tĩnh dưỡng, chắc chắn không được. Có lẽ nàng mỏi mệt về thể xác và tinh thần đều là vì hắn mà ra. Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp cứu trị nàng.

Cách cứu chữa triệt để nhất là tẩy tủy. Nhưng để làm được như vậy, hắn phải đạt tới cấp độ ba sao mới được. Hiện tại chỉ có thể dùng kim châm điều trị nàng, sau đó đem tạp chất và độc tố trong cơ thể nàng bài xuất ra. Rồi tăng cường kinh mạch của nàng ta một lần.

Tuy nhiên, nếu làm như vậy, hắn sẽ tốn rất nhiều lực lượng Tinh Vân, số lực lượng mà hắn đã vất vả tu luyện mới có được. Nhưng Lâm Vân vẫn muốn giúp Hàn Vũ Tích chữa trị. Không vì cái gì khác, bởi nàng hiện tại vẫn là vợ của mình.

Hơn nữa, hắn còn cảm thấy có chút thiếu nợ nàng. Có lẽ không phải là mình thiếu nợ nàng, nhưng hiện tại hắn và Lâm Vân kia đã hòa làm một, món nợ này hắn phải thay Lâm Vân kia trả. Lực lượng Tinh Vân có thể chậm rãi tu luyện lại. Chỉ có điều linh khí ở thế giới này rất yếu, phải mất thời gian lâu hơn mới có thể khôi phục.

Đã quyết định trợ giúp Hàn Vũ Tích bài trừ tạp chật và cường hóa kinh mạch, vậy thì không thể để cho nàng tỉnh lại. Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền lấy ra kim châm đâm vào huyệt ngủ, khiến Hàn Vũ Tích ngủ say. Rồi lấy điện thoại gọi cho Lục Dược, nhờ y an bài một phòng trong bệnh viện, để mình có không gian chữa trị.

Nếu là chuyện riêng của hắn, hắn cũng không muốn làm phiền Lục Dược. Nhưng hiện tại thân thể của Hàn Vũ Tích thực sự không tốt lắm, Lâm Vân không muốn Hàn Vũ Tích tiếp tục ôm bệnh trong người.

Sở dĩ tìm bệnh viện chữa trị, một là Lâm Vẫn nghĩ chữa khỏi xong có thể gọi đồng nghiệp của nàng tới đón nàng. Thứ hai nếu cần trang thiết bị gì, thì trong bệnh viện cũng thuận tiện. Còn có một điều là, nếu đưa Hàn Vũ Tích tới khách sạn trị liệu, chỉ sợ gây ảnh hưởng xấu tới thanh danh của Hàn Vũ Tích. Mặc dù mình là chồng của nàng, nhưng người trong nhà hàng còn chưa biết.

Lục Dược làm việc rất nhanh, chỉ mấy phút đã gọi lại cho Lâm Vân, nói rằng đã đặt một phòng tốt nhất ở bệnh viện Ái Thụy. Hơn nữa còn hỏi có cần y tới hay không, Lâm Vân đương nhiên là cự tuyệt.

Tuy trong đầu chỉ có mơ hồ về kỹ thuật lái xe, nhưng Lâm Vân vừa nhìn thoáng qua kết cấu của chiếc xe liền biết cách điều khiển. Điều khiển xe cộ ở thế giới này đơn giản hơn điều khiển xe cộ ở đại lục Thiên Hồng nhiều.

Lâm Vân lái xe đưa Hàn Vũ Tích tới bệnh viện Ái Thụy, liền ôm nàng tới phòng bệnh ở tầng ba.

Đoán chừng đã được Lục Dược phân phó, Lâm Vân vừa ôm Hàn Vũ Tích vào phòng cấp cứu đặc biệt, các y tá liền lập tức lui ra ngoài.

Lâm Vân để Hàn Vũ Tích lên giường, lại tắt di động của nàng đi. Sau đó bắt đầu trợ giúp Hàn Vũ Tích trị liệu.

Hắn lấy ra 108 cây kim châm, mỗi cây kim đều được tích đầy lực lượng Tinh Vân, rồi dùng tốc độ nhanh nhất cắm vào các huyệt vị của Hàn Vũ Tích. Tuy số lượng của kim châm không nhiều, nhưng như vậy đã đủ để bài trừ tạp chất trong người Hàn Vũ Tích.

Về phần tẩy tủy, số lượng kim châm như vậy là chưa đủ. Mà cho dù đã đủ, với tu vi hiện nay của hắn, không thể tẩy tủy cho Hàn Vũ Tích. Để tẩy tủy, yêu cầu tối thiểu là Lâm Vân phải đạt tới tu vị ba sao. Hơn nữa còn cần rất nhiều Linh Dược phối hợp.

Lực lượng Tinh Vân nhanh chóng xâm nhập vào người Hàn Vũ Tích, liền biến thành chất dinh dưỡng bồi bổ kinh mạch của Hàn Vũ Tích. Chỉnh chỉnh tám giờ, cả người Lâm Vân đã ướt sũng mồ hôi. Thậm chí giường Hàn Vũ Tích nằm cũng bị ướt sũng. Bất quá Lâm Vân không có một chút hối hận, hắn đã thành công.

Tạp chất bên trong cơ thể Hàn Vũ Tích chậm rãi bị kim châm hút đi. Hơn nữa cơ thể của nàng nhờ được lực lượng Tinh Vân chữa trị, đã được cải thiện hoàn toàn. Mỗi lần Lâm Vân rút ra một cây kim châm, đều mang theo tạp chất, Hàn Vũ Tích sẽ cảm giác được thoải mái hơn một chút. Tuy Hàn Vũ Tích còn chưa có tỉnh lại, nhưng cảm giác đó vẫn tồn tại trong tiềm thức của nàng.

Rất nhanh cây kim châm cuối cùng đã được rút ra. Hiện tại Lâm Vân cả người đều hư thoát, cơ hồ muốn té trên mặt đất. Còn Hàn Vũ Tích thì sắc mặt trở nên hồng nhuận. Thậm chí ngay cả lúc nhắm mắt, cũng có thể thấy một tầng khí lưu động. Lâm Vân thỏa mãn gật đầu, chuẩn bị mở điện thoại, gọi người nhà của Hàn Vũ Tích tới đón nàng trở về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện