Lâm Vân vừa định đứng dậy, thì thấy Diệp Điềm hớt hải chạy vào, nhìn thấy Lâm Vân liền lao vào giống như gặp vị cứu tinh vậy.
Trông thấy bộ dạng của Diệp Điềm, Lâm Vân giật mình, thầm nghĩ lẽ nào tay Uông mập kia đã chạy rồi sao? Nghĩ lại liền biết không ổn rồi, Mông Văn đã xảy ra chuyện rồi ư? Mông Văn này ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện, bởi vì cô là hi vọng của Lâm Vân. Lúc này Diệp Điềm đã chạy đến bên cạnh hắn, còn chưa kịp nói gì, Lâm Vân đã khoát tay nói:
- Ra ngoài rồi nói.
Diệp Điềm cố nén sự lo lắng trong lòng, theo sau Lâm Vân đi ra khỏi Lai Vị lầu.
- Mấy người Mông Văn có phải bị Lang Bang bắt đi rồi không? Lâm Vân đi đến bên cạnh xe của Hồ Dư Trùng hỏi.
- Ừ, chị Văn bị bắt đi rồi. Ơ… làm sao biết được thế?
Diệp Điềm kịp phản ứng lại, chuyện này xảy ra chưa lâu, Lâm Vân sao mà biết được vậy?
Lâm Vân lòng nghĩ hôm nay Lữ lão đạo sẽ đến. Chuyện Uông mập bắt Mông Văn cướp linh thạch khẳng định là lão bày mưu đặt kế và biết được Uông mập đi sẽ không quay lại. Lữ lão đạo này khẳng định biết đã xảy ra chuyện rồi, nếu đã biết, lão khẳng định sẽ đến chỗ Mông Văn, vậy thì Mông Văn sẽ chạy không thoát rồi. Tuy nhiên Diệp Điềm làm sao mà thoát ra được vậy?
- Cô làm sao mà ra được thế?
Lâm Vân nhìn Diệp Điềm hỏi.
- Tôi ra ngoài giúp chị Văn hẹn anh, bởi vì chị Văn đã lấy được thứ đó, muốn hẹn anh tối nay ra gặp mặt. Nhưng tôi không tìm thấy anh ở trong trường, bạn học của anh nói sáng nay anh đã ra ngoài rồi. Đợi đến khi tôi về thì phát hiện mấy người chị Văn đã bị bắt. Tôi đoán hẳn là do Lang Bang làm.
Diệp Điềm nói xong rất lo lắng nhìn Lâm Vân, cô biết bây giờ cứu được Mông Văn chỉ có Lâm Vân mà thôi.
- Khi tôi quay về thì không còn nhìn thấy một ai, e là đã bị bắt đi hết rồi. Lý Thanh kia hẳn là cũng đã bị bắt.
Diệp Điềm nói xong, lại bổ sung thêm một câu, có lẽ cho rằng Lâm Vân biết Lý Thanh hẳn sẽ đi giúp. Lâm Vân không trả lời câu nói của Diệp Điềm, chỉ quay đầu lại nói với Hứa Sĩ,
- Sau đêm nay có thứ sẽ vĩnh viễn biến mất, tôi nghĩ anh hẳn là biết nên làm thế nào, anh đi đi, đừng phạm sai lầm nữa.
Nghe xong lời của Lâm Vân, Hứa Sĩ chắp tay với Lâm Vân rồi xoay người rời đi. Lâm Vân lại nhìn Hồ Dư Trùng mặt không biến sắc nói:
- Ông hẳn là biết nên làm thế nào, nếu có một chữ lọt ra ngoài bị tôi nghe thấy, ông sẽ biết hậu quả đó. Hơn nữa tôi dám bảo đảm một chút việc tôi cũng không có, tuy nhiên những thứ này dù sao ông cũng không nhìn thấy.
Hồ Dư Trùng mồ hôi lạnh ứa ra đầy đầu, vội vàng nói:
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi.
Đồng thời biết người này chuẩn bị ra tay với Lang Bang, mà còn giữ một mạng cho mình, làm sao không thấy may mắn vạn phần chứ, quyết định tối nay trở về lập tức rời xa khỏi Yến Kinh.
Thấy Hứa Sĩ và Hồ Dư Trùng đều đã rời đi, Lâm Vân lập tức nói với Diệp Điềm:
- Chúng ta đi thôi.
- Đi đâu?
Diệp Điềm có chút kỳ quái hỏi Lâm Vân. Không biết Lâm Vân lại muốn đi đâu nữa đây.
- Cô lái xe đến Thiên Đường Nhân Gian đi, chúng ta sẽ đi đến đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lâm Vân đi đến bên cạnh xe của Diệp Điềm trước, đứng đợi cô mở cửa xe.
- Vậy còn chị Văn thì sao?
Diệp Điềm thấy Lâm Vân còn tâm tư đi Thiên Đường Nhân Gian, đâu còn muốn nghĩ đến thứ khác. Nếu là bình thường phỏng chừng cô lại nghĩ Lâm Vân này dẫn cô đi Thiên Đường Nhân Gian để làm gì rồi, nhưng vào lúc này không ngờ cái gì cũng nghĩ không ra, chỉ muốn nhanh nhanh cứu Mông Văn ra.
- Mông Văn có lẽ ở Thiên Đường Nhân Gian, chúng ta mau đi tới đó trước rồi hãy nói.
Lâm Vân đã kéo cửa xe mà Diệp Điềm vừa mở xong, trực tiếp ngồi vào trong. Thấy Lâm Vân đã ngồi lên xe, Diệp Điềm cũng vội vàng lên, khởi động xe đi thẳng về hướng Thiên Đường Nhân Gian.
Bây giờ mới hơn sáu giờ, nhưng Lâm Vân lại thầm cảm thấy năng lực phản ứng của mình vẫn còn khiếm khuyết một chút. Bản thân mình vốn nên kịp phản ứng từ khi Hứa Sĩ vừa mới nói, rằng Lữ lão đạo này hôm nay sẽ đến gây phiền phức với Mông Văn. Ngộ nhỡ tài liệu trong tay Mông Văn rơi vào tay Lữ lão đạo này, thì mình thực sự sẽ rất hối hận.
Thiên Đường Nhân Gian làm ăn tuy không thịnh vượng, nhưng tuyệt đối cũng khá sôi động. Mặc dù vậy hôm nay người lại không đông, bởi vì cứ đến thứ sáu hàng tuần, Thiên Đường Nhân Gian sẽ chỉnh đốn một tối, tuy không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng cái này là truyền thống và chưa thay đổi bao giờ.
- Chào quý khách, hôm nay chúng tôi nghỉ không mở cửa.
Nhân viên phục vụ ở cửa đã đổi thành bảo vệ, bốn gã bảo vệ ngăn Lâm Vân và Diệp Điềm muốn vào Thiên Đường Nhân Gian.
- Hừ, không mở cửa càng tốt.
Lâm Vân trực tiếp giơ chân lên, chỉ với một đá gã bảo vệ kia bị Lâm Vân đá văng ra xa ba bốn trượng, ngã vật trên mặt đất không sao dậy nổi. Mấy gã bảo vệ còn lại thấy thế liền xông lên, muốn ngăn Lâm Vân lại. Nhưng Lâm Vân chỉ một cái xoay người, liên tiếp vung mấy chưởng, đảo mắt mấy tên kia đã ngất xỉu trên mặt đất, không một ai có thể bò dậy.
Lâm Vân xoay người mở cửa, đúng lúc này từ trên lầu có hai ba chục gã đàn ông hung hãn lao xuống. Vì trong môi trường điều hòa nên chúng mặc rất ít, kẻ nào cũng lộ ra hình xăm con sói trên cánh tay. Nhìn thấy nhiều người xuống như vậy, tuy biết Lâm Vân rất lợi hại, nhưng Diệp Điềm vẫn có chút lo sợ bất an.
- Tên kia mày là ai? Biết đây là chỗ nào không mà dám đến đây gây sự hả?
Một gã có nước da rất trắng cầm đầu tức giận quát lớn, nếu không phải gã nhìn thấy trên mặt đất bốn gã bảo vệ đã nằm la liệt, thì gã đã lập tức xông lên rồi.
- Anh Khiếu, có gì phải dài dòng chứ, chúng ta xông lên bắt lấy hắn trước rồi tra khảo chẳng phải được rồi sao.
Một tên trẻ tuổi cực kỳ khỏe mạnh đứng bên cạnh nói.
- Lên, xử luôn nó đi. Cô gái này hôm nay cho chúng mày chơi, thả ga đi…
Gã đàn ông với nước da trắng có khả năng nghĩ rằng mình quá cẩn thận rồi, cũng cảm thấy tên bên cạnh nói rất chính xác.
Bên mình có hơn hai mươi người, đối phó một nam một nữ, sợ gì chứ! Diệp Điềm nghe xong những lời gã đàn ông kia nói toàn thân run lên bần bật, vô ý thức chạy núp sau lưng Lâm Vân.
Nghe thấy mệnh lệnh của Khiếu Ca, cả đám không còn do dự, cộng thêm có kẻ đã nhận ra Diệp Điềm còn là trinh nữ, làm gì còn ai do dự, toàn bộ xông lên vây lấy hai người Lâm Vân và Diệp Điềm.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, không đợi cho đám người kia kịp vây lại, đã đẩy Diệp Điềm ra phía sau, còn mình thì xông lên vào giữa đám người. Đừng nói bây giờ Lâm Vân đã hình thành Tinh Hồn, cho dù hắn vẫn trong thời kỳ Tinh Vân, cũng sẽ không e ngại hơn hai mươi người này.
Cả đại sảnh vang lên một trận tiếng giò ù ù. Cả người Lâm Vân giống như lăng không, bốn chung quanh đều có bóng chân của hắn. Những tiếng "Rắng rắc", "Á" cứ liên thanh vang lên không ngừng. Hơn hai mươi gã đàn ông này, không ngờ đến cả mép áo của Lâm Vân cũng không sờ đến được, toàn bộ bị Lâm Vân đá sập trên mặt đất, dường như kẻ nào cũng ôm lấy chân, hiện rõ là bị đá không nhẹ, có thể nhìn ra tay chân đều bị gãy hết. Chỉ có gã đàn ông da trắng kia, vẫn đứng yên một chỗ ngây người nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt, dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại vậy.
Diệp Điềm giống như đang trong mộng ảo, Lâm Vân có bản lĩnh thì cô biết, nhưng chưa lần nào nhìn thấy hắn ra tay chấn động như vậy. Nhìn thấy Lâm Vân ra tay, tim cô gần như treo ngược lên họng, không phải sợ mà là kích động, cảm thấy cổ họng mình như có gì đó bịt kín lại.
Quả tim đập một cách dồn dập. Vừa rồi khi Lâm Vân xuất cước, cô gần như cho rằng Lâm Vân đang bay lên, không ngờ còn có người lại có thể đem công phu luyện đến cảnh giới này sao?
Liên tưởng đến hôm đó hắn dạy dỗ đám người Uông mập trong căn phòng dưới đất, thầm tự định giá Lâm Vân rốt cuộc là loại người gì? Thiên hạ này còn có nơi nào mà hắn không thể đi chứ? Đều nói cổ võ thế gia truyền thừa rất lợi hại, nhưng có lợi hại như Lâm Vân không?
- Mày có biết vì sao tao không đá gãy hai chân của mày không?
Lâm Vân đi đến trước mặt gã đàn ông da trắng nói. Gã này bây giờ mới phản ứng lại, trán ứa đầy mồ hôi lạnh, không ngờ lại có nhân vật lợi hại như thế. Người này trước sau chỉ dùng vẻn vẹn hơn hai mưới phút đồng hồ, đã đá gãy tay chân của mười mấy tên trong đội.
- Tao, tao không biết…
Người đàn ông này sợ hãi nói.
- Lữ đạo trưởng có phải ở đây hay không?
Giọng nói của Lâm Vân khiến cho gã này nghe xong thì toàn thân phát lạnh.
- Đúng, đúng, ông ta ở trên tầng ba, Cực Cảnh Nhân Gian là phòng của ông ta.
Gã đàn ông da trắng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhìn bộ dạng người này là tìm Cung Phụng. Người này tuy lợi hại, nhưng muốn nói có thể đấu với Lữ Cung Phụng, e là còn kém một chút?
- Vậy chỗ mày còn có ai chưa xuống không?
- Đều xuống hết rồi, chỉ có hai người đứng canh cửa cho Lữ Cung Phụng thôi, còn lại tất cả đều xuống cùng tôi.
Gã đàn ông da trắng càng rét run lên.
- Dẫn tao lên đó.
Lời nói của Lâm Vân khiến cho gã đàn ông này không dám chống cự, liền dẫn Lâm Vân đi lên cầu thang.
Một mạch đi lên tầng ba, quả nhiên có hai gã đàn ông đứng trước cửa một căn phòng, thấy gã da trắng dẫn theo Lâm Vân và một cô gái lên, đang lúc thấy kỳ quái, thì Lâm Vân đã nhanh chóng tiến lên trước đánh cho hai tên đó ngất xỉu tại chỗ.
Nội dung đã hiển thị - Bạn có thể xem
- Cái này là…
Gã da trắng thấy Lâm Vân đánh ngất xỉu hai tên kia thì vội vàng nói.
Nghe xong lời của gã, Lâm Vân trở tay xuất một chưởng, khiến cho gã không kịp ú ớ gì cũng ngất xỉu luôn. Xử lý xong gã, Lâm Vân quay đầu lại cho một cước lên cửa căn phòng. "Rầm" một tiếng, cánh cửa rất dày và nặng không ngờ đã bị Lâm Vân một cước đá văng ra. Một gã đạo sĩ trung niên thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi đứng vọt dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn một chút, Mông Văn đang uể oải ngồi trên sô pha, quần áo trên người vẫn xem như còn chỉnh tề, tuy nhiên vẻ mặt rất kiên quyết.
Lâm Vân trong lòng thấy kỳ quái, đạo sĩ này không phải muốn trinh nữ sao? Mông Văn này đã không còn trinh nữa, gã còn nhốt cô ta ở đây làm gì? Tuy nhiên những thứ này không phải điều Lâm Vân quan tâm, hắn quan tâm nhất là tà liệu mà Mông Văn lấy được có phải đã bị tên lão đạo này lấy đi rồi hay không.
- Ôi, chị Văn… chị có sao không?
Diệp Điềm vội vàng lao đến bên cạnh Mông Văn, ôm chầm lấy cô.
- Tiểu Diệp, anh Lâm… hai người làm sao tìm được đến đây?
Mông Văn nhìn thấy Lâm Vân, thần sắc cuối cùng cũng nhẹ nhõm một chút, bàn tay lập tức muốn xoa xoa lên ngực mình, nhưng tay còn chưa đặt lên ngực, thì đột nhiên dừng lại. Đại khái là cảm thấy động tác này không thích hợp lắm.
- Cậu là Lâm Vân, kẻ mà lần trước đã đánh phế toàn bộ người của tôi đúng không?
Đạo sĩ trung niên nhìn Lâm Vân rất lâu rồi mới chậm rãi hỏi.
Lâm Vân quan sát lão một lượt, thoạt nhìn quả thực chỉ khoảng hơn ba tuổi, nhưng Hứa Sĩ nói lão đã hơn sáu mươi rồi. Điểm này Lâm Vân không lấy làm kỳ lạ, người tu luyện cho dù tu luyện mấy trăm năm, dung mạo vẫn còn trẻ là cũng có. Chỉ có điều cần nhờ đến một số loại như linh dược, hoặc đặc biệt tu luyện công pháp trú nhan.
Dung mạo của đạo sĩ này thoạt nhìn rất oai hùng, dáng vẻ cũng không tệ, làn da rất mềm mịn. Chỉ có điều không biết có phải lão tu luyện tu chân công pháp hay không. Nếu là phải, thì lão từ đâu đến? Nếu không phải, vậy thì có công phu gì mà có thể trú nhan? Lẽ nào thật sự như Hứa Sĩ nói, tà công hấp thu âm nguyên của đạo sĩ này thật sự có thể trú nhan?
- Hai người ra bên ngoài đợi tôi.
Lâm Vân nói với Diệp Điềm và Mông Văn.
Hai người họ đã ra ngoài, lúc này Lâm Vân mới nhìn chằm chằm vào đạo sĩ này và nói:
- Không sai, tôi chính là Lâm Vân, hôm nay cũng đã đánh không ít. Ông là ai?
- Tôi… hừ. Cái này cậu không cần biết. Không ngờ còn giúp tôi dẫn gái tân đến nữa. Đành để cậu thống khoái một chút rồi. Đừng cho rằng bản thân học được chút gì đó, mà coi trời bằng vung. Anh bạn trẻ, thế giới này cậu muốn hiểu hết nó thì còn xa vời lắm.
Lão đạo nói xong thì sải một bước ra, một bước đó dường như không đáng bao nhiêu, nhưng đảo mắt đã đến trước mặt Lâm Vân. Lâm Vân đồng tử co rút lại, lão đạo này quả nhiên không phải người bình thường. Bây giờ còn chưa thể xác định lão có phải là người tu chân hay không, nhưng bước này tuyệt không đơn giản.
Không chút do dự, hắn xuất một quyền về phía lão đạo sĩ, quyền phong gào thiết biến thành một bó dây vút thẳng về phía đạo sĩ. Đạo sĩ kia đột nhiên vung tay, biến hóa ra một vòng tròn, cổ quyền phong này của Lâm Vân lập tức biến mất không chút dấu vết.
"Á", lão đạo sĩ kinh ngạc kêu lên một tiếng, không ngờ gặp phải loại cao thủ này. Tuy cái vòng tròn này thoạt nhìn đơn giản, nhưng một quyền này của Lâm Vân vẫn khiến cho tay của lão ta có chút đau. Lâm Vân trong lòng cũng thầm kinh ngạc, một quyền này đã là bảy phần lực đạo, nhưng lão đạo này lại như không có chuyện gì mà tiếp chiêu. Hắn sở dĩ không dùng toàn lực, một là không biết nội tình của đạo sĩ này, thứ hai chính là nếu đạo sĩ này là người đang tu luyện, thì hắn dù dùng tất cả mọi cách cũng phải giữ lão lại.
- Chả trách dám kiêu ngạo như thế, dám ỷ vào một chút đó của mình hả.
Lão đạo tiếp quyền của Lâm Vân, cảm giác Lâm Vân này không phải là đối thủ của mình, lúc này mới mở miệng châm chọc.
Lâm Vân lại đang thầm suy đoán thủ đoạn của đạo sĩ này, cho dù lão không phải là người tu luyện, nhưng tuyệt đối không phải là một nhân vật dễ đối phó. Bản thân một khi hạ sát thủ, thì nhất định không thể để cho lão có cơ hội rời đi. Ở ngoài cửa có Diệp Điềm và Mông Văn, tuyệt đối không thể để lão đi ra từ cửa ra vào. Một khi mình có thể tạo ra sự uy hiếp đối với lão, thì lão khẳng định sẽ tìm nơi để trốn. Hiện tại mình lung hướng ra cửa, lão khẳng định không thể đi ra từ phía mình, vậy thì con đường chạy trốn duy nhất đó là cửa sổ.
Thấy Lâm Vân không trả lời lời nói của mình, giống như tâm thần đang treo ở nơi khác, lão đột nhiên khoát tay một cái, liền có mấy đạo bạch quang lao về phía Lâm Vân như có như không, nhìn giống như mười mấy đạo ám khí. Nhìn kỹ hơn một chút nữa lại như không có gì. Lâm Vân đương nhiên không cho rằng không có gì, thứ đạo sĩ này đánh ra khẳng định là ám khí, là loại ám khí gì Lâm Vân không biết, nhưng bởi vì tốc độ ra tay của lão quá nhanh, cho nên thoạt nhìn giống như như có như không vậy. Lâm Vân đột nhiên cầm một chiếc ghế dựa lên, xoay tròn thành một dòng nước xoáy, vừa mới hút đám bạch quang này vào dòng xoáy, thì lão đạo hai tay mang theo chưởng phong ám tinh, chém tới phần eo của Lâm Vân.
Lâm Vân trong nháy mắt biết rõ thứ đạo sĩ này tu luyện không phải là tu chân công pháp, nhưng cũng không biết là công phu gì. Kình lực của lão mang theo một loại tinh vị khó ngửi, rõ ràng nó giống với một loại như kiểu nội lực, nhưng còn khó chơi hơn cả nội lực một chút. Tuy nhiên trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Chân phải nâng lên đồng thời vung lên một mảnh Liệt Phong, trực tiếp quét trúng bổ về phía song chưởng của mình. Giống như đánh trung cục bông, lão đạo lui về sau mấy bước, lập tức một lần nữa vung tay bổ về phía Lâm Vân.
Lâm Vân trong lòng buồn bực, tự nhủ đòn này rõ ràng không thể làm gì được mình, nhưng lão tại sao vẫn cố tình lập lại chiêu cũ? Nghĩ cũng không cần nghĩ một lần nữa giơ chân quét về phía đạo sĩ, chỉ có điều khi quét được một nửa thì liền biết không tốt. Lực đạo trên đuì kịch liệt biến mất, cái chân này dù có quét đến chỗ đạo sĩ, thì cùng không còn bao nhiêu lực khí, mà chưởng phong của lão đã bổ tới. Chưởng phonng có độc, Lâm Vân lập tức hiểu ra, chả trách đạo sĩ này nhe răng ra cười.
Đây không phải là độc bình thường. Độc bình thường mình căn bản không thèm để ý, độc này chỉ là khiến hắn không thể gượng nổi chút khí lực nào, mắt thấy khí lực toàn thân đang kịch liệt biến mất, nếu đợi cho toàn bộ khí lực của mình mất đi, Lâm Vân biết ngày tận thế của mình đã đến rồi. Đạo sĩ này đã dùng chưởng pháp gì? Không ngờ lại có độc tính ghê gớm như vậy. Nhân lúc hiện tại lực Tinh Vân của mình vẫn chưa hoàn toàn mất đi, nhất định phải xử gọn lão, nếu không thì toi rồi.
Lâm Vân rốt cuộc đã không còn giữ lại chút thực lực nào, dương tay lên lại là hai đao, đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn rồi.
Tinh đao vô thanh vô tức, đây đã không còn là thứ mà võ công có thể ngăn lại được, cái này đã thuộc phạm vi của tu sĩ.
Sau khi hai đao bổ ra, Lâm Vân một lần nữa dốc hết sức bổ ra một đao cuối cùng về phía cửa sổ. Đạo sĩ này quả nhiên mạnh hơn Lý Nghĩa nhiều, tinh đao hiện giờ của Lâm Vân có thể nói mạnh hơn nhiều so với lúc trước khi giết Lý Nghĩa, nhưng vẫn bị lão tránh được một đao. Tuy nhiên đao thứ hai đã bổ trúng cánh tay của lão, lập tức một cánh tay đã bị chặt rơi xuống. Đạo sĩ kia hoảng hốt, lập tức biết được người trước mắt này cũng không phải là người bình thường, làm sao còn dám tiếp tục ở lại đây. Nghĩ cũng không cần nghĩ đầu trước chân sau trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ. Dám nhảy ra ngoài cửa sổ như vậy, có thể thấy bản lĩnh của người này cũng không phải dạng vừa.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi lão đạo vừa nhảy ra ngoài cửa được một nửa, thì liền bị đao thứ ba của Lâm Vân chém trúng, rơi ngược vào trong phòng, máu chảy đầy đất, không một tiếng kêu ngã lăn ra đất mà chết.
Trông thấy bộ dạng của Diệp Điềm, Lâm Vân giật mình, thầm nghĩ lẽ nào tay Uông mập kia đã chạy rồi sao? Nghĩ lại liền biết không ổn rồi, Mông Văn đã xảy ra chuyện rồi ư? Mông Văn này ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện, bởi vì cô là hi vọng của Lâm Vân. Lúc này Diệp Điềm đã chạy đến bên cạnh hắn, còn chưa kịp nói gì, Lâm Vân đã khoát tay nói:
- Ra ngoài rồi nói.
Diệp Điềm cố nén sự lo lắng trong lòng, theo sau Lâm Vân đi ra khỏi Lai Vị lầu.
- Mấy người Mông Văn có phải bị Lang Bang bắt đi rồi không? Lâm Vân đi đến bên cạnh xe của Hồ Dư Trùng hỏi.
- Ừ, chị Văn bị bắt đi rồi. Ơ… làm sao biết được thế?
Diệp Điềm kịp phản ứng lại, chuyện này xảy ra chưa lâu, Lâm Vân sao mà biết được vậy?
Lâm Vân lòng nghĩ hôm nay Lữ lão đạo sẽ đến. Chuyện Uông mập bắt Mông Văn cướp linh thạch khẳng định là lão bày mưu đặt kế và biết được Uông mập đi sẽ không quay lại. Lữ lão đạo này khẳng định biết đã xảy ra chuyện rồi, nếu đã biết, lão khẳng định sẽ đến chỗ Mông Văn, vậy thì Mông Văn sẽ chạy không thoát rồi. Tuy nhiên Diệp Điềm làm sao mà thoát ra được vậy?
- Cô làm sao mà ra được thế?
Lâm Vân nhìn Diệp Điềm hỏi.
- Tôi ra ngoài giúp chị Văn hẹn anh, bởi vì chị Văn đã lấy được thứ đó, muốn hẹn anh tối nay ra gặp mặt. Nhưng tôi không tìm thấy anh ở trong trường, bạn học của anh nói sáng nay anh đã ra ngoài rồi. Đợi đến khi tôi về thì phát hiện mấy người chị Văn đã bị bắt. Tôi đoán hẳn là do Lang Bang làm.
Diệp Điềm nói xong rất lo lắng nhìn Lâm Vân, cô biết bây giờ cứu được Mông Văn chỉ có Lâm Vân mà thôi.
- Khi tôi quay về thì không còn nhìn thấy một ai, e là đã bị bắt đi hết rồi. Lý Thanh kia hẳn là cũng đã bị bắt.
Diệp Điềm nói xong, lại bổ sung thêm một câu, có lẽ cho rằng Lâm Vân biết Lý Thanh hẳn sẽ đi giúp. Lâm Vân không trả lời câu nói của Diệp Điềm, chỉ quay đầu lại nói với Hứa Sĩ,
- Sau đêm nay có thứ sẽ vĩnh viễn biến mất, tôi nghĩ anh hẳn là biết nên làm thế nào, anh đi đi, đừng phạm sai lầm nữa.
Nghe xong lời của Lâm Vân, Hứa Sĩ chắp tay với Lâm Vân rồi xoay người rời đi. Lâm Vân lại nhìn Hồ Dư Trùng mặt không biến sắc nói:
- Ông hẳn là biết nên làm thế nào, nếu có một chữ lọt ra ngoài bị tôi nghe thấy, ông sẽ biết hậu quả đó. Hơn nữa tôi dám bảo đảm một chút việc tôi cũng không có, tuy nhiên những thứ này dù sao ông cũng không nhìn thấy.
Hồ Dư Trùng mồ hôi lạnh ứa ra đầy đầu, vội vàng nói:
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi.
Đồng thời biết người này chuẩn bị ra tay với Lang Bang, mà còn giữ một mạng cho mình, làm sao không thấy may mắn vạn phần chứ, quyết định tối nay trở về lập tức rời xa khỏi Yến Kinh.
Thấy Hứa Sĩ và Hồ Dư Trùng đều đã rời đi, Lâm Vân lập tức nói với Diệp Điềm:
- Chúng ta đi thôi.
- Đi đâu?
Diệp Điềm có chút kỳ quái hỏi Lâm Vân. Không biết Lâm Vân lại muốn đi đâu nữa đây.
- Cô lái xe đến Thiên Đường Nhân Gian đi, chúng ta sẽ đi đến đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lâm Vân đi đến bên cạnh xe của Diệp Điềm trước, đứng đợi cô mở cửa xe.
- Vậy còn chị Văn thì sao?
Diệp Điềm thấy Lâm Vân còn tâm tư đi Thiên Đường Nhân Gian, đâu còn muốn nghĩ đến thứ khác. Nếu là bình thường phỏng chừng cô lại nghĩ Lâm Vân này dẫn cô đi Thiên Đường Nhân Gian để làm gì rồi, nhưng vào lúc này không ngờ cái gì cũng nghĩ không ra, chỉ muốn nhanh nhanh cứu Mông Văn ra.
- Mông Văn có lẽ ở Thiên Đường Nhân Gian, chúng ta mau đi tới đó trước rồi hãy nói.
Lâm Vân đã kéo cửa xe mà Diệp Điềm vừa mở xong, trực tiếp ngồi vào trong. Thấy Lâm Vân đã ngồi lên xe, Diệp Điềm cũng vội vàng lên, khởi động xe đi thẳng về hướng Thiên Đường Nhân Gian.
Bây giờ mới hơn sáu giờ, nhưng Lâm Vân lại thầm cảm thấy năng lực phản ứng của mình vẫn còn khiếm khuyết một chút. Bản thân mình vốn nên kịp phản ứng từ khi Hứa Sĩ vừa mới nói, rằng Lữ lão đạo này hôm nay sẽ đến gây phiền phức với Mông Văn. Ngộ nhỡ tài liệu trong tay Mông Văn rơi vào tay Lữ lão đạo này, thì mình thực sự sẽ rất hối hận.
Thiên Đường Nhân Gian làm ăn tuy không thịnh vượng, nhưng tuyệt đối cũng khá sôi động. Mặc dù vậy hôm nay người lại không đông, bởi vì cứ đến thứ sáu hàng tuần, Thiên Đường Nhân Gian sẽ chỉnh đốn một tối, tuy không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng cái này là truyền thống và chưa thay đổi bao giờ.
- Chào quý khách, hôm nay chúng tôi nghỉ không mở cửa.
Nhân viên phục vụ ở cửa đã đổi thành bảo vệ, bốn gã bảo vệ ngăn Lâm Vân và Diệp Điềm muốn vào Thiên Đường Nhân Gian.
- Hừ, không mở cửa càng tốt.
Lâm Vân trực tiếp giơ chân lên, chỉ với một đá gã bảo vệ kia bị Lâm Vân đá văng ra xa ba bốn trượng, ngã vật trên mặt đất không sao dậy nổi. Mấy gã bảo vệ còn lại thấy thế liền xông lên, muốn ngăn Lâm Vân lại. Nhưng Lâm Vân chỉ một cái xoay người, liên tiếp vung mấy chưởng, đảo mắt mấy tên kia đã ngất xỉu trên mặt đất, không một ai có thể bò dậy.
Lâm Vân xoay người mở cửa, đúng lúc này từ trên lầu có hai ba chục gã đàn ông hung hãn lao xuống. Vì trong môi trường điều hòa nên chúng mặc rất ít, kẻ nào cũng lộ ra hình xăm con sói trên cánh tay. Nhìn thấy nhiều người xuống như vậy, tuy biết Lâm Vân rất lợi hại, nhưng Diệp Điềm vẫn có chút lo sợ bất an.
- Tên kia mày là ai? Biết đây là chỗ nào không mà dám đến đây gây sự hả?
Một gã có nước da rất trắng cầm đầu tức giận quát lớn, nếu không phải gã nhìn thấy trên mặt đất bốn gã bảo vệ đã nằm la liệt, thì gã đã lập tức xông lên rồi.
- Anh Khiếu, có gì phải dài dòng chứ, chúng ta xông lên bắt lấy hắn trước rồi tra khảo chẳng phải được rồi sao.
Một tên trẻ tuổi cực kỳ khỏe mạnh đứng bên cạnh nói.
- Lên, xử luôn nó đi. Cô gái này hôm nay cho chúng mày chơi, thả ga đi…
Gã đàn ông với nước da trắng có khả năng nghĩ rằng mình quá cẩn thận rồi, cũng cảm thấy tên bên cạnh nói rất chính xác.
Bên mình có hơn hai mươi người, đối phó một nam một nữ, sợ gì chứ! Diệp Điềm nghe xong những lời gã đàn ông kia nói toàn thân run lên bần bật, vô ý thức chạy núp sau lưng Lâm Vân.
Nghe thấy mệnh lệnh của Khiếu Ca, cả đám không còn do dự, cộng thêm có kẻ đã nhận ra Diệp Điềm còn là trinh nữ, làm gì còn ai do dự, toàn bộ xông lên vây lấy hai người Lâm Vân và Diệp Điềm.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, không đợi cho đám người kia kịp vây lại, đã đẩy Diệp Điềm ra phía sau, còn mình thì xông lên vào giữa đám người. Đừng nói bây giờ Lâm Vân đã hình thành Tinh Hồn, cho dù hắn vẫn trong thời kỳ Tinh Vân, cũng sẽ không e ngại hơn hai mươi người này.
Cả đại sảnh vang lên một trận tiếng giò ù ù. Cả người Lâm Vân giống như lăng không, bốn chung quanh đều có bóng chân của hắn. Những tiếng "Rắng rắc", "Á" cứ liên thanh vang lên không ngừng. Hơn hai mươi gã đàn ông này, không ngờ đến cả mép áo của Lâm Vân cũng không sờ đến được, toàn bộ bị Lâm Vân đá sập trên mặt đất, dường như kẻ nào cũng ôm lấy chân, hiện rõ là bị đá không nhẹ, có thể nhìn ra tay chân đều bị gãy hết. Chỉ có gã đàn ông da trắng kia, vẫn đứng yên một chỗ ngây người nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt, dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại vậy.
Diệp Điềm giống như đang trong mộng ảo, Lâm Vân có bản lĩnh thì cô biết, nhưng chưa lần nào nhìn thấy hắn ra tay chấn động như vậy. Nhìn thấy Lâm Vân ra tay, tim cô gần như treo ngược lên họng, không phải sợ mà là kích động, cảm thấy cổ họng mình như có gì đó bịt kín lại.
Quả tim đập một cách dồn dập. Vừa rồi khi Lâm Vân xuất cước, cô gần như cho rằng Lâm Vân đang bay lên, không ngờ còn có người lại có thể đem công phu luyện đến cảnh giới này sao?
Liên tưởng đến hôm đó hắn dạy dỗ đám người Uông mập trong căn phòng dưới đất, thầm tự định giá Lâm Vân rốt cuộc là loại người gì? Thiên hạ này còn có nơi nào mà hắn không thể đi chứ? Đều nói cổ võ thế gia truyền thừa rất lợi hại, nhưng có lợi hại như Lâm Vân không?
- Mày có biết vì sao tao không đá gãy hai chân của mày không?
Lâm Vân đi đến trước mặt gã đàn ông da trắng nói. Gã này bây giờ mới phản ứng lại, trán ứa đầy mồ hôi lạnh, không ngờ lại có nhân vật lợi hại như thế. Người này trước sau chỉ dùng vẻn vẹn hơn hai mưới phút đồng hồ, đã đá gãy tay chân của mười mấy tên trong đội.
- Tao, tao không biết…
Người đàn ông này sợ hãi nói.
- Lữ đạo trưởng có phải ở đây hay không?
Giọng nói của Lâm Vân khiến cho gã này nghe xong thì toàn thân phát lạnh.
- Đúng, đúng, ông ta ở trên tầng ba, Cực Cảnh Nhân Gian là phòng của ông ta.
Gã đàn ông da trắng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhìn bộ dạng người này là tìm Cung Phụng. Người này tuy lợi hại, nhưng muốn nói có thể đấu với Lữ Cung Phụng, e là còn kém một chút?
- Vậy chỗ mày còn có ai chưa xuống không?
- Đều xuống hết rồi, chỉ có hai người đứng canh cửa cho Lữ Cung Phụng thôi, còn lại tất cả đều xuống cùng tôi.
Gã đàn ông da trắng càng rét run lên.
- Dẫn tao lên đó.
Lời nói của Lâm Vân khiến cho gã đàn ông này không dám chống cự, liền dẫn Lâm Vân đi lên cầu thang.
Một mạch đi lên tầng ba, quả nhiên có hai gã đàn ông đứng trước cửa một căn phòng, thấy gã da trắng dẫn theo Lâm Vân và một cô gái lên, đang lúc thấy kỳ quái, thì Lâm Vân đã nhanh chóng tiến lên trước đánh cho hai tên đó ngất xỉu tại chỗ.
Nội dung đã hiển thị - Bạn có thể xem
- Cái này là…
Gã da trắng thấy Lâm Vân đánh ngất xỉu hai tên kia thì vội vàng nói.
Nghe xong lời của gã, Lâm Vân trở tay xuất một chưởng, khiến cho gã không kịp ú ớ gì cũng ngất xỉu luôn. Xử lý xong gã, Lâm Vân quay đầu lại cho một cước lên cửa căn phòng. "Rầm" một tiếng, cánh cửa rất dày và nặng không ngờ đã bị Lâm Vân một cước đá văng ra. Một gã đạo sĩ trung niên thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi đứng vọt dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn một chút, Mông Văn đang uể oải ngồi trên sô pha, quần áo trên người vẫn xem như còn chỉnh tề, tuy nhiên vẻ mặt rất kiên quyết.
Lâm Vân trong lòng thấy kỳ quái, đạo sĩ này không phải muốn trinh nữ sao? Mông Văn này đã không còn trinh nữa, gã còn nhốt cô ta ở đây làm gì? Tuy nhiên những thứ này không phải điều Lâm Vân quan tâm, hắn quan tâm nhất là tà liệu mà Mông Văn lấy được có phải đã bị tên lão đạo này lấy đi rồi hay không.
- Ôi, chị Văn… chị có sao không?
Diệp Điềm vội vàng lao đến bên cạnh Mông Văn, ôm chầm lấy cô.
- Tiểu Diệp, anh Lâm… hai người làm sao tìm được đến đây?
Mông Văn nhìn thấy Lâm Vân, thần sắc cuối cùng cũng nhẹ nhõm một chút, bàn tay lập tức muốn xoa xoa lên ngực mình, nhưng tay còn chưa đặt lên ngực, thì đột nhiên dừng lại. Đại khái là cảm thấy động tác này không thích hợp lắm.
- Cậu là Lâm Vân, kẻ mà lần trước đã đánh phế toàn bộ người của tôi đúng không?
Đạo sĩ trung niên nhìn Lâm Vân rất lâu rồi mới chậm rãi hỏi.
Lâm Vân quan sát lão một lượt, thoạt nhìn quả thực chỉ khoảng hơn ba tuổi, nhưng Hứa Sĩ nói lão đã hơn sáu mươi rồi. Điểm này Lâm Vân không lấy làm kỳ lạ, người tu luyện cho dù tu luyện mấy trăm năm, dung mạo vẫn còn trẻ là cũng có. Chỉ có điều cần nhờ đến một số loại như linh dược, hoặc đặc biệt tu luyện công pháp trú nhan.
Dung mạo của đạo sĩ này thoạt nhìn rất oai hùng, dáng vẻ cũng không tệ, làn da rất mềm mịn. Chỉ có điều không biết có phải lão tu luyện tu chân công pháp hay không. Nếu là phải, thì lão từ đâu đến? Nếu không phải, vậy thì có công phu gì mà có thể trú nhan? Lẽ nào thật sự như Hứa Sĩ nói, tà công hấp thu âm nguyên của đạo sĩ này thật sự có thể trú nhan?
- Hai người ra bên ngoài đợi tôi.
Lâm Vân nói với Diệp Điềm và Mông Văn.
Hai người họ đã ra ngoài, lúc này Lâm Vân mới nhìn chằm chằm vào đạo sĩ này và nói:
- Không sai, tôi chính là Lâm Vân, hôm nay cũng đã đánh không ít. Ông là ai?
- Tôi… hừ. Cái này cậu không cần biết. Không ngờ còn giúp tôi dẫn gái tân đến nữa. Đành để cậu thống khoái một chút rồi. Đừng cho rằng bản thân học được chút gì đó, mà coi trời bằng vung. Anh bạn trẻ, thế giới này cậu muốn hiểu hết nó thì còn xa vời lắm.
Lão đạo nói xong thì sải một bước ra, một bước đó dường như không đáng bao nhiêu, nhưng đảo mắt đã đến trước mặt Lâm Vân. Lâm Vân đồng tử co rút lại, lão đạo này quả nhiên không phải người bình thường. Bây giờ còn chưa thể xác định lão có phải là người tu chân hay không, nhưng bước này tuyệt không đơn giản.
Không chút do dự, hắn xuất một quyền về phía lão đạo sĩ, quyền phong gào thiết biến thành một bó dây vút thẳng về phía đạo sĩ. Đạo sĩ kia đột nhiên vung tay, biến hóa ra một vòng tròn, cổ quyền phong này của Lâm Vân lập tức biến mất không chút dấu vết.
"Á", lão đạo sĩ kinh ngạc kêu lên một tiếng, không ngờ gặp phải loại cao thủ này. Tuy cái vòng tròn này thoạt nhìn đơn giản, nhưng một quyền này của Lâm Vân vẫn khiến cho tay của lão ta có chút đau. Lâm Vân trong lòng cũng thầm kinh ngạc, một quyền này đã là bảy phần lực đạo, nhưng lão đạo này lại như không có chuyện gì mà tiếp chiêu. Hắn sở dĩ không dùng toàn lực, một là không biết nội tình của đạo sĩ này, thứ hai chính là nếu đạo sĩ này là người đang tu luyện, thì hắn dù dùng tất cả mọi cách cũng phải giữ lão lại.
- Chả trách dám kiêu ngạo như thế, dám ỷ vào một chút đó của mình hả.
Lão đạo tiếp quyền của Lâm Vân, cảm giác Lâm Vân này không phải là đối thủ của mình, lúc này mới mở miệng châm chọc.
Lâm Vân lại đang thầm suy đoán thủ đoạn của đạo sĩ này, cho dù lão không phải là người tu luyện, nhưng tuyệt đối không phải là một nhân vật dễ đối phó. Bản thân một khi hạ sát thủ, thì nhất định không thể để cho lão có cơ hội rời đi. Ở ngoài cửa có Diệp Điềm và Mông Văn, tuyệt đối không thể để lão đi ra từ cửa ra vào. Một khi mình có thể tạo ra sự uy hiếp đối với lão, thì lão khẳng định sẽ tìm nơi để trốn. Hiện tại mình lung hướng ra cửa, lão khẳng định không thể đi ra từ phía mình, vậy thì con đường chạy trốn duy nhất đó là cửa sổ.
Thấy Lâm Vân không trả lời lời nói của mình, giống như tâm thần đang treo ở nơi khác, lão đột nhiên khoát tay một cái, liền có mấy đạo bạch quang lao về phía Lâm Vân như có như không, nhìn giống như mười mấy đạo ám khí. Nhìn kỹ hơn một chút nữa lại như không có gì. Lâm Vân đương nhiên không cho rằng không có gì, thứ đạo sĩ này đánh ra khẳng định là ám khí, là loại ám khí gì Lâm Vân không biết, nhưng bởi vì tốc độ ra tay của lão quá nhanh, cho nên thoạt nhìn giống như như có như không vậy. Lâm Vân đột nhiên cầm một chiếc ghế dựa lên, xoay tròn thành một dòng nước xoáy, vừa mới hút đám bạch quang này vào dòng xoáy, thì lão đạo hai tay mang theo chưởng phong ám tinh, chém tới phần eo của Lâm Vân.
Lâm Vân trong nháy mắt biết rõ thứ đạo sĩ này tu luyện không phải là tu chân công pháp, nhưng cũng không biết là công phu gì. Kình lực của lão mang theo một loại tinh vị khó ngửi, rõ ràng nó giống với một loại như kiểu nội lực, nhưng còn khó chơi hơn cả nội lực một chút. Tuy nhiên trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Chân phải nâng lên đồng thời vung lên một mảnh Liệt Phong, trực tiếp quét trúng bổ về phía song chưởng của mình. Giống như đánh trung cục bông, lão đạo lui về sau mấy bước, lập tức một lần nữa vung tay bổ về phía Lâm Vân.
Lâm Vân trong lòng buồn bực, tự nhủ đòn này rõ ràng không thể làm gì được mình, nhưng lão tại sao vẫn cố tình lập lại chiêu cũ? Nghĩ cũng không cần nghĩ một lần nữa giơ chân quét về phía đạo sĩ, chỉ có điều khi quét được một nửa thì liền biết không tốt. Lực đạo trên đuì kịch liệt biến mất, cái chân này dù có quét đến chỗ đạo sĩ, thì cùng không còn bao nhiêu lực khí, mà chưởng phong của lão đã bổ tới. Chưởng phonng có độc, Lâm Vân lập tức hiểu ra, chả trách đạo sĩ này nhe răng ra cười.
Đây không phải là độc bình thường. Độc bình thường mình căn bản không thèm để ý, độc này chỉ là khiến hắn không thể gượng nổi chút khí lực nào, mắt thấy khí lực toàn thân đang kịch liệt biến mất, nếu đợi cho toàn bộ khí lực của mình mất đi, Lâm Vân biết ngày tận thế của mình đã đến rồi. Đạo sĩ này đã dùng chưởng pháp gì? Không ngờ lại có độc tính ghê gớm như vậy. Nhân lúc hiện tại lực Tinh Vân của mình vẫn chưa hoàn toàn mất đi, nhất định phải xử gọn lão, nếu không thì toi rồi.
Lâm Vân rốt cuộc đã không còn giữ lại chút thực lực nào, dương tay lên lại là hai đao, đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn rồi.
Tinh đao vô thanh vô tức, đây đã không còn là thứ mà võ công có thể ngăn lại được, cái này đã thuộc phạm vi của tu sĩ.
Sau khi hai đao bổ ra, Lâm Vân một lần nữa dốc hết sức bổ ra một đao cuối cùng về phía cửa sổ. Đạo sĩ này quả nhiên mạnh hơn Lý Nghĩa nhiều, tinh đao hiện giờ của Lâm Vân có thể nói mạnh hơn nhiều so với lúc trước khi giết Lý Nghĩa, nhưng vẫn bị lão tránh được một đao. Tuy nhiên đao thứ hai đã bổ trúng cánh tay của lão, lập tức một cánh tay đã bị chặt rơi xuống. Đạo sĩ kia hoảng hốt, lập tức biết được người trước mắt này cũng không phải là người bình thường, làm sao còn dám tiếp tục ở lại đây. Nghĩ cũng không cần nghĩ đầu trước chân sau trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ. Dám nhảy ra ngoài cửa sổ như vậy, có thể thấy bản lĩnh của người này cũng không phải dạng vừa.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi lão đạo vừa nhảy ra ngoài cửa được một nửa, thì liền bị đao thứ ba của Lâm Vân chém trúng, rơi ngược vào trong phòng, máu chảy đầy đất, không một tiếng kêu ngã lăn ra đất mà chết.
Danh sách chương