Những ngày yên ả trong cung lại tiếp diễn như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng sau sự yên bình đó chứa không biết bao nhiêu âm ưu tranh đoạt.

Trò khôi hài trong điển lễ vừa hạ màn đã được hai ngày, trong cung liền xuất hiện một sát thủ bí ẩn, làm cho người người xôn xao, nhân tâm hoảng loạn. Người bị hại đều là các quan viên tham gia tiêu diệt phản loạn, khiến Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa đau đầu nhức óc. Hôm nay, Tư Vực ở thư phòng nhìn thấy đống công văn trước mắt, có cả mật hàm từ các Hoàng Huynh lần lượt gửi tới, mặt co mày cáu. Lúc này Đản Đản bưng một bát canh chạy vào thư phòng.

"Vực vực! Uống bát canh này đi! Mới vừa nấu xong! Bổ khí bổ huyết!" - Đản Đản nói.

" Canh gì đây?" - Tư Vực cau mày.

"Dược thiện á!" Đản Đản cười nói, cười đến thực ngọt ngào.

"Ân!!! Là ngươi làm sao? Như thế nào lại thấy giống là do Đậu Đậu làm vậy!" Tư Vực uống canh nói.

"Hì hì! A, ha hả......" Đản Đản cười lạnh.

"Hai người các ngươi..... Có âm mưu gì?" Tư Vực vừa thấy bộ dạng kia Đản Đản liền biết ngay không phải chuyện gì tốt đẹp.

"Hì hì! Có một hôm cô nãi nãi (ý nói đến Phạm Ngưng Toa) đột nhiên tới tìm ta hỏi ta có canh nào bổ khí bổ huyết, ta đã nói, kết quả nàng tự đến trù phòng nấu canh, còn nói cái gì mà kiểm tra an toàn trù phòng! Kỳ thật chính là đi nấu canh, còn đem cái này là  giao cho ngươi!" Đản Đản đưa ra phong thư nói.

"Hừ! Ngươi là đến cáo trạng sao! Nàng lại làm khó dễ ngươi?" Tư Vực phản đối, cầm lấy phong thư.

"Hì hì! Quả nhiên không thể gạt được ngươi!" Đản Đản nói, "Nàng hiện tại lấy ta làm chuột bạch, ngươi cũng biết nàng nấu canh thực khó uống biết bao nhiêu! Đây là chén thứ chín rồi! Ta thật sự là uống không nổi nữa!"

"Nấu canh? Làm chuột bạch? Nàng không phải là....." Tư Vực nói.

"Không phải là cái gì?" Đản Đản hỏi.

"Đối với chuyện của ngươi, ngươi nên phớt lờ đi! Nếu nàng lại gọi ngươi đi uống canh, ngươi cứ chạy đến chổ này." - Tư Vực nói.

"Ách? Vậy thì tốt rồi! Ta sẽ ngồi đây không đi! Hì hì!" Đản Đản nói xong liền ngồi xổm dưới chân Tư Vực.

" Xê ra nào! Không thấy ta đang bận bịu sao? Đến ngồi bên cạnh đi, không cho phép ồn ào." Tư Vực nói xong dùng chân nhẹ nhàng đá đá mông Đản Đản.

Vì thế, Đản Đản bỏ chạy đến ngồi vào ghế bên cạnh. Chính là trời sinh y hiếu động không thể ngồi yên được. Nhìn cái này, sờ sờ cái kia, hái vài lá cây trong chậu cảnh, lật qua lật lại mấy trang sách......

"Uy! Lộn xộn cái gì!" - Tư Vực vẫn vùi đầu vào công vụ nhìn sang thấy Đản Đản đến nửa ngày không nhúc nhích đang xem bộ sách cá nhân của mình, định quay sang ngăn cản, có điều là đã chậm một bước, Đản Đản dĩ nhiên đã xem được hơn phân nửa.

"Cái này......" Đản Đản chỉ vào quyển sách trên tay.

"Cái, cái này thì sao! Sao lại tùy tiện đụng vào đồ của người khác vậy!" Tư Vực nói xong liền giật lấy quyên sách trên tay Đản Đản - trên bìa sách ghi hai chữ "Binh pháp".

"Người ta cũng không phải cố ý xem, ai bảo nó bày ra trước mặt ta." Đản Đản ủy khuất nói.

"Nó vốn vẫn ở chổ này!" Tư Vực nói.

"Thì ra ngươi cũng xem loại sách này!" Đản Đản nói.

"Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì vậy! Ta còn chưa xem qua!" Tư Vực đỏ mặt.

"Ngươi mặt đỏ cái gì? Ta lại chưa nói gì cả! Hơn nữa, có cái gì lại thẹn thùng chứ!" Đản Đản thật yên lặng.

"Hừ! Xem ra, ngươi cũng biết nhiều quá nhỉ!" Tư Vực nói.

"Đương nhiên! Sách này của ngươi chính là quyển thượng, còn có quyển hạ nữa!" Đản Đản nói.

"Được rồi! Ngươi đi chổ khác chơi đi!" Tư Vực nói xong liền cầm tấu thư trên bàn lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Không biết qua bao lâu, sắc trời dần tối, Đản Đản ôm quyển quốc pháp điển tịch kia xem thấy sinh động như thật. Lúc này, bất hạnh của y - Phạm Ngưng Toa tìm đến.

"Hừ! Ngươi quả nhiên là ở đây!" Phạm Ngưng Toa nói.

"Đậu đậu!" Không đợi Phạm Ngưng Toa nổi giận, Tư Vực liền gọi nàng lại.

Chỉ thấy Phạm Ngưng Toa cùng Tư Vực nói chuyện một hồi, bỗng nhìn thấy quyển "Binh pháp" nằm trên bàn sợ hãi kêu lên: "Như thế nào! Ngươi còn giữ quyển sách này chứ!"

"Kêu cái gì! Lớn tiếng quá vậy! Sợ người khác không biết à!" Tư Vực nói. Hai người hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Đản Đản, lúc này, Đản Đản dĩ nhiên là vãnh tai nghe ngóng.

"Này quyển sách còn có cái gì có thể nghiên cứu chứ! Ngày đó chúng ta chẳng phải là đã xem cũng không hiểu?" Phạm Ngưng Toa thấp âm lượng nói, "Hơn nữa, cái ghi trên bìa cũng không đúng sự thật!"

"Như thế nào không giống sự thật? Phụ hoàng chính là xem qua liền vui cười hớn hở!" Tư Vực nói.

"Này! Ta nói! Ngươi và ta về sau đều phải lập gia đình, cái này chúng ta không nên xem!" - Phạm Ngưng Toa nói.

"Ta không xem, ngươi cũng không xem qua sao?" Tư Vực nói.

"Nên sớm xem qua thì về sau sẽ không có nhiều cảm giác thần bí!" - Phạm Ngưng Toa nói.

"Cảm giác thần bí? Cái gì vậy? Hữu dụng sao? Ta cần chính là biết cách bách chiến bách thắng!" Tư Vực nói.

"Ngươi cho là đánh giặc sao!" Phạm Ngưng Toa nói.

"Ngươi không biết trên bìa sách ghi là " binh pháp " hai chữ này là phụ hoàng tự tay viết lên mà! Phụ hoàng hẳn là nghĩ vậy!" Tư Vực nói.

"Phốc ~~ ta nói! Ngự tỷ! Ngươi thực không đùa ta chứ! Hoàng di nương cường thế như vậy, hoàng thượng đương nhiên là có cảm giác đánh giặc! Về phần ngươi, mau mau tỉnh lại đi, loại sự tình này nếu có cảm giác đánh giặc, chỉ có thể là đối với Phò Mã Gia!" Phạm Ngưng Toa nói hết một mạch không chú ý Tư Vực đã đen mặt nghiêm nghị.

"Ta nói này! Nghe nói ngươi gần đây nghiên cứu canh bổ khí bổ huyết?" Tư Vực nói.

"A? Chuyện này...... Nga! Đúng rồi! Lý đại nhân tìm ta có việc! Ta đi trước!" - Phạm Ngưng Toa ý thức được nguy hiểm đến liền cáo lui.

"Đứng ~ lại ~!" Tư Vực nói, "Nói cho rõ ràng đi!"

"Ha hả!" Phạm Ngưng Toa đổ mồ hôi, "Ai nha! Cái tên này ngươi nghe lén à!" Lúc này, Phạm Ngưng Toa trong cái khó ló cái khôn nhìn thấy Đản Đản.

"Hở?" Tư Vực đem lực chú ý hoàn toàn dời đi, vì thế, Phạm Ngưng Toa nhân cơ hội đào thoát thành công, Đản Đản chỉ còn bất đắc dĩ cười ngây ngô. —— làm cho bão táp tới càng mãnh liệt hơn!!!~~~~~

Phạm Ngưng Toa đi còn chưa xa chợt nghe từ thư phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Đản Đản: "...... A!...... Ai nha!...... Không dám nữa!...... Không.... dám... nữa mà!......"

"Ha ha! Ngươi cũng có ngày hôm nay!" Phạm Ngưng Toa nghĩ, liền vui sướng cười lên đau khổ của Đản Đản, lại chớt nhớ năm đó tại ngự thư phòng của Hoàng Thượng.

"Binh pháp" truyện:

"Ngự tỷ! Đây là cái gì vậy?" - Tiểu hài Phạm Ngưng Toa thấy Tư Vực lấy trộm sách liền hỏi.

"Ta cũng không biết, nhưng phụ hoàng luôn nhìn thấy nó liền vui cười hớn hở, tâm tình vui vẻ, còn cho nó cái bao sách, trên bìa có viết " binh pháp ", chỉ có điều người không cho ta xem qua." Tiểu hài Tư Vực nói.

"Hửm? Đây có thể là gì nhỉ? Có khi nào là cơ mật quốc gia không?" - Phạm Ngưng Toa nói.

"Ai nha! Chúng ta xem qua chẳng phải sẽ biết!" Tư Vực nói xong liền cùng Phạm Ngưng Toa vui tươi hớn hở lật xem.

Một khắc sau...... Hai khắc sau...... Canh ba......(một khắc = 15p)

"Ngự tỷ, ngươi nói xem hai người trên tranh đang làm gì vậy?" Phạm ngưng toa nói.

"Này...... Trên đó không phải cho viết sao?" Tư Vực nói.

"Có viết, nhưng ta vẫn không hiểu được. Ngươi xem có hiểu gì không?" - Phạm Ngưng Toa nói.

"Ừm...... Ta cũng thấy không hiểu...... Không trách Thái Phó (thầy) từng nói qua rằng nhìn được chữ cũng không nhất định là hiểu được, Đậu Đậu! Ta nghĩ chúng ta vẫn là nên hảo hảo học tập thôi!" Tư Vực nói.

"Được! Ta và ngự tỷ cùng nhau cố gắng, khẳng định có thể xem hiểu nó!" - Phạm Ngưng Toa lộ ra nét trẻ con hồn nhiên tươi cười nói, "Nhưng chúng ta làm sao giấu nó đây?"

"Để ở trên giá sách đi!" Tư Vực định liệu trước nói.

"Ngươi không sợ bị người phát hiện sao?" Phạm Ngưng Toa tràn đầy lo lắng.

"Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Ha ha!" Tư Vực nói.

"Đúng vậy! Ngự tỷ thật thông minh!" - Phạm Ngưng Toa cười liền đem "Binh pháp" đặt lên giá sách.

Kỳ thật,Hai tỷ muội vẫn là làm rơi xuống một tờ, chính là một phong bì vốn nằm dưới bìa sách, trên mặt còn viết rõ ràng ——"Đông cung tự tay ghi chép".

- ----------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện